Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn
Chương 60
Lê Mạn gần như muốn dụi mắt để nhìn cho rõ, đó là Phó Hành Chu sao? Ba năm trước khi hai người lần đầu tiên bàn chuyện kết hôn theo hợp đồng, cô ta ngồi trên ghế sofa đối diện anh. Anh nhận lấy tài liệu hợp đồng từ tay Tưởng Dược đặt trên bàn, mặt mày lạnh nhạt, từ đầu ngón tay đến cánh tay đều toát lên vẻ xa cách, mặc dù ngồi trước mặt cô ta nhưng lại như cách xa vạn dặm.
Vô số lần gặp gỡ sau đó, ngoại trừ những dịp cần thiết ra thì anh luôn giữ thái độ xa cách lãnh đạm như thể đó là cái mác duy nhất trên người anh. Cho dù cô ta chỉ tán gẫu với anh những chuyện vụn vặt thường ngày thì anh cũng chỉ gật đầu, nghe như không nghe, hầu như không đưa ra ý kiến gì khác, kiệm lời đến mức tối đa.
Khi cô ta muốn anh giới thiệu ai đó, anh sẽ ngẩng đầu lên dặn dò Tưởng Dược đi sắp xếp. Cũng chỉ có những lúc như vậy cô ta mới có chút cảm giác mình là vợ anh.
Khi biết cô vợ cũ của Trình Ngôn Vũ là Ôn Dạng ở bên cạnh anh, trong lòng cô ta đã từng nghĩ rằng có lẽ anh chỉ đang mang chút tâm lý trả thù, chắc hẳn lúc họ ở chung cũng chỉ như cô ta và anh trong những năm tháng kết hôn kia, nhiều nhất là thêm vài phần ôn hòa, hoặc là trưng ra thái độ như kiểu nam trên nữ dưới. Dù sao cô vợ cũ của Trình Ngôn Vũ cũng chẳng có cá tính gì nổi bật, vừa nhìn đã nhận ra đây là kiểu phụ nữ dễ bị lép vế trong chuyện tình cảm.
Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng mình lại chứng kiến cảnh tượng này.
Lê Mạn đứng chôn chân tại chỗ.
Trình Ngôn Vũ cảm nhận được người phụ nữ bên cạnh dừng bước, nhưng ánh mắt của anh lại dán chặt vào Ôn Dạng đang ở phía trước. Cô mặc một chiếc váy liền kiểu mùa xuân, tà váy dài bảy phân rủ xuống đôi chân nhỏ xinh, lúc này do đang ngồi nên váy gần như chạm đến mắt cá chân. Người đàn ông cao lớn trước mặt cô đang ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô.
Cả hai đang nói chuyện, nét mặt cô mang chút nũng nịu vô ý, ngọt ngào mà vẫn không kém phần quyến rũ.
Bản thân cô cũng biểu hiện sự tin tưởng và dựa dẫm vào người đàn ông trước mặt.
Cơn đau xộc đến trái tim Trình Ngôn Vũ, bởi vì sự nũng nịu và ngọt ngào kia trước đây là dành cho anh.
Lúc này.
Cổ họng Ôn Dạng hơi ngứa, khẽ ho một tiếng.
Phó Hành Chu mang giày cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Bị cảm rồi đúng không?”
Ôn Dạng lập tức lấy tay che miệng.
Phó Hành Chu ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Dạng buông tay che miệng ra, lẩm bẩm: “Ừm, hình như bị cảm rồi.”
Phó Hành Chu liếc nhìn cô, cầm lấy chiếc giày bên kia đi vào chân cho cô, Ôn Dạng nhấc chân lên, khẽ nói: “Màu này đẹp hơn màu lúc nãy, trông có vẻ hợp hơn đấy.”
Phó Hành Chu cẩn thận cài quai giày cho cô: “Anh cũng thấy vậy.”
Ôn Dạng cúi đầu nhìn: “Vậy chúng ta lấy đôi này đi.”
Phó Hành Chu gật đầu, anh đứng dậy rồi kéo Ôn Dạng đứng dậy theo. Cô thuận tay lấy áo khoác của anh ôm vào lòng, Phó Hành Chu quay đầu định nói chuyện với nhân viên bán hàng.
Ôn Dạng cũng quay đầu lại theo anh, nhất thời cả hai đều nhìn thấy Lê Mạn và Trình Ngôn Vũ đang đứng bên quầy hàng. Vừa nhìn thấy Lê Mạn đang khoác tay Trình Ngôn Vũ, cô thoáng khựng lại.
Tính ra thì đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn cô tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ở cạnh nhau như vậy.
Lúc nhìn thấy bọn họ, Phó Hành Chu gần như không có biểu cảm gì, anh chỉ liếc nhẹ người phụ nữ bên cạnh một cái rồi ôm lấy eo cô. Được anh ôm, Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Hành Chu không nhìn cô, chỉ nói với nhân viên bán hàng: “Gói hết mấy đôi cô ấy vừa thử nhé.”
Từ lúc người đàn ông này bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đã vô cùng chú ý. Giờ nghe anh lên tiếng, nhân viên bán hàng biết chắc đã bán được hàng rồi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Vâng ạ, giày cũ cũng gói lại luôn ạ?”
Phó Hành Chu quay sang nhìn Ôn Dạng: “Em muốn không?”
Anh dịu dàng hỏi.
Ôn Dạng gật đầu: “Cũng gói lại đi, đôi đó em vừa lấy ra đi, chỉ là không được ưng ý lắm, thi thoảng có thể dùng đến.”
Phó Hành Chu nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nữ nhân viên bán hàng lập tức quay người đi đóng gói, Phó Hành Chu nắm tay cô đi tính tiền. Ôn Dạng thoáng do dự, nhưng vẫn nhón chân thì thầm với anh: “Mấy đôi em vừa thử đều mua hết sao?”
Phó Hành Chu vừa thanh toán vừa nói: “Em cũng đâu nói là không thích.”
Ôn Dạng chớp chớp mắt, thầm nghĩ cũng đúng.
Giày dép thì không sợ nhiều.
Quầy thu ngân cách cửa ra vào không xa, quầy hàng cũng khá lớn, nhìn từ phía cửa vào thì Lê Mạn và Trình Ngôn Vũ đang đứng bên đó, nhân viên bán hàng đã đến trước mặt họ, giới thiệu giày cho Lê Mạn.
Một quầy thu ngân chia làm hai phía.
Bốn vị khách, hai cặp đôi, trước đây đều có dây dưa với nhau.
Phó Hành Chu thanh toán xong thì nắm tay Ôn Dạng rời đi. Ra khỏi cửa, Ôn Dạng khoác lấy cánh tay anh, Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, khẽ điểm lên chóp mũi cô: “Em bị cảm bao lâu rồi, nói thật đi.”
Ôn Dạng ‘ầy’ một tiếng: “Một tuần rồi.”
Phó Hành Chu: “Vậy là bị cảm từ hôm trời mưa to sấm sét à?”
Ôn Dạng đáp lời.
Cô siết chặt lấy cánh tay anh, mang theo vài phần nũng nịu.
Phó Hành Chu lườm yêu cô, dẫn cô đi về phía thang máy.
Kỳ thực anh đã đoán được từ lâu, nhưng mỗi lần hỏi cô, cô đều nói không sao, lại còn cố gắng che giấu, chỉ sợ anh lo lắng cho cô, Phó Hành Chu cũng hiểu ý cô.
Nhưng cô như thế lại khiến trái tim anh thêm mềm yếu.
Cảnh tượng Phó Hành Chu cúi đầu véo chóp mũi Ôn Dạng âu yếm ở bên ngoài cũng lọt vào mắt hai người trong cửa hàng. Lê Mạn chọn đại một chiếc ghế ngồi xuống, nữ nhân viên bán hàng ngồi xổm trước mặt cô ta, lấy giày cho cô ta thử.
Lê Mạn có chút ngẩn người nhìn nữ nhân viên.
Trình Ngôn Vũ ngồi xuống ghế sô pha trả lời tin nhắn, anh lướt màn hình vài lần rồi lại trở về đoạn trên, cũng có chút thất thần.
Lê Mạn nhìn thấy chiếc hộp trên tay nữ nhân viên khác, cô ta ngẩng đầu nói: “Đôi giày màu bạc mà người phụ nữ lúc nãy vừa thử còn không?”
Nữ nhân viên bán hàng thoáng sửng sốt, cô ấy đáp: “Xin lỗi quý khách, hết rồi ạ, đôi đó là bản giới hạn.”
Lê Mạn mím môi.
Trình Ngôn Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô ta: “Em muốn làm gì?”
Lê Mạn quay đầu lại, trong mắt cô ta mang theo vài phần quyến rũ: “Em cũng thích đôi đó, không được sao?”
Trình Ngôn Vũ nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô ta cũng từng nhìn anh với đôi mắt long lanh quyến rũ như thế này. Trình Ngôn Vũ im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Đổi đôi khác đi, đôi đó là bản giới hạn.”
Anh nhìn sang nữ nhân viên bán hàng: “Còn những bản giới hạn khác không?”
Nữ nhân viên lắc đầu với anh.
Lê Mạn ngẩng đầu nhìn nữ nhân viên: “Vậy còn đôi nào đắt nhất không, lấy ra đây.”
Nữ nhân viên suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Vẫn còn một đôi, quý khách vui lòng chờ một lát ạ”
Cô ấy vào trong lấy.
Nữ nhân viên khác lại gần cô ấy, thì thầm: “Mấy đôi đó đều bị chị gái lúc nãy thử xong mua hết rồi.”
Nữ nhân viên bán hàng nói: “Hình như vẫn còn một đôi, là hàng mới ra mắt của mùa này, nghe chị chủ nói là muốn giữ lại cho mình, nhưng nếu có khách mua cũng có thể bán.”
Cô ấy vào trong mang ra.
Quay trở lại trước mặt Lê Mạn, cô ấy lấy đôi giày ra, là một đôi giày cao gót màu nâu nhạt. Lê Mạn bảo với nhân viên bán hàng là để cô ta thử xem, sau đó liếc nhìn Trình Ngôn Vũ. Trình Ngôn Vũ đang mải trả lời tin nhắn công việc. Thấy anh cứ tập trung trả lời tin nhắn, Lê Mạn mím chặt môi, cuối cùng cũng không gọi anh lại giúp. Mang theo tâm trạng chán nản vô vị thử đôi giày đó xong, cô ta bảo nữ nhân viên bán hàng đóng gói tính tiền.
Thuận tiện lựa thêm hai đôi nữa, tính ra vừa khớp với mấy chiếc túi mà Phó Hành Chu vừa mang đi.
Trình Ngôn Vũ thanh toán.
Nhưng tổng số tiền lại không nhiều bằng số tiền mà Phó Hành Chu đã trả.
Từ lúc Phó Hành Chu bước chân vào cửa hàng, nữ nhân viên bán hàng đã bắt đầu đánh giá, những đôi giày lấy ra đều là những mẫu đắt tiền.
Ra khỏi cửa hàng.
Lê Mạn còn muốn dạo thêm chút nữa thì điện thoại của Trình Ngôn Vũ đúng lúc đổ chuông, là Trình Sơn gọi tới. Anh nghe máy, Trình Sơn ở đầu dây bên kia nói: “Lúc này Nam Thành đang vào mùa hoa nở, mẹ con ở nhà dễ suy nghĩ lung tung, bố tính đưa bà ấy đến Nam Thành để ngắm hoa, tiện thể đến thăm con luôn. Con đã có người mới rồi, vì gia đình này, con cũng nên để bà ấy biết đi. Chuyện đã qua thì cho qua, quan trọng là hướng về phía trước.”
Trình Ngôn Vũ khựng lại.
Dạo này anh gọi điện về nhà, Trịnh Khôi Lệ vẫn hờ hững với anh, để tránh mẹ buồn lòng thêm nên anh cũng ít gọi điện về nhà hơn.
Bố vẫn luôn giúp anh nói chuyện với mẹ.
Bây giờ mẹ chịu đến Nam Thành, rõ ràng là chuyện tốt.
Trình Ngôn Vũ lập tức nói: “Vâng ạ, khi nào thì hai người đến?”
Trình Sơn: “Bố vẫn đang thuyết phục mẹ con, khi nào xuất phát sẽ báo cho con biết, bố mẹ sẽ đi dạo phố trước, con không cần lo cho bố mẹ đâu, đi dạo xong bố mẹ sẽ đến tìm con.”
Trình Ngôn Vũ đáp: “Vâng bố.”
Cúp điện thoại, trong lòng anh nhẹ nhõm đi phần nào, Lê Mạn đang xem khăn quàng cổ, thuận miệng hỏi anh: “Ai sắp đến vậy?”
Trình Ngôn Vũ tiến lại gần, nói: “Bố mẹ anh.”
Lê Mạn thờ ơ đáp một tiếng, lấy một chiếc khăn quàng cổ đưa cho nhân viên: “Lấy cái này.”
Trình Ngôn Vũ liếc nhìn cô ta.
Lê Mạn cầm chiếc khăn quàng cổ đưa cho anh xem: “Thế nào?”
Trình Ngôn Vũ nhìn vào mắt cô vài giây, sau đó lại nhìn chiếc khăn quàng cổ, anh mỉm cười nói: “Đẹp, màu sắc rất hợp với em.”
Lê Mạn cười nói: “Vậy lấy thêm một cái màu khác nữa đi.”
Cô ta lại tiếp tục chọn lựa.
–
Mua giày xong, bước vào thang máy.
Ôn Dạng cứ hắt hơi nên chẳng muốn đi dạo tiếp nữa. Tòa nhà chọc trời này là một trung tâm mua sắm cực lớn, chia thành nhiều tầng, đủ loại thương hiệu, tầng cao nhất toàn là hàng hiệu.
Phó Hành Chu thấy cô dụi mũi bèn hỏi: “Còn muốn đi dạo nữa không?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Không đi nữa, em muốn về nhà.”
Cô ngước mắt nhìn anh: “Hành lý của anh đâu?”
Phó Hành Chu đáp: “Tưởng Dược đã mang về câu lạc bộ rồi.”
“Vậy chúng ta về nhà nhé?” Ôn Dạng lại muốn hắt hơi, cô dụi dụi chóp mũi. Phó Hành Chu đưa tay xoa xoa cho cô, nói: “Được, chúng ta về nhà.”
Xuống lầu, Tưởng Dược lái xe đến, Ôn Dạng và Phó Hành Chu lên xe. Hiện tại Tưởng Dược đã khá thân với Ôn Dạng, anh ấy quay đầu chào hỏi: “Cô Ôn, buổi chiều tốt lành.”
Ôn Dạng mỉm cười nói: “Thư ký Tưởng, buổi chiều…”
“Hắt xì.”
Ôn Dạng chưa kịp nói xong đã hắt hơi một cái rõ to.
Phó Hành Chu ra hiệu cho Tưởng Dược, bảo anh ấy tăng điều hòa lên một chút. Tưởng Dược kịp nhận ra, lập tức điều chỉnh. Phó Hành Chu rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Ôn Dạng, Ôn Dạng nhận lấy áp lên chóp mũi, nhìn anh nói: “Vốn dĩ đã khỏi rồi, anh nhắc đến làm gì giờ lại thấy ngứa mũi.”
Phó Hành Chu khẽ hỏi ngược lại: “Vậy là lỗi của anh à?”
Ôn Dạng vẫn đang áp khăn giấy lên mũi, cô chớp chớp mắt: “Có thể là vậy đó.”
Đúng là bá đạo.
Phó Hành Chu nhìn cô, lại bóp nhẹ mũi cô.
Tưởng Dược đang lái xe, nghe Ôn Dạng đáp lại Phó Hành Chu như vậy thì thầm nghĩ cô Ôn thật can đảm, nhưng cũng chỉ có cô Ôn mới dám làm thế, được yêu chiều đúng là không cần sợ hãi điều gì.
Đến câu lạc bộ.
Ôn Dạng và Phó Hành Chu bước vào nhà, mấy đôi giày được đặt ngay ngắn trong tủ giày, dì giúp việc đã nấu cơm xong, nghe thấy tiếng động bèn bưng thức ăn ra, Ôn Dạng cong mắt cười: “Chào dì ạ.”
Dì giúp việc vừa nhìn thấy cô cũng cười nói: “Cô Ôn nhanh đến thử món mới hôm nay xem.”
“Vâng ạ.”
Cô tiến lên giúp một tay lấy đũa.
Phó Hành Chu treo áo khoác lên, xắn tay áo rồi kéo ghế ra, múc canh cho cô.
Dì giúp việc bưng ra món cuối cùng, cởi tạp dề rồi đi trước, không muốn làm phiền đôi tình nhân dùng bữa. Ôn Dạng húp canh, Phó Hành Chu gắp thức ăn, Ôn Dạng bỗng nhẹ giọng hỏi: “Bác gái ra viện có đi làm ngay không anh?”
Phó Hành Chu gắp thức ăn vào bát cho cô: “Sẽ nghỉ ngơi một thời gian.”
Ôn Dạng gật đầu: “Vậy thì tốt, đi làm sớm quá không tốt cho việc hồi phục sức khỏe.”
Phó Hành Chu nói: “Chú Trần với chú Lý sẽ chia nhau đảm nhiệm công việc của bà ấy, em đừng lo lắng, bà ấy cũng bắt đầu chuẩn bị nghỉ hưu rồi.”
Ôn Dạng vừa uống canh vừa nghe anh nói chuyện: “Nghỉ hưu thì tốt.”
Phó Hành Chu nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.
Cô nói: “Nguyện vọng lớn nhất của bố em là được nghỉ hưu.”
Ánh mắt Phó Hành Chu nhuốm ý cười, ừ một tiếng.
Ôn Dạng suy nghĩ giây lát rồi nhìn anh: “Còn anh thì sao?”
Phó Hành Chu nhìn vào đôi mắt cô: “Anh còn lâu mới nghỉ hưu.”
Ôn Dạng hỏi: “Ý là em nguyện vọng của anh đấy?”
Phó Hành Chu húp một ngụm canh: “Khinh Chu chính là nguyện vọng của anh.”
Ôn Dạng nghe vậy thì cũng hiểu ra, có doanh nhân nào mà chẳng muốn doanh nghiệp của mình ngày càng lớn mạnh cơ chứ.
Phó Hành Chu liếc nhìn cô: “Thế còn em?”
Ôn Dạng chạm phải tầm mắt anh, cô cười nói: “Ăn ngon, làm việc tốt, khách hàng đừng có khó tính là được.”
Phó Hành Chu nhướng mày, bật cười thành tiếng.
Sau bữa tối, Ôn Dạng dọn bát đũa vào máy rửa bát. Rửa tay xong đi ra ngoài, Phó Hành Chu đang ở bên bàn ăn pha cho cô một cốc thuốc cảm cúm. Không phải loại thuốc bán trên thị trường mà là loại mang từ Hồng Kông về. Ôn Dạng nhận lấy cốc thuốc, nhăn mũi nói: “Trông có vẻ đắng nhỉ.”
Phó Hành Chu đổ vài viên kẹo ra lòng bàn tay: “Uống xong thì ngậm kẹo.”
Ôn Dạng nói: “Được.”
Cô uống một hơi hết sạch. Quả thực là khá đắng, bèn cầm lấy kẹo cho liền vào miệng rồi ngậm ở đầu lưỡi, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy nhiên uống thuốc xong dễ buồn ngủ, Phó Hành Chu đang ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, Ôn Dạng vốn định vẽ bản thảo thêm chút nữa, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, cô ngồi dựa vào lòng anh. Phó Hành Chu đưa tay ôm lấy cô, cúi đầu hỏi: “Buồn ngủ à?”
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh, gật đầu: “Vừa đắng vừa buồn ngủ.”
“Vẫn còn đắng sao?”
Sau đó Ôn Dạng có nhét thêm hai viên kẹo vào miệng.
Ôn Dạng ừ một tiếng: “Thuốc gì mà đắng thế không biết?”
Phó Hành Chu nhìn cô vài giây, cúi đầu hôn lên môi cô: “Để anh thử xem nào.”
Đầu lưỡi bị thuốc làm cho tê dại của Ôn Dạng chạm vào đầu lưỡi anh, cô giật mình rụt lại. Phó Hành Chu quấn lấy đầu lưỡi cô, mút thử. Anh nếm được chút vị đắng của thuốc, sau đó lại đến vị ngọt của kẹo.
Nhưng nhìn chung thì vị ngọt chiếm ưu thế hơn.
Thế là nụ hôn này cứ thế kéo dài đến khi hơi thở của Ôn Dạng trở nên hỗn loạn, đôi mắt long lanh sương mù. Cô nép vào lòng Phó Hành Chu, uể oải không muốn động đậy.
Cộng thêm cơn buồn ngủ ập đến, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Phó Hành Chu kéo chăn đang vắt trên lưng ghế đắp cho cô, đeo tai nghe nói chuyện công việc. Thực ra thì Khưu Phái đang chuyển một công ty dưới tay mình qua cho anh quản lý.
Công ty đó mới được mua lại, khá khó nuốt, người sáng lập là một lão già rất đáng ghét. Bây giờ Khưu Phái không thích hợp ra mặt với kiểu người này nên chuyển giao cho Phó Hành Chu, để anh ra tay xử lý.
Ôn Dạng ngủ rất ngon.
Phó Hành Chu nói chuyện cực kỳ nhỏ nhẹ. Các quản lý cấp cao của công ty nghe thấy giọng sếp như vậy thì cho rằng anh vẫn đang ở Paris, sếp Khưu đang có mặt nên không thể ồn ào, vì vậy họ cũng tự động hạ thấp giọng.
Mái tóc dài của Ôn Dạng xõa trên đùi Phó Hành Chu, anh đưa tay vén gọn lại tóc mái cho cô. Lúc này người phụ nữ đang nằm nghiêng, để lộ rõ hàng mi dài xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng và thu hút.
–
Đêm khuya.
Lê Mạn ở phòng khách mở máy tính xem một số buổi trình diễn thời trang, có một tài khoản đăng bài viết mới, Lê Mạn nhìn thấy bài viết đó thì thoáng khựng lại vài giây.
Cô ta buông lỏng cánh tay đang khoanh trước ngực, cầm lấy điện thoại thử ba lần, cuối cùng phải dùng mã xác minh mới đăng nhập được vào một ứng dụng blog, nhấp vào mục ‘những người mình theo dõi’.
Rốt cuộc cũng vào được rồi.
Tài khoản “Fxz”.
Tài khoản này vẫn không có gì thay đổi, nhưng ở đầu trang nhất cô ta nhìn thấy một bài đăng mới nhất của anh.
Đó là một bức ảnh mới.
Người trong ảnh là Ôn Dạng.
Vô số lần gặp gỡ sau đó, ngoại trừ những dịp cần thiết ra thì anh luôn giữ thái độ xa cách lãnh đạm như thể đó là cái mác duy nhất trên người anh. Cho dù cô ta chỉ tán gẫu với anh những chuyện vụn vặt thường ngày thì anh cũng chỉ gật đầu, nghe như không nghe, hầu như không đưa ra ý kiến gì khác, kiệm lời đến mức tối đa.
Khi cô ta muốn anh giới thiệu ai đó, anh sẽ ngẩng đầu lên dặn dò Tưởng Dược đi sắp xếp. Cũng chỉ có những lúc như vậy cô ta mới có chút cảm giác mình là vợ anh.
Khi biết cô vợ cũ của Trình Ngôn Vũ là Ôn Dạng ở bên cạnh anh, trong lòng cô ta đã từng nghĩ rằng có lẽ anh chỉ đang mang chút tâm lý trả thù, chắc hẳn lúc họ ở chung cũng chỉ như cô ta và anh trong những năm tháng kết hôn kia, nhiều nhất là thêm vài phần ôn hòa, hoặc là trưng ra thái độ như kiểu nam trên nữ dưới. Dù sao cô vợ cũ của Trình Ngôn Vũ cũng chẳng có cá tính gì nổi bật, vừa nhìn đã nhận ra đây là kiểu phụ nữ dễ bị lép vế trong chuyện tình cảm.
Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng mình lại chứng kiến cảnh tượng này.
Lê Mạn đứng chôn chân tại chỗ.
Trình Ngôn Vũ cảm nhận được người phụ nữ bên cạnh dừng bước, nhưng ánh mắt của anh lại dán chặt vào Ôn Dạng đang ở phía trước. Cô mặc một chiếc váy liền kiểu mùa xuân, tà váy dài bảy phân rủ xuống đôi chân nhỏ xinh, lúc này do đang ngồi nên váy gần như chạm đến mắt cá chân. Người đàn ông cao lớn trước mặt cô đang ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô.
Cả hai đang nói chuyện, nét mặt cô mang chút nũng nịu vô ý, ngọt ngào mà vẫn không kém phần quyến rũ.
Bản thân cô cũng biểu hiện sự tin tưởng và dựa dẫm vào người đàn ông trước mặt.
Cơn đau xộc đến trái tim Trình Ngôn Vũ, bởi vì sự nũng nịu và ngọt ngào kia trước đây là dành cho anh.
Lúc này.
Cổ họng Ôn Dạng hơi ngứa, khẽ ho một tiếng.
Phó Hành Chu mang giày cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Bị cảm rồi đúng không?”
Ôn Dạng lập tức lấy tay che miệng.
Phó Hành Chu ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Dạng buông tay che miệng ra, lẩm bẩm: “Ừm, hình như bị cảm rồi.”
Phó Hành Chu liếc nhìn cô, cầm lấy chiếc giày bên kia đi vào chân cho cô, Ôn Dạng nhấc chân lên, khẽ nói: “Màu này đẹp hơn màu lúc nãy, trông có vẻ hợp hơn đấy.”
Phó Hành Chu cẩn thận cài quai giày cho cô: “Anh cũng thấy vậy.”
Ôn Dạng cúi đầu nhìn: “Vậy chúng ta lấy đôi này đi.”
Phó Hành Chu gật đầu, anh đứng dậy rồi kéo Ôn Dạng đứng dậy theo. Cô thuận tay lấy áo khoác của anh ôm vào lòng, Phó Hành Chu quay đầu định nói chuyện với nhân viên bán hàng.
Ôn Dạng cũng quay đầu lại theo anh, nhất thời cả hai đều nhìn thấy Lê Mạn và Trình Ngôn Vũ đang đứng bên quầy hàng. Vừa nhìn thấy Lê Mạn đang khoác tay Trình Ngôn Vũ, cô thoáng khựng lại.
Tính ra thì đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn cô tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ở cạnh nhau như vậy.
Lúc nhìn thấy bọn họ, Phó Hành Chu gần như không có biểu cảm gì, anh chỉ liếc nhẹ người phụ nữ bên cạnh một cái rồi ôm lấy eo cô. Được anh ôm, Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Hành Chu không nhìn cô, chỉ nói với nhân viên bán hàng: “Gói hết mấy đôi cô ấy vừa thử nhé.”
Từ lúc người đàn ông này bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đã vô cùng chú ý. Giờ nghe anh lên tiếng, nhân viên bán hàng biết chắc đã bán được hàng rồi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Vâng ạ, giày cũ cũng gói lại luôn ạ?”
Phó Hành Chu quay sang nhìn Ôn Dạng: “Em muốn không?”
Anh dịu dàng hỏi.
Ôn Dạng gật đầu: “Cũng gói lại đi, đôi đó em vừa lấy ra đi, chỉ là không được ưng ý lắm, thi thoảng có thể dùng đến.”
Phó Hành Chu nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nữ nhân viên bán hàng lập tức quay người đi đóng gói, Phó Hành Chu nắm tay cô đi tính tiền. Ôn Dạng thoáng do dự, nhưng vẫn nhón chân thì thầm với anh: “Mấy đôi em vừa thử đều mua hết sao?”
Phó Hành Chu vừa thanh toán vừa nói: “Em cũng đâu nói là không thích.”
Ôn Dạng chớp chớp mắt, thầm nghĩ cũng đúng.
Giày dép thì không sợ nhiều.
Quầy thu ngân cách cửa ra vào không xa, quầy hàng cũng khá lớn, nhìn từ phía cửa vào thì Lê Mạn và Trình Ngôn Vũ đang đứng bên đó, nhân viên bán hàng đã đến trước mặt họ, giới thiệu giày cho Lê Mạn.
Một quầy thu ngân chia làm hai phía.
Bốn vị khách, hai cặp đôi, trước đây đều có dây dưa với nhau.
Phó Hành Chu thanh toán xong thì nắm tay Ôn Dạng rời đi. Ra khỏi cửa, Ôn Dạng khoác lấy cánh tay anh, Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô, khẽ điểm lên chóp mũi cô: “Em bị cảm bao lâu rồi, nói thật đi.”
Ôn Dạng ‘ầy’ một tiếng: “Một tuần rồi.”
Phó Hành Chu: “Vậy là bị cảm từ hôm trời mưa to sấm sét à?”
Ôn Dạng đáp lời.
Cô siết chặt lấy cánh tay anh, mang theo vài phần nũng nịu.
Phó Hành Chu lườm yêu cô, dẫn cô đi về phía thang máy.
Kỳ thực anh đã đoán được từ lâu, nhưng mỗi lần hỏi cô, cô đều nói không sao, lại còn cố gắng che giấu, chỉ sợ anh lo lắng cho cô, Phó Hành Chu cũng hiểu ý cô.
Nhưng cô như thế lại khiến trái tim anh thêm mềm yếu.
Cảnh tượng Phó Hành Chu cúi đầu véo chóp mũi Ôn Dạng âu yếm ở bên ngoài cũng lọt vào mắt hai người trong cửa hàng. Lê Mạn chọn đại một chiếc ghế ngồi xuống, nữ nhân viên bán hàng ngồi xổm trước mặt cô ta, lấy giày cho cô ta thử.
Lê Mạn có chút ngẩn người nhìn nữ nhân viên.
Trình Ngôn Vũ ngồi xuống ghế sô pha trả lời tin nhắn, anh lướt màn hình vài lần rồi lại trở về đoạn trên, cũng có chút thất thần.
Lê Mạn nhìn thấy chiếc hộp trên tay nữ nhân viên khác, cô ta ngẩng đầu nói: “Đôi giày màu bạc mà người phụ nữ lúc nãy vừa thử còn không?”
Nữ nhân viên bán hàng thoáng sửng sốt, cô ấy đáp: “Xin lỗi quý khách, hết rồi ạ, đôi đó là bản giới hạn.”
Lê Mạn mím môi.
Trình Ngôn Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô ta: “Em muốn làm gì?”
Lê Mạn quay đầu lại, trong mắt cô ta mang theo vài phần quyến rũ: “Em cũng thích đôi đó, không được sao?”
Trình Ngôn Vũ nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô ta cũng từng nhìn anh với đôi mắt long lanh quyến rũ như thế này. Trình Ngôn Vũ im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Đổi đôi khác đi, đôi đó là bản giới hạn.”
Anh nhìn sang nữ nhân viên bán hàng: “Còn những bản giới hạn khác không?”
Nữ nhân viên lắc đầu với anh.
Lê Mạn ngẩng đầu nhìn nữ nhân viên: “Vậy còn đôi nào đắt nhất không, lấy ra đây.”
Nữ nhân viên suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Vẫn còn một đôi, quý khách vui lòng chờ một lát ạ”
Cô ấy vào trong lấy.
Nữ nhân viên khác lại gần cô ấy, thì thầm: “Mấy đôi đó đều bị chị gái lúc nãy thử xong mua hết rồi.”
Nữ nhân viên bán hàng nói: “Hình như vẫn còn một đôi, là hàng mới ra mắt của mùa này, nghe chị chủ nói là muốn giữ lại cho mình, nhưng nếu có khách mua cũng có thể bán.”
Cô ấy vào trong mang ra.
Quay trở lại trước mặt Lê Mạn, cô ấy lấy đôi giày ra, là một đôi giày cao gót màu nâu nhạt. Lê Mạn bảo với nhân viên bán hàng là để cô ta thử xem, sau đó liếc nhìn Trình Ngôn Vũ. Trình Ngôn Vũ đang mải trả lời tin nhắn công việc. Thấy anh cứ tập trung trả lời tin nhắn, Lê Mạn mím chặt môi, cuối cùng cũng không gọi anh lại giúp. Mang theo tâm trạng chán nản vô vị thử đôi giày đó xong, cô ta bảo nữ nhân viên bán hàng đóng gói tính tiền.
Thuận tiện lựa thêm hai đôi nữa, tính ra vừa khớp với mấy chiếc túi mà Phó Hành Chu vừa mang đi.
Trình Ngôn Vũ thanh toán.
Nhưng tổng số tiền lại không nhiều bằng số tiền mà Phó Hành Chu đã trả.
Từ lúc Phó Hành Chu bước chân vào cửa hàng, nữ nhân viên bán hàng đã bắt đầu đánh giá, những đôi giày lấy ra đều là những mẫu đắt tiền.
Ra khỏi cửa hàng.
Lê Mạn còn muốn dạo thêm chút nữa thì điện thoại của Trình Ngôn Vũ đúng lúc đổ chuông, là Trình Sơn gọi tới. Anh nghe máy, Trình Sơn ở đầu dây bên kia nói: “Lúc này Nam Thành đang vào mùa hoa nở, mẹ con ở nhà dễ suy nghĩ lung tung, bố tính đưa bà ấy đến Nam Thành để ngắm hoa, tiện thể đến thăm con luôn. Con đã có người mới rồi, vì gia đình này, con cũng nên để bà ấy biết đi. Chuyện đã qua thì cho qua, quan trọng là hướng về phía trước.”
Trình Ngôn Vũ khựng lại.
Dạo này anh gọi điện về nhà, Trịnh Khôi Lệ vẫn hờ hững với anh, để tránh mẹ buồn lòng thêm nên anh cũng ít gọi điện về nhà hơn.
Bố vẫn luôn giúp anh nói chuyện với mẹ.
Bây giờ mẹ chịu đến Nam Thành, rõ ràng là chuyện tốt.
Trình Ngôn Vũ lập tức nói: “Vâng ạ, khi nào thì hai người đến?”
Trình Sơn: “Bố vẫn đang thuyết phục mẹ con, khi nào xuất phát sẽ báo cho con biết, bố mẹ sẽ đi dạo phố trước, con không cần lo cho bố mẹ đâu, đi dạo xong bố mẹ sẽ đến tìm con.”
Trình Ngôn Vũ đáp: “Vâng bố.”
Cúp điện thoại, trong lòng anh nhẹ nhõm đi phần nào, Lê Mạn đang xem khăn quàng cổ, thuận miệng hỏi anh: “Ai sắp đến vậy?”
Trình Ngôn Vũ tiến lại gần, nói: “Bố mẹ anh.”
Lê Mạn thờ ơ đáp một tiếng, lấy một chiếc khăn quàng cổ đưa cho nhân viên: “Lấy cái này.”
Trình Ngôn Vũ liếc nhìn cô ta.
Lê Mạn cầm chiếc khăn quàng cổ đưa cho anh xem: “Thế nào?”
Trình Ngôn Vũ nhìn vào mắt cô vài giây, sau đó lại nhìn chiếc khăn quàng cổ, anh mỉm cười nói: “Đẹp, màu sắc rất hợp với em.”
Lê Mạn cười nói: “Vậy lấy thêm một cái màu khác nữa đi.”
Cô ta lại tiếp tục chọn lựa.
–
Mua giày xong, bước vào thang máy.
Ôn Dạng cứ hắt hơi nên chẳng muốn đi dạo tiếp nữa. Tòa nhà chọc trời này là một trung tâm mua sắm cực lớn, chia thành nhiều tầng, đủ loại thương hiệu, tầng cao nhất toàn là hàng hiệu.
Phó Hành Chu thấy cô dụi mũi bèn hỏi: “Còn muốn đi dạo nữa không?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Không đi nữa, em muốn về nhà.”
Cô ngước mắt nhìn anh: “Hành lý của anh đâu?”
Phó Hành Chu đáp: “Tưởng Dược đã mang về câu lạc bộ rồi.”
“Vậy chúng ta về nhà nhé?” Ôn Dạng lại muốn hắt hơi, cô dụi dụi chóp mũi. Phó Hành Chu đưa tay xoa xoa cho cô, nói: “Được, chúng ta về nhà.”
Xuống lầu, Tưởng Dược lái xe đến, Ôn Dạng và Phó Hành Chu lên xe. Hiện tại Tưởng Dược đã khá thân với Ôn Dạng, anh ấy quay đầu chào hỏi: “Cô Ôn, buổi chiều tốt lành.”
Ôn Dạng mỉm cười nói: “Thư ký Tưởng, buổi chiều…”
“Hắt xì.”
Ôn Dạng chưa kịp nói xong đã hắt hơi một cái rõ to.
Phó Hành Chu ra hiệu cho Tưởng Dược, bảo anh ấy tăng điều hòa lên một chút. Tưởng Dược kịp nhận ra, lập tức điều chỉnh. Phó Hành Chu rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Ôn Dạng, Ôn Dạng nhận lấy áp lên chóp mũi, nhìn anh nói: “Vốn dĩ đã khỏi rồi, anh nhắc đến làm gì giờ lại thấy ngứa mũi.”
Phó Hành Chu khẽ hỏi ngược lại: “Vậy là lỗi của anh à?”
Ôn Dạng vẫn đang áp khăn giấy lên mũi, cô chớp chớp mắt: “Có thể là vậy đó.”
Đúng là bá đạo.
Phó Hành Chu nhìn cô, lại bóp nhẹ mũi cô.
Tưởng Dược đang lái xe, nghe Ôn Dạng đáp lại Phó Hành Chu như vậy thì thầm nghĩ cô Ôn thật can đảm, nhưng cũng chỉ có cô Ôn mới dám làm thế, được yêu chiều đúng là không cần sợ hãi điều gì.
Đến câu lạc bộ.
Ôn Dạng và Phó Hành Chu bước vào nhà, mấy đôi giày được đặt ngay ngắn trong tủ giày, dì giúp việc đã nấu cơm xong, nghe thấy tiếng động bèn bưng thức ăn ra, Ôn Dạng cong mắt cười: “Chào dì ạ.”
Dì giúp việc vừa nhìn thấy cô cũng cười nói: “Cô Ôn nhanh đến thử món mới hôm nay xem.”
“Vâng ạ.”
Cô tiến lên giúp một tay lấy đũa.
Phó Hành Chu treo áo khoác lên, xắn tay áo rồi kéo ghế ra, múc canh cho cô.
Dì giúp việc bưng ra món cuối cùng, cởi tạp dề rồi đi trước, không muốn làm phiền đôi tình nhân dùng bữa. Ôn Dạng húp canh, Phó Hành Chu gắp thức ăn, Ôn Dạng bỗng nhẹ giọng hỏi: “Bác gái ra viện có đi làm ngay không anh?”
Phó Hành Chu gắp thức ăn vào bát cho cô: “Sẽ nghỉ ngơi một thời gian.”
Ôn Dạng gật đầu: “Vậy thì tốt, đi làm sớm quá không tốt cho việc hồi phục sức khỏe.”
Phó Hành Chu nói: “Chú Trần với chú Lý sẽ chia nhau đảm nhiệm công việc của bà ấy, em đừng lo lắng, bà ấy cũng bắt đầu chuẩn bị nghỉ hưu rồi.”
Ôn Dạng vừa uống canh vừa nghe anh nói chuyện: “Nghỉ hưu thì tốt.”
Phó Hành Chu nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.
Cô nói: “Nguyện vọng lớn nhất của bố em là được nghỉ hưu.”
Ánh mắt Phó Hành Chu nhuốm ý cười, ừ một tiếng.
Ôn Dạng suy nghĩ giây lát rồi nhìn anh: “Còn anh thì sao?”
Phó Hành Chu nhìn vào đôi mắt cô: “Anh còn lâu mới nghỉ hưu.”
Ôn Dạng hỏi: “Ý là em nguyện vọng của anh đấy?”
Phó Hành Chu húp một ngụm canh: “Khinh Chu chính là nguyện vọng của anh.”
Ôn Dạng nghe vậy thì cũng hiểu ra, có doanh nhân nào mà chẳng muốn doanh nghiệp của mình ngày càng lớn mạnh cơ chứ.
Phó Hành Chu liếc nhìn cô: “Thế còn em?”
Ôn Dạng chạm phải tầm mắt anh, cô cười nói: “Ăn ngon, làm việc tốt, khách hàng đừng có khó tính là được.”
Phó Hành Chu nhướng mày, bật cười thành tiếng.
Sau bữa tối, Ôn Dạng dọn bát đũa vào máy rửa bát. Rửa tay xong đi ra ngoài, Phó Hành Chu đang ở bên bàn ăn pha cho cô một cốc thuốc cảm cúm. Không phải loại thuốc bán trên thị trường mà là loại mang từ Hồng Kông về. Ôn Dạng nhận lấy cốc thuốc, nhăn mũi nói: “Trông có vẻ đắng nhỉ.”
Phó Hành Chu đổ vài viên kẹo ra lòng bàn tay: “Uống xong thì ngậm kẹo.”
Ôn Dạng nói: “Được.”
Cô uống một hơi hết sạch. Quả thực là khá đắng, bèn cầm lấy kẹo cho liền vào miệng rồi ngậm ở đầu lưỡi, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy nhiên uống thuốc xong dễ buồn ngủ, Phó Hành Chu đang ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, Ôn Dạng vốn định vẽ bản thảo thêm chút nữa, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến, cô ngồi dựa vào lòng anh. Phó Hành Chu đưa tay ôm lấy cô, cúi đầu hỏi: “Buồn ngủ à?”
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh, gật đầu: “Vừa đắng vừa buồn ngủ.”
“Vẫn còn đắng sao?”
Sau đó Ôn Dạng có nhét thêm hai viên kẹo vào miệng.
Ôn Dạng ừ một tiếng: “Thuốc gì mà đắng thế không biết?”
Phó Hành Chu nhìn cô vài giây, cúi đầu hôn lên môi cô: “Để anh thử xem nào.”
Đầu lưỡi bị thuốc làm cho tê dại của Ôn Dạng chạm vào đầu lưỡi anh, cô giật mình rụt lại. Phó Hành Chu quấn lấy đầu lưỡi cô, mút thử. Anh nếm được chút vị đắng của thuốc, sau đó lại đến vị ngọt của kẹo.
Nhưng nhìn chung thì vị ngọt chiếm ưu thế hơn.
Thế là nụ hôn này cứ thế kéo dài đến khi hơi thở của Ôn Dạng trở nên hỗn loạn, đôi mắt long lanh sương mù. Cô nép vào lòng Phó Hành Chu, uể oải không muốn động đậy.
Cộng thêm cơn buồn ngủ ập đến, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Phó Hành Chu kéo chăn đang vắt trên lưng ghế đắp cho cô, đeo tai nghe nói chuyện công việc. Thực ra thì Khưu Phái đang chuyển một công ty dưới tay mình qua cho anh quản lý.
Công ty đó mới được mua lại, khá khó nuốt, người sáng lập là một lão già rất đáng ghét. Bây giờ Khưu Phái không thích hợp ra mặt với kiểu người này nên chuyển giao cho Phó Hành Chu, để anh ra tay xử lý.
Ôn Dạng ngủ rất ngon.
Phó Hành Chu nói chuyện cực kỳ nhỏ nhẹ. Các quản lý cấp cao của công ty nghe thấy giọng sếp như vậy thì cho rằng anh vẫn đang ở Paris, sếp Khưu đang có mặt nên không thể ồn ào, vì vậy họ cũng tự động hạ thấp giọng.
Mái tóc dài của Ôn Dạng xõa trên đùi Phó Hành Chu, anh đưa tay vén gọn lại tóc mái cho cô. Lúc này người phụ nữ đang nằm nghiêng, để lộ rõ hàng mi dài xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng và thu hút.
–
Đêm khuya.
Lê Mạn ở phòng khách mở máy tính xem một số buổi trình diễn thời trang, có một tài khoản đăng bài viết mới, Lê Mạn nhìn thấy bài viết đó thì thoáng khựng lại vài giây.
Cô ta buông lỏng cánh tay đang khoanh trước ngực, cầm lấy điện thoại thử ba lần, cuối cùng phải dùng mã xác minh mới đăng nhập được vào một ứng dụng blog, nhấp vào mục ‘những người mình theo dõi’.
Rốt cuộc cũng vào được rồi.
Tài khoản “Fxz”.
Tài khoản này vẫn không có gì thay đổi, nhưng ở đầu trang nhất cô ta nhìn thấy một bài đăng mới nhất của anh.
Đó là một bức ảnh mới.
Người trong ảnh là Ôn Dạng.