Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn
Chương 47
Họ xuống tầng và lái xe.
Chiếc xe đen chạy lên đường chính và đi qua công viên nơi Ôn Dạng và Phó Hành Chu đã đi dạo lần trước. Năm nay, nghe nói công viên văn hóa sẽ tổ chức một triển lãm hoa lớn trong dịp Tết Nguyên Đán, kéo dài đến hết tháng Giêng.
Tại thời điểm này, công viên được thắp sáng rực rỡ, vẫn còn rất nhiều người đi dạo và thưởng thức. Ôn Dạng nhìn thấy một bông hoa tử đằng quấn quanh cây, dường như đang phát triển mạnh mẽ dưới ánh trăng dịu nhẹ.
Thời kỳ nở hoa của tử đằng là khoảng tháng Ba, nhưng Nam Thành là một thành phố hoa, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên khi thấy hoa tử đằng ở đây nở vào tháng một.
Ôn Dạng lấy điện thoại, hạ cửa kính xe, điều chỉnh tiêu cự và dự định chụp ảnh.
Phó Hành Chu cầm vô lăng và lái chậm lại và rẽ vào đường phụ để cô có thể chụp ảnh tốt hơn. Ôn Dạng cảm giác được xe dừng lại bên ngoài công viên, giữ vị trí tốt hơn cho cô chụp ảnh.
Tim Ôn Dạng đập nhẹ, cô dựa gần vào cửa sổ xe, điều chỉnh tiêu cự và chụp một bức ảnh về tử đằng.
Phó Hành Chu bật đèn nháy kép khẩn cấp, tạm dừng xe.
Ôn Dạng chụp xong, ngồi trở lại và nhìn anh.
Phó Hành Chu hỏi: "Em chụp xong chưa?"
Ôn Dạng đáp tiếng, cô nói: "Chúng ta xuống xem hoa chút nhé?"
Phó Hành Chu cười và nói: "Được."
Chiếc xe màu đen lại tiếp tục lái, thẳng tiến từ đường phụ đến bãi đỗ xe trong công viên. Lúc này, có không ít xe và người tham quan triển lãm hoa ban đêm, khá đông đúc. Sau khi đỗ xe, Phó Hành Chu nắm tay Ôn Dạng tiến vào triển lãm hoa. Triển lãm hoa tại Nam Thành được tổ chức rất chuyên nghiệp, đã sớm bỏ đi những hủ tục, chuyển sang phong cách mới mẻ hơn. Chẳng hạn như cây hoa tử đằng vừa rồi, rất có ý nghĩa.
Ôn Dạng được Phó Hành Chu dắt tay, cô từ từ ngắm hoa, nào là hoa nhài, hoa đỗ quyên, hoa tulip nở rộ bên nhau. Bên cạnh còn có người đang vẽ tranh, dưới cảnh đèn đêm lại mang đến một cảm giác khác.
Ôn Dạng nhìn người ấy vẽ, quay sang Phó Hành Chu, nói: "Chủ đề đó nhìn quen quen."
Phó Hành Chu ừ một tiếng: "Vườn hoa Monet."
Ôn Dạng nhớ ra: "Bởi sao thấy đẹp quá, giống như một thế giới trong tranh."
Phó Hành Chu cười nhẹ.
Hai người tiếp tục đi vào trong, thảnh thơi ngắm nghía. Thấy chỗ nào đẹp, Ôn Dạng lấy điện thoại ra chụp ảnh, Phó Hành Chu đứng bên cạnh kiên nhẫn đợi cô chụp xong.
Đi một vòng, một cổng vòm bằng hoa tử đằng dài dẫn vào bãi đỗ xe, Ôn Dạng vô thức vòng tay qua cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn: "Đẹp quá, hóa ra sau gốc cây lớn kia lại là một thế giới như vậy."
Phó Hành Chu nắm tay cô, hỏi: "Em thích hoa tử đằng à?"
Ôn Dạng đáp: "Hoa đẹp em đều thích."
Phó Hành Chu trong mắt ánh lên nụ cười.
Ôn Dạng lại nhớ về một số chuyện, nói: "Tính ra, trước đây Nhất Ngôn cũng từng tổ chức triển lãm hoa."
Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn cô: "Khi nào?"
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Lúc mới thành lập, có một cửa hàng hoa nhỏ muốn khai trương, họ thấy thông tin em để lại trên mạng, gọi điện hỏi có thể tổ chức không."
Phó Hành Chu nhận ra Ôn Dạng có nghiên cứu khá nhiều về tiếp thị trực tuyến, anh hỏi: "Ngay từ đầu em đã quảng bá chủ yếu trên nền tảng internet à?"
Ôn Dạng trả lời: "Đúng, em đã làm một tài khoản công khai để chia sẻ, thêm nhóm bạn bè để mở rộng quan hệ."
Phó Hành Chu kiên nhẫn lắng nghe: "Có hiệu quả không?"
Ôn Dạng đáp: "Có, khá hiệu quả."
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Vậy là lúc khởi đầu của Nhất Ngôn, Ôn Dạng cũng có tham gia, chỉ là sau này Nhất Ngôn có đủ nhân sự, cô không tham gia nhiều nữa. Đối với Nhất Ngôn, tình cảm của cô không chỉ đơn thuần là đầu tư và đặt tên.
Rời khỏi công viên văn hóa đã khá muộn.
Gần nửa đêm.
Chiếc xe ô tô đen đến khu chung cư Nhã Các. Ôn Dạng ngáp một cái, xuống xe. Phó Hành Chu đóng cửa xe lại, gió nhẹ thổi qua, anh đưa tay lau nước ở khóe mắt cô, nói: "Đi ngủ sớm nhé."
Ôn Dạng ngẩng đầu: "Ừm, anh cũng vậy, lái xe cẩn thận một chút."
Phó Hành Chu đáp: "Được."
Trở về nhà.
Dư Tình đang ở phòng khách vẽ bản thảo, chỉ bật đèn áp tường, đèn giữa không bật, ti vi cũng đang mở. Ôn Dạng nhìn thấy, biết Dư Tình hôm nay vẽ không thuận lợi, không có ý tưởng, có lẽ đang tìm cảm hứng. Ôn Dạng liền bước nhẹ nhàng hơn, thay dép lê, để túi máy tính lên bàn trà.
Dư Tình nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn cô: "Về rồi à?"
Ôn Dạng ừ một tiếng.
"Cậu đang tìm cảm hứng hả?"
"Ừ, không vẽ ra, lại không biết làm gì, thì cứ tiếp tục vẽ vậy." Dư Khinh cúi đầu nhấn điện thoại, Ôn Dạng nói: "Vậy cậu tìm đi, tớ tắm đây."
"Đi đi."
Ôn Dạng đi vào phòng ngủ, vừa lướt qua một cái, thấy Dư Tình đang nhắn tin với Từ Nhứ. Hai người đang tán gẫu, Dư Khinh còn mắng Trình Ngôn Vũ trong WeChat.
Dư Khinh: [Trình Ngôn Vũ nuôi chó hay sao? Anh ta còn muốn mua cổ phần của Ôn Dạng.]
Từ Nhứ: [Chuyện khi nào?]
Dư Khinh: [Hôm nay, chó của Trình Ngôn Vũ đến studio tìm Ôn Dạng.]
Từ Nhứ: [Ai vậy?]
Dư Khinh: [Vu Chiêm, còn ai vào đây, Trình Ngôn Vũ nuôi nhiều chó lắm à?]
Từ Nhứ: [... Cô nói chuyện lọt tai chút, Vu Chiêm cũng được mà.]
Dư Khinh: [Cái gì mà được, giống y hệt chủ.]
Từ Nhứ: [... Ôn Dạng đâu?]
Dư Khinh: [Vừa về, sao vậy?]
Từ Nhứ: [Cô bảo nếu Ôn Dạng băn khoăn, có thể hỏi tôi, chị có thể giúp chút.]
Dư Khinh: [Không cần anh.]
Từ Nhứ:...
Từ Nhứ cảm thấy không còn gì để nói.
Dư Tình đấu võ mồm thắng, tâm trạng khoan khoái hơn nhiều. Ôn Dạng thì không thấy nội dung, chỉ thấy Dư Khinh và Từ Nhứ vẫn đang trò chuyện, cô mỉm cười, rồi vào tắm.
Tắm xong đi ra.
Ôn Dạng vẫn chưa chỉnh sửa xong video. Cô lau tóc và ngồi xuống bên cạnh Dư Tình để tiếp tục phần còn lại của việc chỉnh sửa. Cô lấy ra máy tính và mở ra, cắm dây cáp, loay hoay một lúc, rồi sau vài giây, cô nhớ ra điều gì đó.
Cô mở túi máy tính của mình và nhìn vào bên trong, không tìm thấy hợp đồng. Cô ngẩn ra một lúc và nhớ ra rằng dường như nó đang ở chỗ Phó Hành Chu.
Cô cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho anh.
Ôn Dạng: [Hợp đồng có ở chỗ anh không?]
Phó Hành Chu vừa tắm xong. Anh lau tóc và liếc nhìn hợp đồng trên bàn. Anh trả lời: [Ở chỗ anh.]
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, không mất là được.
Cô trả lời: [Vậy được.]
Phó Hành Chu: [Còn chưa ngủ à?]
Ôn Dạng nhìn vào máy tính và nói dối anh: [Em sắp xong rồi.]
Phó Hành Chu đâm thủng lời nói dối của cô, anh nhắn trả: [Ngủ sớm đi, nhé?!]
Ôn Dạng gửi lại một biểu tượng cảm xúc đáp "vâng".
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Ba ngày sau.
Tại công ty tổ chức sự kiện Nhất Ngôn.
Vu Chiêm ra ngoài đón người, Trình Ngôn Vũ đang chuẩn bị tài liệu trong văn phòng, Lê Mạn đeo kính râm đẩy cửa bước vào, ngồi xuống sofa và hỏi: "Có công ty đầu tư mới à?"
Trình Ngôn Vũ đáp: "Ừ, đang chuẩn bị tới."
Lê Mạn nhướn mày, tháo kính râm xuống, đặt lên bàn trà, chân dài bắt chéo, cầm cuốn tờ rơi phát triển công ty của Nhất Ngôn lên xem. Trình Ngôn Vũ xếp gọn tài liệu, xử lý thông tin trong máy tính.
Khi cả hai đang bận rộn trong yên lặng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Ngôn Vũ ngồi thẳng người, nói: "Vào đi."
Ngay sau đó, Vu Chiêm mở cửa, do dự nhìn Trình Ngôn Vũ và nói: "Sếp Trình, người của đầu tư vốn Khải Tín đã đến."
Trình Ngôn Vũ điều chỉnh lại sắc mặt, đi vòng qua bàn, nói: "Mời họ vào."
Vu Chiêm dừng một chút, rồi dẫn người vào văn phòng. Trình Ngôn Vũ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tưởng Dược, Tưởng Dược dẫn theo vài người và mỉm cười với anh ta. Lê Mạn nhìn thấy Tưởng Dược, theo phản xạ thả chân xuống và đứng dậy.
"Trợ lý Tưởng."
Trước đây, Lê Mạn luôn gọi Tưởng Dược như vậy, bởi vì Tưởng Dược trước kia là trợ lý, sau đó thăng chức lên quản lý toàn bộ bộ phận thư ký. Lê Mạn ít gặp nên quen miệng gọi vậy, và cũng chưa thay đổi cách gọi.
Tưởng Dược nhìn Lê Mạn, cũng lịch sự mỉm cười: "Cô Lê cũng ở đây à."
Một tiếng "cô Lê" cũng thay đổi nhanh chóng, trước kia vẫn gọi là "bà chủ."
Lê Mạn mím môi, cười nhạt: "Đúng vậy, đầu tư vốn Khải Tín là công ty con của Tập đoàn Khinh Chu sao?"
Cô ta hoàn toàn không biết chuyện này.
Tưởng Dược gật đầu, cười nói: "Là do tổng giám đốc Phó thành lập từ trước, hai năm gần đây mới chính thức bước vào thị trường."
Thành lập từ trước?
Hai năm gần đây mới vào thị trường? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành một công ty đầu tư chuyên hỗ trợ các công ty khởi nghiệp, trong khi Lê Mạn đã kết hôn với anh hơn ba năm mà hoàn toàn không biết đây là công ty của anh.
Cô ta mím chặt môi, cười nhẹ, không nói thêm gì.
Trình Ngôn Vũ lại cảm thấy rất phức tạp, kể từ khi có mối quan hệ rắc rối với Lê Mạn, anh ta chưa từng gặp Phó Hành Chu một lần nào, cũng không hề có ý định gặp. Chỉ là không ngờ vào lúc này, Phó Hành Chu lại đến đầu tư vào công ty của anh ta.
Trình Ngôn Vũ kiềm nén cảm xúc, nới: "Thư ký Tưởng, chào anh."
Tưởng Dược liếc nhìn Trình Ngôn Vũ, vẫn giữ phép lịch sự: "Chào anh."
"Mời ngồi."
Trình Ngôn Vũ ra dấu tay.
Tưởng Dược dẫn mọi người ngồi xuống ghế dài, Trình Ngôn Vũ chỉnh lại tay áo, ngồi xuống đối diện, ngay cạnh là Lê Mạn. Cô ta bắt chéo chân, nghịch kính râm.
Tưởng Dược không vòng vo mà lấy tài liệu ra, đưa cho Trình Ngôn Vũ, thông báo về số tiền mà Khải Tín sắp đầu tư vào Nhất Ngôn.
Trình Ngôn Vũ nhận lấy tài liệu, lật qua vài trang, nhớ đến yêu cầu của công ty đầu tư trước đó, họ muốn mua lại 30% cổ phần còn lại của Ôn Dạng với giá cực thấp.
Nói trắng ra là vì Ôn Dạng là người ngoài ngành, lại chỉ là một cô gái yếu đuối.
Trình Ngôn Vũ xem xong, nhìn về phía Tưởng Dược và hỏi: "Anh có yêu cầu gì không?"
Tưởng Dược nghe xong, mỉm cười hỏi ngược lại: "Ý anh là gì?"
Trình Ngôn Vũ ngừng lại một chút, rồi nhìn qua tài liệu một lần nữa, trong đó không có bất kỳ yêu cầu nào. Khải Tín đơn thuần chỉ tới đầu tư. Anh ta vô thức nhìn sang Lê Mạn, cô ta lắc lư đôi chân dài, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Lê Mạn cầm điện thoại lên, nhắn tin: Công ty dưới trướng của tập đoàn Khinh Chu, có gì mà phải do dự?
Trình Ngôn Vũ cầm điện thoại lên đáp lại: Chính vì là công ty con của Khinh Chu nên mới phải do dự.
Lê Mạn cúi đầu gõ tin nhắn, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn trước: Anh ta không thèm làm mấy trò nhỏ nhặt đó đâu, đầu tư chính là đầu tư, không thì thôi.
Trình Ngôn Vũ thấy vậy, trong lòng nghĩ rằng Lê Mạn thật sự rất hiểu Phó Hành Chu.
Anh ta tiếp tục nhắn: Chị xác thực có thể tiếp nhận được không?
Lê Mạn: Tất nhiên, ngay cả chuyện ly hôn anh ta cũng lạnh lùng đến vậy, thì làm gì phải đợi lâu thế mới đến trừng trị em.
Trình Ngôn Vũ tin tưởng lời này của Lê Mạn, anh ta ngước lên.
Người bạn thân Tần Mộc của Lê Mạn nhận được tin nhắn, lập tức trả lời:
[Chẳng lẽ Phó Hành Chu lương tâm cắn rứt? Cảm thấy trước đây đối xử tệ với cậu, cho nên lần này mới đến ủng hộ sự nghiệp Trình Ngôn Vũ?]
Lê Mạn xem tin nhắn nhưng không nhắn trả, úp điện thoại lại.
Trình Ngôn Vũ đang nói chuyện với Tưởng Dược.
Tưởng Dược hỏi: "Anh Trình có ý kiến gì khác không, hiện tại có thể hỏi."
Trình Ngôn Vũ cầm tài liệu, nói: "Ở đây có viết rằng, mọi điều khoản từ Khải Tín đều sẽ được thực hiện theo văn bản, không có thay đổi gì đúng không?"
Tưởng Dược gật đầu: "Tất nhiên, chúng ta đã trao đổi rõ qua điện thoại rồi. Về sự phát triển của Nhất Ngôn cho đến hiện tại và tiềm năng trong tương lai, tổng giám đốc Phó rất rõ ràng. Có tiềm năng thì mới đầu tư."
Trình Ngôn Vũ nghe câu nói cuối cùng, anh ta mới yên tâm.
Nhất Ngôn phát triển đến bây giờ, trong năm nay đã trở thành doanh nghiệp đại lý, con đường này sẽ ngày càng rộng mở, anh ta rất tự tin vào điều đó.
Anh ta nói: "Vậy thì cảm ơn Khải Tín, cũng cảm ơn sự tin tưởng của tổng giám đốc Phó."
"Không có gì."
Sau khi ký tên và đóng dấu, mọi thứ đã như ván đóng thuyền.
Tưởng Dược lấy lại hợp đồng, rồi nói: "À, còn một việc nữa."
Lê Mạn và Trình Ngôn Vũ cùng nhìn sang, Tưởng Dược mỉm cười nhẹ, nói: "Khải Tín chúng tôi sẽ vô điều kiện ủng hộ cổ đông Ôn Dạng. Cổ phần của chúng tôi và cô ấy là đồng nhất, đây mới chính là mục đích chính của tổng giám đốc Phó khi đầu tư vào Nhất Ngôn."
- --
Chiếc xe đen chạy lên đường chính và đi qua công viên nơi Ôn Dạng và Phó Hành Chu đã đi dạo lần trước. Năm nay, nghe nói công viên văn hóa sẽ tổ chức một triển lãm hoa lớn trong dịp Tết Nguyên Đán, kéo dài đến hết tháng Giêng.
Tại thời điểm này, công viên được thắp sáng rực rỡ, vẫn còn rất nhiều người đi dạo và thưởng thức. Ôn Dạng nhìn thấy một bông hoa tử đằng quấn quanh cây, dường như đang phát triển mạnh mẽ dưới ánh trăng dịu nhẹ.
Thời kỳ nở hoa của tử đằng là khoảng tháng Ba, nhưng Nam Thành là một thành phố hoa, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên khi thấy hoa tử đằng ở đây nở vào tháng một.
Ôn Dạng lấy điện thoại, hạ cửa kính xe, điều chỉnh tiêu cự và dự định chụp ảnh.
Phó Hành Chu cầm vô lăng và lái chậm lại và rẽ vào đường phụ để cô có thể chụp ảnh tốt hơn. Ôn Dạng cảm giác được xe dừng lại bên ngoài công viên, giữ vị trí tốt hơn cho cô chụp ảnh.
Tim Ôn Dạng đập nhẹ, cô dựa gần vào cửa sổ xe, điều chỉnh tiêu cự và chụp một bức ảnh về tử đằng.
Phó Hành Chu bật đèn nháy kép khẩn cấp, tạm dừng xe.
Ôn Dạng chụp xong, ngồi trở lại và nhìn anh.
Phó Hành Chu hỏi: "Em chụp xong chưa?"
Ôn Dạng đáp tiếng, cô nói: "Chúng ta xuống xem hoa chút nhé?"
Phó Hành Chu cười và nói: "Được."
Chiếc xe màu đen lại tiếp tục lái, thẳng tiến từ đường phụ đến bãi đỗ xe trong công viên. Lúc này, có không ít xe và người tham quan triển lãm hoa ban đêm, khá đông đúc. Sau khi đỗ xe, Phó Hành Chu nắm tay Ôn Dạng tiến vào triển lãm hoa. Triển lãm hoa tại Nam Thành được tổ chức rất chuyên nghiệp, đã sớm bỏ đi những hủ tục, chuyển sang phong cách mới mẻ hơn. Chẳng hạn như cây hoa tử đằng vừa rồi, rất có ý nghĩa.
Ôn Dạng được Phó Hành Chu dắt tay, cô từ từ ngắm hoa, nào là hoa nhài, hoa đỗ quyên, hoa tulip nở rộ bên nhau. Bên cạnh còn có người đang vẽ tranh, dưới cảnh đèn đêm lại mang đến một cảm giác khác.
Ôn Dạng nhìn người ấy vẽ, quay sang Phó Hành Chu, nói: "Chủ đề đó nhìn quen quen."
Phó Hành Chu ừ một tiếng: "Vườn hoa Monet."
Ôn Dạng nhớ ra: "Bởi sao thấy đẹp quá, giống như một thế giới trong tranh."
Phó Hành Chu cười nhẹ.
Hai người tiếp tục đi vào trong, thảnh thơi ngắm nghía. Thấy chỗ nào đẹp, Ôn Dạng lấy điện thoại ra chụp ảnh, Phó Hành Chu đứng bên cạnh kiên nhẫn đợi cô chụp xong.
Đi một vòng, một cổng vòm bằng hoa tử đằng dài dẫn vào bãi đỗ xe, Ôn Dạng vô thức vòng tay qua cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn: "Đẹp quá, hóa ra sau gốc cây lớn kia lại là một thế giới như vậy."
Phó Hành Chu nắm tay cô, hỏi: "Em thích hoa tử đằng à?"
Ôn Dạng đáp: "Hoa đẹp em đều thích."
Phó Hành Chu trong mắt ánh lên nụ cười.
Ôn Dạng lại nhớ về một số chuyện, nói: "Tính ra, trước đây Nhất Ngôn cũng từng tổ chức triển lãm hoa."
Phó Hành Chu nghiêng đầu nhìn cô: "Khi nào?"
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Lúc mới thành lập, có một cửa hàng hoa nhỏ muốn khai trương, họ thấy thông tin em để lại trên mạng, gọi điện hỏi có thể tổ chức không."
Phó Hành Chu nhận ra Ôn Dạng có nghiên cứu khá nhiều về tiếp thị trực tuyến, anh hỏi: "Ngay từ đầu em đã quảng bá chủ yếu trên nền tảng internet à?"
Ôn Dạng trả lời: "Đúng, em đã làm một tài khoản công khai để chia sẻ, thêm nhóm bạn bè để mở rộng quan hệ."
Phó Hành Chu kiên nhẫn lắng nghe: "Có hiệu quả không?"
Ôn Dạng đáp: "Có, khá hiệu quả."
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Vậy là lúc khởi đầu của Nhất Ngôn, Ôn Dạng cũng có tham gia, chỉ là sau này Nhất Ngôn có đủ nhân sự, cô không tham gia nhiều nữa. Đối với Nhất Ngôn, tình cảm của cô không chỉ đơn thuần là đầu tư và đặt tên.
Rời khỏi công viên văn hóa đã khá muộn.
Gần nửa đêm.
Chiếc xe ô tô đen đến khu chung cư Nhã Các. Ôn Dạng ngáp một cái, xuống xe. Phó Hành Chu đóng cửa xe lại, gió nhẹ thổi qua, anh đưa tay lau nước ở khóe mắt cô, nói: "Đi ngủ sớm nhé."
Ôn Dạng ngẩng đầu: "Ừm, anh cũng vậy, lái xe cẩn thận một chút."
Phó Hành Chu đáp: "Được."
Trở về nhà.
Dư Tình đang ở phòng khách vẽ bản thảo, chỉ bật đèn áp tường, đèn giữa không bật, ti vi cũng đang mở. Ôn Dạng nhìn thấy, biết Dư Tình hôm nay vẽ không thuận lợi, không có ý tưởng, có lẽ đang tìm cảm hứng. Ôn Dạng liền bước nhẹ nhàng hơn, thay dép lê, để túi máy tính lên bàn trà.
Dư Tình nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn cô: "Về rồi à?"
Ôn Dạng ừ một tiếng.
"Cậu đang tìm cảm hứng hả?"
"Ừ, không vẽ ra, lại không biết làm gì, thì cứ tiếp tục vẽ vậy." Dư Khinh cúi đầu nhấn điện thoại, Ôn Dạng nói: "Vậy cậu tìm đi, tớ tắm đây."
"Đi đi."
Ôn Dạng đi vào phòng ngủ, vừa lướt qua một cái, thấy Dư Tình đang nhắn tin với Từ Nhứ. Hai người đang tán gẫu, Dư Khinh còn mắng Trình Ngôn Vũ trong WeChat.
Dư Khinh: [Trình Ngôn Vũ nuôi chó hay sao? Anh ta còn muốn mua cổ phần của Ôn Dạng.]
Từ Nhứ: [Chuyện khi nào?]
Dư Khinh: [Hôm nay, chó của Trình Ngôn Vũ đến studio tìm Ôn Dạng.]
Từ Nhứ: [Ai vậy?]
Dư Khinh: [Vu Chiêm, còn ai vào đây, Trình Ngôn Vũ nuôi nhiều chó lắm à?]
Từ Nhứ: [... Cô nói chuyện lọt tai chút, Vu Chiêm cũng được mà.]
Dư Khinh: [Cái gì mà được, giống y hệt chủ.]
Từ Nhứ: [... Ôn Dạng đâu?]
Dư Khinh: [Vừa về, sao vậy?]
Từ Nhứ: [Cô bảo nếu Ôn Dạng băn khoăn, có thể hỏi tôi, chị có thể giúp chút.]
Dư Khinh: [Không cần anh.]
Từ Nhứ:...
Từ Nhứ cảm thấy không còn gì để nói.
Dư Tình đấu võ mồm thắng, tâm trạng khoan khoái hơn nhiều. Ôn Dạng thì không thấy nội dung, chỉ thấy Dư Khinh và Từ Nhứ vẫn đang trò chuyện, cô mỉm cười, rồi vào tắm.
Tắm xong đi ra.
Ôn Dạng vẫn chưa chỉnh sửa xong video. Cô lau tóc và ngồi xuống bên cạnh Dư Tình để tiếp tục phần còn lại của việc chỉnh sửa. Cô lấy ra máy tính và mở ra, cắm dây cáp, loay hoay một lúc, rồi sau vài giây, cô nhớ ra điều gì đó.
Cô mở túi máy tính của mình và nhìn vào bên trong, không tìm thấy hợp đồng. Cô ngẩn ra một lúc và nhớ ra rằng dường như nó đang ở chỗ Phó Hành Chu.
Cô cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho anh.
Ôn Dạng: [Hợp đồng có ở chỗ anh không?]
Phó Hành Chu vừa tắm xong. Anh lau tóc và liếc nhìn hợp đồng trên bàn. Anh trả lời: [Ở chỗ anh.]
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, không mất là được.
Cô trả lời: [Vậy được.]
Phó Hành Chu: [Còn chưa ngủ à?]
Ôn Dạng nhìn vào máy tính và nói dối anh: [Em sắp xong rồi.]
Phó Hành Chu đâm thủng lời nói dối của cô, anh nhắn trả: [Ngủ sớm đi, nhé?!]
Ôn Dạng gửi lại một biểu tượng cảm xúc đáp "vâng".
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Ba ngày sau.
Tại công ty tổ chức sự kiện Nhất Ngôn.
Vu Chiêm ra ngoài đón người, Trình Ngôn Vũ đang chuẩn bị tài liệu trong văn phòng, Lê Mạn đeo kính râm đẩy cửa bước vào, ngồi xuống sofa và hỏi: "Có công ty đầu tư mới à?"
Trình Ngôn Vũ đáp: "Ừ, đang chuẩn bị tới."
Lê Mạn nhướn mày, tháo kính râm xuống, đặt lên bàn trà, chân dài bắt chéo, cầm cuốn tờ rơi phát triển công ty của Nhất Ngôn lên xem. Trình Ngôn Vũ xếp gọn tài liệu, xử lý thông tin trong máy tính.
Khi cả hai đang bận rộn trong yên lặng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Ngôn Vũ ngồi thẳng người, nói: "Vào đi."
Ngay sau đó, Vu Chiêm mở cửa, do dự nhìn Trình Ngôn Vũ và nói: "Sếp Trình, người của đầu tư vốn Khải Tín đã đến."
Trình Ngôn Vũ điều chỉnh lại sắc mặt, đi vòng qua bàn, nói: "Mời họ vào."
Vu Chiêm dừng một chút, rồi dẫn người vào văn phòng. Trình Ngôn Vũ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tưởng Dược, Tưởng Dược dẫn theo vài người và mỉm cười với anh ta. Lê Mạn nhìn thấy Tưởng Dược, theo phản xạ thả chân xuống và đứng dậy.
"Trợ lý Tưởng."
Trước đây, Lê Mạn luôn gọi Tưởng Dược như vậy, bởi vì Tưởng Dược trước kia là trợ lý, sau đó thăng chức lên quản lý toàn bộ bộ phận thư ký. Lê Mạn ít gặp nên quen miệng gọi vậy, và cũng chưa thay đổi cách gọi.
Tưởng Dược nhìn Lê Mạn, cũng lịch sự mỉm cười: "Cô Lê cũng ở đây à."
Một tiếng "cô Lê" cũng thay đổi nhanh chóng, trước kia vẫn gọi là "bà chủ."
Lê Mạn mím môi, cười nhạt: "Đúng vậy, đầu tư vốn Khải Tín là công ty con của Tập đoàn Khinh Chu sao?"
Cô ta hoàn toàn không biết chuyện này.
Tưởng Dược gật đầu, cười nói: "Là do tổng giám đốc Phó thành lập từ trước, hai năm gần đây mới chính thức bước vào thị trường."
Thành lập từ trước?
Hai năm gần đây mới vào thị trường? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành một công ty đầu tư chuyên hỗ trợ các công ty khởi nghiệp, trong khi Lê Mạn đã kết hôn với anh hơn ba năm mà hoàn toàn không biết đây là công ty của anh.
Cô ta mím chặt môi, cười nhẹ, không nói thêm gì.
Trình Ngôn Vũ lại cảm thấy rất phức tạp, kể từ khi có mối quan hệ rắc rối với Lê Mạn, anh ta chưa từng gặp Phó Hành Chu một lần nào, cũng không hề có ý định gặp. Chỉ là không ngờ vào lúc này, Phó Hành Chu lại đến đầu tư vào công ty của anh ta.
Trình Ngôn Vũ kiềm nén cảm xúc, nới: "Thư ký Tưởng, chào anh."
Tưởng Dược liếc nhìn Trình Ngôn Vũ, vẫn giữ phép lịch sự: "Chào anh."
"Mời ngồi."
Trình Ngôn Vũ ra dấu tay.
Tưởng Dược dẫn mọi người ngồi xuống ghế dài, Trình Ngôn Vũ chỉnh lại tay áo, ngồi xuống đối diện, ngay cạnh là Lê Mạn. Cô ta bắt chéo chân, nghịch kính râm.
Tưởng Dược không vòng vo mà lấy tài liệu ra, đưa cho Trình Ngôn Vũ, thông báo về số tiền mà Khải Tín sắp đầu tư vào Nhất Ngôn.
Trình Ngôn Vũ nhận lấy tài liệu, lật qua vài trang, nhớ đến yêu cầu của công ty đầu tư trước đó, họ muốn mua lại 30% cổ phần còn lại của Ôn Dạng với giá cực thấp.
Nói trắng ra là vì Ôn Dạng là người ngoài ngành, lại chỉ là một cô gái yếu đuối.
Trình Ngôn Vũ xem xong, nhìn về phía Tưởng Dược và hỏi: "Anh có yêu cầu gì không?"
Tưởng Dược nghe xong, mỉm cười hỏi ngược lại: "Ý anh là gì?"
Trình Ngôn Vũ ngừng lại một chút, rồi nhìn qua tài liệu một lần nữa, trong đó không có bất kỳ yêu cầu nào. Khải Tín đơn thuần chỉ tới đầu tư. Anh ta vô thức nhìn sang Lê Mạn, cô ta lắc lư đôi chân dài, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Lê Mạn cầm điện thoại lên, nhắn tin: Công ty dưới trướng của tập đoàn Khinh Chu, có gì mà phải do dự?
Trình Ngôn Vũ cầm điện thoại lên đáp lại: Chính vì là công ty con của Khinh Chu nên mới phải do dự.
Lê Mạn cúi đầu gõ tin nhắn, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn trước: Anh ta không thèm làm mấy trò nhỏ nhặt đó đâu, đầu tư chính là đầu tư, không thì thôi.
Trình Ngôn Vũ thấy vậy, trong lòng nghĩ rằng Lê Mạn thật sự rất hiểu Phó Hành Chu.
Anh ta tiếp tục nhắn: Chị xác thực có thể tiếp nhận được không?
Lê Mạn: Tất nhiên, ngay cả chuyện ly hôn anh ta cũng lạnh lùng đến vậy, thì làm gì phải đợi lâu thế mới đến trừng trị em.
Trình Ngôn Vũ tin tưởng lời này của Lê Mạn, anh ta ngước lên.
Người bạn thân Tần Mộc của Lê Mạn nhận được tin nhắn, lập tức trả lời:
[Chẳng lẽ Phó Hành Chu lương tâm cắn rứt? Cảm thấy trước đây đối xử tệ với cậu, cho nên lần này mới đến ủng hộ sự nghiệp Trình Ngôn Vũ?]
Lê Mạn xem tin nhắn nhưng không nhắn trả, úp điện thoại lại.
Trình Ngôn Vũ đang nói chuyện với Tưởng Dược.
Tưởng Dược hỏi: "Anh Trình có ý kiến gì khác không, hiện tại có thể hỏi."
Trình Ngôn Vũ cầm tài liệu, nói: "Ở đây có viết rằng, mọi điều khoản từ Khải Tín đều sẽ được thực hiện theo văn bản, không có thay đổi gì đúng không?"
Tưởng Dược gật đầu: "Tất nhiên, chúng ta đã trao đổi rõ qua điện thoại rồi. Về sự phát triển của Nhất Ngôn cho đến hiện tại và tiềm năng trong tương lai, tổng giám đốc Phó rất rõ ràng. Có tiềm năng thì mới đầu tư."
Trình Ngôn Vũ nghe câu nói cuối cùng, anh ta mới yên tâm.
Nhất Ngôn phát triển đến bây giờ, trong năm nay đã trở thành doanh nghiệp đại lý, con đường này sẽ ngày càng rộng mở, anh ta rất tự tin vào điều đó.
Anh ta nói: "Vậy thì cảm ơn Khải Tín, cũng cảm ơn sự tin tưởng của tổng giám đốc Phó."
"Không có gì."
Sau khi ký tên và đóng dấu, mọi thứ đã như ván đóng thuyền.
Tưởng Dược lấy lại hợp đồng, rồi nói: "À, còn một việc nữa."
Lê Mạn và Trình Ngôn Vũ cùng nhìn sang, Tưởng Dược mỉm cười nhẹ, nói: "Khải Tín chúng tôi sẽ vô điều kiện ủng hộ cổ đông Ôn Dạng. Cổ phần của chúng tôi và cô ấy là đồng nhất, đây mới chính là mục đích chính của tổng giám đốc Phó khi đầu tư vào Nhất Ngôn."
- --