Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em - Trang 2
Chương 29
Mấy chữ ‘cam - tâm - tình - nguyện’ đập mạnh vào trái tim của Bùi Thời Tiêu, sự không cam lòng và muốn chiếm làm của riêng trong xương cốt đàn ông bị văng ra ngoài. Đã vạch rõ đến mức này rồi thì cũng tiết kiệm được không ít lần lá mặt lá trái.
Hai người lặng lẽ đối mặt, giương cung bạt kiếm với nhau trong chốc lát.
Hận không thể tiêu diệt đối phương.
Người đi ngang đều liếc nhìn bọn họ, dường như tò mò bọn họ đang nói chuyện gì.
Bùi Thời Tiêu lấy điếu thuốc ra rồi châm thuốc.
Trong tay Tưởng Thịnh Hòa cũng có thuốc lá, là Hạ Vạn Trình vừa cho anh, nhưng anh không hút.
Bùi Thời Tiêu: "Anh đây là muốn chen ngang một chân giữa tôi và Lạc Kỳ?"
"Ừ." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Thì sao?"
Vẻ cực kỳ ngông cuồng tự đại của anh áp chế Bùi Thời Tiêu một cái đầu.
Bùi Thời Tiêu hiểu Lạc Kỳ, tỉnh táo lại tự biết rõ, cô sẽ không dây dưa không rõ với ông chủ, đừng nói ông chủ này còn là cậu ba nhà họ Tưởng.
"Lạc Kỳ sẽ không đón nhận anh, anh không có cơ hội."
Tưởng Thịnh Hòa chợt cười một tiếng, "Tôi có cơ hội hay không thì tôi không biết, nhưng anh chắc chắc hết đất diễn rồi."
Bùi Thời Tiêu không sợ uy hiếp, ai không biết uy hiếp chứ, "Lạc Kỳ còn không biết anh có ý với cô ấy đâu nhỉ? Anh đoán xem nếu cô ấy biết rồi thì sẽ làm gì đây?"
"Tôi đang sầu làm sao để cho Lạc Kỳ biết ý muốn trong lòng của tôi đây." Tưởng Thịnh Hòa vân vê thuốc lá trong tay, "Anh muốn làm chuyện tốt thì tôi tác thành, cho anh cơ hội này. Anh thuận tiện nói với Lạc Kỳ là bảy năm trước ở trong Tư bản Viễn Duy, tôi đã nhắn lại phương án hạng mục của cô ấy rồi, nhưng cô ấy không nhận được thôi. Lâu như vậy mới trả lời cô là vì chỗ cần sửa đổi quá nhiều, nhất thời không cách nào bắt tay sửa được. Phương án không tồi, một vài ý tưởng đặc biệt mới mẻ độc đáo, nhưng trong điều kiện lúc đó, thực hành thì có khó khăn. Tôi không đành lòng trông đợi của cô ấy rơi vào khoảng không, lại kết hợp với phương án của tôi, sử dụng bảy năm để bệnh viện điều trị Viễn Duy của hôm nay."
Bùi Thời Tiêu vừa kẹp điếu thuốc rồi cho vào miệng, nghe thấy một câu này thì chợt ngẩng đầu, con ngươi thoáng co rúc, kinh ngạc xen lẫn kinh hoảng.
Tưởng Thịnh Hòa giải thích nghi hoặc của anh: "Anh không đoán sai, bảy năm trước tôi đã thích cô ấy rồi. Anh nói anh còn cơ hội ư?"
Cơn mưa dầm của Thành phố Tô nói đến liền đến.
Bọn họ đang trò chuyện, mưa lả tả đi xuống.
Hai người lui lại mấy bước vào toàn nhà, miễn cưỡng tránh nước mưa.
"Trong sáu năm qua, tôi không chỉ một lần muốn chia rẽ hai người. Cho anh cơ hội thì anh không quý trọng." Tưởng Thịnh Hòa nói xong thì muốn đi, vừa cất bước thì nhìn thấy Lạc Kỳ cầm dù đi đến, trong tay cô còn cầm một cây dù, anh lại lui về.
Lạc Kỳ vội tới đưa dù cho ông chủ, cô ở trong xe đứng ngồi không yên, không đoán được Bùi Thời Tiêu muốn nói gì với ông chủ, không có mười thì có tám chín phần có liên quan đến cô.
Anh ta bảo ông chủ hỗ trợ chăm sóc cho cô ư?
Hay là lấy lợi ích trao đổi muốn hợp tác với ông chủ, mượn công việc để tiếp xúc cô?
Trước giờ ông chủ cường thế, chỉ có người khác thuận theo anh chứ anh không thích bị người ta sắp xếp làm bất cứ chuyện gì, cho dù người kia là ba hoặc mẹ của anh thì cũng sẽ không ngoại lệ.
Dù sao thì bất kể Bùi Thời Tiêu nói gì với ông chủ, thì cũng là điều ông chủ không thích nghe.
Đừng biến khéo thành vụng mà liên lụy cô.
Cộng sự với ông chủ chín tháng, mặc dù lúc đối mặt với anh thì có áp lực lớn, mỗi ngày như đi trên băng mỏng, nhưng trừ cường độ cao lúc đi làm, sau khi tan làm thì chưa bao giờ có chuyện vặt, chưa bao giờ xử lý cuộc sống riêng tư thay ông chủ.
Tuýp ông chủ khác phái có chừng mực như thế này, có thể gặp mà không thể cầu, không thể để cho Bùi Thời Tiêu ảnh hưởng đến công việc của cô.
"Tổng giám đốc Tưởng." Lạc Kỳ đưa cây dù cho Tưởng Thịnh Hòa, cũng không nhìn Bùi Thời Tiêu một ánh mắt.
Tưởng Thịnh Hòa bung dù, "Bảo cô ngồi trên xe đừng xuống mà cũng không nghe phải không."
Lạc Kỳ: "..."
Giọng điệu trách cứ này giống với cấp trên, nhưng lại không giống cấp trên.
Cô cũng không thể nói là không đúng chỗ nào.
Nhìn thấy cằm của ông chủ căng chặt, rõ ràng là không vui, xem ra Bùi Thời Tiêu đã chọc trúng anh rồi.
Tài xế quay ngược xe lại, bọn họ đi không bao xa thì xe đã lái về, hai người thu dù lên xe.
Lạc Kỳ dè đặt dò xét: "Bùi Thời Tiêu tìm ngài..."
Cô lên tiếng được một nửa, Tưởng Thịnh Hòa cắt ngang: "Chuyện của người khác, không liên quan đến cô."
Lạc Kỳ thở phào, không liên quan đến cô là được.
Ống tay áo áo sơ mi của Tưởng Thịnh Hòa bị ướt một mảng, anh lấy khăn lông thấm nước, hỏi: "Bùi Thời Tiêu thường xuyên làm phiền cô sao?"
Lạc Kỳ vốn tựa vào lưng ghế rồi vô thức thẳng lưng, ngồi thẳng rồi mới trả lời: "Chưa gặp lại từ tháng mười năm ngoái, hôm nay gặp lần đầu tiên."
"Như vậy sẽ ảnh hưởng công việc của cô."
"... Xin lỗi Tổng giám đốc Tưởng, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, "Cô có biện pháp gì? Bảo đảm có thể giải quyết một lần là xong không?"
Lạc Kỳ không thể chống đỡ được ánh mắt hùng hổ dọa người của ông chủ, cô hơi cụp mắt, giọng điệu này của anh khiến cho cô nghĩ đến ở trong hội nghị lãnh đạo, anh cũng thờ ơ như vậy hỏi Phó giám đốc: Biện pháp gì? Bảo đảm có thể giải quyết không? Xuất hiện loại chuyện này nữa thì làm sao?
Giọng điệu bình thản, nhưng cảm giác bị áp bách đập vào mặt.
Thật ra thì Lạc Kỳ cũng không có phương pháp tốt hơn, "vô tình gặp nhau" ở trường hợp công khai, cô cũng không thể mặc kệ tất cả mà làm lớn chuyện ngay tại chỗ, trừ là bản thân cô, cô còn đại diện cho hình tượng Bộ phận Giám đốc của Viễn Duy.
Tưởng Thịnh Hòa xếp chồng khăn lông, "Cho cô bia đỡ đạn."
"Bia đỡ đạn gì ạ?"
"Tôi. Lần sau anh ta tìm cô nữa, cô cứ nói đã ở cạnh tôi đi. Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
"..."
Lạc Kỳ nín thở mấy giây, lá gan của cô bao lớn mà dám lấy ông chủ làm bia đỡ đạn chứ.
Tưởng Thịnh Hòa cất khăn lông, một lần nữa nhìn cô, nhìn dáng dấp của cô là không muốn lấy anh làm bia đỡ đạn, anh đành phải sử dụng một chút tâm kế với cô: "Nói thật với cô, vừa rồi Bùi Thời Tiêu tìm tôi cũng là bởi vì chuyện của cô, cô cảm thấy tôi rất rảnh, có rảnh nghe cô nói những chuyện này à? Cô biết tôi phiền nhất cái gì mà."
Phiền nhất người khác không phân chia rõ công và tư.
Phiền nhất người khác tự cho rằng là sắp xếp anh làm gì, cho dù là nhờ anh hỗ trợ, thì như vậy cũng không được, bởi vì có giúp hay không là hoàn toàn xem tâm trạng của anh, cũng không phải ai cũng có tư cách bảo anh giúp.
Phỏng chừng vừa rồi Bùi Thời Tiêu đã đạp hết bãi mìn của anh rồi.
Lạc Kỳ lần nữa xin lỗi.
"Đừng chỉ biết nói xin lỗi, nói xin lỗi thì có thể giải quyết vấn đề không?" Tưởng Thịnh Hòa nói: "Cũng là cô thôi. Đổi thành Tiểu Khương thử xem, cô hỏi xem cậu ấy có dám nhiều lần đem chuyện riêng ầm ĩ đến cạnh tôi không."
Lạc Kỳ cảm ơn Tưởng Nguyệt Như, anh đã nể mặt của Chủ tịch Tưởng nên mới nhịn rồi lại nhịn với cô.
Anh quay lại đề tài: "Nếu không sử dụng tôi, đã nghĩ cách giải quyết thế nào chưa?"
Khoang xe yên tĩnh trong một chốc.
Tưởng Thịnh Hòa chờ cô nói biện pháp giải quyết, đánh giá cô một lúc cũng không nghĩ ra. Cô và Bùi Thời Tiêu đã chia tay chín tháng, anh cho đủ thời gian cô để đi ra, lấy lý do đi công tác để dẫn cô đi bảy tám quốc gia giải sầu.
Đêm Giao thừa đó, ở trong Quảng trường Thời Đại, anh khắc chế bản thân mới không nắm tay cô.
Anh sắp hết kiên nhẫn rồi, không chừng ngày nào đó sẽ trực tiếp tỏ tình với cô, hiện tại anh không cần cảm giác biên giới nữa, cũng để cho trong lòng cô có chút chuẩn bị, không đến mức lúc anh tỏ tình thì cô bị hù dọa.
"Tôi không có bạn gái, gần đây cũng không dự định kết hôn, cô lấy tôi làm bia đỡ đạn, đối với tôi không có bất cứ ảnh hưởng nào cả. Đối với cô cũng không ảnh hưởng, Bùi Thời Tiêu sĩ diện hảo, rồi cộng thêm một chút tự ái của đàn ông, cô nói với anh ta rồi, anh ta cũng sẽ không để cho bất cứ ai biết cô đã tìm được một người tốt hơn."
"... Nghe thì không tồi, nhưng cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng."
Cô vẫn từ chối đề nghị của anh, tâm khí của Tưởng Thịnh Hòa bắt đầu không thôn thuận, trong lúc bất chợt không xác định là có phải cô còn chưa dứt tình với quá khứ, không đành lòng tổn thương Bùi Thời Tiêu hay không.
Từ khi cộng sự đến nay, cô đối với anh trước giờ đều là cấp dưới với cấp trên, chưa bao giờ có một khắc là phụ nữ đối với đàn ông.
Tưởng Thịnh Hòa mở cửa sổ hóng mát, hạt mưa ập vào.
Anh lãnh đạm nói: "Mau chóng giải quyết."
"... Vâng." Dư quang của Lạc Kỳ nhìn ông chủ, không nhận ra ông chủ đang vui hay giận. Cô phải mau chóng nghĩ cách, không thể lại để cho Bùi Thời Tiêu ảnh hưởng đến tâm trạng của ông chủ nưa.
Mưa ngoài cửa xe càng lúc càng lớn.
Hội trường bên kia, bà Bùi xã giao với người quen xong thì đi ra tìm con trai.
Tìm một vòng cũng không tìm thấy, bà đành phải gọi điện thoại.
Bùi Thời Tiêu đang hút thuốc lá, nhìn thấy cuộc gọi thì không nghe máy mà kẹp điếu thuốc đi tìm mẹ.
Bà Bùi nhìn thấy con trai đi ra khu hút thuốc, sắc mặt tái xanh, xem ra đã gặp phải khó khăn ở Lạc Kỳ nơi đó.
"Không cho con sắc mặt tốt thì không phải rất bình thường à. Cô ấy nếu tùy tiện tha thứ cho con thì không đáng để mẹ phí nhiều thời gian như vậy rồi. Con cho rằng phụ nữ có thể dễ dàng tha thứ cho đàn ông ngoại tình như vậy ư? Lúc con ngoại tình, tương đương đã xé một lớp da của cô ấy rồi, biết đau cỡ nào không?"
Bà Bùi nghĩ đến bản thân, cách hai mươi mấy năm, bà vẫn không quên được chồng giữ vững muốn ly hôn, lúc ấy bà đã tuyệt vọng cỡ nào.
Bùi Thời Tiêu nói: "Con và ba con không giống nhau, con không tới một bước kia."
"Nếu con giống ba con, mẹ cũng sẽ không giúp con." Tạm dừng, bà Bùi nói: "Trong lòng con có Thôi Bồng một khắc, đối với Lạc Kỳ mà nói, hồi ức mười năm đã bị hủy cả rồi, hủy một cách sạch sẽ."
Bùi Thời Tiêu không muốn đề cập tới nữa, ân hận lúc đầu đã làm sai.
Bà Bùi cũng nói thật với con trai: "Điểm duy nhất Lạc Kỳ có thể tha thứ cho con là bởi vì mẹ, chứ tuyệt đối không phải là bởi vì con."
Bùi Thời Tiêu nhìn mẹ, muốn nói lại thôi.
Bà Bùi: "Nếu cô ấy nghĩ thoáng, thì kết hôn với ai cũng là kết hôn thôi, đều có nguy hiểm ngoại tình sau khi kết hôn, vậy không bằng tìm gia đình có điều kiện tốt, tìm một mẹ chồng không gây chuyện đi."
"Lạc Kỳ cũng coi như là hiểu mẹ, trước kia cho dù không đồng ý các con ở chung một chỗ, thì trước giờ mẹ cũng không đi tìm cô ấy để làm phiền, không đến nhà cô ấy khó chịu mà đều là gây áp lực cho con. Đính hôn xong, cho dù mẹ không hài lòng các con, nhưng đơn hàng nên cho nhà bác cả cô ấy, mẹ vẫn cho như thường."
Hiện tại Bùi Thời Tiêu có cảm giác nguy cơ, sự xuất hiện của Tưởng Thịnh Hòa đánh loạn tất cả kế hoạch của anh ta, anh ta theo đuổi lại Lạc Kỳ cũng tràn đầy biến số.
Hôm qua anh ta đến nhà Lạc Kỳ, thỉnh cầu ba mẹ Lạc Kỳ tha thứ.
Mẹ Lạc Kỳ không mở cửa, anh ta ở ngoài cửa chờ nửa giờ, từ đầu đến cuối không mở cửa.
"Mẹ, ngày nào đó rảnh thì mẹ đi tìm dì Khương trò chuyện một chút."
Bà Bùi xoa xoa ấn đường, "Biết rồi, cần con nói sao."
Bà làm việc không thích nhất là dông dài, đêm đó đã đi ngay nhà Lạc Kỳ.
- -
Lạc Kỳ đi họp một ngày, cộng thêm chuyện của Bùi Thời Tiêu phiền lòng, lúc trở về nhà thì cả người mệt mỏi.
Tắm xong, ngay cả điện thoại di động cũng không nghe mà trực tiếp nằm ở trên giường.
Buổi trưa Tưởng Thịnh Hòa bảo cô lấy anh làm bia đỡ đạn, sao có thể chứ.
Lúc ấy không chút do dự từ chối ông chủ, cô không có cách nào giải thích cặn kẽ với anh, lấy anh làm bia đỡ đạn, cô sẽ không qua được cửa ải trong lòng, nếu quả thật lợi dụng anh, sau này lúc cộng sự sẽ rất lúng túng.
Cô chỉ coi anh là cấp trên, không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào, một khi vượt qua giới hạn trong lòng, buông thả bản thân si mê, khổ não chỉ là bản thân cô thôi.
Anh không biết trên người anh có quá nhiều tính chất đặc biệt vô hình trung hấp dẫn người ta.
Lạc Kỳ lấy điện thoại di động, gửi cho Lạc Vũ: [ Trong điện thoại di động em còn video Lạc Tân đánh Bùi Thời Tiêu không? Có thì gửi cho chị. ]
Lạc Vũ: [ Có. Lập tức gửi cho chị. ]
[ Chị, sao thế? ]
Lạc Kỳ: [ Nhìn thấy anh ta thì phiền. ]
Trước khi Lạc Vũ gửi video thì lại nhắc nhở một câu: [ Chị chuẩn bị tâm lý nhé, trong video không phải chỉ có Bùi Thời Tiêu và Lạc Tân. ] Còn có con tiện nhân Thôi Bồng.
Lạc Kỳ: [ Chị không xem, lãng phí lưu lượng. Em trực tiếp gửi vào hòm thư của chị đi. ]
Lạc Vũ: "..."
Thật hi vọng chị họ phóng khoáng giống như cô tự nói, đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ.
Video rất lớn, đăng lên mất nửa phút.
Lạc Kỳ rất nhanh sau đó nhận được email, cô không bấm mở, không muốn biết dáng dấp của người phụ nữ đó ra sao, cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh Bùi Thời Tiêu và người phụ nữ đó thân mật với nhau.
Mặc dù đã buông bỏ, nhưng trong khoảnh khắc nhận được email thì cô vẫn bị đâm vào tim.
Vừa tắt đèn phòng, mẹ gọi đến.
Lạc Kỳ vội lướt nút trả lời, đây là lần đầu tiên mẹ gọi điện thoại cho cô sau khi chia tay, trong lòng cô cũng từng oán trách vì sao ba mẹ không thể hiểu cho cô, thế nào cũng phải để cho cô thực tế một chút, đặt tiền ở vị thứ nhất.
"Alo, mẹ."
"Ngủ chưa?"
"Chưa đâu."
Lạc Kỳ mở đèn, ngồi xếp bằng ở trên chiếc giường, không nhớ nổi lần trước cùng mẹ trò chuyện là bao lâu trước đó rồi.
Mười phút trước Khương Nghi Phương tiễn mẹ của Bùi Thời Tiêu đi, bà xoắn xuýt mười phút mới gọi điện thoại cho con gái, cực kỳ mâu thuẫn, nhưng trong lòng cán cân đã nghiêng sang một phía.
"Tối nay chúng ta trò chuyện thoải mái một chút, trong lòng con nghĩ thế nào, có thể nói với mẹ không?"
"Con không nghĩ thế nào cả." Lạc Kỳ nói: "Chia tay cũng đã chia tay rồi. Chờ trả nợ xong, con muốn sống một mình mấy năm." Mấy năm qua, nhất là một năm gần đây, cô quá mệt mỏi rồi, cô cũng không biết là cái gì đã chống đỡ cô đi tới hôm nay.
"Mẹ, thật xin lỗi, nhưng mẹ đừng khuyên bảo con."
"Mẹ không khuyên bảo con." Khương Nghi Phương nhìn phần ẩm ướt trong nhà, đến mùa mưa dầm, bà cũng không muốn vào cửa nhà, "Mẹ hi vọng con sống nhẹ nhõm một chút. Hôm nay mẹ Bùi Thời Tiêu đến, bà ấy cũng hi vọng các con có thể làm lành."
"Bà ấy đến nhà làm gì? Gây phiền cho ba mẹ ư?"
"Con nghe mẹ nói xong đã, bà ấy là nói giúp thay Bùi Thời Tiêu, một năm qua, bọn họ cũng đang cố gắng đền bù..."
"Mẹ!" Lạc Kỳ cắt ngang mẹ, "Con không muốn nghe những chuyện này, cũng không muốn nghe mọi người thao thao bất tuyệt! Nếu con và Bùi Thời Tiêu quen nhau qua xem mắt, chỉ nhìn trúng tiền và địa vị của anh ta, thì con cũng mặc kệ anh ta có bao nhiêu người ở bên ngoài. Nhưng anh ta thì khác, chúng con quen biết nhau mười năm, ở bên nhau sáu năm. Ngày nào con cũng mong đợi kết hôn, kết quả thì anh ta sao hả? Anh ta trở tay cho con một nhát dao đấy!"
"Mẹ, vì sao mẹ và ba biến thành dáng điệu này?"
Cô thẳng tay cúp điện thoại.
"Kỳ Kỳ..." Khương Nghi Phương hối hận không thôi, cũng không nên gọi cuộc gọi này.
Trước kia Bùi Thời Tiêu đứng ở ngoài cửa hơn nửa tiếng, bà nhịn không mở cửa, hôm nay mẹ của Bùi Thời Tiêu đến, một phen nói lời nói từ tâm can như vậy, thế mà trong lòng bà bắt đầu thả lỏng.
Lạc Kỳ bình tĩnh lại, tìm dãy số của Bùi Thời Tiêu rồi gửi tin nhắn sang đó: [ Sau này đừng đánh quấy nhiễu người nhà tôi nữa, anh cho rằng vãn hồi và im lặng làm cái gì, giúp thân thích trong nhà tôi bao nhiêu đi nữa thì đó là chuyện của bản thân anh, anh tình nguyện tiêu tiền thì cũng liên quan nửa đồng tới tôi, tôi sẽ không cảm kích. Anh cực kỳ cảm kích cũng không có nghĩa là tôi sẽ cảm động, tôi chỉ cảm thấy chán ghét. ]
[Tôi nói rồi, chừa chút thể diện cho chúng ta, là anh ép tôi không có cách nào đấy. ]
[ Hôm nay trong vòng bạn bè của tôi thì tôi chỉ lấy hình thức chữ viết để đăng thôi, anh còn đến tìm tôi nữa, mang đến khốn khổ cho công việc của tôi nữa, lần sau tôi trực tiếp đăng video giữa anh và người phụ nữ đó. ]
Tin nhắn được gửi đi xong, cô đăng một bài lên vòng bạn bè, tất cả mọi người có thể nhìn thấy:
[ Chuyện đã qua gần một năm, còn rất nhiều bạn bè không ngừng kết hợp tôi và Bùi Thời Tiêu, hi vọng chúng tôi hợp lại, cảm thấy tình cảm nhiều năm cứ như vậy mà tan rã thì quá đáng tiếc, cảm ơn mọi người, tôi và anh ta thật sự là không thể nào nữa, không phải do tính cách, không phải trong nhà không đồng ý, do giữa tôi và anh ta có thêm một người phụ nữ, đây là vấn đề nguyên tắc. ]
Vừa đăng chưa được hai phút thì đã có vài bình luận, bọn họ rối rít an ủi cô.
Mọi người cũng bày tỏ đồng tình với động tĩnh như vậy, không tiện bấm like, chỉ có một người bấm like cho cô, ông chủ của cô Tưởng Thịnh Hòa.
Hai người lặng lẽ đối mặt, giương cung bạt kiếm với nhau trong chốc lát.
Hận không thể tiêu diệt đối phương.
Người đi ngang đều liếc nhìn bọn họ, dường như tò mò bọn họ đang nói chuyện gì.
Bùi Thời Tiêu lấy điếu thuốc ra rồi châm thuốc.
Trong tay Tưởng Thịnh Hòa cũng có thuốc lá, là Hạ Vạn Trình vừa cho anh, nhưng anh không hút.
Bùi Thời Tiêu: "Anh đây là muốn chen ngang một chân giữa tôi và Lạc Kỳ?"
"Ừ." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Thì sao?"
Vẻ cực kỳ ngông cuồng tự đại của anh áp chế Bùi Thời Tiêu một cái đầu.
Bùi Thời Tiêu hiểu Lạc Kỳ, tỉnh táo lại tự biết rõ, cô sẽ không dây dưa không rõ với ông chủ, đừng nói ông chủ này còn là cậu ba nhà họ Tưởng.
"Lạc Kỳ sẽ không đón nhận anh, anh không có cơ hội."
Tưởng Thịnh Hòa chợt cười một tiếng, "Tôi có cơ hội hay không thì tôi không biết, nhưng anh chắc chắc hết đất diễn rồi."
Bùi Thời Tiêu không sợ uy hiếp, ai không biết uy hiếp chứ, "Lạc Kỳ còn không biết anh có ý với cô ấy đâu nhỉ? Anh đoán xem nếu cô ấy biết rồi thì sẽ làm gì đây?"
"Tôi đang sầu làm sao để cho Lạc Kỳ biết ý muốn trong lòng của tôi đây." Tưởng Thịnh Hòa vân vê thuốc lá trong tay, "Anh muốn làm chuyện tốt thì tôi tác thành, cho anh cơ hội này. Anh thuận tiện nói với Lạc Kỳ là bảy năm trước ở trong Tư bản Viễn Duy, tôi đã nhắn lại phương án hạng mục của cô ấy rồi, nhưng cô ấy không nhận được thôi. Lâu như vậy mới trả lời cô là vì chỗ cần sửa đổi quá nhiều, nhất thời không cách nào bắt tay sửa được. Phương án không tồi, một vài ý tưởng đặc biệt mới mẻ độc đáo, nhưng trong điều kiện lúc đó, thực hành thì có khó khăn. Tôi không đành lòng trông đợi của cô ấy rơi vào khoảng không, lại kết hợp với phương án của tôi, sử dụng bảy năm để bệnh viện điều trị Viễn Duy của hôm nay."
Bùi Thời Tiêu vừa kẹp điếu thuốc rồi cho vào miệng, nghe thấy một câu này thì chợt ngẩng đầu, con ngươi thoáng co rúc, kinh ngạc xen lẫn kinh hoảng.
Tưởng Thịnh Hòa giải thích nghi hoặc của anh: "Anh không đoán sai, bảy năm trước tôi đã thích cô ấy rồi. Anh nói anh còn cơ hội ư?"
Cơn mưa dầm của Thành phố Tô nói đến liền đến.
Bọn họ đang trò chuyện, mưa lả tả đi xuống.
Hai người lui lại mấy bước vào toàn nhà, miễn cưỡng tránh nước mưa.
"Trong sáu năm qua, tôi không chỉ một lần muốn chia rẽ hai người. Cho anh cơ hội thì anh không quý trọng." Tưởng Thịnh Hòa nói xong thì muốn đi, vừa cất bước thì nhìn thấy Lạc Kỳ cầm dù đi đến, trong tay cô còn cầm một cây dù, anh lại lui về.
Lạc Kỳ vội tới đưa dù cho ông chủ, cô ở trong xe đứng ngồi không yên, không đoán được Bùi Thời Tiêu muốn nói gì với ông chủ, không có mười thì có tám chín phần có liên quan đến cô.
Anh ta bảo ông chủ hỗ trợ chăm sóc cho cô ư?
Hay là lấy lợi ích trao đổi muốn hợp tác với ông chủ, mượn công việc để tiếp xúc cô?
Trước giờ ông chủ cường thế, chỉ có người khác thuận theo anh chứ anh không thích bị người ta sắp xếp làm bất cứ chuyện gì, cho dù người kia là ba hoặc mẹ của anh thì cũng sẽ không ngoại lệ.
Dù sao thì bất kể Bùi Thời Tiêu nói gì với ông chủ, thì cũng là điều ông chủ không thích nghe.
Đừng biến khéo thành vụng mà liên lụy cô.
Cộng sự với ông chủ chín tháng, mặc dù lúc đối mặt với anh thì có áp lực lớn, mỗi ngày như đi trên băng mỏng, nhưng trừ cường độ cao lúc đi làm, sau khi tan làm thì chưa bao giờ có chuyện vặt, chưa bao giờ xử lý cuộc sống riêng tư thay ông chủ.
Tuýp ông chủ khác phái có chừng mực như thế này, có thể gặp mà không thể cầu, không thể để cho Bùi Thời Tiêu ảnh hưởng đến công việc của cô.
"Tổng giám đốc Tưởng." Lạc Kỳ đưa cây dù cho Tưởng Thịnh Hòa, cũng không nhìn Bùi Thời Tiêu một ánh mắt.
Tưởng Thịnh Hòa bung dù, "Bảo cô ngồi trên xe đừng xuống mà cũng không nghe phải không."
Lạc Kỳ: "..."
Giọng điệu trách cứ này giống với cấp trên, nhưng lại không giống cấp trên.
Cô cũng không thể nói là không đúng chỗ nào.
Nhìn thấy cằm của ông chủ căng chặt, rõ ràng là không vui, xem ra Bùi Thời Tiêu đã chọc trúng anh rồi.
Tài xế quay ngược xe lại, bọn họ đi không bao xa thì xe đã lái về, hai người thu dù lên xe.
Lạc Kỳ dè đặt dò xét: "Bùi Thời Tiêu tìm ngài..."
Cô lên tiếng được một nửa, Tưởng Thịnh Hòa cắt ngang: "Chuyện của người khác, không liên quan đến cô."
Lạc Kỳ thở phào, không liên quan đến cô là được.
Ống tay áo áo sơ mi của Tưởng Thịnh Hòa bị ướt một mảng, anh lấy khăn lông thấm nước, hỏi: "Bùi Thời Tiêu thường xuyên làm phiền cô sao?"
Lạc Kỳ vốn tựa vào lưng ghế rồi vô thức thẳng lưng, ngồi thẳng rồi mới trả lời: "Chưa gặp lại từ tháng mười năm ngoái, hôm nay gặp lần đầu tiên."
"Như vậy sẽ ảnh hưởng công việc của cô."
"... Xin lỗi Tổng giám đốc Tưởng, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, "Cô có biện pháp gì? Bảo đảm có thể giải quyết một lần là xong không?"
Lạc Kỳ không thể chống đỡ được ánh mắt hùng hổ dọa người của ông chủ, cô hơi cụp mắt, giọng điệu này của anh khiến cho cô nghĩ đến ở trong hội nghị lãnh đạo, anh cũng thờ ơ như vậy hỏi Phó giám đốc: Biện pháp gì? Bảo đảm có thể giải quyết không? Xuất hiện loại chuyện này nữa thì làm sao?
Giọng điệu bình thản, nhưng cảm giác bị áp bách đập vào mặt.
Thật ra thì Lạc Kỳ cũng không có phương pháp tốt hơn, "vô tình gặp nhau" ở trường hợp công khai, cô cũng không thể mặc kệ tất cả mà làm lớn chuyện ngay tại chỗ, trừ là bản thân cô, cô còn đại diện cho hình tượng Bộ phận Giám đốc của Viễn Duy.
Tưởng Thịnh Hòa xếp chồng khăn lông, "Cho cô bia đỡ đạn."
"Bia đỡ đạn gì ạ?"
"Tôi. Lần sau anh ta tìm cô nữa, cô cứ nói đã ở cạnh tôi đi. Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
"..."
Lạc Kỳ nín thở mấy giây, lá gan của cô bao lớn mà dám lấy ông chủ làm bia đỡ đạn chứ.
Tưởng Thịnh Hòa cất khăn lông, một lần nữa nhìn cô, nhìn dáng dấp của cô là không muốn lấy anh làm bia đỡ đạn, anh đành phải sử dụng một chút tâm kế với cô: "Nói thật với cô, vừa rồi Bùi Thời Tiêu tìm tôi cũng là bởi vì chuyện của cô, cô cảm thấy tôi rất rảnh, có rảnh nghe cô nói những chuyện này à? Cô biết tôi phiền nhất cái gì mà."
Phiền nhất người khác không phân chia rõ công và tư.
Phiền nhất người khác tự cho rằng là sắp xếp anh làm gì, cho dù là nhờ anh hỗ trợ, thì như vậy cũng không được, bởi vì có giúp hay không là hoàn toàn xem tâm trạng của anh, cũng không phải ai cũng có tư cách bảo anh giúp.
Phỏng chừng vừa rồi Bùi Thời Tiêu đã đạp hết bãi mìn của anh rồi.
Lạc Kỳ lần nữa xin lỗi.
"Đừng chỉ biết nói xin lỗi, nói xin lỗi thì có thể giải quyết vấn đề không?" Tưởng Thịnh Hòa nói: "Cũng là cô thôi. Đổi thành Tiểu Khương thử xem, cô hỏi xem cậu ấy có dám nhiều lần đem chuyện riêng ầm ĩ đến cạnh tôi không."
Lạc Kỳ cảm ơn Tưởng Nguyệt Như, anh đã nể mặt của Chủ tịch Tưởng nên mới nhịn rồi lại nhịn với cô.
Anh quay lại đề tài: "Nếu không sử dụng tôi, đã nghĩ cách giải quyết thế nào chưa?"
Khoang xe yên tĩnh trong một chốc.
Tưởng Thịnh Hòa chờ cô nói biện pháp giải quyết, đánh giá cô một lúc cũng không nghĩ ra. Cô và Bùi Thời Tiêu đã chia tay chín tháng, anh cho đủ thời gian cô để đi ra, lấy lý do đi công tác để dẫn cô đi bảy tám quốc gia giải sầu.
Đêm Giao thừa đó, ở trong Quảng trường Thời Đại, anh khắc chế bản thân mới không nắm tay cô.
Anh sắp hết kiên nhẫn rồi, không chừng ngày nào đó sẽ trực tiếp tỏ tình với cô, hiện tại anh không cần cảm giác biên giới nữa, cũng để cho trong lòng cô có chút chuẩn bị, không đến mức lúc anh tỏ tình thì cô bị hù dọa.
"Tôi không có bạn gái, gần đây cũng không dự định kết hôn, cô lấy tôi làm bia đỡ đạn, đối với tôi không có bất cứ ảnh hưởng nào cả. Đối với cô cũng không ảnh hưởng, Bùi Thời Tiêu sĩ diện hảo, rồi cộng thêm một chút tự ái của đàn ông, cô nói với anh ta rồi, anh ta cũng sẽ không để cho bất cứ ai biết cô đã tìm được một người tốt hơn."
"... Nghe thì không tồi, nhưng cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng."
Cô vẫn từ chối đề nghị của anh, tâm khí của Tưởng Thịnh Hòa bắt đầu không thôn thuận, trong lúc bất chợt không xác định là có phải cô còn chưa dứt tình với quá khứ, không đành lòng tổn thương Bùi Thời Tiêu hay không.
Từ khi cộng sự đến nay, cô đối với anh trước giờ đều là cấp dưới với cấp trên, chưa bao giờ có một khắc là phụ nữ đối với đàn ông.
Tưởng Thịnh Hòa mở cửa sổ hóng mát, hạt mưa ập vào.
Anh lãnh đạm nói: "Mau chóng giải quyết."
"... Vâng." Dư quang của Lạc Kỳ nhìn ông chủ, không nhận ra ông chủ đang vui hay giận. Cô phải mau chóng nghĩ cách, không thể lại để cho Bùi Thời Tiêu ảnh hưởng đến tâm trạng của ông chủ nưa.
Mưa ngoài cửa xe càng lúc càng lớn.
Hội trường bên kia, bà Bùi xã giao với người quen xong thì đi ra tìm con trai.
Tìm một vòng cũng không tìm thấy, bà đành phải gọi điện thoại.
Bùi Thời Tiêu đang hút thuốc lá, nhìn thấy cuộc gọi thì không nghe máy mà kẹp điếu thuốc đi tìm mẹ.
Bà Bùi nhìn thấy con trai đi ra khu hút thuốc, sắc mặt tái xanh, xem ra đã gặp phải khó khăn ở Lạc Kỳ nơi đó.
"Không cho con sắc mặt tốt thì không phải rất bình thường à. Cô ấy nếu tùy tiện tha thứ cho con thì không đáng để mẹ phí nhiều thời gian như vậy rồi. Con cho rằng phụ nữ có thể dễ dàng tha thứ cho đàn ông ngoại tình như vậy ư? Lúc con ngoại tình, tương đương đã xé một lớp da của cô ấy rồi, biết đau cỡ nào không?"
Bà Bùi nghĩ đến bản thân, cách hai mươi mấy năm, bà vẫn không quên được chồng giữ vững muốn ly hôn, lúc ấy bà đã tuyệt vọng cỡ nào.
Bùi Thời Tiêu nói: "Con và ba con không giống nhau, con không tới một bước kia."
"Nếu con giống ba con, mẹ cũng sẽ không giúp con." Tạm dừng, bà Bùi nói: "Trong lòng con có Thôi Bồng một khắc, đối với Lạc Kỳ mà nói, hồi ức mười năm đã bị hủy cả rồi, hủy một cách sạch sẽ."
Bùi Thời Tiêu không muốn đề cập tới nữa, ân hận lúc đầu đã làm sai.
Bà Bùi cũng nói thật với con trai: "Điểm duy nhất Lạc Kỳ có thể tha thứ cho con là bởi vì mẹ, chứ tuyệt đối không phải là bởi vì con."
Bùi Thời Tiêu nhìn mẹ, muốn nói lại thôi.
Bà Bùi: "Nếu cô ấy nghĩ thoáng, thì kết hôn với ai cũng là kết hôn thôi, đều có nguy hiểm ngoại tình sau khi kết hôn, vậy không bằng tìm gia đình có điều kiện tốt, tìm một mẹ chồng không gây chuyện đi."
"Lạc Kỳ cũng coi như là hiểu mẹ, trước kia cho dù không đồng ý các con ở chung một chỗ, thì trước giờ mẹ cũng không đi tìm cô ấy để làm phiền, không đến nhà cô ấy khó chịu mà đều là gây áp lực cho con. Đính hôn xong, cho dù mẹ không hài lòng các con, nhưng đơn hàng nên cho nhà bác cả cô ấy, mẹ vẫn cho như thường."
Hiện tại Bùi Thời Tiêu có cảm giác nguy cơ, sự xuất hiện của Tưởng Thịnh Hòa đánh loạn tất cả kế hoạch của anh ta, anh ta theo đuổi lại Lạc Kỳ cũng tràn đầy biến số.
Hôm qua anh ta đến nhà Lạc Kỳ, thỉnh cầu ba mẹ Lạc Kỳ tha thứ.
Mẹ Lạc Kỳ không mở cửa, anh ta ở ngoài cửa chờ nửa giờ, từ đầu đến cuối không mở cửa.
"Mẹ, ngày nào đó rảnh thì mẹ đi tìm dì Khương trò chuyện một chút."
Bà Bùi xoa xoa ấn đường, "Biết rồi, cần con nói sao."
Bà làm việc không thích nhất là dông dài, đêm đó đã đi ngay nhà Lạc Kỳ.
- -
Lạc Kỳ đi họp một ngày, cộng thêm chuyện của Bùi Thời Tiêu phiền lòng, lúc trở về nhà thì cả người mệt mỏi.
Tắm xong, ngay cả điện thoại di động cũng không nghe mà trực tiếp nằm ở trên giường.
Buổi trưa Tưởng Thịnh Hòa bảo cô lấy anh làm bia đỡ đạn, sao có thể chứ.
Lúc ấy không chút do dự từ chối ông chủ, cô không có cách nào giải thích cặn kẽ với anh, lấy anh làm bia đỡ đạn, cô sẽ không qua được cửa ải trong lòng, nếu quả thật lợi dụng anh, sau này lúc cộng sự sẽ rất lúng túng.
Cô chỉ coi anh là cấp trên, không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào, một khi vượt qua giới hạn trong lòng, buông thả bản thân si mê, khổ não chỉ là bản thân cô thôi.
Anh không biết trên người anh có quá nhiều tính chất đặc biệt vô hình trung hấp dẫn người ta.
Lạc Kỳ lấy điện thoại di động, gửi cho Lạc Vũ: [ Trong điện thoại di động em còn video Lạc Tân đánh Bùi Thời Tiêu không? Có thì gửi cho chị. ]
Lạc Vũ: [ Có. Lập tức gửi cho chị. ]
[ Chị, sao thế? ]
Lạc Kỳ: [ Nhìn thấy anh ta thì phiền. ]
Trước khi Lạc Vũ gửi video thì lại nhắc nhở một câu: [ Chị chuẩn bị tâm lý nhé, trong video không phải chỉ có Bùi Thời Tiêu và Lạc Tân. ] Còn có con tiện nhân Thôi Bồng.
Lạc Kỳ: [ Chị không xem, lãng phí lưu lượng. Em trực tiếp gửi vào hòm thư của chị đi. ]
Lạc Vũ: "..."
Thật hi vọng chị họ phóng khoáng giống như cô tự nói, đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ.
Video rất lớn, đăng lên mất nửa phút.
Lạc Kỳ rất nhanh sau đó nhận được email, cô không bấm mở, không muốn biết dáng dấp của người phụ nữ đó ra sao, cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh Bùi Thời Tiêu và người phụ nữ đó thân mật với nhau.
Mặc dù đã buông bỏ, nhưng trong khoảnh khắc nhận được email thì cô vẫn bị đâm vào tim.
Vừa tắt đèn phòng, mẹ gọi đến.
Lạc Kỳ vội lướt nút trả lời, đây là lần đầu tiên mẹ gọi điện thoại cho cô sau khi chia tay, trong lòng cô cũng từng oán trách vì sao ba mẹ không thể hiểu cho cô, thế nào cũng phải để cho cô thực tế một chút, đặt tiền ở vị thứ nhất.
"Alo, mẹ."
"Ngủ chưa?"
"Chưa đâu."
Lạc Kỳ mở đèn, ngồi xếp bằng ở trên chiếc giường, không nhớ nổi lần trước cùng mẹ trò chuyện là bao lâu trước đó rồi.
Mười phút trước Khương Nghi Phương tiễn mẹ của Bùi Thời Tiêu đi, bà xoắn xuýt mười phút mới gọi điện thoại cho con gái, cực kỳ mâu thuẫn, nhưng trong lòng cán cân đã nghiêng sang một phía.
"Tối nay chúng ta trò chuyện thoải mái một chút, trong lòng con nghĩ thế nào, có thể nói với mẹ không?"
"Con không nghĩ thế nào cả." Lạc Kỳ nói: "Chia tay cũng đã chia tay rồi. Chờ trả nợ xong, con muốn sống một mình mấy năm." Mấy năm qua, nhất là một năm gần đây, cô quá mệt mỏi rồi, cô cũng không biết là cái gì đã chống đỡ cô đi tới hôm nay.
"Mẹ, thật xin lỗi, nhưng mẹ đừng khuyên bảo con."
"Mẹ không khuyên bảo con." Khương Nghi Phương nhìn phần ẩm ướt trong nhà, đến mùa mưa dầm, bà cũng không muốn vào cửa nhà, "Mẹ hi vọng con sống nhẹ nhõm một chút. Hôm nay mẹ Bùi Thời Tiêu đến, bà ấy cũng hi vọng các con có thể làm lành."
"Bà ấy đến nhà làm gì? Gây phiền cho ba mẹ ư?"
"Con nghe mẹ nói xong đã, bà ấy là nói giúp thay Bùi Thời Tiêu, một năm qua, bọn họ cũng đang cố gắng đền bù..."
"Mẹ!" Lạc Kỳ cắt ngang mẹ, "Con không muốn nghe những chuyện này, cũng không muốn nghe mọi người thao thao bất tuyệt! Nếu con và Bùi Thời Tiêu quen nhau qua xem mắt, chỉ nhìn trúng tiền và địa vị của anh ta, thì con cũng mặc kệ anh ta có bao nhiêu người ở bên ngoài. Nhưng anh ta thì khác, chúng con quen biết nhau mười năm, ở bên nhau sáu năm. Ngày nào con cũng mong đợi kết hôn, kết quả thì anh ta sao hả? Anh ta trở tay cho con một nhát dao đấy!"
"Mẹ, vì sao mẹ và ba biến thành dáng điệu này?"
Cô thẳng tay cúp điện thoại.
"Kỳ Kỳ..." Khương Nghi Phương hối hận không thôi, cũng không nên gọi cuộc gọi này.
Trước kia Bùi Thời Tiêu đứng ở ngoài cửa hơn nửa tiếng, bà nhịn không mở cửa, hôm nay mẹ của Bùi Thời Tiêu đến, một phen nói lời nói từ tâm can như vậy, thế mà trong lòng bà bắt đầu thả lỏng.
Lạc Kỳ bình tĩnh lại, tìm dãy số của Bùi Thời Tiêu rồi gửi tin nhắn sang đó: [ Sau này đừng đánh quấy nhiễu người nhà tôi nữa, anh cho rằng vãn hồi và im lặng làm cái gì, giúp thân thích trong nhà tôi bao nhiêu đi nữa thì đó là chuyện của bản thân anh, anh tình nguyện tiêu tiền thì cũng liên quan nửa đồng tới tôi, tôi sẽ không cảm kích. Anh cực kỳ cảm kích cũng không có nghĩa là tôi sẽ cảm động, tôi chỉ cảm thấy chán ghét. ]
[Tôi nói rồi, chừa chút thể diện cho chúng ta, là anh ép tôi không có cách nào đấy. ]
[ Hôm nay trong vòng bạn bè của tôi thì tôi chỉ lấy hình thức chữ viết để đăng thôi, anh còn đến tìm tôi nữa, mang đến khốn khổ cho công việc của tôi nữa, lần sau tôi trực tiếp đăng video giữa anh và người phụ nữ đó. ]
Tin nhắn được gửi đi xong, cô đăng một bài lên vòng bạn bè, tất cả mọi người có thể nhìn thấy:
[ Chuyện đã qua gần một năm, còn rất nhiều bạn bè không ngừng kết hợp tôi và Bùi Thời Tiêu, hi vọng chúng tôi hợp lại, cảm thấy tình cảm nhiều năm cứ như vậy mà tan rã thì quá đáng tiếc, cảm ơn mọi người, tôi và anh ta thật sự là không thể nào nữa, không phải do tính cách, không phải trong nhà không đồng ý, do giữa tôi và anh ta có thêm một người phụ nữ, đây là vấn đề nguyên tắc. ]
Vừa đăng chưa được hai phút thì đã có vài bình luận, bọn họ rối rít an ủi cô.
Mọi người cũng bày tỏ đồng tình với động tĩnh như vậy, không tiện bấm like, chỉ có một người bấm like cho cô, ông chủ của cô Tưởng Thịnh Hòa.