Năm Tháng Vàng Son - Kiệt Trạch Nhi Du
Chương 10: Ngàn khuôn mặt của Heine (3)
*Tháng 7 năm 1337· giữa mùa hè· ngày và đêm
_
"Iris." Heine nhìn khuôn mặt của Nguyên Khánh dính máu, nhíu mày khó chịu: "Lau sạch người của cô đi."
Nguyên Khánh chu môi, bất mãn nói: "Em tên là Nguyên Khánh, Nguyên Khánh!"
"Nghe lời."
Vì mối liên kết giữa huyết duệ và trưởng thân, dù không hài lòng, Nguyên Khánh chỉ có thể bày tỏ sự không bằng lòng qua nét mặt. Cô nhìn quanh, không thấy gì để lau sạch người, liền theo bản năng giơ tay lên, định dùng ống tay áo lau mặt.
"Đừng dùng tay áo." Heine nhìn thấu ý định của cô.
Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen lấp lánh tia tinh quái: "Ồ."
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Heine, cô từ từ thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm khóe môi, nuốt dần lượng máu còn sót lại vào bụng.
Heine lùi lại một bước, anh cảm nhận được một sự kêu gọi xuất phát từ phần thuộc về anh bên trong cơ thể Iris.
Lúc này, máu của anh đang chảy trong cơ thể cô gái trẻ trước mặt, đi qua tim cô, được vận chuyển khắp cơ thể.
Đừng nói đến huyết tộc với khứu giác nhạy bén, ngay cả một người bình thường có chiếc mũi thính cũng có thể ngửi thấy mùi giống nhau từ cả hai.
Heine choáng váng, từ sâu trong linh hồn, có gì đó đang cựa quậy.
Anh hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không nhận ra sự khác thường của anh. Sau khi ăn no, cô cảm thấy buồn ngủ. Cô gái dụi mắt, ngáp một cái rồi cứ thế nằm xuống thảm mà ngủ.
Nguyên Khánh đã ngủ.
Đối với cô, trong máu của trưởng thân chứa năng lượng mạnh mẽ, cô cần thời gian để tiêu hao nó.
Heine trấn tĩnh một chút, tiến tới vài bước, cúi xuống bế cô lên và đặt vào quan tài.
Trên khuôn mặt cô vẫn còn dính vết máu khô, là nơi lưỡi không với tới được. Heine bật cười bất lực, lấy ra một chiếc khăn tay, cúi người lau sạch vết máu và dấu nước miếng trên mặt cô.
Khi đứng dậy, mắt anh bỗng tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ. Anh vịn lấy nắp quan tài, nơi mà trận pháp bảo vệ do Kim để lại phát ra ánh sáng đỏ thẫm khi anh chạm vào.
Heine nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi.
Anh đứng dậy, đôi môi trông tái nhợt hơn.
Đối với con người, lượng máu anh vừa mất đủ để gây tử vong. Một huyết tộc thông thường nếu mất quá nhiều máu cũng phải nhanh chóng bổ sung, nếu không sẽ ngã quỵ và nhanh chóng thối rữa. Anh vẫn đứng được là vì bản thân anh đủ mạnh mẽ.
Ngay lúc đó, Souffle bước vào với món ăn đã chuẩn bị sẵn.
Trước đó, bà cũng ngửi thấy mùi máu của Heine, mùi hương đủ khiến mọi huyết duệ trong gia tộc Cassel phát điên.
"Chủ nhân." Souffle nhìn sắc mặt không bình thường của Heine: "Ngài không sao chứ?"
Heine nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt anh dừng lại trên món hầm trong tay bà Souffle.
"Không cần nữa, cảm ơn bà."
"Không sao." Souffle vội nói: "Ngài có cần tôi chuẩn bị thức ăn gì cho ngài không?"
Bà nhìn lướt qua Heine, liếc nhanh vào quan tài, rồi lại nhìn anh.
"Chủ nhân, sắc mặt ngài rất tệ. Là do tiểu thư Iris..."
"Đối với một huyết duệ sơ sinh, khát máu là điều bình thường." Heine thực sự không thoải mái, cơn choáng váng do mất máu cuộn trào qua anh, anh chỉ gượng cười.
"Một ly nhỏ máu thiên nga, mang đến thư phòng cho tôi, cảm ơn."
Anh bước qua bà Souffle, định rời khỏi phòng của Nguyên Khánh. Anh đi chậm, bước chân loạng choạng, có lẽ cần thời gian để hồi phục.
"Chủ nhân." Souffle thở dài trong thầm lặng. Trước đó, khi Heine cắn tay để nuôi Iris, mọi huyết duệ trong lâu đài đều cảm nhận được mùi của trưởng thân, bà Souffle cũng không ngoại lệ.
Có lẽ, những người khác giờ đã náo loạn, bàn tán về mối quan hệ giữa trưởng thân và huyết duệ mới này, nhưng Souffle không bận tâm về điều đó.
"Tại sao lại như vậy? Tiểu thư Iris chỉ là một huyết duệ, chẳng có gì khác biệt so với những huyết duệ khác trong lâu đài."
Bước chân của Heine khựng lại.
"Đối với một huyết duệ sơ sinh, trưởng thân cần trở thành ngọn hải đăng của cô ấy."
Heine để lại một câu nói rồi rời khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa cho Nguyên Khánh. Souffle biết dù Heine là thân vương của gia tộc Cassel, chủ nhân của trang viên Edmond, những danh phận đó khiến anh dường như quá cao xa, nhưng thực ra anh dịu dàng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Một vị thân vương huyết tộc không hút máu người, đó là sự dịu dàng lớn nhất mà anh ban tặng.
Và tiểu thư Iris, mãi mãi là khác biệt.
Souffle cẩn thận tiếp cận và quan sát Nguyên Khánh đã ngủ say.
Huyết duệ này đã tồn tại suốt tám trăm năm nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng sơ sinh. Đối với chủ nhân, chắc chắn cô ấy mang ý nghĩa rất đặc biệt.
Heine trở về thư phòng, hương nhang trầm phảng phất trong không gian. Cửa sổ ban đêm đã được đóng lại, rèm len dày ngăn ánh sáng mặt trời bên ngoài và cả những âm thanh đời thường.
Thư phòng lúc rạng đông trông lạnh lẽo, những giá sách cổ kính và đống sách cũ hé lộ dấu vết của thời gian trôi qua.
Ánh mắt Heine dừng lại trên ly nhỏ máu thiên nga mà Souffle đã mang đến.
Anh do dự một lúc rồi vẫn cầm lên.
Heine không uống ngay. Anh nhìn chằm chằm vào ly máu, không biết vì sao ánh mắt anh bỗng rơi vào tấm rèm len rồi lặng lẽ ngắm nhìn, như thể có thể nhìn thấu qua cửa sổ để thấy quang cảnh trên phố bên ngoài.
Thư phòng yên tĩnh, thính giác của Heine vô cùng nhạy bén. Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đi qua trên phố bên ngoài, tiếng vải vóc cọ xát, tiếng bánh xe ngựa lăn qua những con đường lát đá, tiếng chim bay qua, thậm chí là tiếng dòng sông Arno chảy từ xa.
Nhưng tất cả những hình ảnh đó, anh phải dựa vào trí tưởng tượng.
Tưởng tượng hình dáng của người qua đường, tưởng tượng kiểu dáng quần áo của họ, tưởng tượng thân phận của chủ xe ngựa, tưởng tượng màu sắc của những con ngựa kéo xe, tưởng tượng độ cong của cánh chim đang bay và cảnh đẹp của dòng sông Arno lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.
Heine thu hồi ánh mắt. Khoảnh khắc lúc bình minh là khoảng thời gian ít ỏi anh có thể yên tĩnh, không bị quấy rầy để tận hưởng sự cô đơn, nhưng khoảng thời gian này cũng không kéo dài lâu.
Anh uống cạn ly máu trong tay.
Vẫn còn nhiều việc đang chờ anh giải quyết.
*
Nguyên Khánh tỉnh dậy khi trời đã tối đen, cô ước tính thời gian chắc khoảng vào giờ Hợi.
Cô không biết Florence có cách tính giờ riêng không, vì cô không thấy nơi này có đồng hồ mặt trời. Thực ra, ngay cả khi có, có lẽ những huyết duệ cũng không thể sử dụng, mà chỉ có thể dựa vào gia nhân để báo giờ.
Nguyên Khánh băn khoăn một chút nhưng rồi cũng thấy không quan trọng.
Cô bò ra khỏi quan tài, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh, là một huyết duệ, cô đặc biệt nhạy cảm với mùi này.
Rất nhanh, cô nhìn thấy vài vệt máu thấm vào tấm thảm dưới sàn.
Nguyên Khánh dùng tay chạm vào rồi đưa lên mũi ngửi.
Mùi này rất quen thuộc, giống như... mùi của trưởng thân!
Ký ức ban ngày trở lại, cảm giác khát máu lại lần nữa trỗi dậy trong cơ thể, khiến Nguyên Khánh rùng mình, cô cố gắng kìm nén cảm giác đó.
Cô đã uống máu của trưởng thân, chính anh đã cắn tay để cho cô uống.
Tại sao lại như vậy?
Nguyên Khánh dường như vẫn cảm nhận được vị máu chưa tan hẳn trong miệng, đó là mùi của Heine.
Cảm giác khát máu rất kỳ lạ, như thể có một con người khác trong cơ thể mình thức dậy, liên tục thèm khát máu, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tâm trí và suy nghĩ.
"Cảm giác không thể kiểm soát." Nguyên Khánh nhẹ giọng nói.
Cô đứng dậy, khi chạm vào cạnh quan tài, một hình ảnh không thuộc về mình đột nhiên hiện lên trong đầu.
Nguyên Khánh lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, cúi người, tay cầm một thứ gì đó, vẻ mặt dịu dàng lau chùi khuôn mặt của người nằm trong quan tài.
Một lúc lâu sau, anh ta đứng thẳng dậy nhưng bất ngờ lảo đảo, theo phản xạ vươn tay bám vào cạnh quan tài, sau một lúc mới bình thường trở lại.
Đó là Heine.
Thực ra, bóng dáng đó rất mờ nhạt, nhưng Nguyên Khánh vẫn nhận ra trưởng thân của mình.
Dường như anh rất yếu, vì cô đã hút quá nhiều máu của anh ư?
Nguyên Khánh nhíu mày, cô đặt hai tay lên thành quan tài cố gắng nhìn rõ thêm, nhưng không có hình ảnh nào khác hiện lên, chỉ có âm thanh gọi vang vọng trong tai.
"A Khánh, A Khánh."
Nguyên Khánh thả tay xuống, không nghĩ về âm thanh đó nữa.
Cô muốn đi xem tình trạng của Heine, nếu điều đó khiến anh choáng váng thì chứng tỏ anh đã mất rất nhiều máu.
Ra khỏi phòng, Nguyên Khánh đi xuống cầu thang.
Bữa sáng của huyết duệ đã kết thúc, khi cô đến phòng ăn, chỉ còn lại vài người hầu đang dọn dẹp bàn ăn.
Nguyên Khánh chặn một trong số họ lại.
"Tiểu thư Iris, có việc gì sao?" Người hầu nhìn cô với vẻ mặt thắc mắc, nhưng lại nói tiếng Ý, và Nguyên Khánh không hiểu.
Cô miễn cưỡng cười rồi lắc đầu.
Có lẽ, đi đến thư phòng sẽ gặp được Heine.
Nguyên Khánh nâng váy lên, chạy một mạch đến thư phòng của Heine, cửa phòng đóng kín, cô áp tai vào nghe nhưng bên trong không có âm thanh nào.
Có lẽ không có ai ở đó, Nguyên Khánh do dự.
Lúc này, một ông lão đi tới.
Nguyên Khánh quay đầu lại, và nhận ra người đó.
"Tiểu thư Iris." Quản gia của dinh thự Edmond, ông Moore, cúi chào Nguyên Khánh, "Thiếu gia đã ra ngoài rồi."
Quả nhiên không có ở đây.
Nguyên Khánh gật đầu: "Cảm ơn ông."
"Có thể cho tôi biết, trưởng thân đã đi đâu không?" Nguyên Khánh thăm dò hỏi ông Moore.
Ông lão trả lời: "Thiếu gia đang điều tra vụ phá hoại hàng hóa của nhà máy dệt len, có lẽ sẽ không về ngay được."
"Tôi có thể mời bà Souffle tới đây." Ông Moore cười hiền hòa, những nếp nhăn trên mặt cũng rung lên theo, "Cô có thể đi dạo quanh dinh thự để làm quen với nơi này cùng với bà ấy."
Nguyên Khánh do dự một lúc rồi gật đầu.
*
Ban đêm là thời gian của quán rượu trên phố Tulip.
Joella ngồi ở quầy bar, người pha chế tự nhiên nhận ra người phụ nữ nóng bỏng thường xuyên tới đây để lôi kéo khách hàng.
Anh ta rót cho Joella một cốc bia lúa mạch từ xưởng rượu Edmond.
"Của cô đây, mỹ nhân nóng bỏng." Anh ta đẩy cốc bia về phía Joella với ý định không che giấu khi bóp nhẹ vào cánh tay trần của cô.
Người phụ nữ nóng bỏng lườm anh ta một cái đầy quyến rũ nhưng tránh khỏi bàn tay anh ta khi định làm gì thêm.
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn về phía người đàn ông trẻ ngồi ở góc quán.
"Đó mới là mục tiêu của tôi tối nay."
Người pha chế nhìn theo ánh mắt của cô, ở góc xa quán, có hai người đàn ông đang ngồi.
Joella chỉ vào người ngồi đối diện quầy bar.
Người đàn ông đó đội một chiếc mũ kỳ lạ, bóng của chiếc mũ che gần nửa khuôn mặt anh ta, kết hợp với ánh nến mờ ảo trong quán, khiến cho khuôn mặt của anh ta khó nhìn rõ. Người pha chế chỉ có thể dựa vào đường nét cằm thon gọn và sắc nét của anh ta để đoán đây là một người đàn ông trẻ tuổi và đẹp trai.
Làm việc trong quán rượu, hằng ngày tiếp xúc với đủ loại người, nên người pha chế dễ dàng nhận ra rằng người đàn ông này không thuộc về quán rượu hạng thấp trên phố Tulip.
"Tiết kiệm sức lực của cô đi, Joella." Anh ta nhìn cô ả gái điếm lẳng lơ trong quán, "Người đàn ông đó không thuộc về nơi này, hắn ta sẽ không để mắt đến cô đâu."
Joella lườm anh ta một cái, kéo cổ áo xuống, để lộ làn da trắng nõn.
"Đồ khốn." Cô mắng, "Bà đây sẽ cho anh xem, không cần biết hắn ta có phải người ở đây hay không. Tối nay, hắn ta chắc chắn là con mồi của tôi."
Nói xong, người phụ nữ lẳng lơ ấy uyển chuyển bước tới góc quán, không quên mang theo cốc bia lúa mạch mà người pha chế rót cho cô.
Người đàn ông ngồi ở góc quán thực ra chính là Heine và thị vệ của anh, Aaron.
Vì tính chất đặc biệt của vụ việc, Heine đã không thông báo rộng rãi mà chỉ dẫn theo người thân cận để điều tra trực tiếp.
Việc này nếu xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, nếu anh cứ mãi nhẫn nhịn, thì sớm muộn gì chuyện cũng sẽ lớn chuyện, và nếu lan ra tới hội thương gia, tòa án hay chính phủ thì mọi thứ sẽ càng trở nên rắc rối.
Heine không thể đối phó với những việc xảy ra vào ban ngày, anh phải ngăn chặn mọi chuyện trong bóng tối, khi anh có thể tự do hành động vào ban đêm.
Vì vậy, nhìn thấy Joella từng bước tiến lại gần mình, vị thân vương huyết tộc nghìn tuổi này khẽ thay đổi vẻ mặt, giả vờ thành một công tử kiêu ngạo quý phái, giơ ly rượu lên chào Joella.
"Kính mỹ nhân."
_____
Chú thích 20: Giờ Hợi là từ 21h đến 23h
_
"Iris." Heine nhìn khuôn mặt của Nguyên Khánh dính máu, nhíu mày khó chịu: "Lau sạch người của cô đi."
Nguyên Khánh chu môi, bất mãn nói: "Em tên là Nguyên Khánh, Nguyên Khánh!"
"Nghe lời."
Vì mối liên kết giữa huyết duệ và trưởng thân, dù không hài lòng, Nguyên Khánh chỉ có thể bày tỏ sự không bằng lòng qua nét mặt. Cô nhìn quanh, không thấy gì để lau sạch người, liền theo bản năng giơ tay lên, định dùng ống tay áo lau mặt.
"Đừng dùng tay áo." Heine nhìn thấu ý định của cô.
Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen lấp lánh tia tinh quái: "Ồ."
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Heine, cô từ từ thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm khóe môi, nuốt dần lượng máu còn sót lại vào bụng.
Heine lùi lại một bước, anh cảm nhận được một sự kêu gọi xuất phát từ phần thuộc về anh bên trong cơ thể Iris.
Lúc này, máu của anh đang chảy trong cơ thể cô gái trẻ trước mặt, đi qua tim cô, được vận chuyển khắp cơ thể.
Đừng nói đến huyết tộc với khứu giác nhạy bén, ngay cả một người bình thường có chiếc mũi thính cũng có thể ngửi thấy mùi giống nhau từ cả hai.
Heine choáng váng, từ sâu trong linh hồn, có gì đó đang cựa quậy.
Anh hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không nhận ra sự khác thường của anh. Sau khi ăn no, cô cảm thấy buồn ngủ. Cô gái dụi mắt, ngáp một cái rồi cứ thế nằm xuống thảm mà ngủ.
Nguyên Khánh đã ngủ.
Đối với cô, trong máu của trưởng thân chứa năng lượng mạnh mẽ, cô cần thời gian để tiêu hao nó.
Heine trấn tĩnh một chút, tiến tới vài bước, cúi xuống bế cô lên và đặt vào quan tài.
Trên khuôn mặt cô vẫn còn dính vết máu khô, là nơi lưỡi không với tới được. Heine bật cười bất lực, lấy ra một chiếc khăn tay, cúi người lau sạch vết máu và dấu nước miếng trên mặt cô.
Khi đứng dậy, mắt anh bỗng tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ. Anh vịn lấy nắp quan tài, nơi mà trận pháp bảo vệ do Kim để lại phát ra ánh sáng đỏ thẫm khi anh chạm vào.
Heine nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi.
Anh đứng dậy, đôi môi trông tái nhợt hơn.
Đối với con người, lượng máu anh vừa mất đủ để gây tử vong. Một huyết tộc thông thường nếu mất quá nhiều máu cũng phải nhanh chóng bổ sung, nếu không sẽ ngã quỵ và nhanh chóng thối rữa. Anh vẫn đứng được là vì bản thân anh đủ mạnh mẽ.
Ngay lúc đó, Souffle bước vào với món ăn đã chuẩn bị sẵn.
Trước đó, bà cũng ngửi thấy mùi máu của Heine, mùi hương đủ khiến mọi huyết duệ trong gia tộc Cassel phát điên.
"Chủ nhân." Souffle nhìn sắc mặt không bình thường của Heine: "Ngài không sao chứ?"
Heine nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt anh dừng lại trên món hầm trong tay bà Souffle.
"Không cần nữa, cảm ơn bà."
"Không sao." Souffle vội nói: "Ngài có cần tôi chuẩn bị thức ăn gì cho ngài không?"
Bà nhìn lướt qua Heine, liếc nhanh vào quan tài, rồi lại nhìn anh.
"Chủ nhân, sắc mặt ngài rất tệ. Là do tiểu thư Iris..."
"Đối với một huyết duệ sơ sinh, khát máu là điều bình thường." Heine thực sự không thoải mái, cơn choáng váng do mất máu cuộn trào qua anh, anh chỉ gượng cười.
"Một ly nhỏ máu thiên nga, mang đến thư phòng cho tôi, cảm ơn."
Anh bước qua bà Souffle, định rời khỏi phòng của Nguyên Khánh. Anh đi chậm, bước chân loạng choạng, có lẽ cần thời gian để hồi phục.
"Chủ nhân." Souffle thở dài trong thầm lặng. Trước đó, khi Heine cắn tay để nuôi Iris, mọi huyết duệ trong lâu đài đều cảm nhận được mùi của trưởng thân, bà Souffle cũng không ngoại lệ.
Có lẽ, những người khác giờ đã náo loạn, bàn tán về mối quan hệ giữa trưởng thân và huyết duệ mới này, nhưng Souffle không bận tâm về điều đó.
"Tại sao lại như vậy? Tiểu thư Iris chỉ là một huyết duệ, chẳng có gì khác biệt so với những huyết duệ khác trong lâu đài."
Bước chân của Heine khựng lại.
"Đối với một huyết duệ sơ sinh, trưởng thân cần trở thành ngọn hải đăng của cô ấy."
Heine để lại một câu nói rồi rời khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa cho Nguyên Khánh. Souffle biết dù Heine là thân vương của gia tộc Cassel, chủ nhân của trang viên Edmond, những danh phận đó khiến anh dường như quá cao xa, nhưng thực ra anh dịu dàng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Một vị thân vương huyết tộc không hút máu người, đó là sự dịu dàng lớn nhất mà anh ban tặng.
Và tiểu thư Iris, mãi mãi là khác biệt.
Souffle cẩn thận tiếp cận và quan sát Nguyên Khánh đã ngủ say.
Huyết duệ này đã tồn tại suốt tám trăm năm nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng sơ sinh. Đối với chủ nhân, chắc chắn cô ấy mang ý nghĩa rất đặc biệt.
Heine trở về thư phòng, hương nhang trầm phảng phất trong không gian. Cửa sổ ban đêm đã được đóng lại, rèm len dày ngăn ánh sáng mặt trời bên ngoài và cả những âm thanh đời thường.
Thư phòng lúc rạng đông trông lạnh lẽo, những giá sách cổ kính và đống sách cũ hé lộ dấu vết của thời gian trôi qua.
Ánh mắt Heine dừng lại trên ly nhỏ máu thiên nga mà Souffle đã mang đến.
Anh do dự một lúc rồi vẫn cầm lên.
Heine không uống ngay. Anh nhìn chằm chằm vào ly máu, không biết vì sao ánh mắt anh bỗng rơi vào tấm rèm len rồi lặng lẽ ngắm nhìn, như thể có thể nhìn thấu qua cửa sổ để thấy quang cảnh trên phố bên ngoài.
Thư phòng yên tĩnh, thính giác của Heine vô cùng nhạy bén. Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đi qua trên phố bên ngoài, tiếng vải vóc cọ xát, tiếng bánh xe ngựa lăn qua những con đường lát đá, tiếng chim bay qua, thậm chí là tiếng dòng sông Arno chảy từ xa.
Nhưng tất cả những hình ảnh đó, anh phải dựa vào trí tưởng tượng.
Tưởng tượng hình dáng của người qua đường, tưởng tượng kiểu dáng quần áo của họ, tưởng tượng thân phận của chủ xe ngựa, tưởng tượng màu sắc của những con ngựa kéo xe, tưởng tượng độ cong của cánh chim đang bay và cảnh đẹp của dòng sông Arno lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.
Heine thu hồi ánh mắt. Khoảnh khắc lúc bình minh là khoảng thời gian ít ỏi anh có thể yên tĩnh, không bị quấy rầy để tận hưởng sự cô đơn, nhưng khoảng thời gian này cũng không kéo dài lâu.
Anh uống cạn ly máu trong tay.
Vẫn còn nhiều việc đang chờ anh giải quyết.
*
Nguyên Khánh tỉnh dậy khi trời đã tối đen, cô ước tính thời gian chắc khoảng vào giờ Hợi.
Cô không biết Florence có cách tính giờ riêng không, vì cô không thấy nơi này có đồng hồ mặt trời. Thực ra, ngay cả khi có, có lẽ những huyết duệ cũng không thể sử dụng, mà chỉ có thể dựa vào gia nhân để báo giờ.
Nguyên Khánh băn khoăn một chút nhưng rồi cũng thấy không quan trọng.
Cô bò ra khỏi quan tài, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh, là một huyết duệ, cô đặc biệt nhạy cảm với mùi này.
Rất nhanh, cô nhìn thấy vài vệt máu thấm vào tấm thảm dưới sàn.
Nguyên Khánh dùng tay chạm vào rồi đưa lên mũi ngửi.
Mùi này rất quen thuộc, giống như... mùi của trưởng thân!
Ký ức ban ngày trở lại, cảm giác khát máu lại lần nữa trỗi dậy trong cơ thể, khiến Nguyên Khánh rùng mình, cô cố gắng kìm nén cảm giác đó.
Cô đã uống máu của trưởng thân, chính anh đã cắn tay để cho cô uống.
Tại sao lại như vậy?
Nguyên Khánh dường như vẫn cảm nhận được vị máu chưa tan hẳn trong miệng, đó là mùi của Heine.
Cảm giác khát máu rất kỳ lạ, như thể có một con người khác trong cơ thể mình thức dậy, liên tục thèm khát máu, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tâm trí và suy nghĩ.
"Cảm giác không thể kiểm soát." Nguyên Khánh nhẹ giọng nói.
Cô đứng dậy, khi chạm vào cạnh quan tài, một hình ảnh không thuộc về mình đột nhiên hiện lên trong đầu.
Nguyên Khánh lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, cúi người, tay cầm một thứ gì đó, vẻ mặt dịu dàng lau chùi khuôn mặt của người nằm trong quan tài.
Một lúc lâu sau, anh ta đứng thẳng dậy nhưng bất ngờ lảo đảo, theo phản xạ vươn tay bám vào cạnh quan tài, sau một lúc mới bình thường trở lại.
Đó là Heine.
Thực ra, bóng dáng đó rất mờ nhạt, nhưng Nguyên Khánh vẫn nhận ra trưởng thân của mình.
Dường như anh rất yếu, vì cô đã hút quá nhiều máu của anh ư?
Nguyên Khánh nhíu mày, cô đặt hai tay lên thành quan tài cố gắng nhìn rõ thêm, nhưng không có hình ảnh nào khác hiện lên, chỉ có âm thanh gọi vang vọng trong tai.
"A Khánh, A Khánh."
Nguyên Khánh thả tay xuống, không nghĩ về âm thanh đó nữa.
Cô muốn đi xem tình trạng của Heine, nếu điều đó khiến anh choáng váng thì chứng tỏ anh đã mất rất nhiều máu.
Ra khỏi phòng, Nguyên Khánh đi xuống cầu thang.
Bữa sáng của huyết duệ đã kết thúc, khi cô đến phòng ăn, chỉ còn lại vài người hầu đang dọn dẹp bàn ăn.
Nguyên Khánh chặn một trong số họ lại.
"Tiểu thư Iris, có việc gì sao?" Người hầu nhìn cô với vẻ mặt thắc mắc, nhưng lại nói tiếng Ý, và Nguyên Khánh không hiểu.
Cô miễn cưỡng cười rồi lắc đầu.
Có lẽ, đi đến thư phòng sẽ gặp được Heine.
Nguyên Khánh nâng váy lên, chạy một mạch đến thư phòng của Heine, cửa phòng đóng kín, cô áp tai vào nghe nhưng bên trong không có âm thanh nào.
Có lẽ không có ai ở đó, Nguyên Khánh do dự.
Lúc này, một ông lão đi tới.
Nguyên Khánh quay đầu lại, và nhận ra người đó.
"Tiểu thư Iris." Quản gia của dinh thự Edmond, ông Moore, cúi chào Nguyên Khánh, "Thiếu gia đã ra ngoài rồi."
Quả nhiên không có ở đây.
Nguyên Khánh gật đầu: "Cảm ơn ông."
"Có thể cho tôi biết, trưởng thân đã đi đâu không?" Nguyên Khánh thăm dò hỏi ông Moore.
Ông lão trả lời: "Thiếu gia đang điều tra vụ phá hoại hàng hóa của nhà máy dệt len, có lẽ sẽ không về ngay được."
"Tôi có thể mời bà Souffle tới đây." Ông Moore cười hiền hòa, những nếp nhăn trên mặt cũng rung lên theo, "Cô có thể đi dạo quanh dinh thự để làm quen với nơi này cùng với bà ấy."
Nguyên Khánh do dự một lúc rồi gật đầu.
*
Ban đêm là thời gian của quán rượu trên phố Tulip.
Joella ngồi ở quầy bar, người pha chế tự nhiên nhận ra người phụ nữ nóng bỏng thường xuyên tới đây để lôi kéo khách hàng.
Anh ta rót cho Joella một cốc bia lúa mạch từ xưởng rượu Edmond.
"Của cô đây, mỹ nhân nóng bỏng." Anh ta đẩy cốc bia về phía Joella với ý định không che giấu khi bóp nhẹ vào cánh tay trần của cô.
Người phụ nữ nóng bỏng lườm anh ta một cái đầy quyến rũ nhưng tránh khỏi bàn tay anh ta khi định làm gì thêm.
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn về phía người đàn ông trẻ ngồi ở góc quán.
"Đó mới là mục tiêu của tôi tối nay."
Người pha chế nhìn theo ánh mắt của cô, ở góc xa quán, có hai người đàn ông đang ngồi.
Joella chỉ vào người ngồi đối diện quầy bar.
Người đàn ông đó đội một chiếc mũ kỳ lạ, bóng của chiếc mũ che gần nửa khuôn mặt anh ta, kết hợp với ánh nến mờ ảo trong quán, khiến cho khuôn mặt của anh ta khó nhìn rõ. Người pha chế chỉ có thể dựa vào đường nét cằm thon gọn và sắc nét của anh ta để đoán đây là một người đàn ông trẻ tuổi và đẹp trai.
Làm việc trong quán rượu, hằng ngày tiếp xúc với đủ loại người, nên người pha chế dễ dàng nhận ra rằng người đàn ông này không thuộc về quán rượu hạng thấp trên phố Tulip.
"Tiết kiệm sức lực của cô đi, Joella." Anh ta nhìn cô ả gái điếm lẳng lơ trong quán, "Người đàn ông đó không thuộc về nơi này, hắn ta sẽ không để mắt đến cô đâu."
Joella lườm anh ta một cái, kéo cổ áo xuống, để lộ làn da trắng nõn.
"Đồ khốn." Cô mắng, "Bà đây sẽ cho anh xem, không cần biết hắn ta có phải người ở đây hay không. Tối nay, hắn ta chắc chắn là con mồi của tôi."
Nói xong, người phụ nữ lẳng lơ ấy uyển chuyển bước tới góc quán, không quên mang theo cốc bia lúa mạch mà người pha chế rót cho cô.
Người đàn ông ngồi ở góc quán thực ra chính là Heine và thị vệ của anh, Aaron.
Vì tính chất đặc biệt của vụ việc, Heine đã không thông báo rộng rãi mà chỉ dẫn theo người thân cận để điều tra trực tiếp.
Việc này nếu xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, nếu anh cứ mãi nhẫn nhịn, thì sớm muộn gì chuyện cũng sẽ lớn chuyện, và nếu lan ra tới hội thương gia, tòa án hay chính phủ thì mọi thứ sẽ càng trở nên rắc rối.
Heine không thể đối phó với những việc xảy ra vào ban ngày, anh phải ngăn chặn mọi chuyện trong bóng tối, khi anh có thể tự do hành động vào ban đêm.
Vì vậy, nhìn thấy Joella từng bước tiến lại gần mình, vị thân vương huyết tộc nghìn tuổi này khẽ thay đổi vẻ mặt, giả vờ thành một công tử kiêu ngạo quý phái, giơ ly rượu lên chào Joella.
"Kính mỹ nhân."
_____
Chú thích 20: Giờ Hợi là từ 21h đến 23h