Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 95: Dày đặc ý xấu
Tô Song Song nhắm mắt lại, vẻ mặt ảo não, quơ quơ đùi phải không bị thương của mình theo thói quen, muốn nói sang chuyện khác, chỉ là nửa ngày cũng không nghĩ ra đề tài gì tốt.
Cô cau mày, sao chỉ số thông minh của mình dường như lại thấp xuống vậy? Ngay cả động não cũng không được như lúc trước, đây đối với một tác giả truyện tranh mà nói, thật sự là một chuyện trêu trọc.
Tô Song Song sờ băng vải trên đầu mình, đột nhiên tìm ra vấn đề, nhất thời không biết nói gì, trong lòng có chút lo âu, não chấn động như vậy, sẽ không phải đầu óc đã biến thành đậu hủ nát chứ!
Nghĩ như vậy, Tô Song Song kinh hoàng!
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, mặc dù bị suy luận cô lôi kéo, thế nhưng có lẽ thần kinh bất thường của Tô Song Song đã thành thói quen, ngược lại anh không có vẻ mặt gì đặc biệt.
Anh xoa đầu Tứ gia, ngước lên nhìn Tô Song Song, rất nghiêm túc lặp lại một lần: "À, biến dị."
"..." Nếu như không phải vẻ mặt Tần Mặc rất đứng đắn, một bộ dạng khiêm tốn cầu học, Tô Song Song nhất định sẽ cho rằng anh đang cười nhạo mình, hơn nữa còn vô cùng phách lối trào phúng!
"Tôi lỡ lời, đây là ngày tương đối tối, nên nhìn Tứ gia có vẻ đen, đúng! Chính là như vậy!"
Tô Song Song nói xong còn rất nghiêm túc gật đầu, ngay sau đó ngẩng lên nhìn Tần Mặc, một bộ vấn đề kì bí như vậy anh không cần phải hiểu, nghe tôi nói là được rồi!
Tần Mặc nhìn Tô Song Song cũng không nói gì nữa, ngón tay thon dài đi sâu vào lớplông trên đỉnh đầu Tứ gia, ngón tay trắng của anh càng nổi bật lên, nhìn Tô Song Song chăm chú.
Đúng là đôi tay hoàn mỹ mà, đột nhiên Tô Song Song nghĩ đến chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Ánh mắt cô càng ngày càng sáng, giống như người không ăn cơm mấy ngày nhìn thấy thịt nướng thơm ngon, cuối cùng đôi mắt lấp lánh như sao!
Bị ánh mắt Tô Song Song có thể so với tia x quét như vậy, người lạnh nhạt như Tần Mặc cũng cảm thấy có chút không đúng lắm.
Tần Mặc bắt móng vuốt nhỏ của Tứ gia, xoa xoa đệm thịt mềm nhũn, thấy Tô Song Song vẫn nhìn mình chằm chằm như vậy, hỏi một câu: "Thế nào?"
Tô Song Song nghe thấy Tần Mặc hỏi mình, lấy lại tinh thần, cô xoa xoa tay theo bản năng, cơ thể hơi nghiêng về trước, cười cực kỳ nịnh hót, nói: "Tần Mặc, anh làm người mẫu cho tôi được không?"
Tần Mặc gật đầu không do dự, xoa móng vuốt nhỏ, Tứ gia thoải mái hừ hừ, Tần Mặc suy tư một chút, hỏi lại: "Nude sao?"
Tô Song Song thấy Tần Mặc gật đầu, khóe miệng lập tức nhếch lên, chẳng qua còn chưa kịp cười tươi, thiếu chút nữa sặc nước bọt mà chết vì câu nói này của Tần Mặc.
"Khục khục khục khục!" Tô Song Song cảm thấy chắc chắn kiếp trước mình đã gieo họa cho Tần gia, nên kiếp này bọn họ phái tiểu cầm thú tới hành hạ cô!
Tần Mặc nhìn mặt Tô Song Song đỏ rần vì ho khan, anh nghiêng người vỗ nhẹ lưng Tô Song Song, không nóng không lạnh nói tiếp: "Bây giờ tôi phụ thuộc vào cô, cô muốn tôi làm gì tôi làm như vậy, cởi toàn bộ cũng không sao."
"!" Tô Song Song cả kinh, boss Tần chẳng qua chỉ phá sản, tiền không có, sao liêm sỉ cũng bể nát theo! Thật lòng không cần phải uất ức như vậy đâu!
Tô Song Song quay đầu nhìn anh, vừa quay đầu mới phát hiện là lạ, Tần Mặc nghiêng người tới, khuôn mặt đẹp trai dán vào má trái của cô, một tay khoát lên vai, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Mà cô vừa quay đầu như vậy, miệng nhỏ đối diện với lỗ tai Tần Mặc, chỉ cần nhích về trước một chút nữa, liền hôn lên rồi!
A a a a a!
Tô Song Song nhất thời cảm thấy trong lòng có thật nhiều con ngựa lao nhanh qua, văng lên một trận gió cát, cô cố gắng thả lỏng, làm bộ như bình tĩnh chậm chạp quay đầu, sợ kinh động tới Tần Mặc.
Nhưng còn chưa kịp thoát nơi nguy hiểm này, Tần Mặc cảm giác Tô Song Song nhìn mình, quay đầu theo bản năng, sau đó sau đó...
Mũi Tần Mặc vừa vặn tiếp xúc thân mật với mũi Tô Song Song, cô chỉ thấy cái mũi của mình bị hỏng trong nháy mắt.
"A!" Cô kêu đau một tiếng, che mũi ngửa về phía sau, tay Tần Mặc vẫn còn ở sau lưng Tô Song Song, cô ngửa mặt lên như vậy, kéo Tần Mặc ngã nhào xuống giường.
"Meo!" Tứ gia xen lẫn giữa hai người sợ hãi kêu một tiếng, chạy ra ngoài.
Giữa bọn họ không có Tứ gia làm trở ngại, người Tần Mặc trực tiếp dán lên Tô Song Song.
Bởi vì cánh tay của anh bị kéo về phía trước, người Tần Mặc lại chưa kịp nhích theo, thế nên khuôn mặt tìm đường chết trực tiếp chôn vào ngực Tô Song Song.
Tô Song Song chỉ cảm thấy có vật nặng gì ép ngực mình, thiếu chút nữa là đè chết cô, tằng hắng một cái, sau đó cũng cảm giác được hơi nóng phun vào ngực, ngay sau đó lại có cái gì giật giật trước ngực mình.
Tô Song Song nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy cái đầu trước ngực, cô bị dọa sợ đến mức trợn to con ngươi, trong nháy mắt liền nín thở, ngay cả kêu cũng quên!
Thật ra Tần Mặc không nghĩ tới sẽ phát sinh sự tình kiểu này, ngã quá đột ngột, anh còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác mình sa vào một nơi mềm mại.
Chờ tới khi nhận ra đây là đâu, anh cũng hoảng sợ nín thở, bỗng ngẩng đầu, lập tức cùng Tô Song Song bốn mắt nhìn nhau.
Dường như Tần Mặc không quá chắc chắn, anh cúi đầu xuống nhìn thử nơi mặt mình chôn vào, đúng lúc Tô Song Song đang hô hấp kịch liệt!
Thị giác và xúc giác bị kích thích, làm một người luôn luôn lạnh nhạt như Tần Mặc cũng ngẩn ra, một tay bị đè dưới người Tô Song Song, một tay anh để cạnh cô.
Mặt của anh dính sát trên ngực Tô Song Song, hai người như hẹn trước không ai nhúc nhích, cũng không ai phát ra tiếng động gì.
"Meo!" Tứ gia ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn bọn họ, kêu lên, một tiếng kêu này giống như ép vỡ cọng cỏ lạc đà cuối cùng, làm Tô Song Song thét chói tai.
Tần Mặc cũng vội vàng thu tay về rồi đứng lên, cúi đầu nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Tô Song Song, anh giật giật môi, nhưng thật sự cũng không biết lúc này nên nói gì.
Sau một lúc, hai người ngừng lại một cách quỷ dị, lần nữa không hẹn nhau cùng nháy nháy mắt.
Tô Song Song cảm thấy lỗ mũi mình nóng lên, tựa như có gì đó chảy ra, mà Tần Mặc nhìn Tô Song Song chảy máu mũi, một người bình tĩnh như anh, nhất thời cũng thấy có chút lúng túng.
Tần Mặc rất sợ lại kích thích Tô Song Song, anh chậm rãi quay đầu, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Tô Song Song cũng không tin tưởng lắm, cẩn thận đưa tay trái ra, sờ sờ cái mũi của mình.
Cảm giác sền sệch, Tô Song Song tuyệt vọng giơ tay lên, trên tay một màu đỏ tươi, hết sức tàn nhẫn nhắc nhở rằng, cô lại lại chảy máu mũi rồi!
Tô Song Song bùng phát trong lòng, gầm lên: Cô bị người ta chiếm tiện nghi, kẻ đầu sỏ cũng không phản ứng, thế cô chảy máu mũi cái gì!
Cho dù giờ phút này Tô Song Song hận không thể trực tiếp chui xuống gầm giường, nhưng phản cũng như vậy có vẻ giấu đầu lòi đuôi, cho nên cô làm bộ trấn định, muốn nói gì đó hóa giải cảnh lúng túng này.
Đột nhiên đầu cô lóe lên một ý nghĩ! Cô ngồi bật dậy, một tay che mũi đang chảy máu không ngừng, gào thét bi thương: "Là tôi bị lỗ mũi của anh đụng chảy máu mũi! Anh đừng suy nghĩ nhiều!"
Tần Mặc nghe được giọng nói, quay đầu nhìn Tô Song Song, thấy máu trong mũi cô vẫn không dừng lại, anh xoay người vào phòng vệ sinh lấy một cuộn giấy, đưa cho Tô Song Song, lại nắm tay trái của cô dơ lên thật cao.
Tô Song Song dùng giấy lấp kín mũi, cô cũng không nói thêm cái gì, ngước đầu, giơ cao quả đấm, Tần Mặc nhìn chăm chú Tô Song Song, nói một câu: "Vừa mới nãy tôi không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, cô cảm thấy tôi suy nghĩ nhiều cái gì?"
Đôi mắt Tô Song Song bởi vì bị kích thích lại trừng thật to, cô nhìn chằm chằm Tần Mặc hồi lâu, xác định anh không lừa mình, chỉ là cô đâu bị gì mà nói ra ý nghĩ trong lòng, Tô Song Song chớp chớ mắt, một bộ dạng rất bi thương.
Mới vào cửa một lúc, đã bị giày vò thành như vậy, nhất thời Tô Song Song cảm giác vô cùng tuyệt vọng đối với cuộc sống sau này, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong nháy mắt cảm thấy ông trời đúng là dày đặc ý xấu với mình.
Cô suy nghĩ vậy, rầu rĩ hừ ra một câu: "Không có gì..."
Tần Mặc thấy cảm xúc Tô Song Song hạ xuống, cho là cô lại phát tác bệnh thấy máu là choáng, nhìn giấy trên lỗ mũi Tô Song Song không bị máu nhuộm đỏ nữa, anh tự tay đỡ cô: "Đi tắm?"
Tô Song Song vẫn còn mơ màng, nghĩ tới chuyện mình ở bệnh viện quả thật chừng mấy ngày không tắm, nếu là cứ ngủ trên giường như vậy, còn phải giặt cái mền.
Tô Song Song gật đầu một cái, chỉ chỉ tủ quần áo bên cạnh, khi cô cầm quần áo ngủ, muốn đi lấy nội y, đột nhiên cảm thấy có chút là lạ, cả khuôn mặt cô đỏ rực trong nháy mắt.
Mặc dù hai người bọn họ sớm đã nhìn thấy nội y của nhau, nhưng cũng không thể vô liêm sỉ lấy đi như vậy! Tô Song Song lâm vào trầm tư, trong đầu hai tiểu tử kia lại đánh nhau.
Tiểu thiên sứ Song Song vẫn hệt một quản gia như cũ, nghĩ linh tinh: "Liêm sỉ! Liêm sỉ! Liêm sỉ của cô, Song Song!"
Tiểu ác ma Song Song khinh thường liếc cô: "Liêm sỉ của cô đã sớm bể nát, không cần giả bộ!"
Tần Mặc thấy Tô Song Song ngây ngẩn, hỏi một câu: "Đau chân? Tôi giúp cô cầm." Tần Mặc nói xong cúi người xuống định mở hộc tủ chứa nội y sọc ca-rô.
Tô Song Song thấy vậy, vội vàng khom lưng xuống, nhanh nhẹn mở tủ ra, qua loa nắm lên một cái rồi nhét vào trong áo ngủ, sau đó ngẩng đầu cười cười với Tần Mặc: "Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!"
Tần Mặc liếc mắt nhìn Tô Song Song, đỡ cô dậy, suy nghĩ một chút rồi ôm ngang người lên, bế cô đến phòng vệ sinh.
"Nếu như có chuyện gì thì gọi tôi." Tần Mặc nói xong, xoay người đi ra ngoài, Tô Song Song ngồi trên bồn toilet, nhìn bóng lưng Tần Mặc, yên lặng chảy nước mắt giàn giụa.
Trong lòng cô đang reo hò, gầm thét: Thật sự là anh không cảm thấy gì, hay là giả heo ăn thịt hổ, trêu chọc tôi chơi đây!
Tô Song Song đau thương đủ rồi, treo quần áo lên cái giá bên cạnh, vừa muốn cởi đồ, lập tức phát hiện có chuyện là lạ!
Cô nháy nháy mắt, nhìn Tần Mặc bên ngoài cửa thủy tinh đang ngồi trên giường cúi đầu nhìn quyển truyện manhua, ngay sau đó thật sự là cô không tiếp thụ nổi sự thật này, gào thét bi thương: "Aaaaaaa!"
Ông trời ạ! Ông lại làm cho tôi không thể tắm được, sao cô lại quên tường phòng vệ sinh làm bằng thủy tinh, hầu như là nhìn thấu toàn bộ đây!
Tô Song Song không có bạn trai, lại là người độc thân ở nhà trọ, cho nên sau khi đi vào, dù phát hiện tường phòng vệ sinh làm bằng thủy tinh trong suốt, cô cũng lười để ý.
Tô Song Song bi phẫn nghĩ: Không nghĩ tới sớm muộn gì cũng gặp chuyện này, chẳng qua là cô lười biếng nhất thời, có cần phải đùa bỡn cô như vậy không!!!
"Sao vậy?" Tần Mặc nghe thấy tiếng động, vội vã đi vào, thấy Tô Song Song ngồi trên bồn toilet, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
P/s: Uầy, chắc chi phải "khoe" một chút.... cả nhà ơi, bé chi của mn đang bị đau đây, cái đầu nhức như búa bổ, rồi cũng lết lết lên đây, thấy lượng thanks chi mừng quá trời, lượn xuống đọc cmt... đơ tại chỗ lun á, thấy thưng chi hơm?? hả hả?? nói vậy tui đau lòng sắp khóc rồi đây ==".... Ều, cái cô TSS này, làm ngừi ta cười mún rụng răng, haha, xứng đáng danh hiệu "ngốc của năm".
Cô cau mày, sao chỉ số thông minh của mình dường như lại thấp xuống vậy? Ngay cả động não cũng không được như lúc trước, đây đối với một tác giả truyện tranh mà nói, thật sự là một chuyện trêu trọc.
Tô Song Song sờ băng vải trên đầu mình, đột nhiên tìm ra vấn đề, nhất thời không biết nói gì, trong lòng có chút lo âu, não chấn động như vậy, sẽ không phải đầu óc đã biến thành đậu hủ nát chứ!
Nghĩ như vậy, Tô Song Song kinh hoàng!
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, mặc dù bị suy luận cô lôi kéo, thế nhưng có lẽ thần kinh bất thường của Tô Song Song đã thành thói quen, ngược lại anh không có vẻ mặt gì đặc biệt.
Anh xoa đầu Tứ gia, ngước lên nhìn Tô Song Song, rất nghiêm túc lặp lại một lần: "À, biến dị."
"..." Nếu như không phải vẻ mặt Tần Mặc rất đứng đắn, một bộ dạng khiêm tốn cầu học, Tô Song Song nhất định sẽ cho rằng anh đang cười nhạo mình, hơn nữa còn vô cùng phách lối trào phúng!
"Tôi lỡ lời, đây là ngày tương đối tối, nên nhìn Tứ gia có vẻ đen, đúng! Chính là như vậy!"
Tô Song Song nói xong còn rất nghiêm túc gật đầu, ngay sau đó ngẩng lên nhìn Tần Mặc, một bộ vấn đề kì bí như vậy anh không cần phải hiểu, nghe tôi nói là được rồi!
Tần Mặc nhìn Tô Song Song cũng không nói gì nữa, ngón tay thon dài đi sâu vào lớplông trên đỉnh đầu Tứ gia, ngón tay trắng của anh càng nổi bật lên, nhìn Tô Song Song chăm chú.
Đúng là đôi tay hoàn mỹ mà, đột nhiên Tô Song Song nghĩ đến chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Ánh mắt cô càng ngày càng sáng, giống như người không ăn cơm mấy ngày nhìn thấy thịt nướng thơm ngon, cuối cùng đôi mắt lấp lánh như sao!
Bị ánh mắt Tô Song Song có thể so với tia x quét như vậy, người lạnh nhạt như Tần Mặc cũng cảm thấy có chút không đúng lắm.
Tần Mặc bắt móng vuốt nhỏ của Tứ gia, xoa xoa đệm thịt mềm nhũn, thấy Tô Song Song vẫn nhìn mình chằm chằm như vậy, hỏi một câu: "Thế nào?"
Tô Song Song nghe thấy Tần Mặc hỏi mình, lấy lại tinh thần, cô xoa xoa tay theo bản năng, cơ thể hơi nghiêng về trước, cười cực kỳ nịnh hót, nói: "Tần Mặc, anh làm người mẫu cho tôi được không?"
Tần Mặc gật đầu không do dự, xoa móng vuốt nhỏ, Tứ gia thoải mái hừ hừ, Tần Mặc suy tư một chút, hỏi lại: "Nude sao?"
Tô Song Song thấy Tần Mặc gật đầu, khóe miệng lập tức nhếch lên, chẳng qua còn chưa kịp cười tươi, thiếu chút nữa sặc nước bọt mà chết vì câu nói này của Tần Mặc.
"Khục khục khục khục!" Tô Song Song cảm thấy chắc chắn kiếp trước mình đã gieo họa cho Tần gia, nên kiếp này bọn họ phái tiểu cầm thú tới hành hạ cô!
Tần Mặc nhìn mặt Tô Song Song đỏ rần vì ho khan, anh nghiêng người vỗ nhẹ lưng Tô Song Song, không nóng không lạnh nói tiếp: "Bây giờ tôi phụ thuộc vào cô, cô muốn tôi làm gì tôi làm như vậy, cởi toàn bộ cũng không sao."
"!" Tô Song Song cả kinh, boss Tần chẳng qua chỉ phá sản, tiền không có, sao liêm sỉ cũng bể nát theo! Thật lòng không cần phải uất ức như vậy đâu!
Tô Song Song quay đầu nhìn anh, vừa quay đầu mới phát hiện là lạ, Tần Mặc nghiêng người tới, khuôn mặt đẹp trai dán vào má trái của cô, một tay khoát lên vai, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Mà cô vừa quay đầu như vậy, miệng nhỏ đối diện với lỗ tai Tần Mặc, chỉ cần nhích về trước một chút nữa, liền hôn lên rồi!
A a a a a!
Tô Song Song nhất thời cảm thấy trong lòng có thật nhiều con ngựa lao nhanh qua, văng lên một trận gió cát, cô cố gắng thả lỏng, làm bộ như bình tĩnh chậm chạp quay đầu, sợ kinh động tới Tần Mặc.
Nhưng còn chưa kịp thoát nơi nguy hiểm này, Tần Mặc cảm giác Tô Song Song nhìn mình, quay đầu theo bản năng, sau đó sau đó...
Mũi Tần Mặc vừa vặn tiếp xúc thân mật với mũi Tô Song Song, cô chỉ thấy cái mũi của mình bị hỏng trong nháy mắt.
"A!" Cô kêu đau một tiếng, che mũi ngửa về phía sau, tay Tần Mặc vẫn còn ở sau lưng Tô Song Song, cô ngửa mặt lên như vậy, kéo Tần Mặc ngã nhào xuống giường.
"Meo!" Tứ gia xen lẫn giữa hai người sợ hãi kêu một tiếng, chạy ra ngoài.
Giữa bọn họ không có Tứ gia làm trở ngại, người Tần Mặc trực tiếp dán lên Tô Song Song.
Bởi vì cánh tay của anh bị kéo về phía trước, người Tần Mặc lại chưa kịp nhích theo, thế nên khuôn mặt tìm đường chết trực tiếp chôn vào ngực Tô Song Song.
Tô Song Song chỉ cảm thấy có vật nặng gì ép ngực mình, thiếu chút nữa là đè chết cô, tằng hắng một cái, sau đó cũng cảm giác được hơi nóng phun vào ngực, ngay sau đó lại có cái gì giật giật trước ngực mình.
Tô Song Song nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy cái đầu trước ngực, cô bị dọa sợ đến mức trợn to con ngươi, trong nháy mắt liền nín thở, ngay cả kêu cũng quên!
Thật ra Tần Mặc không nghĩ tới sẽ phát sinh sự tình kiểu này, ngã quá đột ngột, anh còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác mình sa vào một nơi mềm mại.
Chờ tới khi nhận ra đây là đâu, anh cũng hoảng sợ nín thở, bỗng ngẩng đầu, lập tức cùng Tô Song Song bốn mắt nhìn nhau.
Dường như Tần Mặc không quá chắc chắn, anh cúi đầu xuống nhìn thử nơi mặt mình chôn vào, đúng lúc Tô Song Song đang hô hấp kịch liệt!
Thị giác và xúc giác bị kích thích, làm một người luôn luôn lạnh nhạt như Tần Mặc cũng ngẩn ra, một tay bị đè dưới người Tô Song Song, một tay anh để cạnh cô.
Mặt của anh dính sát trên ngực Tô Song Song, hai người như hẹn trước không ai nhúc nhích, cũng không ai phát ra tiếng động gì.
"Meo!" Tứ gia ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn bọn họ, kêu lên, một tiếng kêu này giống như ép vỡ cọng cỏ lạc đà cuối cùng, làm Tô Song Song thét chói tai.
Tần Mặc cũng vội vàng thu tay về rồi đứng lên, cúi đầu nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Tô Song Song, anh giật giật môi, nhưng thật sự cũng không biết lúc này nên nói gì.
Sau một lúc, hai người ngừng lại một cách quỷ dị, lần nữa không hẹn nhau cùng nháy nháy mắt.
Tô Song Song cảm thấy lỗ mũi mình nóng lên, tựa như có gì đó chảy ra, mà Tần Mặc nhìn Tô Song Song chảy máu mũi, một người bình tĩnh như anh, nhất thời cũng thấy có chút lúng túng.
Tần Mặc rất sợ lại kích thích Tô Song Song, anh chậm rãi quay đầu, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Tô Song Song cũng không tin tưởng lắm, cẩn thận đưa tay trái ra, sờ sờ cái mũi của mình.
Cảm giác sền sệch, Tô Song Song tuyệt vọng giơ tay lên, trên tay một màu đỏ tươi, hết sức tàn nhẫn nhắc nhở rằng, cô lại lại chảy máu mũi rồi!
Tô Song Song bùng phát trong lòng, gầm lên: Cô bị người ta chiếm tiện nghi, kẻ đầu sỏ cũng không phản ứng, thế cô chảy máu mũi cái gì!
Cho dù giờ phút này Tô Song Song hận không thể trực tiếp chui xuống gầm giường, nhưng phản cũng như vậy có vẻ giấu đầu lòi đuôi, cho nên cô làm bộ trấn định, muốn nói gì đó hóa giải cảnh lúng túng này.
Đột nhiên đầu cô lóe lên một ý nghĩ! Cô ngồi bật dậy, một tay che mũi đang chảy máu không ngừng, gào thét bi thương: "Là tôi bị lỗ mũi của anh đụng chảy máu mũi! Anh đừng suy nghĩ nhiều!"
Tần Mặc nghe được giọng nói, quay đầu nhìn Tô Song Song, thấy máu trong mũi cô vẫn không dừng lại, anh xoay người vào phòng vệ sinh lấy một cuộn giấy, đưa cho Tô Song Song, lại nắm tay trái của cô dơ lên thật cao.
Tô Song Song dùng giấy lấp kín mũi, cô cũng không nói thêm cái gì, ngước đầu, giơ cao quả đấm, Tần Mặc nhìn chăm chú Tô Song Song, nói một câu: "Vừa mới nãy tôi không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, cô cảm thấy tôi suy nghĩ nhiều cái gì?"
Đôi mắt Tô Song Song bởi vì bị kích thích lại trừng thật to, cô nhìn chằm chằm Tần Mặc hồi lâu, xác định anh không lừa mình, chỉ là cô đâu bị gì mà nói ra ý nghĩ trong lòng, Tô Song Song chớp chớ mắt, một bộ dạng rất bi thương.
Mới vào cửa một lúc, đã bị giày vò thành như vậy, nhất thời Tô Song Song cảm giác vô cùng tuyệt vọng đối với cuộc sống sau này, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong nháy mắt cảm thấy ông trời đúng là dày đặc ý xấu với mình.
Cô suy nghĩ vậy, rầu rĩ hừ ra một câu: "Không có gì..."
Tần Mặc thấy cảm xúc Tô Song Song hạ xuống, cho là cô lại phát tác bệnh thấy máu là choáng, nhìn giấy trên lỗ mũi Tô Song Song không bị máu nhuộm đỏ nữa, anh tự tay đỡ cô: "Đi tắm?"
Tô Song Song vẫn còn mơ màng, nghĩ tới chuyện mình ở bệnh viện quả thật chừng mấy ngày không tắm, nếu là cứ ngủ trên giường như vậy, còn phải giặt cái mền.
Tô Song Song gật đầu một cái, chỉ chỉ tủ quần áo bên cạnh, khi cô cầm quần áo ngủ, muốn đi lấy nội y, đột nhiên cảm thấy có chút là lạ, cả khuôn mặt cô đỏ rực trong nháy mắt.
Mặc dù hai người bọn họ sớm đã nhìn thấy nội y của nhau, nhưng cũng không thể vô liêm sỉ lấy đi như vậy! Tô Song Song lâm vào trầm tư, trong đầu hai tiểu tử kia lại đánh nhau.
Tiểu thiên sứ Song Song vẫn hệt một quản gia như cũ, nghĩ linh tinh: "Liêm sỉ! Liêm sỉ! Liêm sỉ của cô, Song Song!"
Tiểu ác ma Song Song khinh thường liếc cô: "Liêm sỉ của cô đã sớm bể nát, không cần giả bộ!"
Tần Mặc thấy Tô Song Song ngây ngẩn, hỏi một câu: "Đau chân? Tôi giúp cô cầm." Tần Mặc nói xong cúi người xuống định mở hộc tủ chứa nội y sọc ca-rô.
Tô Song Song thấy vậy, vội vàng khom lưng xuống, nhanh nhẹn mở tủ ra, qua loa nắm lên một cái rồi nhét vào trong áo ngủ, sau đó ngẩng đầu cười cười với Tần Mặc: "Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!"
Tần Mặc liếc mắt nhìn Tô Song Song, đỡ cô dậy, suy nghĩ một chút rồi ôm ngang người lên, bế cô đến phòng vệ sinh.
"Nếu như có chuyện gì thì gọi tôi." Tần Mặc nói xong, xoay người đi ra ngoài, Tô Song Song ngồi trên bồn toilet, nhìn bóng lưng Tần Mặc, yên lặng chảy nước mắt giàn giụa.
Trong lòng cô đang reo hò, gầm thét: Thật sự là anh không cảm thấy gì, hay là giả heo ăn thịt hổ, trêu chọc tôi chơi đây!
Tô Song Song đau thương đủ rồi, treo quần áo lên cái giá bên cạnh, vừa muốn cởi đồ, lập tức phát hiện có chuyện là lạ!
Cô nháy nháy mắt, nhìn Tần Mặc bên ngoài cửa thủy tinh đang ngồi trên giường cúi đầu nhìn quyển truyện manhua, ngay sau đó thật sự là cô không tiếp thụ nổi sự thật này, gào thét bi thương: "Aaaaaaa!"
Ông trời ạ! Ông lại làm cho tôi không thể tắm được, sao cô lại quên tường phòng vệ sinh làm bằng thủy tinh, hầu như là nhìn thấu toàn bộ đây!
Tô Song Song không có bạn trai, lại là người độc thân ở nhà trọ, cho nên sau khi đi vào, dù phát hiện tường phòng vệ sinh làm bằng thủy tinh trong suốt, cô cũng lười để ý.
Tô Song Song bi phẫn nghĩ: Không nghĩ tới sớm muộn gì cũng gặp chuyện này, chẳng qua là cô lười biếng nhất thời, có cần phải đùa bỡn cô như vậy không!!!
"Sao vậy?" Tần Mặc nghe thấy tiếng động, vội vã đi vào, thấy Tô Song Song ngồi trên bồn toilet, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
P/s: Uầy, chắc chi phải "khoe" một chút.... cả nhà ơi, bé chi của mn đang bị đau đây, cái đầu nhức như búa bổ, rồi cũng lết lết lên đây, thấy lượng thanks chi mừng quá trời, lượn xuống đọc cmt... đơ tại chỗ lun á, thấy thưng chi hơm?? hả hả?? nói vậy tui đau lòng sắp khóc rồi đây ==".... Ều, cái cô TSS này, làm ngừi ta cười mún rụng răng, haha, xứng đáng danh hiệu "ngốc của năm".