Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 90-1: Bỗng dưng phá sản (P1)
Editor: Vũ Chi
Bây giờ Tô Song Song vẫn còn tỉnh, nhưng thật sự cô hy vọng mình có thể ngất xỉu đi, không cần phải đối mặt với thực tế tàn khốc như vậy.
Bà mẹ nó! Âu Dương Cẩm đúng là tên biến thái, ngay cả chuyện này cũng tính toán được, rốt cuộc là có bao nhiêu thù hận mà cho dù gã đã ngủ say, cũng không bỏ qua cho cô!
Âu Dương Minh nghe vậy, cả người căng cứng, anh trầm mặt, nhìn mấy người mang đồ đen: "Không phải tôi cứu, mà là giết cô ta bằng cách khác!"
Tô Song Song choáng váng vùi đầu vào ngực Âu Dương Minh, kích động níu chặt vạt áo anh, cũng may chỉ số IQ của Âu Dương Minh cao! Phản ứng rất nhanh!
Mấy tên mang đồ đen đứng đối diện vừa thấy cả người Âu Dương Minh toát ra khí chất dị thường, bỗng không thể nắm chắc được đây là người nào.
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt cả bọn tập trung vào tên áo đen cầm đầu, dường như đang chờ gã ra quyết định.
Cả người Âu Dương Minh vẫn căng cứng, anh cảm nhận được Tô Song Song đang nắm vạt áo mình, còn tưởng rằng cô đau không chịu nổi, mà cánh tay Tô Song Song đã nhuốm một màu đỏ của máu tươi, nhìn vô cùng ghê người.
"Cút ngay!" Đột nhiên Âu Dương Minh quát một tiếng, khí thế này, cho tới bây giờ Tô Song Song chưa từng thấy, ngay cả cô cũng run rẩy.
Mấy tên áo đen sửng sờ, bình thường bọn họ quan sát Âu Dương Minh, phát hiện ra rằng anh ta rất ôn hòa, không bao giờ nói chuyện lớn tiếng.
Giờ phút này, tên cầm đầu thật sự cảm thấy đây chính là Âu Dương Cẩm tính tình quái gở.
Gã hơi né người, cúi đầu xuống, cung kính Âu Dương Minh, mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng vừa mới bước qua tên áo đen, gã liền đi theo sau anh.
Nhất thời Âu Dương Minh cảm thấy hô hấp bắt đầu dồn dập, anh cúi đầu nhìn lướt qua sắc mặt ngày càng trắng, hơi thở ngày càng yếu của Tô Song Song, biết rõ không thể kéo dài được nữa.
Anh cắn răng quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm tên áo đen đi phía sau, thốt ra một câu cực kì không phù hợp với tính cách mình: "Tôi không thích có người xem tôi biểu diễn trên giường!"
"Hít!" Tên áo đen chợt hít vào một hơi, vội vàng dừng chân lại, nhưng đôi mắt vẫn còn mang theo sự nghi ngờ.
Nếu quả thật là Âu Dương Cẩm, với tính cách biến thái đó, sẽ chẳng thèm để ý có người nhìn hay không!
"Ngài Âu Dương, ngài vẫn nên ở trong phòng, dù sao ngoài đây không có DV, không thể cho Tần Mặc nhìn được!" Xem chừng tên áo đen cầm đầu này quyết không để cho Âu Dương Minh đi ra.
Âu Dương Minh cảm nhận được người Tô Song Song ngày càng lạnh, đôi mắt vẫn luôn hiền dịu bỗng đỏ ngầu, anh gầm nhẹ một tiếng, làm bộ muốn xông ra.
Nhưng mới vừa động đậy một chút, đã bị tên áo đen bắt được, kiên quyết kéo cô xuống, bọn họ đã biết Tô Song Song là kẻ chắc chắn phải chết, cho nên ra tay không có nửa phần dịu dàng.
Tô Song Song chỉ cảm thấy cả người bịch một phát, ngay sau đó hai chân truyền tới đau đớn kịch liệt, nhất là cổ chân trái bị Âu Dương cẩm bóp lệch, đau đến mức người cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Ư!" Tô Song Song không nhịn được đau đớn rên một tiếng, sau đó tay cô bị tên áo đen kéo, vắt ngược cả người lên, cô đang đau muốn chết đi.
Tô Song Song hơi híp mắt lại, nhìn Âu Dương Minh bị giữ chặt lại, lòng cô trầm xuống, nghĩ rằng thật sự bây giờ đã hết đường chạy.
Tô Song Song quá mệt mỏi, cho tới bây giờ cô chưa từng phải chịu đau đớn như vậy, hơn nữa còn hết sức lạnh lẽo, cả người cô run rẩy, dường như cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt.
Tô Song Song ngước đầu lên, nhìn ánh đèn sáng trưng, cảm thấy quá mệt, sau khi cha mẹ mất, cô vẫn kiên cường sống, không có người thân, luôn phải lẻ loi một mình.
Giờ phút này, đột nhiên Tô Song Song cảm thấy nhắm mắt lại vĩnh viễn cũng tốt vô cùng, nhưng ngay lúc định buông tha sự sống chết của bản thân, đột nhiên một bóng đen che hết tầm mắt cô.
Tô Song Song híp mắt nhìn, bỗng thấy một đôi mắt đào hoa lạnh như băng vẫn luôn khắc sâu vào trí nhớ mình.
Tô Song Song nghĩ có lẽ đã chết, hoặc là mình đang nằm mơ, nếu không sao đôi mắt luôn lạnh giá ấy lại tràn đầy sự lo lắng và đau lòng.
Ngay sau đó đôi mắt này bùng lên lửa giận, lóe lên màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, làm Tô Song Song có ảo giác, dường như cô rất quan trọng đối với anh.
Nhất thời cảm giác không chân thật này làm cho Tô Song Song sống lại, cô há miệng, tựa như không phát ra được lời nào, nhưng giọng nói khàn khàn tựa như tiếng khóc lại truyền thẳng vào tai Tần Mặc.
"Tần Mặc..."
Một phút đó, Tần Mặc cảm giác tim mình bị bóp nghẹn, anh vội vàng ôm Tô Song Song vào ngực, nhìn những tên áo đen đang bị khống chế khắp phòng.
Cặp mắt vốn lạnh lùng nay bùng lên lửa giận ngập trời, anh nhanh chóng ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Chờ tôi về xử lý!"
Bây giờ Tô Song Song vẫn còn tỉnh, nhưng thật sự cô hy vọng mình có thể ngất xỉu đi, không cần phải đối mặt với thực tế tàn khốc như vậy.
Bà mẹ nó! Âu Dương Cẩm đúng là tên biến thái, ngay cả chuyện này cũng tính toán được, rốt cuộc là có bao nhiêu thù hận mà cho dù gã đã ngủ say, cũng không bỏ qua cho cô!
Âu Dương Minh nghe vậy, cả người căng cứng, anh trầm mặt, nhìn mấy người mang đồ đen: "Không phải tôi cứu, mà là giết cô ta bằng cách khác!"
Tô Song Song choáng váng vùi đầu vào ngực Âu Dương Minh, kích động níu chặt vạt áo anh, cũng may chỉ số IQ của Âu Dương Minh cao! Phản ứng rất nhanh!
Mấy tên mang đồ đen đứng đối diện vừa thấy cả người Âu Dương Minh toát ra khí chất dị thường, bỗng không thể nắm chắc được đây là người nào.
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt cả bọn tập trung vào tên áo đen cầm đầu, dường như đang chờ gã ra quyết định.
Cả người Âu Dương Minh vẫn căng cứng, anh cảm nhận được Tô Song Song đang nắm vạt áo mình, còn tưởng rằng cô đau không chịu nổi, mà cánh tay Tô Song Song đã nhuốm một màu đỏ của máu tươi, nhìn vô cùng ghê người.
"Cút ngay!" Đột nhiên Âu Dương Minh quát một tiếng, khí thế này, cho tới bây giờ Tô Song Song chưa từng thấy, ngay cả cô cũng run rẩy.
Mấy tên áo đen sửng sờ, bình thường bọn họ quan sát Âu Dương Minh, phát hiện ra rằng anh ta rất ôn hòa, không bao giờ nói chuyện lớn tiếng.
Giờ phút này, tên cầm đầu thật sự cảm thấy đây chính là Âu Dương Cẩm tính tình quái gở.
Gã hơi né người, cúi đầu xuống, cung kính Âu Dương Minh, mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng vừa mới bước qua tên áo đen, gã liền đi theo sau anh.
Nhất thời Âu Dương Minh cảm thấy hô hấp bắt đầu dồn dập, anh cúi đầu nhìn lướt qua sắc mặt ngày càng trắng, hơi thở ngày càng yếu của Tô Song Song, biết rõ không thể kéo dài được nữa.
Anh cắn răng quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm tên áo đen đi phía sau, thốt ra một câu cực kì không phù hợp với tính cách mình: "Tôi không thích có người xem tôi biểu diễn trên giường!"
"Hít!" Tên áo đen chợt hít vào một hơi, vội vàng dừng chân lại, nhưng đôi mắt vẫn còn mang theo sự nghi ngờ.
Nếu quả thật là Âu Dương Cẩm, với tính cách biến thái đó, sẽ chẳng thèm để ý có người nhìn hay không!
"Ngài Âu Dương, ngài vẫn nên ở trong phòng, dù sao ngoài đây không có DV, không thể cho Tần Mặc nhìn được!" Xem chừng tên áo đen cầm đầu này quyết không để cho Âu Dương Minh đi ra.
Âu Dương Minh cảm nhận được người Tô Song Song ngày càng lạnh, đôi mắt vẫn luôn hiền dịu bỗng đỏ ngầu, anh gầm nhẹ một tiếng, làm bộ muốn xông ra.
Nhưng mới vừa động đậy một chút, đã bị tên áo đen bắt được, kiên quyết kéo cô xuống, bọn họ đã biết Tô Song Song là kẻ chắc chắn phải chết, cho nên ra tay không có nửa phần dịu dàng.
Tô Song Song chỉ cảm thấy cả người bịch một phát, ngay sau đó hai chân truyền tới đau đớn kịch liệt, nhất là cổ chân trái bị Âu Dương cẩm bóp lệch, đau đến mức người cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Ư!" Tô Song Song không nhịn được đau đớn rên một tiếng, sau đó tay cô bị tên áo đen kéo, vắt ngược cả người lên, cô đang đau muốn chết đi.
Tô Song Song hơi híp mắt lại, nhìn Âu Dương Minh bị giữ chặt lại, lòng cô trầm xuống, nghĩ rằng thật sự bây giờ đã hết đường chạy.
Tô Song Song quá mệt mỏi, cho tới bây giờ cô chưa từng phải chịu đau đớn như vậy, hơn nữa còn hết sức lạnh lẽo, cả người cô run rẩy, dường như cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt.
Tô Song Song ngước đầu lên, nhìn ánh đèn sáng trưng, cảm thấy quá mệt, sau khi cha mẹ mất, cô vẫn kiên cường sống, không có người thân, luôn phải lẻ loi một mình.
Giờ phút này, đột nhiên Tô Song Song cảm thấy nhắm mắt lại vĩnh viễn cũng tốt vô cùng, nhưng ngay lúc định buông tha sự sống chết của bản thân, đột nhiên một bóng đen che hết tầm mắt cô.
Tô Song Song híp mắt nhìn, bỗng thấy một đôi mắt đào hoa lạnh như băng vẫn luôn khắc sâu vào trí nhớ mình.
Tô Song Song nghĩ có lẽ đã chết, hoặc là mình đang nằm mơ, nếu không sao đôi mắt luôn lạnh giá ấy lại tràn đầy sự lo lắng và đau lòng.
Ngay sau đó đôi mắt này bùng lên lửa giận, lóe lên màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, làm Tô Song Song có ảo giác, dường như cô rất quan trọng đối với anh.
Nhất thời cảm giác không chân thật này làm cho Tô Song Song sống lại, cô há miệng, tựa như không phát ra được lời nào, nhưng giọng nói khàn khàn tựa như tiếng khóc lại truyền thẳng vào tai Tần Mặc.
"Tần Mặc..."
Một phút đó, Tần Mặc cảm giác tim mình bị bóp nghẹn, anh vội vàng ôm Tô Song Song vào ngực, nhìn những tên áo đen đang bị khống chế khắp phòng.
Cặp mắt vốn lạnh lùng nay bùng lên lửa giận ngập trời, anh nhanh chóng ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Chờ tôi về xử lý!"