Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 68-2: Boss, ngài thật là đẹp trai (2)
Tô Song Song nghe giọng nói, đột nhiên trái tim đập mạnh một cái, cô chậm rãi quay đầu lại liền thấy Tần Mặc một thân âu phục màu đen đang đi về phía mình.
Tần Mặc cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn qua, giây phút đôi mắt đào hoa lạnh như băng chống lại cặp mắt bán nguyệt của Tô Song Song, cô nhất thời không hiểu được tâm tình chứa trong đó.
Nếu như không phải cô đa tình tự suy nghĩ thì cô muốn nói loại tâm tình này dường như gọi là yêu thương.
Tim Tô Song Song lập tức đập loạn, sững sờ quay đầu nhìn anh, ngay cả trên mặt biểu lộ cảm xúc gì cũng đều quên mất.
Thẳng cho đến lúc Tần Mặc đến bên cạnh, nhanh chóng ôm ngang người, cô mới lấy lại tinh thần, suýt nữa là thét lên một tiếng, cô vội vàng vươn tay che miệng mình, lo lắng nhìn xung quanh.
Chỉ thấy các nhân viên vừa nãy còn hận không thể ăn cô, bây giờ đều cúi đầu, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không dám, lúc này Tô Mộ bày ra vẻ mặt đờ đẫn mê trai cười cười nhìn chằm chằm Tô Song Song, tay làm dấu cố lên.
“Tôi mời các người tới để nói chuyện phiếm hay sao?” Tần Mặc lạnh lùng phun ra một câu nói, các nhân viên xung quanh không hiểu tại sao lập tức tản ra.
Hai nữ nhân viên gây sự từ lúc thấy Tần Mặc thì đã hồn bay phách lạc, vừa nghe Tần Mặc nói liền vội vàng lẩn vào trong đám người trốn đi, dường như rất sợ Tần Mặc ghi nhớ bọn họ.
Tô Mộ liếc nhìn Tô Song Song, ném cho cô một ánh mắt chế nhạo rồi cũng vội vàng đi khỏi.
ÂU Dương Minh đứng trong đám người liếc nhìn Tần Mặc, nhìn lướt qua Tô Song Song trong ngực anh, hơi híp mắt, anh khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, trong mắt hiện lên tia không cam lòng, sau đó xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, đại sảnh vốn vô cùng náo nhiệt như chợ bán thức ăn chỉ còn lại Tô Song Song và Tần Mặc.
Cô ở trong lòng anh, chưa kịp phản ứng đã ngẩng đầu cười ha ha, lúc này dường như tính khí bướng bỉnh trong người cô hạ xuống, dáng vẻ trở nên hơi ngốc nghếch.
“Boss, anh lúc nãy giống như đúc tổng giám đốc bá đạo trong các bộ phim trên tivi, thoạt nhìn đúng là không khác gì lắm, ngược lại thì đẹp trai đến ngây người!”
Tần Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, hiếm thấy được trong mắt cô lại có sự ngưỡng mộ như vậy, anh cũng không muốn tính toán đến việc cô không nghe lời mà đi làm nữa.
Thế nhưng nghĩ đến việc Tô Song Song không nghe lời của mình, không thể dung túng được,anh nhíu mày hỏi: “Tại sao không ở nhà chờ tôi đưa đi làm?”
Có trời mới biết lúc Tần Mặc mở toang cửa không nhìn thấy Tô Song Song ở trong nhà trọ, trong lòng anh có bao nhiêu lo sợ, anh vội vã chạy tới, chỉ vì sợ cô chưa thấy những trò lừa gạt trong công ty, sẽ bị đả kích.
Nhưng bây giờ Tần Mặc cho rằng mình đã đánh giá thấp Tô Song Song, nha đầu này cũng không hẳn có vẻ ngoài dễ bắt nạt, bướng bỉnh, xem chừng không sợ bất cứ người nào.
“Không phải chỉ vì tôi tưởng anh một mình cố gắng ở công ty hay sao? Cho nên sốt ruột định giúp anh một tay, nào ngờ anh là người đến muộn về sớm, thật sự không tốt, không tốt…”
Tô Song Song vừa bị vẻ đẹp trai của Tần Mặc làm cho hưng phấn, não bắt đầu mở rộng, nhất thời nói năng lung tung.
Anh ôm cô hướng đến thang máy, vốn là người thích yên tĩnh nên anh không chịu nổi tiếng ồn ào của cô, lạnh lùng nói một câu: “Nói tiếng người!”
Tô Song Song thè lưỡi, lời ít ý nhiều tổng kết một chút: “Tôi không muốn để anh chống chọi một mình!”
Tần Mặc dừng chân một chút, cúi đâu nhìn chằm chằm cô, tuy rằng trong lòng anh hiểu rõ, cô nói những câu này là vì trách nhiệm, nhưng điều này vẫn khiến tim anh đập mạnh một cái.
Tần Mặc dừng lại, vừa mở miệng giọng nói đã khàn khàn, thế nhưng lại tràn đầy tình cảm.
“Cho dù có chuyện gì cũng ở bên cạnh tôi chứ?”
“Ừ!” Tô Song Song cho rằng Tần Mặc muốn cô biểu hiện quyết tâm với chuyện này nên vội vàng gật đầu, sau đó nhìn anh cười nịnh nọt.
“Tô Song Song, sau này cô có hối hận thì cũng vô ích!” Tần Mặc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn cô dường như có chút lo lắng.
Tô Song Song luôn cảm giác giống như mình đã bỏ sót cái gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được gì, cô gật đầu, vội vàng thể hiện quyết tâm: “Ừ! Tôi không bao giờ hứa hưu hứa vượn!"
Tần Mặc nghe Tô Song Song nói xong, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cô nhìn nụ cười của anh liền nuốt nước miếng một cái.
Ngay sau đó cô nghĩ hai mắt của mình cũng bị dáng vẻ tươi cười đẹp đến mức động lòng người khiến cho mù lòa, thì ra tiểu cầm thú cười lên trông đẹp như vậy a!
Tô Song Song vội vàng vươn tay ôm tim của mình, cô cảm thấy nhất định mình bị bệnh tim rồi, nếu không tại sao thỉnh thoảng lại cuồng loạn đập mạnh.
“Tô Song Song, nhớ kỹ lời cam đoan của cô hôm nay.” Tần Mặc nói xong lời này thì thang máy mở ra, ngay sau đó anh xóa đi nụ cười nơi khóe miệng của mình.
Tô Song Song chớp chớp mắt, cô cảm giác mình nhất định là hoa mắt, Tiểu Cầm Thú chỉ biết ngoài cười nhưng trong không cười, khi nào lại có thể để lộ ra dáng vẻ tươi cười kinh diễm như vậy, hơn nữa là còn dành cho cô?
Cô hít một hơi thật sâu đã cảm thấy mũi mình nóng lên, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ, lại phát hiện mình chảy máu mũi, Tô Song Song sợ đến trợn to hai mắt, vội vàng vươn tay che kín mũi của mình.
“Boss! Boss! Mau đưa tôi đến nhà vệ sinh, tôi…” Thật sự Tô Song Song nói không nên lời, mũi cô chảy máu rồi, cô cắn răn một cái, rống lên: “Tôi hộc máu!”.
Tần Mặc cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn qua, giây phút đôi mắt đào hoa lạnh như băng chống lại cặp mắt bán nguyệt của Tô Song Song, cô nhất thời không hiểu được tâm tình chứa trong đó.
Nếu như không phải cô đa tình tự suy nghĩ thì cô muốn nói loại tâm tình này dường như gọi là yêu thương.
Tim Tô Song Song lập tức đập loạn, sững sờ quay đầu nhìn anh, ngay cả trên mặt biểu lộ cảm xúc gì cũng đều quên mất.
Thẳng cho đến lúc Tần Mặc đến bên cạnh, nhanh chóng ôm ngang người, cô mới lấy lại tinh thần, suýt nữa là thét lên một tiếng, cô vội vàng vươn tay che miệng mình, lo lắng nhìn xung quanh.
Chỉ thấy các nhân viên vừa nãy còn hận không thể ăn cô, bây giờ đều cúi đầu, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không dám, lúc này Tô Mộ bày ra vẻ mặt đờ đẫn mê trai cười cười nhìn chằm chằm Tô Song Song, tay làm dấu cố lên.
“Tôi mời các người tới để nói chuyện phiếm hay sao?” Tần Mặc lạnh lùng phun ra một câu nói, các nhân viên xung quanh không hiểu tại sao lập tức tản ra.
Hai nữ nhân viên gây sự từ lúc thấy Tần Mặc thì đã hồn bay phách lạc, vừa nghe Tần Mặc nói liền vội vàng lẩn vào trong đám người trốn đi, dường như rất sợ Tần Mặc ghi nhớ bọn họ.
Tô Mộ liếc nhìn Tô Song Song, ném cho cô một ánh mắt chế nhạo rồi cũng vội vàng đi khỏi.
ÂU Dương Minh đứng trong đám người liếc nhìn Tần Mặc, nhìn lướt qua Tô Song Song trong ngực anh, hơi híp mắt, anh khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, trong mắt hiện lên tia không cam lòng, sau đó xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, đại sảnh vốn vô cùng náo nhiệt như chợ bán thức ăn chỉ còn lại Tô Song Song và Tần Mặc.
Cô ở trong lòng anh, chưa kịp phản ứng đã ngẩng đầu cười ha ha, lúc này dường như tính khí bướng bỉnh trong người cô hạ xuống, dáng vẻ trở nên hơi ngốc nghếch.
“Boss, anh lúc nãy giống như đúc tổng giám đốc bá đạo trong các bộ phim trên tivi, thoạt nhìn đúng là không khác gì lắm, ngược lại thì đẹp trai đến ngây người!”
Tần Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, hiếm thấy được trong mắt cô lại có sự ngưỡng mộ như vậy, anh cũng không muốn tính toán đến việc cô không nghe lời mà đi làm nữa.
Thế nhưng nghĩ đến việc Tô Song Song không nghe lời của mình, không thể dung túng được,anh nhíu mày hỏi: “Tại sao không ở nhà chờ tôi đưa đi làm?”
Có trời mới biết lúc Tần Mặc mở toang cửa không nhìn thấy Tô Song Song ở trong nhà trọ, trong lòng anh có bao nhiêu lo sợ, anh vội vã chạy tới, chỉ vì sợ cô chưa thấy những trò lừa gạt trong công ty, sẽ bị đả kích.
Nhưng bây giờ Tần Mặc cho rằng mình đã đánh giá thấp Tô Song Song, nha đầu này cũng không hẳn có vẻ ngoài dễ bắt nạt, bướng bỉnh, xem chừng không sợ bất cứ người nào.
“Không phải chỉ vì tôi tưởng anh một mình cố gắng ở công ty hay sao? Cho nên sốt ruột định giúp anh một tay, nào ngờ anh là người đến muộn về sớm, thật sự không tốt, không tốt…”
Tô Song Song vừa bị vẻ đẹp trai của Tần Mặc làm cho hưng phấn, não bắt đầu mở rộng, nhất thời nói năng lung tung.
Anh ôm cô hướng đến thang máy, vốn là người thích yên tĩnh nên anh không chịu nổi tiếng ồn ào của cô, lạnh lùng nói một câu: “Nói tiếng người!”
Tô Song Song thè lưỡi, lời ít ý nhiều tổng kết một chút: “Tôi không muốn để anh chống chọi một mình!”
Tần Mặc dừng chân một chút, cúi đâu nhìn chằm chằm cô, tuy rằng trong lòng anh hiểu rõ, cô nói những câu này là vì trách nhiệm, nhưng điều này vẫn khiến tim anh đập mạnh một cái.
Tần Mặc dừng lại, vừa mở miệng giọng nói đã khàn khàn, thế nhưng lại tràn đầy tình cảm.
“Cho dù có chuyện gì cũng ở bên cạnh tôi chứ?”
“Ừ!” Tô Song Song cho rằng Tần Mặc muốn cô biểu hiện quyết tâm với chuyện này nên vội vàng gật đầu, sau đó nhìn anh cười nịnh nọt.
“Tô Song Song, sau này cô có hối hận thì cũng vô ích!” Tần Mặc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn cô dường như có chút lo lắng.
Tô Song Song luôn cảm giác giống như mình đã bỏ sót cái gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được gì, cô gật đầu, vội vàng thể hiện quyết tâm: “Ừ! Tôi không bao giờ hứa hưu hứa vượn!"
Tần Mặc nghe Tô Song Song nói xong, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cô nhìn nụ cười của anh liền nuốt nước miếng một cái.
Ngay sau đó cô nghĩ hai mắt của mình cũng bị dáng vẻ tươi cười đẹp đến mức động lòng người khiến cho mù lòa, thì ra tiểu cầm thú cười lên trông đẹp như vậy a!
Tô Song Song vội vàng vươn tay ôm tim của mình, cô cảm thấy nhất định mình bị bệnh tim rồi, nếu không tại sao thỉnh thoảng lại cuồng loạn đập mạnh.
“Tô Song Song, nhớ kỹ lời cam đoan của cô hôm nay.” Tần Mặc nói xong lời này thì thang máy mở ra, ngay sau đó anh xóa đi nụ cười nơi khóe miệng của mình.
Tô Song Song chớp chớp mắt, cô cảm giác mình nhất định là hoa mắt, Tiểu Cầm Thú chỉ biết ngoài cười nhưng trong không cười, khi nào lại có thể để lộ ra dáng vẻ tươi cười kinh diễm như vậy, hơn nữa là còn dành cho cô?
Cô hít một hơi thật sâu đã cảm thấy mũi mình nóng lên, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ, lại phát hiện mình chảy máu mũi, Tô Song Song sợ đến trợn to hai mắt, vội vàng vươn tay che kín mũi của mình.
“Boss! Boss! Mau đưa tôi đến nhà vệ sinh, tôi…” Thật sự Tô Song Song nói không nên lời, mũi cô chảy máu rồi, cô cắn răn một cái, rống lên: “Tôi hộc máu!”.