Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 52-3: Hiểu lầm xảy ra (3)
Quần áo trong này không hề rẻ chút nào. Thấy Âu Dương Minh chuẩn bị xuống xe, cô vội kéo tay anh lại.
Âu Dương Minh thu hồi tay đặt trên cửa xe, quay đầu nhìn Tô Song Song. Cô chống lại ánh mắt hỏi thăm của anh nhưng không biết phải nói thế nào, cuối cùng hạ thấp giọng ngượng ngùng nói: “Quần áo trong này quá đắt.”
Âu Dương Minh nghe vậy, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu một cái, cũng học Tô Song Song hạ thấp giọng, cơ thể hơi nghiêng về trước giống như muốn bí mật nói gì đó: "Thật ra thì người bạn chỗ này bán hàng fake, không đắt lắm đâu, cô yên tâm đi.”
Tô Song Song làm vẻ đã hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra, gật đầu cười.
Vì Tô Song Song đi lại bất tiện nên Âu Dương Minh để cô nửa dựa vào người mình như cũ, đỡ cô đi đến tiệm.
Chờ khi Tô Song Song đã vào tiệm, nhìn quần áo rực rỡ đầy sắc màu bên trong cô liền bối rối. Trong này mỗi vộ quần áo đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa như đang kêu gào: Tôi rất đắt! Tôi rất đắt đó! Cô không mua nổi đâu!
Cô hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, trong mắt mang theo dấu hỏi chấm. Âu Dương Minh vẫn nhìn về trước, không để ý tới ánh mắt của Tô Song Song.
Chủ tiệm vừa thấy khách là Âu Dương Minh, vội cười nghênh đón, tầm mắt quét qua người Tô Song Song, sắc mặt hơi mang theo chút mập mờ chế nhạo.
Âu Dương Minh vẫn khiêm tốn nở nụ cười, cuối đầu nhìn Tô Song Song, giới thiệu: “Đây là bạn tốt của tôi, lát nữa đi gặp mặt bạn bè cùng tôi, giúp cô ấy chọn một bộ quần áo thích hợp.”
Chủ tiệm là một cô nàng diêm dúa lòe loẹt, thích thú cười lặp lại: “Bạn tốt…” Cô ta cố ý kéo dài giọng nói, sau đó mập mờ nói: “Tôi biết rồi, yên tâm đi!”
Tô Song Song luôn cảm thấy không khí này rất quỷ dị, còn chưa kịp giải thích gì đã bị chủ tiệm kéo vào thử quần áo.
Chân Tô Song Song bất tiện nên cô yên tĩnh ngồi trong phòng thử áo. Khi chủ tiệm đưa cho cô bộ váy trắng sữa hiệu Chanel, Tô Song Song nhìn giá tiền, nhất thời nuốt nước miếng xuống.
Chủ tiệm lười biếng tựa vào cửa phòng thử quần áo, trên mặt vẫn mang nụ cười chế nhạo mập mờ, cô ta nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tô Song Song càng thêm thích thú.
Nghĩ đến lời dặn dò của Âu Dương Minh, cô ta cười nói: “Đều là hàng giả, yên tâm, nếu cả bộ này mà Âu Dương cũng không thể trả, tôi cũng không thể khoan dung cho anh ta!"
Âu Dương Minh thu hồi tay đặt trên cửa xe, quay đầu nhìn Tô Song Song. Cô chống lại ánh mắt hỏi thăm của anh nhưng không biết phải nói thế nào, cuối cùng hạ thấp giọng ngượng ngùng nói: “Quần áo trong này quá đắt.”
Âu Dương Minh nghe vậy, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu một cái, cũng học Tô Song Song hạ thấp giọng, cơ thể hơi nghiêng về trước giống như muốn bí mật nói gì đó: "Thật ra thì người bạn chỗ này bán hàng fake, không đắt lắm đâu, cô yên tâm đi.”
Tô Song Song làm vẻ đã hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra, gật đầu cười.
Vì Tô Song Song đi lại bất tiện nên Âu Dương Minh để cô nửa dựa vào người mình như cũ, đỡ cô đi đến tiệm.
Chờ khi Tô Song Song đã vào tiệm, nhìn quần áo rực rỡ đầy sắc màu bên trong cô liền bối rối. Trong này mỗi vộ quần áo đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa như đang kêu gào: Tôi rất đắt! Tôi rất đắt đó! Cô không mua nổi đâu!
Cô hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh, trong mắt mang theo dấu hỏi chấm. Âu Dương Minh vẫn nhìn về trước, không để ý tới ánh mắt của Tô Song Song.
Chủ tiệm vừa thấy khách là Âu Dương Minh, vội cười nghênh đón, tầm mắt quét qua người Tô Song Song, sắc mặt hơi mang theo chút mập mờ chế nhạo.
Âu Dương Minh vẫn khiêm tốn nở nụ cười, cuối đầu nhìn Tô Song Song, giới thiệu: “Đây là bạn tốt của tôi, lát nữa đi gặp mặt bạn bè cùng tôi, giúp cô ấy chọn một bộ quần áo thích hợp.”
Chủ tiệm là một cô nàng diêm dúa lòe loẹt, thích thú cười lặp lại: “Bạn tốt…” Cô ta cố ý kéo dài giọng nói, sau đó mập mờ nói: “Tôi biết rồi, yên tâm đi!”
Tô Song Song luôn cảm thấy không khí này rất quỷ dị, còn chưa kịp giải thích gì đã bị chủ tiệm kéo vào thử quần áo.
Chân Tô Song Song bất tiện nên cô yên tĩnh ngồi trong phòng thử áo. Khi chủ tiệm đưa cho cô bộ váy trắng sữa hiệu Chanel, Tô Song Song nhìn giá tiền, nhất thời nuốt nước miếng xuống.
Chủ tiệm lười biếng tựa vào cửa phòng thử quần áo, trên mặt vẫn mang nụ cười chế nhạo mập mờ, cô ta nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tô Song Song càng thêm thích thú.
Nghĩ đến lời dặn dò của Âu Dương Minh, cô ta cười nói: “Đều là hàng giả, yên tâm, nếu cả bộ này mà Âu Dương cũng không thể trả, tôi cũng không thể khoan dung cho anh ta!"