Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 42: Số đào hoa



Tô Song Song đang đau đến khàn giọng, thiếu chút nữa là vò đầu bức tai, đột nhiên cảm giác được Âu Dương Minh đang ôm mình đi thì ngừng lại, cô khó khăn ngước đầu nhìn lên
Chợt Tô Song Song nhìn thấy khuôn mặt của Tần Mặc, cô nhất thời sững người, ngay sau đó muốn cười gọi Tần Mặc nhưng vừa động đậy thì cả người lại đau nhức.
Cô cố há miệng nhưng còn chưa kịp nói thành câu thì Âu Dương Minh đã muốn ôm cô bỏ qua Tần Mực mà đi vào trong thang máy
Động tĩnh ở phòng giải khát quá lớn làm cho công nhân viên chức bốn phía đều vây đến đây, vừa lúc thấy hai soái ca đều ở chỗ này giương cung bạt kiếm, xem ra là vì cô bé nhân viên mới tới này nha. Cả đám nhân viên thay nhau bu vào xem náo nhiệt.
Âu Dương Minh vốn nổi danh hiền lành, mà Tần Mực thì đối xử với nhân viên rất bình thường, cho nên bọn họ thường kiểu ‘cọp xuống núi thì khỉ xưng vương’, cứ lười biếng vây quanh chỗ này xem náo nhiệt.
Tô Song Song thật sự không nghĩ tới Tần Mực lại quay về cho nên khi Âu Dương Minh ôm nàng đi ngang qua Tần Mực, cô suy nghĩ một chút liền quay đầu sang nói: “Cảm ơn nha!”
Âu Dương Minh biết rõ Tô Song Song là đang nói với Tần Mực nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô một cái. Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Minh, lúc này cô mới nhớ là hình như mình còn chưa cám ơn Âu Dương Minh!
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn Tần Mực, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Minh chân thành cười, giọng hơi khàn vì đau: “Thật là cám ơn anh, ban nãy ngã đau chết em.”
Nhân viên vây quanh bốn phía chờ xem náo nhiệt thấy Âu Dương Minh ôm Tô Song Song định đi vào thang máy bên cạnh còn Tần Mực vẫn đứng im tại chỗ không làm gì, vừa có chút thất vọng vừa có chút đắc ý.
Mấy nữ nhân viên ở phòng ăn đã từng gặp qua bọn họ thì luôn cho rằng bạn trai của Tô Song Song là anh chàng siêu đẹp trai Tần Mực. Nhưng lúc này thấy Tô Song Song lại ở bên cạnh Âu Dương Minh, trong mắt ai nấy cũng hiện lên vẻ khinh thường.
“Đinh!” Tiếng cửa thang máy mở ra vang lên, Âu Dương Minh ôm Tô Song Song đi vào. Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng chạy tới, cánh tay thon dài trực tiếp chặn cửa thang máy lại.
Tô Song Song chợt nghe từng tiếng kinh hô, cô híp mắt nhìn về phía cửa thang máy đang chầm chậm mở ra thì liền thấy Tần mực đứng trước cửa.
Hắn đeo mắt kiếng làm cho nàng không thấy rõ ánh mắt nhưng hơi thở lạnh như băng của hắn làm cho cô cảm thấy tâm tình của hắn hình như không tốt lắm.
Đáng tiếc toàn thân của Tô Song Son thật sự là rất đau nên cũng không có rãnh mà đi quản lý do tại sao Tần Mực mất hứng. Cô vươn bàn tay nhỏ kéo kéo vạt áo của Âu Dương Minh, nói nhỏ: “Âu Dương phó tổng, phiền ngài đưa ta vào bệnh viện… A đau…”
Tô Song Song không biết mình không phải loại thông minh, dưới cơn đau lại thì thầm kiểu đó, người bên ngoài ai cũng nghĩ cô đang làm nũng.
Nhưng mà Tô Song Song lại rõ ràng mình đang không phải làm nũng gì mà là thật sự có cảm giác nếu mình còn không đi bệnh viện thì mình sẽ xỉu mất.
Nhưng trong giây phút này, Tần Mực lại đột nhiên đi tới vươn tay kéo lấy Tô Song Song đang ở trong lồng ngực của Âu Dương Minh. Hắn ra tay vừa nhanh vừa mạnh làm cho Tô Song Song với cả Âu Dương Minh đều không kịp phản ứng, thành ra trong nháy mắt Tô Song Song đã chui vào lồng ngực cường tráng của Tần Mực.

Bên ngoài thang máy ngay sau đó liên tục vang lên từng tiếng kinh hô, hiển nhiên là những nữ nhân viên này đều bị bộ dáng vừa đẹp trai vừa bá đạo của Tần Mực câu dẫn.
Âu Dương Minh hàm dưỡng cũng rất tốt, hắn nhìn Tần Mực, nhíu mày một cái nhẹ rồi lại giãn ra. Sau đó hắn nhìn sang Tô Song Song đang trong ngực Tần Mực, mở miệng nói: “Song Song, hắn là gì của em?”
Tô Song Song mơ mơ màng màng, căn bản là chả nghe thấy Âu Dương Minh nói gì, chỉ lẩm bẩm: “Mau đi bệnh viện, em sắp chết rồi…”
Tô Song Song lầm bầm một hồi, rốt cuộc chịu không nổi nữa ngất đi.
Tần Mực cảm thấy thân thể của Tô Song Song trong lòng hắn mềm nhũn liền biết không thể chậm trễ được nữa, liền lạnh lùng nhìn Âu Dương Minh một cái, giọng lạnh như băng nói: “Cô ấy là cô gái của ta.”
Câu trả lời vừa bá đạo vừa lạnh lùng, lại đẹp trai đến cỡ này, Tần Mực nhất thời làm cả đám nữ nhân viên bên ngoài thang máy điên đảo.
Kèm theo trận kinh hô liên tục vang lên, cửa thang máy cũng đóng sập lại. Âu Dương Minh ngược lại không tỏ ra kinh ngạc chút gì, trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, hắn liếc nhìn Tần Mực, cười nói: “Theo ta thấy Song Song không nghĩ như vậy đâu.”
Những lời này mặc dù hơi mờ mịt nhưng lại làm cho Tần Mực cảm thấy sự uy hiếp. Hắn lần đầu tiên phải đưa mắt nhìn thẳng vào người nam nhân trước mặt này, mội đôi mắt sắc lạnh có thể khiến người ta chết rét.
Hắn cảm thấy người nam nhân trước mắt này chính là một tên tiếu diện hổ đúng nghĩa, hơn nữa tâm tư cũng sâu khó lường! Bất quá tâm cơ tên này có sâu đến đâu cũng chẳng liên quan đến hắn.
Tần Mực không nói gì, hắn căn bản không thèm suy nghĩ về câu nói của Âu Dương Minh. Tần Mực chỉ cúi đầu nhìn Tô Song Song đang xụi lơ trong lòng hắn, trong đôi mắt xẹt qua một tia lo lắng quan tâm.
Thang máy đi thẳng xuống bãi đậu xe, cửa thang máy vừa mở ra, Tần Mực liền ôm Tô Song Song đi tới vị trí xe của mình.
Hắn cẩn thận đặt cô vào vị trí phụ lái sau đó ngồi lên xe. Bất chợ cửa xe phía sau mở ra, Âu Dương Minh đã ngồi vào trong xe rồi.
Tần Mực nhìn qua gương chiếu hậu lạnh lùng liếc Âu Dương Minh một cái, hắn không mở miệng nhưng ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Có điều Âu Dương Minh vẫn như cũ chả thèm để ý đến thái độ hung dữ của Tần Mực mà chỉ nhìn hắn cười khẽ, không khách khí nói: “Ngươi là ai không quan trọng, chỉ cần Song Song chưa xác nhận thì ta vẫn có cơ hội.”
Tần Mực nghe xong, khuôn mặt liền cơ quắp lại, hắn muốn phát tiết cơn giận nhưng nhìn qua Tô Song Song đang ngất xỉu bên cạnh, hắn liền hiểu mình không có thời gian dây dưa với Âu Dương Minh. Hắn khởi động xe, trực tiếp chạy đến bệnh viện gần nhất.
Tô Song Song té cũng không có gì quá đáng ngại, bất quá vết thương cũng không nhẹ, đầu cũng hơi bị chấn động, cơ đùi bị rách, bây giờ vẫn phải nằm trên giường. Cô vừa tỉnh lại liền cảm thấy cơn đâu râm rỉ.
Tần Mực vẻ mặt không chút gì thay đổi ngồi sát bên giường, không nói lời nào. Âu Dương Minh cũng không rời đi mà ngược lại đến đứng cạnh giường, bộ dáng vô cùng quan tâm.
Nhìn hai người này, chỉ thấy khuôn mặt Tần Mực càng ngày càng nhăn nhó. Tô Song Song lắp bắp không biết nói gì, nhìn thấy chân mình đang bó bột, mơ mơ hồ hồ gãi đầu, theo bản năng quay sang nhìn Tần Mực.
“Công việc của em làm sao bây giờ? Em chỉ là bị thương ở chân, tay vẫn không sao, đầu thì…ừm không có vấn đề gì to tác, đừng đuổi em nha.”
Tô Song Song vừa nghĩ tới bộ Thục tiên truyện, mặt liền nhăn như bánh bao thiu. Tần Mực nghe thế liền nhìn Tô Song Song, lắc lắc đầu.
Tô Song Song nhất thời nổi tính trẻ con lên, tuyệt vọng nằm xuống giường, ai oán lầm bầm: “Anh là tiểu cầm thú, thật là không nói nghĩa khí…”
Tần Mực vừa nghe xong liền nhíu mày, lại nhìn Tô Song Song đang lầm bầm, nhất thời cảm thấy có chút nhức đầu.
Hắn không nhịn được suy nghĩ: mình với Tô Song Song không chênh lệch bao nhiêu tuổi tại sao lại khác biệt nghiêm trọng như thế? Lúc nào hắn cũng phải đem suy nghĩ nói rõ ra cô mới chịu hiểu.
“Đợi ngươi.” Tần Mực từ nhỏ đã có một cuộc sống cùng thân phận được sắp đặt sẵn, hắn bình thường không thích nói chuyện, rặn ra hai chữ xem như là đã đối xử đặc biệt với Tô Song Song rồi.
Tô Song Song vừa nghe thấy liền nhỏm người dậy, chớp chớp mắt, không biết có phải hôm nay đầu bị chấn động hay không. Cô khó hiểu nhìn Tần Mực, theo bản năng hỏi lại: “Cái gì?”
Tần Mực thật sự không có kiên nhẫn giải thích cho cô nữa, bất quá nhìn thấy cô bị thương như vậy, liền nói nhỏ một câu: “Đợi cho em khỏe lại chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị.”
Tô Song Song nhìn Tần Mực khuôn mặt nhăn nhó, nhìn trái lại nhìn phải, cô giờ phút này mới xác thực là mình nghe được câu nói của Tần Mực, quả thực cô cảm thấy Tần Mực trước mắt mình là ai đó giả dạng.
Trong lòng cô kinh ngạc: tiểu cầm thú hôm nay uống lộn thuốc hả ta? Sao có thể nói ra mấy câu cảm động như vậy, cảm động thiếu chút nữa làm nàng khóc thành tiếng.
“Ừ…” Tô Song Song đáp lại một tiếng, đột nhiên không biết nói gì với Tần Mực. Nếu nói cảm ơn với hắn thì hình như không phù hợp với quan hệ giữa hai người.
“Song Song, hắn ta là cấp trên của em à?” Âu Dương Minh vẫn một mực đứng ở một bên đột nhiên mở miệng hỏi. Lúc này Tô Song Song mới phát hiện ra Âu Dương Minh cũng ở đây, vậy mà cô từ đầu tới cuối không để ý, nhất thời vẻ mặt đầy vẻ hối lỗi.
Cô theo bản năng đưa tay gãi đầu, vừa rồi mơ mơ màng màng nên cũng không rõ trong phòng có ai, cô vội vàng xin lỗi:
“Thật xin lỗi nha Âu Dương phó tổng, đầu em thật sự là mơ mơ màng màng nên không thấy ngài.”
“Không sao, chỉ cần em không có chuyện gì là tốt rồi, bất quá anh đã nói em cứ gọi anh là Âu Dương, cứ gọi phó tổng gì đó anh sẽ giận đấy.”
Âu Dương Minh mang theo nụ cười ôn hòa đầy toan tính, giống như trên đời này chả có chuyện gì có thể làm cho hắn nổi giận vậy.
Đối mặt với Âu Dương Minh, Tô Song Song càng cảm thấy áy náy, nàng sao có thể bởi vì hắn tốt tình mà lần này đến lần khác đều quên hắn, làm ra mấy chuyện thiếu lễ phép như thế này chứ.
“Âu Dương, thật xin lỗi…” Tô Song Song chân thành xin lỗi, sau đó ngẩng đầu cười khẽ: “À, cảm ơn ngài!”
Tần Mực vẫn im lặng ngồi trên ghế nhìn Tô Song Song và Âu Dương Minh, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng.
“Khụ khụ.” Hắn ho nhẹ làm cho Tô Song Song như phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn sang, chớp chớp mắt. Lúc này cô mới để ý vạt áo phía trước của hắn ướt nhẹp một mảng.
“Anh bị cảm mạo còn chưa hết, đừng để tái phát!” Tô Song Song thật sự sợ Tần Mực lại bị cảm mạo.
Nếu lại tái phát nữa thì cô lại sẽ bị liên lụy, đến lúc đó cô lại phải làm trâu làm ngựa hầu hạ cho hắn như lão gia tử nhà cô, Tô Song Song thật sự là rất sợ a! Cho nên nét mặt cô nhìn hắn tràn ngập sự ân cần.
Tần Mực thoáng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn sang Âu Dương Minh, ánh mắt này còn nít cũng biết, đó chính là khoe khoang a! Đến hiện tại hắn cũng không ý thức được đường đường một người lãnh khốc như mình cũng có lúc làm ra một chuyện trẻ con như thế.
Âu Dương Minh nhìn thoáng qua Tần Mực, một chút cũng không thèm để ý sự đắc ý, khiêu khích trong mắt hắn, trên khuôn mặt vẫn ân cần nhìn Tô Song Song.
Hắn ôn nhu hỏi: “Song Song, em muốn ăn gì không? Hay là ăn chút cháo nha? Anh biết một nơi bán cháo loãng rất ngon, rất thích hợp với tình trang của em bây giờ.”
Cái sự quan tâm đến mức này làm cho Tô Song Song có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, cô chớp chớp mắt, khó tin nhìn Âu Dương Minh, chẳng lẽ nàng hôm nay té một cái liền rơi vào số đào hoa?
Chương trước Chương tiếp
Loading...