Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 347: Minh Viễn và Tô Mộ (1)
Lục Minh Viễn biết chuyện Bạch Tiêu đã đăng ký kết hôn thì rất kinh ngạc, hắn và Tô Song Song ngồi trên ghế salon, nhìn Đông Phương Nhã và Bạch Tiêu diễn show ân ái thì cảm thấy hơi buồn bực.
Hắn còn định mắt không thấy thì tâm không phiền, quay đầu nhìn Tần Mặc, không nghĩ là Tần Mặc còn đang ôm Tô Song Song trêu chọc Bánh Bao, còn Tô Dục Tú ngồi cạnh Tần Mặc đang nghiêm túc đọc manga, dáng vẻ gia đình hòa thuận này suýt chút nữa chọc mù mắt kẻ độc thân như hắn.
Lục Minh Viễn buồn bực dựa người vào ghế sa lon, thật ra hắn cũng không còn trẻ nữa, chỉ là khuôn mặt của hắn cứ như một đứa trẻ, cho nên người khác nhìn vào cứ cảm giác hắn còn trẻ con, mà chính hắn cũng cảm giác được điều đó.
Hôm nay thấy loại người lăng nhăng như Bạch Tiêu cũng đã là hoa có chủ, Lục Minh Viễn không hiểu sao có hơi cô đơn.
“A Mặc, ngày mai Tô Tô hẹn tôi đi xem phòng, anh đưa Bánh Bao và Màn Thầu đi nhà trẻ nhé.”
Tai Lục Minh Viễn nghe thấy hai tiếng “Tô Tô” thì cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, tròng mắt hắn khẽ đảo rồi ngẩng đầu nhìn Tô Song Song nói: “Nhị Manh Hoa, ngày mai Tần ca phải đi gặp đối tác quan trọng, em phải tự đưa bé đi nhà trẻ thôi.”
Tô Song Song nghe Lục Minh Viễn nói thì ngẩng đầu sửng sốt nhìn hắn, cô còn tưởng hắn đi rồi chứ, nghĩ vậy thì không nhịn được trêu hắn: “Sao anh còn ở đây vậy? Thích ăn thức ăn cho chó vậy sao?”
“Nhị Manh Hoa! Cô đừng học thói xấu của Bạch Tiêu. Nhìn đi, giờ cô cũng xấu xa như anh ta rồi. Tần ca, anh phải bảo Nhị Manh Hoa cách Bạch Tiêu xa một chút.” Lục Minh Viễn vốn còn buồn bực trong lòng, nghe Tô Song Song nói vậy thì cả người giống như bị kích thích, không thể bình tĩnh lại được.
“Được rồi, Nhị Manh Hoa nói cũng đâu có sai, không lẽ cậu không phải là một con chó độc thân sao!” Bạch Tiêu xen vào nói một câu, còn tiếp tục hành hạ con chó độc thân kia bằng cách hôn lên mặt Đông Phương Nhã ngồi cạnh.
Lục Minh Viễn tức đến mức muốn đánh nhau với Bạch Tiêu, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình phải làm bây giờ, nên nhịn xuống.
“Ngày mai anh có chuyện gì sao! Vậy để tài xế đưa hai bé đi học được không, hiếm khi Tô Tô tìm em giúp đỡ, em không thể không giúp cô ấy được.” Tô Song Song không nhìn Bạch Tiêu và Lục Minh đấu võ mồm, quay sang hỏi Tần Mặc.
Lục Minh Viễn vừa nghe cô hỏi thì lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, hắn vội chạy tới nháy mắt với Tần Mặc rồi quay qua nói với cô: “Nhị Manh Hoa, sao có thể để tài xế đưa đi chứ, ngày mai cô đưa con đi học còn tôi tới gặp Tô Mộ, sau khi cô đưa con tới trường thì tôi tới đón cô đi, vậy được không?”
Tô Song Song bị hắn nói cho đầu cũng loạn lên, nhà trẻ và căn hộ Tô Mộ chọn cách một giờ đi đường đấy. Đi tới đi lui, các cô còn phải chọn phòng nữa.
Tô Song Song hơi nghi ngờ nhìn Lục Minh Viễn, cảm thấy hắn đang che giấu việc gì đó, Lục Minh Viễn bị cô nhìn thì trong mắt cũng hơi chột dạ.
Hắn dựa vào ghế sô pha, còn đang nghĩ xem phải nói thế nào thì không nghĩ là người im lặng nãy giờ là Tần Mặc lại lên tiếng: “Cậu ta thích Tô Mộ, em đừng đi theo làm bóng đèn.”
“...” Miệng Tô Song Song bỗng chốc hóa thành hình chữ O, ngay cả hai người đang anh anh em em là Bạch Tiêu và Đông Phương Nhã nghe vậy cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Lục Minh Viễn bỗng cảm thấy rất lúng túng, vội đứng lên, trừng mắt nhìn Tần Mặc rồi quay đầu bước đi.
Tô Song Song bình tĩnh lại thì quay sang kéo hắn: “Minh Viễn! Rốt cuộc ngày mai anh có muốn đi không?”
Lục Minh Viễn vừa nghe cô nói thì lập tức đứng lại, nghĩ một lúc rồi quyết tâm nói: “Đi chứ! Cô cứ đưa con đi nhà trẻ đi.”
“Được được được! Tôi không làm bóng đèn của Lục đại tổng tài đâu, anh đi nhé, không tiễn.” Tô Song Song cười hôn Bánh Bao, liếc hắn như một tiểu hồ ly.
Tần Mặc nhìn thoáng qua Tô Song Song, nghĩ một lúc rồi nói: “Mai nói Tô Mộ đi đi, có vẻ Lục Minh Viễn rất thật lòng, mấy năm em không ở đây, họ đã đi với nhau mấy lần rồi.”
Tô Song Song nghe anh nói vậy thì đặt Bánh Bao xuống, nhìn về phía Tần Mặc, cô vốn muốn trêu chọc Lục Minh Viễn, để ngày mai hắn đi một chuyến vô ích, nhưng nghe anh nói vậy thì cũng gật đầu, không nói gì nữa.
Tô Mộ chưa từng nghĩ lúc mình tới lại có thể tình cờ gặp Lục Minh Viễn, cô thấy Lục Minh Viễn cười vui vẻ bước xuống xe thì theo bản năng lùi lại phía sau nhưng nghĩ kỹ lại thì cô đã không còn là người như trước đây, không có gì thẹn với lòng cả nên đứng thẳng người lại.
Lục Minh Viễn xuống xe, nhìn xung quanh một lúc, đến khi nhìn thấy Tô Mộ thì vẻ mặt có hơi không dám tin, thử hỏi: “Tô Mộ?”
Tô Mộ nghe hắn gọi thì bình tĩnh quay đầu nhìn hắn khẽ gật đầu, từng động tác đều mang theo dáng vẻ của người phụ nữ thành công.
Lục Minh Viễn hơi ngẩn người, lấy tay xoa mắt mình, đến lúc xác định người phụ nữ trước mặt thật sự là Tô Mộ thì hắn hơi lo sợ.
“Hai năm nay em thay đổi nhiều quá.” Lục Minh Viễn nhìn cô chăm chú, hôm nay Tô Mộ đi giày cao gót, nhìn có vẻ còn cao hơn hắn.
“Con người thì luôn luôn phải thay đổi nhưng sao Lục tổng lại tới đây? Song Song đâu?” Thật ra trong lòng Tô Mộ cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn cô nàng Tô Song Song đần độn kia lại muốn làm bà mối cho cô với Lục Minh Viễn.
Thật ra trong lòng Tô Mộ cũng không trách Tô Song Song, vì trước đây đúng là cô rất thích Lục Minh Viễn nhưng sau những chuyện đã xảy ra, cô không còn sức mà yêu nữa.
“Nhà trẻ đột nhiên có chuyện xảy ra, cô ấy muốn tôi đi cùng cô, chắc cô ấy quên gọi điện thoại báo cho cô. Nhưng mà ai đi cùng mà chẳng giống nhau, cô muốn đi chọn phòng đúng không, tôi đi cùng cô.”
Lục Minh Viễn hoảng hốt một lúc thì lấy lại tinh thần, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên, tuy bây giờ nhìn Tô Mộ đẹp hơn trước đây, cũng trưởng thành và quyến rũ hơn nhiều nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng lắm.
“Tôi không phải người có tiền gì, nơi tôi sắp tới chắc không chứa được người cao quý như Lục tổng.” Tuy Tô Mộ cười rất đẹp nhưng nụ cười kia lại quá hoàn hảo, hơn nữa vừa mở miệng đã có cảm giác không thân thiết.
Trong trí nhớ của Lục Minh Viễn, ánh mắt Tô Mộ nhìn hắn luôn rất si mê, chưa bao giờ có thái độ xa cách như vậy, bỗng chốc khiến hắn có cảm giác mình bị xua đuổi.
“Em có thể tới sao anh lại không thể chứ, đi thôi. Chọn xong nhà rồi anh mời em đi ăn.” Lục Minh Viễn nói rồi làm ra tư thế mời.
Tô Mộ không muốn đi nhưng lại không kiềm chế được trái tim mình, cô hơi do dự rồi bước lên xe Lục Minh Viễn.
“Tới Thành Tây đi, tôi vừa tìm được công việc ở đó, nên cũng muốn có một căn hộ ở gần đó.” Từ lúc lên xe Tô Mộ đã nhìn ra ngoài cửa sổ, dù nói chuyện cũng không nhìn Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn thấy vậy thì rất xấu hổ, gật đầu, bánh xe lăn được một lúc thì rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được hỏi chuyện mà mình vẫn luôn khó hiểu: “Hai năm trước, sao em lại rời đi?”
“Do công việc thôi, vốn phải đi.” Tô Mộ trả lời loa qua, cũng không định nói thêm câu nào.
Lục Minh Viễn đột nhiên không biết nên nói gì thì tốt, hai người im lặng cả con đường cho tới lúc tới Thành Tây, đến khi xuống xe thì Lục Minh Viễn nhìn thấy cảnh tượng tiểu khu cũ kỹ bừa bộn thì hơi ngẩn ra.
Lục Minh Viễn sinh ra đã ngậm thìa vàng, Tần Mặc và Bạch Tiêu đúng là nỗ lực mới có được ngày hôm nay nhưng hắn thì thật sự là được giáo dục trong tầng lớp thượng lưu, nên chỉ từng tới những khu nhà xa hoa, những nơi người bình thường sống thế này, bình thường hắn chỉ đi ngang qua chứ chưa từng đi vào.
“Cô làm việc ở đây sao?” Câu nói của Lục Minh Viễn cũng không phải mang ý chế nhạo, chỉ là hắn kinh ngạc mà thôi. Vì hắn vẫn còn nhớ Tô Mộ rất có năng lực.
“Tôi vừa trở lại, vẫn nên tìm một nơi ổn định đã, hơn nữa, nơi này rất tốt, ở đây không sống vội vã như trong thành phố.” Đây là nơi Tô Mộ lớn lên, vì vậy khi nhắc tới nơi này, giọng nói của cô ôn hòa hơn nhiều.
Lục Minh Viễn đương nhiên nhận ra điều đó, tuy không quen lắm nhưng hắn vẫn muốn nói tiếp chuyện này: “Cô biết nơi này sao?”
“Tôi sống ở đây từ nhỏ, chỉ là năm mười tuổi cả nhà phải dọn đi, tuy nơi này đã cũ nát nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, hơn nữa đồ ăn ở đây rất ngon, nếu anh muốn, lát nữa tôi sẽ đưa anh tới...”
Tô Mộ nói một lúc thì hoảng hốt dừng lại, cảnh tượng này đã xuất hiện trong đầu cô rất nhiều lần, cô luôn hi vọng có thể đưa Lục Minh Viễn tới ăn thử đồ ăn ở đây, trước đây cô ngây thơ nghĩ là Lục Minh Viễn cũng sẽ giống cô, thích đồ ăn ở đây.
Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, Tô Mộ chỉ cảm thấy suy nghĩ này thật buồn cười, chính bản thân cô cũng rất buồn cười, giống như một thằng hề vậy.
Lục Minh Viễn còn đang nghe vui vẻ thì thấy Tô Mộ đột nhiên dừng lại, nhìn sang thì thấy vẻ mặt Tô Mộ bỗng chốc cứng đờ, giống như nghĩ tới chuyện gì đó không vui.
“Sao vậy? Cô không khỏe chỗ nào sao?” Lục Minh Viễn đi về phía Tô Mộ, muốn kéo cô lại gần xem thử nhưng Tô Mộ đã bước lên một bước, rất tự nhiên tránh tay hắn.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến việc giờ nhà ăn ở đâu tôi cũng không nhớ nữa, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, chúng ta vào xem phòng đi.” Thái độ của Tô Mộ bỗng chốc lạnh xuống.
Lục Minh Viễn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, im lặng đi theo cô, thật ra chuyện đó vẫn nằm sâu trong lòng bọn họ, đợi đến khi hai người tìm được một căn hộ ưng ý thì lúc đi về, Lục Minh Viễn không nhịn được kéo Tô Mộ lại.
Cánh tay bị hắn kéo, Tô Mộ đứng lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Cô vừa quay đầu lập tức nhìn thấy đôi mắt to tròn của Lục Minh Viễn khiến lòng cô run lên nhưng cô lập tức cúi đầu, không nhìn vào mắt hắn nữa.
Tô Mộ lại thầm nhắc nhở bản thân một lần nữa, không thể bị vẻ bề ngoài vô hại của Lục Minh Viễn lừa nữa, thật ra hắn là một công tử bột thích đùa giỡn người khác, không phải là người mà một cô gái bình thường như cô có thể mơ mộng.
“Tô Mộ, sao đột nhiên thái độ của em với tôi lại thay đổi nhiều như vậy?” Lúc Lục Minh Viễn nói câu này thì theo bản năng nhíu mày.
Bây giờ hắn mới hiểu sao mình lại không vui, so với người phụ nữ trưởng thành quyến rũ hiện tại thì hắn lại thích cô gái nhỏ lúc trước vừa thấy hắn thì mặt đỏ tim đập hơn.
“Trước đây tôi không hiểu chuyện, đã gây nhiều phiền phức cho anh.” Tô Mộ vẫn cười khiêm tốn lễ phép như cũ, khiến người ta không nhìn ra được một chút sai sót nào.
Nhưng thấy cô cười như vậy, Lục Minh Viễn lại khó chịu hơn, lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, giọng nói cũng nặng nề hẳn: “Tô Mộ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em không thích tôi nữa?”
“Thích?” Tô Mộ nghe hắn nói thế thì cười cười, nhìn Lục Minh Viễn giống như hắn đang kể chuyện cười vậy, nhưng chỉ có mình cô hiểu được, giờ lòng cô đang đau đến thế nào.
“Lục tổng, ngài đang nói gì vậy, một cô gái bình thường như tôi sao dám mơ mộng tới chuyện thích ngài? Như vậy thì tôi thật không biết tự lượng sức mình rồi!”
Lục Minh Viễn đương nhiên nghe thấy trong giọng nói của Tô Mộ đầy châm chọc và khiêu khích nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Hắn còn định mắt không thấy thì tâm không phiền, quay đầu nhìn Tần Mặc, không nghĩ là Tần Mặc còn đang ôm Tô Song Song trêu chọc Bánh Bao, còn Tô Dục Tú ngồi cạnh Tần Mặc đang nghiêm túc đọc manga, dáng vẻ gia đình hòa thuận này suýt chút nữa chọc mù mắt kẻ độc thân như hắn.
Lục Minh Viễn buồn bực dựa người vào ghế sa lon, thật ra hắn cũng không còn trẻ nữa, chỉ là khuôn mặt của hắn cứ như một đứa trẻ, cho nên người khác nhìn vào cứ cảm giác hắn còn trẻ con, mà chính hắn cũng cảm giác được điều đó.
Hôm nay thấy loại người lăng nhăng như Bạch Tiêu cũng đã là hoa có chủ, Lục Minh Viễn không hiểu sao có hơi cô đơn.
“A Mặc, ngày mai Tô Tô hẹn tôi đi xem phòng, anh đưa Bánh Bao và Màn Thầu đi nhà trẻ nhé.”
Tai Lục Minh Viễn nghe thấy hai tiếng “Tô Tô” thì cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, tròng mắt hắn khẽ đảo rồi ngẩng đầu nhìn Tô Song Song nói: “Nhị Manh Hoa, ngày mai Tần ca phải đi gặp đối tác quan trọng, em phải tự đưa bé đi nhà trẻ thôi.”
Tô Song Song nghe Lục Minh Viễn nói thì ngẩng đầu sửng sốt nhìn hắn, cô còn tưởng hắn đi rồi chứ, nghĩ vậy thì không nhịn được trêu hắn: “Sao anh còn ở đây vậy? Thích ăn thức ăn cho chó vậy sao?”
“Nhị Manh Hoa! Cô đừng học thói xấu của Bạch Tiêu. Nhìn đi, giờ cô cũng xấu xa như anh ta rồi. Tần ca, anh phải bảo Nhị Manh Hoa cách Bạch Tiêu xa một chút.” Lục Minh Viễn vốn còn buồn bực trong lòng, nghe Tô Song Song nói vậy thì cả người giống như bị kích thích, không thể bình tĩnh lại được.
“Được rồi, Nhị Manh Hoa nói cũng đâu có sai, không lẽ cậu không phải là một con chó độc thân sao!” Bạch Tiêu xen vào nói một câu, còn tiếp tục hành hạ con chó độc thân kia bằng cách hôn lên mặt Đông Phương Nhã ngồi cạnh.
Lục Minh Viễn tức đến mức muốn đánh nhau với Bạch Tiêu, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình phải làm bây giờ, nên nhịn xuống.
“Ngày mai anh có chuyện gì sao! Vậy để tài xế đưa hai bé đi học được không, hiếm khi Tô Tô tìm em giúp đỡ, em không thể không giúp cô ấy được.” Tô Song Song không nhìn Bạch Tiêu và Lục Minh đấu võ mồm, quay sang hỏi Tần Mặc.
Lục Minh Viễn vừa nghe cô hỏi thì lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, hắn vội chạy tới nháy mắt với Tần Mặc rồi quay qua nói với cô: “Nhị Manh Hoa, sao có thể để tài xế đưa đi chứ, ngày mai cô đưa con đi học còn tôi tới gặp Tô Mộ, sau khi cô đưa con tới trường thì tôi tới đón cô đi, vậy được không?”
Tô Song Song bị hắn nói cho đầu cũng loạn lên, nhà trẻ và căn hộ Tô Mộ chọn cách một giờ đi đường đấy. Đi tới đi lui, các cô còn phải chọn phòng nữa.
Tô Song Song hơi nghi ngờ nhìn Lục Minh Viễn, cảm thấy hắn đang che giấu việc gì đó, Lục Minh Viễn bị cô nhìn thì trong mắt cũng hơi chột dạ.
Hắn dựa vào ghế sô pha, còn đang nghĩ xem phải nói thế nào thì không nghĩ là người im lặng nãy giờ là Tần Mặc lại lên tiếng: “Cậu ta thích Tô Mộ, em đừng đi theo làm bóng đèn.”
“...” Miệng Tô Song Song bỗng chốc hóa thành hình chữ O, ngay cả hai người đang anh anh em em là Bạch Tiêu và Đông Phương Nhã nghe vậy cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Lục Minh Viễn bỗng cảm thấy rất lúng túng, vội đứng lên, trừng mắt nhìn Tần Mặc rồi quay đầu bước đi.
Tô Song Song bình tĩnh lại thì quay sang kéo hắn: “Minh Viễn! Rốt cuộc ngày mai anh có muốn đi không?”
Lục Minh Viễn vừa nghe cô nói thì lập tức đứng lại, nghĩ một lúc rồi quyết tâm nói: “Đi chứ! Cô cứ đưa con đi nhà trẻ đi.”
“Được được được! Tôi không làm bóng đèn của Lục đại tổng tài đâu, anh đi nhé, không tiễn.” Tô Song Song cười hôn Bánh Bao, liếc hắn như một tiểu hồ ly.
Tần Mặc nhìn thoáng qua Tô Song Song, nghĩ một lúc rồi nói: “Mai nói Tô Mộ đi đi, có vẻ Lục Minh Viễn rất thật lòng, mấy năm em không ở đây, họ đã đi với nhau mấy lần rồi.”
Tô Song Song nghe anh nói vậy thì đặt Bánh Bao xuống, nhìn về phía Tần Mặc, cô vốn muốn trêu chọc Lục Minh Viễn, để ngày mai hắn đi một chuyến vô ích, nhưng nghe anh nói vậy thì cũng gật đầu, không nói gì nữa.
Tô Mộ chưa từng nghĩ lúc mình tới lại có thể tình cờ gặp Lục Minh Viễn, cô thấy Lục Minh Viễn cười vui vẻ bước xuống xe thì theo bản năng lùi lại phía sau nhưng nghĩ kỹ lại thì cô đã không còn là người như trước đây, không có gì thẹn với lòng cả nên đứng thẳng người lại.
Lục Minh Viễn xuống xe, nhìn xung quanh một lúc, đến khi nhìn thấy Tô Mộ thì vẻ mặt có hơi không dám tin, thử hỏi: “Tô Mộ?”
Tô Mộ nghe hắn gọi thì bình tĩnh quay đầu nhìn hắn khẽ gật đầu, từng động tác đều mang theo dáng vẻ của người phụ nữ thành công.
Lục Minh Viễn hơi ngẩn người, lấy tay xoa mắt mình, đến lúc xác định người phụ nữ trước mặt thật sự là Tô Mộ thì hắn hơi lo sợ.
“Hai năm nay em thay đổi nhiều quá.” Lục Minh Viễn nhìn cô chăm chú, hôm nay Tô Mộ đi giày cao gót, nhìn có vẻ còn cao hơn hắn.
“Con người thì luôn luôn phải thay đổi nhưng sao Lục tổng lại tới đây? Song Song đâu?” Thật ra trong lòng Tô Mộ cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn cô nàng Tô Song Song đần độn kia lại muốn làm bà mối cho cô với Lục Minh Viễn.
Thật ra trong lòng Tô Mộ cũng không trách Tô Song Song, vì trước đây đúng là cô rất thích Lục Minh Viễn nhưng sau những chuyện đã xảy ra, cô không còn sức mà yêu nữa.
“Nhà trẻ đột nhiên có chuyện xảy ra, cô ấy muốn tôi đi cùng cô, chắc cô ấy quên gọi điện thoại báo cho cô. Nhưng mà ai đi cùng mà chẳng giống nhau, cô muốn đi chọn phòng đúng không, tôi đi cùng cô.”
Lục Minh Viễn hoảng hốt một lúc thì lấy lại tinh thần, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên, tuy bây giờ nhìn Tô Mộ đẹp hơn trước đây, cũng trưởng thành và quyến rũ hơn nhiều nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng lắm.
“Tôi không phải người có tiền gì, nơi tôi sắp tới chắc không chứa được người cao quý như Lục tổng.” Tuy Tô Mộ cười rất đẹp nhưng nụ cười kia lại quá hoàn hảo, hơn nữa vừa mở miệng đã có cảm giác không thân thiết.
Trong trí nhớ của Lục Minh Viễn, ánh mắt Tô Mộ nhìn hắn luôn rất si mê, chưa bao giờ có thái độ xa cách như vậy, bỗng chốc khiến hắn có cảm giác mình bị xua đuổi.
“Em có thể tới sao anh lại không thể chứ, đi thôi. Chọn xong nhà rồi anh mời em đi ăn.” Lục Minh Viễn nói rồi làm ra tư thế mời.
Tô Mộ không muốn đi nhưng lại không kiềm chế được trái tim mình, cô hơi do dự rồi bước lên xe Lục Minh Viễn.
“Tới Thành Tây đi, tôi vừa tìm được công việc ở đó, nên cũng muốn có một căn hộ ở gần đó.” Từ lúc lên xe Tô Mộ đã nhìn ra ngoài cửa sổ, dù nói chuyện cũng không nhìn Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn thấy vậy thì rất xấu hổ, gật đầu, bánh xe lăn được một lúc thì rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được hỏi chuyện mà mình vẫn luôn khó hiểu: “Hai năm trước, sao em lại rời đi?”
“Do công việc thôi, vốn phải đi.” Tô Mộ trả lời loa qua, cũng không định nói thêm câu nào.
Lục Minh Viễn đột nhiên không biết nên nói gì thì tốt, hai người im lặng cả con đường cho tới lúc tới Thành Tây, đến khi xuống xe thì Lục Minh Viễn nhìn thấy cảnh tượng tiểu khu cũ kỹ bừa bộn thì hơi ngẩn ra.
Lục Minh Viễn sinh ra đã ngậm thìa vàng, Tần Mặc và Bạch Tiêu đúng là nỗ lực mới có được ngày hôm nay nhưng hắn thì thật sự là được giáo dục trong tầng lớp thượng lưu, nên chỉ từng tới những khu nhà xa hoa, những nơi người bình thường sống thế này, bình thường hắn chỉ đi ngang qua chứ chưa từng đi vào.
“Cô làm việc ở đây sao?” Câu nói của Lục Minh Viễn cũng không phải mang ý chế nhạo, chỉ là hắn kinh ngạc mà thôi. Vì hắn vẫn còn nhớ Tô Mộ rất có năng lực.
“Tôi vừa trở lại, vẫn nên tìm một nơi ổn định đã, hơn nữa, nơi này rất tốt, ở đây không sống vội vã như trong thành phố.” Đây là nơi Tô Mộ lớn lên, vì vậy khi nhắc tới nơi này, giọng nói của cô ôn hòa hơn nhiều.
Lục Minh Viễn đương nhiên nhận ra điều đó, tuy không quen lắm nhưng hắn vẫn muốn nói tiếp chuyện này: “Cô biết nơi này sao?”
“Tôi sống ở đây từ nhỏ, chỉ là năm mười tuổi cả nhà phải dọn đi, tuy nơi này đã cũ nát nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, hơn nữa đồ ăn ở đây rất ngon, nếu anh muốn, lát nữa tôi sẽ đưa anh tới...”
Tô Mộ nói một lúc thì hoảng hốt dừng lại, cảnh tượng này đã xuất hiện trong đầu cô rất nhiều lần, cô luôn hi vọng có thể đưa Lục Minh Viễn tới ăn thử đồ ăn ở đây, trước đây cô ngây thơ nghĩ là Lục Minh Viễn cũng sẽ giống cô, thích đồ ăn ở đây.
Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, Tô Mộ chỉ cảm thấy suy nghĩ này thật buồn cười, chính bản thân cô cũng rất buồn cười, giống như một thằng hề vậy.
Lục Minh Viễn còn đang nghe vui vẻ thì thấy Tô Mộ đột nhiên dừng lại, nhìn sang thì thấy vẻ mặt Tô Mộ bỗng chốc cứng đờ, giống như nghĩ tới chuyện gì đó không vui.
“Sao vậy? Cô không khỏe chỗ nào sao?” Lục Minh Viễn đi về phía Tô Mộ, muốn kéo cô lại gần xem thử nhưng Tô Mộ đã bước lên một bước, rất tự nhiên tránh tay hắn.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến việc giờ nhà ăn ở đâu tôi cũng không nhớ nữa, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, chúng ta vào xem phòng đi.” Thái độ của Tô Mộ bỗng chốc lạnh xuống.
Lục Minh Viễn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, im lặng đi theo cô, thật ra chuyện đó vẫn nằm sâu trong lòng bọn họ, đợi đến khi hai người tìm được một căn hộ ưng ý thì lúc đi về, Lục Minh Viễn không nhịn được kéo Tô Mộ lại.
Cánh tay bị hắn kéo, Tô Mộ đứng lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Cô vừa quay đầu lập tức nhìn thấy đôi mắt to tròn của Lục Minh Viễn khiến lòng cô run lên nhưng cô lập tức cúi đầu, không nhìn vào mắt hắn nữa.
Tô Mộ lại thầm nhắc nhở bản thân một lần nữa, không thể bị vẻ bề ngoài vô hại của Lục Minh Viễn lừa nữa, thật ra hắn là một công tử bột thích đùa giỡn người khác, không phải là người mà một cô gái bình thường như cô có thể mơ mộng.
“Tô Mộ, sao đột nhiên thái độ của em với tôi lại thay đổi nhiều như vậy?” Lúc Lục Minh Viễn nói câu này thì theo bản năng nhíu mày.
Bây giờ hắn mới hiểu sao mình lại không vui, so với người phụ nữ trưởng thành quyến rũ hiện tại thì hắn lại thích cô gái nhỏ lúc trước vừa thấy hắn thì mặt đỏ tim đập hơn.
“Trước đây tôi không hiểu chuyện, đã gây nhiều phiền phức cho anh.” Tô Mộ vẫn cười khiêm tốn lễ phép như cũ, khiến người ta không nhìn ra được một chút sai sót nào.
Nhưng thấy cô cười như vậy, Lục Minh Viễn lại khó chịu hơn, lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, giọng nói cũng nặng nề hẳn: “Tô Mộ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em không thích tôi nữa?”
“Thích?” Tô Mộ nghe hắn nói thế thì cười cười, nhìn Lục Minh Viễn giống như hắn đang kể chuyện cười vậy, nhưng chỉ có mình cô hiểu được, giờ lòng cô đang đau đến thế nào.
“Lục tổng, ngài đang nói gì vậy, một cô gái bình thường như tôi sao dám mơ mộng tới chuyện thích ngài? Như vậy thì tôi thật không biết tự lượng sức mình rồi!”
Lục Minh Viễn đương nhiên nghe thấy trong giọng nói của Tô Mộ đầy châm chọc và khiêu khích nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!