Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 312: Cuối cùng lại gặp mặt
Tô Song Song nghe xong thì có hơi khó xử, cô quan sát Âu Dương Văn Nhân, hắn ta vốn là con lai nên rất đẹp trai, nụ cười lại ấm áp hiền lành, chắc hẳn là một người tốt bụng, nếu có người nhờ giúp đỡ chắc hắn ta cũng sẽ không từ chối
Loại đàn ông này sẽ rất nguy hiểm nếu rơi vào trong đám phụ nữ, cô nghĩ tới mục đích khi tới chỗ này của mình thì vỗ vỗ ngực, muốn giúp người thì giúp tới cùng nhé!
Sau đó, Tô Song Song mới ý thức được hành vi của mình hung hãn như thế nào, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có ai thì cô mới nhẹ nhàng cười: “Không có vấn đề gì, mấy chuyện nhỏ này mà không giúp được thì đâu xứng đáng là anh em.”
“Vậy sau đó anh sẽ giới thiệu em là… vợ chưa cưới của anh đi! Như vậy mới có thể làm cho đám phụ nữ kia hết hi vọng, sẽ không tới làm phiền em, thế nào?”
Âu Dương Văn Nhân khi nói tới câu “hết hi vọng” thì hình như nghĩ tới chuyện gì đó không vui, biểu lộ rất khó chịu, Tô Song Song thấy thế thì cũng đồng ý.
“Không có vấn đề gì, đi thôi! Để chị dẫn chú đi tới con đường yêu đương tự do.” Tô Song Song nói rồi khoác vào cánh tay Âu Dương Văn Nhân, ra hiệu hắn ta đi tới phía trước.
Âu Dương Văn Nhân nghe Tô Song Song nói vậy thì hơi lảo đảo, mang theo cô đi tới hội trường nhưng trong lúc bước đi thì hắn ta nghĩ tới những chuyện xảy ra hồi nhỏ nên nụ cười trên mặt có hơi cô đơn.
Lúc Âu Dương Văn Nhân đi vào thì đã không cònsớm rồi, trong buổi tiệc có tốp năm tốp ba đứng với nhau chuyện trò vui vẻ, có vẻ họ không nhận ra Âu Dương Văn Nhân thế nhưng vẫn bị một đôi nam thanh nữ tú này thu hút. Ánh mắt của mọi người trong buổi tiệc đều hướng về phía bọn họ khiến cho Tô Song Song cảm thấy có chút dễ chịu.
Chủ nhân của buổi tiệc đương nhiên là biết Âu Dương Văn Nhân, hình như còn có quan hệ rất tốt. Thấy hắn ta mang theo bạn gái đi tới thì vội vàng đi ra đón, mỉm cười nói: “Âu Dương, cậu đã tới rồi sao? Tôi còn tưởng không mời được ngươi nữa nha. Ba mẹ cậu vẫn khoẻ chứ?”
“Họ vẫn khoẻ! Cảm ơn ngài, buổi tiệc hôm nay đúng là long trọng đó.” Âu Dương Văn Nhân cũng không khách khí, nói chuyện với chủ nhân bữa tiệc vài câu.
Tô Song Song đứng ở bên cạnh lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, Âu Dương Văn Nhân giống như là cảm nhận được sự khó chịu của cô nên giới thiệu với chủ nhân của bữa tiệc: “Đây là vợ chưa cưới của tôi, Song Song.”
“Ồ? Vậy sao?” Chủ nhân của bữa tiệc nghe được ba chữ vợ chưa cưới thì cực kỳ kinh ngạc, chút xíu nữa thì la to lên rồi, cũng may hắn đã kịp phản ứng lại.
“Chào cô, tôi là Cố Nguyên, là chủ nhân của bữa tiệc này, rất vui được biết cô.” Cố Nguyên vừa nói vừa đưa tay ra. Tô Song Song cũng hơi sợ mà vươn tay ra, hơi bắt tay rồi lại buông, cũng hơi khẩn trương mà nói: “Tôi cũng rất vui khi được biết ngài.”
“Hai người cứ tự nhiên, có vài người khách mới tới. Tôi ra chào hỏi họ một chút! Âu Dương ở lại nói chuyện với Song Song nhé vui vẻ nhé.” Thật ra Âu Dương Văn Nhân cố ý không nói tới họ của Tô Song Song, bởi vì Tô Song Song còn không có cho hắn ta biết cô họ Tô cho nên Âu Dương Văn Nhân cũng không nói tới.
Tô Song Song thấy người đó đi thì thở phào một tiếng, Âu Dương Văn Nhân cúi đầu cười nhẹ với cô, chờ tới khi Tô Song Song cảm thấy hơi lạ thì mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Tô Song Song hơi kinh ngạc khi thấy Âu Dương Văn Nhân cười, nên mở miệng hỏi.
“Vừa mới tới đây không biết là ai muốn dẫn anh đi tới con đường yêu đương tự do đây. Thế mà bây giờ còn chưa gặp người phụ nữ nào mà đã sợ rồi, hừm…”
“Bởi vì không phải phụ nữ thì tôi mới sợ đó! Không đúng, đấy không phải sợ, mà là lễ phép! Đợi tới khi gặp phụ nữ thì tôi sẽ giúp anh.”
Tô Song Song không dám nói lớn, chỉ có thể nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói với Âu Dương Văn Nhân nhưng trong mắt mọi người xung quanh thì hai người giống như đang liếc mắt đưa tình vậy.
“Tới rồi!” Âu Dương Văn Nhân đột nhiên cúi đầu xuống, kề sát tai Tô Song Song nói một câu. Tô Song Song theo bản năng muốn lui lại nhưng lại thấy là lạ.
Thuận theo ánh mắt của Âu Dương Văn Nhân thì Tô Song Song thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp và cách ăn mặc thu hút đang đi tới.
Trong nháy mắt Tô Song Song hiểu Âu Dương Văn Nhân vừa nói cái gì, vì muốn rửa sạch nỗi xấu hổ vừa rồi nên cô lập tức tập trung tinh thần.
Cô lập tức ôm chặt cánh tay của Âu Dương Văn Nhân, hơi ngửa đầu, tỏ vẻ rất kiêu ngạo. Tô Song Song nghĩ thầm: mặc kệ có tốt hay không thì về khí thế không thể thua được.
Chỉ là Tô Song Song cảm thấy người phụ nữ này nhìn hơi quen, nhưng nghĩ mãi cũng không ra là gặp ở đâu.
“Âu Dương tiên sinh, vị này là…?" Người phụ nữ xinh đẹp này đi tới, một đôi mắt ẩn chứa tình ý mà nhìn Âu Dương Văn Nhân, sau đó nhìn qua Tô Song Song, cười rất hòa nhã.
Thế nhưng Tô Song Song lại cảm thấy một luồng sát khí ập tới, cô nuốt nước miếng, ưỡn ngực ngẩng đầu, chỉ là giày cao gót của cô không đủ cao nên vẫn không cao bằng người phụ nữ này.
“Là vợ chưa cưới của tôi.” Âu Dương Văn Nhân nói xong còn cưng chiều mà nhìn Tô Song Song, tình cảm rất chân thành khiến cho Tô Song Song không khỏi thán phục khả năng diễn của Âu Dương Văn Nhân.
Sắc mặt của người phụ nữ này trở nên khó coi nhưng cô ta vẫn vì lễ phép nên mỉm cười, lúc này mới nhìn kỹ Tô Song Song, trong mắt không hề che giấu vẻ chán ghét.
Một màn này để tim Tô Song Song đập mạnh, nhớ tới lần đầu mình và Tần Mặc đi cùng nhau, cô cũng giả mạo thành vợ chưa cưới của anh.
Chỉ là khi đó là cô định trả thù, không nghĩ tới vì vụ trả thù đó mà đem trái tim lẫn thân xác của mình đều giao cho Tần Mặc.
Tô Song Song đã chuẩn bị tinh thần bị người phụ nữ này châm chọc nhưng không nghĩ tới lại được khen: “Vợ chưa cưới của Âu Dương tiên sinh rất xinh đẹp!”
Lúc đầu Tô Song Song còn muốn chuẩn bị chiến đấu tới cùng nhưng lại gặp sự tấn công mềm mại của đối thủ nên cô không biết phải làm gì mới tốt nữa.
“Đúng vậy, rất xinh đẹp.” Càng làm cho Tô Song Song cảm thấy ngoài ý muốn đó là Âu Dương Văn Nhân lại mặt dày thừa nhận, làm cô càng thêm ngơ ngác, không biết làm gì nữa cả.
Lúc này, Tô Song Song cảm thấy da mặt của Âu Dương Văn Nhân rất dày, diễn xuất tốt đến vậy thì đối phó với đám nữ nhân chắc là không thành vấn đề gì chứ? Tại sao lại phải để cô đi cùng nhỉ? Rõ ràng cô chỉ có liên lụy tới hắn ta mà không giúp được gì.
“Tại sao em lại ở đây.” Ngay khi Tô Song Song cúi đầu nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe được tiếng nói lạnh như băng này.
Trái tim Tô Song Song đập nhanh, khẩn trương tới mức cả người đều cứng lại, hô hấp của cô dồn dập, nuốt nước miếng. Tiếng nói này dù bao lâu đi nữa cô đều sẽ không quên.
Tròng mắt Tô Song Song đỏ hoe, cô nắm chặt bàn tay mình lại mới nhịn được nước mắt sắp rơi, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tới Tần Mặc đứng cách đó không xa.
Khi cô nhìn thấy gương mặt của hắn lần nữa thì cả người đều cứng lại, miệng cô há to, muốn nói cái gì đó thế nhưng cô không thể nghe được mình nói cái gì.
Cô muốn hỏi người phụ nữ trên báo là ai, người phụ nữ trong điện thoại là ai, thế nhưng người rời đi trước là cô nên cô cảm thấy mình không có tư cách chất vấn Tần Mặc.
Cô đang muốn trả lời câu hỏi của Tần Mặc nhưng cô không biết giải thích như nào, càng không biết cách đối mặt với Tần Mặc ra sao.
“Em…” Tô Song Song mãi mới tìm lại được tiếng nói của mình, ai biết được người phụ nữ vẫn nói chuyện với Âu Dương Văn Nhân lại quay đầu lại.
Cô ta bước nhanh tới cạnh Tần Mặc, ôm lấy cánh tay của Tần Mặc, cười nói một cách tự nhiên: “Em vừa từ toilet ra, không thấy anh đâu nên tới đây, xin lỗi đã để anh lo lắng.”
Tần Mặc nghe vậy thì nhìn cô ta, gật đầu nói: “Lần sau thì đừng chạy loạn.”
Tần Mặc nói xong thì gật đầu với Âu Dương Văn Nhân, quay người dẫn theo người phụ nữ đó đi, từ đầu tới cuối đều không nhìn Tô Song Song một chút nào.
Tô Song Song đứng tại chỗ nhìn bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, đột nhiên cảm thấy có chút khó khăn khi hít thở, tim đau như có ai đang đó đang cầm lấy và móc nó ra vậy.
Hóa ra câu nói vừa rồi không phải nói với mình, hóa ra Tần Mặc có thể dịu dàng như vậy với một người khác không phải là mình, hóa ra trong lòng Tần Mặc thì mình cũng chẳng phải là cái gì!
“Hình như người đó là tổng giám đốc tập đoàn Tần thị, thật đúng là tuổi trẻ tài cao a, anh ta và Viện Viện đúng là xứng đôi.” Âu Dương Văn Nhân vẫn luôn nhìn hai người kia, nói tới đây mới cúi đầu nhìn tới Tô Song Song.
“Song Song, em làm sao vậy? Tại sao sắc mặt kém vậy, khó chịu chỗ nào sao?” Âu Dương Văn Nhân hình như vừa phát hiện Tô Song Song hơi lạ nên khẩn trương hỏi.
Tô Song Song cảm thấy rất lạnh, lạnh tới mức run lên, run một lúc thì hít thở càng thêm khó khăn. Cô tóm lấy ống tay áo của Âu Dương Văn Nhân, nhẹ giọng nói: “Hình như là dì cả của tôi tới! Bụng tôi đau quá! anh đưa tôi tới phòng vệ sinh đi.”
Tô Song Song nói xong thì nắm chặt lấy cánh tay của Âu Dương Văn Nhân. Cô không muốn thể hiện sự cô đơn và thương tâm của mình để cho Âu Dương Văn Nhân thấy. Cô đã thua Tần Mặc rồi nên không muốn tôn nghiêm của mình cũng mất đi.
Âu Dương Văn Nhân có vẻ thật sự tin tưởng Tô Song Song đang đau bụng, cẩn thận dìu cô đi tới phòng vệ sinh, đứng tại nơi rửa tay gần cửa phòng, tay Âu Dương Văn Nhân run run rút ra một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu mới kiềm chế được sự run rẩy của bản thân.
Hắn ta nhìn tới một nơi không xa, ánh mắt cực kỳ cay độc và khó chịu.
Khi Tô Song Song vừa đi vào phòng vệ sinh thì cô lập tức chạy tới một căn phòng nhỏ, khóa trái lại. Cô cắn cánh tay của mình để ngăn cản không cho mình khóc thành tiếng, thế nhưng khi nghĩ tới cảnh Tần Mặc không nhìn mình mà cùng đi với một người phụ nữ khác thì…
Những ảo tưởng mà cô dựng lên đều bị đánh tan nát tới mức ngay cả bột phấn đều không thừa lại. Tới cuối cùng cô phải hít thật sâu mới có thể dừng khóc.
Hai mươi phút sau, khi Âu Dương Văn Nhân gọi điện cho cô thì Tô Song Song mới có thể chịu đựng được nỗi đau lòng. Trang điểm lại một chút rồi mới đi ra ngoài.
“Em cảm thấy thế nào? Hay là để anh đưa em về nhé?” Âu Dương Văn Nhân nói xong thì đỡ lấy cánh tay của Tô Song Song.
Tô Song Song rất muốn quay về, vừa định mở miệng thì thấy Tần Mặc đang đi tới đây. Cô liền nhích lại gần lồng ngực của Âu Dương Văn Nhân.
Lúc này thì Tô Song Song quyết định không rời đi nữa, Tần Mặc cố ý coi như không quen biết cô, cô không thể chạy trốn vào lúc này được, nếu không thì giống như là cô còn rất quan tâm Tần Mặc vậy.
Tô Song Song dự định đối chọi với anh tới cùng. Dù cho răng có gãy thì cô cũng phải cố mà nuốt, không thể để Tần Mặc xem thường được.
Nghĩ như vậy nên Tô Song Song nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì. Không thể để anh khó xử được, em cũng không đau lắm, dìu em tới ghế sofa ngồi một lát là ổn rồi.”
Loại đàn ông này sẽ rất nguy hiểm nếu rơi vào trong đám phụ nữ, cô nghĩ tới mục đích khi tới chỗ này của mình thì vỗ vỗ ngực, muốn giúp người thì giúp tới cùng nhé!
Sau đó, Tô Song Song mới ý thức được hành vi của mình hung hãn như thế nào, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có ai thì cô mới nhẹ nhàng cười: “Không có vấn đề gì, mấy chuyện nhỏ này mà không giúp được thì đâu xứng đáng là anh em.”
“Vậy sau đó anh sẽ giới thiệu em là… vợ chưa cưới của anh đi! Như vậy mới có thể làm cho đám phụ nữ kia hết hi vọng, sẽ không tới làm phiền em, thế nào?”
Âu Dương Văn Nhân khi nói tới câu “hết hi vọng” thì hình như nghĩ tới chuyện gì đó không vui, biểu lộ rất khó chịu, Tô Song Song thấy thế thì cũng đồng ý.
“Không có vấn đề gì, đi thôi! Để chị dẫn chú đi tới con đường yêu đương tự do.” Tô Song Song nói rồi khoác vào cánh tay Âu Dương Văn Nhân, ra hiệu hắn ta đi tới phía trước.
Âu Dương Văn Nhân nghe Tô Song Song nói vậy thì hơi lảo đảo, mang theo cô đi tới hội trường nhưng trong lúc bước đi thì hắn ta nghĩ tới những chuyện xảy ra hồi nhỏ nên nụ cười trên mặt có hơi cô đơn.
Lúc Âu Dương Văn Nhân đi vào thì đã không cònsớm rồi, trong buổi tiệc có tốp năm tốp ba đứng với nhau chuyện trò vui vẻ, có vẻ họ không nhận ra Âu Dương Văn Nhân thế nhưng vẫn bị một đôi nam thanh nữ tú này thu hút. Ánh mắt của mọi người trong buổi tiệc đều hướng về phía bọn họ khiến cho Tô Song Song cảm thấy có chút dễ chịu.
Chủ nhân của buổi tiệc đương nhiên là biết Âu Dương Văn Nhân, hình như còn có quan hệ rất tốt. Thấy hắn ta mang theo bạn gái đi tới thì vội vàng đi ra đón, mỉm cười nói: “Âu Dương, cậu đã tới rồi sao? Tôi còn tưởng không mời được ngươi nữa nha. Ba mẹ cậu vẫn khoẻ chứ?”
“Họ vẫn khoẻ! Cảm ơn ngài, buổi tiệc hôm nay đúng là long trọng đó.” Âu Dương Văn Nhân cũng không khách khí, nói chuyện với chủ nhân bữa tiệc vài câu.
Tô Song Song đứng ở bên cạnh lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, Âu Dương Văn Nhân giống như là cảm nhận được sự khó chịu của cô nên giới thiệu với chủ nhân của bữa tiệc: “Đây là vợ chưa cưới của tôi, Song Song.”
“Ồ? Vậy sao?” Chủ nhân của bữa tiệc nghe được ba chữ vợ chưa cưới thì cực kỳ kinh ngạc, chút xíu nữa thì la to lên rồi, cũng may hắn đã kịp phản ứng lại.
“Chào cô, tôi là Cố Nguyên, là chủ nhân của bữa tiệc này, rất vui được biết cô.” Cố Nguyên vừa nói vừa đưa tay ra. Tô Song Song cũng hơi sợ mà vươn tay ra, hơi bắt tay rồi lại buông, cũng hơi khẩn trương mà nói: “Tôi cũng rất vui khi được biết ngài.”
“Hai người cứ tự nhiên, có vài người khách mới tới. Tôi ra chào hỏi họ một chút! Âu Dương ở lại nói chuyện với Song Song nhé vui vẻ nhé.” Thật ra Âu Dương Văn Nhân cố ý không nói tới họ của Tô Song Song, bởi vì Tô Song Song còn không có cho hắn ta biết cô họ Tô cho nên Âu Dương Văn Nhân cũng không nói tới.
Tô Song Song thấy người đó đi thì thở phào một tiếng, Âu Dương Văn Nhân cúi đầu cười nhẹ với cô, chờ tới khi Tô Song Song cảm thấy hơi lạ thì mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Tô Song Song hơi kinh ngạc khi thấy Âu Dương Văn Nhân cười, nên mở miệng hỏi.
“Vừa mới tới đây không biết là ai muốn dẫn anh đi tới con đường yêu đương tự do đây. Thế mà bây giờ còn chưa gặp người phụ nữ nào mà đã sợ rồi, hừm…”
“Bởi vì không phải phụ nữ thì tôi mới sợ đó! Không đúng, đấy không phải sợ, mà là lễ phép! Đợi tới khi gặp phụ nữ thì tôi sẽ giúp anh.”
Tô Song Song không dám nói lớn, chỉ có thể nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói với Âu Dương Văn Nhân nhưng trong mắt mọi người xung quanh thì hai người giống như đang liếc mắt đưa tình vậy.
“Tới rồi!” Âu Dương Văn Nhân đột nhiên cúi đầu xuống, kề sát tai Tô Song Song nói một câu. Tô Song Song theo bản năng muốn lui lại nhưng lại thấy là lạ.
Thuận theo ánh mắt của Âu Dương Văn Nhân thì Tô Song Song thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp và cách ăn mặc thu hút đang đi tới.
Trong nháy mắt Tô Song Song hiểu Âu Dương Văn Nhân vừa nói cái gì, vì muốn rửa sạch nỗi xấu hổ vừa rồi nên cô lập tức tập trung tinh thần.
Cô lập tức ôm chặt cánh tay của Âu Dương Văn Nhân, hơi ngửa đầu, tỏ vẻ rất kiêu ngạo. Tô Song Song nghĩ thầm: mặc kệ có tốt hay không thì về khí thế không thể thua được.
Chỉ là Tô Song Song cảm thấy người phụ nữ này nhìn hơi quen, nhưng nghĩ mãi cũng không ra là gặp ở đâu.
“Âu Dương tiên sinh, vị này là…?" Người phụ nữ xinh đẹp này đi tới, một đôi mắt ẩn chứa tình ý mà nhìn Âu Dương Văn Nhân, sau đó nhìn qua Tô Song Song, cười rất hòa nhã.
Thế nhưng Tô Song Song lại cảm thấy một luồng sát khí ập tới, cô nuốt nước miếng, ưỡn ngực ngẩng đầu, chỉ là giày cao gót của cô không đủ cao nên vẫn không cao bằng người phụ nữ này.
“Là vợ chưa cưới của tôi.” Âu Dương Văn Nhân nói xong còn cưng chiều mà nhìn Tô Song Song, tình cảm rất chân thành khiến cho Tô Song Song không khỏi thán phục khả năng diễn của Âu Dương Văn Nhân.
Sắc mặt của người phụ nữ này trở nên khó coi nhưng cô ta vẫn vì lễ phép nên mỉm cười, lúc này mới nhìn kỹ Tô Song Song, trong mắt không hề che giấu vẻ chán ghét.
Một màn này để tim Tô Song Song đập mạnh, nhớ tới lần đầu mình và Tần Mặc đi cùng nhau, cô cũng giả mạo thành vợ chưa cưới của anh.
Chỉ là khi đó là cô định trả thù, không nghĩ tới vì vụ trả thù đó mà đem trái tim lẫn thân xác của mình đều giao cho Tần Mặc.
Tô Song Song đã chuẩn bị tinh thần bị người phụ nữ này châm chọc nhưng không nghĩ tới lại được khen: “Vợ chưa cưới của Âu Dương tiên sinh rất xinh đẹp!”
Lúc đầu Tô Song Song còn muốn chuẩn bị chiến đấu tới cùng nhưng lại gặp sự tấn công mềm mại của đối thủ nên cô không biết phải làm gì mới tốt nữa.
“Đúng vậy, rất xinh đẹp.” Càng làm cho Tô Song Song cảm thấy ngoài ý muốn đó là Âu Dương Văn Nhân lại mặt dày thừa nhận, làm cô càng thêm ngơ ngác, không biết làm gì nữa cả.
Lúc này, Tô Song Song cảm thấy da mặt của Âu Dương Văn Nhân rất dày, diễn xuất tốt đến vậy thì đối phó với đám nữ nhân chắc là không thành vấn đề gì chứ? Tại sao lại phải để cô đi cùng nhỉ? Rõ ràng cô chỉ có liên lụy tới hắn ta mà không giúp được gì.
“Tại sao em lại ở đây.” Ngay khi Tô Song Song cúi đầu nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe được tiếng nói lạnh như băng này.
Trái tim Tô Song Song đập nhanh, khẩn trương tới mức cả người đều cứng lại, hô hấp của cô dồn dập, nuốt nước miếng. Tiếng nói này dù bao lâu đi nữa cô đều sẽ không quên.
Tròng mắt Tô Song Song đỏ hoe, cô nắm chặt bàn tay mình lại mới nhịn được nước mắt sắp rơi, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tới Tần Mặc đứng cách đó không xa.
Khi cô nhìn thấy gương mặt của hắn lần nữa thì cả người đều cứng lại, miệng cô há to, muốn nói cái gì đó thế nhưng cô không thể nghe được mình nói cái gì.
Cô muốn hỏi người phụ nữ trên báo là ai, người phụ nữ trong điện thoại là ai, thế nhưng người rời đi trước là cô nên cô cảm thấy mình không có tư cách chất vấn Tần Mặc.
Cô đang muốn trả lời câu hỏi của Tần Mặc nhưng cô không biết giải thích như nào, càng không biết cách đối mặt với Tần Mặc ra sao.
“Em…” Tô Song Song mãi mới tìm lại được tiếng nói của mình, ai biết được người phụ nữ vẫn nói chuyện với Âu Dương Văn Nhân lại quay đầu lại.
Cô ta bước nhanh tới cạnh Tần Mặc, ôm lấy cánh tay của Tần Mặc, cười nói một cách tự nhiên: “Em vừa từ toilet ra, không thấy anh đâu nên tới đây, xin lỗi đã để anh lo lắng.”
Tần Mặc nghe vậy thì nhìn cô ta, gật đầu nói: “Lần sau thì đừng chạy loạn.”
Tần Mặc nói xong thì gật đầu với Âu Dương Văn Nhân, quay người dẫn theo người phụ nữ đó đi, từ đầu tới cuối đều không nhìn Tô Song Song một chút nào.
Tô Song Song đứng tại chỗ nhìn bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, đột nhiên cảm thấy có chút khó khăn khi hít thở, tim đau như có ai đang đó đang cầm lấy và móc nó ra vậy.
Hóa ra câu nói vừa rồi không phải nói với mình, hóa ra Tần Mặc có thể dịu dàng như vậy với một người khác không phải là mình, hóa ra trong lòng Tần Mặc thì mình cũng chẳng phải là cái gì!
“Hình như người đó là tổng giám đốc tập đoàn Tần thị, thật đúng là tuổi trẻ tài cao a, anh ta và Viện Viện đúng là xứng đôi.” Âu Dương Văn Nhân vẫn luôn nhìn hai người kia, nói tới đây mới cúi đầu nhìn tới Tô Song Song.
“Song Song, em làm sao vậy? Tại sao sắc mặt kém vậy, khó chịu chỗ nào sao?” Âu Dương Văn Nhân hình như vừa phát hiện Tô Song Song hơi lạ nên khẩn trương hỏi.
Tô Song Song cảm thấy rất lạnh, lạnh tới mức run lên, run một lúc thì hít thở càng thêm khó khăn. Cô tóm lấy ống tay áo của Âu Dương Văn Nhân, nhẹ giọng nói: “Hình như là dì cả của tôi tới! Bụng tôi đau quá! anh đưa tôi tới phòng vệ sinh đi.”
Tô Song Song nói xong thì nắm chặt lấy cánh tay của Âu Dương Văn Nhân. Cô không muốn thể hiện sự cô đơn và thương tâm của mình để cho Âu Dương Văn Nhân thấy. Cô đã thua Tần Mặc rồi nên không muốn tôn nghiêm của mình cũng mất đi.
Âu Dương Văn Nhân có vẻ thật sự tin tưởng Tô Song Song đang đau bụng, cẩn thận dìu cô đi tới phòng vệ sinh, đứng tại nơi rửa tay gần cửa phòng, tay Âu Dương Văn Nhân run run rút ra một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu mới kiềm chế được sự run rẩy của bản thân.
Hắn ta nhìn tới một nơi không xa, ánh mắt cực kỳ cay độc và khó chịu.
Khi Tô Song Song vừa đi vào phòng vệ sinh thì cô lập tức chạy tới một căn phòng nhỏ, khóa trái lại. Cô cắn cánh tay của mình để ngăn cản không cho mình khóc thành tiếng, thế nhưng khi nghĩ tới cảnh Tần Mặc không nhìn mình mà cùng đi với một người phụ nữ khác thì…
Những ảo tưởng mà cô dựng lên đều bị đánh tan nát tới mức ngay cả bột phấn đều không thừa lại. Tới cuối cùng cô phải hít thật sâu mới có thể dừng khóc.
Hai mươi phút sau, khi Âu Dương Văn Nhân gọi điện cho cô thì Tô Song Song mới có thể chịu đựng được nỗi đau lòng. Trang điểm lại một chút rồi mới đi ra ngoài.
“Em cảm thấy thế nào? Hay là để anh đưa em về nhé?” Âu Dương Văn Nhân nói xong thì đỡ lấy cánh tay của Tô Song Song.
Tô Song Song rất muốn quay về, vừa định mở miệng thì thấy Tần Mặc đang đi tới đây. Cô liền nhích lại gần lồng ngực của Âu Dương Văn Nhân.
Lúc này thì Tô Song Song quyết định không rời đi nữa, Tần Mặc cố ý coi như không quen biết cô, cô không thể chạy trốn vào lúc này được, nếu không thì giống như là cô còn rất quan tâm Tần Mặc vậy.
Tô Song Song dự định đối chọi với anh tới cùng. Dù cho răng có gãy thì cô cũng phải cố mà nuốt, không thể để Tần Mặc xem thường được.
Nghĩ như vậy nên Tô Song Song nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì. Không thể để anh khó xử được, em cũng không đau lắm, dìu em tới ghế sofa ngồi một lát là ổn rồi.”