Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 292: Cúng bái ông nội
Dưới sự ép buộc của Tần Mặc, Tô Song Song đành nuốt muỗng cháo yêu thương đủ màu sắc này xuống. Vốn dĩ cô tưởng mình sẽ nôn vậy mà cô không ngờ được rằng vị cháo cũng rất ngon.
Cô ăn xong chén thứ nhất lại muốn ăn tiếp chén nữa, xong chén thứ hai lại thêm chén thứ ba, rốt cuộc cứ thế không để lại cho Tần Mặc miếng nào.
Cuối cùng, cảm xúc uất ức của Tô Song Song cũng tan biến đi, nhìn cái nồi trống trơn, ngượng ngùng cười với Tần Mặc, thấy mặt Tần Mặc có hơi đơ ra, đột nhiên Tô Song Song có cảm giác sảng khoái như kiểu đã báo thù xong xuôi.
Tô Song Song mang cái bụng phệ ngồi xuống ghế trong phòng khách, bắt chước lão phật gia mà ngồi im trên ghế salon.
Tô Song Song chơi đến là vui vẻ, quay đầu nhíu mày nhìn Tần Mặc, ánh mắt ngập vẻ oán trách ra chỉ thị:
"Tiểu Tần Tử, còn không mau tới hầu hạ ai gia ngủ?"
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, thế mà anh lại nghe lời đi tới thật, thẳng tay bế Tô Song Song lên. Khóe miệng cô mỉm cười, trong lòng vui vẻ, không ngờ Tần Mặc lại biết phối hợp như vậy.
Thế nhưng lúc Tần Mặc ném Tô Song Song lên giường, trong chốc lát đã lập tức áp sát người đến, gương mặt tươi cười đắc ý của Tô Song Song lập tức trở nên méo mó.
"Làm... Làm cái gì thế? Anh muốn tạo phản hay sao?"
Tô Song Song mà căng thẳng thì lúc nào cũng nói vấp, nhìn thấy gương mặt đẹp trai càng lúc càng sát đến của Tần Mặc thì lập tức hối hận đến ruột gan cũng xanh mét, cô thật ăn no dửng mỡ mà, đang yên đang lành lại trêu Tần Mặc làm gì không biết.
"Người không phải muốn vi thần hầu hạ người đi ngủ sao? Người muốn vi thần hầu hạ người thế nào đây đây?"
Tần Mặc vừa nói vừa áp sát đến hôn lên trán Tô Song Song một cái, rồi chậm rãi phun ra một chữ:
"Hửm?"
"Hửm cái con khỉ! Mau đi rửa chén đi!" Tô Song Song ném cái gối đến làm Tần Mặc lảo đảo lui về sau hai bước.
Tần lão gia vừa mới qua đời, thật ra Tần Mặc cũng không có tâm tình làm mấy chuyện yêu đương, anh theo đó lui về phía sau hai bước, liếc Tô Song Song một cái.
Tô Song Song bỗng nhận ra mới vừa nãy mình mới nói cái gì, sợ hãi đứng lên, cười ha hả xông tới thi lễ với Tần Mặc:
"Nô tỳ đi rửa chén ngay đây! Đi rửa chén ngay, lão gia ngài nghỉ ngơi một lát đi ha!"
Tô Song Song nói xong thì vụt chạy vào phòng bếp, chăm chỉ rửa chén bát.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, cô cũng không ngờ được rằng Tần Mặc thật sự mặt quần áo chỉnh tề còn thắt thêm một cái cà vạt ra ngoài đi làm. Tô Song Song đứng trước cổng nhà, trông theo bóng lưng đang dần đi xa của Tần Mặc mà cảm thấy chuyện này quá là kì diệu.
Căn cứ vào sự phòng thủ vững chắc và cả cường độ trả đũa của Bạch Tiêu đối với hai người, đoán không chừng Tần Mặc cũng không tìm được vị trí gì ở mấy công ty lớn, cho nên thấy Tần Mặc đi làm chả hiểu sao Tô Song Song lại cảm thấy lòng mình rất xót xa.
Cô đứng thật lâu trước cổng, cũng không nhận ra móng tay mình đang bấu chặt vào khung cửa gỗ, một lúc lâu sau cô mới hiu quạnh xoay ngoài vào trong.
Tô Song Song rất muốn hỏi Tần Mặc đang làm công việc gì, thế nhưng cô không hỏi được. Cô cũng rất muốn Tần Mặc đừng đi làm nữa, ngần ấy tiền tiết kiệm của hai người cũng đủ tiêu rồi, ấy thế mà cô cũng không nói ra được, cuối cùng lại giữ trong lòng cho bản thân rầu mãi không thôi.
Tô Song Song ngồi trên giường thở dài, nhìn trang truyện mới vẽ được một nửa, lại nghĩ đến bản thân mình. Bây giờ cô cũng không thể vẽ truyện tranh được, phỏng chừng tất cả các phòng làm việc vì mối quan hệ với Bạch Tiêu nên vừa nghe tên cô là né ra xa.
Nhưng Tô Song Song vẫn cứ cầm bút lên vẽ, không kiềm nổi mình mà vẽ xong phân cảnh này. Cô lại thở dài, gom mấy bản vẽ này lại rồi cất vào một nơi khuất mắt nhất.
Duỗi tay vỗ vỗ lên mặt, cô thầm cổ vũ chính mình: Tần Mặc đã cố gắng như vậy rồi, mình cũng không thể gây ảnh hưởng xấu gì đến cái nhà này được, cô nhất định phải tỉnh táo lại mới được.
Tô Song Song ngẫm nghĩ xong thì làm động tác tay cố gắng lên để thể hiện quyết tâm, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng ngồi vào máy tính tìm việc.
Thời gian gần đây trôi qua rất yên bình, mãi đến lễ cúng ngày thứ bảy sau khi Tần lão gia mất, Tần Mặc dẫn Tô Song Song về nhà cổ Tần gia.
Sau khi mất, Tần lão gia được an táng ở ngọn núi phía sau Tần gia, nơi đó được xem là nơi an táng cho người nhà họ Tần, chỉ có điều Tần Mặc không ngờ Bạch Tiêu lại không cho anh cúng bái ông.
Tần Mặc kéo tay Tô Song Song đứng ngay trước của chính nhà tổ, nhìn mấy người bảo vệ dù đang nơm nớp lo sợ nhưng cũng không cho hai người vào trong, mặt Tần Mặc cũng không thể nhìn ra cảm xúc gì, còn Tô Song Song thì thật sự rất tức giận.
Cô đi về trước một bước, đứng trước cổng bắt đầu gào to: "Bạch Tiêu, cái tên tiểu thụ đê tiện nhà anh, mau ra đây tìm chết! Có nghe không hả?"
Vốn dĩ có một tên bảo vệ đang rất run sợ, bị Tô Song Song gào như thế thì giật nảy mình, cố gắng ổn định lại trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Gã ta nhìn Tô Song Song rồi nói một câu làm cô muốn độn thổ:
"Phu nhân, ở đây cách nhà chính rất rất xa, cô có gọi rách cổ họng thì biểu thiếu gia cũng không nghe thấy đâu!"
Tô Song Song lập tức im bặt, ngoảnh đầu nhìn Tần Mặc rồi mở mồm chửi:
"Chỗ này của mấy người tìm một người như thế, chắc ngày nào cũng coi phim máu chó ấy nhỉ."
Mặt mo của tên đại ca đám bảo vệ bỗng đỏ ửng lên, nói không biết xấu hổ: "Phu nhân, cô cũng biết mà! Tôi đây thích nhất mấy ộp pa chân dài, sa rang hê dô lắm đó nha!"
Tô Song Song nhìn ông chú có tuổi trước mặt đang cố tỏ ra đáng yêu nói sa rang hê dô lại còn mấy ộp pa chân dài, bỗng cảm thấy cả người lạnh cóng.
Cô lui vội về bên cạnh Tần Mặc, vô thức sát lại gần anh, ai biết được lát nữa ông chú biến thái này có nhảy thoát y hay không.
"Bạch Tiêu thật sự không cho chúng tôi vào sao?"
Tần Mặc lại hỏi một câu, lúc nãy mới vừa gọi điện thoại cho Bạch Tiêu, anh ta tắt máy cũng đổi luôn số điện thoại bàn của nhà tổ, rõ ràng là tên Bạch Tiêu đang chơi anh.
"Biểu thiếu gia thật sự nói không được cho cậu chủ vào. Còn nói là nếu ngài có lăn tới lăn lui dưới đất cũng không được cho vào!"
Vẻ mặt người bảo vệ có tuổi không chỉ khó xử mà còn thêm chút thẹn thùng, thật làm Tô Song Song chịu không nổi.
Tần Mặc không nói gì nữa, kéo tay Tô Song Song đi về, Tô Song Song không cam lòng, ngoảnh đầu lại nhìn cũng không thấy động tĩnh gì, bực bội gào lên lần nữa:
"Cái tên thụ đê tiện Bạch Tiêu kia! Cả đời này anh đừng nghĩa đến việc gả đi!"
Bạch Tiêu đang đứng trong nhà nghe thấy câu này thì run lên, anh ta chẹp miệng lẩm bẩm:
"Gia đây đi cưới người ta có được không? Không phải gả!"
Tô Song Song bị Tần Mặc năm tay kéo đi, nãy giờ vẫn luôn cúi đầu đi sau anh một bước, đột nhiên dừng chân.
Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song, không nói gì mà chỉ lặng lẽ chờ cô nói chuyện, mắt cô đã ửng đỏ, chóp mũi cũng đỏ, nước mắt nước mũi không kiềm được mà trào ra.
Cô vội ngẩng đầu lên một góc 45 độ, nước mắt bây giờ mới không rơi xuống nữa, cô không nhìn Tần Mặc mà hơi nghiêng đầu, cảm xúc lạc lõng: "A Mặc, xin lỗi anh."
"Sao thế?" Tần Mặc không tiếp tục im lặng, vừa nói vừa bước một bước đến gần Tô Song Song, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho Tô Song Song.
" Không vì sao cả, em chỉ là muốn nói một câu xin lỗi!"
Tô Song Song hơi buồn bã, tuy cô biết mối quan hệ giữa hai người không cần nói ra những lời này nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bởi vì mình mà Tần Mặc không thể cúng bái ông nội, cô đã cảm thấy trong tim bập bùng một đốm lửa, không sao thoải mái được.
"Thế thì anh đành nhận vậy."
Tần Mặc nói xong, ngẩng đầu nhìn lại nhà tổ Tần gia, người đã đi, cúng bái cũng chỉ là một hình thức, anh cũng không để ý nhiều, chỉ là có hơi thất vọng với Bạch Tiêu.
Đến cuối cùng Bạch Tiêu vẫn không hiểu được, đối với anh, nếu so sánh với Tô Song Song, không gì có thể quan trọng bằng, thế nên dù Bạch Tiêu có vì anh mà đối tốt với Tô Song Song cũng là tự mình đa tình.
Tô Sông Song không ngờ phản ứng của Tần Mặc lại như thế, bỗng không biết làm sao, cô cúi đầu lấy khăn giấy ra lau mũi, cảm xúc dường như suy sụp hơn nữa.
Thật ra thì cô vẫn mong Tần Mặc nổi giận hay cáu gắt gì đó với mình, như vậy lòng cô mới đỡ hơn.
"Đi theo anh."
Tần Mặc chợt nắm lấy tay kéo Tô Song Song về hướng khác, con đường này hơi gồ ghề, có vẻ không phải là đường xuống núi.
Tuy Tô Song Song ngẩn người nhưng cô không hỏi Tần Mặc, mà lựa chọn tin tưởng anh. Cô bước theo sau Tần Mặc, ngang qua rừng cây khô, đến khi trông thấy khung cảnh trước mặt, Tô Song Song không nhịn được che miệng ngăn đi âm thanh suýt thốt lên vì kinh ngạc của mình.
Thì ra đây là nơi an táng phía sau ngọn núi của Tần gia, mặc dù có hàng rào sắt vây quanh nhưng ở vị trí này vừa đúng có thể trông thấy mộ của Tần lão gia, cúng bái ở chỗ này chắc cũng không khác gì nhau.
"Anh biết em cũng muốn cúng bái ông nội, tình cảm của em với ông nội còn sâu đậm hơn cả anh."
Đây là lời nói thật lòng của Tần Mặc, tình cảm của anh đối với Tần lão gia là vừa thương vừa hận, không thuần túy, thua xa so với một Tô Song Song luôn thân thiết với ông.
Giây phút Tô Song Song trông thấy mộ Tần lão gia, thấy bức ảnh đen trắng trên tấm bia, không nhịn được mà nghẹn ngào che miệng khóc.
Cô vừa khó vừa nhỏ giọng nói: "Ông nội, xin lỗi ông, nếu không phải vì bọn con... xin lỗi ông..."
Tô Song Song không nói gì nhưng Tần Mặc lại hiểu rõ, trông Tô Song Song rất vô tư nhưng thật ra lại là người rất hay suy nghĩ, cô vẫn cô tự trách mình, nếu như không phải vì có người đứng sau nhắm vào hai người thì cũng sẽ không liên lụy đến Tần lão gia.
Tần Mặc không nói thêm gì, lại gần Tô Song Song, nắm lấy bờ vai cô rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ:
"Yên tâm đi, anh sẽ báo thù cho ông nội."
Từ trước đến nay, Tô Song Song không ủng hộ việc lấy bạo lực chống bạo lực nhưng giờ không lại hận không thể tìm ra hung thủ ngay, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là ai, ai mà hận cô và Tần Mặc đến nỗi phải làm liên lụy đến nhiều người vô tội.
Hai người đang định cúng bái, đột nhiên có giọng nói chế nhạo vang lên trên đầu:
"Tôi nói này Tần Mặc, anh nghèo đói như thế từ lúc nào đấy?"
Tô Song Song không cần nhìn cũng biết chính là tên tiểu thụ đê tiện Bạch Tiêu, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, không thèm để ý cái tên phản bội phụ bạc lừa người này.
Tần Mặc cũng lười để ý Bạch Tiêu, kéo Tô Song Song quay người định đi, Bạch Tiêu không ngờ hai người đó đều không thèm quan tâm đến mình, vội đi đến trước hàng rào, gào lên:
"Tôi nói với hai người mà hai người không thèm nói lại luôn hả?"
Thật ra thì Tô Song Song có rất nhiều điều muốn nói với Bạch Tiêu, đều là muốn hỏi mấy câu như sao mà làm được một tên xấu xa không biết xấu hổ đến thế, liếm mặt đi tìm người mắng mình cho vui.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Tô Song Song không muốn so đo với mấy tên đê tiện này, nếu không sẽ cảm thấy lãng phí sự giáo dục của cha mẹ mình mất, nên sau đó không lên tiếng.
Tần Mặc từ nhỏ đến lớn cũng không thường nói chuyện với Bạch Tiêu, liếc mắt thấy Tô Song Song không có ý định nói thì kéo cô đi tiếp.
Bạch Tiêu không chịu được lại gào thêm hai tiếng nữa, tiếc là Tô Song Song và Tần Mặc từ đến cuối đều coi anh ta là người vô hình, không thèm quan tâm.
Bạch Tiêu nhìn theo bóng lưng hai người dần đi xa, bỗng nhiên cảm thấy như mất đi cái gì, mặc dù mới chỉ có mấy ngày chưa nói chuyện với Tần Mặc, mà Bạch Tiêu đã cảm thấy đã lâu thật lâu, anh ta dựa mình vào hàng rào sắt đốt điếu thuốc.
Hắn quay đầu nhìn mộ Tần lão gia, bực bội:
"Ông này, ông nói trực tiếp với Tần Mặc không phải tốt hơn sao, ông không nỡ để anh ta khổ sở, lại lôi con ra để xử cái tên xấu xa đấy."
Cô ăn xong chén thứ nhất lại muốn ăn tiếp chén nữa, xong chén thứ hai lại thêm chén thứ ba, rốt cuộc cứ thế không để lại cho Tần Mặc miếng nào.
Cuối cùng, cảm xúc uất ức của Tô Song Song cũng tan biến đi, nhìn cái nồi trống trơn, ngượng ngùng cười với Tần Mặc, thấy mặt Tần Mặc có hơi đơ ra, đột nhiên Tô Song Song có cảm giác sảng khoái như kiểu đã báo thù xong xuôi.
Tô Song Song mang cái bụng phệ ngồi xuống ghế trong phòng khách, bắt chước lão phật gia mà ngồi im trên ghế salon.
Tô Song Song chơi đến là vui vẻ, quay đầu nhíu mày nhìn Tần Mặc, ánh mắt ngập vẻ oán trách ra chỉ thị:
"Tiểu Tần Tử, còn không mau tới hầu hạ ai gia ngủ?"
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, thế mà anh lại nghe lời đi tới thật, thẳng tay bế Tô Song Song lên. Khóe miệng cô mỉm cười, trong lòng vui vẻ, không ngờ Tần Mặc lại biết phối hợp như vậy.
Thế nhưng lúc Tần Mặc ném Tô Song Song lên giường, trong chốc lát đã lập tức áp sát người đến, gương mặt tươi cười đắc ý của Tô Song Song lập tức trở nên méo mó.
"Làm... Làm cái gì thế? Anh muốn tạo phản hay sao?"
Tô Song Song mà căng thẳng thì lúc nào cũng nói vấp, nhìn thấy gương mặt đẹp trai càng lúc càng sát đến của Tần Mặc thì lập tức hối hận đến ruột gan cũng xanh mét, cô thật ăn no dửng mỡ mà, đang yên đang lành lại trêu Tần Mặc làm gì không biết.
"Người không phải muốn vi thần hầu hạ người đi ngủ sao? Người muốn vi thần hầu hạ người thế nào đây đây?"
Tần Mặc vừa nói vừa áp sát đến hôn lên trán Tô Song Song một cái, rồi chậm rãi phun ra một chữ:
"Hửm?"
"Hửm cái con khỉ! Mau đi rửa chén đi!" Tô Song Song ném cái gối đến làm Tần Mặc lảo đảo lui về sau hai bước.
Tần lão gia vừa mới qua đời, thật ra Tần Mặc cũng không có tâm tình làm mấy chuyện yêu đương, anh theo đó lui về phía sau hai bước, liếc Tô Song Song một cái.
Tô Song Song bỗng nhận ra mới vừa nãy mình mới nói cái gì, sợ hãi đứng lên, cười ha hả xông tới thi lễ với Tần Mặc:
"Nô tỳ đi rửa chén ngay đây! Đi rửa chén ngay, lão gia ngài nghỉ ngơi một lát đi ha!"
Tô Song Song nói xong thì vụt chạy vào phòng bếp, chăm chỉ rửa chén bát.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, cô cũng không ngờ được rằng Tần Mặc thật sự mặt quần áo chỉnh tề còn thắt thêm một cái cà vạt ra ngoài đi làm. Tô Song Song đứng trước cổng nhà, trông theo bóng lưng đang dần đi xa của Tần Mặc mà cảm thấy chuyện này quá là kì diệu.
Căn cứ vào sự phòng thủ vững chắc và cả cường độ trả đũa của Bạch Tiêu đối với hai người, đoán không chừng Tần Mặc cũng không tìm được vị trí gì ở mấy công ty lớn, cho nên thấy Tần Mặc đi làm chả hiểu sao Tô Song Song lại cảm thấy lòng mình rất xót xa.
Cô đứng thật lâu trước cổng, cũng không nhận ra móng tay mình đang bấu chặt vào khung cửa gỗ, một lúc lâu sau cô mới hiu quạnh xoay ngoài vào trong.
Tô Song Song rất muốn hỏi Tần Mặc đang làm công việc gì, thế nhưng cô không hỏi được. Cô cũng rất muốn Tần Mặc đừng đi làm nữa, ngần ấy tiền tiết kiệm của hai người cũng đủ tiêu rồi, ấy thế mà cô cũng không nói ra được, cuối cùng lại giữ trong lòng cho bản thân rầu mãi không thôi.
Tô Song Song ngồi trên giường thở dài, nhìn trang truyện mới vẽ được một nửa, lại nghĩ đến bản thân mình. Bây giờ cô cũng không thể vẽ truyện tranh được, phỏng chừng tất cả các phòng làm việc vì mối quan hệ với Bạch Tiêu nên vừa nghe tên cô là né ra xa.
Nhưng Tô Song Song vẫn cứ cầm bút lên vẽ, không kiềm nổi mình mà vẽ xong phân cảnh này. Cô lại thở dài, gom mấy bản vẽ này lại rồi cất vào một nơi khuất mắt nhất.
Duỗi tay vỗ vỗ lên mặt, cô thầm cổ vũ chính mình: Tần Mặc đã cố gắng như vậy rồi, mình cũng không thể gây ảnh hưởng xấu gì đến cái nhà này được, cô nhất định phải tỉnh táo lại mới được.
Tô Song Song ngẫm nghĩ xong thì làm động tác tay cố gắng lên để thể hiện quyết tâm, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng ngồi vào máy tính tìm việc.
Thời gian gần đây trôi qua rất yên bình, mãi đến lễ cúng ngày thứ bảy sau khi Tần lão gia mất, Tần Mặc dẫn Tô Song Song về nhà cổ Tần gia.
Sau khi mất, Tần lão gia được an táng ở ngọn núi phía sau Tần gia, nơi đó được xem là nơi an táng cho người nhà họ Tần, chỉ có điều Tần Mặc không ngờ Bạch Tiêu lại không cho anh cúng bái ông.
Tần Mặc kéo tay Tô Song Song đứng ngay trước của chính nhà tổ, nhìn mấy người bảo vệ dù đang nơm nớp lo sợ nhưng cũng không cho hai người vào trong, mặt Tần Mặc cũng không thể nhìn ra cảm xúc gì, còn Tô Song Song thì thật sự rất tức giận.
Cô đi về trước một bước, đứng trước cổng bắt đầu gào to: "Bạch Tiêu, cái tên tiểu thụ đê tiện nhà anh, mau ra đây tìm chết! Có nghe không hả?"
Vốn dĩ có một tên bảo vệ đang rất run sợ, bị Tô Song Song gào như thế thì giật nảy mình, cố gắng ổn định lại trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Gã ta nhìn Tô Song Song rồi nói một câu làm cô muốn độn thổ:
"Phu nhân, ở đây cách nhà chính rất rất xa, cô có gọi rách cổ họng thì biểu thiếu gia cũng không nghe thấy đâu!"
Tô Song Song lập tức im bặt, ngoảnh đầu nhìn Tần Mặc rồi mở mồm chửi:
"Chỗ này của mấy người tìm một người như thế, chắc ngày nào cũng coi phim máu chó ấy nhỉ."
Mặt mo của tên đại ca đám bảo vệ bỗng đỏ ửng lên, nói không biết xấu hổ: "Phu nhân, cô cũng biết mà! Tôi đây thích nhất mấy ộp pa chân dài, sa rang hê dô lắm đó nha!"
Tô Song Song nhìn ông chú có tuổi trước mặt đang cố tỏ ra đáng yêu nói sa rang hê dô lại còn mấy ộp pa chân dài, bỗng cảm thấy cả người lạnh cóng.
Cô lui vội về bên cạnh Tần Mặc, vô thức sát lại gần anh, ai biết được lát nữa ông chú biến thái này có nhảy thoát y hay không.
"Bạch Tiêu thật sự không cho chúng tôi vào sao?"
Tần Mặc lại hỏi một câu, lúc nãy mới vừa gọi điện thoại cho Bạch Tiêu, anh ta tắt máy cũng đổi luôn số điện thoại bàn của nhà tổ, rõ ràng là tên Bạch Tiêu đang chơi anh.
"Biểu thiếu gia thật sự nói không được cho cậu chủ vào. Còn nói là nếu ngài có lăn tới lăn lui dưới đất cũng không được cho vào!"
Vẻ mặt người bảo vệ có tuổi không chỉ khó xử mà còn thêm chút thẹn thùng, thật làm Tô Song Song chịu không nổi.
Tần Mặc không nói gì nữa, kéo tay Tô Song Song đi về, Tô Song Song không cam lòng, ngoảnh đầu lại nhìn cũng không thấy động tĩnh gì, bực bội gào lên lần nữa:
"Cái tên thụ đê tiện Bạch Tiêu kia! Cả đời này anh đừng nghĩa đến việc gả đi!"
Bạch Tiêu đang đứng trong nhà nghe thấy câu này thì run lên, anh ta chẹp miệng lẩm bẩm:
"Gia đây đi cưới người ta có được không? Không phải gả!"
Tô Song Song bị Tần Mặc năm tay kéo đi, nãy giờ vẫn luôn cúi đầu đi sau anh một bước, đột nhiên dừng chân.
Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song, không nói gì mà chỉ lặng lẽ chờ cô nói chuyện, mắt cô đã ửng đỏ, chóp mũi cũng đỏ, nước mắt nước mũi không kiềm được mà trào ra.
Cô vội ngẩng đầu lên một góc 45 độ, nước mắt bây giờ mới không rơi xuống nữa, cô không nhìn Tần Mặc mà hơi nghiêng đầu, cảm xúc lạc lõng: "A Mặc, xin lỗi anh."
"Sao thế?" Tần Mặc không tiếp tục im lặng, vừa nói vừa bước một bước đến gần Tô Song Song, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho Tô Song Song.
" Không vì sao cả, em chỉ là muốn nói một câu xin lỗi!"
Tô Song Song hơi buồn bã, tuy cô biết mối quan hệ giữa hai người không cần nói ra những lời này nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bởi vì mình mà Tần Mặc không thể cúng bái ông nội, cô đã cảm thấy trong tim bập bùng một đốm lửa, không sao thoải mái được.
"Thế thì anh đành nhận vậy."
Tần Mặc nói xong, ngẩng đầu nhìn lại nhà tổ Tần gia, người đã đi, cúng bái cũng chỉ là một hình thức, anh cũng không để ý nhiều, chỉ là có hơi thất vọng với Bạch Tiêu.
Đến cuối cùng Bạch Tiêu vẫn không hiểu được, đối với anh, nếu so sánh với Tô Song Song, không gì có thể quan trọng bằng, thế nên dù Bạch Tiêu có vì anh mà đối tốt với Tô Song Song cũng là tự mình đa tình.
Tô Sông Song không ngờ phản ứng của Tần Mặc lại như thế, bỗng không biết làm sao, cô cúi đầu lấy khăn giấy ra lau mũi, cảm xúc dường như suy sụp hơn nữa.
Thật ra thì cô vẫn mong Tần Mặc nổi giận hay cáu gắt gì đó với mình, như vậy lòng cô mới đỡ hơn.
"Đi theo anh."
Tần Mặc chợt nắm lấy tay kéo Tô Song Song về hướng khác, con đường này hơi gồ ghề, có vẻ không phải là đường xuống núi.
Tuy Tô Song Song ngẩn người nhưng cô không hỏi Tần Mặc, mà lựa chọn tin tưởng anh. Cô bước theo sau Tần Mặc, ngang qua rừng cây khô, đến khi trông thấy khung cảnh trước mặt, Tô Song Song không nhịn được che miệng ngăn đi âm thanh suýt thốt lên vì kinh ngạc của mình.
Thì ra đây là nơi an táng phía sau ngọn núi của Tần gia, mặc dù có hàng rào sắt vây quanh nhưng ở vị trí này vừa đúng có thể trông thấy mộ của Tần lão gia, cúng bái ở chỗ này chắc cũng không khác gì nhau.
"Anh biết em cũng muốn cúng bái ông nội, tình cảm của em với ông nội còn sâu đậm hơn cả anh."
Đây là lời nói thật lòng của Tần Mặc, tình cảm của anh đối với Tần lão gia là vừa thương vừa hận, không thuần túy, thua xa so với một Tô Song Song luôn thân thiết với ông.
Giây phút Tô Song Song trông thấy mộ Tần lão gia, thấy bức ảnh đen trắng trên tấm bia, không nhịn được mà nghẹn ngào che miệng khóc.
Cô vừa khó vừa nhỏ giọng nói: "Ông nội, xin lỗi ông, nếu không phải vì bọn con... xin lỗi ông..."
Tô Song Song không nói gì nhưng Tần Mặc lại hiểu rõ, trông Tô Song Song rất vô tư nhưng thật ra lại là người rất hay suy nghĩ, cô vẫn cô tự trách mình, nếu như không phải vì có người đứng sau nhắm vào hai người thì cũng sẽ không liên lụy đến Tần lão gia.
Tần Mặc không nói thêm gì, lại gần Tô Song Song, nắm lấy bờ vai cô rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ:
"Yên tâm đi, anh sẽ báo thù cho ông nội."
Từ trước đến nay, Tô Song Song không ủng hộ việc lấy bạo lực chống bạo lực nhưng giờ không lại hận không thể tìm ra hung thủ ngay, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là ai, ai mà hận cô và Tần Mặc đến nỗi phải làm liên lụy đến nhiều người vô tội.
Hai người đang định cúng bái, đột nhiên có giọng nói chế nhạo vang lên trên đầu:
"Tôi nói này Tần Mặc, anh nghèo đói như thế từ lúc nào đấy?"
Tô Song Song không cần nhìn cũng biết chính là tên tiểu thụ đê tiện Bạch Tiêu, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, không thèm để ý cái tên phản bội phụ bạc lừa người này.
Tần Mặc cũng lười để ý Bạch Tiêu, kéo Tô Song Song quay người định đi, Bạch Tiêu không ngờ hai người đó đều không thèm quan tâm đến mình, vội đi đến trước hàng rào, gào lên:
"Tôi nói với hai người mà hai người không thèm nói lại luôn hả?"
Thật ra thì Tô Song Song có rất nhiều điều muốn nói với Bạch Tiêu, đều là muốn hỏi mấy câu như sao mà làm được một tên xấu xa không biết xấu hổ đến thế, liếm mặt đi tìm người mắng mình cho vui.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Tô Song Song không muốn so đo với mấy tên đê tiện này, nếu không sẽ cảm thấy lãng phí sự giáo dục của cha mẹ mình mất, nên sau đó không lên tiếng.
Tần Mặc từ nhỏ đến lớn cũng không thường nói chuyện với Bạch Tiêu, liếc mắt thấy Tô Song Song không có ý định nói thì kéo cô đi tiếp.
Bạch Tiêu không chịu được lại gào thêm hai tiếng nữa, tiếc là Tô Song Song và Tần Mặc từ đến cuối đều coi anh ta là người vô hình, không thèm quan tâm.
Bạch Tiêu nhìn theo bóng lưng hai người dần đi xa, bỗng nhiên cảm thấy như mất đi cái gì, mặc dù mới chỉ có mấy ngày chưa nói chuyện với Tần Mặc, mà Bạch Tiêu đã cảm thấy đã lâu thật lâu, anh ta dựa mình vào hàng rào sắt đốt điếu thuốc.
Hắn quay đầu nhìn mộ Tần lão gia, bực bội:
"Ông này, ông nói trực tiếp với Tần Mặc không phải tốt hơn sao, ông không nỡ để anh ta khổ sở, lại lôi con ra để xử cái tên xấu xa đấy."