Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 290: Kéo vào danh sách đen
Tô Song Song lập tức dừng bước lại, khéo léo thu tay lại, hướng về phía Tần Dật Hiên cười một tiếng xin lỗi. Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, quay đầu lại thừa dịp thời điểm Tần Mặc lôi cổ áo Tô Song Song, liển đưa tay vuốt vuốt đầu Tô Song Song, sau đó thừa dịp trước khi Tần Mặc còn chưa kịp nổi cáu, anh liền mở cửa đi ra ngoài.
Tần Dật Hiên vừa đi, Tô Song Song nhất thời cảm thấy sau lưng mình có một áp lực rất lớn. Thấy Tần Mặc vẫn không chịu thu hồi bàn tay đang nắm lấy cổ áo của cô lại, cô liền chậm rãi quay đầu lại.
Tô Song Song buồn bã nhìn Tần Mặc, chột dạ nói:
"Cầu xin bệ hạ tha mạng! Nô tì biết sai rồi!"
Tô Song Song nói xong còn cúi người hành lễ một cái, giống hệt như ở trong cung đình.
"..."
Tần Mặc nhất thời cảm thấy trước mặt là một mảng mây mù rất lớn. Bàn tay của anh đang lôi kéo phía sau cổ áo Tô Song Song dần dần dời đi, cuối cùng đặt ở trên đầu Tô Song Song, vừa vò loạn một hồi.
Đợi đến Tần Mặc cảm thấy mùi vị của Tần Dật Hiên để lại trên đầu Tô Song Song nữa thì trong lòng mới cảm thấy được thư thái. Anh thu tay lại, xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục đọc sách của mình.
Tô Song Song đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, cô cắn răng quệt mồm, đưa tay gãi gãi cái đầu của mình lúc này đã gần giống, gần thành, gần bằng cái ổ gà kia, trong lòng bày tỏ sự oán niệm rất sâu.
"Trong nồi còn có canh gà dành cho em đó, một lát nữa thì ăn khuya!"
Tần Mặc vẫn không ngẩng đầu lên, nói một câu vẻ không để tâm lắm, quay đầu đi xem trên điện thoại di động những tiểu mục đầu tư của mình.
Tô Song Song vừa nghe thấy trong nồi có đồ ăn ngon, trong nháy mắt liền vểnh tai lên, cũng quên luôn mình vẫn đang còn oán giận Tần Mặc, vội vàng tiến vào trong phòng bếp, nhìn một chút trong nồi canh gà đang hầm cách thủy.
"A Mặc, đây là lần đầu tiên anh hầm súp gà sao?"
Tô Song Song nhìn màu sắc nồi canh gà, thật sự là đã rất muốn ăn rồi, nhưng rồi cô nôn nóng, Tần Mặc chưa từng làm món ăn này bao giờ mà!
"Mới vừa rồi anh làm dựa theo thực đơn, anh đã nếm thử một miếng, mùi vị cũng có thể chấp nhận được!"
Khi Tần Mặc nói ra lời này, Tô Song Song đã không thể kiềm chế được nữa, cô múc một muỗng ra nếm thử một miếng, trong nháy mắt gương mặt có vẻ buồn bã.
Mùi vị súp như vậy mà lại còn nói là còn có thể chấp nhận được. Vậy cô làm những thứ kia chẳng phải là đã bị liệt vào hàng ngũ không thể ăn được hay sao! Tô Song Song bẹt miệng, lại uống một hớp, nét mặt chảy ra.
Thế này thật sự là người so với người làm tức chết người ta! Tần Mặc thế nào mà làm cái gì chỉ cần một lượt đã lên tay nhanh như vậy, hơn nữa lại còn làm tốt như vậy nữa chứ! Tô Song Song không nhịn được lầm bầm một câu:
"Cái tướng này của anh sắp tới coi như làm được đầu bếp, đoán chừng cũng không sợ bị chết đói rồi."
Lúc này Tần Mặc vừa lúc nhìn thấy ở trong điện thoại di động, đột nhiên phát hiện Bạch Tiêu vậy mà đã niêm phong lại tất cả số của anh. Tần Mặc lại thử một chút, thở phào một cái, thuận tay ném điện thoại di động sang lên trên ghế sa lon ở bên cạnh.
"Xem ra anh thật sự phải đi làm đầu bếp thôi!"
Tần Mặc lầm bầm một câu theo Tô Song Song vẻ không chút để ý gì. Lỗ tai nhỏ của Tô Song Song dựng lên, nhưng mà vẫn không thể nghe được anh vừa nói gì, vội vàng tiến tới.
Tô Song Song liếc mắt nhìn Tần Mặc, từ sau lưng cô vòng tay quanh cổ của anh, ghé sát mặt mình vào gần sát mặt của Tần Mặc, cánh tay khẽ dùng sức, bắt đầu ép hỏi:
"Anh mới vừa nói cái gì đó? Nhỏ giọng như vậy, không hề giống như tính cách của anh một chút nào hết, nói! Không chịu nói nhận tội..., trực tiếp sẽ hành quyết anh ngay tại chỗ!"
Tần Mặc trực tiếp xoay người lại, kéo Tô Song Song từ phía sau ra. Tô Song Song chỉ cảm thấy một cuộc trời đất lật chuyển, choáng váng đầu hoa mắt, thời điểm lấy lại tinh thần thì đã thấy mình đang nằm trên ghế sa lon, thân thể bị áp dưới thân hình của Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, không lộ biểu cảm gì nói: "Em muốn hành quyết anh như thế nào đây?"
"Cái đó... Không có gì! Đúng rồi! Có gì!"
Tô Song Song hốt hoảng nhìn hướng bên cạnh, muốn cười ha hả cười đùa cho qua, nhưng đúng là cô lại vừa nhớ tới chuyện quan trọng.
Tần Mặc thấy Tô Song Song nghiêm túc, chống đỡ nhổm người dậy, ngồi xuống ở bên cạnh cô. Tô Song Song vội vàng móc từ trong túi áo ra ba chiếc thẻ tín dụng, đặt ở trên bàn.
Tô Song Song lại cầm lấy tất cả mấy chiếc thẻ đẩy về hướng Tần Mặc ở bên này, nói:
"A Mặc, chỗ này nguyên vốn cũng là tiền của anh, những số kia tiền mặt kia em giữ lại để chi dùng trong nhà, còn quyền hành đối với số tiền còn dư lại đây em liền giao cho anh!"
Tần Mặc nhìn ba chiếc thẻ tín dụng trên bàn, túm tất cả lại đẩy trở về phía Tô Song Song bên này, tâm tình không chút biến động, trả lời:
"Truyền thống của nhà chúng ta tài chính là do vợ quản nghiêm, tiền cứ giao cho em là tốt nhất."
"..."
Tô Song Song tiến tới, còn muốn nói điều gì, Tần Mặc vuốt vuốt đầu của cô, đứng dậy, đi về hướng cửa ra vào:
"Anh đi ra ngoài giải quyết chuyện của công ty một chút, em cứ ngồi chờ đợi ở nhà là tốt rồi."
"A! Hả?" Thời điểm Tô Song Song phản ứng kịp, thì Tần Mặc đã mang giày đi ra ngoài. Tô Song Song ngồi lặng đi ở trên ghế sa lon, nhìn ba chiếc thẻ tín dụng để trên mặt bàn trà kia, có chút mơ hồ.
Tâm tình của cô xuống thấp, cầm ba chiếc thẻ tín dụng kia lên, quơ quơ, sau đó lại co rúc thân hình mình lại thành một đoàn, không kiềm chế được sự suy nghĩ, hẳn là không phải là do mình đã làm quá mức, nên đã gây tổn thương tới lòng tự trọng của Tần Mặc đó chứ?
Tô Song Song kêu ai da một tiếng, nắm chặt ở trên ghế sa lon lăn qua lộn lại. Trong chốc lát cô dừng lại, nhìn qua căn phòng có chút trống trải quá mức, tính toán sẽ mua một chút đồ vật qua internet để cho căn phòng được ấm ấp thêm một ít.
Tần Mặc vừa đi ra khỏi nhà trọ, khi đi tới lầu dưới, anh đứng cách vị trí đình nghĩ mát không xa, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Tiêu.
Bên đầu điện thoại kia vang lên mấy tiếng thì đường dây được nối. Lần đầu tiên Bạch Tiêu không nói giỡn với Tần Mặc, cũng không nói ra lời trước, chỉ nghe thoang thoáng tiếng thở hào hển của anh ở đầu bên kia, chứng tỏ rõ ràng anh đang nghe.
“Rốt cuộc cậu đã biết được chuyện gì?”
Tần Mặc phiền muộn lấy một điếu thuốc lá ra, lấy bật lửa bật “tách” một tiếng, châm điếu thuốc lá anh đang ngậm trong miệng.
“Không phải chuyện gì quan trọng lắm, chẳng qua là ông cụ để lại di ngôn, nhất định là không thể để cậu kết hôn với người nhà họ chiến mà thôi!”
Làm náo loạn như vậy hai ngày, Bạch Tiêu cảm giác cả người đặc biệt mệt mỏi. Anh ngồi trên bệ cửa sổ, bàn tay theo bản năng sờ vào bao thuốc lá bên cạnh, nhưng mà bao thuốc lá đã trống rỗng.
“Cậu coi tôi thành Tô Song Song rồi sao?”
Tần Mặc hít vào một hơi thuốc lá thật sâu, rõ ràng không tin vào những gì Bạch Tiêu đã nói, anh lại tăng thêm một câu:
“Hai ngày nay cậu làm loạn như thế là đủ rồi, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn.”
“Làm loạn!” Bạch Tiêu nhướng chân mày lên, mang theo một chút khiêu khích nói:
“Tất cả đại sự của công ty hết thảy do tôi toàn quyền quyết định, Tần Mặc cậu nói thử xem nếu tôi quả thật muốn đuổi cậu ra khỏi công ty, cậu có biện pháp khác chăng?”
“Cậu đừng quên, tôi đóng người tốt cùng với cậu, cùng có mối giao hảo với nhau!”
Trước kia quả thật Bạch Tiêu và Tần Mặc là cùng chung một phe, hai người bọn họ ngoại trừ không trao đổi phụ nữ ra, còn lại tất cả mọi chuyện đều không phân anh tôi.
“Cậu cảm thấy tôi thật sự quan tâm công ty sao?”
Tần Mặc hỏi ngược lại một câu, Bạch Tiêu liền im lặng. Quả thật cho tới bây giờ Tần Mặc đều không quan tâm đến chuyện của công ty, mà chiếu theo năng lực của anh thì muốn Đông Sơn tái khởi (*) cũng không phải là chuyện không thể nào.
“Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng ngoan ngoãn nghe lời ông cụ lấy một câu! Tiểu Mặc lần này cậu không thể nghe lời ông cụ một lần cuối cùng được hay sao? Ông cụ tuyệt đối sẽ không hại cậu đâu!”
Bạch Tiêu thấy nói cứng Tần Mặc không thông, liền bắt đầu chuyển sang chiêu bài thân tình, nói mà mình nghe cũng rất cảm động, nhưng đầu dây bên kia lại không hề có phản ứng gì.
“Cậu có nghe điện thoại hay không vậy?”
Bạch Tiêu nghiêm chỉnh bất quá được ba câu, vừa rồi còn mở miệng giọng điệu bi thương xong, chỉ trong nháy mắt đã không thấy gì nữa.
“Nếu từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng nghe lời, vậy thì lần này cũng không kém.”
Bạch Tiêu nghe vậy liền tức giận đá một cước ở trên bệ cửa sổ.
Cơn tức không phát ra được anh lại bị cú đá kia của mình làm cho chân mình bị đau, Bạch Tiêu bị đau đến nổi anh phải rên lên một tiếng, trong chốc lát sau mới chậm rãi phát hiện mình đã sống lại! Anh xoa xoa chân của mình, hầm hừ một câu: “Vậy thì cậu cứ ở đó mà chờ tôi ra đại chiêu đi!”
Ai biết Bạch Tiêu còn chưa nói hết, đầu bên kia điện thoại Tần Mặc đã không có kiên nhẫn nghe tiếp, trực tiếp cúp máy luôn rồi. Bạch Tiêu nghe trong máy tiếng âm báo chuông điện thoại đang bận, sửng sốt một chút, ngay sau đó anh giận đến vò đầu bứt tai, hận không thể lập tức đi tìm Tần Mặc để đơn đấu ( đấu một mình)
Cũng lúc này, Tần Mặc không thể tôn trọng anh chàng Boss tà ác kia được, ở chỗ đó muốn túm cái gì thì túm!
Tần Mặc ở bên ngoài hóng gió thổi một chút, anh suy nghĩ trong chốc lát, cuộc sống bây giờ tuy không phong quang như trước kia, nhưng lại phá lệ chân thật. Anh cảm giác mình cũng nên đi tìm một công việc, để cuộc sống hiện tại của mình có thể yên tĩnh ổn định lại.
Tần Mặc đi ra ngoài, Tô Song Song rối rắm trong chốt lát cũng đã thông suốt. Cô mua xong một số đồ dùng thiết yếu, suy nghĩ một chút, tính toán xem trên website có công việc đơn giản một chút không, chẳng qua cô vừa lên mạng liền phát hiện ra mình vậy mà đã bị liệt vào danh sách đen rồi!
Tô Song Song bị tức giận đến cắn răng, lại lục soát ID của Tần Mặc, ai biết một người như anh có số có má, mang dang Mặc đại thần, đại danh đỉnh đỉnh như thế, vậy mà lại bị cho vào danh sách đen, sau đó tìm một cái lý do rách nát lôi kéo cô vào danh sách đen.
Tô Song Song tức giận, túm lấy cái điện thoại ném sang bên cạnh, suy nghĩ một chút vẫn nhịn xuống, không gọi điện thoại cho Bạch Tiêu, bằng không cô không thể nhịn được mà phải chửi mắng anh mất.
Tô Song Song thở hào hển nữa ngày, vẫn không thể bình phục lại được thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô quay đầu nhìn lại là Tô Mộ gọi tới, cô tưởng rằng Tô Mộ đánh rơi thứ gì ở đây nên vội vàng tiếp thông.
“Song Song! Xảy ra đại sự rồi!”
Tô Mộ vừa nhìn thấy điện thoại được tiếp thông rồi liền lập tức rống lên, làm cho Tô Song Song cũng hét lên nho nhỏ, bị dọa sợ liền nói trở lại giọng địa phương: “Gào cái gì!”
“Tất cả kế hoạch bản thảo của em đều bị niêm phong lại, tài khoản cũng bị kéo vào danh sách đen rồi. Chỉ cần là bản thảo có chứng nhận là thân phận của em đều không được thu, em đã không có, ngay cả lấy thân phận của chị đều bị quăng không cần! Đây tuyệt đối là do cái đồ đê tiện Bạch Tiêu đó làm rồi.”
“!”
Cho dù Tô Song Song đã biết do Bạch Tiêu động tay chân nhưng vẫn bị hành động kính đáo này của anh làm kinh hãi như cũ. Cô kinh ngạc lập lại một câu:
“Ngay cả chị cũng không được!”
“Chị xem ra chỉ cần là người quen biết của em thì đều sẽ không được! Ngay cả những bức vẽ mang đặc điểm riêng của em cũng bị liệt vào loại bỏ đi! Anh ta chính là muốn…”
Tô Mộ nói đến đây thì đột nhiên không nói tiếp nữa.
Bạch Tiêu đây chính là muốn ngăn chặn khả năng vẽ manga của Tô Song Song, trở thành họa sĩ vẽ tranh manga xuất sắc nhất, đứng cùng độ cao giống như Mặc đại thần, chính là ước mơ từ nhỏ của Tô Song Song. Hôm nay trước sự thật tàn khốc như vậy, Tô Mộ cũng không đành lòng nói ra.
“Bạch Tiêu vậy mà có thể tuyệt tình như vậy sao!”
Trong lòng Tô Song Song thật là có chút sợ hãi. Cô bây giờ không thiếu tiền, sống mười năm tám năm cũng không cần lo lắng, hơn nữa nếu như thật sự không thể sống nổi, cũng có thể đến tìm anh trai cô cầu cứu trợ.
Nhưng mà cho dù thế nào cô cũng không ngờ Bạch Tiêu lại có thể đánh chủ ý vào lý tưởng của cô! Trong lúc nhất thời Tô Song Song không biết phải ứng phó, nên nói như thế nào tâm tình giờ phút này của mình đã hỏng mất rồi!
“Song Song! Em phải tỉnh táo! Tỉnh táo.”
Tô Mộ cảm thấy bầu không khí bên này của Tô Song Song có chút không đúng lắm, liền khuyên Tô Song Song một câu, đột nhiên lại nhớ tới:
“Có phải Tần Boss cũng không phải ở trong nhà đúng không, em phải tỉnh táo lại.”
“Không có! Chuyện này cũng đừng nên nói với anh ấy.” Vừa nhắc tới Tần Mặc, Tô Song Song liền nói một câu, nói xong thì trong lòng có chút sợ.
Tô Mộ vừa nghe xong Tô Song Song lại không định đem chuyện này nói với Tần Mặc biết trước tiên, đột nhiên nhíu mày, theo bản năng hỏi lại một câu:
“Song Song! Chuyện này nói gạt anh ấy thì có gì tốt đây! Em có thể nghĩ biện pháp tốt được sao?”
“Không có gì, chỉ là lúc này em không muốn A Mặc phải vì chút chuyện không có ý nghĩa của em mà phải phiền lòng nữa.”
Tô Song Song siết chặt lại chiếc điện thoại trong tay, đóng máy vi tính lại.
“Em sợ vì vậy mà anh ấy tìm Bạch Tiêu hay sao? Nhưng mà sớm muộn gì anh ấy cũng biết thôi, đây không phải biện pháp hay đâu?” Tô Mộ hận không thể rèn sắt thành thép được, lên tiếng trách cứ Tô Song Song một câu.
Tô Song Song bên này lặng yên không lên tiếng, cô thật sự không muốn làm khó Tần Mặc thêm nữa, hiện tại bây giờ cuộc sống của hai người bọn họ có thể yên ổn một thời gian.
Nhưng nếu Tần Mặc đi tìm Bạch Tiêu thì thật sự sẽ làm cho ồn ào rạn nứt, không thể nào có thể hòa hoãn yên ổn sống tiếp được nữa! Mới vừa rồi Tần Mặc đi ra ngoài, cô có thể thấy được tâm tình của anh đang rơi vào trạng thái mất mát, lúc này cô không muốn tưới thêm dầu vào lửa nữa.
“Tô Mộ, chị chớ xen vào chuyện này nữa nhé! Không có ai nhận tranh mamga của em nữa cũng không sao hết, thật sự không sao đâu!”
***
(*) Đông Sơn tái khởi hoặc Đông Sơn phục khởi: Đông Sơn là một địa danh thuộc tỉnh Triết Giang, câu thành ngữ này gắn liền với một điển tích: Đời Đông Tấn, Tạ An về ở ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ông ra làm quan, song ông điều từ chối. Ông là danh sĩ bật nhất của Trung Nguyên lại nổi danh phong lưu nên được nhiều người đương thời đem lòng hâm mộ. Do đó về sau người ta thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư Đồ nên về sau người ta thường hay dùng từ Đông Sơn tái khởi hoặc Đông Sơn phục khởi để chỉ một người vừa lấy lại thanh thế hay là ngày nay được dùng cho những người quay lại võ đài chính trị hoặc tạo dựng lại sự nghiệp.
Tần Dật Hiên vừa đi, Tô Song Song nhất thời cảm thấy sau lưng mình có một áp lực rất lớn. Thấy Tần Mặc vẫn không chịu thu hồi bàn tay đang nắm lấy cổ áo của cô lại, cô liền chậm rãi quay đầu lại.
Tô Song Song buồn bã nhìn Tần Mặc, chột dạ nói:
"Cầu xin bệ hạ tha mạng! Nô tì biết sai rồi!"
Tô Song Song nói xong còn cúi người hành lễ một cái, giống hệt như ở trong cung đình.
"..."
Tần Mặc nhất thời cảm thấy trước mặt là một mảng mây mù rất lớn. Bàn tay của anh đang lôi kéo phía sau cổ áo Tô Song Song dần dần dời đi, cuối cùng đặt ở trên đầu Tô Song Song, vừa vò loạn một hồi.
Đợi đến Tần Mặc cảm thấy mùi vị của Tần Dật Hiên để lại trên đầu Tô Song Song nữa thì trong lòng mới cảm thấy được thư thái. Anh thu tay lại, xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục đọc sách của mình.
Tô Song Song đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, cô cắn răng quệt mồm, đưa tay gãi gãi cái đầu của mình lúc này đã gần giống, gần thành, gần bằng cái ổ gà kia, trong lòng bày tỏ sự oán niệm rất sâu.
"Trong nồi còn có canh gà dành cho em đó, một lát nữa thì ăn khuya!"
Tần Mặc vẫn không ngẩng đầu lên, nói một câu vẻ không để tâm lắm, quay đầu đi xem trên điện thoại di động những tiểu mục đầu tư của mình.
Tô Song Song vừa nghe thấy trong nồi có đồ ăn ngon, trong nháy mắt liền vểnh tai lên, cũng quên luôn mình vẫn đang còn oán giận Tần Mặc, vội vàng tiến vào trong phòng bếp, nhìn một chút trong nồi canh gà đang hầm cách thủy.
"A Mặc, đây là lần đầu tiên anh hầm súp gà sao?"
Tô Song Song nhìn màu sắc nồi canh gà, thật sự là đã rất muốn ăn rồi, nhưng rồi cô nôn nóng, Tần Mặc chưa từng làm món ăn này bao giờ mà!
"Mới vừa rồi anh làm dựa theo thực đơn, anh đã nếm thử một miếng, mùi vị cũng có thể chấp nhận được!"
Khi Tần Mặc nói ra lời này, Tô Song Song đã không thể kiềm chế được nữa, cô múc một muỗng ra nếm thử một miếng, trong nháy mắt gương mặt có vẻ buồn bã.
Mùi vị súp như vậy mà lại còn nói là còn có thể chấp nhận được. Vậy cô làm những thứ kia chẳng phải là đã bị liệt vào hàng ngũ không thể ăn được hay sao! Tô Song Song bẹt miệng, lại uống một hớp, nét mặt chảy ra.
Thế này thật sự là người so với người làm tức chết người ta! Tần Mặc thế nào mà làm cái gì chỉ cần một lượt đã lên tay nhanh như vậy, hơn nữa lại còn làm tốt như vậy nữa chứ! Tô Song Song không nhịn được lầm bầm một câu:
"Cái tướng này của anh sắp tới coi như làm được đầu bếp, đoán chừng cũng không sợ bị chết đói rồi."
Lúc này Tần Mặc vừa lúc nhìn thấy ở trong điện thoại di động, đột nhiên phát hiện Bạch Tiêu vậy mà đã niêm phong lại tất cả số của anh. Tần Mặc lại thử một chút, thở phào một cái, thuận tay ném điện thoại di động sang lên trên ghế sa lon ở bên cạnh.
"Xem ra anh thật sự phải đi làm đầu bếp thôi!"
Tần Mặc lầm bầm một câu theo Tô Song Song vẻ không chút để ý gì. Lỗ tai nhỏ của Tô Song Song dựng lên, nhưng mà vẫn không thể nghe được anh vừa nói gì, vội vàng tiến tới.
Tô Song Song liếc mắt nhìn Tần Mặc, từ sau lưng cô vòng tay quanh cổ của anh, ghé sát mặt mình vào gần sát mặt của Tần Mặc, cánh tay khẽ dùng sức, bắt đầu ép hỏi:
"Anh mới vừa nói cái gì đó? Nhỏ giọng như vậy, không hề giống như tính cách của anh một chút nào hết, nói! Không chịu nói nhận tội..., trực tiếp sẽ hành quyết anh ngay tại chỗ!"
Tần Mặc trực tiếp xoay người lại, kéo Tô Song Song từ phía sau ra. Tô Song Song chỉ cảm thấy một cuộc trời đất lật chuyển, choáng váng đầu hoa mắt, thời điểm lấy lại tinh thần thì đã thấy mình đang nằm trên ghế sa lon, thân thể bị áp dưới thân hình của Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, không lộ biểu cảm gì nói: "Em muốn hành quyết anh như thế nào đây?"
"Cái đó... Không có gì! Đúng rồi! Có gì!"
Tô Song Song hốt hoảng nhìn hướng bên cạnh, muốn cười ha hả cười đùa cho qua, nhưng đúng là cô lại vừa nhớ tới chuyện quan trọng.
Tần Mặc thấy Tô Song Song nghiêm túc, chống đỡ nhổm người dậy, ngồi xuống ở bên cạnh cô. Tô Song Song vội vàng móc từ trong túi áo ra ba chiếc thẻ tín dụng, đặt ở trên bàn.
Tô Song Song lại cầm lấy tất cả mấy chiếc thẻ đẩy về hướng Tần Mặc ở bên này, nói:
"A Mặc, chỗ này nguyên vốn cũng là tiền của anh, những số kia tiền mặt kia em giữ lại để chi dùng trong nhà, còn quyền hành đối với số tiền còn dư lại đây em liền giao cho anh!"
Tần Mặc nhìn ba chiếc thẻ tín dụng trên bàn, túm tất cả lại đẩy trở về phía Tô Song Song bên này, tâm tình không chút biến động, trả lời:
"Truyền thống của nhà chúng ta tài chính là do vợ quản nghiêm, tiền cứ giao cho em là tốt nhất."
"..."
Tô Song Song tiến tới, còn muốn nói điều gì, Tần Mặc vuốt vuốt đầu của cô, đứng dậy, đi về hướng cửa ra vào:
"Anh đi ra ngoài giải quyết chuyện của công ty một chút, em cứ ngồi chờ đợi ở nhà là tốt rồi."
"A! Hả?" Thời điểm Tô Song Song phản ứng kịp, thì Tần Mặc đã mang giày đi ra ngoài. Tô Song Song ngồi lặng đi ở trên ghế sa lon, nhìn ba chiếc thẻ tín dụng để trên mặt bàn trà kia, có chút mơ hồ.
Tâm tình của cô xuống thấp, cầm ba chiếc thẻ tín dụng kia lên, quơ quơ, sau đó lại co rúc thân hình mình lại thành một đoàn, không kiềm chế được sự suy nghĩ, hẳn là không phải là do mình đã làm quá mức, nên đã gây tổn thương tới lòng tự trọng của Tần Mặc đó chứ?
Tô Song Song kêu ai da một tiếng, nắm chặt ở trên ghế sa lon lăn qua lộn lại. Trong chốc lát cô dừng lại, nhìn qua căn phòng có chút trống trải quá mức, tính toán sẽ mua một chút đồ vật qua internet để cho căn phòng được ấm ấp thêm một ít.
Tần Mặc vừa đi ra khỏi nhà trọ, khi đi tới lầu dưới, anh đứng cách vị trí đình nghĩ mát không xa, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Tiêu.
Bên đầu điện thoại kia vang lên mấy tiếng thì đường dây được nối. Lần đầu tiên Bạch Tiêu không nói giỡn với Tần Mặc, cũng không nói ra lời trước, chỉ nghe thoang thoáng tiếng thở hào hển của anh ở đầu bên kia, chứng tỏ rõ ràng anh đang nghe.
“Rốt cuộc cậu đã biết được chuyện gì?”
Tần Mặc phiền muộn lấy một điếu thuốc lá ra, lấy bật lửa bật “tách” một tiếng, châm điếu thuốc lá anh đang ngậm trong miệng.
“Không phải chuyện gì quan trọng lắm, chẳng qua là ông cụ để lại di ngôn, nhất định là không thể để cậu kết hôn với người nhà họ chiến mà thôi!”
Làm náo loạn như vậy hai ngày, Bạch Tiêu cảm giác cả người đặc biệt mệt mỏi. Anh ngồi trên bệ cửa sổ, bàn tay theo bản năng sờ vào bao thuốc lá bên cạnh, nhưng mà bao thuốc lá đã trống rỗng.
“Cậu coi tôi thành Tô Song Song rồi sao?”
Tần Mặc hít vào một hơi thuốc lá thật sâu, rõ ràng không tin vào những gì Bạch Tiêu đã nói, anh lại tăng thêm một câu:
“Hai ngày nay cậu làm loạn như thế là đủ rồi, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn.”
“Làm loạn!” Bạch Tiêu nhướng chân mày lên, mang theo một chút khiêu khích nói:
“Tất cả đại sự của công ty hết thảy do tôi toàn quyền quyết định, Tần Mặc cậu nói thử xem nếu tôi quả thật muốn đuổi cậu ra khỏi công ty, cậu có biện pháp khác chăng?”
“Cậu đừng quên, tôi đóng người tốt cùng với cậu, cùng có mối giao hảo với nhau!”
Trước kia quả thật Bạch Tiêu và Tần Mặc là cùng chung một phe, hai người bọn họ ngoại trừ không trao đổi phụ nữ ra, còn lại tất cả mọi chuyện đều không phân anh tôi.
“Cậu cảm thấy tôi thật sự quan tâm công ty sao?”
Tần Mặc hỏi ngược lại một câu, Bạch Tiêu liền im lặng. Quả thật cho tới bây giờ Tần Mặc đều không quan tâm đến chuyện của công ty, mà chiếu theo năng lực của anh thì muốn Đông Sơn tái khởi (*) cũng không phải là chuyện không thể nào.
“Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng ngoan ngoãn nghe lời ông cụ lấy một câu! Tiểu Mặc lần này cậu không thể nghe lời ông cụ một lần cuối cùng được hay sao? Ông cụ tuyệt đối sẽ không hại cậu đâu!”
Bạch Tiêu thấy nói cứng Tần Mặc không thông, liền bắt đầu chuyển sang chiêu bài thân tình, nói mà mình nghe cũng rất cảm động, nhưng đầu dây bên kia lại không hề có phản ứng gì.
“Cậu có nghe điện thoại hay không vậy?”
Bạch Tiêu nghiêm chỉnh bất quá được ba câu, vừa rồi còn mở miệng giọng điệu bi thương xong, chỉ trong nháy mắt đã không thấy gì nữa.
“Nếu từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng nghe lời, vậy thì lần này cũng không kém.”
Bạch Tiêu nghe vậy liền tức giận đá một cước ở trên bệ cửa sổ.
Cơn tức không phát ra được anh lại bị cú đá kia của mình làm cho chân mình bị đau, Bạch Tiêu bị đau đến nổi anh phải rên lên một tiếng, trong chốc lát sau mới chậm rãi phát hiện mình đã sống lại! Anh xoa xoa chân của mình, hầm hừ một câu: “Vậy thì cậu cứ ở đó mà chờ tôi ra đại chiêu đi!”
Ai biết Bạch Tiêu còn chưa nói hết, đầu bên kia điện thoại Tần Mặc đã không có kiên nhẫn nghe tiếp, trực tiếp cúp máy luôn rồi. Bạch Tiêu nghe trong máy tiếng âm báo chuông điện thoại đang bận, sửng sốt một chút, ngay sau đó anh giận đến vò đầu bứt tai, hận không thể lập tức đi tìm Tần Mặc để đơn đấu ( đấu một mình)
Cũng lúc này, Tần Mặc không thể tôn trọng anh chàng Boss tà ác kia được, ở chỗ đó muốn túm cái gì thì túm!
Tần Mặc ở bên ngoài hóng gió thổi một chút, anh suy nghĩ trong chốc lát, cuộc sống bây giờ tuy không phong quang như trước kia, nhưng lại phá lệ chân thật. Anh cảm giác mình cũng nên đi tìm một công việc, để cuộc sống hiện tại của mình có thể yên tĩnh ổn định lại.
Tần Mặc đi ra ngoài, Tô Song Song rối rắm trong chốt lát cũng đã thông suốt. Cô mua xong một số đồ dùng thiết yếu, suy nghĩ một chút, tính toán xem trên website có công việc đơn giản một chút không, chẳng qua cô vừa lên mạng liền phát hiện ra mình vậy mà đã bị liệt vào danh sách đen rồi!
Tô Song Song bị tức giận đến cắn răng, lại lục soát ID của Tần Mặc, ai biết một người như anh có số có má, mang dang Mặc đại thần, đại danh đỉnh đỉnh như thế, vậy mà lại bị cho vào danh sách đen, sau đó tìm một cái lý do rách nát lôi kéo cô vào danh sách đen.
Tô Song Song tức giận, túm lấy cái điện thoại ném sang bên cạnh, suy nghĩ một chút vẫn nhịn xuống, không gọi điện thoại cho Bạch Tiêu, bằng không cô không thể nhịn được mà phải chửi mắng anh mất.
Tô Song Song thở hào hển nữa ngày, vẫn không thể bình phục lại được thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô quay đầu nhìn lại là Tô Mộ gọi tới, cô tưởng rằng Tô Mộ đánh rơi thứ gì ở đây nên vội vàng tiếp thông.
“Song Song! Xảy ra đại sự rồi!”
Tô Mộ vừa nhìn thấy điện thoại được tiếp thông rồi liền lập tức rống lên, làm cho Tô Song Song cũng hét lên nho nhỏ, bị dọa sợ liền nói trở lại giọng địa phương: “Gào cái gì!”
“Tất cả kế hoạch bản thảo của em đều bị niêm phong lại, tài khoản cũng bị kéo vào danh sách đen rồi. Chỉ cần là bản thảo có chứng nhận là thân phận của em đều không được thu, em đã không có, ngay cả lấy thân phận của chị đều bị quăng không cần! Đây tuyệt đối là do cái đồ đê tiện Bạch Tiêu đó làm rồi.”
“!”
Cho dù Tô Song Song đã biết do Bạch Tiêu động tay chân nhưng vẫn bị hành động kính đáo này của anh làm kinh hãi như cũ. Cô kinh ngạc lập lại một câu:
“Ngay cả chị cũng không được!”
“Chị xem ra chỉ cần là người quen biết của em thì đều sẽ không được! Ngay cả những bức vẽ mang đặc điểm riêng của em cũng bị liệt vào loại bỏ đi! Anh ta chính là muốn…”
Tô Mộ nói đến đây thì đột nhiên không nói tiếp nữa.
Bạch Tiêu đây chính là muốn ngăn chặn khả năng vẽ manga của Tô Song Song, trở thành họa sĩ vẽ tranh manga xuất sắc nhất, đứng cùng độ cao giống như Mặc đại thần, chính là ước mơ từ nhỏ của Tô Song Song. Hôm nay trước sự thật tàn khốc như vậy, Tô Mộ cũng không đành lòng nói ra.
“Bạch Tiêu vậy mà có thể tuyệt tình như vậy sao!”
Trong lòng Tô Song Song thật là có chút sợ hãi. Cô bây giờ không thiếu tiền, sống mười năm tám năm cũng không cần lo lắng, hơn nữa nếu như thật sự không thể sống nổi, cũng có thể đến tìm anh trai cô cầu cứu trợ.
Nhưng mà cho dù thế nào cô cũng không ngờ Bạch Tiêu lại có thể đánh chủ ý vào lý tưởng của cô! Trong lúc nhất thời Tô Song Song không biết phải ứng phó, nên nói như thế nào tâm tình giờ phút này của mình đã hỏng mất rồi!
“Song Song! Em phải tỉnh táo! Tỉnh táo.”
Tô Mộ cảm thấy bầu không khí bên này của Tô Song Song có chút không đúng lắm, liền khuyên Tô Song Song một câu, đột nhiên lại nhớ tới:
“Có phải Tần Boss cũng không phải ở trong nhà đúng không, em phải tỉnh táo lại.”
“Không có! Chuyện này cũng đừng nên nói với anh ấy.” Vừa nhắc tới Tần Mặc, Tô Song Song liền nói một câu, nói xong thì trong lòng có chút sợ.
Tô Mộ vừa nghe xong Tô Song Song lại không định đem chuyện này nói với Tần Mặc biết trước tiên, đột nhiên nhíu mày, theo bản năng hỏi lại một câu:
“Song Song! Chuyện này nói gạt anh ấy thì có gì tốt đây! Em có thể nghĩ biện pháp tốt được sao?”
“Không có gì, chỉ là lúc này em không muốn A Mặc phải vì chút chuyện không có ý nghĩa của em mà phải phiền lòng nữa.”
Tô Song Song siết chặt lại chiếc điện thoại trong tay, đóng máy vi tính lại.
“Em sợ vì vậy mà anh ấy tìm Bạch Tiêu hay sao? Nhưng mà sớm muộn gì anh ấy cũng biết thôi, đây không phải biện pháp hay đâu?” Tô Mộ hận không thể rèn sắt thành thép được, lên tiếng trách cứ Tô Song Song một câu.
Tô Song Song bên này lặng yên không lên tiếng, cô thật sự không muốn làm khó Tần Mặc thêm nữa, hiện tại bây giờ cuộc sống của hai người bọn họ có thể yên ổn một thời gian.
Nhưng nếu Tần Mặc đi tìm Bạch Tiêu thì thật sự sẽ làm cho ồn ào rạn nứt, không thể nào có thể hòa hoãn yên ổn sống tiếp được nữa! Mới vừa rồi Tần Mặc đi ra ngoài, cô có thể thấy được tâm tình của anh đang rơi vào trạng thái mất mát, lúc này cô không muốn tưới thêm dầu vào lửa nữa.
“Tô Mộ, chị chớ xen vào chuyện này nữa nhé! Không có ai nhận tranh mamga của em nữa cũng không sao hết, thật sự không sao đâu!”
***
(*) Đông Sơn tái khởi hoặc Đông Sơn phục khởi: Đông Sơn là một địa danh thuộc tỉnh Triết Giang, câu thành ngữ này gắn liền với một điển tích: Đời Đông Tấn, Tạ An về ở ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ông ra làm quan, song ông điều từ chối. Ông là danh sĩ bật nhất của Trung Nguyên lại nổi danh phong lưu nên được nhiều người đương thời đem lòng hâm mộ. Do đó về sau người ta thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư Đồ nên về sau người ta thường hay dùng từ Đông Sơn tái khởi hoặc Đông Sơn phục khởi để chỉ một người vừa lấy lại thanh thế hay là ngày nay được dùng cho những người quay lại võ đài chính trị hoặc tạo dựng lại sự nghiệp.