Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 270: Ai mới là nội gian



Editor: Mẹ Bầu
Trong nháy mắt Tần Mặc liền mở mắt ra, Tô Song Song cảm nhận được rõ ràng sự sát ý, cô liền dịch chuyển bàn chân về phía sau một chút, để cho Tần Mặc có thể hoàn toàn nhìn thấy Lục Minh Viễn đang đứng ở cửa.
Lục Minh Viễn trong nháy mắt cảm giác được một luồng sát khí, anh vội vàng câm miệng, suy nghĩ một chút lấy cùi chỏ đẩy Bạch Tiêu một cái, hét lên: "Anh nói nhăng gì đó! Mỗi ngày mở miệng đều nói những câu không chút cân nhắc nào cả!"
"!" Bạch Tiêu không nghĩ tới Lục Minh Viễn lập tức liền đẩy luôn chuyện như vậy lên trên đầu anh, lập tức một cước bước chân đi chỗ khác, xoay người ngồi vào trên ghế ở bên cạnh. Lần này nhìn Bạch Tiêu đi, Tần Mặc mới nhận thấy bước chân của anh bị khập khễnh.
"Sao vậy?" Tần Mặc không có tâm tình tiếp tục ồn ào náo loạn cùng với bọn họ, vẻ mặt đoan chính, tầm mắt rơi vào trên chân trái Bạch Tiêu. Tô Song Song cũng nhìn sang vẻ căng thẳng.
Bạch Tiêu ngồi ở trên ghế bên cạnh, gác chân trái của mình lên trên mặt bàn trà, phẩy phẩy tay, nói vẻ rất tùy ý: "Không có gì, Cũng chỉ là loại không có mắt cho nên mới dám chặn thuyền của tôi, không cẩn thận khi đánh nhau, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn mới bị đập một cái."
Lục Minh Viễn sớm biết chuyện như vậy, biết Bạch Tiêu không có gì đáng ngại, liền nói trêu tức: "Đúng vậy đó, đoán chừng là anh muốn tranh giành bé gái da đen (*) của người ta, không tranh giành được, cho nên mới bị người ta đánh, ngượng ngùng không dám nói ra sự thật, mới lừa gạt nói dối có người chặn thuyền lại."
(*) Lục Minh Viễn nhắc lại sự việc Bạch Tiêu bị Tần Mặc cử đi công tác Châu Phi ở mấy chương trước
"Cậu cho là tôi cũng giống như cậu hay sao? Anh giai cậu đây khi đánh nhau đã từng thua ai bao giờ chưa?" Bạch Tiêu trời sanh vốn dĩ đã hay có bất hòa với Lục Minh Viễn, vừa thấy mặt nhau liền lập tức gây gổ, vào lúc này lại càng thêm anh một câu, di@en*dyan(lee^qu.donnn tôi một một câu không ai chịu nhường ai.
"Vậy thì anh thử đánh nhau với anh Tần Mặc một trận xem sao?" Lục Minh Viễn nói ra một câu, một bộ dạng vẻ khiêu khích.
Bạch Tiêu chưa bao giờ đánh thắng được Tần Mặc, anh liền chuyển đề tài nói chuyện, bắt đầu chuyển hướng công kích sang người khác: "Thôi đi, so ra tiểu Tần Tần còn lớn hơn cậu mấy tháng, nhìn cậu suốt ngày gọi anh Tần Mặc, anh Tần Mặc, kiểu gọi nghe thân thiết ghê! Cậu đúng loại biến thái già mà còn giả bộ nai tơ!"
Lục Minh Viễn tựa như sớm đã thành thói quen, ngồi vào trên ghế sa lon đối diện Bạch Tiêu, lập tức nhấc hai chân đặt lên trên mặt bàn trà, cười nói: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Tôi biết ngay là anh đang ghen tỵ với gương mặt trẻ trung trời sanh không già của tôi mà! Đâu có giống như anh, dáng dấp nhìn tựa như một bác già trung niên đại thúc, cách ăn mặc cũng đầy vẻ cổ lỗ."
Hai người kia cứ tranh cãi nhau đến nảy lửa, Tô Song Song đưa taylên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhảy xuống giường cầm bữa điểm tâm sáng lên, sau đó đặt lên trên mặt bàn ăn, ý bảo Tần Mặc vừa ăn vừa xem trò vui.
Tô Mộ thì vẫn đứng ở cửa như cũ, cặp mắt tỏa ra đầy hình trái tim, trong mắt trong lòng cô lúc này chỉ có thể nhìn thấy một mình Lục Minh Viễn. Tô Song Song chào hỏi Tô Mộ một tiếng, thấy Tô Mộ tự động bỏ quên mình, nên cũng không lên tiếng nữa, chuyên tâm ăn bữa điểm tâm.
Tần Mặc ăn một thìa cháo vừa đút một thìa cháo vào trong miệng Tô Song Song, thấy hai người ở đối diện vẫn còn đang cùng nhau diễn kịch truyền hình tựa như không dứt, cũng không có đủ kiên nhẫn nữa.
"Chuyện hôn lễ đã chuẩn bị xong xuôi rồi có phải hay không? Đến cuối tuần vẫn có thể cử hành hôn lễ bình thường được chứ, đúng không?" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Liên tiếp hỏi hai vấn đề, trong nháy mắt đã làm cho Bạch Tiêu và Lục Minh Viễn cùng yên tĩnh trở lại.
Bạch Tiêu vẫn luôn ở nước ngoài không về được, đến giờ trên người vẫn còn chưa bắt đầu nhận nhiệm vụ nào cả, còn Lục Minh Viễn hai ngày nay chỉ mải chú ý chơi đùa, đã sớm bỏ quên chuyện ra sau ót rồi.
"Chuyện này... Hai người cứ việc từ từ ăn, chúng tôi có chuyện vội phải đi trước." Vẫn là Bạch Tiêu hiểu rõ tính tình Tần Mặc nhất, biết anh đã nói ra lời này chính là hạ lệnh đuổi khách rồi.
Bạch Tiêu lập tức lôi kéo Lục Minh Viễn cùng đi ra ngoài, đi tới cửa vẫn không quên kéo Tô Mộ vẫn còn đang chìm trong si mê đi theo luôn
Mấy người bọn Bạch Tiêu vừa đi khỏi, Dieenndkdan/leeequhydonnn trong nháy mắt trong phòng trở lại an tĩnh. Tô Song Song vẫn an tĩnh như cũ, cúi đầu khéo léo ăn cơm, Tần Mặc ngồi ở bên cạnh cô cũng không hề lên tiếng.
"A Mặc, anh nói xem, rốt cuộc ông nội vì cái gì lại đột nhiên trở quẻ như vậy?" Tô Song Song vẫn không nhịn được, cô cảm thấy chắc chắn ông nội Tần sẽ không làm hại đến cô và Tần Mặc, nhất định là ông có chuyện gì đó khó nói ra mà thôi.
Đương nhiên là Tần Mặc cũng biết ông nội Tần có chuyện gì đó gạt anh, nhưng mà anh không muốn để ý tới, cũng không muốn để cho Tô Song Song phải để tâm đến chuyện này. Hiện tại anh chỉ muốn lập tức tuyên bố cho toàn bộ thế giới biết rằng, Tô Song Song là người phụ nữ của mình, như vậy là đủ rồi.
"Anh sẽ để ý chuyện này, người già cũng khó tránh khỏi bị người ta lừa dối, em không cần để tâm đến chuyện này làm gì!" Tần Mặc hời hợt nói ra một câu, anh đã ăn sáng xong rồi, liền xuống giường sửa sang lại quần áo có chút bị nhăn nhúm.
"Nhưng mà..." Tô Song Song cắn cắn đôi đũa, định nói điều gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, đến cuối cùng lại nói ra một câu khác, "Không phải là ông nội sẽ không tham gia hôn lễ của hai người chúng ta chứ?"
Vào lúc này Tô Song Song cũng không còn thấy đói bụng nữa, mấy chuyện vừa rồi cùng rơi xuống một lúc như vậy, thật sự là trái ngược nhau quá lớn rồi. Phản xạ của cô có chút chậm chễ, phải một lúc sau mới hoàn toàn lấy lại được tinh thần, nhưng cô vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm như cũ.
"Anh sẽ tận lực nói để ông nội đến tham gia, nếu như ông nội thật sự không muốn, thì cũng không cần phải miễn cưỡng." Tần Mặc cũng không để ý lắm đến chuyện ông nội Tần có đi tham dự hôn lễ của mình hay không, dù thế nào đi nữa, ngay từ nhỏ mối quan hệ giữa anh và ông nội cũng đã không được tốt lắm.
"Ừ, anh vẫn nên tận lực nói để cho ông nội đi là tốt nhất, hơn nữa A Mặc à, anh cũng không nên chọc ông nội tức giận, ông cũng đã nhiều tuổi rồi, sức khỏe của ông cũng không tiện..."
Tô Song Song vừa nghĩ tới sức khỏe của ông nội Tần, lại bắt đầu cảm thấy buồn rầu lo lắng. Dường như chuyện buồn mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều, đã làm cho cô cũng mau chóng quên mất đi cuộc sống cả ngày cười ha ha, không buồn không lo có hình dáng như thế nào rồi.
Tần Mặc thấy Tô Song Song mặt ủ mày chau như vậy, liền đi tới bên cạnh cô, vuốt vuốt mái tóc của cô, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên vầng trán của cô.
Tô Song Song phản ứng kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, nghiêng đầu đi có chút xấu hổ, theo bản năng ngón tay liền níu lấy chăn, mặt đỏ tới mang tai nghĩ muốn hóa giải giờ phút này.
Tần Mặc lại vuốt nhẹ lên mái tóc Tô Song Song một cái, sau đó thu dọn bữa ăn sáng còn dư lại vẻ không quá thành thạo lắm, sau đó hạ cái bàn xuống, lúc này mới lên tiếng nói: "Anh về nhà thay đổi bộ quần áo khác, mang thêm cho em vài bộ quần áo để thay đổi, tốt nhất là em hãy ngủ một giấc, anh sẽ lập tức trở lại ngay."
"Không cần đi, em không có chuyện gì lớn đâu.. A, đúng rồi! Thế nào mà em lại đến bệnh viện vậy?"
Hậu tri hậu giác, đến lúc này Tô Song Song thật sự mới nhớ tới, ngày hôm qua rõ ràng là cô ở trong nhà cũ họ Tần, tại sao tới giờ lại đến ở trong bệnh viện như vậy, hơn nữa tại sao đầu của cô lại hỗn loạn, đau nhức đến muốn chết.
Tần Mặc thấy Tô Song Song theo bản năng ôm lấy cái đầu của mình, mở miệng nói không chút cảm xúc: "Ngày hôm qua khi ôm em xuống, đầu em bị đụng vào tường, nên hơi bị chấn động não, bác sĩ nói phải nằm việnđể quan sát mấy ngày."
"..." Tô Song Song nhất thời im lặng, cô lại đưa tay vuốt vuốt đầu óc của mình, hỏi lại vẻ không quá chắc chắn: "Sẽ không làm ảnh hưởng đến sự thông minh của em chứ?"
"Em cảm thấy em có cái đó sao?" Tần Mặc nói xong nhẹ nhàng nhướng cặp lông mày lên, rõ ràng vẻ khinh thường.
Tô Song Song hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tần Mặc một cái vẻ không đồng ý, hừ hừ nói: "Nói thế nào chị đây cũng là trùm thiên tài thời tiểu học đó, thời điểm anh hai mươi tuổi vẫn còn không biết chơi bùn tại nơi nào kia!"
"Thời điểm anh hai mươi tuổi, anh đã đang học bác sĩ rồi." Mặc dù ngoài miệng Tần Mặc nói không chút nhường nhịn với Tô Song Song, nhưng tay lại kéo cái chăn đắp cho Tô Song Song vẻ đầy sự thân thiết.
Chút thành tích duy nhất Tô Song Song có thể mang ra khoe khoang được thì trong nháy mắt đã bị Tần Mặc đè bẹp. Cô tức giận bất bình, híp mắt lại nhìn Tần Mặc, quệt mồm, lầu bầu nói: "Không hổ là cầm thú!"
"Hả?" Tần Mặc thật sự không nghe rõ tiếng, đang định đi thì nghe thấy dường như Tô Song Song đang gọi mình, nên quay đầu lại nhìn cô, trong mắt lộ ra ý dò hỏi.
Tô Song Song lập tức quay đầu nhìn về phía nơi khác, giả bộ làm như mình không hề nói gì, Tần Mặc thoáng nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười có chút xấu xa.
Ngay sau đó Tần Mặc đi trở lại. Tô Song Song lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Tần Mặc lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của Tô Song Song, vẫn không quên nói một câu đầy vẻ nhạo báng: "Nghĩ muốn anh hôn em một cái thì cứ nói ra, cái miệng chu ra tựa như có thể treo đồ lên đó được đấy!"
"..." Tô Song Song có thể cảm giác được, trong nháy mắt gương mặt của mình đỏ rực lên, nóng hầm hập. Cô lập tức thu hồi cái miệng vẫn đang vểnh lên lên trở lại như cũ, nhắm chặt mắt lại giả chết.
Tần Mặc không nhịn được lại khẽ mỉm cười, thấy cái chăn đã đắp nghiêm chỉnh, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, anh đặc biệt dặn dò với vệ sĩ đang đứng ngoài cửa phòng bệnh một câu phải chú ý quan sát, rồi lúc này mới cảm thấy yên tâm rời đi.
Mới đi hai bước, chuông điện thoại của Tần Mặc liền vang lên. Anh vừa nhìn thấy tên Bạch Tiêu, liền nhận cuộc gọi điện thoại, lúc này giọng nói của Bạch Tiêu hết sức nghiêm túc, hơn nữa lộ ra một chút nghiêm trọng: "Liệu có phải là Tần Dật Hiên hay không?"
"Chắc không phải đâu, anh ta cũng không đến mức làm tổn thương Song Song, nhưng mà cũng nói không chắc chắn lắm!" Tần Mặc cũng không có chút manh mối gì đối với người giật dây phía sau chuyện này. Hơn nữa ông nội Tần đột nhiên trở quẻ như vậy, anh cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp.
"Chuyện cho Tô Song Song uống thuốc gây ảo giác ở nhà cũ họ Tần chắc chắn là có nội gian rồi! Cậu có muốn điều tra triệt để một chút chuyện xảy ra từ đầu tới cuối như thế nào hay không?"
Từ Lục Minh Viễn, Bạch Tiêu đã lấy được toàn bộ tin tức khi anh không có ở nơi này, hiện tại nghĩ đến có người bỏ thuốc đối với Tô Song Song, anh vẫn có chút chưa tỉnh hồn như cũ. Nếu như đối phương mà cho uống thuốc độc, vậy thì, hiện tại Tô Song Song... Anh thật sự cũng không dám nghĩ.
"Tính cách của ông nội như vậy tôi không có phương tiện hành động." Nói đến đây Tần Mặc cũng nhíu mày lại. Từ lúc mười tám tuổi anh đã rời khỏi nhà cũ họ Tần đi ra ngoài, chuyện ở nơi đó anh cũng chưa trở lại để hỏi han, hiện tại căn bản cũng không có biện pháp trở lại chen ngang vào.
"Tôi có cảm giác, cảm thấy Cô Tô Na có vấn đề, có cần thiết phải hỏi han cô ta một chút hay không? Chuyện này chắc chắn A Viễn sẽ có biện pháp hoàn thành tốt."
Bạch Tiêu nói xong, lại vội vàng bổ sung một câu, "Nhưng mà Cô Tô Na đúng là em gái của cậu, nếu như cô ta xảy ra chuyện gì, sợ rằng phía bên ông cụ nhất định sẽ phát bệnh."
Bạch Tiêu rất mâu thuẫn, không khỏi thở dài. Tần Mặc trầm mặc một khắc, lúc này anh đã đi ra tới ngoài cửa, lên xe, ý bảo tài xế đưa anh về nhà.
Bạch Tiêu ở bên đầu điện thoại kia cũng trầm mặc, bởi vì hiện tại bọn họ đều không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc còn có âm mưu gì đang chờ đợi mấy người bọn họ.
"Chờ một chút, đợi đến khi hôn lễ kết thúc hãy nói." Bây giờ ở trong lòng Tần Mặc chuyện quan trọng nhất chính là tổ chức hôn lễ thuận lợi xong xuôi, anh muốn cho Tô Song Song một hôn lễ thế kỷ.
Anh muốn để cho toàn thể loài người trên thế giới biết, Tô Song Song không phải là một người phụ nữ anh nhất thời cao hứng, mà là bà xã anh muốn cả đời này để ở trong lòng mà sủng ái, không hề thay đổi
"Cũng được, dù sao hiện tại Cô Tô Na phát hiện ra không có cách nào đến gần Nhị Manh Hóa được."
Đối với thân phận của Cô Tô Na, đến bây giờ Bạch Tiêu vẫn cảm thấy rất nhức đầu. Nói thế nào cô gái này vẫn có liên hệ máu mủ, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, anh thật sự không muốn vạch mặt, dùng thủ đoạn phi thường để đối phó với cô ta.
Tần Mặc cúp điện thoại trước dặn dò Bạch Tiêu một câu: "Chuyện chúng ta hoài nghi Cô Tô Na, trước không để cho Song Song biết."
Gần đây thật sự Tô Song Song đã phải chịu quá nhiều chuyện kích động rồi. Chuyện ông nội Tần gây đả kích cho cô, cho dù Tô Song Song không nói nhưng Tần Mặc cũng biết, nhất định chuyện đó đã tạo thành một vết thương trong lòng Tô Song Song.
Tần Mặc đi tới cửa nhà, nhìn cửa phòng để ngỏ thành một đường như vậy, khẽ nhíu đầu lông mày, vừa đẩy cửa ra, quả thật nhìn thấy Cô Tô Na ngồi ở trên ghế sa lon, trước mặt có một va li hành lý.
Cô Tô Na nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn sang, khi nhìn thấy Tần Mặc, cô vội vàng đứng lên hơi có vẻ hốt hoảng.
Tần Mặc nguyên vốn không muốn để tới Cô Tô Na, nhưng mà tầm mắt lại dừng ở trên bức chân dung mà Cô Tô Na đang ôm trong ngực, mở miệng hỏi: "Song Song vẽ phải không?"
Bức tranh chân dung mà Cô Tô Na đang ôm trong ngực chính là bức tranh chân dung vẽ Tần Mặc, lúc trước Cô Tô Na đã xin Tô Song Song. Cô cố ý tìm người thuê nạm vàng quanh khung ảnh, như vậy vừa nhìn vào đã thấy rất đẹp.
Cô Tô Na thấy Tần Mặc để ý tới mình, vội vàng gật đầu một cái, xấu hổ nói: "Anh à, bức tranh này em cảm thấy nếu như em mang đi thì cũng không hay lắm, ngài có cần không?"
Những thứ gì của Tô Song Song, dĩ nhiên là Tần Mặc đều cần hết, hơn nữa đây lại là bức tranh chân dung Tô Song Song cố ý vẽ anh, cho dù Cô Tô Na muốn mang đi, anh cũng sẽ không để cho cô ta mang đi.
"Để lại đi." Tần Mặc liếc mắt nhìn một cái, Cô Tô Na vội vã mở miệng đề nghị: "Anh à, đây là bức tranh chị dâu tặng cho em, nếu treo ở phòng khách phòng ngủ, em sợ chị ấy sẽ ngượng ngùng, theo em, ngài vẫn nên treo ở trong  thư phòng sẽ phù hợp hơn."
Chương trước Chương tiếp
Loading...