Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 265: Tô Song Song là em họ của cháu
Editor: Mẹ Bầu
Trong chốc lát sau, Tô Song Song đã bình tĩnh lại, quay đầu nhìn ông nội Tần. Ông nội Tần cũng bị dọa sợ, thấy rốt cuộc Tô Song Song đã hồi thần trở lại lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm.
"Song Song à! Ông nội biết cháu rất khó chịu, nhưng mà chuyện này cũng đều là số mệnh mà thôi! Cháu hãy mở lòng một chút, về sau ông nội sẽ tìm cho cháu một người tốt hơn! Hu hu!"
Ông nội Tần nói xong lời cuối cùng, đột nhiên lại òa khóc, nước mắt rơi tung hoành, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com ông khóc làm trong lòng Tô Song Song cũng cảm thấy khó chịu.
"Ông nội, ngài đừng khóc, cháu không sao đâu, chỉ là chuyện này trước đừng tìm Tần Mặc nói vội, đợi đến khi hủy bỏ hôn lễ rồi hãy nói. Nếu không cháu sợ anh ấy sẽ làm ra cái chuyện gì đó quá khích."
Thật ra thì Tô Song Song không có cách nào đối mặt Tần Mặc, chẳng lẽ muốn đến lúc đó hai người bọn họ ôm đầu khóc rống lên chăng?
"Song Song, cháu yên tâm, ông nội cũng đã nghĩ cho cháu xong rồi. Bây giờ, cháu sẽ đi cùng ông nội trở về nhà cũ của họ Tần đã, tạm thời trước chớ có gặp Tần Mặc nữa, đợi đến lúc cả hai đứa cũng tỉnh táo lại một chút, sẽ cùng nhau bàn lại chuyện này."
Ông nội Tần thấy Tô Song Song không hề có phản ứng gì, vội vàng lại nói thêm một câu: "Ông nội thật sự không hại cháu đâu! Chuyện này ông nội cũng khó chịu vô cùng! Tâm ý này của ông... Haiz!"
"Ông nội, xin ngài đừng thương tâm, cẩn thận phát bệnh trở lại! Cháu không sao đâu! Ngài cũng cần phải cố gắng!" Tô Song Song vốn là muốn một mình chạy trốn đến một nơi xa xa, muốn được yên tĩnh một chút.
Nhưng mà cô thấy bộ dạng ông nội Tần lúc này sự khó chịu như dâng lên không thể hạ xuống được, cô thật sự cảm thấy không đành lòng làm trái với nguyện vọng của ông, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đành chỉ nhắm mắt trước đáp ứng với ông.
"Cứng rắn lên! Bây giờ chúng ta đi thôi, nếu không một lát nữa để cho hằng nhóc thúi kia nhìn thấy, thì sẽ không đi được mất! Vào đến nhà cũ của nhà họ Tần là an toàn rồi! Ông nội bảo đảm sẽ không để cho A Mặc tới làm ần ĩ với cháu."
Ông nội Tần tựa như cực kỳ vội. Tô Song Song gật đầu một cái đồng ý. Hiện tại trong đầu cô đang rối loạn vô cùng, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì khác, nghe thấy có một đề nghị kia liền vội vàng tuân theo.
Tần Mặc đi đến công ty, tự mình xử lý hết một số những việc cuối cùng cần phải làm, xong xuôi anh và Lục Minh Viễn cùng nhau trở lại bệnh viện. ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Anh đứng ở cửa bộ dạng còn có vẻ không được tự nhiên.
Lục Minh Viễn vừa thấy bộ dáng của anh như vậy, trong nháy mắt liền hiểu ngay, Tần Mặc và Tô Song Song vẫn chưa được hòa hảo với nhau rồi. Lục Minh Viễn phiền não gãi gãi đầu của mình, quệt mồm, rầm rì nói: "Không trách được A Tiêu luôn luôn nói thật sự không còn lời nào để nói với anh nữa! Ngay cả bà xã của mình cũng không giải quyết được, anh cũng thật là quá đủ rồi!"
Tần Mặc vừa nghe thấy liền quay đầu trợn mắt nhìn Lục Minh Viễn một cái, trong nháy mắt đã làm cho Lục Minh Viễn bị dọa cho sợ đến mức phải nhảy về phía sau một bước. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Chỉ có điều Tần Mặc lại không nói gì, mà ngược lại, anh mở cửa ra, sau đó đẩy cửa đi vào vừa nhìn liền thấy trong phòng không ai.
Lục Minh Viễn thấy Tần Mặc đứng ở cửa, vừa muốn đẩy anh một cái, giúp anh giúp một tay, ai biết vừa thò cái đầu vào, liền phát hiện trong phòng không ai, anh lập tức thở dài.
"Quên đi, để em gọi điện thoại cho Nhị Manh Hóa một chút, hỏi cô ấy xem lúc này còn đang ở tại nơi nào!" Lục Minh Viễn thực sự đã hoàn toàn thua đôi Tô Song Song và Tần Mặc này rồi.
Hiện tại coi như Lục Minh Viễn đã hiểu tại sao lúc trước Bạch Tiêu gọi điện thoại cho anh nói huyên thuyên, khi đối phương vừa nhắc tới hai người Tần Mặc và Tô Song Song liền than thở. Hiện tại anh cũng rất muốn gọi điện thoại cho Bạch Tiêu, than thở một hồi cho vợi bớt buồn bã.
Tần Mặc cũng không ngăn trở Lục Minh Viễn, chính là cam chịu để anh gọi điện thoại. Lục Minh Viễn nhíu mày nhìn Tần Mặc một cái, trong mắt hàm chứa vẻ khinh thường.
Chẳng qua là Lục Minh Viễn không nghĩ tới Tô Song Song vậy mà lại có thể tắt máy. Lúc này anh đột nhiên ý thức được có chút không tốt, xem ra Nhị Manh Hóa đã giận thật rồi.
"Anh Tần Măc, rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy? Ngày hôm qua khi em đưa cô ấy tới đây vẫn còn tốt đẹp kia mà!" Lục Minh Viễn đưa di động về phía Tần Mặc ở bên này nghe một chút.
Trong điện thoại là tiếng trả lời lễ phép lập lại của máy ghi âm: "Số điện thoại mà bạn gọi hiện tại đã tắt máy..."
Tần Mặc vừa nghe thấy liền nhíu mày, vẻ mặt than đúng tiêu chuẩn lại tái hiện giang hồ. Anh cầm lấy điện thoại bấm tắt máy, sau đó lại bấm lại số điện thoại của Tô Song Song một lần nữa, vẫn là báo tắt máy như cũ.
Tần Mặc suy nghĩ một chút, ném trả lại điện thoại cho Lục Minh Viễn, cầm lấy điện thoại của bản thân, bấm số điện thoại của Tô Song Song gọi đi, nhưng vẫn chỉ thấy báo tắt máy như cũ, lúc này Tần Mặc đã không còn bình tĩnh.
Tần Mặc gấp gáp vội cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình tìm định vị của Tô Song Song. Lúc này vừa nhìn thấy, Tần Mặc liền có chút nghi ngờ. Lục Minh Viễn cũng gấp gáp sáp lại tới gần, nhìn đường di chuyển của điểm sáng, có chút mơ hồ.
"Đây không phải là đường đi đến nhà cũ hay sao?" Lục Minh Viễn nói xong liền cảm thấy có điều gì đó không rõ ràng như cũ, lại hỏi một câu, "Cô ấy đi đến chỗ đó để làm gì vậy? Đúng rồi, ông nội đâu rồi?"
Không biết tại sao, suy nghĩ đầu tiên nhảy vào đầu Lục Minh Viễn lại chính là thấy không thể nào yên tâm về ông nội Tần. Anh vội vàng gọi một cú điện thoại cho y tá trưởng trên lầu.
Y tá trưởng trên lầu vừa nghe thấy Lục Minh Viễn hỏi, liền cất tiếng nói ỏn à ỏn ẻn, giọng như bị ai đó nắm lấy cổ họng, hỏi: "Lục thiếu, ngài có chuyện gì cần dạy bảo?"
Nếu là bình thường Lục Minh Viễn cũng có thể đùa giỡn đôi câu với đối phương, nhưng hôm nay thật sự anh không có chút tâm tình gì, liền hỏi lại: "Ông cụ đi đâu rồi?"
Y tá trưởng lần đầu nghe thấy Lục Minh Viễn dùng giọng nói trầm ổn lạnh như băng như vậy để hỏi mình, thoáng sửng sốt một chút, liền thức thời hỏi luôn đồng nghiệp đang trực ở bên cạnh, sau đó báo cáo lại: "Mới vừa rồi ông cụ Tần nói là muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian, bên cạnh ông còn có hai cô gái trẻ đi theo ông về nhà!"
"Hai người? A!" Lục Minh Viễn kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn sang Tần Mặc, vẻ mặt ngược lại, cũng thả lỏng không ít: "Song Song đã cùng ông nội Tần trở về nhà cũ rồi, đoán chừng là cô ấy sợ anh sẽ bắt nạt cô ấy thôi!"
Tần Mặc không nói hai lời, lập tức xoay người liền đi ra khỏi bệnh viện. Lục Minh Viễn chỉ sợ Tần Mặc lại làm cho ông nội Tần tức giận, gây ra chuyện không hay, nên vội vàng đi theo.
Tô Song Song đi tới nhà cũ của nhà họ Tần, cả người lúc này như hoảng hoảng hốt hốt. Cô Tô Na vẫn đi theo bên cạnh Tô Song Song, liền đỡ cô đi vào trong phòng, để cho cô ngồi xuống.
Ông nội Tần chỉ cần liếc qua cũng thấy tâm tư của mình không được yên ổn, ông liền sai người đỡ đi kiểm tra sức khỏe một chút. Cô Tô Na vừa thấy trong phòng chỉ còn dư lại hai người các cô, liền vội vàng tiến tới, cẩn thận hỏi một câu thăm dò: "Chị dâu, ngài thấy trong người thế nào?"
Tô Song Song hiện tại chỉ muốn mình được yên tĩnh, cô nằm ở trên giường kéo chăn đắp kín lên người, lắc đầu một cái, không muốn nói bất cứ điều gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ bị kìm nén.
Một lát sau Tô Song Song quay đầu nhìn cùng Cô Tô Na, đỏ mắt phảng phất như cuối cùng vừa bắt được một cây cây cỏ cứu mạng vậy, cô liền nắm chặt lấy tay của Cô Tô Na, run rẩy hỏi: "Tiểu Na, ông nội nói chị và A Mặc là thân nhân, điều này làm sao có thể, nhất định là ông nội đã nói giỡn rồi!"
Cô Tô Na sửng sốt, thế nào cô cũng không nghĩ tới lại chính là một lý do như vậy. Theo bản năng Cô Tô Na liền mở miệng nói: "Lúc trước…" Nhưng mà trong đầu liền xoay chuyển một cái, cất giọng vội vàng kêu lên một tiếng: "Làm sao có thể chứ! Không thể có chuyện này được!"
Tô Song Song phảng phất như tìm được điểm chống đỡ, chợt ngồi dậy, hoảng hốt nói: "Đúng! Làm sao có thể chứ, nhất định ông nội đã gạt chị! Chị phải đi tìm A Mặc!"
"Đợi một chút! Chị dâu, ông nội không có lý do gì để lừa chị hết! Ông chính là người đã hy vọng hai người mau chóng làm lễ kết hôn nhất, bây giờ trong lòng ông nội nhất định cũng rất khó chịu, cũng không hề kém sự khó chịu của chị đâu, cho nên chuyện này chắc cũng là… sự thật!"
Tô Song Song cũng vẫn cảm thấy ông nội Tần sẽ không lừa gạt cô, cho nên ông mới có vẻ mặt không còn hy vọng gì nữa như vậy. Tô Song Song vừa nghe Cô Tô Na nói như vậy, mới vừa rồi đầu óc còn có chút tinh thần, trong nháy mắt vẻ măt lại ỉu xìu ngay lập tức.
Cô Tô Na đảo ánh mắt một vòng, đỡ Tô Song Song, một bên lấy lọ thuốc ngủ đổ ra một viên, bỏ vào trong tay Tô Song Song: "Chị dâu… Chị Song Song, trước chị hãy uống một viên thuốc ngủ này rồi ngủ một giấc cho yên lành, để em đi hỏi lại ông nội một chút."
Đầu Tô Song Song đã đau muốn nứt ra, hiện tại đừng nói là thuốc ngủ, chính là thuốc độc cô cũng sẽ không cự tuyệt, trực tiếp hơi ngửa đầu, ngay cả nước cũng không dùng, cứ thế nuốt luôn thuốc vào.
Cô Tô Na suy nghĩ một chút, lại lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên đưa cho Tô Song Song: "Chị Song Song, hiện tại ngài quá thương tâm, uống thêm một viên nữa đi, nếu không, sợ không ngủ được."
Lần này Tô Song Song cũng không nói hai lời, uống luôn viên thuốc mà Cô Tô Na vừa đưa cho. Chỉ chốc lát sau cô liền buồn ngủ, chỉ có điều là không biết tại sao, trái tim của cô lại đập cực kỳ nhanh và mạnh, cả người túa ra đầy mồ hôi.
Cô Tô Na thấy Tô Song Song đã ngủ đến nửa hôn mê, cô lieenfghes sát mặt của mình vào gần gương mặt của Tô Song Song, nhỏ giọng nói: "Tần Mặc là đồ ma quỷ! Anh ấy muốn hại chị! Tần Mặc là người xấu, anh ấy đã phá hủy cuộc đời của chị!"
Trong nháy mắt thân thể của Tô Song Song liền giật mình một cái. Trên mặt cô lộ ra vẻ đầy thống khổ, giống như bị lọt vào trong cơn ác mộng vô tận, thế nhưng cô lại không tài nào tỉnh lại được. Thân thể của cô khẽ đung đưa, chỉ chốc lát sau trên trán liền hiện đầy mồ hôi lạnh.
Cô Tô Na liền đứng thẳng dậy, vươn tay ra lai đi lớp mồ hôi lạnh trên trán Tô Song Song, khuôn mặt đầy sự áy náy, nhưng lời nói ra lại kiên định lạ thường: "Song Song, đừng trách em, em làm thế này cũng là vì muốn tốt cho chị mà thôi. Nếu không, tương lai Tần Mặc chết, chị sẽ thống khổ hơn!"
Cô Tô Na nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Tần Mặc đi tới cửa nhà cũ của nhà họ Tần. Anh vừa định đi vào, ai ngờ hai người vệ sĩ đứng giữ cửa lại dám đương nhiên ngăn cản Tần Mặc và Lục Minh Viễn đi vào bên trong.
Lục Minh Viễn sửng sốt, duỗi ngón tay ra chỉ vào Tần Mặc, nhìn hai người vệ sĩ to cao vạm vỡ kia, nói như chế nhạo: "Đây là Tần Mặc, là tiểu thiếu gia của các người đó! C người không để cho anh ấy vào, có phải đầu đã để cho con lừa nó đá vào rồi hay không vậy?"
Một trong hai người vệ sĩ tiến lên một bước, hướng về phía Tần Mặc thi lễ một cái, lễ phép nhưng không có ý định thối lui nửa phần, nói: "Ông nội Tần đã hạ lệnh, không để cho tiểu thiếu gia ngài tiến vào trong nhà cũ!"
"?" Lục Minh Viễn bị lầm vào trong sự mơ hồ rồi, anh ngoáy ngoáy lỗ tai, giọng nói đề cao gấp đôi, quát lên: "Cậu nói gì?"
Người vệ sĩ này trong lòng có chút rung động, nhưng mà nghĩ đến danh hiệu và thủ đoạn của ông nội Tần lúc tuổi còn trẻ, lập tức vội vàng đứng thẳng sống lưng, lắp lại câu nói một lần nữa: "Ông cụ Tần đã hạ lệnh, không để cho tiểu thiếu gia ngài tiến vào nhà cũ, bạn bè của ngài cũng không được vào, nhất là Lục thiếu gia và Bạch thiếu gia!"
"..." Lúc này Lục Minh Viễn cũng đã nghe rõ ràng. Anh ngây ngốc ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nhà cũ của họ Tần đầy sự đề phòng nghiêm ngặt, tự nhủ, khó khăn rồi.
Tần Mặc cầm điện thoại lên, lần đầu tiên chủ động gọi một cú điện thoại cho ông nội Tần. Ông nội Tần tựa như biết trước vậy, điện thoại vừa vang lên liền nhận cuộc gọi ngay lập tức.
Không đợi Tần Mặc nói chuyện, ông nội Tần liền ra lệnh giọng điệu như không còn nghi ngờ gì nữa: "Hủy bỏ hôn lễ, anh và Song Song không thể tiến hành làm hôn lễ được! Mấy ngày nữa khi đã tỉnh táo lại, mau đi ly hôn."
"Có phải là ông đã già nên đã bị hồ đồ rồi hay không vậy?" Đến ngay một người luôn luôn tỉnh táo giống như Tần Mặc cũng bị mấy lời nói kia của ông nội Tần làm cho trở nên hồ đồ. Hai ngày trước ông vẫn còn bắt buộc anh và Tô Song Song mau chóng cử hành hôn lễ, thế nào đột nhiên lại giở quẻ thay đổi như vậy, cư nhiên buộc hai người bọn anh phải ly hôn?
"Ta không hề nói đùa, anh và Song Song thực sự không thể kết hôn! Lập tức ly hôn ngay, sau đó anh hãy cút ra xa, không bao giờ được phép quấy rầy Song Song nữa!" Ông nội Tần đỏ mắt rống lên một câu, rống xong, chợt ho khan mấy tiếng, ở trong lòng chợt đau nhói.
"Không thể nào." Tần Mặc nói xong đang định cúp điện thoại, ông nội Tần vội vàng kêu lên một câu, " Song Song là người thân của anh! Là người họ hàng gần, không thể kết hôn!"
"..." Tần Mặc khẽ hé mắt, tỉnh táo nói: "Lừa dối ai đó?"
"Là sự thật!" Ông nội Tần lập tức nóng nảy, chớp mắt một cái, " Song Song chính con gái của con gái anh trai ta, là chị họ của anh, huyết thống quá gần, không thể kết hôn được."
Tần Mặc nghe thấy thế lông mày liền nhướng lên, lạnh lùng nói: "Có phải là kế tiếp ông sẽ nói cho cháu nghe rằng, từ trước đến nay người nhà họ Tần và người nhà họ Chiến không hợp với nhau là bởi vì ông đã ngủ với vợ của Chiến Hoằng Nghị hay không?"
"..." Ông nội Tần bị một câu nói này của Tần Mặc làm cho mất điện, mặt già đỏ lên, cắn răng một cái cũng không cần nghĩ đến nét mặt của mình đã già nua rồi, cứng cổ nói: "Đúng đấy! Thế thì đã sao! Dù sao hai đứa cũng không thể kết hôn được!"
"Bất kể cô ấy là người nào, đời này cháu nhất định phải cưới cô ấy!" Tần Mặc nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Đứng ở bên cạnh Tần Mặc, Lục Minh Viễn đã sớm hóa đá, lẳng lặng nhìn Tần Mặc, máy móc lập lại: "Ông nội Tần đã ngủ với bà xã của Chiến Hoằng Nghị thật sao?"
Trong chốc lát sau, Tô Song Song đã bình tĩnh lại, quay đầu nhìn ông nội Tần. Ông nội Tần cũng bị dọa sợ, thấy rốt cuộc Tô Song Song đã hồi thần trở lại lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm.
"Song Song à! Ông nội biết cháu rất khó chịu, nhưng mà chuyện này cũng đều là số mệnh mà thôi! Cháu hãy mở lòng một chút, về sau ông nội sẽ tìm cho cháu một người tốt hơn! Hu hu!"
Ông nội Tần nói xong lời cuối cùng, đột nhiên lại òa khóc, nước mắt rơi tung hoành, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com ông khóc làm trong lòng Tô Song Song cũng cảm thấy khó chịu.
"Ông nội, ngài đừng khóc, cháu không sao đâu, chỉ là chuyện này trước đừng tìm Tần Mặc nói vội, đợi đến khi hủy bỏ hôn lễ rồi hãy nói. Nếu không cháu sợ anh ấy sẽ làm ra cái chuyện gì đó quá khích."
Thật ra thì Tô Song Song không có cách nào đối mặt Tần Mặc, chẳng lẽ muốn đến lúc đó hai người bọn họ ôm đầu khóc rống lên chăng?
"Song Song, cháu yên tâm, ông nội cũng đã nghĩ cho cháu xong rồi. Bây giờ, cháu sẽ đi cùng ông nội trở về nhà cũ của họ Tần đã, tạm thời trước chớ có gặp Tần Mặc nữa, đợi đến lúc cả hai đứa cũng tỉnh táo lại một chút, sẽ cùng nhau bàn lại chuyện này."
Ông nội Tần thấy Tô Song Song không hề có phản ứng gì, vội vàng lại nói thêm một câu: "Ông nội thật sự không hại cháu đâu! Chuyện này ông nội cũng khó chịu vô cùng! Tâm ý này của ông... Haiz!"
"Ông nội, xin ngài đừng thương tâm, cẩn thận phát bệnh trở lại! Cháu không sao đâu! Ngài cũng cần phải cố gắng!" Tô Song Song vốn là muốn một mình chạy trốn đến một nơi xa xa, muốn được yên tĩnh một chút.
Nhưng mà cô thấy bộ dạng ông nội Tần lúc này sự khó chịu như dâng lên không thể hạ xuống được, cô thật sự cảm thấy không đành lòng làm trái với nguyện vọng của ông, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đành chỉ nhắm mắt trước đáp ứng với ông.
"Cứng rắn lên! Bây giờ chúng ta đi thôi, nếu không một lát nữa để cho hằng nhóc thúi kia nhìn thấy, thì sẽ không đi được mất! Vào đến nhà cũ của nhà họ Tần là an toàn rồi! Ông nội bảo đảm sẽ không để cho A Mặc tới làm ần ĩ với cháu."
Ông nội Tần tựa như cực kỳ vội. Tô Song Song gật đầu một cái đồng ý. Hiện tại trong đầu cô đang rối loạn vô cùng, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì khác, nghe thấy có một đề nghị kia liền vội vàng tuân theo.
Tần Mặc đi đến công ty, tự mình xử lý hết một số những việc cuối cùng cần phải làm, xong xuôi anh và Lục Minh Viễn cùng nhau trở lại bệnh viện. ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Anh đứng ở cửa bộ dạng còn có vẻ không được tự nhiên.
Lục Minh Viễn vừa thấy bộ dáng của anh như vậy, trong nháy mắt liền hiểu ngay, Tần Mặc và Tô Song Song vẫn chưa được hòa hảo với nhau rồi. Lục Minh Viễn phiền não gãi gãi đầu của mình, quệt mồm, rầm rì nói: "Không trách được A Tiêu luôn luôn nói thật sự không còn lời nào để nói với anh nữa! Ngay cả bà xã của mình cũng không giải quyết được, anh cũng thật là quá đủ rồi!"
Tần Mặc vừa nghe thấy liền quay đầu trợn mắt nhìn Lục Minh Viễn một cái, trong nháy mắt đã làm cho Lục Minh Viễn bị dọa cho sợ đến mức phải nhảy về phía sau một bước. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Chỉ có điều Tần Mặc lại không nói gì, mà ngược lại, anh mở cửa ra, sau đó đẩy cửa đi vào vừa nhìn liền thấy trong phòng không ai.
Lục Minh Viễn thấy Tần Mặc đứng ở cửa, vừa muốn đẩy anh một cái, giúp anh giúp một tay, ai biết vừa thò cái đầu vào, liền phát hiện trong phòng không ai, anh lập tức thở dài.
"Quên đi, để em gọi điện thoại cho Nhị Manh Hóa một chút, hỏi cô ấy xem lúc này còn đang ở tại nơi nào!" Lục Minh Viễn thực sự đã hoàn toàn thua đôi Tô Song Song và Tần Mặc này rồi.
Hiện tại coi như Lục Minh Viễn đã hiểu tại sao lúc trước Bạch Tiêu gọi điện thoại cho anh nói huyên thuyên, khi đối phương vừa nhắc tới hai người Tần Mặc và Tô Song Song liền than thở. Hiện tại anh cũng rất muốn gọi điện thoại cho Bạch Tiêu, than thở một hồi cho vợi bớt buồn bã.
Tần Mặc cũng không ngăn trở Lục Minh Viễn, chính là cam chịu để anh gọi điện thoại. Lục Minh Viễn nhíu mày nhìn Tần Mặc một cái, trong mắt hàm chứa vẻ khinh thường.
Chẳng qua là Lục Minh Viễn không nghĩ tới Tô Song Song vậy mà lại có thể tắt máy. Lúc này anh đột nhiên ý thức được có chút không tốt, xem ra Nhị Manh Hóa đã giận thật rồi.
"Anh Tần Măc, rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy? Ngày hôm qua khi em đưa cô ấy tới đây vẫn còn tốt đẹp kia mà!" Lục Minh Viễn đưa di động về phía Tần Mặc ở bên này nghe một chút.
Trong điện thoại là tiếng trả lời lễ phép lập lại của máy ghi âm: "Số điện thoại mà bạn gọi hiện tại đã tắt máy..."
Tần Mặc vừa nghe thấy liền nhíu mày, vẻ mặt than đúng tiêu chuẩn lại tái hiện giang hồ. Anh cầm lấy điện thoại bấm tắt máy, sau đó lại bấm lại số điện thoại của Tô Song Song một lần nữa, vẫn là báo tắt máy như cũ.
Tần Mặc suy nghĩ một chút, ném trả lại điện thoại cho Lục Minh Viễn, cầm lấy điện thoại của bản thân, bấm số điện thoại của Tô Song Song gọi đi, nhưng vẫn chỉ thấy báo tắt máy như cũ, lúc này Tần Mặc đã không còn bình tĩnh.
Tần Mặc gấp gáp vội cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình tìm định vị của Tô Song Song. Lúc này vừa nhìn thấy, Tần Mặc liền có chút nghi ngờ. Lục Minh Viễn cũng gấp gáp sáp lại tới gần, nhìn đường di chuyển của điểm sáng, có chút mơ hồ.
"Đây không phải là đường đi đến nhà cũ hay sao?" Lục Minh Viễn nói xong liền cảm thấy có điều gì đó không rõ ràng như cũ, lại hỏi một câu, "Cô ấy đi đến chỗ đó để làm gì vậy? Đúng rồi, ông nội đâu rồi?"
Không biết tại sao, suy nghĩ đầu tiên nhảy vào đầu Lục Minh Viễn lại chính là thấy không thể nào yên tâm về ông nội Tần. Anh vội vàng gọi một cú điện thoại cho y tá trưởng trên lầu.
Y tá trưởng trên lầu vừa nghe thấy Lục Minh Viễn hỏi, liền cất tiếng nói ỏn à ỏn ẻn, giọng như bị ai đó nắm lấy cổ họng, hỏi: "Lục thiếu, ngài có chuyện gì cần dạy bảo?"
Nếu là bình thường Lục Minh Viễn cũng có thể đùa giỡn đôi câu với đối phương, nhưng hôm nay thật sự anh không có chút tâm tình gì, liền hỏi lại: "Ông cụ đi đâu rồi?"
Y tá trưởng lần đầu nghe thấy Lục Minh Viễn dùng giọng nói trầm ổn lạnh như băng như vậy để hỏi mình, thoáng sửng sốt một chút, liền thức thời hỏi luôn đồng nghiệp đang trực ở bên cạnh, sau đó báo cáo lại: "Mới vừa rồi ông cụ Tần nói là muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian, bên cạnh ông còn có hai cô gái trẻ đi theo ông về nhà!"
"Hai người? A!" Lục Minh Viễn kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn sang Tần Mặc, vẻ mặt ngược lại, cũng thả lỏng không ít: "Song Song đã cùng ông nội Tần trở về nhà cũ rồi, đoán chừng là cô ấy sợ anh sẽ bắt nạt cô ấy thôi!"
Tần Mặc không nói hai lời, lập tức xoay người liền đi ra khỏi bệnh viện. Lục Minh Viễn chỉ sợ Tần Mặc lại làm cho ông nội Tần tức giận, gây ra chuyện không hay, nên vội vàng đi theo.
Tô Song Song đi tới nhà cũ của nhà họ Tần, cả người lúc này như hoảng hoảng hốt hốt. Cô Tô Na vẫn đi theo bên cạnh Tô Song Song, liền đỡ cô đi vào trong phòng, để cho cô ngồi xuống.
Ông nội Tần chỉ cần liếc qua cũng thấy tâm tư của mình không được yên ổn, ông liền sai người đỡ đi kiểm tra sức khỏe một chút. Cô Tô Na vừa thấy trong phòng chỉ còn dư lại hai người các cô, liền vội vàng tiến tới, cẩn thận hỏi một câu thăm dò: "Chị dâu, ngài thấy trong người thế nào?"
Tô Song Song hiện tại chỉ muốn mình được yên tĩnh, cô nằm ở trên giường kéo chăn đắp kín lên người, lắc đầu một cái, không muốn nói bất cứ điều gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ bị kìm nén.
Một lát sau Tô Song Song quay đầu nhìn cùng Cô Tô Na, đỏ mắt phảng phất như cuối cùng vừa bắt được một cây cây cỏ cứu mạng vậy, cô liền nắm chặt lấy tay của Cô Tô Na, run rẩy hỏi: "Tiểu Na, ông nội nói chị và A Mặc là thân nhân, điều này làm sao có thể, nhất định là ông nội đã nói giỡn rồi!"
Cô Tô Na sửng sốt, thế nào cô cũng không nghĩ tới lại chính là một lý do như vậy. Theo bản năng Cô Tô Na liền mở miệng nói: "Lúc trước…" Nhưng mà trong đầu liền xoay chuyển một cái, cất giọng vội vàng kêu lên một tiếng: "Làm sao có thể chứ! Không thể có chuyện này được!"
Tô Song Song phảng phất như tìm được điểm chống đỡ, chợt ngồi dậy, hoảng hốt nói: "Đúng! Làm sao có thể chứ, nhất định ông nội đã gạt chị! Chị phải đi tìm A Mặc!"
"Đợi một chút! Chị dâu, ông nội không có lý do gì để lừa chị hết! Ông chính là người đã hy vọng hai người mau chóng làm lễ kết hôn nhất, bây giờ trong lòng ông nội nhất định cũng rất khó chịu, cũng không hề kém sự khó chịu của chị đâu, cho nên chuyện này chắc cũng là… sự thật!"
Tô Song Song cũng vẫn cảm thấy ông nội Tần sẽ không lừa gạt cô, cho nên ông mới có vẻ mặt không còn hy vọng gì nữa như vậy. Tô Song Song vừa nghe Cô Tô Na nói như vậy, mới vừa rồi đầu óc còn có chút tinh thần, trong nháy mắt vẻ măt lại ỉu xìu ngay lập tức.
Cô Tô Na đảo ánh mắt một vòng, đỡ Tô Song Song, một bên lấy lọ thuốc ngủ đổ ra một viên, bỏ vào trong tay Tô Song Song: "Chị dâu… Chị Song Song, trước chị hãy uống một viên thuốc ngủ này rồi ngủ một giấc cho yên lành, để em đi hỏi lại ông nội một chút."
Đầu Tô Song Song đã đau muốn nứt ra, hiện tại đừng nói là thuốc ngủ, chính là thuốc độc cô cũng sẽ không cự tuyệt, trực tiếp hơi ngửa đầu, ngay cả nước cũng không dùng, cứ thế nuốt luôn thuốc vào.
Cô Tô Na suy nghĩ một chút, lại lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên đưa cho Tô Song Song: "Chị Song Song, hiện tại ngài quá thương tâm, uống thêm một viên nữa đi, nếu không, sợ không ngủ được."
Lần này Tô Song Song cũng không nói hai lời, uống luôn viên thuốc mà Cô Tô Na vừa đưa cho. Chỉ chốc lát sau cô liền buồn ngủ, chỉ có điều là không biết tại sao, trái tim của cô lại đập cực kỳ nhanh và mạnh, cả người túa ra đầy mồ hôi.
Cô Tô Na thấy Tô Song Song đã ngủ đến nửa hôn mê, cô lieenfghes sát mặt của mình vào gần gương mặt của Tô Song Song, nhỏ giọng nói: "Tần Mặc là đồ ma quỷ! Anh ấy muốn hại chị! Tần Mặc là người xấu, anh ấy đã phá hủy cuộc đời của chị!"
Trong nháy mắt thân thể của Tô Song Song liền giật mình một cái. Trên mặt cô lộ ra vẻ đầy thống khổ, giống như bị lọt vào trong cơn ác mộng vô tận, thế nhưng cô lại không tài nào tỉnh lại được. Thân thể của cô khẽ đung đưa, chỉ chốc lát sau trên trán liền hiện đầy mồ hôi lạnh.
Cô Tô Na liền đứng thẳng dậy, vươn tay ra lai đi lớp mồ hôi lạnh trên trán Tô Song Song, khuôn mặt đầy sự áy náy, nhưng lời nói ra lại kiên định lạ thường: "Song Song, đừng trách em, em làm thế này cũng là vì muốn tốt cho chị mà thôi. Nếu không, tương lai Tần Mặc chết, chị sẽ thống khổ hơn!"
Cô Tô Na nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Tần Mặc đi tới cửa nhà cũ của nhà họ Tần. Anh vừa định đi vào, ai ngờ hai người vệ sĩ đứng giữ cửa lại dám đương nhiên ngăn cản Tần Mặc và Lục Minh Viễn đi vào bên trong.
Lục Minh Viễn sửng sốt, duỗi ngón tay ra chỉ vào Tần Mặc, nhìn hai người vệ sĩ to cao vạm vỡ kia, nói như chế nhạo: "Đây là Tần Mặc, là tiểu thiếu gia của các người đó! C người không để cho anh ấy vào, có phải đầu đã để cho con lừa nó đá vào rồi hay không vậy?"
Một trong hai người vệ sĩ tiến lên một bước, hướng về phía Tần Mặc thi lễ một cái, lễ phép nhưng không có ý định thối lui nửa phần, nói: "Ông nội Tần đã hạ lệnh, không để cho tiểu thiếu gia ngài tiến vào trong nhà cũ!"
"?" Lục Minh Viễn bị lầm vào trong sự mơ hồ rồi, anh ngoáy ngoáy lỗ tai, giọng nói đề cao gấp đôi, quát lên: "Cậu nói gì?"
Người vệ sĩ này trong lòng có chút rung động, nhưng mà nghĩ đến danh hiệu và thủ đoạn của ông nội Tần lúc tuổi còn trẻ, lập tức vội vàng đứng thẳng sống lưng, lắp lại câu nói một lần nữa: "Ông cụ Tần đã hạ lệnh, không để cho tiểu thiếu gia ngài tiến vào nhà cũ, bạn bè của ngài cũng không được vào, nhất là Lục thiếu gia và Bạch thiếu gia!"
"..." Lúc này Lục Minh Viễn cũng đã nghe rõ ràng. Anh ngây ngốc ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nhà cũ của họ Tần đầy sự đề phòng nghiêm ngặt, tự nhủ, khó khăn rồi.
Tần Mặc cầm điện thoại lên, lần đầu tiên chủ động gọi một cú điện thoại cho ông nội Tần. Ông nội Tần tựa như biết trước vậy, điện thoại vừa vang lên liền nhận cuộc gọi ngay lập tức.
Không đợi Tần Mặc nói chuyện, ông nội Tần liền ra lệnh giọng điệu như không còn nghi ngờ gì nữa: "Hủy bỏ hôn lễ, anh và Song Song không thể tiến hành làm hôn lễ được! Mấy ngày nữa khi đã tỉnh táo lại, mau đi ly hôn."
"Có phải là ông đã già nên đã bị hồ đồ rồi hay không vậy?" Đến ngay một người luôn luôn tỉnh táo giống như Tần Mặc cũng bị mấy lời nói kia của ông nội Tần làm cho trở nên hồ đồ. Hai ngày trước ông vẫn còn bắt buộc anh và Tô Song Song mau chóng cử hành hôn lễ, thế nào đột nhiên lại giở quẻ thay đổi như vậy, cư nhiên buộc hai người bọn anh phải ly hôn?
"Ta không hề nói đùa, anh và Song Song thực sự không thể kết hôn! Lập tức ly hôn ngay, sau đó anh hãy cút ra xa, không bao giờ được phép quấy rầy Song Song nữa!" Ông nội Tần đỏ mắt rống lên một câu, rống xong, chợt ho khan mấy tiếng, ở trong lòng chợt đau nhói.
"Không thể nào." Tần Mặc nói xong đang định cúp điện thoại, ông nội Tần vội vàng kêu lên một câu, " Song Song là người thân của anh! Là người họ hàng gần, không thể kết hôn!"
"..." Tần Mặc khẽ hé mắt, tỉnh táo nói: "Lừa dối ai đó?"
"Là sự thật!" Ông nội Tần lập tức nóng nảy, chớp mắt một cái, " Song Song chính con gái của con gái anh trai ta, là chị họ của anh, huyết thống quá gần, không thể kết hôn được."
Tần Mặc nghe thấy thế lông mày liền nhướng lên, lạnh lùng nói: "Có phải là kế tiếp ông sẽ nói cho cháu nghe rằng, từ trước đến nay người nhà họ Tần và người nhà họ Chiến không hợp với nhau là bởi vì ông đã ngủ với vợ của Chiến Hoằng Nghị hay không?"
"..." Ông nội Tần bị một câu nói này của Tần Mặc làm cho mất điện, mặt già đỏ lên, cắn răng một cái cũng không cần nghĩ đến nét mặt của mình đã già nua rồi, cứng cổ nói: "Đúng đấy! Thế thì đã sao! Dù sao hai đứa cũng không thể kết hôn được!"
"Bất kể cô ấy là người nào, đời này cháu nhất định phải cưới cô ấy!" Tần Mặc nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Đứng ở bên cạnh Tần Mặc, Lục Minh Viễn đã sớm hóa đá, lẳng lặng nhìn Tần Mặc, máy móc lập lại: "Ông nội Tần đã ngủ với bà xã của Chiến Hoằng Nghị thật sao?"