Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 240: Anh biến thái như thế nào
Editor: Mẹ Bầu
"!" Tô Song Song không nghĩ tới còn phải đi chụp ảnh cưới cùng với Tần Mặc, sau phút kinh ngạc ban đầu, Tô Song Song cũng bình thường trở lại, quả thật không có cái chuyện kết hôn kia thì cũng sẽ không cần phải chụp ảnh cưới.
Theo bản năng Tô Song Song lại quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, cho đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy chuyện kết hôn với Tần Mặc là sự viêc tràn đầy hư ảo như cũ, chuyện xảy ra dường như có chút không thành thật.
Giống như cô đang ở trong một giấc mộng đẹp, nếu như cô quá nhập tâm, quá nghiêm túc, giao toàn bộ trái tim của mình ra, đợi đến khi tỉnh mộng lại, cô sẽ cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Tô Song Song đặt bàn tay lên trên trái tim của mình, nhưng cảm thấy có chút không còn sức lực nữa. Nhưng mà, hiện tại cô đã giao toàn bộ trái tim của mình ra rồi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn giờ khắc này, cô lọt vào trong sự khủng hoảng chưa bao giờ có.
Tần Mặc một mực nhìn chăm chú vào Tô Song Song, nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút kỳ quái, cũng không buồn để ý đến ông nội Tần có ở đó hay không, cứ thế kéo Tô Song Song vào trong ngực của mình, hạ giọng hỏi: "Thế nào? Nếu như bây giờ em không muốn tổ chức hôn lễ, chúng ta có thể không cần phải để ý đến những lời của ông nội đâu."
Ông nội Tần nhất thời nổi giận đùng đùng nhìn về phía Tần Mặc. Dieenndkdan/leeequhydonnn, Trong lòng lúc này đang nghĩ anh là loại con cháu bất hiếu, ông vừa mới định mở miệng khiển trách Tần Mặc, đột nhiên nghĩ đến hay là chính ông sẽ một động tác gì đó để hù dọa cho Tô Song Song thật sợ.
Ông nội Tần thở dài, trong lòng cũng không nghĩ đến cái chuyện đùa bỡn gì nữa, chỉ nói với Tô Song Song mấy lời nói nghe rất thấm thía: "Song Song này! Cũng không phải là ông nội ép buộc gì cháu đâu, chỉ là ông muốn để cho tên tiểu tử thúi Tần Mặc này nhanh chóng cho cháu một cái danh phận mà thôi."
"Tránh cho tiểu tử thúi này hàng ngày chỉ ra ngoài ăn chơi đàng điếm, ông nội lại không có ở đây, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cũng không thể chủ trì sự công bằng cho cháu!"
Nói xong lời cuối cùng, ông nội Tần cũng rất cảm khái, không biết tại sao, thời gian gần đây, chung quy ông có cảm giác đại nạn sắp buông xuống mình, sợ rằng cũng không còn được bao nhiêu ngày giờ nữa rồi.
Chỉ có điều đây chỉ là một cảm giác của riêng ông, không dựa theo căn cứ khoa học nào, cho nên ông nội Tần cũng đã dự định sẽ không nói gì với Tần Mặc và Bạch Tiêu hết.
"Ông nội, làm sao có thẻ nha vậy được ạ! A Mặc sẽ không như vậy đâu!" Tô Song Song vừa nghe ông nội Tần nói mình không còn sống được bao lâu, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, ánh mắt lại đỏ hồng, lỗ mũi cũng ê ẩm.
Hiện tại cô không hề có một trưởng bối thân thiết nào, mà thật sự cô cũng đã coi ông nội Tần giống như là ông nội ruột thịt của mình vậy. Thấy ông hiện giờ tuổi tác đã cao như vậy, lại còn bị thương nặng, phải nằm liệt ở trên giường bệnh như vậy, thì trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, khi cô vừa nghe thấy những lời nói kia của ông nội thì trong lòng lại càng thấy khó chịu hơn.
"Chuyện tổ chức hôn lễ cứ quyết định như vậy, ông ngủ đi thôi!" Tần Mặc không muốn làm cho Tô Song Song bị khóc nữa, dứt khoát quả quyết đưa ra một quyết định độc tài giải quyết tất cả mọi chuyện, sau đó anh lôi kéo tay của Tô Song Song định đi ra ngoài.
Ông nội Tần bị thái độ này của Tần Mặc chọc tức, lập tức đưa tay ra phía sau đầu, định lấy chiếc gối đầu ném về phía Tần Mặc, nhưng cuối cùng ông lại nghĩ chỉ sợ hành động kia của mình sẽ làm cho Tô Song Song bị dọa sợ, cho nên ông chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Đang lúc Tần Mặc lôi kéo Tô Song Song xoay người định rời đi, thì chỉ trong một tích tắc, ông nội Tần vội vàng hỏi tiếp một câu: "Tiểu Na đã tỉnh chưa?"
Tô Song Song vừa nghe thấy ông nội Tần nhắc tới Cô Tô Na, liền cảm thấy thật sự đúng là cảnh nhà dột lại gặp trời mưa cả đêm. Dạo này người nhà họ Tần thế nào mà từng người một đều bị gặp tai nạn như vậy!
"Tiểu Na đã được cho uống thuốc an thần, cho nên vẫn chưa tỉnh lại. Ông nội, ngài không cần phải lo lắng cho tiểu Na đâu ạ, bác sĩ bảo ngày mai thì cơn sốt sẽ lui thôi, sẽ không có gì đáng ngại đâu ạ."
Bệnh tình của Cô Tô Na ở bên kia, đến giờ không còn có vấn đề gì lớn lao nữa rồi, cho nên xem ra giọng nói của Tô Song Song nghe khá nhẹ nhõm.
Ông nội Tần nghe xong, gật đầu một cái, không muốn làm cho Tô Song Song khó chịu, nhưng ông vẫn như cũ, không nhịn được mà thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, ông vẫn không thể kiềm chế nổi lại tiếp tục nói dặn dò Tô Song Song một câu: "Nếu như ông nội phải đi, Song Song, ông phiền cháu hãy chú ý chăm sóc cho tiểu Na nhiều hơn một chút, nó là một đứa bé rất đáng thương!"
"Ông nội, ngài cứ yên tâm, tiểu Na là em gái ruột của A Mặc, dĩ nhiên cũng là em gái của cháu, nhất định cháu sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt!" Tô Song Song cũng thật tâm cảm thấy thích Cô Tô Na, một cô gái còn nhỉ tuổi, nhưng lại là một người khéo léo và hiểu chuyện, cho nên lúc cô nói tới lời này thì không có một chút do dự nào.
Ông nội Tần biết tính tình của Tô Song Song, cô đã nói ra điều gì thì nhất định sẽ làm được, nghe thấy cô nói như vậy, ông rất an tâm.
Bệnh nặng của ông nội Tần còn chưa khỏi hẳn, ông nội Tần lại còn diễn trò nói thêm nhiều lời như thế, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Hiện tại những chuyện cần phải giải quyết, cũng đã giải quyết xong. Ông cũng dự định nghỉ ngơi một chút cho khỏe, nên cũng không giữ lại Tô Song Song và Tần Mặc nữa.
Tô Song Song dự định trực tiếp đi thăm Cô Tô Na một chút, ngờ đâu Tần Mặc lại lôi kéo cô đi theo một hướng khác, ngược với hướng mà cô muốn đi.
Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy bối rối, lúc này trong nhà họ Tần, một lớn một nhỏ đều là bệnh nhân, lại cùng nằm ở tại bệnh viện này, hiện giờ Tần Mặc lại định muốn mang cô đi chỗ nào đây! Đi được một chốc lát, Tô Song Song thấy Tần Mặc kéo mình đi về hướng ra bên ngoài bệnh viện, rốt cục cô không nhịn được nữa, liền dừng bước, cũng dùng sức lôi kéo tay của Tần Mặc tay, khiến cho anh phải dừng lại.
Tần Mặc dừng lại, quay đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ rõ sự nghi vấn. Trong lòng Tô Song Song tự phỉ nhổ: Muốn nghi vấn cũng phải là cô cô nghi vấn mới phải chứ!
"A Mặc, chúng ta đi đâu vậy? Tô Song Song chỉ chỉ tay về hướng đi vào trong phòng bệnh Cô Tô Na. Theo lý mà nói, hiện tại hai người bọn họ cũng nên tới thăm Cô Tô Na một chút, nếu như cô bé đã tỉnh, không có việc gì thì sẽ đưa Cô Tô Na tới thăm ông nội Tần một chút.
"Đi chụp ảnh cưới!" Đến lúc này Tần Mặc cũng không có gì cần phải giấu diếm, tựa như chỉ có rất ít thời gian, nên trả lời cô xong, anh lại tiếp tục lôi kéo Tô Song Song đi ra ngoài.
Tô Song Song chỉ đi cùng với Tần Mặc được vài bước, lúc này rốt cục cô mới phản ứng kịp. Như vậy nghĩa là hai người bọn họ sẽ đi chụp ảnh cưới sao?
Hiện giờ trên khuôn mặt cô đang trong tình cảnh lem nhem toàn nước mắt nước mũi thế này, đầu tóc của cô cũng còn chưa kịp chải chuốt. Cả ngày hôm qua cô cũng chưa tắm, dưới tình huống người ngợm cô như thế này, Tần Mặc lại bảo cô đi chụp ảnh cưới. Như vậy thử nói xem, đây có phải là muốn mang cái vẻ mặt già nua của cô vứt xuống Nam Thái Bình Dương hay không!
Tô Song Song giật mình một cái, thân thể sụp xuống một cái, ngồi xổm luôn xuống, nhất định lôi kéo Tần Mặc lại, không để cho anh tiến thêm về phía trước nữa.Vừa kéo Tần Mặc cô còn vừa gấp gáp hét lên: "A Mặc, chụp ảnh cưới theo không phải là phải hẹn lịch trước hay sao! Bây giờ anh có đi cũng chỉ mất công vô ích thôi!"
"!" Tô Song Song không nghĩ tới còn phải đi chụp ảnh cưới cùng với Tần Mặc, sau phút kinh ngạc ban đầu, Tô Song Song cũng bình thường trở lại, quả thật không có cái chuyện kết hôn kia thì cũng sẽ không cần phải chụp ảnh cưới.
Theo bản năng Tô Song Song lại quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, cho đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy chuyện kết hôn với Tần Mặc là sự viêc tràn đầy hư ảo như cũ, chuyện xảy ra dường như có chút không thành thật.
Giống như cô đang ở trong một giấc mộng đẹp, nếu như cô quá nhập tâm, quá nghiêm túc, giao toàn bộ trái tim của mình ra, đợi đến khi tỉnh mộng lại, cô sẽ cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Tô Song Song đặt bàn tay lên trên trái tim của mình, nhưng cảm thấy có chút không còn sức lực nữa. Nhưng mà, hiện tại cô đã giao toàn bộ trái tim của mình ra rồi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn giờ khắc này, cô lọt vào trong sự khủng hoảng chưa bao giờ có.
Tần Mặc một mực nhìn chăm chú vào Tô Song Song, nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút kỳ quái, cũng không buồn để ý đến ông nội Tần có ở đó hay không, cứ thế kéo Tô Song Song vào trong ngực của mình, hạ giọng hỏi: "Thế nào? Nếu như bây giờ em không muốn tổ chức hôn lễ, chúng ta có thể không cần phải để ý đến những lời của ông nội đâu."
Ông nội Tần nhất thời nổi giận đùng đùng nhìn về phía Tần Mặc. Dieenndkdan/leeequhydonnn, Trong lòng lúc này đang nghĩ anh là loại con cháu bất hiếu, ông vừa mới định mở miệng khiển trách Tần Mặc, đột nhiên nghĩ đến hay là chính ông sẽ một động tác gì đó để hù dọa cho Tô Song Song thật sợ.
Ông nội Tần thở dài, trong lòng cũng không nghĩ đến cái chuyện đùa bỡn gì nữa, chỉ nói với Tô Song Song mấy lời nói nghe rất thấm thía: "Song Song này! Cũng không phải là ông nội ép buộc gì cháu đâu, chỉ là ông muốn để cho tên tiểu tử thúi Tần Mặc này nhanh chóng cho cháu một cái danh phận mà thôi."
"Tránh cho tiểu tử thúi này hàng ngày chỉ ra ngoài ăn chơi đàng điếm, ông nội lại không có ở đây, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cũng không thể chủ trì sự công bằng cho cháu!"
Nói xong lời cuối cùng, ông nội Tần cũng rất cảm khái, không biết tại sao, thời gian gần đây, chung quy ông có cảm giác đại nạn sắp buông xuống mình, sợ rằng cũng không còn được bao nhiêu ngày giờ nữa rồi.
Chỉ có điều đây chỉ là một cảm giác của riêng ông, không dựa theo căn cứ khoa học nào, cho nên ông nội Tần cũng đã dự định sẽ không nói gì với Tần Mặc và Bạch Tiêu hết.
"Ông nội, làm sao có thẻ nha vậy được ạ! A Mặc sẽ không như vậy đâu!" Tô Song Song vừa nghe ông nội Tần nói mình không còn sống được bao lâu, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, ánh mắt lại đỏ hồng, lỗ mũi cũng ê ẩm.
Hiện tại cô không hề có một trưởng bối thân thiết nào, mà thật sự cô cũng đã coi ông nội Tần giống như là ông nội ruột thịt của mình vậy. Thấy ông hiện giờ tuổi tác đã cao như vậy, lại còn bị thương nặng, phải nằm liệt ở trên giường bệnh như vậy, thì trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, khi cô vừa nghe thấy những lời nói kia của ông nội thì trong lòng lại càng thấy khó chịu hơn.
"Chuyện tổ chức hôn lễ cứ quyết định như vậy, ông ngủ đi thôi!" Tần Mặc không muốn làm cho Tô Song Song bị khóc nữa, dứt khoát quả quyết đưa ra một quyết định độc tài giải quyết tất cả mọi chuyện, sau đó anh lôi kéo tay của Tô Song Song định đi ra ngoài.
Ông nội Tần bị thái độ này của Tần Mặc chọc tức, lập tức đưa tay ra phía sau đầu, định lấy chiếc gối đầu ném về phía Tần Mặc, nhưng cuối cùng ông lại nghĩ chỉ sợ hành động kia của mình sẽ làm cho Tô Song Song bị dọa sợ, cho nên ông chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Đang lúc Tần Mặc lôi kéo Tô Song Song xoay người định rời đi, thì chỉ trong một tích tắc, ông nội Tần vội vàng hỏi tiếp một câu: "Tiểu Na đã tỉnh chưa?"
Tô Song Song vừa nghe thấy ông nội Tần nhắc tới Cô Tô Na, liền cảm thấy thật sự đúng là cảnh nhà dột lại gặp trời mưa cả đêm. Dạo này người nhà họ Tần thế nào mà từng người một đều bị gặp tai nạn như vậy!
"Tiểu Na đã được cho uống thuốc an thần, cho nên vẫn chưa tỉnh lại. Ông nội, ngài không cần phải lo lắng cho tiểu Na đâu ạ, bác sĩ bảo ngày mai thì cơn sốt sẽ lui thôi, sẽ không có gì đáng ngại đâu ạ."
Bệnh tình của Cô Tô Na ở bên kia, đến giờ không còn có vấn đề gì lớn lao nữa rồi, cho nên xem ra giọng nói của Tô Song Song nghe khá nhẹ nhõm.
Ông nội Tần nghe xong, gật đầu một cái, không muốn làm cho Tô Song Song khó chịu, nhưng ông vẫn như cũ, không nhịn được mà thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, ông vẫn không thể kiềm chế nổi lại tiếp tục nói dặn dò Tô Song Song một câu: "Nếu như ông nội phải đi, Song Song, ông phiền cháu hãy chú ý chăm sóc cho tiểu Na nhiều hơn một chút, nó là một đứa bé rất đáng thương!"
"Ông nội, ngài cứ yên tâm, tiểu Na là em gái ruột của A Mặc, dĩ nhiên cũng là em gái của cháu, nhất định cháu sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt!" Tô Song Song cũng thật tâm cảm thấy thích Cô Tô Na, một cô gái còn nhỉ tuổi, nhưng lại là một người khéo léo và hiểu chuyện, cho nên lúc cô nói tới lời này thì không có một chút do dự nào.
Ông nội Tần biết tính tình của Tô Song Song, cô đã nói ra điều gì thì nhất định sẽ làm được, nghe thấy cô nói như vậy, ông rất an tâm.
Bệnh nặng của ông nội Tần còn chưa khỏi hẳn, ông nội Tần lại còn diễn trò nói thêm nhiều lời như thế, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Hiện tại những chuyện cần phải giải quyết, cũng đã giải quyết xong. Ông cũng dự định nghỉ ngơi một chút cho khỏe, nên cũng không giữ lại Tô Song Song và Tần Mặc nữa.
Tô Song Song dự định trực tiếp đi thăm Cô Tô Na một chút, ngờ đâu Tần Mặc lại lôi kéo cô đi theo một hướng khác, ngược với hướng mà cô muốn đi.
Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy bối rối, lúc này trong nhà họ Tần, một lớn một nhỏ đều là bệnh nhân, lại cùng nằm ở tại bệnh viện này, hiện giờ Tần Mặc lại định muốn mang cô đi chỗ nào đây! Đi được một chốc lát, Tô Song Song thấy Tần Mặc kéo mình đi về hướng ra bên ngoài bệnh viện, rốt cục cô không nhịn được nữa, liền dừng bước, cũng dùng sức lôi kéo tay của Tần Mặc tay, khiến cho anh phải dừng lại.
Tần Mặc dừng lại, quay đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ rõ sự nghi vấn. Trong lòng Tô Song Song tự phỉ nhổ: Muốn nghi vấn cũng phải là cô cô nghi vấn mới phải chứ!
"A Mặc, chúng ta đi đâu vậy? Tô Song Song chỉ chỉ tay về hướng đi vào trong phòng bệnh Cô Tô Na. Theo lý mà nói, hiện tại hai người bọn họ cũng nên tới thăm Cô Tô Na một chút, nếu như cô bé đã tỉnh, không có việc gì thì sẽ đưa Cô Tô Na tới thăm ông nội Tần một chút.
"Đi chụp ảnh cưới!" Đến lúc này Tần Mặc cũng không có gì cần phải giấu diếm, tựa như chỉ có rất ít thời gian, nên trả lời cô xong, anh lại tiếp tục lôi kéo Tô Song Song đi ra ngoài.
Tô Song Song chỉ đi cùng với Tần Mặc được vài bước, lúc này rốt cục cô mới phản ứng kịp. Như vậy nghĩa là hai người bọn họ sẽ đi chụp ảnh cưới sao?
Hiện giờ trên khuôn mặt cô đang trong tình cảnh lem nhem toàn nước mắt nước mũi thế này, đầu tóc của cô cũng còn chưa kịp chải chuốt. Cả ngày hôm qua cô cũng chưa tắm, dưới tình huống người ngợm cô như thế này, Tần Mặc lại bảo cô đi chụp ảnh cưới. Như vậy thử nói xem, đây có phải là muốn mang cái vẻ mặt già nua của cô vứt xuống Nam Thái Bình Dương hay không!
Tô Song Song giật mình một cái, thân thể sụp xuống một cái, ngồi xổm luôn xuống, nhất định lôi kéo Tần Mặc lại, không để cho anh tiến thêm về phía trước nữa.Vừa kéo Tần Mặc cô còn vừa gấp gáp hét lên: "A Mặc, chụp ảnh cưới theo không phải là phải hẹn lịch trước hay sao! Bây giờ anh có đi cũng chỉ mất công vô ích thôi!"