Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 23: Nghiệt duyên lúc nào cũng gặp
“Cái gì?” Tần Mặc nghe Tô Song Songnói liền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Song Song lập tức có chút chột dạ, cô đứng dựa bên giường, khép miệng lại.
Nếu như có thể Tô Song Song cũng không muốn cãi nhau với Tần Mặc, rồi bị đưa tới cục cảnh sát. Nhưng mà... theo như cách sắp xếp của Tần lão gia, chẳng lẽ cô phải cùng Tần Mặc sinh con ra, mới có thể kết thúc việc này? Đây chẳng phải là gặp họa hay sao?
Thêm nữa, Tô Song Song nghĩ tới tình trạng khủng khiếp của đêm hôm qua, ánh sáng trong mắt lại nhạt dần, cô siết tay chặt lại thành nắm đấm, sau đó mạnh mẽ hiên ngang đứng lên.
Cô rốt cuộc cũng có thể từ trên cao cúi xuống nhìn Tần Mặc rồi, Tô Song Song hơi ngửa đầu, vẻ mặt buông thả.
“Đúng! Quyết định như vậy đi! Hoặc là anh nói, hoặc là tôi nói! Hai chọn một!”
Tô Song Song nói xong, liền cảm thấy thực sự hãnh diện, vốn dĩ lúc trước Tần Mặc luôn luôn uy hiếp cô, cảm giác bây giờ thật thoải mái!
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, trông thấy sự đen tối trong mắt cô lóe lên rồi biến mất nên chỉ im lặng cúi đầu. Anh chậm rãi chuyển động, bỗng nhiên đau đớn truyền đến cánh tay, có lẽ đêm qua bị Tô Song Song đè lên làm cho máu không lưu thông được.
Tô Song Song thấy Tần Mặc không nói gì nên có chút không hiểu, cô cúi đầu nhìn thấy anh vẫn im lặng cử động cánh tay, thỉnh thoảng lông mày hơi nhíu lại.
Cô đột nhiên nhớ đến tối hôm qua đã ghì chặt lấy Tần Mặc, gối lên tay của anh cả đêm,trong lòngvốn đang kiên định lập tức có chút do dự.
Cô như vậy có lẽ quá bạc tình bạc nghĩa, còn cố ý gây sự, chiếm được tiện nghi của anh ta cả đêm, hiện tại nói trở mặt liền trở mặt, chẳng phải là trái với đạo làm người hay sao?
“Nếu không…Nếu không, tôi cũng không phải là người trốn tránh trách nhiệm…”
“Răng rắc!” Tô Song Song còn chưa nói xong, cửa từ bên ngoài mở ra, Tần lão gia đúng lúc đứng ở cửa ra vào nghe những lời này, ông hớn hở nói với Tô Song Song:
“Cháu dâu à! Các cháu đều là người một nhà, còn nói cái gì trách nhiệm hay không trách nhiệm?”
“…” Tô Song Song im lặng, cô muốn nói rõ với Tần lão gia, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tủm tỉm cười, đâu đâu cũng hiện ra sự mong chờ, vốn vừa nãy lòng quyết tâm phản kháng của cô đã bị tan đi một nửa, bây giờ xem ra đã hoàn toàn thành mây khói rồi.
“Ông nội, đến lúc chúng con phải đi rồi.” Tần Mặc cố gắng giữ vững, nhanh nhẹn bước xuống giường, nói xong lời này, quay đầu lại nhìn Tô Song Song đang ngơ ngác như cũ, ánh mắt anh như mũi tên, thoáng cái bắn về phía cô.
Tô Song Song vẫn còn đấu tranh không biết rốt cuộc nên hay không nên thỏa hiệp, bỗng nhiên nghe thấy Tần Mặc nói những lời này nhất thời không kịp phản ứng, đến khi Tần Mặc bước ra ngoài cô mới hiểu ra nhảy dựng lên, vội vàng đuổi theo Tần Mặc.
Tần lão gia nghe hai người họ phải đi, đầu cúi xuống, bộ dáng hết sức đáng thương. Tô Song Song lúc đi ngang qua ông đột nhiên không đành lòng.
Cô dừng chân nhìn Tần lão gia, có chút không ngại ngùnggọi Tần Mặc lại: “A Mặc, hay là chúng ta cùng ông nội ăn cơm rồi hãy đi.”
Tần Mặc nghe cô nói vậy liền mạnh mẽ quay lại nhìn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, vừa mở miệng giọng điệu đã không tốt: “Tô Song Song, em phải đi đấy. Hay bây giờ một là em ở lại, hai là đi về, chọn đi.”
Tô Song Song lập tức thấy được đây chính là báo ứng, vừa rồi chính cô không cẩn thận, lại nói quá lên, không để đường lui cho mình, chọc giận tiểu cầm thú, anh ta bây giờ rõ ràng mất hết nhân tính mà cô lại không có lập trường để phản bác lại.
Tô Song Song liền an ủi Tần lão gia: “Ông nội à, cháu cùng A Mặc còn phải đi công tác, chờ bọn cháu thu xếp xong công việc sẽ đến thăm ông được không, còn nếu nhớ chúng cháu thì cứ gọi điện thoại. Haha!”
Tần lão gia đương nhiên quen với sự lạnh nhạt của Tần Mặc, căn bản đều không để ý đến anh, chỉ là mong đợi được nhìn thấy Tô Song Song, trong mắt ông chứa đầy ý không nỡ, nhìn Tô Song Song trong nội tâm đang cực kỳ khó chịu.
Nhưng ở phía bên này Tần Mặc đã đi ra ngoài, Tô Song Song chỉ có thể nhìn Tần lão gia cười cười, vội vã đuổi kịp bước chân của Tần Mặc.
Lúc trong xe, cô cũng không để ý đến anh, đối với cô, sau ngày hôm nay, hai người bọn họ sẽ đường ai nấy đi, thù mới hận cũ sẽ nói sau, ít nhất hiện giờ cô không phải chịu đựng cảnh làm nô lệ cho anh ta, nghĩ đến đấy tâm tình trở nên vô cùng tốt đẹp.
Cô lấy hai tay xoa xoa mặt của mình, vô cùng tập trung, Tần Mặc không muốn để ý đến hành động của Tô Song Song nhưng nhìn cô cứ xoa đi xoa lại nhịn không được liền hỏi: “Cô bị ngứa à?”
Tô Song Song liếc Tần Mặc, đắc ý hừ nhẹ một tiếng: “Lúc nãy không rửa mặt, bây giờ tôi xoa mặt không được à? Đâu như anh, không rửa mặt mà lại đi ra bên ngoài, phải gọi là hôi không biết xấu hổ!”
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, ánh mắt liếc qua liền mang một chút ngạc nhiên, anh thu hồi ánh mắt, không lên tiếng vội.
Tô Song Song tưởng rằng Tần Mặc bị cô nói đến nỗi á khẩu không nói được gì nên liền đắc ý, chỉ là khóe miệng tươi cười còn chưa kịp kéo ra, Tần Mặc liền vô tình đã kích khiến cô quay trở về.
“Tôi đã rửa mặt trước khi cô tỉnh dậy.”
Tô Song Song tay đặt ở trên mặt liền cứng lại, lúc này cô mới cảm nhận được động tác của mìnhvừa rồi đối với Tần Mặc đáng buồn cười đến mức nào, cô tức giận thu tay lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Thật ra vốn là cô muốn ngay thẳng gầm nhẹ một tiếng: “Anh dừng xe ở đây! Tôi không ngồi xe của anh nữa!” Nhưng lần trước trải qua việc phải lặn lội đường xa thật sự quá cực khổ, cô chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy lời nói cười nhạo của Tần Mặc, kìm nén lại để được đi nhờ xe.
Khi đến dưới chung cư, Tần Mặc vừa dừng xe Tô Song Song liền mở cửa bước xuống, sau đó hướng về phía Tần Mặc đang ngồi trong xe mạnh mẽ tuyên bố: “Tạm biệt! Mong không gặp lại!”
Nói xong, cô tự nhận mình là anh tuấn liền đóng mạnh cửa xe Tần Mặc, “Cạch” một tiếng rõ ràng, khu chung cư yên tĩnh nên dễ dàng khiến mọi người chú ý.
Tần Mặc từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ là ánh mắt dừng lại trên người Tô Song Song, trông thấy cô đắc ý ngẩng đầu, bộ dạng chiến thắng, khóe miệng anh có chút dãn ra, lộ ra ý cười, xung quanh tỏa ra sự quỷ dị kỳ lạ.
Anh rất mong đến cuối tuần được nhìn thấy biểu hiện của Tô Song Song khi biết anh chính là Mặc.
Tô Song Song sau khi xuống xe , hai tay bỏ vào túi, nghĩ tới bộ dạng kinh ngạc của Tần Mặc lập tức cảm thấy thế giới thật đẹp đẽ, bắt đầu ngân nga một bài hát.
Mới đi đến cửa ra vào của tòa nhà, Tô Song Song chớp chớp mắt, nhìn thấy Tiểu Lý cầm theo chiếc hộp đựng thú cưng của cô đang đứng dưới lầu chờ đợi, cô lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt mừng rõ vội vàng chạy đến.
“Tiểu Lý, Tứ Gia của tôi rốt cuộc bị làm sao vậy?” Tô Song Song bổ nhào vềtrước, vội nhận chiếc hộp đựng thú cưng của mình, bộ dáng vô cùng nhẹ nhàng đem ra chú mèo Xiêm La có tên Tứ Gia ôm vào lòng.
Tứ Gia hết sức nhõng nhẽo liếc cô, rõ ràng chẳng muốn phản ứng lại, bị ôm ra, bộ dạng vẫn nhõng nhẽo khó gần như cũ, lười biếng trườn vào ngực cô.
Tiểu Lý bày ra bộ mặt em bé, hoàn toàn vui mừng cười tủm tỉm nhìn Tô Song Song, cầm trên tay một đống giấy tờ giao cho cô nói: “Tứ Gia không bị sao cả, chỉ là mang thai con nhỏ, bởi vì là lần đầu có thai cho nên chúng tôi phải quan sát kỹ hai ngày nay mới cho người đưa đến.”
Tô Song Song vừa nghe Tứ Gia mang thai liền ngây ra, những câu kế tiếp đều không nghe, cảm thấy đầu mình bây giờ hoàn toàn lơ lửng. Tứ Gia mang thai, Tứ Gia mang thai mèo nhỏ, cô mừng rỡ.
“Song Song? Song Song?” Tiểu Lý cười ha hả nhìn Tô Song Song, vươn tay quơ quơ trước mặt cô “Tứ Gia được cô cho ăn tốt quá, chỉ sợ lúc sinh con sẽ khó khăn, còn mười ngày nữa sẽ sinh, cô nhất định phải đem nó đi kiểm tra thường xuyên đấy!”
“A! A! Được!” Tô Song Song hoàn toàn kinh ngạc, cũng không biết Tiểu Lý nói gì, cho rằng là lời chúc mừng vội vàng gật nhẹ đầu.
“Bệnh viện đang thiếu người, tôi đi về trước, có rảnh thì tìm tôi nói chuyện, cũng đừng quên mang theo Tứ Gia nhé, nó thật sự rất đáng yêu!” Tiểu Lý nói xong cười tủm tỉm xoay người đi, lúc Tô Song Song kịp phản ứng định nói thời điểm gặp nhau thì đã không thấy Tiểu Lý đâu nữa.
Vừa quay đầu thì thấy sau cô vài bước, Tần Mặc mới đỗ xe quay lại, sắc mặt cô liền khó coi.
Cô tuyệt đối không nghĩ tới,vừa nãy khí phách cao vút nói sẽ không bao giờ gặp lại, lúc này chỉ mới qua có vài phút đã gặp nhau ngay tại đây, tình cảnh này thật giống như cô cố ý đợi anh ta, thật sự là quá…. bực mình rồi!
Tô Song Song trong lòng hoàn toàn phẫn uất, Tần Mặc tới bên người cô nhìn không chớp mắt rồi đi.
Trông anh như không có hành động gì đối với cô, nhưng khi đến bên cạnh cô, lại nhẹ nhàng nói một câu: “Không …bao giờ gặp lại.”
Giọng điệu của anh khi nói những lời này cực kỳ bình thản, nhưng lọt vào tai của Tô Song Song, quả thật như lời lẽ châm biếm, anh như vậy lại ngang nhiên chà đạp lúc cô chỉ còn lại một ít tự ái.
Cô ôm Tứ Gia hừ lạnh một tiếng, từ từ đi đến trước mặt Tần Mặc rồi tiến vào thang máy, trực tiếp nhấn nút đóng cửa.
Nhưng ngay tại lúc cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Tần Mặc đột nhiên vươn tay ngăn lại rồi bước vào, thản nhiên nhấn nút đóng.
Tô Song Song hít vào một hơi sâu, cúi đầu giả bộ đùa giỡn với Tứ Gia không ngó ngàng tới Tần Mặc. Nhưng không biết có phải vì Tứ Gia đang mang thai nên vô cùng nhõng nhẽo, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Trái lại nó lại ăn cây táo rào cây sung hướng về phía Tần Mặc gọi meo meogiống như nảy sinh tình cảm với anh. Tô Song Song lúc này mới nhớ ra Tứ Gia có một tật xấu khiến cô phải đau đầu, đó chính là: Nó rất thích trai đẹp.
Cô nhìn bộ dạng nịnh nọt của Tứ Gia đối với Tần Mặc, trong nội tâm gào thét: Đúng là đồ phản bội, ăn cây táo rào cây sung, trọng nam khinh nữ.
Thang máy mở ra, Tô Song Song ôm Tứ Gia ra ngoài, Tần Mặc không nhanh không chậm đi sau cô, Tô Song Song cảm thấy trước giờ hành lang bình thường đều rất ngắn, vậy mà hôm nay tự nhiên lại dài vô cùng.
Cô cố dồn nén lại, ra vẻ nhẹ nhõm , nhưng không ngờ Tần Mặc không hiểu chuyện lại nói chuyện lảm nhảm, không kìm chế nói một câu: “Con mèo của cô đáng yêu hơn cô đấy!”
“Đương nhiên rồi... Anh quá đáng*!” Tô Song Song vốn tưởng Tần Mặc khen ngợi thú cưng của cô, vẻ mặt đắc ý. Nhưng cuối cùng hiểu ra thì bao kìm nén nãy giờ liền bùng nổ.
Tô Song Song mạnh mẽ dừng bước chân, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Tần Mặc, nhấn mạnh từng chữ: “Tốt nhất anh đừng trêu chọc tôi nữa! Nếu không sẽ phải hối hận!”
Tần Mặc lúc này lại quay đầu nghiêm túc nhìn Tô Song Song, ánh mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng quét lên người cô, Tô Song Song nhìn anh, không thể hiểu trong ánh mắt quỷ dị kia ẩn chứa điều gì.
Cảm giác này đúng là quá mức quỷ dị, lại khiến Tô Song Song luôn chậm chạp, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, giống như cô toàn bộ đều nằm trong tầm khống chế của Tần Mặc, nhìn Tô Song Songkém cỏi bỏ trốn lúc chiến đấu.
*: dịch ra có ý nghĩa nặng lời giống như: Cha anh, Mẹ anh.