Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 217: Thuận lợi bước vào nhà
Editor: Mẹ Bầu
Tô Song Song giống như phản xạ có điều kiện, cô nhanh chóng xông lên lầu hai. Cửa vừa mở ra, Tô Song Song đã nhìn thấy Cô Tô Na đang ngồi ở dưới đất, người co rúm lại thành một khối, vừa nhìn thấy Tô Song Song đi vào, cô gái đưa hai cánh tay ra hướng về phía Tô Song Song.
Tô Song Song vội vàng nhanh chóng bước vài bước tới gần, ôm Cô Tô Na vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vào phía sau lưng của cô gái.
Lúc này Cô Tô Na mới bình tâm trở lại, một lát sau, cô gái nhỏ lôi kéo ống tay áo của Tô Song Song, vẻ mặt đầy khẩn cầu: "Chị dâu, ngài có thể ở cùng với tiểu Na hay không? Chỉ một đêm thôi, chỉ cần một đêm là tốt rồi!"
Nghe lời cầu xin của Cô Tô Na, trong lòng của Tô Song Song cũng cảm thấy rối loạn. Thực ra cô ở lại chỗ này thơ thẩn cả một ngày cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Nhưng theo bản năng, Tô Song Song quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Dường như ở nơi nhà cũ của nhà họ Mặc, trong ký ức của Tần Mặc có những chuyện gì đó không được tốt. Nếu buộc anh phải ở lại nơi này một ngày, tựa như có chút quá đáng,. Cho nên, Tô Song Song do dự.
Tô Song Song chỉ mới do dự một lát, Cô Tô Na lại đã khóc càng thương tâm hơn. Cô khóc đến nỗi ông nội Tần đang đứng ở cửa phải lên tiếng than thở. Tô Song Song cắn môi suy nghĩ một chút, rốt cuộc cô quyết định vẫn nên thương lượng với Tần Mặc một chút, xem anh có thể chấp nhận chuyện ở lại chỗ này một đêm để đối phó hay không
Đúng lúc Tô Song Song ngẩng đầu lên, thì đột nhiên cô nhìn thấy Tần Mặc không biết đã đi lên đây từ lúc nào. Ánh mắt của cô chợt sáng lên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt giá lạnh như băng kia của Tần Mặc, thì trong nháy mắt, ánh sáng trong đôi mắt của Tô Song Song lại bị dập tắt.
Tô Song Song có chút lạnh người. Hôm nay cô thật sự đã làm rất nhiều chuyện quá mức, còn Tần Mặc vẫn luôn nhân nhượng với cô.
Tô Song Song há miệng, còn chưa kịp nói, đã nghe thấy Cô Tô Na mở miệng nói cầu xin: DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn "Chị dâu, nếu như ngài không có cách nào ở lại chỗ này, thì có thể mang tiểu Na cùng đi với chị được hay không? Tiểu Na ở nhà chị dâu vài ngày nhé, bác sĩ nói như vậy tinh thần của em sẽ ổn định ngay lập tức!"
"!" Lời nói đơn giản của Cô Tô Na như một ngọn đèn sáng, trong nháy mắt chiếu sáng ý nghĩ của Tô Song Song. Cô đảo mắt một vòng suy nghĩ, nhà của Tần Mặc chiếm nửa tầng lầu, phòng dành cho khách cũng còn để trống nhiều. Tần Mặc không muốn ở lại nhà cũ này, vừa đúng có thể để cho tiểu Na đến nhà cô để ở, cũng có thể làm cho trong nhà được náo nhiệt thêm một chút.
Theo bản năng Tô Song Song ngoái nhìn lại về phía Tần Mặc muốn trưng cầu ý kiến. Nhưng cô thấy gương mặt của Tần Mặc lúc này vẫn giữ vẻ băng giá như cũ là, không có một chút biểu tình gì.
Tô Song Song cảm thấy Tần Mặc không tỏ vẻ gì liền cho rằng đây là chuyện tốt. Cô đang định mở miệng nói chuyện để cầu xin anh, thì Tần Mặc lại đột nhiên bước lên trước.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn ông nội Tần đang đứng ở bên cạnh, bình tĩnh nói tựa như đang trần thuật lại sự thật: "Ông nội, ông xác định là con bé sẽ trở lại bình thường như bác sĩ đã nói chứ?"
Ông nội Tần còn tưởng rằng rốt cuộc Tần Mặc đã quan tâm đến Cô Tô Na rồi, lập tức liền cao hứng, quay đầu nhìn lại nhìn Tần Mặc, hỏi: "Anh muốn nói đến bác sĩ tâm lý hay sao? Ta vẫn cho tiểu Na đến gặp bác sĩ tâm lý đấy chứ!"
Tần Mặc như cũ, vẫn không có biểu tình gì khác. Giọng nói đầy nhiệt huyết của ông nội Tần lập tức giống như bị khối băng nhỏ nức lên, nhất thời nụ cười trên mặt ông có chút cứng ngắc, chỉ là ông vẫn như cũ, trong lòng tràn đầy sự hi vọng và mong đợi, xem Tần Mặc có thể nói ra một điều gì đó có tính xây dựng một chút.
"Ông xác định dùng bác sĩ tâm lý sẽ có tác dụng chứ? Bộ dáng của con bé như vậy cũng nên đi khám ở khoa tâm thần xem thế nào." Tần Mặc nói xong đừng nói là ông nội Tần, ngay cả Tô Song Song cũng sửng sốt. Lời nói này của Tần Mặc, thật sự cũng quá cầm thú rồi!
"A Mặc!" Tô Song Song thấy mặt mũi ông nội Tần trắng bệch ra, vội vàng khẽ quát một tiếng, tránh để cho hai người bọn họ cãi vã nhau.
Bộ dạng của Tần Mặc tỏ ra là mình đang nói thật, tuyệt đối không có nửa điểm muốn lùi bước. Thật ra thì ông nội Tần không muốn đối địch với Tần Mặc, nhất là vào lúc này.
Nhưng mà bộ dạng của Tần Mặc thật sự là quá khinh người, nên đã làm ông cụ bị tức giận. Ông nội Tần giộng mạnh cây quải trượng trong tay xuống nền đất mấy cái, nhưng việc này cũng không thể nào làm cho sự tức giận trong lòng của ông phát tiết ra ngoài hết được.
Cô Tô Na cũng dừng ngay tiếng khóc, ngẩng khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn vào Tần Mặc.
Tần Mặc cúi đầu xuống nhìn, lần đầu tiên anh chủ động nhìn về phía Cô Tô Na. Chỉ có điều, ánh mắt kia của anh nhìn Cô Tô Na cũng chẳng khác gì khi anh nhìn một người xa lạ. Chính là bởi vì Cô Tô Na luôn chiếm dụng thời gian của anh cùng với Tô Song Song, cho nên vẻ mặt của anh mới có vẻ đặc biệt lạnh như băng như vậy.
"Nhìn xem, không phải là không khóc nữa rồi sao?" Tận sâu từ trong xương, Tần Mặc đã không thích Cô Tô Na. Có thể nói, vốn dĩ anh đã không hiểu được cái gì là thương hương tiếc ngọc..., cho nên trong lời nói chuyện với Cô Tô Na, anh không hề có đến một chút mềm mỏng hoặc là quan tâm.
Cô Tô Na nghe thấy lời nói này của Tần Mặc..., kinh sợ đến nỗi, đôi con ngươi cũng như đã sắp sửa rơi khỏi tròng mắt đến nơi. Cô gái há to miệng, lúc này cô không có cách nào khóc nổi, nhưng nếu như cô không khóc, thì hoàn toàn sẽ không giữ lại được Tô Song Song, chứ đừng nói gì đến chuyện muốn đến sống ở trong nhà Tô Song Song.
Cô Tô Na chớp mắt một cái, gắt gao lôi kéo ống tay áo của Tô Song Song, lập tức tìm được một lý do để tiếp tục khóc lên. Cô Tô Na nghẹn ngào nhỏ giọng nói với Tô Song Song: "Chị dâu, có phải anh trai nói là em, nói là em... là bị bệnh thần kinh có phải không?"
"Không phải, mà là bệnh tâm thần!" Tần Mặc tức thời mở miệng đáp lại. Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc nói ra lời này, liền nhắm mắt lại, trong lòng cô tức giận không biết nên nói điều gì cho phải nữa.
Bản tính cầm thú của Tần Mặc như thế nào, vào lúc này đã hiển lộ hết lần này tới lần khác. Tô Song Song có cảm giác Cô Tô Na ở trong ngực mình lại khóc thương tâm hơn, đầu cô lại bắt đầu cảm thấy đau nhức.
Tô Song Song đang suy nghĩ nên khuyên nhủ Cô Tô Na như thế nào, ánh mắt vừa nhìn sang ông nội Tần. Ông cụ tức giận sắc mặt đã trắng bệch, quay chiếc quải trượng lại, vung mạnh định đánh lên trên người Tần Mặc. Tô Song Song bị dọa cho sợ liền hét lên một tiếng: "Dừng lại, tiểu Na... Tiểu Na sẽ đến nhà ở với cháu! Ông nội, ngài đừng lo lắng nữa!"
Tô Song Song rống lên một tiếng xong, tất cả ba người khác liền ngây ngẩn cả người tại chỗ ngay lập tức. Ngay sau đó Tần Mặc nhíu mày, rõ ràng anh rất không hài lòng đối với những lời nói kia của Tô Song Song.
Cánh tay của ông nội Tần giơ đến được một lièn lại thu trở lại, cúi đầu liếc mắt nhìn Cô Tô Na. Nhìn thấy Cô Tô Na đã ngừng khóc, trong tròng mắt còn đang sưng mọng vì khóc đã chứa đầy sự hưng phấn, ông cụ cũng thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
Thừa cơ hội này, hai tay Cô Tô Na ôm chặt lấy eo Tô Song Song, bộ dạng nhìn thế nào cũng thấy đúng là cái kiểu đã coi Tô Song Song là chỗ dựa vững chắc của mình, cho dù thế nào cũng không chịu buông tay ra nữa.
Tô Song Song giống như phản xạ có điều kiện, cô nhanh chóng xông lên lầu hai. Cửa vừa mở ra, Tô Song Song đã nhìn thấy Cô Tô Na đang ngồi ở dưới đất, người co rúm lại thành một khối, vừa nhìn thấy Tô Song Song đi vào, cô gái đưa hai cánh tay ra hướng về phía Tô Song Song.
Tô Song Song vội vàng nhanh chóng bước vài bước tới gần, ôm Cô Tô Na vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vào phía sau lưng của cô gái.
Lúc này Cô Tô Na mới bình tâm trở lại, một lát sau, cô gái nhỏ lôi kéo ống tay áo của Tô Song Song, vẻ mặt đầy khẩn cầu: "Chị dâu, ngài có thể ở cùng với tiểu Na hay không? Chỉ một đêm thôi, chỉ cần một đêm là tốt rồi!"
Nghe lời cầu xin của Cô Tô Na, trong lòng của Tô Song Song cũng cảm thấy rối loạn. Thực ra cô ở lại chỗ này thơ thẩn cả một ngày cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Nhưng theo bản năng, Tô Song Song quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Dường như ở nơi nhà cũ của nhà họ Mặc, trong ký ức của Tần Mặc có những chuyện gì đó không được tốt. Nếu buộc anh phải ở lại nơi này một ngày, tựa như có chút quá đáng,. Cho nên, Tô Song Song do dự.
Tô Song Song chỉ mới do dự một lát, Cô Tô Na lại đã khóc càng thương tâm hơn. Cô khóc đến nỗi ông nội Tần đang đứng ở cửa phải lên tiếng than thở. Tô Song Song cắn môi suy nghĩ một chút, rốt cuộc cô quyết định vẫn nên thương lượng với Tần Mặc một chút, xem anh có thể chấp nhận chuyện ở lại chỗ này một đêm để đối phó hay không
Đúng lúc Tô Song Song ngẩng đầu lên, thì đột nhiên cô nhìn thấy Tần Mặc không biết đã đi lên đây từ lúc nào. Ánh mắt của cô chợt sáng lên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt giá lạnh như băng kia của Tần Mặc, thì trong nháy mắt, ánh sáng trong đôi mắt của Tô Song Song lại bị dập tắt.
Tô Song Song có chút lạnh người. Hôm nay cô thật sự đã làm rất nhiều chuyện quá mức, còn Tần Mặc vẫn luôn nhân nhượng với cô.
Tô Song Song há miệng, còn chưa kịp nói, đã nghe thấy Cô Tô Na mở miệng nói cầu xin: DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn "Chị dâu, nếu như ngài không có cách nào ở lại chỗ này, thì có thể mang tiểu Na cùng đi với chị được hay không? Tiểu Na ở nhà chị dâu vài ngày nhé, bác sĩ nói như vậy tinh thần của em sẽ ổn định ngay lập tức!"
"!" Lời nói đơn giản của Cô Tô Na như một ngọn đèn sáng, trong nháy mắt chiếu sáng ý nghĩ của Tô Song Song. Cô đảo mắt một vòng suy nghĩ, nhà của Tần Mặc chiếm nửa tầng lầu, phòng dành cho khách cũng còn để trống nhiều. Tần Mặc không muốn ở lại nhà cũ này, vừa đúng có thể để cho tiểu Na đến nhà cô để ở, cũng có thể làm cho trong nhà được náo nhiệt thêm một chút.
Theo bản năng Tô Song Song ngoái nhìn lại về phía Tần Mặc muốn trưng cầu ý kiến. Nhưng cô thấy gương mặt của Tần Mặc lúc này vẫn giữ vẻ băng giá như cũ là, không có một chút biểu tình gì.
Tô Song Song cảm thấy Tần Mặc không tỏ vẻ gì liền cho rằng đây là chuyện tốt. Cô đang định mở miệng nói chuyện để cầu xin anh, thì Tần Mặc lại đột nhiên bước lên trước.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn ông nội Tần đang đứng ở bên cạnh, bình tĩnh nói tựa như đang trần thuật lại sự thật: "Ông nội, ông xác định là con bé sẽ trở lại bình thường như bác sĩ đã nói chứ?"
Ông nội Tần còn tưởng rằng rốt cuộc Tần Mặc đã quan tâm đến Cô Tô Na rồi, lập tức liền cao hứng, quay đầu nhìn lại nhìn Tần Mặc, hỏi: "Anh muốn nói đến bác sĩ tâm lý hay sao? Ta vẫn cho tiểu Na đến gặp bác sĩ tâm lý đấy chứ!"
Tần Mặc như cũ, vẫn không có biểu tình gì khác. Giọng nói đầy nhiệt huyết của ông nội Tần lập tức giống như bị khối băng nhỏ nức lên, nhất thời nụ cười trên mặt ông có chút cứng ngắc, chỉ là ông vẫn như cũ, trong lòng tràn đầy sự hi vọng và mong đợi, xem Tần Mặc có thể nói ra một điều gì đó có tính xây dựng một chút.
"Ông xác định dùng bác sĩ tâm lý sẽ có tác dụng chứ? Bộ dáng của con bé như vậy cũng nên đi khám ở khoa tâm thần xem thế nào." Tần Mặc nói xong đừng nói là ông nội Tần, ngay cả Tô Song Song cũng sửng sốt. Lời nói này của Tần Mặc, thật sự cũng quá cầm thú rồi!
"A Mặc!" Tô Song Song thấy mặt mũi ông nội Tần trắng bệch ra, vội vàng khẽ quát một tiếng, tránh để cho hai người bọn họ cãi vã nhau.
Bộ dạng của Tần Mặc tỏ ra là mình đang nói thật, tuyệt đối không có nửa điểm muốn lùi bước. Thật ra thì ông nội Tần không muốn đối địch với Tần Mặc, nhất là vào lúc này.
Nhưng mà bộ dạng của Tần Mặc thật sự là quá khinh người, nên đã làm ông cụ bị tức giận. Ông nội Tần giộng mạnh cây quải trượng trong tay xuống nền đất mấy cái, nhưng việc này cũng không thể nào làm cho sự tức giận trong lòng của ông phát tiết ra ngoài hết được.
Cô Tô Na cũng dừng ngay tiếng khóc, ngẩng khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn vào Tần Mặc.
Tần Mặc cúi đầu xuống nhìn, lần đầu tiên anh chủ động nhìn về phía Cô Tô Na. Chỉ có điều, ánh mắt kia của anh nhìn Cô Tô Na cũng chẳng khác gì khi anh nhìn một người xa lạ. Chính là bởi vì Cô Tô Na luôn chiếm dụng thời gian của anh cùng với Tô Song Song, cho nên vẻ mặt của anh mới có vẻ đặc biệt lạnh như băng như vậy.
"Nhìn xem, không phải là không khóc nữa rồi sao?" Tận sâu từ trong xương, Tần Mặc đã không thích Cô Tô Na. Có thể nói, vốn dĩ anh đã không hiểu được cái gì là thương hương tiếc ngọc..., cho nên trong lời nói chuyện với Cô Tô Na, anh không hề có đến một chút mềm mỏng hoặc là quan tâm.
Cô Tô Na nghe thấy lời nói này của Tần Mặc..., kinh sợ đến nỗi, đôi con ngươi cũng như đã sắp sửa rơi khỏi tròng mắt đến nơi. Cô gái há to miệng, lúc này cô không có cách nào khóc nổi, nhưng nếu như cô không khóc, thì hoàn toàn sẽ không giữ lại được Tô Song Song, chứ đừng nói gì đến chuyện muốn đến sống ở trong nhà Tô Song Song.
Cô Tô Na chớp mắt một cái, gắt gao lôi kéo ống tay áo của Tô Song Song, lập tức tìm được một lý do để tiếp tục khóc lên. Cô Tô Na nghẹn ngào nhỏ giọng nói với Tô Song Song: "Chị dâu, có phải anh trai nói là em, nói là em... là bị bệnh thần kinh có phải không?"
"Không phải, mà là bệnh tâm thần!" Tần Mặc tức thời mở miệng đáp lại. Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc nói ra lời này, liền nhắm mắt lại, trong lòng cô tức giận không biết nên nói điều gì cho phải nữa.
Bản tính cầm thú của Tần Mặc như thế nào, vào lúc này đã hiển lộ hết lần này tới lần khác. Tô Song Song có cảm giác Cô Tô Na ở trong ngực mình lại khóc thương tâm hơn, đầu cô lại bắt đầu cảm thấy đau nhức.
Tô Song Song đang suy nghĩ nên khuyên nhủ Cô Tô Na như thế nào, ánh mắt vừa nhìn sang ông nội Tần. Ông cụ tức giận sắc mặt đã trắng bệch, quay chiếc quải trượng lại, vung mạnh định đánh lên trên người Tần Mặc. Tô Song Song bị dọa cho sợ liền hét lên một tiếng: "Dừng lại, tiểu Na... Tiểu Na sẽ đến nhà ở với cháu! Ông nội, ngài đừng lo lắng nữa!"
Tô Song Song rống lên một tiếng xong, tất cả ba người khác liền ngây ngẩn cả người tại chỗ ngay lập tức. Ngay sau đó Tần Mặc nhíu mày, rõ ràng anh rất không hài lòng đối với những lời nói kia của Tô Song Song.
Cánh tay của ông nội Tần giơ đến được một lièn lại thu trở lại, cúi đầu liếc mắt nhìn Cô Tô Na. Nhìn thấy Cô Tô Na đã ngừng khóc, trong tròng mắt còn đang sưng mọng vì khóc đã chứa đầy sự hưng phấn, ông cụ cũng thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
Thừa cơ hội này, hai tay Cô Tô Na ôm chặt lấy eo Tô Song Song, bộ dạng nhìn thế nào cũng thấy đúng là cái kiểu đã coi Tô Song Song là chỗ dựa vững chắc của mình, cho dù thế nào cũng không chịu buông tay ra nữa.