Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 212: Khích bác ly gián



Editor: Mẹ Bầu 
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc đi ra ngoài, rống lên một tiếng thật lớn: "Sao anh không gọi điện thoại mà hỏi thăm tình hình trước một chút đã! Ngộ nhỡ người ta không muốn gặp lại anh thì sao?" Bạch Tiêu thấy bộ dạng hăm hăm hở hở đầy vẻ gấp rút kia của Tần Mặc, quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Tần Mặc vẫn không ngừng bước chân, mà cũng không có ý định lấy điện thoại di động ra để gọi cho Tô Song Song, chỉ nói lại một câu lạnh như băng: "Tôi muốn cho cô ấy một sự bất ngờ."
"!"
"!"
Đừng nói là Bạch Tiêu, ngay cả Lục Minh Viễn trong nháy mắt cũng bị lời nói kia của Tần Mặc làm cho kinh ngạc, đây là chuyện nhỏ nhặt mà Tần Mặc có thể thương lượng sao?
Bạch Tiêu cùng Lục Minh Viễn hai người đồng thời cùng vươn tay ra nhéo mạnh vào cánh tay của mình một cái. Cả hai người lại cùng đồng thời kêu lên một tiếng suýt xoa vì đau, lúc này mới xác định được, quả thật lời nói kia được nói ra từ trong miệng của Tần Mặc.
Bạch Tiêu nuốt nước miếng một cái, còn đang định nói thêm một câu gì đó với Tần Mặc, nhưng Tần Mặc đã sớm mở cửa đi ra ngoài. Bạch Tiêu nhìn cánh  cửa ra vào đóng lại, tiếp đó anh quay đầu nhìn về phía Lục Minh Viễn lúc này mặt mũi cũng vẫn đang ngơ ngẩn, lầm bầm lầu bầu nói như một kẻ đần độn: "Công lao của tôi đấy."
Chỉ có điều Bạch Tiêu nói xong lập tức cảm thấy hối hận. Anh sợ bị Lục Minh Viễn nghe được, vội vàng nhìn sang, nhưng bất hạnh thay, câu nói kia vẫn bị Lục Minh Viễn nghe được.
"Cái gì?" Lục Minh Viễn không nghe rõ, đi tới đá Bạch Tiêu một cước, nghĩ muốn thừa dịp nước đục thả câu.
Bạch Tiêu vừa nghĩ tới Tần Mặc vậy mà lại đã xem hết cuốn “Kế sách trong yêu dương” mà anh đã viết kia. Hơn nữa lại còn rất thông hiểu đạo lí, cũng đã có thể chơi trò lãng mạn rồi. Bạch Tiêu cũng đã cảm nhận được, quả thật Tần Mặc không phải là người bình thường khả năng lực học tập của anh quả thực đạt đến tiêu chuẩn nhất định!
Chẳng qua là Bạch Tiêu vừa nghĩ đến lại rất muốn ói ra. Thật ra thì, cuốn sách kia lúc trước vốn là bảo bối để anh đi tán gái, Tần Mặc đã học tập được đến như vậy, liệu có dùng được thật không?
"Không có gì, chính là... do Tiểu Tần Tần đã ở bên cạnh tôi nhiều năm, mưa dầm thấm đất, chắc học cũng nhanh thôi..." Bạch Tiêu cũng không dám nói thật với Lục Minh Viễn, nếu như truyền tới trong lỗ tai Tần Mặc, đoán chừng cái mạng nhỏ này của anh cũng không bảo vệ được rồi.
Yêu nghiệt của “Kế sách trong yêu đương” hừ lạnh lên một tiếng: Tôi sẽ là quả bom hẹn giờ của cậu, là quả bom hẹn giờ đó!
Lục Minh Viễn thấy cái vẻ mặt này của Bạch Tiêu cũng hiểu được ngay. Anh khẳng định lời nói kia của Bạch Tiêu chắc chắn không có cái gì tốt, cho nên cũng không hỏi lại nữa. Tối hôm qua Lục Minh Viễn cũng ngủ không ngon, lại thấy Bạch Tiêu không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, cũng xoay người đi ra ngoài, dự định bổ sung thêm cho mình một giấc ngủ nữa.
Mặc dù trên mặt Bạch Tiêu vẫn còn đang dính nhơm nhớp, nhưng mà anh thật sự không còn tâm trí lẫn sức khí lực đi lau rửa nữa, đưa tay túm lấy chiếc ga trải giường lên lau qua quít lớp sốt cà chua ở trên mặt mình một chút, sau đó nằm luôn trên mặt đất ngủ bù.
Từ sáng sớm, hồn vía của Tô Song Song cũng đã bay đến chín tầng mây, cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, nghĩ muốn gọi điện hoại cho Tần Mặc, nhưng lại sợ bị mất thể diện, cho nên cả người cũng thấy ủ rũ, phờ phạc.
Cô Tô Na vẫn dính chặt ở bên cạnh Tô Song Song, bộ dạng có vẻ rất đáng thương, cô muốn nhờ Tô Song Song giảng giải cho cô một số vấn đề.
Đầu tiên Tô Song Song còn cách mười phút thì lại nhìn điện thoại di động một chút, nhưng đến cuối cùng, kỹ năng giảng dạy của cô đã hoàn toàn bị kích thích, Tô Song Song bắt đầu giảng giải một cách cao hứng.
Đang lúc Tô Song Song cao hứng giảng giải các vấn đề, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Tô Song Song giống như có phản xạ có điều kiện vậy, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, không hề nghĩ ngợi liền vội vàng nhận luôn cuộc gọi.
Điện thoại vừa thông suốt, Tô Song Song liền lầm vào vòng mơ hồ, cảm thấy khi có tiếng chuông điện thoại vừa vang lên mà đã vội nhận cuộc gọi luôn như vậy, thì thật sự là không có chút tiết tháo nào, nhưng mà ở sâu thẳm trong lòng cô vẫn nôn nao mong đợi.
Khóe miệng của Tô Song Song cũng không kiềm chế nổi liền cong lên. Cô còn đang suy nghĩ một lát xem nên mở miệng với Tần Mặc như thế nào, coi như anh có nói lời xin lỗi, cô cũng không muốn tha thứ cho anh.
"Song Song…"
Đối phương vừa mở miệng, Tô Song Song liền sửng sốt một chút, chút cảm xúc màu hồng trong lòng cô, chỉ trong nháy mắt liền vỡ tan như bong bóng. Khóe môi của cô giật giật, liếc mắt nhìn Cô Tô Na đang làm bài ở bên cạnh, liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Điện thoại ở đầu bên kia cũng trầm mặc một khắc, Tô Song Song có chút phí sức mới thưa lên được một tiếng: "Anh…"
Tần Dật Hiên khe khẽ thở dài, hai người lại trầm mặc một hồi. Rốt cuộc  Tần Dật Hiên không nhẫn nại được nữa, anh mở miệng phá vỡ cái cục diện bế tắc này: "Song Song, anh biết bây giờ em không còn tin tưởng ở anh nữa, nhưng mà anh sẽ không bao giờ làm hại em, có đúng hay không?"
"Vâng…! Em hiểu…" Tô Song Song cũng không muốn hoài nghi Tần Dật Hiên, nhưng mà những tổn thương cùng với sự lừa gạt của anh trước kia đối với cô thật sự là quá lớn, khiến cho ở trong lòng cô không khỏi buộc phải xây dựng một phòng tuyến đối với Tần Dật Hiên.
"Anh phát hiện ra một chuyện này, trong điện thoại không thể nói ra hết được, em có thể đi ra ngoài một chút hay không?" Tần Dật Hiên thử hỏi thăm dò một câu, thái độ cực kỳ e dè cẩn thận.
Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Dật Hiên nói chuyện với mình với vẻ cầu khẩn như vậy, đủ loại quá khứ thoáng hiện lên ở trước mắt cô. Tô Song Song đã cảm thấy trong lòng mình như bị tắc nghẹn lại, nhưng mà lý trí nói cho cô biết bây giờ không phải là lúc cô đi gặp Tần Dật Hiên.
Tô Song Song mở miệng còn đang muốn cự tuyệt, thì Tần Dật Hiên lại nói thêm một câu: "Anh đã điều tra được chuyện của Vương Tử và của Dương Hinh có liên quan đến nhau, mà ở phía sau lưng Dương Hinh tựa như còn có người…"
Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, liền nuốt ngược trở lại những lời nói muốn cự tuyệt kia, cô cau mày hỏi lại một câu: "Thật sao?"
"Ừ! Anh có một số tấm hình em cần phải tự mình đến xem một chút. Hiện tại anh mới chỉ điều tra ra được một chút việc nhỏ không đáng kể. Nhưng mà, anh có cảm giác, cảm thấy bên trong đó có chuyện gì đó rất quan trọng đối với em, cho nên anh mới bảo em tới xem một chút… Giúp anh phân tích một chút."
tiếp tục ném ra mồi, thật ra thì những thứ đồ này anh chỉ cần gửi qua Email cho Tô Song Song cũng được. Nhưng cái chính là Tần Dật Hiên muốn được gặp gỡ Tô Song Song, muốn biết cô cuộc sống của cô có tốt hay không, trên mặt Tô Song Song có còn mang theo nụ cười ngây thơ nữa hay không. Nếu được như vậy là tốt rồi.
Nói đến đây giọng nói của Tần Dật Hiên nghe càng thêm nặng nề: "Anh có một loại dự cảm, người đứng ở phía sau hậu trường dường như đang bắt đầu phát động một âm mưu rất lớn!"
"Chuyện này…" Tô Song Song vẫn có chút do dự, hiện tại cô và Tần Mặc còn đang chiến tranh lạnh, nếu cô chạy đi gặp Tần Dật Hiên, sợ rằng sẽ làm gia tăng thêm hiểu lầm.
"Song Song, hiện tại anh chỉ là anh trai của em mà thôi, anh hiểu điều này rất rõ ràng, em có thể trốn tránh anh, thế nhưng nếu như vậy sẽ chỉ làm cho người khác càng thêm hoài nghi." Lúc Tần Dật Hiên nói ra những lời này trong anh tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...