Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 205-2: Ngọt ngào chết không đền mạng (tiếp theo)
Editor: Mẹ Bầu
Tần Mặc thấy Tô Song Song thu chân về, cũng liền để cô tùy ý, hai tay anh mở rộng ra, tùy ý đặt ở hai bên bồn tắm, nhìn như thờ ơ không buồn để ý. Nhưng anh lại nói một câu hết sức nghiêm túc: "Nơi nào trên người em, anh cũng thích!"
"!" Tô Song Song thiếu chút nữa thì bị sặc một ngụm nước mà chết. Cô liếc tròng mắt nhìn sang phía Tần Mặc, thấy cái mũi đôi mắt của anh, tất cả ngũ quan, cái nào cũng vẫn nguyên như trước. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Thế nhưng tại làm sao cái miệng của anh lại trở nên ngọt ngào như vậy chứ, vị ngọt ngào làm ấm áp đến tận trái tim của cô.
“Ặc…” Tô Song Song thẹn thùng cúi đầu xuống. Cô không làm thế nào mà che giấu được nụ cười trên khóe miệng. Bàn chân nhỏ của cô giật giật, ngượng ngùng nói: "Em cũng vậy, trên người anh, nơi nào em cũng thích."
Nói xong Tô Song Song nhất thời cảm giác gương mặt của mình cũng bắt đầu nóng rần lên, trái tim cũng đập mạnh thình thịch thình thịch cực nhanh. Một chút liêm sỉ còn sót lại trong cô rốt cục cũng liền nổi lên, trong nội tâm của cô yên lặng tự khiển trách mình: Hai người bọn họ đang ở chỗ này nói với nhau những điều như vậy, thật là không biết xấu hổ hay sao?
"Một lát nữa em muốn ăn cái gì, để anh làm cho em ăn." Tần Mặc cúi đầu hôn một cái lên trán của Tô Song Song, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài, cầm lấy chiếc áo tắm vẫn để một bên, khoác lên người.
Gương mặt của Tô Song Song vẫn còn đang bốc lửa, cô vẫn còn đắm chìm ở trong những lời nói ngọt ngào, chan chứa tình cảm kia của Tần Mặc. Vào lúc này cô mới đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, sờ sờ vào trán của mình. Không biết có phải là do cảm giác của không chuẩn hay không, mà cô cảm thấy trên mặt trên của mình vẫn còn có độ ấm của nụ hôn kia của Tần Mặc.
Đợi đến lúc cô phản ứng kịp với lời nói của Tần Mặc, rằng anh muốn nấu cơm cho cô ăn, Tô Song Song vội đứng bật dậy. Cô cũng không để tâm đến thân thể của mình có còn bị khó chịu nữa hay không, vội vàng cầm lấy quần áo, hấp tấp vừa khoác lên người vừa chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy ở phòng bếp đã chuẩn bị sẵn sàng, Tần Mặc chỉ còn thiếu một bước chưa nổi lửa, thì Tô Song Song vội vàng gầm nhẹ lên một tiếng: "Từ từ đã, ra tay lưu ý một chút!"
Câu "từ từ đã…” thì Tần Mặc nghe rõ, chỉ có điều câu nói phía sau “…ra tay lưu ý một chút!", thì anh nghe không hiểu lắm. Tần Mặc ngẩng đầu lên, nhướng đôi chân mày nhìn về phía Tô Song Song, chờ cô giải thích.
Vào lúc này, Tô Song Song tựa như một làn khói đã chạy tới nơi, một phát nhấc luôn cái vung nồi lên nhìn bên trong, thấy trong đó chỉ có gạo và nước, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Tô Song Song tự mình nghiêm túc kiểm tra một lần, lúc này cô mới đồng ý bảo Tần Mặc đã có thể nổi lửa lên được rồi.
Tần Mặc thấy Tô Song Song đi chân trần ra ngoài, anh đưa hai tay ôm vào hông của cô, nhấc lên một cái, sau đó đặt cô ngồi lên trên mặt bàn gỗ, để cho cô ngồi ở chỗ này đợi mình.
Anh xoay người lại nhìn lò nướng, rồi quay đầu lại hỏi Tô Song Song một câu: "Ngày hôm qua em nướng bánh ngọt à?"
Vào lúc này Tô Song Song đang đu đưa hai cằng chân, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, chỉ sợ anh làm ra cái chuyện gì giống như con thiêu thân, làm nổ tung cả mình lên. Vừa nghe thấy lời nói này của Tần Mặc, lúc này cô mới sực nhớ ra là ngày hôm qua mình đã làm bánh ngọt.
Cô vội vàng nhảy xuống, mở lò nướng ra để xem xét. Nhìn vào bên trong thấy chiếc bánh ngọt mềm mịn vàng ươm, trong lòng cảm khái một câu: Cái lò nướng nậy thực sự rất tốt!
Cô suy nghĩ một chút, đẩy Tần Mặc ra sau lưng, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng bếp, cười vẻ thần bí, nói: "Một lát nữa em sẽ cho anh một sự vui mừng!"
Tần Mặc định cứ như vậy tựa vào cửa phòng bếp, nhìn Tô Song Song ở bên trong bận rộn nhảy tới nhảy lui. Nhưng sực nhớ ra, anh lại đứng dậy, đi tới cửa, cầm lên một đôi dép lê mang tới phòng bếp.
Tần Mặc đứng ở sau lưng Tô Song Song, để đôi dép đi trong nhà ở trên mặt đất, tiếp sau đó, từ phía sau, anh giơ tay nắm vào hông của cô, nhấc lên, sau đó đặt cô tới chỗ đôi dép, để cô xuống đi vào chân.
Tô Song Song vừa mới kị phản ứng lại, chỉ cảm thấy như mình đang ngồi trên cáp treo vậy, lắc lư lên một cái rồi lại lắc lư xuống một cái. Chẳng qua là khi xuống lần nữa, liền thấy dưới chân mình là một mảnh ấm áp.
Tô Song Song quay lưng về phía Tần Mặc, cái miệng nhỏ nhắn không kiềm chế được thoáng chu ra một cái, thẹn thùng đỏ mặt. Cô cũng không nói chuyện, chỉ sợ sẽ làm cho Tần Mặc nhìn thấy cái bộ dạng không có tiền đồ này của mình.
Tô Song Song vừa nhìn vào công thức vừa làm bánh ngọt, kỹ thuật cực kỳ không thuần thục. Cũng may bơ và tất cả các nguyên liệu khác đều đã được khách sạn cung cấp sẵn rồi, cô chỉ việc trực tiếp dùng là được.
Đến giai đoạn cuối cùng của trình tự làm bánh, khi dùng chocolate lỏng để viết chữ lên bánh, Tô Song Song lại bị gặp phải một chút khó khăn. Cô viết xong dòng chữ sinh nhật vui vẻ, thì dường như có chút bị thiếu chỗ, cô tính toán viết chữ Tần Mặc lên trên, hẹp lại một chút thì nhìn không được đẹp, nhưng nếu như cô viết khác đi thì lại sợ Tần Mặc không chịu nổi.
Tô Song Song đứng thật lâu mà vẫn không ra tay. Tần Mặc tựa người vào cửa phòng bếp nhìn Tô Song Song. Từ vị trí này của anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tô Song Song, thấy cô nửa ngày không động đậy, anh còn tưởng rằng cô làm hỏng rồi, đang ảo não.
Anh khẽ nhấc người dậy, đi về hướng Tô Song Song, nghiêng đầu qua để nhìn. Tô Song Song vẫn đang đứng sững sờ ở đó, chỉ trong nháy mắt anh đã hiểu ngay cô đang buồn về chuyện gì.
Tần Mặc suy nghĩ một chút, từ phía sau vòng tay qua người Tô Song Song, sau đó tay phải cầm lấy tay của cô, viết xuống trên mặt chiếc bánh ngọt hai chữ "Mặc", "Song" như rồng bay phượng múa.
Tô Song Song nhìn hai chữ này, trái tim nhỏ vừa mới bình tĩnh lại, lúc này lại bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên "Thình thịch thình thịch". Cô há miệng ra, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được điều gì, khóe miệng lại hóa thành một nụ cười xinh đẹp và ngọt ngào.
Tần Mặc nghiêng đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt của Tô Song Song, sau đó vẻ ở bên ngoài hai cái tên của hai người bọn họ một hình trái tim nhìn rất đẹp mắt.
Tô Song Song nhìn thấy trái tim này, nụ cười trên khóe miệng lại càng ngọt ngào hơn. Xem ra đây là thời điểm cô thấy hạnh phúc nhất. Tô Song Song vừa đặt tờ hướng dẫn làm bánh xuống bên cạnh thì lúc này đột nhiên điện thoại di động lại vang lên, dọa Tô Song Song giật nảy mình.
Cô quá hốt hoảng cũng không kịp liếc mắt nhìn số điện thoại đang biểu hiện trên màn hình nữa, cứ thế nhận luôn cuộc gọi. Điện thoại vừa thông suốt, phía đầu bên kia hết sức huyên náo, Tô Song Song còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy bên đầu điện thoại đằng kia gấp gáp kêu lớn.
"Song Song, cô không thể cùng với Tần Mặc, cô ở chung một chỗ với ai cũng được, nhưng không thể ở cùng với người nhà họ Tần, bởi vì anh… Tút tút…"
Điện thoại đầu bên kia nhi còn chưa nói hết câu thì điện thoại dường như liền bị vội vả cúp luôn. Tô Song Song sửng sốt một chút, vội vàng gọi trở lại, những điện thoại ở đầu kia chỉ biểu hiện đối phương đã tắt máy.
Rất lâu sau, trái tim của Tô Song Song vẫn không thể bình tĩnh trở lại nổi. Mặc dù mới chỉ là một câu nói thôi, nhưng mà Tô Song Song cũng đã nghe ra được đối phương là người nào, đó chính là Âu Dương Minh, người đã được người trong nội tộc đưa về!
Tần Mặc thấy Tô Song Song thu chân về, cũng liền để cô tùy ý, hai tay anh mở rộng ra, tùy ý đặt ở hai bên bồn tắm, nhìn như thờ ơ không buồn để ý. Nhưng anh lại nói một câu hết sức nghiêm túc: "Nơi nào trên người em, anh cũng thích!"
"!" Tô Song Song thiếu chút nữa thì bị sặc một ngụm nước mà chết. Cô liếc tròng mắt nhìn sang phía Tần Mặc, thấy cái mũi đôi mắt của anh, tất cả ngũ quan, cái nào cũng vẫn nguyên như trước. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Thế nhưng tại làm sao cái miệng của anh lại trở nên ngọt ngào như vậy chứ, vị ngọt ngào làm ấm áp đến tận trái tim của cô.
“Ặc…” Tô Song Song thẹn thùng cúi đầu xuống. Cô không làm thế nào mà che giấu được nụ cười trên khóe miệng. Bàn chân nhỏ của cô giật giật, ngượng ngùng nói: "Em cũng vậy, trên người anh, nơi nào em cũng thích."
Nói xong Tô Song Song nhất thời cảm giác gương mặt của mình cũng bắt đầu nóng rần lên, trái tim cũng đập mạnh thình thịch thình thịch cực nhanh. Một chút liêm sỉ còn sót lại trong cô rốt cục cũng liền nổi lên, trong nội tâm của cô yên lặng tự khiển trách mình: Hai người bọn họ đang ở chỗ này nói với nhau những điều như vậy, thật là không biết xấu hổ hay sao?
"Một lát nữa em muốn ăn cái gì, để anh làm cho em ăn." Tần Mặc cúi đầu hôn một cái lên trán của Tô Song Song, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài, cầm lấy chiếc áo tắm vẫn để một bên, khoác lên người.
Gương mặt của Tô Song Song vẫn còn đang bốc lửa, cô vẫn còn đắm chìm ở trong những lời nói ngọt ngào, chan chứa tình cảm kia của Tần Mặc. Vào lúc này cô mới đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, sờ sờ vào trán của mình. Không biết có phải là do cảm giác của không chuẩn hay không, mà cô cảm thấy trên mặt trên của mình vẫn còn có độ ấm của nụ hôn kia của Tần Mặc.
Đợi đến lúc cô phản ứng kịp với lời nói của Tần Mặc, rằng anh muốn nấu cơm cho cô ăn, Tô Song Song vội đứng bật dậy. Cô cũng không để tâm đến thân thể của mình có còn bị khó chịu nữa hay không, vội vàng cầm lấy quần áo, hấp tấp vừa khoác lên người vừa chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy ở phòng bếp đã chuẩn bị sẵn sàng, Tần Mặc chỉ còn thiếu một bước chưa nổi lửa, thì Tô Song Song vội vàng gầm nhẹ lên một tiếng: "Từ từ đã, ra tay lưu ý một chút!"
Câu "từ từ đã…” thì Tần Mặc nghe rõ, chỉ có điều câu nói phía sau “…ra tay lưu ý một chút!", thì anh nghe không hiểu lắm. Tần Mặc ngẩng đầu lên, nhướng đôi chân mày nhìn về phía Tô Song Song, chờ cô giải thích.
Vào lúc này, Tô Song Song tựa như một làn khói đã chạy tới nơi, một phát nhấc luôn cái vung nồi lên nhìn bên trong, thấy trong đó chỉ có gạo và nước, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Tô Song Song tự mình nghiêm túc kiểm tra một lần, lúc này cô mới đồng ý bảo Tần Mặc đã có thể nổi lửa lên được rồi.
Tần Mặc thấy Tô Song Song đi chân trần ra ngoài, anh đưa hai tay ôm vào hông của cô, nhấc lên một cái, sau đó đặt cô ngồi lên trên mặt bàn gỗ, để cho cô ngồi ở chỗ này đợi mình.
Anh xoay người lại nhìn lò nướng, rồi quay đầu lại hỏi Tô Song Song một câu: "Ngày hôm qua em nướng bánh ngọt à?"
Vào lúc này Tô Song Song đang đu đưa hai cằng chân, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, chỉ sợ anh làm ra cái chuyện gì giống như con thiêu thân, làm nổ tung cả mình lên. Vừa nghe thấy lời nói này của Tần Mặc, lúc này cô mới sực nhớ ra là ngày hôm qua mình đã làm bánh ngọt.
Cô vội vàng nhảy xuống, mở lò nướng ra để xem xét. Nhìn vào bên trong thấy chiếc bánh ngọt mềm mịn vàng ươm, trong lòng cảm khái một câu: Cái lò nướng nậy thực sự rất tốt!
Cô suy nghĩ một chút, đẩy Tần Mặc ra sau lưng, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng bếp, cười vẻ thần bí, nói: "Một lát nữa em sẽ cho anh một sự vui mừng!"
Tần Mặc định cứ như vậy tựa vào cửa phòng bếp, nhìn Tô Song Song ở bên trong bận rộn nhảy tới nhảy lui. Nhưng sực nhớ ra, anh lại đứng dậy, đi tới cửa, cầm lên một đôi dép lê mang tới phòng bếp.
Tần Mặc đứng ở sau lưng Tô Song Song, để đôi dép đi trong nhà ở trên mặt đất, tiếp sau đó, từ phía sau, anh giơ tay nắm vào hông của cô, nhấc lên, sau đó đặt cô tới chỗ đôi dép, để cô xuống đi vào chân.
Tô Song Song vừa mới kị phản ứng lại, chỉ cảm thấy như mình đang ngồi trên cáp treo vậy, lắc lư lên một cái rồi lại lắc lư xuống một cái. Chẳng qua là khi xuống lần nữa, liền thấy dưới chân mình là một mảnh ấm áp.
Tô Song Song quay lưng về phía Tần Mặc, cái miệng nhỏ nhắn không kiềm chế được thoáng chu ra một cái, thẹn thùng đỏ mặt. Cô cũng không nói chuyện, chỉ sợ sẽ làm cho Tần Mặc nhìn thấy cái bộ dạng không có tiền đồ này của mình.
Tô Song Song vừa nhìn vào công thức vừa làm bánh ngọt, kỹ thuật cực kỳ không thuần thục. Cũng may bơ và tất cả các nguyên liệu khác đều đã được khách sạn cung cấp sẵn rồi, cô chỉ việc trực tiếp dùng là được.
Đến giai đoạn cuối cùng của trình tự làm bánh, khi dùng chocolate lỏng để viết chữ lên bánh, Tô Song Song lại bị gặp phải một chút khó khăn. Cô viết xong dòng chữ sinh nhật vui vẻ, thì dường như có chút bị thiếu chỗ, cô tính toán viết chữ Tần Mặc lên trên, hẹp lại một chút thì nhìn không được đẹp, nhưng nếu như cô viết khác đi thì lại sợ Tần Mặc không chịu nổi.
Tô Song Song đứng thật lâu mà vẫn không ra tay. Tần Mặc tựa người vào cửa phòng bếp nhìn Tô Song Song. Từ vị trí này của anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tô Song Song, thấy cô nửa ngày không động đậy, anh còn tưởng rằng cô làm hỏng rồi, đang ảo não.
Anh khẽ nhấc người dậy, đi về hướng Tô Song Song, nghiêng đầu qua để nhìn. Tô Song Song vẫn đang đứng sững sờ ở đó, chỉ trong nháy mắt anh đã hiểu ngay cô đang buồn về chuyện gì.
Tần Mặc suy nghĩ một chút, từ phía sau vòng tay qua người Tô Song Song, sau đó tay phải cầm lấy tay của cô, viết xuống trên mặt chiếc bánh ngọt hai chữ "Mặc", "Song" như rồng bay phượng múa.
Tô Song Song nhìn hai chữ này, trái tim nhỏ vừa mới bình tĩnh lại, lúc này lại bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên "Thình thịch thình thịch". Cô há miệng ra, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được điều gì, khóe miệng lại hóa thành một nụ cười xinh đẹp và ngọt ngào.
Tần Mặc nghiêng đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt của Tô Song Song, sau đó vẻ ở bên ngoài hai cái tên của hai người bọn họ một hình trái tim nhìn rất đẹp mắt.
Tô Song Song nhìn thấy trái tim này, nụ cười trên khóe miệng lại càng ngọt ngào hơn. Xem ra đây là thời điểm cô thấy hạnh phúc nhất. Tô Song Song vừa đặt tờ hướng dẫn làm bánh xuống bên cạnh thì lúc này đột nhiên điện thoại di động lại vang lên, dọa Tô Song Song giật nảy mình.
Cô quá hốt hoảng cũng không kịp liếc mắt nhìn số điện thoại đang biểu hiện trên màn hình nữa, cứ thế nhận luôn cuộc gọi. Điện thoại vừa thông suốt, phía đầu bên kia hết sức huyên náo, Tô Song Song còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy bên đầu điện thoại đằng kia gấp gáp kêu lớn.
"Song Song, cô không thể cùng với Tần Mặc, cô ở chung một chỗ với ai cũng được, nhưng không thể ở cùng với người nhà họ Tần, bởi vì anh… Tút tút…"
Điện thoại đầu bên kia nhi còn chưa nói hết câu thì điện thoại dường như liền bị vội vả cúp luôn. Tô Song Song sửng sốt một chút, vội vàng gọi trở lại, những điện thoại ở đầu kia chỉ biểu hiện đối phương đã tắt máy.
Rất lâu sau, trái tim của Tô Song Song vẫn không thể bình tĩnh trở lại nổi. Mặc dù mới chỉ là một câu nói thôi, nhưng mà Tô Song Song cũng đã nghe ra được đối phương là người nào, đó chính là Âu Dương Minh, người đã được người trong nội tộc đưa về!