Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 180: Như một trò đùa



"Cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng bao giờ coi tôi là gì, tôi chỉ hiểu rõ một điều rằng, bản thân mình phải hết sức cố gắng đến mức lớn nhất để làm cho Song Song được hạnh phúc. Cho nên, tất cả mọi chướng ngại, tôi sẽ lập tức loại bỏ không chút do dự..."
Cả một câu nói đó, ngữ điệu nói của Tần Mặc vẫn giữ vẻ bình thản như cũ, không một chút nhấp nhô, chỉ khi nói đến hai chữ cuối cùng, giọng nói của Tần Mặc lại rất nhẹ, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn giống như chiếc lông tơ lướt qua trái tim, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta có một loại cảm giác như bị đè nén.
Trong nháy mắt, Chiến Hâm cảm thấy như bị một sức nén đánh bật trở lại, nhưng do cá tính vốn luôn hiếu thắng cho nên cô đã bắt buộc chính mình không được lùi bước...
Cô cau mày nhìn Tần Mặc, lại hừ lạnh một tiếng một lần nữa: "Tôi đây sẽ quan sát xem  anh sẽ làm thế nào để cho Song Song được hạnh phúc, nhưng nói trước, một khi cô ấy mà không được hạnh phúc, tôi sẽ không chút do dự để chia rẽ hai người đâu đấy!"
Chiến Hâm nói xong cũng không dám liếc nhìn lại Tần Mặc một cái liếc mắt, bởi vì cô sợ mình sẽ không chống đỡ nổi cái ánh mắt vô cùng sắc bén của Tần Mặc. Bởi vì là người nhát gan, cho nên Chiến Hâm dứt khoát xoay người lên xe rời đi, cảm giác giống như chạy trốn vậy.
Khi Tần Mặc trở lại,  Tô Song Song đang cầm trên tay túi lớn túi nhỏ để đồ ăn thừa, đang đứng ở bên cạnh bàn vẻ đầy khó xử, vừa nhìn thấy Tần Mặc trở lại, cô lập tức nở nụ cười tươi rói.
"A Mặc, giúp em một chút!" Tô Song Song nói xong cố sức giơ cái gói to lên trong tay mình lên. Tần Mặc nhìn lướt qua, ước chừng phải đến có mười túi.
Đây là lần đầu tiên Tần Mặc xách đồ ăn thừa mang về nhà, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt của Tô Song Song hào hứng bừng bừng, thì anh cũng không nói năng gì, chỉ lặng lẽ vươn một tay ra cầm lấy cái túi to, xách lên, tay kia anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song.
Khi đi đến cửa ra vào phòng ăn,  Tần Mặc nhẹ giọng thì thầm một câu tựa như cảm thán: "Chúng ta về nhà..."
Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, trong nội tâm cảm thấy ấm áp, không khỏi nắm thật chặt tay của Tần Mặc, cười tủm tỉm, nói: "Vâng! Bây giờ chúng ta cùng về nhà!"
Tô Song Song nói xong, nhanh nhẹn nắm lấy tay Tần Mặc trước, vẫn không quên khẽ thì thầm một câu: "Mang đồ ăn về nhà thế này vừa vặn để cho em và bác quản gia và mọi người trong nhà cùng nhau ăn bữa ăn khuya. Những đồ ăn này vẫn còn ấm lắm, không cần phải hâm nóng lại nữa. Nói thật, vừa mới rồi em cũng không thể nào ăn được chút gì, bây giờ vẫn đang bị đói đây này..."
Tần Mặc nghe Tô Song Song thì thầm lải nhải như vậy, tuy rằng cô đã phá hư mất giây phút của bầu không khí cực kỳ lãng mạn này, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh đi theo đằng sau Tô Song Song, nghe cô vui vẻ sắp đặt những chuyện  buổi tối, tựa như cũng bị lây nhiễm thứ cảm xúc nhiệt tình đầy hưng phấn kia của Tô Song Song, không khỏi mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tô Song Song tỉnh lại, liền cảm thấy dường như có chút gì đó không đúng thì phải. Cô quơ quơ vào chỗ cái mông đít nhỏ của mình, chợt phát hiện ra chỗ không đúng kia là gì rồi.
Cô dồn sức bật ngồi dậy, khi trông thấy trên tấm ga trải giường ở bên dưới người mình, đã bị loang ra một khoảng đỏ sậm, liền lập tức trợn tròn mắt. Cô cẩn thận từng ly từng tí liếc nhìn sang Tần Mặc vẫn còn đang ngủ, liền nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Tô Song Song cầm lấy cuộn giấy vệ sinh nhãn hiệu con chim để ở bên cạnh đó, cẩn thận từng ly từng tí lau chùi vết máu loang ở trên ga giường, nhưng mà cho dù cô đã lau chùi rất lâu rồi thì cái vết máu kia lại càng lau chùi càng rộng ra thêm. Mặt của Tô Song Song nhăn nhíu lại như cái, có chút không biết phải làm thế nào.
Cô vừa liếc nhìn Tần Mặc vẫn còn đang nằm ngủ ở trên giường, liền mím miệng thật chặt, ngẫm nghĩ một lát sau đó lặng lẽ đi xuống giường, dự định trước tiên phải rửa ráy thân thể của mình cho thật sạch sẽ đã.
Khi đi vào trong toilet, Tô Song Song nhìn thấy một đống băng vệ sinh để chồng chất ở trong toilet, liền hung dữ  đá một cước.
Quả thật, băng vệ sinh mà nhờ đàn ông đi mua thì không thể tin tưởng được. Cũng không biết Tần Mặc đã làm thế nào mà mua đủ tất cả các loại băng vệ sinh của các nhãn hiệu. Chỉ có điều bình thường loại băng vệ sinh mà cô hay dùng cũng không phải là loại quá nhiều tiền như thế này, nhưng không biết thế nào mà cái loại đắt tiền kia lại bị thấm hết ra ngoài như thế, bây giờ bảo cô phải đi tìm ai để phân rõ lí lẽ phải trái lí lẽ đây!
(Loại nhãnh hiệu băng vệ sinh Tô Song Song thường dùng hừ hừ một câu: Biết tính sao với lời khen ngợi của chị đây! Hết hàng rồi!)
Tô Song Song ảo não lục tìm một cái khăn thoạt nhìn có vẻ đã cũ kỹ cầm lên dấp một chút nước, dự định trở về tiếp tục lau vết máu trên giường, nếu không độ chốc lát nữa Tần Mặc tỉnh lại, cô không biết phải nói với anh như thế nào nữa?
Chẳng lẽ lại cười ha ha, nói: ai dà, thật xin lỗi, không phải anh nghĩ là em đái dầm đó chứ?
Tô Song Song nghĩ đến vấn đề này thì hận không thể trực tiếp bỏ chạy ra ngoài, giả vờ như không biết gì là được, nhưng rồi cuối cùng, cô cô vẫn yên lặng  cầm chiếc khăn nhỏ đó đi trở lại bên giường.
Cô ngồi ghé ở một bên giường, một tay túm lấy cái ga giường, tay kia cầm cái khăn mặt cẩn thaanh lau chùi từng ly từng tí một.
Kỳ thật khi Tô Song Song bước xuống giường thì Tần Mặc cũng đã biết rồi, chẳng qua là anh cho rằng Tô Song Song phải đi vệ sinh cho nên anh cũng không nghĩ ngợi gì.
Chỉ là sau khi thấy Tô Song Song đi trở lại, Tần Mặc lại cảm thấy cô không trèo lên trên giường, mà là ngồi ghé vào ở một bên giường, thoáng hơi kéo cái ga giường lên một chút, không biết đang làm cái gì đó.
Tần Mặc hiểu ngay Tô Song Song lặng lẽ làm như vậy nhất định là có chuyện gì đó không muốn để cho anh biết rõ, liền hơi he hé mắt ra một đường nhỏ, nhìn xem Tô Song Song thế nào. Tuy chỉ có mở nửa con mắt ra thì cũng không thể nhìn rõ ràng hết được, nhưng xem qua coi như anh cũng đã biết được hình như Tô Song Song đang lau cái gì đó.
Tô Song Song lau được một lát, nhìn lại tấm ga giường thấy không còn vết máu nữa liền nhẹ nhàng thở ra, chỉ là trên mặt tấm ga giường có một chỗ bị ướt sũng, thoạt nhìn thật tình ai cũng nghĩ ngay là vệt đái dầm rồi.
Cuối cùng không biết làm cách nào, Tô Song Song đánh huy động sức lực thân thể, cẩn thận tỉ mỉ dùng miệng thổi vào tấm ga giường ý định làm khô đi vệt nước kia.
Tần Mặc đợi trong chốc lát, thấy Tô Song Song không có ý định muốn dừng lại hé mắt liếc qua, thấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng hết cả lên mà cũng không để ý, liền lặng lẽ chống tay ngồi dậy, trực tiếp ghé sát lại gần mặt của cô.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Song Song thổi nhiều thấy mệt mỏi, liền nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy tiếng Tần Mặc nói chuyện, cô sợ tới mức giật nảy mình lên, lập tức trực tiếp ngã ngồi ra phía đằng sau ngay trên mặt tấm nệm. Đến khi cô mở được hai mắt ra thì vẫn còn chưa thể hoàn hồn lại như trước.
Tần Mặc vươn tay ra dự định kéo Tô Song Song dậy, nhưng khi thực hiện thì động tác lại từ từ. Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc như vậy, lại nghĩ anh muốn xem cái vệt nước ở trên giường kia, liền vội vàng nhào tới, dứt khoát đặt mông ngồi lên trên vệt nước đó.
Chỉ có điều Tô Song Song chỉ che đậy được một phần mà thôi, phần còn lại vẫn bị lộ ra ngoài. Tần Mặc chỉ nhìn lướt qua một cái đã nhìn thấy ngay một vũng nước ở đó, anh ngồi hẳn dậy, tóm lấy lỗ tai nhỏ của Tô Song Song.
"Chẳng phải chỉ là đái dầm thôi sao? Có tiểu thì cũng đã tiểu ra rồi, chẳng lẽ em còn sợ anh ghét bỏ em sao?" Tần Mặc nói xong, lại chống đỡ thân thể, có chút khó hiểu đối với hành động mờ ám này của Tô Song Song.
Chương trước Chương tiếp
Loading...