Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 162-2: Không quấy rầy hai người (2)



Đầu dây bên kia Tô Mộ thoáng trầm mặc một chút, cảm thấy có chút nghi ngờ nên cố hỏi lại một câu: "Thật vậy chứ? Em có thể cầm tiền của chị họ mình thật sao?"
Trong khoảnh khắc, trái tim Tô Song Song như rơi bộp xuống, chỉ là cô vẫn như cũ, cố gắng trấn tĩnh nói lại: "Đây chẳng phải là do tình thế bức bách hay sao! Chờ khi em kiếm tiền được rồi thì em sẽ lập tức trả lại cho chị ấy ngay, coi như là mượn của chị ấy thôi mà."
Tô Mộ vừa nghe như vậy,   xem ra đã tin lời của Tô Song Song, giọng nói của cô càng thêm thoải mái: "Em rõ thật, sao em không cầm lấy nhiều nhiều   thêm một chút nhỉ, cũng có thể cứu tế giúp đỡ cho chị một chút!"
Lời này của Tô Mộ đương nhiên chỉ là nói giỡn, Tô Song Song nghe thấy như vậy cũng chỉ cười cười,, không nói thêm gì nữa. Phía đầu bên kia dường như Tô Mộ cũng đang bận việc, nên cũng vội vàng nói thêm một câu nữa rồi cũng cúp điện thoại luôn.
Điện thoại vừa mới cắt đứt xong, trong nháy mắt, Tô Song Song đã cảm thấy mất hết can đảm, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, trong nội tâm của cô hết sức giãy dụa, chẳng lẽ cô sẽ phải đến vay tiền người chị họ của mình thật sự hay sao? Điều này thật sự là một sự thử thách ghê gớm đối với vấn đề tôn nghiêm của cô!
Tô Song Song ngửa đầu ngả về phía sau một chút, cảm thấy trong đầu đau nhức và quay cuồng. Nhưng vẫn như cũ, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn,  cô cũng không thể nghĩ ra thêm được bất cứ những biện pháp gì khác. Cuối cùng, cô cứ nằm ngửa mặt như vậy ở trên giường bệnh, vẻ mặt lộ rõ sự u sầu.
Đột nhiên gương mặt anh tuấn của Tần Mặc xuất hiện ở trước mắt cô. Tô Song Song sợ tới mức thiếu chút nữa đã bật dậy. Cũng may ở giây phút cuối cùng cô đã kịp dừng lại, nếu không, cô đã phải tiếp xúc thân mật với gương mặt nghiêm lạnh kia của Tần Mặc rồi.
Tô Song Song nghĩ lại mà cảm thấy có chút sợ hãi, sợ Tần Mặc sẽ lại tái phát xuân tình, đột nhiên hôn cô. Còn hiện tại, cô còn đang lo lắng vì chuyện củi gạo dầu muối, tương cà trà dấm, âu sầu muốn chết lên được đây. Lúc này cô cũng không có thời gian đâu mà nghĩ đến nước Mĩ hay đi nói chuyện yêu đương nữa.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Song Song cảnh giác nhìn Tần Mặc, bắp chân hơi gaapk khúc lại một chút, bộ dạng tư thế như muốn cảnh báo anh còn dám tới thêm một chút nữa, tôi đây liền đá anh luôn.
Tần Mặc cảm thấy cái bộ dạng này của Tô Song Song nhìn rất đáng yêu, anh cố ý ngừng lại trong chốc lát mới mở miệng nói ra: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Anh có một nơi mà em có thể ở được, em có đi không?"
"Gì cơ?" Tô Song Song vừa nghe thấy có chỗ ở, tinh thần lập tức tỉnh táo, nhưng chỉ là cô lập tức cũng ý thức được ngay, rằng thiên hạ không bao giờ có cơm trưa miễn phí nên lại lắc đầu.
"Em đến nhìn qua căn phòng đó xem thế nào, chăm sóc cho con chó, không cần phải trả tiền." Tần Mặc tiếp tục quăng mồi ra, chờ Tô Song Song bị mắc câu.
Tô Song Song vừa nghe thấy không cần phải trả tiền, hơn nữa mình lại còn được giúp đỡ để đi xem phòng, trong nháy mắt liền có chút dao động, chỉ là cô vẫn giữ cảnh giác, cứ nhìn chằm chằm vào Tần Mặc như cũ, hỏi lại một câu vẻ không quá tin tưởng: "Có chuyện tốt như vậy sao?"
"Ừ, mùa đông rất cần có người trông nom căn nhà, cũng cần có người để chăm sóc con chó." Tần Mặc xem ra rất có kiên nhẫn trong việc giải thích cho Tô Song Song hiểu. Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, đôi mắt liền xoay chuyển một vòng, cắn môi suy nghĩ, trong lòng rất dao động.
"Có một phòng để không, đồ đạc của em cũng có thể dọn đến, ở một năm hay nửa năm cũng có thể được." Trong nháy mắt Tần Mặc ném ra ngoài một câu, quả thực chiêu này đã có thể đập cho Tô Song Song một cú đến hoa mắt chóng mặt vì miếng mồi thật lớn kia.
Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt, ánh mắt liền sáng lên, một năm hay nửa năm cũng được! Vậy là cô đã có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi! Tô Song Song cảm thấy Tần Mặc sẽ không hãm hại mình, cho nên cô duỗi ra ngón tay ra chỉ chỉ vào bên cạnh, ý bảo Tần Mặc ngồi xuống đó, hai người bọn họ sẽ nói chuyện với nhau cho thật thoải mái.
Tần Mặc đứng dậy, ngồi vào trên chiếc ghế ở bên cạnh, thấy Tô Song Song đã bắt đầu dao động, anh tiếp tục nói: "Rất an toàn, em cứ yên tâm."
Tô Song Song cũng đã động lòng rồi, chỉ có điều cô không dám biểu hiện thái độ quá vội vàng. Tô Song Song đảo con ngươi mắt lòng vòng, cái nhìn hết sức linh động, một lát sau cô mới cẩn thận hỏi một câu: "Bạn bè của anh à? Liệu có chuyện gì bất tiện hay không?"
"Không đâu." Tần Mặc trả lời một câu, lời ít mà ý nhiều, câu nói này so với câu nói vừa nãy rõ ràng là ngắn hơn rất nhiều. Dựa theo những gì mà Tô Song Song đã hiểu biết về Tần Mặc, cô biết rõ anh là một người không có tính kiên nhẫn.
Tô Song Song vội vàng lựa chọn luôn một một câu thuộc vấn đề quan trọng nhất để hỏi: "Em có thể đi đến đó để xem trước hay không vậy?"
"Không thể, đã tìm được người tốt rồi, nếu em muốn đi thì hiện tại phải quyết định ngay để anh còn đi nói." Lời nói của Tần Mặc nghe qua thấy rất đơn giản, nhưng mà Tô Song Song thoáng nghe đã hiểu được ngay rồi.
Chính là vốn dĩ đã có người đi xem cái phòng này rồi, mà cô tới đó ở là do Tần Mặc đi cửa sau, đương nhiên mới có thể nạy ra cái chỗ tốt này cho cô.
Trong chuyện này là có sự cạnh tranh, Tô Song Song liền cảm thấy khẩn trương lên rồi, trong nháy mắt cũng không muốn khác đi. Tuy rằng trong nội tâm cô rất áy náy đối với người kia, nhưng cô lại cũng không muốn mình lập tức bị gặp cái cảnh phải đi ngủ ở cạnh đường cái lớn. Vì thế, lúc này cô căn bản không thừa hơi mà có lòng đồng tình thương cảm với người khác, bởi vì phỏng chừng không có mấy người có cảnh ngộ bi thảm như cô.
Tô Song Song lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái. Cô khẩn trương hỏi Tần Mặc: "Bây giờ em có thể đi được không?"
"Ừ, hiện tại để anh đưa em về nhà đã, em dọn dẹp một chút trước, sáng sớm ngày mai công ty chuyển nhà sẽ đến khuân đồ nhé, có được không?" Tần Mặc vẫn như trước, lời ít mà ý nhiều, biểu đạt thái độ áy náy của mình vô cùng rõ ràng chính xác.
Đôi mắt của Tô Song Song lại xoay chuyển lòng vòng một chút. Thậm chí cô còn mang tất cả những đường lui ra để suy nghĩ một chút, cuối cùng phát hiện ra, chỉ có một con đường như vậy mới có thể không làm cho sự tôn nghiêm của chính mình bị tổn thương thêm nữa, vì vậy cô vội vàng nhẹ nhàng gật đầu.
Chương 163: Thẻ tín dụng cho tiểu tam trong truyền thuyết 
Tần Mặc thấy Tô Song Song gật đầu, vươn tay ra kéo cô lên xe, nhàn nhạt nói một câu: "Đi thôi." Tâm trí của Tô Song Song lúc này đều dồn cả về căn phòng mới kia, nên cứ ngơ ngơ ngác ngác, bị Tần Mặc nắm lấy kéo đi lên phía trước.
Đợi đến lúc đã lên xe, Tô Song Song mới hậu tri hậu giác nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu. Cô quay đầu hỏi Tần Mặc rất nghiêm túc: "Này, vậy còn chuyện  điện nước than củi khí ga gì đó, em có cần phải đi nộp hay không?"
“...” Tần Mặc vừa nghe vừa liếc nhìn Tô Song Song một cái rồi lắc đầu, Tô Song Song lập tức nhẹ nhàng thở phào một cái, cả người liền buông lỏng, ngã người vào trên chiếc ghế da.
Không phải là Tô Song Song quá keo kiệt, mà thực sự là cô quá nghèo, ngay cả phí sử dụng điện nước, hiện giờ cô cũng không thể trả nổi. Cô mới ngồi yên tĩnh được trong chốc lát, Tần Mặc vừa khởi động xe, Tô Song Song đột nhiên ngồi bật dậy, quay đầu sang nhìn anh.
Tần Mặc bị giật nảy mình vì cái nhìn kia của Tô Song Song. Anh thả cho tốc độ của xe hơi chậm lại một chút, thoáng ghé mắt nhìn về phía Tô Song Song, ý bảo cô có chuyện gì thì hãy mau chóng mà nói ra đi.
Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện mà chính mình muốn nói kia, kỳ thật chuyện này nói ra nghe chừng cũng không được tiện cho lắm. Tô Song Song cười ha ha, vẻ mặt thẹn thùng, nhưng vì tình thế bức bách, cô vẫn phải mở miệng hỏi   một câu: "Còn chuyện... thức ăn cho chó, em cũng không cần phải trả tiền chứ?!"
"..." Tần Mặc hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên đạp chân phanh dừng xe lại, quay đầu nhìn về phía Tô Song Song.
Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn chằm chằm như vậy, có chút chột dạ, nhưng mà trong lòng cô vẫn còn tồn tại một ngụm khí khái kiêu ngạo, cô hơi ngửa đầu, nhìn Tần Mặc, hỏi lại một câu: "Sao vậy? Anh chưa từng nhìn thấy người nghèo bao giờ à?!"
"Chưa từng thấy em nghèo như vậy." Hiếm khi nào Tần Mặc nói chuyện với Tô Song Song nhiều câu đến vậy, chỉ có điều nội dung nói chuyện này quả thật làm cho Tô Song Song không thể vui mừng nổi.
"Chẳng phải em hơi có chút bị nghèo đó sao? Anh lại có thể trách cứ em ư, em cũng đã sắp không có cơm để ăn nữa kia. Còn chút tiền dư thừa đó, em trông nom con chó kia, nếu lại để cho con chó của nhà người ta bị gầy đi vì đói, chuyện này sẽ không được tốt lắm đâu."
Tô Song Song càng nói lại càng không thể không lo lắn. Cô tuyệt đối cũng không thể ngờ rằng, mình lại có thể có một ngày bị nghèo đến như vậy! Thật sự là cô đã sánh bước cùng với gian khổ rồi, thậm chí cô bị dồn ép đến mức đã tức giận nghĩ muốn tìm chén để đập bể hoặc đi ra nhà ga mà xin cơm rồi.
Tần Mặc liếc nhìn Tô Song Song thật sâu, sau đó đưa tay móc chiếc ví tiền từ trong chiếc túi áo ngực của mình ra, lấy từ bên trong đó ra một chiếc thẻ tín dụng màu vàng rực nhét vào trong lòng của Tô Song Song.
Tô Song Song lập tức trợn trừng hai mắt thật to, nhìn nhìn có chút thăm dò tấm thẻ vàng đang ở trong lòng của mình kia, thoáng cảm thấy có chút hoảng sợ. Chiếc thẻ có màu vàng kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống hệt như chiếc thẻ dành cho tiểu tam trong truyền thuyết vậy!
Chương trước Chương tiếp
Loading...