Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 13
Tô Song Song mở tủ quần áo, thấy bên trong chỉ có đồ hai màu đen trắng thì không kìm được giật giật khóe miệng, suy nghĩ một lát liền lấy một bộ áo ngủ ở phía trên ra.
Đang muốn xoay người quay lại thì cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nội y bên trong của Tần Mặc có phải đổi luôn không?
Suy nghĩ một lúc, Tô Song Song cảm thấy đầu óc mình thật đen tối, vội vàng lắc lắc đầu, nhưng nội tâm lại càng giãy dụa mãnh liệt .
Cô đã muốn giúp thì phải giúp đến cùng chứ? Tô Song Song ở trước ngăn tủ đấu tranh trong chốc lát, sau đó ngồi xổm xuống mở ngăn kéo phía dưới ra, nhìn những chiếc quần nhỏ được xếp chỉnh tề thành từng hàng ở bên trong, cô có chút bối rối.
Cô nên dùng tay trái cầm hay là dùng tay phải cầm đây, nếu không dùng tay mà dùng cái gì móc nó vào rồi đưa cho Tần Mặc, anh sẽ không tức giận với cô chứ?
Này…làm thế nào mới tốt đây!
Cuối cùng Tô Song Song cắn răng một cái, trực tiếp duỗi tay dứt khoát lấy ra một cái, sau đó nhanh chóng đứng lên, chạy đến bên cạnh Tần Mặc, đem tất cả ném lên người anh, sau đó quay đầu.
“Anh mau thay đồ đi!”
Tô Song Song đưa lưng về phía Tần Mặc, luống cuống mở miệng, cô thật là bị cái trò đùa dai này làm cho quá thất bại. Tần Mặc phát sốt khiến cô cắn rứt lương tâm, điểm chết người chính là còn phải ở chỗ này làm người hầu hạ anh!
Phía sau truyền đến âm thanh thay quần áo, Tô Song Song nhàm chán loay hoay đầu ngón tay của mình, có chút ngẩn người, đừng nhìn cô giờ phút này bề ngoài thì an tĩnh nhưng nội tâm thật ra đã rất tò mò!
Ai có thể nói cho cô biết, rõ ràng là cô nghĩ muốn chỉnh anh, tại sao lần nào cũng đến phút cuối cùng người thiệt hại đều là cô!
“Cô có thể đi được rồi.”
Giọng nói của anh khàn khàn, Tô Song Song nghe được liền quay đầu lại nhìn anh, bĩu môi xem thường.
Cái gì gọi là phùng má giả làm người mập, đó chính là nói Tần Mặc hiện tại, bản thân mình còn lo không nổi, vẫn còn ở chỗ này giả bộ đuổi cô đi.
Tần Mặc đã thay xong áo ngủ, tựa vào đầu giường, dáng vẻ suy nghĩ, gương mặt vừa mới trắng bệch giờ phút này đã hiện ra mảnh đỏ ửng không khỏe mạnh, mái tóc ướt sũng, có vài sợi tán loạn trên trán, khiến người ta không nhìn rõ mặt anh .
Bộ dáng bệnh tật dễ dàng để người ta làm khó như thế này thật sự khiến cho Tô Song Song nhìn thành cảnh đẹp ý vui.
Tô Song Song thật ra đã nghĩ không cần phải quan tâm tới Tần Mặc, nhưng lại sợ rằng nếu cô cứ đi như vậy, nhỡ đâu anh bị thiêu cháy cả đêm, đến ngày thứ hai cũng bị đốt thành kẻ ngu.
Mặc dù bọn họ không ưa đối phương, nhưng cũng không đến mức nhẫn tâm thấy anh bị tàn phá nửa đời còn lại.
Tô Song Song đúng là suy nghĩ nhiều, Tần Mặc đang muốn gọi cho bác sĩ riêng mau chóng đến xem bệnh tình của anh.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không mặc kệ anh ở lại một mình đâu!”
Tô Song Song vừa nghĩ tới chính mình lấy ân báo oán, liền thấy bản thân vô cùng cao thượng.
“Anh cũng không cần phải ngượng ngùng đâu.”
Trong lòng cô lại âm thầm bổ sung một câu, ân oán của chúng ta, chờ anh khỏi bệnh rồi lại chậm rãi tính tiếp! Quân tử không thể giậu đổ bìm leo, nếu không thắng thật không thuyết phục chút nào!
Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn như xuyên thấu cả người, cảm giác như mình đang không mặc quần áo vậy.
Không mặc quần áo!
Tô Song Song đột nhiên nhớ tới, áo ngủ của mình bị ướt nãy giờ, đang dán ở trên người, chẳng khác gì không mặc quần áo cả.
"A!"
Cô bất giác hét lên một tiếng, sau đó lấy tay che ngực mình lại, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Tần Mặc nghe thấy âm thanh đóng cửa, dùng sức nắm chặt điện thoại, sau đó tựa người vào đầu giường, trong đầu xuất hiện một tia trào phúng, lầm bầm lầu bầu một câu:
"Sẽ không để anh một mình... !"
Ngay sau đó, anh cầm lấy di động, định gọi cho Bạch Tiêu.
"Rầm!"
Cửa phòng đột nhiên bị văng ra, sau đó truyền đến âm thanh của Tô Song Song:
"Tôi nghĩ anh nên uống tạm vài viên thuốc hạ sốt nhé!"
Tần Mặc nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn về phía cửa thì thấy Tô Song Song đã thay sang bộ đồ khác, đang ôm một đống thuốc với bình giữ nhiệt ở trong lòng, lầm lì đi vào phòng.
Bây giờ cô đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đống thuốc trên tay, vành mắt cong cong hình bán nguyệt cho dù không cười cũng mang theo dáng vẻ nhu hòa, tóc dài rơi xuống vai, che khuất một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cô giờ đây trông an tĩnh đến lạ.
"Anh không đi bệnh viện thật à?"
Tô Song Song không nghe thấy anh đáp lời, bất giác ngẩng đầu, hai mắt to tròn nhìn anh, cô vừa động, sự an tĩnh kia liền biến mất không dấu vết.
Tuy nhiên, Tần Mặc cảm thấy dáng vẻ hoạt bát như thế hợp với cô hơn, anh vươn tay theo thói quen gạt một ít tóc đang lộn xộn trước trán.
"Hỏi anh đấy!"
Tô Song Song bĩu môi, thấy Tần Mặc chỉ tỏ vẻ khó chịu nãy giờ cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Cô một mực nhẫn nại,ném đống thuốc trên tay lên chiếc bàn bên cạnh. Sau đó cúi thấp đầu lấy ra vài viên thuốc, rồi đi đến cạnh giường, đưa cho Tần Mặc đống thuốc và bình giữ nhiệt.
Tần Mặc nhìn cái bình giữ nhiệt khắp nơi đều có hình mèo Hello Kitty, sau đó liếc mắt nhìn chiếc ly thủy tinh trên đầu giường.
Tô Song Song lập tức hiểu ý, đặt thuốc vào lòng bàn tay anh rồi vội vàng đem nước rót vào trong ly đưa cho anh.
Tần Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, thấy cô chớp chớp mắt có vài nét đáng thương nhìn anh, cuối cùng vẫn là đem mấy viên thuốc kia bỏ vào miệng, sau đó uống một hớp nước nuốt xuống.
Tô Song Song trong nháy mắt thở phào một cái:
"Anh sợ đi bệnh viện, tôi còn tưởng anh cũng sợ uống thuốc chứ? Tốt lắm!"
"..."
Tần Mặc trầm lặng không lên tiếng, một tay vuốt vuốt trán, cảm giác chếch choáng bắt đầu lan ra, đợi một lúc, thấy Tô Song Song vẫn còn đứng ở đó, chưa đi liền quay đầu nhìn nàng, trong mắt có vài phần nghi hoặc.
Tô Song Song nháy mắt mấy cái, bộ dáng rất tự nhiên: "Tôi phải trông chừng anh chứ, nhỡ đâu buổi tối anh lại lên cơn sốt đến ngất đi, tôi còn đem anh đi bệnh ..."
Lời cuối của cô còn chưa nói hết liền vội vàng che miệng lại: "còn cho anh thêm mấy viên thuốc!"
"Tại sao?"
Tần Mặc rốt cuộc mở miệng, có lẽ do uống nước ấm nên có chút dễ chịu, âm thanh vẫn hơi khàn khàn nhưng không khó nghe chút nào, còn trầm ấm hết sức dễ nghe.
Đang muốn xoay người quay lại thì cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nội y bên trong của Tần Mặc có phải đổi luôn không?
Suy nghĩ một lúc, Tô Song Song cảm thấy đầu óc mình thật đen tối, vội vàng lắc lắc đầu, nhưng nội tâm lại càng giãy dụa mãnh liệt .
Cô đã muốn giúp thì phải giúp đến cùng chứ? Tô Song Song ở trước ngăn tủ đấu tranh trong chốc lát, sau đó ngồi xổm xuống mở ngăn kéo phía dưới ra, nhìn những chiếc quần nhỏ được xếp chỉnh tề thành từng hàng ở bên trong, cô có chút bối rối.
Cô nên dùng tay trái cầm hay là dùng tay phải cầm đây, nếu không dùng tay mà dùng cái gì móc nó vào rồi đưa cho Tần Mặc, anh sẽ không tức giận với cô chứ?
Này…làm thế nào mới tốt đây!
Cuối cùng Tô Song Song cắn răng một cái, trực tiếp duỗi tay dứt khoát lấy ra một cái, sau đó nhanh chóng đứng lên, chạy đến bên cạnh Tần Mặc, đem tất cả ném lên người anh, sau đó quay đầu.
“Anh mau thay đồ đi!”
Tô Song Song đưa lưng về phía Tần Mặc, luống cuống mở miệng, cô thật là bị cái trò đùa dai này làm cho quá thất bại. Tần Mặc phát sốt khiến cô cắn rứt lương tâm, điểm chết người chính là còn phải ở chỗ này làm người hầu hạ anh!
Phía sau truyền đến âm thanh thay quần áo, Tô Song Song nhàm chán loay hoay đầu ngón tay của mình, có chút ngẩn người, đừng nhìn cô giờ phút này bề ngoài thì an tĩnh nhưng nội tâm thật ra đã rất tò mò!
Ai có thể nói cho cô biết, rõ ràng là cô nghĩ muốn chỉnh anh, tại sao lần nào cũng đến phút cuối cùng người thiệt hại đều là cô!
“Cô có thể đi được rồi.”
Giọng nói của anh khàn khàn, Tô Song Song nghe được liền quay đầu lại nhìn anh, bĩu môi xem thường.
Cái gì gọi là phùng má giả làm người mập, đó chính là nói Tần Mặc hiện tại, bản thân mình còn lo không nổi, vẫn còn ở chỗ này giả bộ đuổi cô đi.
Tần Mặc đã thay xong áo ngủ, tựa vào đầu giường, dáng vẻ suy nghĩ, gương mặt vừa mới trắng bệch giờ phút này đã hiện ra mảnh đỏ ửng không khỏe mạnh, mái tóc ướt sũng, có vài sợi tán loạn trên trán, khiến người ta không nhìn rõ mặt anh .
Bộ dáng bệnh tật dễ dàng để người ta làm khó như thế này thật sự khiến cho Tô Song Song nhìn thành cảnh đẹp ý vui.
Tô Song Song thật ra đã nghĩ không cần phải quan tâm tới Tần Mặc, nhưng lại sợ rằng nếu cô cứ đi như vậy, nhỡ đâu anh bị thiêu cháy cả đêm, đến ngày thứ hai cũng bị đốt thành kẻ ngu.
Mặc dù bọn họ không ưa đối phương, nhưng cũng không đến mức nhẫn tâm thấy anh bị tàn phá nửa đời còn lại.
Tô Song Song đúng là suy nghĩ nhiều, Tần Mặc đang muốn gọi cho bác sĩ riêng mau chóng đến xem bệnh tình của anh.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không mặc kệ anh ở lại một mình đâu!”
Tô Song Song vừa nghĩ tới chính mình lấy ân báo oán, liền thấy bản thân vô cùng cao thượng.
“Anh cũng không cần phải ngượng ngùng đâu.”
Trong lòng cô lại âm thầm bổ sung một câu, ân oán của chúng ta, chờ anh khỏi bệnh rồi lại chậm rãi tính tiếp! Quân tử không thể giậu đổ bìm leo, nếu không thắng thật không thuyết phục chút nào!
Tô Song Song bị Tần Mặc nhìn như xuyên thấu cả người, cảm giác như mình đang không mặc quần áo vậy.
Không mặc quần áo!
Tô Song Song đột nhiên nhớ tới, áo ngủ của mình bị ướt nãy giờ, đang dán ở trên người, chẳng khác gì không mặc quần áo cả.
"A!"
Cô bất giác hét lên một tiếng, sau đó lấy tay che ngực mình lại, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Tần Mặc nghe thấy âm thanh đóng cửa, dùng sức nắm chặt điện thoại, sau đó tựa người vào đầu giường, trong đầu xuất hiện một tia trào phúng, lầm bầm lầu bầu một câu:
"Sẽ không để anh một mình... !"
Ngay sau đó, anh cầm lấy di động, định gọi cho Bạch Tiêu.
"Rầm!"
Cửa phòng đột nhiên bị văng ra, sau đó truyền đến âm thanh của Tô Song Song:
"Tôi nghĩ anh nên uống tạm vài viên thuốc hạ sốt nhé!"
Tần Mặc nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn về phía cửa thì thấy Tô Song Song đã thay sang bộ đồ khác, đang ôm một đống thuốc với bình giữ nhiệt ở trong lòng, lầm lì đi vào phòng.
Bây giờ cô đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đống thuốc trên tay, vành mắt cong cong hình bán nguyệt cho dù không cười cũng mang theo dáng vẻ nhu hòa, tóc dài rơi xuống vai, che khuất một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cô giờ đây trông an tĩnh đến lạ.
"Anh không đi bệnh viện thật à?"
Tô Song Song không nghe thấy anh đáp lời, bất giác ngẩng đầu, hai mắt to tròn nhìn anh, cô vừa động, sự an tĩnh kia liền biến mất không dấu vết.
Tuy nhiên, Tần Mặc cảm thấy dáng vẻ hoạt bát như thế hợp với cô hơn, anh vươn tay theo thói quen gạt một ít tóc đang lộn xộn trước trán.
"Hỏi anh đấy!"
Tô Song Song bĩu môi, thấy Tần Mặc chỉ tỏ vẻ khó chịu nãy giờ cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Cô một mực nhẫn nại,ném đống thuốc trên tay lên chiếc bàn bên cạnh. Sau đó cúi thấp đầu lấy ra vài viên thuốc, rồi đi đến cạnh giường, đưa cho Tần Mặc đống thuốc và bình giữ nhiệt.
Tần Mặc nhìn cái bình giữ nhiệt khắp nơi đều có hình mèo Hello Kitty, sau đó liếc mắt nhìn chiếc ly thủy tinh trên đầu giường.
Tô Song Song lập tức hiểu ý, đặt thuốc vào lòng bàn tay anh rồi vội vàng đem nước rót vào trong ly đưa cho anh.
Tần Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, thấy cô chớp chớp mắt có vài nét đáng thương nhìn anh, cuối cùng vẫn là đem mấy viên thuốc kia bỏ vào miệng, sau đó uống một hớp nước nuốt xuống.
Tô Song Song trong nháy mắt thở phào một cái:
"Anh sợ đi bệnh viện, tôi còn tưởng anh cũng sợ uống thuốc chứ? Tốt lắm!"
"..."
Tần Mặc trầm lặng không lên tiếng, một tay vuốt vuốt trán, cảm giác chếch choáng bắt đầu lan ra, đợi một lúc, thấy Tô Song Song vẫn còn đứng ở đó, chưa đi liền quay đầu nhìn nàng, trong mắt có vài phần nghi hoặc.
Tô Song Song nháy mắt mấy cái, bộ dáng rất tự nhiên: "Tôi phải trông chừng anh chứ, nhỡ đâu buổi tối anh lại lên cơn sốt đến ngất đi, tôi còn đem anh đi bệnh ..."
Lời cuối của cô còn chưa nói hết liền vội vàng che miệng lại: "còn cho anh thêm mấy viên thuốc!"
"Tại sao?"
Tần Mặc rốt cuộc mở miệng, có lẽ do uống nước ấm nên có chút dễ chịu, âm thanh vẫn hơi khàn khàn nhưng không khó nghe chút nào, còn trầm ấm hết sức dễ nghe.