Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 103: Tôi đáng thương hơn so với anh



Editor: Vũ Chi
Tần Mặc nghĩ ra cách thay Tô Song Song, nhưng còn phải chú ý không thể để bại lộ tình cảnh bây giờ của mình, đang lúc gặp khó khăn, đột nhiên nghe thấy Tô Song Song đã có quyết định, anh quay đầu nhìn thoáng qua, khi thấy tên công ty, chân mày khẽ cau lại.
"A Mặc, anh có biết công ty này hay không?" Cho tới nay mục tiêu chính của Tô Song Song là tiến vào một công ty mẹ, cho nên rất mù mờ về công ty khác, cái gì cũng không biết.
Công ty trách nhiệm hữu hạn văn hóa xuất bản Đằng Phi, tập đoàn Đằng Phi?
Tần Mặc rũ lông mày xuống, rất quen thuộc, nghĩ đến công ty sau lưng tổng giám đốc, anh khẽ híp mắt lại, đột nhiên một ý nghĩ xông lên đầu.
"Mới mở, thích hợp cho người mới phát triển." Tần Mặc nói rất đúng trọng tâm, ý tứ cũng rất rõ ràng, Tô Song Song có thể đi.
Tô Song Song nghe vậy, nhất thời cảm thấy vui vẻ, cô cũng nghĩ thế, cô rất bé nhỏ, đến công ty lớn khẳng định chỉ có thể làm việc vặt, ở chỗ này nói không chừng còn có một chức vụ!
Tô Song Song nộp một bản lý lịch qua mail, rồi bắt đầu hồi hộp nhìn chằm chằm hộp thư của mình, chờ trả lời.
Tần Mặc vẫn làm vài việc trước máy vi tính Tô Song Song xem không hiểu như cũ, một lát sau, Tô Song Song cũng mệt mỏi, vẫn chưa có trả lời, cô có chút ủ rũ.
Tần Mặc cầm ly nước lên uống một hớp, liếc mắt nhìn Tô Song Song, thuận miệng nói: "Cô muốn làm trợ lý manhua?"
Tô Song Song nghe vậy, trợn mắt nhìn Tần Mặc, một bộ anh không hiểu tiếng người, hiếm thấy cô lộ ra vẻ mặt sầu khổ, bĩu môi một cái.
"Mặc dù tôi bắt chước, nhưng vẽ rất giống nhau! Lại nói tôi lại không phải dân mỹ thuật, tôi là dân sư phạm, có thể được như hôm nay, rất không dễ dàng, nhưng vẫn còn sai sót, cần phải học tập."
Tần Mặc vẫn không quan tâm đến chuyên môn của Tô Song Song, chỉ biết thành tích học tập rất giỏi, chợt nghe cô học sư phạm, người bình tĩnh như anh, cũng có chút sửng sốt.
"Cô học sư phạm không đi tìm công việc giáo sư, sao lại muốn làm trợ lý manhua?" Lần đầu tiên Tần Mặc lặp lại một vấn đề ba lần.
Mặc dù anh không quan tâm Tô Song Song làm gì, nhưng theo trình độ học vấn của cô, có thể tìm một công việc tốt, rạng rỡ đi làm.
Nhưng bây giờ lại muốn đi làm một trợ lý nhỏ, cho dù anh sẽ không để cô bị tổn thương, nhưng vẫn cảm thấy có chút... thương tiếc.
Tô Song Song mấp máy môi mình, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời đột nhiên ảm đạm hẳn, cô quay đầu nhìn hòm thư.
Suy nghĩ một chút, cảm thấy không có gì phải giấu giếm Tần Mặc, cô chậm rãi nói: "Mẹ tôi là một họa sĩ, từ nhỏ đã hun đúc tôi, thật ra thì tôi cũng rất thích vẽ, nhưng khi còn bé cái tôi trong lòng rất mạnh, một mực không cố gắng học."
"Cuối cùng sửa lại ý nguyện của mình, chọn ngành sư phạm, mẹ biết cũng không trách tôi, chỉ nói rằng tôi thích là được rồi."
Tô Song Song nói tới đây, giọng nói trở nên hơi khàn khàn: "Nhưng cho đến khi thực tập, tôi mới nhìn rõ lòng mình, tôi thích vẽ hơn, nhiệt tình giống như mẹ như vậy."
"Vốn là muốn nói cho mẹ tin tức tốt này trong ngày sinh nhật... lại không nghĩ rằng..."
Tô Song Song nói tới đây đột nhiên im bặt, đã qua hai năm, mặc dù bây giờ nói ra cũng không có gì, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng như cũ, đau lòng đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Tô Song Song chậm rãi hít một hơi, vừa muốn quay đầu cười với Tần Mặc, để cho anh không cần lo lắng, đột nhiên Tần Mặc dơ cánh tay, nắm bả vai gầy của cô, ôm cô vào lồng ngựcvững chắc của mình.
"Muốn khóc thì khóc đi." Giọng nói Tần Mặc vẫn không có gì thay đổi, rất bình tĩnh trầm thấp, lại cho Tô Song Song một cảm giác an ổn trầm tĩnh.
Tô Song Song tựa vào ngực Tần Mặc, đầu cô vừa vặn nằm ngay tim Tần Mặc, tiếng tim đập thình thịch thình thịch trầm ổn, làm cho Tô Song Song dần dần bình tĩnh lại.
Tô Song Song biết không hẳn là như vậy, nhưng lúc này, cô chỉ muốn buông thảmình, tham luyến giây phút Tần Mặc mang đến sự yên bình cho cô.
Qua một lúc, cô quyến luyến hít một hơi thật sâu mùi hương trên người Tần Mặc, mùi đặc trưng của anh nhàn nhạt hòa vào một chút mùi thuốc lá không dễ dàng phát hiện, tựa như ma lực làm cho Tô Song Song không nỡ rời xa.
Cô nhắm mắt lại, nhếch miệng lên cười nhàn nhạt, đưa hai tay ra để trước ngực Tần Mặc, dùng sức đẩy mạnh một cái, rời khỏi ngực anh.
Tô Song Song có chút ngượng ngùng quay đầu nhìn chằm chằm màn hình vi tính, thực ra vẫn lén nhìn Tần Mặc, rất sợ anh cười nhạo mình.
Thế nhưng Tô Song Song đã suy nghĩ nhiều, Tần Mặc vẫn bình thường như cũ, anh đột nhiên quay đầu nhìn Tô Song Song, nói một câu: "Học kỹ thuật." Lời ít ý nhiều ba chữ, nói xong anh chỉ vào người mình.
Tô Song Song nghe tiếng nói quay đầu nhìn Tần Mặc, khuôn mặt đầy vẻ không giải thích được, anh nói lời này là xong rồi hả? Tô Song Song nghĩ ngợi, mới rõ ý tứ của Tần Mặc.
Anh nói nếu như học kỹ thuật tại sao không học anh, Tô Song Songnghĩ trong đầu: Dĩ nhiên không thể bỏ qua anh, chẳng qua là gần đây nhìn anh bị kích thích, không muốn quấy rầy thôi.
Thế nhưng thật ra thì còn có một chuyện quan trọng hơn, Tô Song Song suy nghĩ một chút, cũng học bộ dạng thâm sâu của Tần Mặc, không nói rõ ra.
Cô đưa ngón tay út chỉ chỉ tiền lương trên màn hình, gật một cái, sau đó gõ gõ vào 2000- 4000 một tháng.
Tần Mặc vừa thấy liền hiểu, Tô Song Song lại vì tiền?Anh mới định nói gì đó, nhưng đột nhiên dừng lại, Tô Song Song đi ra ngoài làm việc cũng tốt, như vậy chỗ chuyện làm ăn của anh có thể càng thuận lợi, không sợ bị Tô Song Song đoán được anh nói dối.
Tô Song Song thấy Tần Mặc không lên tiếng, tự cảm thấy mình rất giỏi, cô quay đầu cười híp mắt nhìn Tần Mặc, một bộ nhỏ nhắn, kiểu như anh không hiểu được chứ gì!
Tần Mặc nhìn chăm chú Tô Song Song, ánh mắt đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc, nhất thời Tô Song Song cảm thấy không đúng lắm, dường như Tần Mặc muốn phóng đại chuyện này.
Cô còn chưa kịp quay đầu giả chết, chỉ nghe thấy từng chữ từng câu Tần Mặc nói với cô hết sức trịnh trọng: "Không quá nửa năm, nhất định tôi sẽ đông sơn tái khởi, đến lúc đó tôi sẽ dùng thứ quan trọng nhất báo cô... Hãy nhận phần ân tình này của tôi."
Tô Song Song nghe vậy, trong nháy mắt cô nhớ lại chuyện mấy ngày trước Tần Mặc đột nhiên cầu hôn, cô cho rằng Tần Mặc nhắc lại chuyện cũ, căn bản cô cũng không có chuẩn bị sẵn tâm lý, bị dọa sợ đến mức suýt nữa té từ trên ghế xuống.
Qua một lúc, Tô Song Song mới lắp ba lắp bắp tìm lại giọng nói của mình, cô tốn sức nặng ra nụ cười, đầu tiên là cười khan một tiếng, dự định hóa giải bầu không khí khó thở này.
Lúc này cô mới lên tiếng: "Cái đó, chúng ta không phải bạn bè sao, giúp đỡ lẫn nhau.. phải... phải...Làm sao tôi có thể muốn báo đáp gì chứ."
Ánh mắt Tần Mặ ảm đạm đi, ngay sau đó quay đầu, không nhìn Tô Song Song nữa, để lại một câu nói: “Cô đã không muốn tặng tiền, vậy đến lúc đó tôi dùng để cảm tạ mấy triệu quyên cho người nghèo khó."
Lộp bộp!
Tô Song Song rõ ràng cảm giác hô hấp của mình ngừng lại trong nháy mắt, ngay sau đó cô hít sâu, mới cảm giác mình đã sống lại, mấy triệu đó!
Tô Song Song nhìn Tần Mặc bằng ánh mắt sáng rực, cô xoa xoa bàn tay, lấy lòng nói: "Thật ra thì tôi cũng rất nghèo khổ."
Tần Mặc nghe Tô Song Song nói vậy, quay đầu nhìn cô, vẫn là bộ dạng nghiêm túc, chậm rãi nói: "Cô muốn?"
Tô Song Song biết rõ nhất định bây giờ mình rất chân chó, nhưng nếu như tiểu cầm thú thật sự đông sơn tái khởi, mấy triệu đối với anh nhất định chỉ là chuyện nhỏ, dùng hắn một lông báo đáp ân thu nhận, làm cho cô thoát ly ải khổ, cũng không tính là quá đáng!
Tô Song Song điều chỉnh tâm trạng của mình, vội vàng gật đầu, trơ mắt nhìn Tần Mặc, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Tần Mặc, luôn cảm thấy hơi là lạ.
"Cô nói muốn là không được hối hận, Tần Mặc tôi... Không phải cô nói muốn thì muốn, không muốn cũng không cần." Tần Mặc cố ý dừng lại một chút, làm cho Tô Song Song lầm tưởng anh nói về tiền.
Trong lòng Tô Song Song nhổ nước bọt: Tiểu cầm thú thật là lo xa, cho không tiền cô còn có thể hối hận sao, trừ phi đầu cô để cho lừa đá.
"Được được, không hối hận!" Tô Song Song lại gật đầu một cái, một bộ chân chó kim chủ đại nhân ngài thật là đẹp trai.
Tần Mặc nghe xong đột nhiên nâng môi cười một tiếng, nụ cười này, nhất thời làm mù mắt Tô Song Song, Tô Song Song không nhịn được nuốt nước miếng của mình, tim lại bắt đầu nhảy thình thịch.
Vào lúc này máy vi tính cũng rất góp sức, vừa vặn “lãng mạn đánh tới”trong "Làm lãng mạn đánh tới, gò má đang cháy". Tô Song Song sờ mặt mình theo bản năng, nóng bỏng, không cần nhìn cũng biết chắc đỏ như mông khỉ.
Ngay sau đó "Anh cho tôi một cái ôm độc nhất vô nhị." Tô Song Song liền nghĩ đến cái ôm vừa nãy của Tần Mặc, mùi hương độc nhất trên người anh còn lượn lờ quanh chóp mũi.
Sau đó lại không tìm đường chết thì không chịu được vang lên: "Tim thình thịch thình thịch nhảy..."
Tim Tô Song Song liền bắt đầu đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi ngực, hai tay Tô Song Song che khuôn mặt đỏ như đít khỉ, đứng phắt dậy khỏi ghế.
Mới đứng lên, chỉ nghe thấy "Đinh! " một tiếng, Tô Song Song vội vàng cúi đầu nhìn máy vi tính, khi thấy có email trả lời, cô hết sức hưng phấn, mở ra xem, thật là của tập đoàn Đằng Phi.
"A Mặc! Tần Mặc! Ngày mai tôi có thể đi phỏng vấn rồi, tôi muốn có công việc! Hai chúng ta có cơm ăn rồi!" Tô Song Song vừa thấy liền hưng phấn cầm tay Tần Mặc, quơ quơ, vô cùng vui vẻ.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song cười vui vẻ, tâm trạng cũng trở nên không tệ, hơn nữa vừa mới nãy Tô Song Song còn đáp ứng muốn nhận phần đại lễ kia, anh càng vui thích, nụ cười nhạt nơi khóe miệng vẫn không biến mất từ nãy đến giờ.
Một lát sau, Tô Song Song cũng hết hưng phấn, cô mới chú ý tới mình kéo tay Tần Mặc, vẫn là cô chủ động kéo đấy!
Tô Song Song lập tức rụt tay về như đụng phải thép nóng, cười khan một tiếng với Tần Mặc, cũng không ngồi yên nữa.
"Tôi đi làm cơm trưa..." Tô Song Song nói xong, liền áo não đi tới phòng bếp, đứng trong phòng bếp, nhìn cháo còn dư lại, cô mới phát hiện bọn họ mới vừa ăn điểm tâm xong, làm cơm trưa cái cộng lông!
Tô Song Song cảm nhận được bên cạnh có một ánh mắt bắn tới, cô tự động xoay người đưa lưng về phía Tần Mặc, một mặt cửa đối diện, mặt của Tô Song Song liền sụp đổ, đây thật là đến nhà khác nhau.
Mấy ngày nay nghèo còn gặp cái eo, Tô Song Song quên phải đóng tiền phòng, kết quả lúc chủ nhà tìm tới cửa, cô mới nhận ra mình và Tần Mặc lại nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn lại mấy trăm nghìn để chống đỡ.
Sau khi Tần Mặc biết, trước tiên vẽ một ít tranh minh họa, đưa cho Tô Song Song vài trăm, ai biết ở chuyện này Tô Song Song ngã một lần khôn hơn chút đỉnh, muốn gom tiền, tiết kiệm đến lúc đường cùng.
Vì Tô Song Song tiết kiệm tiền, năm ngày rồi hai người chưa được đụng vào thức ăn mặn, Tần Mặc nhìn Tô Song Song vì mình mà tự làm khổ bản thân, sắc mặc kém đi.
Cơm giữa trưa lại là cải trắng, Tần Mặc nhìn khuôn mặt Tô Song Song biến hóa theo màu sắc thức ăn, vẫn còn miễn cưỡng cười, trong nháy mắt tâm trạng anh thấp đến đáy cốc, anh trực tiếp đứng lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Song Song kêu một tiếng, Tần Mặc cũng không quay đầu lại, màmở cửa đi ra ngoài, Tô Song Song đứng tại chỗ, nhìn màu sắc tươi đẹp của cải trắng nằm trên bàn, vẻ mặt có chút đau khổ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...