Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi - Trang 2
Chương 29: Bạn trai cậu đẹp trai quá, hai người yêu nhau bao lâu rồi?
Tuy Giang Dục nói nghe rất bùi tai, song quan hệ giữa cậu và Lê Ứng vẫn nảy sinh vài sự thay đổi nho nhỏ.
Tối Thứ bảy, Triệu Văn lập một nhóm chat sáu người. Trong nhóm có hắn và Tần Dương, bạn gái của từng người, hai người còn lại là Lê Ứng và Giang Dục.
Chơi xong hai ván game, Giang Dục mới nhìn thấy group chat. Cậu sẵn tay kéo lên xem lịch sử trò chuyện, nhìn chung thì họ đang thảo luận xem ngày mai đi chơi ở đâu.
Triệu Văn tag cậu tận mấy lần, cuối cùng Lê Ứng phải lên tiếng nói cậu đang chơi game thì hắn mới thôi.
Đọc đến đây Giang Dục hơi khựng lại, cậu vươn tay lục lọi danh sách bạn bè trong game.
Quả nhiên Lê Ứng đang online, nhưng anh không ở trong ván game.
Giang Dục đột nhiên chú ý đến dòng nickname tương tự của mình, sững lại trong giây lát. Lúc trước cậu không có cảm giác gì, bây giờ nhìn lại, Giang Dục bỗng dưng cảm thấy hơi lạ lẫm, trái tim như bị bé mèo đáng ghét cào một cái thật khẽ.
Cậu không thể miêu tả rõ cảm xúc ấy, cảm giác rất đỗi kì diệu nhưng hẵng còn mơ hồ, vậy nên cậu không thể nắm bắt được.
Giang Dục gõ chữ —
Phải mà Giang Dục đọc được đoạn tin nhắn này từ tuần trước, chắc chắn cậu sẽ hùa theo bọn họ mà trêu chọc Lê Ứng.
Nhưng bấy giờ khi nhìn thấy câu cuối cùng của Triệu Văn, trái tim Giang Dục đột nhiên hẫng một nhịp. Cậu vừa đánh chữ vừa than ngắn thở dài: “Mình cứu vớt được cái khỉ khô ấy…”
Vừa gửi câu này đi, Giang Dục không khỏi sựng lại.
Kể từ đêm nói chuyện với Lê Ứng, biết được sự tự ti và yếu đuối trong lòng anh, Giang Dục cứ lo lắng tính cách cà lơ phất phơ của mình sẽ đụng chạm đến lòng tự trọng của Lê Ứng, sợ anh tủi thân mà không nói.
Tuy rằng cho dù không có chuyện come out, cậu vẫn sẽ thuận miệng hỏi như vậy.
Vừa bàn bạc xong trong group, còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống, Giang Dục đã nhận được tin nhắn của Lê Ứng.
Quả nhiên, Giang Dục nghĩ bụng, cậu lập tức ngồi thẳng dậy.
Giang Dục vốn định bảo “không cần”, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cậu lại lo lắng về tâm trạng của Lê Ứng.
Kết thúc vài câu trò chuyện đơn giản, Giang Dục ngồi thừ người trên ghế. Cậu nhìn trần nhà, không hiểu sao còn cảm thấy mệt hơn so với lúc từ chối một nữ sinh liên tục tỏ tình với mình.
Còn đau đầu hơn chu kỳ sinh lý của Giang Mộng.
–
Hôm sau khoảng mười giờ hơn, nhận được cuộc gọi của Lê Ứng, Giang Dục vội vàng bật dậy khỏi giường. Cậu vừa bắt máy vừa chạy đến bên cửa sổ thăm chừng, quả nhiên xe của Lê Ứng đã chờ sẵn dưới lầu.
“Em sắp xong rồi.” Giang Dục vừa kéo quần vừa vọt vào nhà vệ sinh.
“Không sao, em cứ từ từ hẵng xuống.” Lê Ứng nói, “Bọn họ vẫn chưa tới.”
Con trai làm vệ sinh cá nhân rất nhanh, ngắt cuộc gọi với Lê Ứng xong, chưa đến mười phút sau thì Giang Dục đã có mặt ở dưới lầu. Hôm nay cậu mặc nguyên cây tối màu, rất giống với phong cách vừa cool vừa đơn giản của cậu.
Giang Dục tự giác kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái.
Lê Ứng đưa phần bánh bao súp đặt trên hộp đựng tay ghế cho cậu: “Còn ấm đấy.”
Vừa nhìn thoáng qua, Giang Dục đã nhận ra ngay đó là cửa tiệm mà cậu thích ăn. Cậu sững lại đôi chút, sau đó mới nhận lấy.
Cả đêm chưa ăn gì, đến khi xe khởi động, Giang Dục bắt đầu thấy bụng mình sôi lên ùng ục.
Cậu chậm rãi mở giấy gói ra, mùi đồ ăn cứ thế xộc thẳng vào mũi. Giang Dục vừa gỡ đũa, vừa quay đầu nhìn Lê Ứng: “Trên xe sẽ ám mùi mất, có sao không anh?”
“Không sao.” Lê Ứng đánh xe đi, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Anh liếc nhanh sang Giang Dục, ung dung cười: “Anh không nghiện sạch sẽ đến mức đó đâu.”
Giang Dục nghi ngờ nhìn anh một lúc, sau đó nhét một cái bánh bao vào miệng.
Ăn xong một cái, cậu thuận miệng hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
Lê Ứng hơi khựng lại, chợt nghiêng đầu nhìn cậu rồi lắc đầu: “Anh chưa.”
Giang Dục vốn chỉ hỏi một câu khách sáo, cậu cũng không ngờ anh vẫn chưa ăn.
“…Thế anh ăn không?” Giang Dục giơ chiếc bánh bao mình vừa gắp lên, dùng một tay đỡ bên dưới, sợ nó rơi xuống.
Nghe vậy, Lê Ứng dời ánh nhìn sang bên cạnh, khẽ cụp mắt xuống. Thấy thế, Giang Dục hiểu ý đưa đến bên môi anh, cậu nhìn người kia ăn trọn bánh bao súp trên đũa, môi anh còn cọ vào chỗ cậu vừa cắn ban nãy.
Giang Dục nhanh chóng dời tầm mắt đi.
–
Bọn họ hẹn nhau tại một khu du lịch ở Giang Châu, bên trong kết hợp nghỉ dưỡng và giải trí, tha hồ ăn nhậu chơi bời.
Cả đám hẹn gặp trước cổng khu du lịch. Đám Triệu Văn gọi xe đến, đợi Lê Ứng và Giang Dục đến nơi, bốn người chen nhau ngồi lên xe Lê Ứng, cùng nhau đi vào trong.
Vừa lên xe, đánh hơi được mùi bánh bao súp, Triệu Văn mừng rỡ lôi ly mì mình vừa mua được trong siêu thị ra, hắn đã chế nước sôi rồi nhưng vẫn chưa kịp ăn.
“Ông lái từ từ thôi, cho tôi ăn sáng với, sắp chết đói đến nơi rồi.” Triệu Văn nói.
Mùi mì gói lập tức lan tỏa trong xe, Lê Ứng khẽ cau mày, liếc sang kính chiếu hậu.
“Đừng ăn.” Lê Ứng nói, “Sắp đến nơi rồi, ông xuống xe mà ăn.”
Triệu Văn còn chưa kịp cho mì vào miệng, toàn bộ cửa sổ ở băng ghế sau đã bị hạ xuống.
Nghe vậy, Giang Dục quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Triệu Văn khựng lại, chợt hít lấy hít để: “…Có phải trên xe ông có mùi bánh bao súp không? Chẳng lẽ mũi tôi có vấn đề?”
Lê Ứng không đáp, Triệu Văn bèn chuyển hướng sang Giang Dục: “Nhóc Giang Dục, sáng nay cậu ăn bánh bao súp à?”
Chững lại một lát, Giang Dục khẽ gật đầu.
Lê Ứng nhìn thoáng qua cậu, nói với Triệu Văn ngồi sau: “Mùi mì gói của ông quá nồng.”
Thật ra đối với tật xấu này của Lê Ứng, Triệu Văn cũng không phải ngoại lệ. Trong mắt các bạn học, thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là trong phạm vi riêng tư của anh.
Ban đầu hắn cũng định ăn xong mì nhân lúc Lê Ứng chưa tới.
Nhưng sau khi lên xe, vì ngửi thấy mùi bánh bao súp nên hắn mới dám ăn.
“Tôi thấy mùi bánh bao cũng không nhạt chút nào.” Triệu Văn nói.
Hắn hơi hoang mang về thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng, chuyện ăn uống thì không sao, đằng này đến cả khứu giác mà cũng phân biệt đối xử ư?
“Nhóc Giang Dục.” Triệu Văn gọi một tiếng, “Cậu no chưa? Nếu chưa thì ăn tí mì đi.”
Hắn cố ý nâng giọng: “Để xem người nào đó còn dám ý kiến ý cò không.”
Giang Dục: “...”
–
Trong khu du lịch có đầy đủ hạng mục giải trí, hai người rảnh rỗi là Giang Dục và Lê Ứng đi chơi cùng bọn họ, làm bóng đèn tròn một ngày trời.
Đi chơi cả buổi có hơi mệt, ăn tối xong, bạn gái của Triệu Văn và Tần Dương bàn bạc với nhau, quyết định đi xem kịch. Đám con trai cũng không phản đối, cứ thế đi cùng các cô.
Tối hôm ấy chỉ có một vở kịch mang tên “Cầu vồng”. Lúc đó đã sát giờ mở màn, cả đám cũng không kịp đọc giới thiệu, mua vé xong thì vào rạp luôn.
Hôm đó là cuối tuần, rạp hát không được lớn của khu du lịch gần như chật kín, họ chỉ có thể tách ra rồi tự tìm chỗ ngồi.
Giang Dục và Lê Ứng vốn chỉ đến làm nền, họ nhường lại vị trí đẹp cho hai đôi tình nhân, ngồi ở một góc khuất.
Ánh sáng trên đỉnh đầu tối đi, đèn sân khấu chậm rãi sáng lên, dần dần đưa người xem vào trong bầu không khí.
Từ trước đến nay, Giang Dục rất thiếu kiên nhẫn với những hoạt động đòi hỏi sự kiên nhẫn. Cậu buồn chán ngó nghiêng xung quanh, ngay lập tức phát hiện ra một hiện tượng kì lạ.
Thế là Giang Dục lại quét mắt một vòng quanh chỗ ngồi.
Thấy vậy, Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu, sát lại gần một chút: “Sao vậy em?”
Giang Dục nhìn ngắm bốn phía với vẻ ngạc nhiên, sau đó cậu xáp lại gần Lê Ứng: “Anh có nhận ra khán giả ở đây đều là con trai không?”
Nghe vậy, Lê Ứng cũng nhìn xung quanh một lúc.
Đúng là vậy.
Số lượng khán giả nữ trong rạp chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong đó có hai người thuộc nhóm của bọn họ.
Hiện tượng này quả thật hơi kì lạ, song rất nhanh sau đó họ đã hiểu được lí do.
“Cầu vồng” là một vở kịch nói về tình yêu đồng tính.
Câu chuyện bắt đầu vào một đêm mưa lãng mạn, một công tử nhà giàu luôn sống dưới sự chèn ép của gia đình đột nhiên xông vào khu ổ chuột, lỡ chân đi vào một phòng tập múa xập xệ. Dưới ánh đèn mỏng manh, hắn trông thấy một vũ công với đường cong duyên dáng đang nhảy từng bước uyển chuyển, trông như một chàng tiên.
Sau lưng là cơn mưa rả rích, trước mắt là dáng người đẹp đẽ đến mức vô thực. Hắn cứ thế đắm chìm trong bước chảy điêu luyện ấy, cũng hòa mình vào trong làn mưa đêm kì diệu.
Thế rồi họ gặp nhau, hiểu nhau, rồi không khỏi yêu nhau. Hai tâm hồn đến từ hai giai cấp khác biệt sinh ra phản ứng hóa học, bén lên ngọn lửa tình yêu.
Trong lúc các diễn viên trên sân khấu bày tỏ tình cảm thắm thiết, hai khán giả nam ngồi ngay trước Giang Dục đột nhiên hôn nhau.
Cậu vô thức cụp mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy ngọn đèn sân khấu rọi lên hai nam sinh đang ôm hôn cuồng nhiệt.
Giang Dục: “...”
Tình huống này thật sự rất xấu hổ. Trong khoảnh khắc, Giang Dục cũng không biết phải hướng ánh mắt về đâu. Cậu liếc trộm Lê Ứng ngồi cạnh, anh đang trông thẳng về phía sân khấu, cũng không biết có nhìn thấy cảnh tượng đằng trước ngay không.
Quan sát xong, Giang Dục nhanh chóng dời tầm mắt đi, cầm coca lên hớp liền mấy ngụm.
Lúc này, Lê Ứng vốn đang dõi về phía sân khấu bỗng hạ tầm nhìn xuống. Anh quét mắt qua bàn tay trắng nõn của cậu, đoạn nâng mắt lên, cầm lấy đồ uống ở tay ghế còn lại.
Ánh đèn và khung cảnh trên sân khấu đều rất đẹp, khuyết điểm duy nhất chính là kết thúc mở.
Sau cùng, công tử nhà giàu bị người nhà lôi đi, ép kết hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối, khi ấy hắn sẽ có cả tiền tài lẫn quyền lực. Giữa tình yêu và lợi ích cá nhân, sự lựa chọn của hắn đã rõ như ban ngày.
Khi vở kịch dần đi đến hồi kết, Giang Dục nghe thấy tiếng thảo luận vang lên sau lưng. Có vẻ như đó là một cậu con trai với giọng nói đáng yêu, cậu đang hỏi bạn trai mình, nếu gặp phải tình huống đó, giữa mình và tiền bạc quyền lực thì bạn trai sẽ chọn gì.
Cuộc đối thoại của bọn họ khá thú vị, Giang Dục ngồi ngay đằng trước nên không khỏi nghe lỏm vài câu. Cậu vừa nghe vừa bất giác đưa mắt nhìn sang Lê Ứng.
Ngay tức khắc, dường như Lê Ứng cũng cảm nhận được nên quay đầu nhìn lại. Anh khẽ chớp mắt, sát lại gần Giang Dục đôi chút: “Có phải em muốn hỏi, nếu là anh thì anh sẽ lựa chọn thế nào không?”
Có cần phải đoán chuẩn vậy không? Giang Dục nghĩ bụng.
Cậu nhìn anh một lúc, thật thà gật đầu.
Khóe môi Lê Ứng cong lên rất nhẹ, anh nhìn cậu giây lát, chợt ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho cậu đến gần.
Giang Dục thoáng sững ra, song lòng hiếu kỳ đã buộc cậu phải xáp lại.
Xung quanh vang lên không ít tiếng xì xào, phần lớn là thảo luận về kết thúc mở của vở kịch.
Thế rồi Lê Ứng ghé sát vào tai Giang Dục, mọi âm thanh bỗng chốc bị ngăn cách, anh dịu giọng nói: “Nếu là người anh thích, dẫu cho bất kì tình huống nào xảy ra, anh sẽ luôn lựa chọn em ấy.”
Dừng lại một thoáng, anh lại nói: “Tiền tài và quyền lực, anh đều muốn san sẻ với người đó.”
Khi anh cất tiếng, từng luồng khí ấm áp khẽ khàng vuốt ve vành tai Giang Dục, cậu chợt nghe tim mình nảy lên liên hồi.
Thế nhưng chưa để Giang Dục kịp tiêu hóa hai câu nói này, có người đột nhiên vỗ vai cậu từ đằng sau: “Ê, bạn trai cậu đẹp trai thật, hai người yêu nhau bao lâu rồi?”
Chính là cậu nam sinh có giọng nói đáng yêu ban nãy.
—
Tối Thứ bảy, Triệu Văn lập một nhóm chat sáu người. Trong nhóm có hắn và Tần Dương, bạn gái của từng người, hai người còn lại là Lê Ứng và Giang Dục.
Chơi xong hai ván game, Giang Dục mới nhìn thấy group chat. Cậu sẵn tay kéo lên xem lịch sử trò chuyện, nhìn chung thì họ đang thảo luận xem ngày mai đi chơi ở đâu.
Triệu Văn tag cậu tận mấy lần, cuối cùng Lê Ứng phải lên tiếng nói cậu đang chơi game thì hắn mới thôi.
Đọc đến đây Giang Dục hơi khựng lại, cậu vươn tay lục lọi danh sách bạn bè trong game.
Quả nhiên Lê Ứng đang online, nhưng anh không ở trong ván game.
Giang Dục đột nhiên chú ý đến dòng nickname tương tự của mình, sững lại trong giây lát. Lúc trước cậu không có cảm giác gì, bây giờ nhìn lại, Giang Dục bỗng dưng cảm thấy hơi lạ lẫm, trái tim như bị bé mèo đáng ghét cào một cái thật khẽ.
Cậu không thể miêu tả rõ cảm xúc ấy, cảm giác rất đỗi kì diệu nhưng hẵng còn mơ hồ, vậy nên cậu không thể nắm bắt được.
Giang Dục gõ chữ —
Phải mà Giang Dục đọc được đoạn tin nhắn này từ tuần trước, chắc chắn cậu sẽ hùa theo bọn họ mà trêu chọc Lê Ứng.
Nhưng bấy giờ khi nhìn thấy câu cuối cùng của Triệu Văn, trái tim Giang Dục đột nhiên hẫng một nhịp. Cậu vừa đánh chữ vừa than ngắn thở dài: “Mình cứu vớt được cái khỉ khô ấy…”
Vừa gửi câu này đi, Giang Dục không khỏi sựng lại.
Kể từ đêm nói chuyện với Lê Ứng, biết được sự tự ti và yếu đuối trong lòng anh, Giang Dục cứ lo lắng tính cách cà lơ phất phơ của mình sẽ đụng chạm đến lòng tự trọng của Lê Ứng, sợ anh tủi thân mà không nói.
Tuy rằng cho dù không có chuyện come out, cậu vẫn sẽ thuận miệng hỏi như vậy.
Vừa bàn bạc xong trong group, còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống, Giang Dục đã nhận được tin nhắn của Lê Ứng.
Quả nhiên, Giang Dục nghĩ bụng, cậu lập tức ngồi thẳng dậy.
Giang Dục vốn định bảo “không cần”, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cậu lại lo lắng về tâm trạng của Lê Ứng.
Kết thúc vài câu trò chuyện đơn giản, Giang Dục ngồi thừ người trên ghế. Cậu nhìn trần nhà, không hiểu sao còn cảm thấy mệt hơn so với lúc từ chối một nữ sinh liên tục tỏ tình với mình.
Còn đau đầu hơn chu kỳ sinh lý của Giang Mộng.
–
Hôm sau khoảng mười giờ hơn, nhận được cuộc gọi của Lê Ứng, Giang Dục vội vàng bật dậy khỏi giường. Cậu vừa bắt máy vừa chạy đến bên cửa sổ thăm chừng, quả nhiên xe của Lê Ứng đã chờ sẵn dưới lầu.
“Em sắp xong rồi.” Giang Dục vừa kéo quần vừa vọt vào nhà vệ sinh.
“Không sao, em cứ từ từ hẵng xuống.” Lê Ứng nói, “Bọn họ vẫn chưa tới.”
Con trai làm vệ sinh cá nhân rất nhanh, ngắt cuộc gọi với Lê Ứng xong, chưa đến mười phút sau thì Giang Dục đã có mặt ở dưới lầu. Hôm nay cậu mặc nguyên cây tối màu, rất giống với phong cách vừa cool vừa đơn giản của cậu.
Giang Dục tự giác kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái.
Lê Ứng đưa phần bánh bao súp đặt trên hộp đựng tay ghế cho cậu: “Còn ấm đấy.”
Vừa nhìn thoáng qua, Giang Dục đã nhận ra ngay đó là cửa tiệm mà cậu thích ăn. Cậu sững lại đôi chút, sau đó mới nhận lấy.
Cả đêm chưa ăn gì, đến khi xe khởi động, Giang Dục bắt đầu thấy bụng mình sôi lên ùng ục.
Cậu chậm rãi mở giấy gói ra, mùi đồ ăn cứ thế xộc thẳng vào mũi. Giang Dục vừa gỡ đũa, vừa quay đầu nhìn Lê Ứng: “Trên xe sẽ ám mùi mất, có sao không anh?”
“Không sao.” Lê Ứng đánh xe đi, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Anh liếc nhanh sang Giang Dục, ung dung cười: “Anh không nghiện sạch sẽ đến mức đó đâu.”
Giang Dục nghi ngờ nhìn anh một lúc, sau đó nhét một cái bánh bao vào miệng.
Ăn xong một cái, cậu thuận miệng hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
Lê Ứng hơi khựng lại, chợt nghiêng đầu nhìn cậu rồi lắc đầu: “Anh chưa.”
Giang Dục vốn chỉ hỏi một câu khách sáo, cậu cũng không ngờ anh vẫn chưa ăn.
“…Thế anh ăn không?” Giang Dục giơ chiếc bánh bao mình vừa gắp lên, dùng một tay đỡ bên dưới, sợ nó rơi xuống.
Nghe vậy, Lê Ứng dời ánh nhìn sang bên cạnh, khẽ cụp mắt xuống. Thấy thế, Giang Dục hiểu ý đưa đến bên môi anh, cậu nhìn người kia ăn trọn bánh bao súp trên đũa, môi anh còn cọ vào chỗ cậu vừa cắn ban nãy.
Giang Dục nhanh chóng dời tầm mắt đi.
–
Bọn họ hẹn nhau tại một khu du lịch ở Giang Châu, bên trong kết hợp nghỉ dưỡng và giải trí, tha hồ ăn nhậu chơi bời.
Cả đám hẹn gặp trước cổng khu du lịch. Đám Triệu Văn gọi xe đến, đợi Lê Ứng và Giang Dục đến nơi, bốn người chen nhau ngồi lên xe Lê Ứng, cùng nhau đi vào trong.
Vừa lên xe, đánh hơi được mùi bánh bao súp, Triệu Văn mừng rỡ lôi ly mì mình vừa mua được trong siêu thị ra, hắn đã chế nước sôi rồi nhưng vẫn chưa kịp ăn.
“Ông lái từ từ thôi, cho tôi ăn sáng với, sắp chết đói đến nơi rồi.” Triệu Văn nói.
Mùi mì gói lập tức lan tỏa trong xe, Lê Ứng khẽ cau mày, liếc sang kính chiếu hậu.
“Đừng ăn.” Lê Ứng nói, “Sắp đến nơi rồi, ông xuống xe mà ăn.”
Triệu Văn còn chưa kịp cho mì vào miệng, toàn bộ cửa sổ ở băng ghế sau đã bị hạ xuống.
Nghe vậy, Giang Dục quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Triệu Văn khựng lại, chợt hít lấy hít để: “…Có phải trên xe ông có mùi bánh bao súp không? Chẳng lẽ mũi tôi có vấn đề?”
Lê Ứng không đáp, Triệu Văn bèn chuyển hướng sang Giang Dục: “Nhóc Giang Dục, sáng nay cậu ăn bánh bao súp à?”
Chững lại một lát, Giang Dục khẽ gật đầu.
Lê Ứng nhìn thoáng qua cậu, nói với Triệu Văn ngồi sau: “Mùi mì gói của ông quá nồng.”
Thật ra đối với tật xấu này của Lê Ứng, Triệu Văn cũng không phải ngoại lệ. Trong mắt các bạn học, thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là trong phạm vi riêng tư của anh.
Ban đầu hắn cũng định ăn xong mì nhân lúc Lê Ứng chưa tới.
Nhưng sau khi lên xe, vì ngửi thấy mùi bánh bao súp nên hắn mới dám ăn.
“Tôi thấy mùi bánh bao cũng không nhạt chút nào.” Triệu Văn nói.
Hắn hơi hoang mang về thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng, chuyện ăn uống thì không sao, đằng này đến cả khứu giác mà cũng phân biệt đối xử ư?
“Nhóc Giang Dục.” Triệu Văn gọi một tiếng, “Cậu no chưa? Nếu chưa thì ăn tí mì đi.”
Hắn cố ý nâng giọng: “Để xem người nào đó còn dám ý kiến ý cò không.”
Giang Dục: “...”
–
Trong khu du lịch có đầy đủ hạng mục giải trí, hai người rảnh rỗi là Giang Dục và Lê Ứng đi chơi cùng bọn họ, làm bóng đèn tròn một ngày trời.
Đi chơi cả buổi có hơi mệt, ăn tối xong, bạn gái của Triệu Văn và Tần Dương bàn bạc với nhau, quyết định đi xem kịch. Đám con trai cũng không phản đối, cứ thế đi cùng các cô.
Tối hôm ấy chỉ có một vở kịch mang tên “Cầu vồng”. Lúc đó đã sát giờ mở màn, cả đám cũng không kịp đọc giới thiệu, mua vé xong thì vào rạp luôn.
Hôm đó là cuối tuần, rạp hát không được lớn của khu du lịch gần như chật kín, họ chỉ có thể tách ra rồi tự tìm chỗ ngồi.
Giang Dục và Lê Ứng vốn chỉ đến làm nền, họ nhường lại vị trí đẹp cho hai đôi tình nhân, ngồi ở một góc khuất.
Ánh sáng trên đỉnh đầu tối đi, đèn sân khấu chậm rãi sáng lên, dần dần đưa người xem vào trong bầu không khí.
Từ trước đến nay, Giang Dục rất thiếu kiên nhẫn với những hoạt động đòi hỏi sự kiên nhẫn. Cậu buồn chán ngó nghiêng xung quanh, ngay lập tức phát hiện ra một hiện tượng kì lạ.
Thế là Giang Dục lại quét mắt một vòng quanh chỗ ngồi.
Thấy vậy, Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu, sát lại gần một chút: “Sao vậy em?”
Giang Dục nhìn ngắm bốn phía với vẻ ngạc nhiên, sau đó cậu xáp lại gần Lê Ứng: “Anh có nhận ra khán giả ở đây đều là con trai không?”
Nghe vậy, Lê Ứng cũng nhìn xung quanh một lúc.
Đúng là vậy.
Số lượng khán giả nữ trong rạp chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong đó có hai người thuộc nhóm của bọn họ.
Hiện tượng này quả thật hơi kì lạ, song rất nhanh sau đó họ đã hiểu được lí do.
“Cầu vồng” là một vở kịch nói về tình yêu đồng tính.
Câu chuyện bắt đầu vào một đêm mưa lãng mạn, một công tử nhà giàu luôn sống dưới sự chèn ép của gia đình đột nhiên xông vào khu ổ chuột, lỡ chân đi vào một phòng tập múa xập xệ. Dưới ánh đèn mỏng manh, hắn trông thấy một vũ công với đường cong duyên dáng đang nhảy từng bước uyển chuyển, trông như một chàng tiên.
Sau lưng là cơn mưa rả rích, trước mắt là dáng người đẹp đẽ đến mức vô thực. Hắn cứ thế đắm chìm trong bước chảy điêu luyện ấy, cũng hòa mình vào trong làn mưa đêm kì diệu.
Thế rồi họ gặp nhau, hiểu nhau, rồi không khỏi yêu nhau. Hai tâm hồn đến từ hai giai cấp khác biệt sinh ra phản ứng hóa học, bén lên ngọn lửa tình yêu.
Trong lúc các diễn viên trên sân khấu bày tỏ tình cảm thắm thiết, hai khán giả nam ngồi ngay trước Giang Dục đột nhiên hôn nhau.
Cậu vô thức cụp mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy ngọn đèn sân khấu rọi lên hai nam sinh đang ôm hôn cuồng nhiệt.
Giang Dục: “...”
Tình huống này thật sự rất xấu hổ. Trong khoảnh khắc, Giang Dục cũng không biết phải hướng ánh mắt về đâu. Cậu liếc trộm Lê Ứng ngồi cạnh, anh đang trông thẳng về phía sân khấu, cũng không biết có nhìn thấy cảnh tượng đằng trước ngay không.
Quan sát xong, Giang Dục nhanh chóng dời tầm mắt đi, cầm coca lên hớp liền mấy ngụm.
Lúc này, Lê Ứng vốn đang dõi về phía sân khấu bỗng hạ tầm nhìn xuống. Anh quét mắt qua bàn tay trắng nõn của cậu, đoạn nâng mắt lên, cầm lấy đồ uống ở tay ghế còn lại.
Ánh đèn và khung cảnh trên sân khấu đều rất đẹp, khuyết điểm duy nhất chính là kết thúc mở.
Sau cùng, công tử nhà giàu bị người nhà lôi đi, ép kết hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối, khi ấy hắn sẽ có cả tiền tài lẫn quyền lực. Giữa tình yêu và lợi ích cá nhân, sự lựa chọn của hắn đã rõ như ban ngày.
Khi vở kịch dần đi đến hồi kết, Giang Dục nghe thấy tiếng thảo luận vang lên sau lưng. Có vẻ như đó là một cậu con trai với giọng nói đáng yêu, cậu đang hỏi bạn trai mình, nếu gặp phải tình huống đó, giữa mình và tiền bạc quyền lực thì bạn trai sẽ chọn gì.
Cuộc đối thoại của bọn họ khá thú vị, Giang Dục ngồi ngay đằng trước nên không khỏi nghe lỏm vài câu. Cậu vừa nghe vừa bất giác đưa mắt nhìn sang Lê Ứng.
Ngay tức khắc, dường như Lê Ứng cũng cảm nhận được nên quay đầu nhìn lại. Anh khẽ chớp mắt, sát lại gần Giang Dục đôi chút: “Có phải em muốn hỏi, nếu là anh thì anh sẽ lựa chọn thế nào không?”
Có cần phải đoán chuẩn vậy không? Giang Dục nghĩ bụng.
Cậu nhìn anh một lúc, thật thà gật đầu.
Khóe môi Lê Ứng cong lên rất nhẹ, anh nhìn cậu giây lát, chợt ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho cậu đến gần.
Giang Dục thoáng sững ra, song lòng hiếu kỳ đã buộc cậu phải xáp lại.
Xung quanh vang lên không ít tiếng xì xào, phần lớn là thảo luận về kết thúc mở của vở kịch.
Thế rồi Lê Ứng ghé sát vào tai Giang Dục, mọi âm thanh bỗng chốc bị ngăn cách, anh dịu giọng nói: “Nếu là người anh thích, dẫu cho bất kì tình huống nào xảy ra, anh sẽ luôn lựa chọn em ấy.”
Dừng lại một thoáng, anh lại nói: “Tiền tài và quyền lực, anh đều muốn san sẻ với người đó.”
Khi anh cất tiếng, từng luồng khí ấm áp khẽ khàng vuốt ve vành tai Giang Dục, cậu chợt nghe tim mình nảy lên liên hồi.
Thế nhưng chưa để Giang Dục kịp tiêu hóa hai câu nói này, có người đột nhiên vỗ vai cậu từ đằng sau: “Ê, bạn trai cậu đẹp trai thật, hai người yêu nhau bao lâu rồi?”
Chính là cậu nam sinh có giọng nói đáng yêu ban nãy.
—