Nam Sơn Ca - Cappuccinoky
Chương 9
Khi xe ngựa ra bên ngoài cung thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Triệu Kỳ để ta tùy ý lựa chọn, nói sẽ đưa ta đi ăn bất cứ thứ gì ta muốn.
Ta hưng phấn nói: “Thần muốn ăn đồ ăn Kim Lăng!”
Hắn gọi ám vệ ra và hỏi về những tửu lâu bán đồ ăn Kim Lăng ngon nhất Kinh thành.
Những ám vệ đó ẩn ở những nơi kín đáo, ta không thể thấy được nên tự nhiên rất tò mò.
Ta cảm thán với Triệu Kỳ: "Bọn họ thật lợi hại."
Sau đó, khi còn chưa kịp phản ứng thì ta đã bị Triệu Kỳ kéo về phía trước.
Tửu lâu này thực sự bày bán các món ăn của Kim Lăng. Ta gọi tất cả các món mà ta thích.
Ta biết rõ về từng món.
Ta hào hứng kể cho Triệu Kỳ nghe về những món ăn trên bàn, mùi vị như thế nào, cách ăn chúng, đặc sắc riêng của từng món, người Kim Lăng thích ăn khẩu vị như thế nào...
Triệu Kỳ ngồi đối diện ta, lắng nghe ta nói và thỉnh thoảng phụ họa.
Hắn luôn có những câu hỏi mà ta muốn giải đáp.
Ta cũng kể cho hắn nghe về tuổi thơ của mình, chẳng hạn như việc đại ca của ta đã bí mật giấu kẹo cho ta hay việc nhị ca đã cướp đi món cá ngon nhất và bị ta giành lại như thế nào.
Chỉ sau khi nói xong ta mới nhận ra mình đã nói quá nhiều.
Chưa nói tới việc hoàng gia bọn họ có quy định gì về việc ăn không nói ngủ không nói hay không, ta sợ rằng ta nói nhiều chuyện về gia đình mình như vậy hắn sẽ không thích nghe.
Ta gãi đầu có chút ngượng ngùng, mỉm cười nhìn hắn.
Mấy ngày trước, Triệu Kỳ bận chính sự, không trò chuyện nhiều với tiểu cô nương.
Bây giờ đang dẫn ai đó đi chơi, nhưng vừa ra ngoài, người này đã trợn mắt nhìn chằm chằm vào những ám vệ của mình và nghiêm túc khen bọn họ lợi hại.
Sau đó tiểu cô nương này bị chính mình kéo đến đây. Nàng ấy luôn miệng nói với mình về những chuyện vui vẻ.
Triệu Kỳ đã lâu không thấy nàng vui như vậy, khác hẳn với niềm vui thường ngày của nàng.
Triệu Kỳ nhận ra tiểu cô nương có chút xấu hổ nên nói: "Không cần kiềm chế, những lời nàng vừa nói rất thú vị."
Nghe Triệu Kỳ nói như vậy, ta vui mừng đến mức muốn nhảy múa.
Khi chúng ta đã ăn no, Triệu Kỳ đưa ta xuống dưới để trả tiền. Đồ ăn ở Kinh thành đắt đỏ, chỉ có một lượng nhỏ nhưng giá cả lại gấp mấy lần đồ ăn ở Kim Lăng của ta.
Ta nghĩ tới tình tiết trong thoại bản, lúc này nam nhân sẽ lấy ngọc bội của mình ra đưa cho chủ quán.
Ta kéo tay áo Triệu Kỳ nói với hắn: “Nếu ngài không có tiền thì đừng lấy ngọc bội của ngài mà ngọc bội của thần đi.”
Ta sợ chủ quán cười nhạo nên cố ý đè lời này xuống thật thấp. Triệu Kỳ quay đầu nhìn ta, cũng theo ta nói nhỏ: "Yên tâm, công tử của ngươi còn có tiền."
Ta nhìn hắn thanh toán tiền và chủ quán cũng rất khách khí tiễn bọn ta ra ngoài.
Triệu Kỳ chợt nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói với ta: “Những năm gần đây, trong cung chưa bao giờ xa hoa lãng phí, tiết kiệm được không ít ngân lượng.”
Một lúc sau, hắn nói thêm: " Rất nhiều, rất nhiều, đặc biệt nhiều."
Nghe xong, ta gật đầu, cũng nhỏ giọng nói: “Ngài thật là lợi hại.”
Triệu Kỳ vô cùng hài lòng.
Hắn nói miễn là ta thích thì có thể mua bất cứ thứ gì. Không cần quản Thái phi có làm ầm lên hay không, thích thì cứ mua.
Trong cung có rất nhiều thứ hay ho nên ta dẫn Triệu Kỳ đi chọn ra rất nhiều thứ ta chưa từng chơi qua. Chuồn chuồn tre, bi thủy tinh, ta cũng thử chơi lăn vòng, thật là vui.
Nếu Triệu Kỳ không nhất quyết bắt ta đeo mạng che mặt thì càng tốt hơn. Hắn khăng khăng rằng có rất nhiều người trên đường nên ta phải đeo.
Khi mặt trời sắp lặn, ta một tay cầm kẹo hồ lô, tay kia cầm đường nhân, ăn thật cẩn thận, sợ đường sẽ dây ra quần áo.
Triệu Kỳ đi theo ta, mang một chiếc hộp lớn đựng mọi thứ ở trong.
Chúng ta đến Thẩm phủ để gặp Thẩm tỷ tỷ. Tỷ ấy nhìn bọn ta với ánh mắt dò hỏi, muốn xem xem những đồ chơi mà chúng ta mua.
Triệu Kỳ từng bước đi tới phía sau ta, như thể hắn muốn ta chặn lại ánh mắt của Thẩm tỷ tỷ.
Sau khi lên lên xe ngựa, ta nghiêng sang hỏi Triệu Kỳ: "Sao ngài không cho Thẩm tỷ tỷ xem đồ chúng ta đã mua?"
Triệu Kỳ quay sang nhìn ta: “Nhược Nhược, đây là đồ chúng ta cùng nhau mua khi thăm Kinh thành.”
Có lẽ lúc đó ta quá mệt mỏi nên không nhận ra Triệu Kỳ gọi ta là Nhược Nhược.
Hơn nữa, hắn còn nói “chúng ta”, không phải “ngươi và trẫm” mà là “chúng ta”.
Ta nghĩ bộ dáng của Triệu Kỳ có chút thú vị nên lại nói: “Triệu Kỳ, nếu có người hỏi thần tại sao lại mua những đồ chơi trẻ con này thì thần nên trả lời thế nào?”
Triệu Kỳ mỉm cười, đến gần ta nói: "Nàng cũng biết đây là đồ trẻ con chơi. Vậy nàng nói xem, nàng định trả lời thế nào?"
Lời nói của Triệu Kỳ khiến ta có chút xấu hổ, nhưng khi hắn xích đến gần, ta lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Ta không nghĩ được gì nên thuận theo câu hỏi của hắn trả lời: “Vậy thần sẽ nói rằng thần mua nó cho hài tử tương lai.”
Mãi đến khi nói ra câu này ta mới nhận ra nó không phù hợp.
Thân phận của ta và Triệu Kỳ không thích hợp để nói về những chủ đề như vậy.
Ta nhanh chóng nói thêm: “Thần cũng có thể nói rằng thần mua nó cho hài tử tương lai của Thẩm tỷ tỷ.”
Ta bực bội cúi đầu, nghĩ rằng Thẩm tỷ tỷ cũng không thích hợp với chủ đề này.
Tại sao miệng ta lại nhanh hơn não?
Ta quay đầu lại, dựa vào cửa sổ, trầm giọng nói với Triệu Kỳ: “Ngài trách tội thần đi. Thần không phải là cố ý, chỉ là lỡ miệng thôi."
Triệu Kỳ biết tiểu cô nương là vô ý, nhưng lúc này hắn không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
Nếu tiểu cô nương có một hài tử.
Không đúng, nếu tiểu cô nương có hài tử với mình thì đứa bé đó nhất định rất xinh đẹp, rất đáng yêu và thông minh.
Một người dễ thương ôm lấy một người dễ thương khác. Có lẽ khi nghe hắn nói chuyện, cả hai đều sẽ chớp chớp mắt nhìn hắn. Cả hai đều sẽ mỉm cười nhìn hắn...
Nhưng lúc này, Triệu Kỳ bất lực vỗ vỗ vai tiểu cô nương: "Trẫm sẽ không tức giận. Chỉ cần coi mấy lần này là hình phạt của trẫm dành cho nàng. Nếu người khác muốn lừa nàng như thế này, Nhược Nhược sẽ phải chịu ủy khuất.”
Ta vùi đầu vào ngực nói với hắn: “Nếu là người khác thì thần sẽ không như vậy.”
Ta nghe thấy hắn cười và nói: “Ừ, Nhược Nhược thông minh nhất.”
Ta ngơ ngác hỏi: “Bệ hạ, ngài nghiêm túc sao?”
"Trẫm nghiêm túc."
Tâm trạng của ta đã cải thiện rất nhiều, không còn cảm thấy buồn bã nữa.
Triệu Kỳ nhẹ nhàng kéo người từ bên cửa sổ tới, nói với nàng: “Sau này nếu có cơ hội, trẫm sẽ lại đưa Nhược Nhược ra ngoài chơi.”
Ta thuận theo lực kéo của hắn ngồi xuống, cười nói: “Sau này nếu có cơ hội, thần sẽ dẫn bệ hạ đi Kim Lăng.”
"Ta cũng dẫn Nhược Nhược đi thả diều."
"Thần sẽ chỉ cho ngài sườn đồi yêu thích của thần khi còn nhỏ."
"Ta cũng có thể dẫn Nhược Nhược đi xem những cây ta đã ra lệnh trồng. Chúng ở phía Bắc, đã bảo vệ rất nhiều người."
"Nhược Nhược cũng có thể dẫn bệ hạ đi tham dự lễ hội đèn lồng của chúng thần. Lễ hội đèn lồng năm nào cũng rất náo nhiệt."
"Vậy trẫm sẽ dẫn Nhược Nhược đi leo núi ngắm biển. Phía đông núi sông hùng vĩ, ta sẽ dẫn Nhược Nhược đi đến nơi có phong cảnh đẹp nhất."
"Vậy thần sẽ chỉ cho bệ hạ những con hẻm và hoa viên nơi chúng ta ở. Mỗi nơi đều có đặc điểm riêng."
……
Triệu Kỳ để ta tùy ý lựa chọn, nói sẽ đưa ta đi ăn bất cứ thứ gì ta muốn.
Ta hưng phấn nói: “Thần muốn ăn đồ ăn Kim Lăng!”
Hắn gọi ám vệ ra và hỏi về những tửu lâu bán đồ ăn Kim Lăng ngon nhất Kinh thành.
Những ám vệ đó ẩn ở những nơi kín đáo, ta không thể thấy được nên tự nhiên rất tò mò.
Ta cảm thán với Triệu Kỳ: "Bọn họ thật lợi hại."
Sau đó, khi còn chưa kịp phản ứng thì ta đã bị Triệu Kỳ kéo về phía trước.
Tửu lâu này thực sự bày bán các món ăn của Kim Lăng. Ta gọi tất cả các món mà ta thích.
Ta biết rõ về từng món.
Ta hào hứng kể cho Triệu Kỳ nghe về những món ăn trên bàn, mùi vị như thế nào, cách ăn chúng, đặc sắc riêng của từng món, người Kim Lăng thích ăn khẩu vị như thế nào...
Triệu Kỳ ngồi đối diện ta, lắng nghe ta nói và thỉnh thoảng phụ họa.
Hắn luôn có những câu hỏi mà ta muốn giải đáp.
Ta cũng kể cho hắn nghe về tuổi thơ của mình, chẳng hạn như việc đại ca của ta đã bí mật giấu kẹo cho ta hay việc nhị ca đã cướp đi món cá ngon nhất và bị ta giành lại như thế nào.
Chỉ sau khi nói xong ta mới nhận ra mình đã nói quá nhiều.
Chưa nói tới việc hoàng gia bọn họ có quy định gì về việc ăn không nói ngủ không nói hay không, ta sợ rằng ta nói nhiều chuyện về gia đình mình như vậy hắn sẽ không thích nghe.
Ta gãi đầu có chút ngượng ngùng, mỉm cười nhìn hắn.
Mấy ngày trước, Triệu Kỳ bận chính sự, không trò chuyện nhiều với tiểu cô nương.
Bây giờ đang dẫn ai đó đi chơi, nhưng vừa ra ngoài, người này đã trợn mắt nhìn chằm chằm vào những ám vệ của mình và nghiêm túc khen bọn họ lợi hại.
Sau đó tiểu cô nương này bị chính mình kéo đến đây. Nàng ấy luôn miệng nói với mình về những chuyện vui vẻ.
Triệu Kỳ đã lâu không thấy nàng vui như vậy, khác hẳn với niềm vui thường ngày của nàng.
Triệu Kỳ nhận ra tiểu cô nương có chút xấu hổ nên nói: "Không cần kiềm chế, những lời nàng vừa nói rất thú vị."
Nghe Triệu Kỳ nói như vậy, ta vui mừng đến mức muốn nhảy múa.
Khi chúng ta đã ăn no, Triệu Kỳ đưa ta xuống dưới để trả tiền. Đồ ăn ở Kinh thành đắt đỏ, chỉ có một lượng nhỏ nhưng giá cả lại gấp mấy lần đồ ăn ở Kim Lăng của ta.
Ta nghĩ tới tình tiết trong thoại bản, lúc này nam nhân sẽ lấy ngọc bội của mình ra đưa cho chủ quán.
Ta kéo tay áo Triệu Kỳ nói với hắn: “Nếu ngài không có tiền thì đừng lấy ngọc bội của ngài mà ngọc bội của thần đi.”
Ta sợ chủ quán cười nhạo nên cố ý đè lời này xuống thật thấp. Triệu Kỳ quay đầu nhìn ta, cũng theo ta nói nhỏ: "Yên tâm, công tử của ngươi còn có tiền."
Ta nhìn hắn thanh toán tiền và chủ quán cũng rất khách khí tiễn bọn ta ra ngoài.
Triệu Kỳ chợt nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói với ta: “Những năm gần đây, trong cung chưa bao giờ xa hoa lãng phí, tiết kiệm được không ít ngân lượng.”
Một lúc sau, hắn nói thêm: " Rất nhiều, rất nhiều, đặc biệt nhiều."
Nghe xong, ta gật đầu, cũng nhỏ giọng nói: “Ngài thật là lợi hại.”
Triệu Kỳ vô cùng hài lòng.
Hắn nói miễn là ta thích thì có thể mua bất cứ thứ gì. Không cần quản Thái phi có làm ầm lên hay không, thích thì cứ mua.
Trong cung có rất nhiều thứ hay ho nên ta dẫn Triệu Kỳ đi chọn ra rất nhiều thứ ta chưa từng chơi qua. Chuồn chuồn tre, bi thủy tinh, ta cũng thử chơi lăn vòng, thật là vui.
Nếu Triệu Kỳ không nhất quyết bắt ta đeo mạng che mặt thì càng tốt hơn. Hắn khăng khăng rằng có rất nhiều người trên đường nên ta phải đeo.
Khi mặt trời sắp lặn, ta một tay cầm kẹo hồ lô, tay kia cầm đường nhân, ăn thật cẩn thận, sợ đường sẽ dây ra quần áo.
Triệu Kỳ đi theo ta, mang một chiếc hộp lớn đựng mọi thứ ở trong.
Chúng ta đến Thẩm phủ để gặp Thẩm tỷ tỷ. Tỷ ấy nhìn bọn ta với ánh mắt dò hỏi, muốn xem xem những đồ chơi mà chúng ta mua.
Triệu Kỳ từng bước đi tới phía sau ta, như thể hắn muốn ta chặn lại ánh mắt của Thẩm tỷ tỷ.
Sau khi lên lên xe ngựa, ta nghiêng sang hỏi Triệu Kỳ: "Sao ngài không cho Thẩm tỷ tỷ xem đồ chúng ta đã mua?"
Triệu Kỳ quay sang nhìn ta: “Nhược Nhược, đây là đồ chúng ta cùng nhau mua khi thăm Kinh thành.”
Có lẽ lúc đó ta quá mệt mỏi nên không nhận ra Triệu Kỳ gọi ta là Nhược Nhược.
Hơn nữa, hắn còn nói “chúng ta”, không phải “ngươi và trẫm” mà là “chúng ta”.
Ta nghĩ bộ dáng của Triệu Kỳ có chút thú vị nên lại nói: “Triệu Kỳ, nếu có người hỏi thần tại sao lại mua những đồ chơi trẻ con này thì thần nên trả lời thế nào?”
Triệu Kỳ mỉm cười, đến gần ta nói: "Nàng cũng biết đây là đồ trẻ con chơi. Vậy nàng nói xem, nàng định trả lời thế nào?"
Lời nói của Triệu Kỳ khiến ta có chút xấu hổ, nhưng khi hắn xích đến gần, ta lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Ta không nghĩ được gì nên thuận theo câu hỏi của hắn trả lời: “Vậy thần sẽ nói rằng thần mua nó cho hài tử tương lai.”
Mãi đến khi nói ra câu này ta mới nhận ra nó không phù hợp.
Thân phận của ta và Triệu Kỳ không thích hợp để nói về những chủ đề như vậy.
Ta nhanh chóng nói thêm: “Thần cũng có thể nói rằng thần mua nó cho hài tử tương lai của Thẩm tỷ tỷ.”
Ta bực bội cúi đầu, nghĩ rằng Thẩm tỷ tỷ cũng không thích hợp với chủ đề này.
Tại sao miệng ta lại nhanh hơn não?
Ta quay đầu lại, dựa vào cửa sổ, trầm giọng nói với Triệu Kỳ: “Ngài trách tội thần đi. Thần không phải là cố ý, chỉ là lỡ miệng thôi."
Triệu Kỳ biết tiểu cô nương là vô ý, nhưng lúc này hắn không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
Nếu tiểu cô nương có một hài tử.
Không đúng, nếu tiểu cô nương có hài tử với mình thì đứa bé đó nhất định rất xinh đẹp, rất đáng yêu và thông minh.
Một người dễ thương ôm lấy một người dễ thương khác. Có lẽ khi nghe hắn nói chuyện, cả hai đều sẽ chớp chớp mắt nhìn hắn. Cả hai đều sẽ mỉm cười nhìn hắn...
Nhưng lúc này, Triệu Kỳ bất lực vỗ vỗ vai tiểu cô nương: "Trẫm sẽ không tức giận. Chỉ cần coi mấy lần này là hình phạt của trẫm dành cho nàng. Nếu người khác muốn lừa nàng như thế này, Nhược Nhược sẽ phải chịu ủy khuất.”
Ta vùi đầu vào ngực nói với hắn: “Nếu là người khác thì thần sẽ không như vậy.”
Ta nghe thấy hắn cười và nói: “Ừ, Nhược Nhược thông minh nhất.”
Ta ngơ ngác hỏi: “Bệ hạ, ngài nghiêm túc sao?”
"Trẫm nghiêm túc."
Tâm trạng của ta đã cải thiện rất nhiều, không còn cảm thấy buồn bã nữa.
Triệu Kỳ nhẹ nhàng kéo người từ bên cửa sổ tới, nói với nàng: “Sau này nếu có cơ hội, trẫm sẽ lại đưa Nhược Nhược ra ngoài chơi.”
Ta thuận theo lực kéo của hắn ngồi xuống, cười nói: “Sau này nếu có cơ hội, thần sẽ dẫn bệ hạ đi Kim Lăng.”
"Ta cũng dẫn Nhược Nhược đi thả diều."
"Thần sẽ chỉ cho ngài sườn đồi yêu thích của thần khi còn nhỏ."
"Ta cũng có thể dẫn Nhược Nhược đi xem những cây ta đã ra lệnh trồng. Chúng ở phía Bắc, đã bảo vệ rất nhiều người."
"Nhược Nhược cũng có thể dẫn bệ hạ đi tham dự lễ hội đèn lồng của chúng thần. Lễ hội đèn lồng năm nào cũng rất náo nhiệt."
"Vậy trẫm sẽ dẫn Nhược Nhược đi leo núi ngắm biển. Phía đông núi sông hùng vĩ, ta sẽ dẫn Nhược Nhược đi đến nơi có phong cảnh đẹp nhất."
"Vậy thần sẽ chỉ cho bệ hạ những con hẻm và hoa viên nơi chúng ta ở. Mỗi nơi đều có đặc điểm riêng."
……