Nam Sơn Ca - Cappuccinoky
Chương 18
Ta biết kế hoạch của Triệu Kỳ, Cung vương điện hạ cũng biết kế hoạch của hắn. Nhưng không phải ai cũng biết điều ấy.
Ví dụ như Ngự sử, Thái úy… Bọn họ có thể không có suy diễn ác ý gì, chỉ cho rằng việc hoàng đế tuyển phi là chuyện bình thường mà thôi.
Triệu Kỳ muốn đem thiên hạ cho Cung vương điện hạ, không thể cứ mặc kệ mọi việc, giao phó cho đệ đệ mình.
Vì vậy, đối mặt với đống tấu chương do Triệu Kỳ mang đến, ta và hắn bắt đầu nghĩ cách khác.
Hạ tuần tháng 5, ta lấy danh nghĩa của mình gửi thiếp mời tới cho các phu nhân trong đại gia tộc ở kinh thành, mời họ đến Ngự hoa viên để ngắm hoa. Thời gian được ấn định vào đầu tháng 6.
Đồng thời, Triệu Kỳ lấy cớ đáp lễ cho mời quan chức kinh thành đến thưởng hoa, thời gian được định vào cùng ngày hôm đó.
Nói cách khác, vào ngày ấy, các gia đình quyền quý ở kinh thành, nam tử sẽ ở tiền viện còn nữ tử sẽ ở hậu viện.
Ta và Triệu Kỳ lén ngồi trong một căn đình ở xa xa để nhìn nữ nhi nhà Ngự sử hay nhà Thái úy, xem có ai thích hợp với con cháu thế gia này không.
Tất nhiên, Thẩm tỷ tỷ cũng được mời.
Đầu tháng 6, ta đặc biệt chọn cho mình y phục tối màu hơn một chút và nhờ Thẩm tỷ tỷ truyền tin khắp nơi.
Khi người đến cũng đã đủ, ta bèn nói vài lời mở đầu cho có lệ, mời mọi người tự do hoạt động.
Những cô nương đến hôm nay đều mặc đủ loại váy đẹp...
Ta nhìn Triệu Kỳ đang ngồi bên cạnh, hỏi hắn: "Triệu Kỳ, chàng có thấy không? Hôm nay các cô nương ăn mặc thật xinh đẹp."
Triệu Kỳ nhìn ta, đưa tay kéo ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Đẹp chỗ nào?"
"Màu sắc và kiểu dáng trang phục của họ rất đẹp."
Triệu Kỳ lại gật đầu nói: "Đẹp như thế nào?"
Ta nói: “Những cái màu xanh chanh, vàng nhạt, hồng nhạt, xanh da trời đều đẹp cả. Có cái thì trông như thế này, có cái thì lại thế này”.
Ta vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Miêu tả xong, ta bỗng có chút tức giận, nhỏ giọng nói với Triệu Kỳ: "Triệu Kỳ, chàng không thể hỏi về váy vóc trước như vậy, trước tiên phải nói Nhược Nhược trông đẹp hơn bọn họ chứ."
Triệu Kỳ cười lớn, tiếng cười như trong vắt như nước suối, nghe rất hay.
Ta cũng mỉm cười, cảm thấy hơi xấu hổ.
Triệu Kỳ niết tay ta nói: “Đương nhiên phải hỏi xem trông như thế nào, không những phải hỏi mà còn phải ghi nhớ. Khi nào rảnh thì nhờ Nhược Nhược mặc từng bộ cho ta ngắm."
Ta cảm thấy mặt mình hơi nóng nên rút tay ra. Triệu Kỳ dạo này vẫn luôn như vậy, rất thích niết tay người ta chơi đùa.
Triệu Kỳ lại xoay người ta lại nói: "Nếu Nhược Nhược muốn nghe thì cứ nói với trẫm. Nhược Nhược là đẹp nhất."
Dù có chút xấu hổ nhưng ta vẫn không thể không mỉm cười. Ta không náo loạn với hắn nữa, ngồi lại đàng hoàng và quan sát.
Nữ nhi nhà Thái úy hôm nay tính tình sôi nổi, mặc váy sáng màu ngắm nhìn hết bông hoa này tới bông hoa khác.
Nữ nhi nhà Ngự sử có phần hướng nội hơi, nhìn thì có vẻ đọc qua rất nhiều sách nhưng vẫn có chút dễ thương, chỉ thấy nàng ấy so sánh chiếc váy màu vàng nhạt của mình với màu hoa.
Ta cùng Triệu Kỳ thương lượng hồi lâu, Triệu Kỳ nói, nhi tử của nhà Đại học sĩ khá tốt, tính tình điềm đạm, không kiêu ngạo, thích hợp với nữ nhi nhà Thái úy.
Hắn cũng cho biết những tân quý mới được đề bạt trong năm nay cũng không tệ. Mang theo tinh thần hăng hái của nghé mới sinh không sợ hổ.
Đôi khi hành sự chưa biết cẩn thận dè dặt nhưng đây cũng lại là một loại tài năng có thể dùng được. Nếu có thể kết hôn với nữ nhi nhà Ngự sử thì sẽ tốt cho cả hai gia đình.
Ta thấy rất có lý, mấy ngày nữa ta sẽ đem mấy cái này nói cho Cung vương phi biết, nàng sẽ nói bóng gió cho mấy đứa nhỏ xem có thấy phù hợp không.
Một vài tháng sau.
Nữ nhi nhà Thái úy tính tình hùng hùng hổ hổ, một ngày nọ, khi mẫu thân nàng hỏi đại nhi tử nhà Đại học sĩ thế nào, nàng đã lén cúi đầu đỏ mặt.
Nữ nhi của nhà Ngự sử luôn an an tĩnh tĩnh, rất thích đọc sách, một ngày nọ nghe thấy phụ thân nàng mắng một tân quý, nàng đã nghĩ ra rất nhiều lý lẽ bênh vực rằng hắn không sai, còn nói phụ thân bảo thủ.
Thẩm Tinh Di gặp lại một người quen ở bữa tiệc ngắm hoa ngày hôm đó.
Kể từ ngày gặp mặt lần đó, Thế tử luôn dẫn theo người đệ đệ sắp lên bốn của mình đến gặp nàng, nói rằng đệ đệ cứ nhất quyết muốn gặp Thẩm tỷ tỷ.
Thẩm Tinh Di thích trẻ con, đưa đứa nhỏ mấy món điểm tâm ngon miệng của Thẩm phủ, còn ngồi kể chuyện cho nó nghe.
Nàng ở bên trong với tiểu gia hỏa, còn Thế tử thì đứng ở bên ngoài viện tử.
Thế tử học võ nhiều năm, cũng ở Tây Bắc cùng tướng quân đã lâu. Vốn dĩ lần này hắn định đi cùng tướng quân, nhưng lần trước ở Tây Bắc bị thương, bị bắt ở lại kinh thành cho tới khi thương thế lành hẳn mới được đi.
Hắn có thính giác rất tốt, luôn có thể nghe thấy giọng nói của Thẩm cô nương trong sân.
Đứa bé rất thích nàng, nói: “Thẩm tỷ tỷ, từ nay về sau đệ sẽ đến chơi cùng tỷ mỗi ngày, ta thích tỷ lắm.”
Đứa nhỏ ôm cánh tay nàng nói tiếp: “Sau này không cần ca ca mua đồ chơi cho ta thì ta cùng vẫn tới.”
Thế tử đang ở trong sân, đương nhiên nghe được những lời này.
Hắn đứng ở đó, nửa muốn chạy về nhà nhờ mẫu thân đón đệ đệ về, nửa muốn đứng đó lắng nghe xem Thẩm cô nương sẽ nói gì.
Thẩm Tinh Di cũng kinh ngạc, vội vàng nói: “Ta cũng rất thích đệ.”
Sau ngày hôm ấy, Thế tử không bao giờ đưa đệ đệ mình đến nữa.
Chỉ là hôm nay nàng đã gặp lại hắn ở đây. Thế tử trông bình tĩnh hơn trước.
Hai người đứng dưới gốc cây liễu, cách đó vài bước có nha hoàn và thị vệ đang quan sát.
Thế tử không đứng quá gần nàng nhưng nàng lại cảm nhận được áp lực từ người trước mặt.
Thẩm Tinh Di mấp máy miệng nói: “Thế tử yên tâm, chuyện ngày hôm đó thần không để trong lòng.”
Thế tử nhìn nàng nói: "Sau khi về nhà ta đã dặn hỏi kỹ gia đệ, ở bên ngoài nó chưa bao giờ nói những lời như vậy. Thẩm cô nương không cần lo lắng danh tiếng bị tổn hại."
Hắn ta dừng lại một chút rồi nói với giọng nghiêm túc: “Tại hạ biết Thẩm cô nương rất tài giỏi, hiểu sâu biết rộng. Từ nhỏ ta ở Tây Bắc, đã lâu không hồi kinh. Ta biết mình không xứng với Thẩm cô nương. Mấy ngày nữa ta sẽ xuất phát về phía Tây Bắc, sau khi lập được quân công sẽ đến Thẩm phủ cầu hôn. Nếu trong thời gian này có người tới cửa, hy vọng cô nương cân nhắc một chút đến tại hạ."
Hắn nói thêm: "Thần tôn trọng sự lựa chọn của Thẩm cô nương, cô nương không cần phải do dự. Nếu một ngày nào đó cô nương gặp được hạnh phúc của chính mình, thần sẽ thay mặt một nhà Bình Tây hầu bày tỏ lời chúc phúc."
Hắn đã ở trong quân doanh nhiều năm, nam tử nếu ngưỡng mộ một nữ tử thì sẽ ngay lập tức thổ lộ.
Khi có điều kiện tới cửa cầu hôn, kết quả ra sao đều sẽ tùy thuộc vào mong muốn của cô nương ấy.
Hôm nay hắn không có ý định yêu cầu cô nương hứa hẹn gì với mình, thích nàng là việc của hắn, hắn cũng không muốn ép buộc nàng phải làm gì.
Hắn quay đầu và bước đi.
Nhưng vừa mới tiến lên một bước, hắn đã nghe thấy giọng nói phía sau.
Nàng nói: "Thế tử, xin hãy cẩn thận hơn, giữ gìn sức khỏe. Thần nữ ở lại kinh thành đợi người trở về."
Nàng còn nói: “Cho dù không có quân công, Thẩm phủ vẫn sẽ hoan nghênh Thế tử. An toàn là quan trọng nhất”
Ví dụ như Ngự sử, Thái úy… Bọn họ có thể không có suy diễn ác ý gì, chỉ cho rằng việc hoàng đế tuyển phi là chuyện bình thường mà thôi.
Triệu Kỳ muốn đem thiên hạ cho Cung vương điện hạ, không thể cứ mặc kệ mọi việc, giao phó cho đệ đệ mình.
Vì vậy, đối mặt với đống tấu chương do Triệu Kỳ mang đến, ta và hắn bắt đầu nghĩ cách khác.
Hạ tuần tháng 5, ta lấy danh nghĩa của mình gửi thiếp mời tới cho các phu nhân trong đại gia tộc ở kinh thành, mời họ đến Ngự hoa viên để ngắm hoa. Thời gian được ấn định vào đầu tháng 6.
Đồng thời, Triệu Kỳ lấy cớ đáp lễ cho mời quan chức kinh thành đến thưởng hoa, thời gian được định vào cùng ngày hôm đó.
Nói cách khác, vào ngày ấy, các gia đình quyền quý ở kinh thành, nam tử sẽ ở tiền viện còn nữ tử sẽ ở hậu viện.
Ta và Triệu Kỳ lén ngồi trong một căn đình ở xa xa để nhìn nữ nhi nhà Ngự sử hay nhà Thái úy, xem có ai thích hợp với con cháu thế gia này không.
Tất nhiên, Thẩm tỷ tỷ cũng được mời.
Đầu tháng 6, ta đặc biệt chọn cho mình y phục tối màu hơn một chút và nhờ Thẩm tỷ tỷ truyền tin khắp nơi.
Khi người đến cũng đã đủ, ta bèn nói vài lời mở đầu cho có lệ, mời mọi người tự do hoạt động.
Những cô nương đến hôm nay đều mặc đủ loại váy đẹp...
Ta nhìn Triệu Kỳ đang ngồi bên cạnh, hỏi hắn: "Triệu Kỳ, chàng có thấy không? Hôm nay các cô nương ăn mặc thật xinh đẹp."
Triệu Kỳ nhìn ta, đưa tay kéo ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Đẹp chỗ nào?"
"Màu sắc và kiểu dáng trang phục của họ rất đẹp."
Triệu Kỳ lại gật đầu nói: "Đẹp như thế nào?"
Ta nói: “Những cái màu xanh chanh, vàng nhạt, hồng nhạt, xanh da trời đều đẹp cả. Có cái thì trông như thế này, có cái thì lại thế này”.
Ta vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Miêu tả xong, ta bỗng có chút tức giận, nhỏ giọng nói với Triệu Kỳ: "Triệu Kỳ, chàng không thể hỏi về váy vóc trước như vậy, trước tiên phải nói Nhược Nhược trông đẹp hơn bọn họ chứ."
Triệu Kỳ cười lớn, tiếng cười như trong vắt như nước suối, nghe rất hay.
Ta cũng mỉm cười, cảm thấy hơi xấu hổ.
Triệu Kỳ niết tay ta nói: “Đương nhiên phải hỏi xem trông như thế nào, không những phải hỏi mà còn phải ghi nhớ. Khi nào rảnh thì nhờ Nhược Nhược mặc từng bộ cho ta ngắm."
Ta cảm thấy mặt mình hơi nóng nên rút tay ra. Triệu Kỳ dạo này vẫn luôn như vậy, rất thích niết tay người ta chơi đùa.
Triệu Kỳ lại xoay người ta lại nói: "Nếu Nhược Nhược muốn nghe thì cứ nói với trẫm. Nhược Nhược là đẹp nhất."
Dù có chút xấu hổ nhưng ta vẫn không thể không mỉm cười. Ta không náo loạn với hắn nữa, ngồi lại đàng hoàng và quan sát.
Nữ nhi nhà Thái úy hôm nay tính tình sôi nổi, mặc váy sáng màu ngắm nhìn hết bông hoa này tới bông hoa khác.
Nữ nhi nhà Ngự sử có phần hướng nội hơi, nhìn thì có vẻ đọc qua rất nhiều sách nhưng vẫn có chút dễ thương, chỉ thấy nàng ấy so sánh chiếc váy màu vàng nhạt của mình với màu hoa.
Ta cùng Triệu Kỳ thương lượng hồi lâu, Triệu Kỳ nói, nhi tử của nhà Đại học sĩ khá tốt, tính tình điềm đạm, không kiêu ngạo, thích hợp với nữ nhi nhà Thái úy.
Hắn cũng cho biết những tân quý mới được đề bạt trong năm nay cũng không tệ. Mang theo tinh thần hăng hái của nghé mới sinh không sợ hổ.
Đôi khi hành sự chưa biết cẩn thận dè dặt nhưng đây cũng lại là một loại tài năng có thể dùng được. Nếu có thể kết hôn với nữ nhi nhà Ngự sử thì sẽ tốt cho cả hai gia đình.
Ta thấy rất có lý, mấy ngày nữa ta sẽ đem mấy cái này nói cho Cung vương phi biết, nàng sẽ nói bóng gió cho mấy đứa nhỏ xem có thấy phù hợp không.
Một vài tháng sau.
Nữ nhi nhà Thái úy tính tình hùng hùng hổ hổ, một ngày nọ, khi mẫu thân nàng hỏi đại nhi tử nhà Đại học sĩ thế nào, nàng đã lén cúi đầu đỏ mặt.
Nữ nhi của nhà Ngự sử luôn an an tĩnh tĩnh, rất thích đọc sách, một ngày nọ nghe thấy phụ thân nàng mắng một tân quý, nàng đã nghĩ ra rất nhiều lý lẽ bênh vực rằng hắn không sai, còn nói phụ thân bảo thủ.
Thẩm Tinh Di gặp lại một người quen ở bữa tiệc ngắm hoa ngày hôm đó.
Kể từ ngày gặp mặt lần đó, Thế tử luôn dẫn theo người đệ đệ sắp lên bốn của mình đến gặp nàng, nói rằng đệ đệ cứ nhất quyết muốn gặp Thẩm tỷ tỷ.
Thẩm Tinh Di thích trẻ con, đưa đứa nhỏ mấy món điểm tâm ngon miệng của Thẩm phủ, còn ngồi kể chuyện cho nó nghe.
Nàng ở bên trong với tiểu gia hỏa, còn Thế tử thì đứng ở bên ngoài viện tử.
Thế tử học võ nhiều năm, cũng ở Tây Bắc cùng tướng quân đã lâu. Vốn dĩ lần này hắn định đi cùng tướng quân, nhưng lần trước ở Tây Bắc bị thương, bị bắt ở lại kinh thành cho tới khi thương thế lành hẳn mới được đi.
Hắn có thính giác rất tốt, luôn có thể nghe thấy giọng nói của Thẩm cô nương trong sân.
Đứa bé rất thích nàng, nói: “Thẩm tỷ tỷ, từ nay về sau đệ sẽ đến chơi cùng tỷ mỗi ngày, ta thích tỷ lắm.”
Đứa nhỏ ôm cánh tay nàng nói tiếp: “Sau này không cần ca ca mua đồ chơi cho ta thì ta cùng vẫn tới.”
Thế tử đang ở trong sân, đương nhiên nghe được những lời này.
Hắn đứng ở đó, nửa muốn chạy về nhà nhờ mẫu thân đón đệ đệ về, nửa muốn đứng đó lắng nghe xem Thẩm cô nương sẽ nói gì.
Thẩm Tinh Di cũng kinh ngạc, vội vàng nói: “Ta cũng rất thích đệ.”
Sau ngày hôm ấy, Thế tử không bao giờ đưa đệ đệ mình đến nữa.
Chỉ là hôm nay nàng đã gặp lại hắn ở đây. Thế tử trông bình tĩnh hơn trước.
Hai người đứng dưới gốc cây liễu, cách đó vài bước có nha hoàn và thị vệ đang quan sát.
Thế tử không đứng quá gần nàng nhưng nàng lại cảm nhận được áp lực từ người trước mặt.
Thẩm Tinh Di mấp máy miệng nói: “Thế tử yên tâm, chuyện ngày hôm đó thần không để trong lòng.”
Thế tử nhìn nàng nói: "Sau khi về nhà ta đã dặn hỏi kỹ gia đệ, ở bên ngoài nó chưa bao giờ nói những lời như vậy. Thẩm cô nương không cần lo lắng danh tiếng bị tổn hại."
Hắn ta dừng lại một chút rồi nói với giọng nghiêm túc: “Tại hạ biết Thẩm cô nương rất tài giỏi, hiểu sâu biết rộng. Từ nhỏ ta ở Tây Bắc, đã lâu không hồi kinh. Ta biết mình không xứng với Thẩm cô nương. Mấy ngày nữa ta sẽ xuất phát về phía Tây Bắc, sau khi lập được quân công sẽ đến Thẩm phủ cầu hôn. Nếu trong thời gian này có người tới cửa, hy vọng cô nương cân nhắc một chút đến tại hạ."
Hắn nói thêm: "Thần tôn trọng sự lựa chọn của Thẩm cô nương, cô nương không cần phải do dự. Nếu một ngày nào đó cô nương gặp được hạnh phúc của chính mình, thần sẽ thay mặt một nhà Bình Tây hầu bày tỏ lời chúc phúc."
Hắn đã ở trong quân doanh nhiều năm, nam tử nếu ngưỡng mộ một nữ tử thì sẽ ngay lập tức thổ lộ.
Khi có điều kiện tới cửa cầu hôn, kết quả ra sao đều sẽ tùy thuộc vào mong muốn của cô nương ấy.
Hôm nay hắn không có ý định yêu cầu cô nương hứa hẹn gì với mình, thích nàng là việc của hắn, hắn cũng không muốn ép buộc nàng phải làm gì.
Hắn quay đầu và bước đi.
Nhưng vừa mới tiến lên một bước, hắn đã nghe thấy giọng nói phía sau.
Nàng nói: "Thế tử, xin hãy cẩn thận hơn, giữ gìn sức khỏe. Thần nữ ở lại kinh thành đợi người trở về."
Nàng còn nói: “Cho dù không có quân công, Thẩm phủ vẫn sẽ hoan nghênh Thế tử. An toàn là quan trọng nhất”