Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 44
Edit: Lune
Ăn trưa xong, Lục Khả phơi nắng trên boong cả buổi chiều, mãi đến gần sáu giờ, lúc du thuyền sắp cập bến mới về phòng lấy đồ.
Anh chỉ mang theo vài bộ quần áo, không nhiều đồ đạc cá nhân. Những thứ còn lại du thuyền đều cung cấp cả.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng, anh đột nhiên liếc thấy một thứ màu trắng ở gần cửa sổ phòng khách đang phản chiếu ánh nắng.
Anh lại gần nhặt lên, đó là một mảnh giấy cứng hình chữ nhật to gần bằng lòng bàn tay, phía trên có viết mấy dòng chữ.
Lục Khả híp mắt nhìn một lúc.
Công ty của anh cũng có cả đống nghệ sĩ nên đương nhiên nhận ra mảnh giấy cứng màu trắng có chữ viết này là một tấm chữ ký của minh tinh.
Sao lại xuất hiện trong phòng của anh nhỉ?
Lục Khả suy nghĩ một lúc.
Mấy ngày gần đây chỉ có hai người vào phòng anh, một là tên bệnh tật kia, người còn lại là quản lý vào thay ga giường cho anh.
Theo như anh nhớ thì người quản lý kia chỉ vào phòng ngủ của anh chứ không đến gần phía cửa sổ.
Vậy là của tên bệnh tật đó nhỉ?
Ồ, hình như là thế thật.
Lục Khả nhớ lại, tối đó hình như anh có xách cổ áo khoác của đối phương, ấn người ta đến trước cửa sổ cho "tỉnh táo đầu óc" một chút.
Chắc bị rơi ra khỏi túi áo từ lúc đó.
Lục Khả xì một tiếng, vứt tấm chữ ký đó lên mặt bàn rồi xoay người cầm đồ ra khỏi phòng.
Anh không tốt bụng đến mức vì một tấm chữ ký mà tốn công chạy một chuyến đâu.
...
Du thuyền cập bến vào buổi chiều.
Gần bến cảng, khắp nơi đều có những chiếc xe sang được lau chùi sạch bóng đang đỗ.
Trợ lý Đường diện âu phục chỉnh tề đứng gần cầu thang tàu bên bờ, anh ta chỉ liếc mắt một cái đã thấy sếp mình nổi bật giữa dàn trai xinh gái đẹp đang đi xuống - chẳng có mấy ai có thể mặc áo thun sát nách họa tiết mà trông vẫn hài hòa thế kia.
"Sếp Lục." Anh ta sải bước đi tới, nhận lấy hành lý nhẹ tênh từ tay Lục Khả: "Xe đỗ ngay phía trước."
Trợ lý Đường dừng lại trước một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, kéo cửa ghế sau ra.
Lục Khả chậm rãi bước qua, đang định lên xe thì một tiếng "Anh Lục" cao vút từ du thuyền ngăn lại.
Vừa quay lại thì thấy một người mặc đồng phục quản lý đang bước nhanh xuống từ cầu thang, đi tới bên cạnh Lục Khả.
"Anh Lục, anh để quên đồ." Anh ta giơ tay lên, bàn tay đeo găng tay trắng kẹp một mảnh giấy cứng cùng màu, nét chữ đen trên đó vô cùng đẹp đẽ.
Hàng mày Lục Khả khẽ nhíu một cái.
"Đây là chữ ký mà anh xin giúp bạn mình phải không?" Người quản lý hỏi. Anh ta trông khá trẻ, nụ cười trên mặt hết sức chuyên nghiệp.
Hơn nữa đối với đồ khách bỏ quên, dù chỉ là một mảnh giấy cũng tận chức tận trách trả lại, vừa nhìn đã biết là ứng cử viên cho vị trí nhân viên ưu tú hàng năm rồi.
Lục Khả còn chưa kịp trả lời, trợ lý Đường đã tận tâm thay sếp mình nhận lấy tờ giấy có chữ ký từ tay người quản lý. Anh ta còn đáp lại bằng một nụ cười nghề nghiệp giả tạo y chang đối phương - không hổ danh là nhân viên ưu tú hàng năm của công ty.
Lúc người quản lý mỉm cười khom lưng rồi xoay người rời đi, anh ta mới đưa tờ giấy có chữ ký cho Lục Khả: "Sếp."
"Vứt đi." Lục Khả thậm chí không liếc mắt nhìn lấy một cái, thẳng thừng lên xe, gọn gàng đóng cửa xe lại.
Vài giây sau, cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Lục Khả nhìn trợ lý Đường, nói: "Vứt.""
Trợ lý Đường: "..."
Anh ta nhìn quanh một vòng nhưng không thấy thùng rác.
Vứt rác bừa bãi là không có ý thức công cộng đâu!
"Không có thùng rác sếp ơi." Anh ta kiên trì nói.
Sau vài giây không nhận được câu trả lời, trợ lý Đường đành tạm thời ném mảnh giấy cứng vào hộp đựng đồ phía trước xe.
Trợ lý Đường ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại rồi khởi động xe, sau đó mới hỏi người phía sau: "Sếp à, tối nay anh định về nhà hay gì?"
Người ngồi ở ghế sau hình như không nghe thấy câu hỏi của anh ta.
Tuy Lục Khả hà khắc với người ngoài nhưng thái độ với cấp dưới của mình vẫn tương đối ổn.
Trợ lý Đường không khỏi nghi hoặc nhìn gương chiếu hậu.
Trong gương chiếu hậu, người kia lúc này đang nghiêng đầu nhìn ra phía cầu thang.
Tại lối ra trên boong du thuyền, một người đàn ông cao ráo đang dìu một thanh niên gầy gò chậm rãi xuống cầu thang.
Thanh niên không chút đề phòng dựa hết cả người vào người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng, hiển nhiên là hoàn toàn phụ thuộc vào người bên cạnh.
Trông cảnh này, Lục Khả thấy hơi buồn cười.
Anh vẫn còn nhớ thái độ của tên bệnh tật kia "nhờ vả" mình giúp đỡ. Xương cốt rõ cứng, vậy mà đến trước mặt Tần Diễm lại mềm như tơ ấy?
Anh nhìn một lúc.
Tình yêu à, chỉ vì tình yêu tầm thường mà bản tính cứng đầu của con người lại như một sợi thép mềm, dễ dàng bị bẻ cong vặn xoắn, rồi uốn thành những hình dạng khó bề tưởng tượng nổi.
Không thể hiểu nổi.
【Điểm si tình tăng 100 (50x2), người đóng góp: Lục Khả.】 Âm thanh thông báo điểm si tình tăng vang lên rất đột ngột.
Quý Miên đang được Tần Diễm dìu xuống cầu thang khẽ chớp mắt.
Sao hay nhận được điểm si tình từ người này thế nhỉ? Lại còn toàn vào lúc chẳng hiểu nổi...
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, tìm một hồi lâu mới phát hiện ra bóng dáng Lục Khả trong một chiếc xe không xa bên dưới.
Tần Diễm vẫn luôn chú ý đến trạng thái của Quý Miên, thấy vậy thì khó hiểu nhìn theo tầm mắt cậu.
Vốn chỉ vô tình liếc mắt một cái, không ngờ lại tình cờ trông thấy Lục Khả ngồi trong xe ở phía dưới.
Tần Diễm chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi.
Hắn nhìn Hứa Tri Hạ bên cạnh, dặn dò: "Tri Hạ, em nắm tay anh em đi."
Sau đó liền buông tay Quý Miên ra, sải bước đi xuống cầu thang.
Quý Miên bất ngờ bị đẩy vào lòng Hứa Tri Hạ, cánh tay của Hứa Tri Hạ choàng qua khuỷu tay Quý Miên, vững đến bất ngờ.
Suốt hai ngày qua, Quý Miên hầu như không ăn uống gì. Cơn sốt cao gần như rút sạch sức lực của cậu, lúc xuống cầu thang, bắp chân cậu còn run rẩy nhè nhẹ.
Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi dứt khoát thả lỏng người dựa vào Hứa Tri Hạ.
Thân thể thiếu niên bị cậu dựa sát vào trong thoáng chốc cứng đờ, có vẻ như không ngờ anh trai sẽ tựa gần như thế.
"... Nặng lắm à?" Quý Miên cảm nhận được cơ bắp cánh tay Hứa Tri Hạ căng cứng, tưởng mình nặng quá mà lại vô ý dồn hết lên người Hứa Tri Hạ mới vậy.
Hứa Tri Hạ vội vàng kìm nén cảm xúc kỳ lạ vừa thoáng hiện trong mắt, nhanh chóng quay lại vẻ em trai ngoan ngoãn thường ngày, cậu lắc đầu nói: "Không đâu, anh nhẹ mà, anh phải ăn nhiều vào, anh toàn ăn được vài miếng là dừng thôi..."
Nếu Hứa Trì Thu nghe được câu này có lẽ sẽ thấy buồn nôn rồi thầm chửi Hứa Tri Hạ dối trá một trận.
Nhưng Quý Miên lại rất thích hình ảnh anh em thân thiết như thế này. Dù có thể là Hứa Tri Hạ đang giả vờ, nhưng được một thiếu niên xinh đẹp như vậy gọi mình là anh vẫn khiến Quý Miên cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Quý Miên cong khóe môi, bắt chước giọng điệu ôn hòa song qua loa vốn có của Hứa Trì Thu, đáp lại một tiếng "Ừm".
...
"Dừng xe!"
Ngay khi xe của Lục Khả sắp lăn bánh, Tần Diễm kịp thời lên tiếng gọi dừng. Hắn nhanh chóng sải bước đuổi theo, dừng lại bên cửa sau của chiếc xe, lạnh lùng nói với người ngồi bên trong: "Tôi có việc cần hỏi giám đốc Lục."
Trợ lý Đường ở ghế lái quan sát biểu cảm của sếp mình qua gương chiếu hậu, do dự không biết có nên đạp chân ga hay không.
Lục Khả nhẹ nhàng cất tiếng: "Có vẻ như giám đốc Tần muốn hàn huyên với tôi nhỉ."
"Nhưng muộn quá rồi." Anh ra vẻ nhìn đồng hồ: "Người nhà tôi còn đang chờ tôi về ăn cơm, xin lỗi nhé, tôi không ở lại được rồi."
Nghe vậy, trợ lý Đường chuẩn bị đạp chân ga. Thấy họ định đi, Tần Diễm đột ngột tóm lấy mép cửa sổ xe của Lục Khả.
"Là anh bỏ thuốc Trì Thu phải không?"
Trợ lý Đường ngồi ở ghế lái đột nhiên bị sặc nước bọt, che miệng ho khù khụ mấy tiếng.
Bỏ, bỏ cái gì?
Cuối cùng Lục Khả cũng ngước mắt lên, nhưng câu trả lời vẫn ngắn gọn như cũ: "Không phải."
"Nhưng Trì Thu nói rằng anh đưa cậu ấy đến khám bác sĩ." Tần Diễm cười khẩy: "Lẽ nào anh lại tốt bụng giúp đỡ người ngoài vô duyên vô cớ như vậy à?"
Lục Khả gật đầu: "Tôi vốn tâm địa lương thiện, thích giúp đỡ người khác."
Tần Diễm: "..." Tôi nhổ vào!
Trợ lý Đường: "..."
Tần Diễm bình tĩnh lại đôi chút, mặc dù nghi ngờ câu trả lời của Lục Khả là giả, nhưng suy cho cùng thì việc bỏ loại thuốc đó quả thực là một thủ đoạn quá đê tiện. Dù phẩm hạnh của Lục Khả chẳng tốt đẹp gì song cũng không thể tùy tiện gán tội này cho anh ta được.
Giọng điệu hắn thoáng hòa hoãn: "Vậy anh gặp Trì Thu ở đâu?"
Lục Khả nhướng mày, nói thật: "Trên giường tôi." Ngữ khí vô cùng chân thành.
Tần Diễm: "!!"
Trợ lý Đường: "??"
Nhân lúc Tần Diễm đang ngây người, Lục Khả nhanh chóng vỗ vào lưng ghế trước: "Lái xe đi, Đường Bách."
Trợ lý Đường bừng tỉnh, không dám chần chừ thêm giây nào nữa mà lập tức đạp chân ga - giờ mà không chạy ngay thì có khi giây tiếp theo Tần Diễm sẽ cầm dao chém người mất.
Chiếc xe nghênh ngang rời đi để lại một vệt khói bụi khó ngửi.
Nhìn sắc mặt dửng dưng của người đàn ông ngồi ghế sau, trợ lý Đường thầm thở dài.
Thói quen thích nói tào lao của sếp đến bao giờ mới sửa được đây?
Hầy, phận làm thuê khổ quá đi mất.
...
Kỳ nghỉ ba ngày kết thúc, Quý Miên phải nằm viện thêm vài ngày nữa.
"Phổi có dấu hiệu viêm." Sau khi hoàn thành việc khám sức khỏe, bác sĩ cầm báo cáo kết quả kiểm tra, cau mày nói.
"Vâng bị cảm sốt, khụ khụ!" Quý Miên vừa dứt lời, cổ họng không kiềm được ho khan.
Nét mặt của bác sĩ vẫn cực kỳ nghiêm túc, đoạn nói: ""Cậu phải hết sức cẩn thận với sức khỏe của mình, dù chỉ là cảm nhẹ nhưng cũng có thể phát triển thành bệnh nặng. Một khi mắc phải bệnh nặng thì thứ hành hạ người ta là những di chứng để lại sau đó."
Quý Miên muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại là một tiếng ho khẽ.
"Thời gian này tốt nhất là nên ở lại bệnh viện, đợi đến khi viêm phổi hoàn toàn khỏi hẳn rồi hãy về."
Nhà họ Hứa có bác sĩ riêng, thường khi tình trạng sức khỏe của Quý Miên khá hơn thì cậu sẽ về nhà họ Hứa.
Nhưng thiết bị ở nhà dù sao cũng không đầy đủ bằng ở bệnh viện.
Bây giờ Quý Miên vừa mới trải qua một cơn sốt cao, nên để đảm bảo an toàn, cậu phải ở lại bệnh viện thêm một tuần để theo dõi.
Sau một tuần, khi đã chắc chắn rằng sức khỏe tạm ổn định và không có vấn đề nghiêm trọng nào thì cậu mới xuất hiện về nhà.
Do sức khỏe Hứa Trì Thu yếu và Hứa Tri Hạ còn nhỏ tuổi nên việc kinh doanh hiện tại của gia đình họ Hứa vẫn do cha Hứa Ngọc Giang và mẹ Y Lam nắm quyền điều hành.
Cả hai đều là người tài giỏi trong sự nghiệp, ngày thường hay ở trong căn nhà gần công ty, còn Hứa Tri Hạ đang đi học nên cũng toàn ở trường.
Toàn bộ thành viên gia đình nhà họ Hứa chỉ còn lại Quý Miên và một con mèo trắng.
Nếu không có con mèo trắng này làm bạn, Quý Miên thực sự cảm thấy ở nhà chẳng khác gì ở trong phòng bệnh viện.
"Hứa Đa Đa." Quý Miên đứng dưới chân cầu thang tầng một biệt thự, dùng một cái tuýp thưởng dụ con mèo mập mạp đang đi qua đi lại trên tầng.
Giọng máy lạnh lùng đột ngột vang lên trong đầu:【Cậu định đầu độc nó à?】
Hệ thống nói câu làm người ta sốc điếng người, Quý Miên run lên:【Gì cơ?】
【Con mèo này là mèo hoang do Hứa Tri Hạ và Tần Diễm nhặt về nuôi, tôi tưởng cậu vì duy trì thiết lập nhân vật đố kỵ của Hứa Trì Thu định đầu độc nó.】
【...】
【Hứa Trì Thu ghét con mèo này lắm.】Hệ thống nhắc nhở.
Bàn tay Quý Miên đang cầm tuýp thưởng cho mèo khựng lại.
Nhưng Hứa Đa Đa đã nhìn thấy cái vỏ quen thuộc, bốn cái chân ngắn lập tức tung tăng từ trên cầu thang chạy xuống.
Hai chân trước trắng như tuyết bấu vào ống quần Quý Miên, tư thế này khiến cậu nhớ đến con mèo gỗ điêu khắc của mình ở kiếp trước.
Quý Miên vẫn xé gói đồ ăn ra, nhỏ giọng nói trong đầu:【Vậy tôi chỉ chơi với nó lúc không có ai thôi... được không?】
Hệ thống không nói gì nữa.
Nếu ngay cả điều này cũng không cho thì tàn nhẫn quá.
"Khụ khụ..." Tay Quý Miên cầm tuýp thưởng cho mèo run lên vì ho.
May mà Hứa Đa Đa không bị giật mình, nó vẫn đang tiếp tục gặm tuýp thưởng.
【Sao vẫn còn ho thế?】Hệ thống hỏi.
Nhớ lúc mới đến thế giới này, sức khỏe Quý Miên chỉ yếu thôi chứ hiếm khi ho nhiều như bây giờ.
Quý Miên lắc đầu, nói:【... Chắc là di chứng của lần sốt trước, qua một thời gian nữa sẽ khỏi thôi.】
【... Hy vọng thế.】
Tối thứ Sáu, ba thành viên còn lại của nhà họ Hứa cuối cùng cũng thoát khỏi công việc bề bộn của mình để về nhà.
Quý Miên đang ở trong phòng ngủ trên tầng hai, vốn đã chuẩn bị đi ngủ. Khi nghe thấy tiếng mở cửa từ tầng dưới và tiếng cười nói vang lên không lâu sau đó, cậu gắng gượng tinh thần xuống giường, khoác áo ngủ dài bằng bông rồi đi xuống tầng.
Trong phòng khách ở tầng một, cha mẹ Hứa và Hứa Tri Hạ tình cờ về nhà cùng một lúc. Ba người đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện vui vẻ, còn Hứa Đa Đa đang nằm trên đùi Hứa Tri Hạ, ngủ gà ngủ gật.
Ba người một mèo, giống như một gia đình hoàn hảo.
Quý Miên đứng ở đầu cầu thang nhìn thêm hai giây rồi mới bước xuống.
Trong phòng khách mở điều hòa mát lạnh, ba người ngồi trên ghế sô pha đều mặc trang phục mùa hè thoáng mát. Chỉ có mình Quý Miên mặc áo ngủ vừa dài vừa dày, trông như vừa bước tới từ mùa thu, tạo nên sự tương phản rõ rệt
Hứa Tri Hạ là người đầu tiên trông thấy Quý Miên: "Anh."
"Trì Thu vẫn chưa ngủ à." Trên gương mặt của Y Lam vẫn còn ý cười chưa tan, bà nhìn Quý Miên rồi hỏi.
Quý Miên liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi giữa Hứa Ngọc Giang và Y Lam, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng: "Vâng, con hơi khó ngủ."
Y Lam vẫy tay, gọi cậu qua đó ngồi.
Quý Miên đi đến gần nhưng chỉ đứng bên cạnh: "Con không ngồi đâu, nằm cả ngày rồi nên muốn đứng một lúc. Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Mấy ngày nữa là sinh nhật em trai con, mọi người đang nghĩ nên tổ chức thế nào."
Cái tên Tri Hạ và Trì Thu được đặt tương ứng với mùa sinh của hai người, một người vào mùa hè, một người lại ở cuối thu.
Quý Miên tính thử thời gian, bốn ngày nữa là đến sinh nhật của Hứa Tri Hạ.
Vào dịp sinh nhật hai mươi tuổi của Hứa Trì Thu, cha mẹ Hứa đã mời kha khá người đến dự. Mặc dù quy mô bữa tiệc không quá lớn do phải cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Hứa Trì Thu, nhưng một bữa tiệc được tổ chức riêng cho anh ta như thế vẫn rất thỏa mãn tâm lý hư vinh khao khát được chú ý của Hứa Trì Thu.
Hứa Đa Đa nằm trên đùi Hứa Tri Hạ, nó mở mắt ra thì thấy con sen cho nó ăn mấy hôm nay, thế là nhảy từ trên người Hứa Tri Hạ xuống, thong thả bước tới bên cạnh Quý Miên.
"Meo."
"Sinh nhật hai mươi tuổi phải tổ chức chu đáo mới được." Quý Miên lờ nó đi, tiếp lời Y Lam.
"Meo~" Hứa Đa Đa bấu ống quần cậu, mong con sen mới này có thể cho nó ăn thêm một tuýp thưởng nữa.
"Lần này về hình như Đa Đa thân với Trì Thu hơn nhiều." Hứa Ngọc Giang ngạc nhiên nói.
Nhớ không lâu trước, khi Hứa Trì Thu về nhà, Hứa Đa Đa cứ thấy cậu là chạy, hoàn toàn không dám bén mảng lại gần.
Hứa Tri Hạ nhìn con mèo đang nằm ngửa ra làm nũng dưới chân Quý Miên, vẻ mặt cũng ngạc nhiên không thôi.
Quý Miên cố gắng thờ ơ trước thế tấn công làm nũng của Hứa Đa Đa, hàng mày nhíu lại, trông có vẻ rất khó chịu. Cậu chỉ dửng dưng nhìn con mèo đang "nịnh nọt" tự cho là thân kia như thể hoàn toàn không quen biết nó.
Biết con trai lớn của mình không thích mèo, Hứa Ngọc Giang mới ôm con mèo đang không ngừng quấn quýt bên cạnh Quý Miên đi.
...
Một ngày trước sinh nhật Hứa Tri Hạ vừa hay là ngày cuối tuần, hiếm khi cả nhà đều ở nhà, hai đứa con cũng đã trưởng thành, nên nhân dịp này, Y Lam hẹn nhiếp ảnh gia đến nhà chụp ảnh gia đình để lưu làm kỷ niệm.
"Có ảnh cũ nào để tham khảo không ạ?" Nữ nhiếp ảnh gia tóc ngắn hỏi trong khi đang dựng máy ảnh.
Người nhà họ Hứa bình thường ít khi chụp ảnh, bốn người đều bận rộn việc riêng, ngay cả Hứa Trì Thu cũng cả ngày bôn ba trên đường đến bệnh viện.
Y Lam cẩn thận nhớ lại, không mấy chắc chắn nói: "Hình như nhiều năm trước có chụp một tấm ảnh gia đỉnh thì phải?"
Thế là bốn người lại tản ra, về phòng tìm ảnh cũ.
Quý Miên tìm khắp phòng Hứa Trì Thu mà không tìm thấy tấm ảnh nào có đủ thành viên nhà họ Hứa cả.
"Một tấm cũng không để lại à..." Cậu khẽ thở dài.
Những năm cấp hai là giai đoạn tâm lý Hứa Trì Thu bị méo mó nghiêm trọng nhất. Trong thời gian này, mọi bức ảnh có mặt Hứa Tri Hạ đều bị anh ta cắt vụn rồi ném vào thùng rác hết.
Mấy tấm ảnh hiếm hoi trong phòng ngủ toàn là lúc Hứa Trì Thu còn rất nhỏ, chụp lúc Hứa Tri Hạ chưa ra đời, trong ảnh chỉ có Y Lam, Hứa Ngọc Giang và anh ta.
Quý Miên lại cảm thán lòng chiếm hữu cực đoan của Hứa Trì Thu.
Lúc ra khỏi phòng, Quý Miên đứng do dự ở cửa hồi lâu, cảm thấy hơi khó xử khi xuống tay không thế này.
Liếc thấy cánh cửa phòng Hứa Tri Hạ đang hé mở, cậu suy nghĩ một lúc rồi bước tới gõ cửa.
"Vào đi ạ."
Quý Miên đẩy cửa bước vào.
Lúc cậu vào, Hứa Tri Hạ đang quay lưng về phía cậu, ngồi xổm ở trước ngăn tủ dưới bàn học, lật một cuốn album mỏng ra.
Tuy album không dày nhưng đối với một gia đình hiếm khi chụp ảnh như nhà họ Hứa thì việc sưu tầm được ngần này đã là rất khó rồi.
Hứa Tri Hạ rút mấy tấm ảnh từ trong đó ra, sau đó đóng album lại cất vào trong ngăn tủ.
Cậu ta cầm ảnh đứng dậy, khi quay lại, biểu cảm sửng sốt thấy rõ.
Con ngươi trong mắt phóng to như thể hết sức kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của ai đó đang bước vào phòng ngủ của mình.
Quý Miên không khỏi thắc mắc:【Cậu ấy sao vậy?】
【Chắc là vì nguyên chủ rất hiếm khi vào phòng của nhân vật chính thụ.】
【Vậy à...】Tuy vậy nhưng Quý Miên không ngờ phản ứng của Hứa Tri Hạ lại lớn đến thế.
"Anh." Hứa Tri Hạ hoàn hồn: "Sao anh lại vào đây?"
Quý Miên cười ôn hòa: "Em có vẻ ngạc nhiên nhỉ?"
"... Em tưởng là bố mẹ."
"Tìm được ảnh chưa?"
"Vâng, có mấy tấm. Anh thì sao?"
"Anh... không tìm thấy, chắc là không cẩn thận để ở góc nào đó rồi."
Hứa Tri Hạ mím môi, nhìn cậu rồi không nói gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt Quý Miên bị một khung ảnh cũ nằm trong hộc tủ cạnh giường thu hút.
"Anh xem được không?"
Hứa Tri Hạ thoáng chần chừ song vẫn gật đầu.
Quý Miên cầm khung ảnh trong tủ lên.
Điều bất ngờ là bức ảnh trong khung không phải là ảnh gia đình nhà họ Hứa, trong bức ảnh chỉ có hai người là Hứa Trì Thu và Hứa Tri Hạ.
Hứa Trì Thu trong ảnh chỉ tầm tám tuổi. Còn Hứa Tri Hạ mới bốn tuổi, chỉ cao đến ngang eo Hứa Trì Thu.
Hứa Trì Thu nửa ngồi xuống, tay phải ôm vai em trai.
Hứa Tri Hạ hồi bé có nụ cười rạng rỡ tỏa nắng, trong khi nụ cười của Hứa Trì Thu lại nhạt nhòa hơn nhiều. Nhưng nhìn chung thì bức ảnh trông vẫn rất ấm áp.
Hứa Tri Hạ lúc này vẫn là một đứa bé hồn nhiên suốt ngày lẽo đẽo theo sau Hứa Trì Thu, luôn miệng nói "thích anh trai nhất".
Quý Miên nhìn vài giây, im lặng đặt khung ảnh xuống.
Sau khi tiếp nhận ký ức của Hứa Trì Thu, cậu biết rõ thời điểm đó nguyên chủ đã bắt đầu căm ghét Hứa Tri Hạ rồi.
Cậu không khỏi nghĩ rằng, nếu Hứa Trì Thu có sức khỏe tốt hơn, và cha mẹ Hứa nhạy cảm hơn một chút thì có lẽ họ đã có thể dành tình yêu thương công bằng cho cả hai con sau khi em trai ra đời. Như vậy thì có lẽ tính cách của nguyên chủ cũng sẽ không trở nên cố chấp và cực đoan như sau này.
Không, có lẽ là không. Quý Miên thở dài trong lòng, phủ định suy nghĩ vừa rồi.
Với tính cách quá mức nhạy cảm của Hứa Trì Thu, e rằng dù cha mẹ Hứa có đối xử công bằng với cả hai đứa con, thậm chí còn thiên vị Hứa Trì Thu hơn thì anh ta vẫn có thể vì những chi tiết nhỏ nhặt mà nảy sinh những suy nghĩ cố chấp.
Xét cho cùng thì chính thể trạng yếu ớt cùng tính cách đa nghi nhạy cảm bẩm sinh của Hứa Trì Thu mới là nguồn cội của mọi bi kịch sau này. Các yếu tố khác chỉ đóng vai trò chất xúc tác, đẩy nhanh quá trình bi kịch mà thôi.
"Xuống thôi." Cậu nói.
Lúc hai người xuống, Y Lam và Hứa Ngọc Giang đã đợi ở dưới rồi.
Nhiếp ảnh gia xem kỹ mấy tấm ảnh ngày trước để quyết định phương thức và phong cách chụp.
Năm phút sau, vài tấm ảnh gia đình được in ra.
Nhiếp ảnh gia quả thật rất tài hoa, rõ ràng bối cảnh và trang phục đậm chất hiện đại nhưng những bức ảnh lại toát lên bầu không khí tương tự mười mấy năm trước. Nhìn mấy tấm ảnh này, Y Lam không khỏi thấy bùi ngùi.
"Còn cần chụp thêm gì nữa không ạ?" Nhiếp ảnh gia hỏi.
Y Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chụp cho Trì Thu với Tri Hạ một tấm đi."
Vậy là hai người lại lần nữa đứng trước camera.
Sau nhiều năm trôi qua, "Hứa Trì Thu" và Hứa Tri Hạ lại chụp ảnh riêng với nhau lần nữa, nhưng vóc dáng giờ đây đã gần như ngang bằng, thậm chí em trai còn cao hơn anh trai một chút.
Lúc chuẩn bị chụp, Quý Miên thoáng chần chừ rồi đặt tay lên vai Hứa Tri Hạ, ôm hờ lấy cậu ta.
Giống như mười mấy năm trước vậy.
Ăn trưa xong, Lục Khả phơi nắng trên boong cả buổi chiều, mãi đến gần sáu giờ, lúc du thuyền sắp cập bến mới về phòng lấy đồ.
Anh chỉ mang theo vài bộ quần áo, không nhiều đồ đạc cá nhân. Những thứ còn lại du thuyền đều cung cấp cả.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng, anh đột nhiên liếc thấy một thứ màu trắng ở gần cửa sổ phòng khách đang phản chiếu ánh nắng.
Anh lại gần nhặt lên, đó là một mảnh giấy cứng hình chữ nhật to gần bằng lòng bàn tay, phía trên có viết mấy dòng chữ.
Lục Khả híp mắt nhìn một lúc.
Công ty của anh cũng có cả đống nghệ sĩ nên đương nhiên nhận ra mảnh giấy cứng màu trắng có chữ viết này là một tấm chữ ký của minh tinh.
Sao lại xuất hiện trong phòng của anh nhỉ?
Lục Khả suy nghĩ một lúc.
Mấy ngày gần đây chỉ có hai người vào phòng anh, một là tên bệnh tật kia, người còn lại là quản lý vào thay ga giường cho anh.
Theo như anh nhớ thì người quản lý kia chỉ vào phòng ngủ của anh chứ không đến gần phía cửa sổ.
Vậy là của tên bệnh tật đó nhỉ?
Ồ, hình như là thế thật.
Lục Khả nhớ lại, tối đó hình như anh có xách cổ áo khoác của đối phương, ấn người ta đến trước cửa sổ cho "tỉnh táo đầu óc" một chút.
Chắc bị rơi ra khỏi túi áo từ lúc đó.
Lục Khả xì một tiếng, vứt tấm chữ ký đó lên mặt bàn rồi xoay người cầm đồ ra khỏi phòng.
Anh không tốt bụng đến mức vì một tấm chữ ký mà tốn công chạy một chuyến đâu.
...
Du thuyền cập bến vào buổi chiều.
Gần bến cảng, khắp nơi đều có những chiếc xe sang được lau chùi sạch bóng đang đỗ.
Trợ lý Đường diện âu phục chỉnh tề đứng gần cầu thang tàu bên bờ, anh ta chỉ liếc mắt một cái đã thấy sếp mình nổi bật giữa dàn trai xinh gái đẹp đang đi xuống - chẳng có mấy ai có thể mặc áo thun sát nách họa tiết mà trông vẫn hài hòa thế kia.
"Sếp Lục." Anh ta sải bước đi tới, nhận lấy hành lý nhẹ tênh từ tay Lục Khả: "Xe đỗ ngay phía trước."
Trợ lý Đường dừng lại trước một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, kéo cửa ghế sau ra.
Lục Khả chậm rãi bước qua, đang định lên xe thì một tiếng "Anh Lục" cao vút từ du thuyền ngăn lại.
Vừa quay lại thì thấy một người mặc đồng phục quản lý đang bước nhanh xuống từ cầu thang, đi tới bên cạnh Lục Khả.
"Anh Lục, anh để quên đồ." Anh ta giơ tay lên, bàn tay đeo găng tay trắng kẹp một mảnh giấy cứng cùng màu, nét chữ đen trên đó vô cùng đẹp đẽ.
Hàng mày Lục Khả khẽ nhíu một cái.
"Đây là chữ ký mà anh xin giúp bạn mình phải không?" Người quản lý hỏi. Anh ta trông khá trẻ, nụ cười trên mặt hết sức chuyên nghiệp.
Hơn nữa đối với đồ khách bỏ quên, dù chỉ là một mảnh giấy cũng tận chức tận trách trả lại, vừa nhìn đã biết là ứng cử viên cho vị trí nhân viên ưu tú hàng năm rồi.
Lục Khả còn chưa kịp trả lời, trợ lý Đường đã tận tâm thay sếp mình nhận lấy tờ giấy có chữ ký từ tay người quản lý. Anh ta còn đáp lại bằng một nụ cười nghề nghiệp giả tạo y chang đối phương - không hổ danh là nhân viên ưu tú hàng năm của công ty.
Lúc người quản lý mỉm cười khom lưng rồi xoay người rời đi, anh ta mới đưa tờ giấy có chữ ký cho Lục Khả: "Sếp."
"Vứt đi." Lục Khả thậm chí không liếc mắt nhìn lấy một cái, thẳng thừng lên xe, gọn gàng đóng cửa xe lại.
Vài giây sau, cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Lục Khả nhìn trợ lý Đường, nói: "Vứt.""
Trợ lý Đường: "..."
Anh ta nhìn quanh một vòng nhưng không thấy thùng rác.
Vứt rác bừa bãi là không có ý thức công cộng đâu!
"Không có thùng rác sếp ơi." Anh ta kiên trì nói.
Sau vài giây không nhận được câu trả lời, trợ lý Đường đành tạm thời ném mảnh giấy cứng vào hộp đựng đồ phía trước xe.
Trợ lý Đường ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại rồi khởi động xe, sau đó mới hỏi người phía sau: "Sếp à, tối nay anh định về nhà hay gì?"
Người ngồi ở ghế sau hình như không nghe thấy câu hỏi của anh ta.
Tuy Lục Khả hà khắc với người ngoài nhưng thái độ với cấp dưới của mình vẫn tương đối ổn.
Trợ lý Đường không khỏi nghi hoặc nhìn gương chiếu hậu.
Trong gương chiếu hậu, người kia lúc này đang nghiêng đầu nhìn ra phía cầu thang.
Tại lối ra trên boong du thuyền, một người đàn ông cao ráo đang dìu một thanh niên gầy gò chậm rãi xuống cầu thang.
Thanh niên không chút đề phòng dựa hết cả người vào người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng, hiển nhiên là hoàn toàn phụ thuộc vào người bên cạnh.
Trông cảnh này, Lục Khả thấy hơi buồn cười.
Anh vẫn còn nhớ thái độ của tên bệnh tật kia "nhờ vả" mình giúp đỡ. Xương cốt rõ cứng, vậy mà đến trước mặt Tần Diễm lại mềm như tơ ấy?
Anh nhìn một lúc.
Tình yêu à, chỉ vì tình yêu tầm thường mà bản tính cứng đầu của con người lại như một sợi thép mềm, dễ dàng bị bẻ cong vặn xoắn, rồi uốn thành những hình dạng khó bề tưởng tượng nổi.
Không thể hiểu nổi.
【Điểm si tình tăng 100 (50x2), người đóng góp: Lục Khả.】 Âm thanh thông báo điểm si tình tăng vang lên rất đột ngột.
Quý Miên đang được Tần Diễm dìu xuống cầu thang khẽ chớp mắt.
Sao hay nhận được điểm si tình từ người này thế nhỉ? Lại còn toàn vào lúc chẳng hiểu nổi...
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, tìm một hồi lâu mới phát hiện ra bóng dáng Lục Khả trong một chiếc xe không xa bên dưới.
Tần Diễm vẫn luôn chú ý đến trạng thái của Quý Miên, thấy vậy thì khó hiểu nhìn theo tầm mắt cậu.
Vốn chỉ vô tình liếc mắt một cái, không ngờ lại tình cờ trông thấy Lục Khả ngồi trong xe ở phía dưới.
Tần Diễm chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi.
Hắn nhìn Hứa Tri Hạ bên cạnh, dặn dò: "Tri Hạ, em nắm tay anh em đi."
Sau đó liền buông tay Quý Miên ra, sải bước đi xuống cầu thang.
Quý Miên bất ngờ bị đẩy vào lòng Hứa Tri Hạ, cánh tay của Hứa Tri Hạ choàng qua khuỷu tay Quý Miên, vững đến bất ngờ.
Suốt hai ngày qua, Quý Miên hầu như không ăn uống gì. Cơn sốt cao gần như rút sạch sức lực của cậu, lúc xuống cầu thang, bắp chân cậu còn run rẩy nhè nhẹ.
Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi dứt khoát thả lỏng người dựa vào Hứa Tri Hạ.
Thân thể thiếu niên bị cậu dựa sát vào trong thoáng chốc cứng đờ, có vẻ như không ngờ anh trai sẽ tựa gần như thế.
"... Nặng lắm à?" Quý Miên cảm nhận được cơ bắp cánh tay Hứa Tri Hạ căng cứng, tưởng mình nặng quá mà lại vô ý dồn hết lên người Hứa Tri Hạ mới vậy.
Hứa Tri Hạ vội vàng kìm nén cảm xúc kỳ lạ vừa thoáng hiện trong mắt, nhanh chóng quay lại vẻ em trai ngoan ngoãn thường ngày, cậu lắc đầu nói: "Không đâu, anh nhẹ mà, anh phải ăn nhiều vào, anh toàn ăn được vài miếng là dừng thôi..."
Nếu Hứa Trì Thu nghe được câu này có lẽ sẽ thấy buồn nôn rồi thầm chửi Hứa Tri Hạ dối trá một trận.
Nhưng Quý Miên lại rất thích hình ảnh anh em thân thiết như thế này. Dù có thể là Hứa Tri Hạ đang giả vờ, nhưng được một thiếu niên xinh đẹp như vậy gọi mình là anh vẫn khiến Quý Miên cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Quý Miên cong khóe môi, bắt chước giọng điệu ôn hòa song qua loa vốn có của Hứa Trì Thu, đáp lại một tiếng "Ừm".
...
"Dừng xe!"
Ngay khi xe của Lục Khả sắp lăn bánh, Tần Diễm kịp thời lên tiếng gọi dừng. Hắn nhanh chóng sải bước đuổi theo, dừng lại bên cửa sau của chiếc xe, lạnh lùng nói với người ngồi bên trong: "Tôi có việc cần hỏi giám đốc Lục."
Trợ lý Đường ở ghế lái quan sát biểu cảm của sếp mình qua gương chiếu hậu, do dự không biết có nên đạp chân ga hay không.
Lục Khả nhẹ nhàng cất tiếng: "Có vẻ như giám đốc Tần muốn hàn huyên với tôi nhỉ."
"Nhưng muộn quá rồi." Anh ra vẻ nhìn đồng hồ: "Người nhà tôi còn đang chờ tôi về ăn cơm, xin lỗi nhé, tôi không ở lại được rồi."
Nghe vậy, trợ lý Đường chuẩn bị đạp chân ga. Thấy họ định đi, Tần Diễm đột ngột tóm lấy mép cửa sổ xe của Lục Khả.
"Là anh bỏ thuốc Trì Thu phải không?"
Trợ lý Đường ngồi ở ghế lái đột nhiên bị sặc nước bọt, che miệng ho khù khụ mấy tiếng.
Bỏ, bỏ cái gì?
Cuối cùng Lục Khả cũng ngước mắt lên, nhưng câu trả lời vẫn ngắn gọn như cũ: "Không phải."
"Nhưng Trì Thu nói rằng anh đưa cậu ấy đến khám bác sĩ." Tần Diễm cười khẩy: "Lẽ nào anh lại tốt bụng giúp đỡ người ngoài vô duyên vô cớ như vậy à?"
Lục Khả gật đầu: "Tôi vốn tâm địa lương thiện, thích giúp đỡ người khác."
Tần Diễm: "..." Tôi nhổ vào!
Trợ lý Đường: "..."
Tần Diễm bình tĩnh lại đôi chút, mặc dù nghi ngờ câu trả lời của Lục Khả là giả, nhưng suy cho cùng thì việc bỏ loại thuốc đó quả thực là một thủ đoạn quá đê tiện. Dù phẩm hạnh của Lục Khả chẳng tốt đẹp gì song cũng không thể tùy tiện gán tội này cho anh ta được.
Giọng điệu hắn thoáng hòa hoãn: "Vậy anh gặp Trì Thu ở đâu?"
Lục Khả nhướng mày, nói thật: "Trên giường tôi." Ngữ khí vô cùng chân thành.
Tần Diễm: "!!"
Trợ lý Đường: "??"
Nhân lúc Tần Diễm đang ngây người, Lục Khả nhanh chóng vỗ vào lưng ghế trước: "Lái xe đi, Đường Bách."
Trợ lý Đường bừng tỉnh, không dám chần chừ thêm giây nào nữa mà lập tức đạp chân ga - giờ mà không chạy ngay thì có khi giây tiếp theo Tần Diễm sẽ cầm dao chém người mất.
Chiếc xe nghênh ngang rời đi để lại một vệt khói bụi khó ngửi.
Nhìn sắc mặt dửng dưng của người đàn ông ngồi ghế sau, trợ lý Đường thầm thở dài.
Thói quen thích nói tào lao của sếp đến bao giờ mới sửa được đây?
Hầy, phận làm thuê khổ quá đi mất.
...
Kỳ nghỉ ba ngày kết thúc, Quý Miên phải nằm viện thêm vài ngày nữa.
"Phổi có dấu hiệu viêm." Sau khi hoàn thành việc khám sức khỏe, bác sĩ cầm báo cáo kết quả kiểm tra, cau mày nói.
"Vâng bị cảm sốt, khụ khụ!" Quý Miên vừa dứt lời, cổ họng không kiềm được ho khan.
Nét mặt của bác sĩ vẫn cực kỳ nghiêm túc, đoạn nói: ""Cậu phải hết sức cẩn thận với sức khỏe của mình, dù chỉ là cảm nhẹ nhưng cũng có thể phát triển thành bệnh nặng. Một khi mắc phải bệnh nặng thì thứ hành hạ người ta là những di chứng để lại sau đó."
Quý Miên muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại là một tiếng ho khẽ.
"Thời gian này tốt nhất là nên ở lại bệnh viện, đợi đến khi viêm phổi hoàn toàn khỏi hẳn rồi hãy về."
Nhà họ Hứa có bác sĩ riêng, thường khi tình trạng sức khỏe của Quý Miên khá hơn thì cậu sẽ về nhà họ Hứa.
Nhưng thiết bị ở nhà dù sao cũng không đầy đủ bằng ở bệnh viện.
Bây giờ Quý Miên vừa mới trải qua một cơn sốt cao, nên để đảm bảo an toàn, cậu phải ở lại bệnh viện thêm một tuần để theo dõi.
Sau một tuần, khi đã chắc chắn rằng sức khỏe tạm ổn định và không có vấn đề nghiêm trọng nào thì cậu mới xuất hiện về nhà.
Do sức khỏe Hứa Trì Thu yếu và Hứa Tri Hạ còn nhỏ tuổi nên việc kinh doanh hiện tại của gia đình họ Hứa vẫn do cha Hứa Ngọc Giang và mẹ Y Lam nắm quyền điều hành.
Cả hai đều là người tài giỏi trong sự nghiệp, ngày thường hay ở trong căn nhà gần công ty, còn Hứa Tri Hạ đang đi học nên cũng toàn ở trường.
Toàn bộ thành viên gia đình nhà họ Hứa chỉ còn lại Quý Miên và một con mèo trắng.
Nếu không có con mèo trắng này làm bạn, Quý Miên thực sự cảm thấy ở nhà chẳng khác gì ở trong phòng bệnh viện.
"Hứa Đa Đa." Quý Miên đứng dưới chân cầu thang tầng một biệt thự, dùng một cái tuýp thưởng dụ con mèo mập mạp đang đi qua đi lại trên tầng.
Giọng máy lạnh lùng đột ngột vang lên trong đầu:【Cậu định đầu độc nó à?】
Hệ thống nói câu làm người ta sốc điếng người, Quý Miên run lên:【Gì cơ?】
【Con mèo này là mèo hoang do Hứa Tri Hạ và Tần Diễm nhặt về nuôi, tôi tưởng cậu vì duy trì thiết lập nhân vật đố kỵ của Hứa Trì Thu định đầu độc nó.】
【...】
【Hứa Trì Thu ghét con mèo này lắm.】Hệ thống nhắc nhở.
Bàn tay Quý Miên đang cầm tuýp thưởng cho mèo khựng lại.
Nhưng Hứa Đa Đa đã nhìn thấy cái vỏ quen thuộc, bốn cái chân ngắn lập tức tung tăng từ trên cầu thang chạy xuống.
Hai chân trước trắng như tuyết bấu vào ống quần Quý Miên, tư thế này khiến cậu nhớ đến con mèo gỗ điêu khắc của mình ở kiếp trước.
Quý Miên vẫn xé gói đồ ăn ra, nhỏ giọng nói trong đầu:【Vậy tôi chỉ chơi với nó lúc không có ai thôi... được không?】
Hệ thống không nói gì nữa.
Nếu ngay cả điều này cũng không cho thì tàn nhẫn quá.
"Khụ khụ..." Tay Quý Miên cầm tuýp thưởng cho mèo run lên vì ho.
May mà Hứa Đa Đa không bị giật mình, nó vẫn đang tiếp tục gặm tuýp thưởng.
【Sao vẫn còn ho thế?】Hệ thống hỏi.
Nhớ lúc mới đến thế giới này, sức khỏe Quý Miên chỉ yếu thôi chứ hiếm khi ho nhiều như bây giờ.
Quý Miên lắc đầu, nói:【... Chắc là di chứng của lần sốt trước, qua một thời gian nữa sẽ khỏi thôi.】
【... Hy vọng thế.】
Tối thứ Sáu, ba thành viên còn lại của nhà họ Hứa cuối cùng cũng thoát khỏi công việc bề bộn của mình để về nhà.
Quý Miên đang ở trong phòng ngủ trên tầng hai, vốn đã chuẩn bị đi ngủ. Khi nghe thấy tiếng mở cửa từ tầng dưới và tiếng cười nói vang lên không lâu sau đó, cậu gắng gượng tinh thần xuống giường, khoác áo ngủ dài bằng bông rồi đi xuống tầng.
Trong phòng khách ở tầng một, cha mẹ Hứa và Hứa Tri Hạ tình cờ về nhà cùng một lúc. Ba người đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện vui vẻ, còn Hứa Đa Đa đang nằm trên đùi Hứa Tri Hạ, ngủ gà ngủ gật.
Ba người một mèo, giống như một gia đình hoàn hảo.
Quý Miên đứng ở đầu cầu thang nhìn thêm hai giây rồi mới bước xuống.
Trong phòng khách mở điều hòa mát lạnh, ba người ngồi trên ghế sô pha đều mặc trang phục mùa hè thoáng mát. Chỉ có mình Quý Miên mặc áo ngủ vừa dài vừa dày, trông như vừa bước tới từ mùa thu, tạo nên sự tương phản rõ rệt
Hứa Tri Hạ là người đầu tiên trông thấy Quý Miên: "Anh."
"Trì Thu vẫn chưa ngủ à." Trên gương mặt của Y Lam vẫn còn ý cười chưa tan, bà nhìn Quý Miên rồi hỏi.
Quý Miên liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi giữa Hứa Ngọc Giang và Y Lam, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng: "Vâng, con hơi khó ngủ."
Y Lam vẫy tay, gọi cậu qua đó ngồi.
Quý Miên đi đến gần nhưng chỉ đứng bên cạnh: "Con không ngồi đâu, nằm cả ngày rồi nên muốn đứng một lúc. Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Mấy ngày nữa là sinh nhật em trai con, mọi người đang nghĩ nên tổ chức thế nào."
Cái tên Tri Hạ và Trì Thu được đặt tương ứng với mùa sinh của hai người, một người vào mùa hè, một người lại ở cuối thu.
Quý Miên tính thử thời gian, bốn ngày nữa là đến sinh nhật của Hứa Tri Hạ.
Vào dịp sinh nhật hai mươi tuổi của Hứa Trì Thu, cha mẹ Hứa đã mời kha khá người đến dự. Mặc dù quy mô bữa tiệc không quá lớn do phải cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Hứa Trì Thu, nhưng một bữa tiệc được tổ chức riêng cho anh ta như thế vẫn rất thỏa mãn tâm lý hư vinh khao khát được chú ý của Hứa Trì Thu.
Hứa Đa Đa nằm trên đùi Hứa Tri Hạ, nó mở mắt ra thì thấy con sen cho nó ăn mấy hôm nay, thế là nhảy từ trên người Hứa Tri Hạ xuống, thong thả bước tới bên cạnh Quý Miên.
"Meo."
"Sinh nhật hai mươi tuổi phải tổ chức chu đáo mới được." Quý Miên lờ nó đi, tiếp lời Y Lam.
"Meo~" Hứa Đa Đa bấu ống quần cậu, mong con sen mới này có thể cho nó ăn thêm một tuýp thưởng nữa.
"Lần này về hình như Đa Đa thân với Trì Thu hơn nhiều." Hứa Ngọc Giang ngạc nhiên nói.
Nhớ không lâu trước, khi Hứa Trì Thu về nhà, Hứa Đa Đa cứ thấy cậu là chạy, hoàn toàn không dám bén mảng lại gần.
Hứa Tri Hạ nhìn con mèo đang nằm ngửa ra làm nũng dưới chân Quý Miên, vẻ mặt cũng ngạc nhiên không thôi.
Quý Miên cố gắng thờ ơ trước thế tấn công làm nũng của Hứa Đa Đa, hàng mày nhíu lại, trông có vẻ rất khó chịu. Cậu chỉ dửng dưng nhìn con mèo đang "nịnh nọt" tự cho là thân kia như thể hoàn toàn không quen biết nó.
Biết con trai lớn của mình không thích mèo, Hứa Ngọc Giang mới ôm con mèo đang không ngừng quấn quýt bên cạnh Quý Miên đi.
...
Một ngày trước sinh nhật Hứa Tri Hạ vừa hay là ngày cuối tuần, hiếm khi cả nhà đều ở nhà, hai đứa con cũng đã trưởng thành, nên nhân dịp này, Y Lam hẹn nhiếp ảnh gia đến nhà chụp ảnh gia đình để lưu làm kỷ niệm.
"Có ảnh cũ nào để tham khảo không ạ?" Nữ nhiếp ảnh gia tóc ngắn hỏi trong khi đang dựng máy ảnh.
Người nhà họ Hứa bình thường ít khi chụp ảnh, bốn người đều bận rộn việc riêng, ngay cả Hứa Trì Thu cũng cả ngày bôn ba trên đường đến bệnh viện.
Y Lam cẩn thận nhớ lại, không mấy chắc chắn nói: "Hình như nhiều năm trước có chụp một tấm ảnh gia đỉnh thì phải?"
Thế là bốn người lại tản ra, về phòng tìm ảnh cũ.
Quý Miên tìm khắp phòng Hứa Trì Thu mà không tìm thấy tấm ảnh nào có đủ thành viên nhà họ Hứa cả.
"Một tấm cũng không để lại à..." Cậu khẽ thở dài.
Những năm cấp hai là giai đoạn tâm lý Hứa Trì Thu bị méo mó nghiêm trọng nhất. Trong thời gian này, mọi bức ảnh có mặt Hứa Tri Hạ đều bị anh ta cắt vụn rồi ném vào thùng rác hết.
Mấy tấm ảnh hiếm hoi trong phòng ngủ toàn là lúc Hứa Trì Thu còn rất nhỏ, chụp lúc Hứa Tri Hạ chưa ra đời, trong ảnh chỉ có Y Lam, Hứa Ngọc Giang và anh ta.
Quý Miên lại cảm thán lòng chiếm hữu cực đoan của Hứa Trì Thu.
Lúc ra khỏi phòng, Quý Miên đứng do dự ở cửa hồi lâu, cảm thấy hơi khó xử khi xuống tay không thế này.
Liếc thấy cánh cửa phòng Hứa Tri Hạ đang hé mở, cậu suy nghĩ một lúc rồi bước tới gõ cửa.
"Vào đi ạ."
Quý Miên đẩy cửa bước vào.
Lúc cậu vào, Hứa Tri Hạ đang quay lưng về phía cậu, ngồi xổm ở trước ngăn tủ dưới bàn học, lật một cuốn album mỏng ra.
Tuy album không dày nhưng đối với một gia đình hiếm khi chụp ảnh như nhà họ Hứa thì việc sưu tầm được ngần này đã là rất khó rồi.
Hứa Tri Hạ rút mấy tấm ảnh từ trong đó ra, sau đó đóng album lại cất vào trong ngăn tủ.
Cậu ta cầm ảnh đứng dậy, khi quay lại, biểu cảm sửng sốt thấy rõ.
Con ngươi trong mắt phóng to như thể hết sức kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của ai đó đang bước vào phòng ngủ của mình.
Quý Miên không khỏi thắc mắc:【Cậu ấy sao vậy?】
【Chắc là vì nguyên chủ rất hiếm khi vào phòng của nhân vật chính thụ.】
【Vậy à...】Tuy vậy nhưng Quý Miên không ngờ phản ứng của Hứa Tri Hạ lại lớn đến thế.
"Anh." Hứa Tri Hạ hoàn hồn: "Sao anh lại vào đây?"
Quý Miên cười ôn hòa: "Em có vẻ ngạc nhiên nhỉ?"
"... Em tưởng là bố mẹ."
"Tìm được ảnh chưa?"
"Vâng, có mấy tấm. Anh thì sao?"
"Anh... không tìm thấy, chắc là không cẩn thận để ở góc nào đó rồi."
Hứa Tri Hạ mím môi, nhìn cậu rồi không nói gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt Quý Miên bị một khung ảnh cũ nằm trong hộc tủ cạnh giường thu hút.
"Anh xem được không?"
Hứa Tri Hạ thoáng chần chừ song vẫn gật đầu.
Quý Miên cầm khung ảnh trong tủ lên.
Điều bất ngờ là bức ảnh trong khung không phải là ảnh gia đình nhà họ Hứa, trong bức ảnh chỉ có hai người là Hứa Trì Thu và Hứa Tri Hạ.
Hứa Trì Thu trong ảnh chỉ tầm tám tuổi. Còn Hứa Tri Hạ mới bốn tuổi, chỉ cao đến ngang eo Hứa Trì Thu.
Hứa Trì Thu nửa ngồi xuống, tay phải ôm vai em trai.
Hứa Tri Hạ hồi bé có nụ cười rạng rỡ tỏa nắng, trong khi nụ cười của Hứa Trì Thu lại nhạt nhòa hơn nhiều. Nhưng nhìn chung thì bức ảnh trông vẫn rất ấm áp.
Hứa Tri Hạ lúc này vẫn là một đứa bé hồn nhiên suốt ngày lẽo đẽo theo sau Hứa Trì Thu, luôn miệng nói "thích anh trai nhất".
Quý Miên nhìn vài giây, im lặng đặt khung ảnh xuống.
Sau khi tiếp nhận ký ức của Hứa Trì Thu, cậu biết rõ thời điểm đó nguyên chủ đã bắt đầu căm ghét Hứa Tri Hạ rồi.
Cậu không khỏi nghĩ rằng, nếu Hứa Trì Thu có sức khỏe tốt hơn, và cha mẹ Hứa nhạy cảm hơn một chút thì có lẽ họ đã có thể dành tình yêu thương công bằng cho cả hai con sau khi em trai ra đời. Như vậy thì có lẽ tính cách của nguyên chủ cũng sẽ không trở nên cố chấp và cực đoan như sau này.
Không, có lẽ là không. Quý Miên thở dài trong lòng, phủ định suy nghĩ vừa rồi.
Với tính cách quá mức nhạy cảm của Hứa Trì Thu, e rằng dù cha mẹ Hứa có đối xử công bằng với cả hai đứa con, thậm chí còn thiên vị Hứa Trì Thu hơn thì anh ta vẫn có thể vì những chi tiết nhỏ nhặt mà nảy sinh những suy nghĩ cố chấp.
Xét cho cùng thì chính thể trạng yếu ớt cùng tính cách đa nghi nhạy cảm bẩm sinh của Hứa Trì Thu mới là nguồn cội của mọi bi kịch sau này. Các yếu tố khác chỉ đóng vai trò chất xúc tác, đẩy nhanh quá trình bi kịch mà thôi.
"Xuống thôi." Cậu nói.
Lúc hai người xuống, Y Lam và Hứa Ngọc Giang đã đợi ở dưới rồi.
Nhiếp ảnh gia xem kỹ mấy tấm ảnh ngày trước để quyết định phương thức và phong cách chụp.
Năm phút sau, vài tấm ảnh gia đình được in ra.
Nhiếp ảnh gia quả thật rất tài hoa, rõ ràng bối cảnh và trang phục đậm chất hiện đại nhưng những bức ảnh lại toát lên bầu không khí tương tự mười mấy năm trước. Nhìn mấy tấm ảnh này, Y Lam không khỏi thấy bùi ngùi.
"Còn cần chụp thêm gì nữa không ạ?" Nhiếp ảnh gia hỏi.
Y Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chụp cho Trì Thu với Tri Hạ một tấm đi."
Vậy là hai người lại lần nữa đứng trước camera.
Sau nhiều năm trôi qua, "Hứa Trì Thu" và Hứa Tri Hạ lại chụp ảnh riêng với nhau lần nữa, nhưng vóc dáng giờ đây đã gần như ngang bằng, thậm chí em trai còn cao hơn anh trai một chút.
Lúc chuẩn bị chụp, Quý Miên thoáng chần chừ rồi đặt tay lên vai Hứa Tri Hạ, ôm hờ lấy cậu ta.
Giống như mười mấy năm trước vậy.