Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La
Chương 9
Tay cô giữ lấy anh, cảm giác mềm mại tiếp xúc cánh tay khiến Thẩm Trạm run lên, anh lúng túng quay mặt sang nơi khác: “Vân Tiểu Kiều, em đang làm nũng với anh sao?”
“Làm nũng có đủ để anh dẫn em đi cùng không?” Cô thật sự không muốn ở đây một mình.
“Chờ anh ở đây, lát nữa anh về.” Thẩm Trạm cố gắng thoát khỏi tay cô, nhưng cô vô cùng nhạy bén, không buông lỏng chút nào.
Cô lắc đầu, không chịu thả tay ra.
Trông bàn tay mềm mại, nhưng sức lực cũng không yếu mấy, Thẩm Trạm buồn cười: “Vân Tiểu Kiều, em cứng đầu thật đó, biết anh là người tốt hay người xấu không mà muốn theo anh?”
“Anh đã cứu em, em còn nhớ.”
Cô đã quên nhiều chuyện, chỉ có một cảnh tượng đặc biệt khắc sâu trong đầu. Cô lờ mờ nhớ rõ người nọ khom lưng bế cô, để lộ ngọc Quan Âm giấu trong áo, dây đeo màu đỏ, giống hệt lúc cô mở mắt đã thấy Thẩm Trạm cúi người.
Vừa rồi, thừa dịp Thẩm Trạm không ở trong phòng, cô đã quan sát sơ phòng bệnh này. Căn phòng rộng rãi sáng sủa, ngăn nắp sạch sẽ, còn có nơi tiếp khách riêng, tốt hơn hẳn phòng bệnh bình thường.
Thẩm Trạm cứu cô, còn đưa cô đến nơi này để điều trị. Nếu anh muốn hại cô thì đã ra tay từ lâu rồi, cũng đâu phải anh thiếu phần tiền “bán cô” này.
Cô chỉ mất trí nhớ, chứ không phải mất lý trí, tốt hay xấu cô vẫn phán đoán được, trừ phi người nọ chịu diễn trò từ đầu tới cuối.
“Quỷ dính người.” Thẩm Trạm ngầm thừa nhận để cô theo sau. Anh lặng lẽ gõ một hàng chữ trên chiếc di động bên phía tay kia, đành tạm thời thay đổi kế hoạch gặp mặt Tần Ngọc Sương.
Không lâu sau, người phụ nữ họ Tần trả lời: [Con bé không sao là tốt rồi.]
Thẩm Trạm cất điện thoại, dẫn Vân Kiều dạo một vòng trong bệnh viện. Khi về phòng bệnh, hai người đã lướt qua vai một người phụ nữ ăn mặc đoan trang. Vân Kiều nhìn thẳng về phía trước, không hề phát hiện người phụ nữ nọ đã dừng bước, bà chăm chú nhìn bóng lưng của cô rất lâu, mãi đến khi cô biến mất.
Bệnh nhân nằm viện tịnh dưỡng tạm thời không thể tiến hành quá nhiều hoạt động giải trí, Vân Kiều chỉ đành ở lại phòng bệnh.
Sau tám giờ tối, cô bắt đầu mệt rã rời, nhưng vẫn mở to mắt không chịu ngủ, mí mắt nhịn không được mà đánh nhau.
Thẩm Trạm đã kết thúc mấy ván game, anh nhàm chán, thấy Vân Kiều đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên giường, anh bèn vội vàng thúc giục: “Buồn ngủ thì cứ ngủ.”
“Nếu sau khi em ngủ, anh bỏ đi thì phải làm sao đây?”
“Lẽ nào em muốn anh ngồi đây hết một đêm với em ư?”
Cô nâng cằm nghiêm túc gật đầu: “Muốn.”
Thẩm Trạm cứng đờ mặt, rồi nhếch khóe môi, thốt ra từng từ đánh bay ảo tưởng trong lòng cô: “Nằm mơ đi!”
Dạo trước, Vân Kiều cực kỳ dè dặt, luôn nhìn mặt đoán ý, chỉ cần người khác thể hiện mình không muốn, cô gần như sẽ không nhắc lại, cũng không bày tỏ suy nghĩ “bất chợt” của mình. Việc mất ký ức dường như đã biến cô thành một người khác, nhưng tính cách bình tĩnh gặp chuyện không sợ hãi này, thì vẫn giống hệt trước kia.
Quả thực là một cô gái kỳ lạ.
Thẩm Trạm để hai chân đang vắt chéo xuống, anh cất di động rồi khoanh tay: “Cho em ba phút, nhanh chóng ngủ giùm anh, ngày mai anh sẽ tới.”
“Mười phút.” Vân Kiều cố gắng kéo dài thời gian.
“Năm phút.” Thẩm Trạm ngước nhìn.
“Bảy phút.” Vân Kiều giơ ngón tay lên, mạnh mẽ cò kè mặc cả.
Thẩm Trạm liếc nhìn cô, Vân Kiều nhanh chóng hiểu hàm ý trong ánh mắt của anh, cô lập tức nằm xuống rồi đắp chăn mỏng, nhắm mắt nói: “Em ngủ đây.”
Bốn phía phòng bệnh khôi phục yên tĩnh, thời gian trôi qua từng tí một, sớm đã vượt qua ba phút.
Mãi đến chín giờ, cửa phòng bệnh được chậm rãi mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, cô gái trên giường bệnh đã chìm sâu trong giấc ngủ.
Từ từ khép cửa phòng, Thẩm Trạm xoay người, quả nhiên đã thấy người phụ già dặn đoan trang đứng kế cửa sổ, anh không hề hoang mang, gọi: “Dì Tần.”
Tần Ngọc Sương thu lại ánh mắt nhớ nhung bên cửa sổ: “Tình trạng của Kiều Kiều, bác sĩ Triệu đã nói với dì rồi, dù sao con bé cũng không nhớ rõ chuyện trước kia, đừng để con bé biết sự tồn tại của dì.”
“Dì còn phải nhanh chóng xử lý công việc ở nước ngoài, tạm thời không thể chăm sóc con bé, trong khoảng thời gian này, đành làm phiền cháu vậy.”
“Dì Tần, chuyện này không ổn đâu.” Thẩm Trạm tựa vào tường, giữ nguyên thái độ.
“Dì biết cháu là một đứa trẻ ngoan đáng tin cậy, hiện giờ người thích hợp nhất để Kiều Kiều dựa dẫm, chỉ còn mỗi cháu thôi.”
Có lẽ vì mất trí nhớ, Vân Kiều đã sinh ra cảm giác “Hiệu ứng vịt con”* ỷ lại đối với người đầu tiên mà mình đã gặp sau khi tỉnh dậy. Nếu đổi thành một người xa lạ nào khác, người mẹ ruột này nhất định sẽ không dám tùy tiện gửi gắm. Nhưng may mắn thay, Thẩm Trạm và bà từng tiếp xúc vài lần, anh cũng quen biết Vân Kiều nhiều năm, chẳng ai thích hợp hơn anh cả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*雏鸟情结 - Hiệu ứng vịt con: dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo. Khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng hay dấu ấn khó phai.
Dẫu khôi phục trí nhớ được không, Vân Kiều cũng đã trúng tuyển Đại học Cảnh Thành, sẽ sinh hoạt học tập tại thành phố này, nếu có người đáng tin cậy che chở cô, vậy không còn gì tốt hơn.
*
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Trạm không tới, điều dưỡng đưa đến bữa sáng được chuẩn bị riêng cho Vân Kiều. Vân Kiều không nói một lời, ăn hết một lượng thức ăn mà bụng cô có thể tiếp nhận.
Tầm nửa giờ sau, điều dưỡng vào thu dọn phần bữa sáng còn dư. Lúc rời đi, điều dưỡng đã gặp Thẩm Trạm đang tiến về phía phòng bệnh.
“Em ấy đã ăn bao nhiêu ạ?”
“Sức ăn có vẻ bình thường.”
Thẩm Trạm áng chừng túi xách trong tay rồi bước thẳng đến phòng bệnh.
Lúc đẩy cửa ra, anh thầm nghĩ Vân Kiều sẽ như hôm qua, sẽ tủi thân nhìn anh, cất giọng mềm mại nói anh ở lại. Nào ngờ, anh vừa đặt chân vào cửa, đã nghênh đón một tiếng hừ: “Kẻ lừa đảo.”
“Em nói ai?”
“Thẩm Trạm, tên lừa gạt.” Cô thở phì phò xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Trạm.
Nhớ rõ tên anh, còn cao giọng để lên án hành vi không giữ lời hứa của anh.
“Sáng sớm anh phải mua điện thoại cho em đó, em cảm ơn anh như vậy sao?”
Thẩm Trạm đặt túi lên bàn: “Xem ra em không cần điện thoại nữa.”
“Điện thoại di động thì có ích gì chứ…” Cô hy vọng có người ở bên cạnh mình, hoặc để cô đi theo cũng được. Còn lâu cô mới cần chiếc điện thoại lạnh băng kia, một xíu cảm giác an toàn cũng không có.
Thẩm Trạm nói: “Có thể chơi.”
Vân Kiều nghiêng đầu: “Nhưng em chỉ muốn chơi với anh.”
Thẩm Trạm: “... ?”
Đây là kiểu từ ngữ hổ báo gì mà lại bình thản phun ra thế kia?
Cuối cùng, chiếc di động màu trắng mới tinh đó vẫn rơi vào tay Vân Kiều, bao gồm cả sim điện thoại mới.
“Lúc trước, có phải chúng ta quen thuộc lắm đúng không?”
“Ừ hử.” Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, để Vân Kiều tự suy đoán.
“Có thể kể em nghe về chuyện của em không?”
“Sao hôm qua không hỏi?”
“Em cần thời gian để tự điều chỉnh.” Trí nhớ trống rỗng, đương nhiên cô sẽ gấp gáp muốn biết mọi thứ xoay quanh mình. Có lẽ do não của cô thật sự chẳng giống người khác, nên cô vẫn luôn tự điều chỉnh trong lòng.
Cô cảm thấy, bây giờ mới là thời cơ tốt nhất.
Biết Vân Kiều sẽ đề cập đến, Thẩm Trạm đã sớm chuẩn bị tốt hàng loạt lý do thoái thác: “Nhà em ở Ninh Thành, năm nay em tốt nghiệp đại học, ghi danh vào Đại học Cảnh Thành. Trên đường tới Cảnh Thành, em gặp tai nạn giao thông.”
“Anh vốn là người Ninh Thành giống em, anh đến Cảnh Thành sau khi lên đại học. Em và anh ... đúng là có xíu quen biết.” Còn về phần sâu cạn, thì do anh bịa đặt lung tung.
“Thế nên anh là bạn của em? Vậy người nhà em đâu?”
“Em được ông nội nuôi lớn từ tấm bé, ông nội em qua đời rồi, phía Ninh Thành chỉ còn mỗi nhà bác cả em. Tuy nhiên, quan hệ giữa em với bên nhà họ không tốt lắm, sau khi trưởng thành thì em đã dọn ra khỏi nhà.”
“Ông nội.” Vân Kiều không nén được tiếng gọi, đôi mày thanh tú nhíu chặt, rõ ràng cô đã nảy sinh cảm giác với chuyện này.
Nhìn vẻ mặt cô biến đổi, Thẩm Trạm âm thầm chuyển chủ đề: “Em còn một người bạn thân thời đi học tên Khương Tư Nguyên. Nếu em muốn, anh có thể giúp em liên lạc với cô ấy.”
“Khương Tư Nguyên?”
Vài phút sau, Thẩm Trạm gửi số điện thoại của Khương Tư Nguyên cho Vân Kiều.
Đối mặt với bạn bè “xa lạ”, Vân Kiều gửi yêu cầu kết bạn qua Wechat, cô ấy mau chóng đồng ý. Cô cân nhắc rồi gửi sticker chào hỏi, cô ấy gọi video luôn.
Vân Kiều giật mình.
Cô không hề có ấn tượng gì với Khương Tư Nguyên, cô ấy gọi video, cô hơi sợ hãi, cũng không phải sợ hãi, mà là cảm xúc thấp thỏm khó tả.
Cô vô thức nhờ Thẩm Trạm giúp mình, anh chống cằm, gật đầu với cô, ý bảo cô hãy bắt máy.
Được Thẩm Trạm ủng hộ, Vân Kiều kết nối video, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “Kiều Kiều, nghe nói cậu mất trí nhớ, tớ buồn lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều đang tò mò người bạn tốt trước kia trông thế nào, lại thấy một cảnh tượng không thể nói nên lời trên màn hình điện thoại...
Khương Tư Nguyên treo một chân trên đầu giường, cầm máy chơi game trong tay, ống kính đối diện nửa người trên, phát sóng trực tiếp nhất cử nhất động tình hình chiến đấu dữ dội của cô ấy trong trò chơi.
Tinh thần vô cùng phấn chấn, quả thực nhận không ra cô ấy là bệnh nhân nằm viện.
Khương Tư Nguyên bị thương ở chân trong tai nạn xe cộ, ban đầu còn khóc lóc vài ngày, bảo sợ rằng từ nay về sau mình phải sinh hoạt trên xe lăn. Bác sĩ đã nhấn mạnh nhiều lần không nghiêm trọng như vậy, ép cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, không nên lộn xộn. Khương Tư Nguyên cẩn thận tuân theo lời dặn của bác sĩ, chân bất động, tay lại không hề nghỉ ngơi.
Vì thế cô ấy cứ chơi game ở bệnh viện, đến khi Thẩm Trạm liên lạc với cô ấy.
Cô ấy nghe bảo Vân Kiều mất trí nhớ, đầu tiên là không tin được, sau đó cô ấy kịp phản ứng thì bắt đầu cười lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô gặp phải chuyện vị hôn phu thanh mai trúc mã phản bội, ông nội thân thương nhất qua đời, hai nỗi đau chồng chất, phải cần bao nhiêu thời gian để xoa dịu đây?
Kết quả, một tai nạn giao thông, đã mất trí nhớ luôn ư?
Hiện tại, thân thể Vân Kiều khỏe mạnh, cô quên hết mấy chuyện không vui vẻ trước kia, có lẽ mất trí nhớ không phải xui rủi, mà được ông trời ban ơn. Về phần tình bạn à, cứ làm quen lại từ đầu lần nữa, các cô vẫn có thể làm bạn bè.
Tình bạn giữa các cô gái rất kỳ diệu, tuy đã quên nhưng các cô vẫn là bạn bè hợp cạ nhất, chỉ cần tán gẫu vài chủ đề chung thì đã giống hệt trước đây.
Khương Tư Nguyên chỉ chọn chuyện cũ thú vị vui vẻ, Vân Kiều nghe đến say sưa, ngay cả lúc Thẩm Trạm rời đi, cô cũng chỉ liếc nhìn, không lên tiếng giữ lại.
Chờ người nọ rời khỏi rồi, Khương Tư Nguyên mới mặt dày nhắc tới: “Thẩm Trạm đối xử với cậu rất tốt.”
“Ừ, anh ấy cứu tớ, còn tặng tớ điện thoại di động nữa.”
“Quan hệ giữa hai người tốt như thế từ khi nào?” Cô ấy nhớ rõ Thẩm Trạm và Văn Cảnh Tu là đối thủ một mất một còn. Cách đây không lâu, Vân Kiều mới chấm dứt hôn ước với Văn Cảnh Tu.
“Dạo trước quan hệ giữa bọn tớ không tốt sao?”
“Cũng... tàm tạm.” Cô ấy luôn nhớ mình không được nhắc về Văn Cảnh Tu ở trước mặt Vân Kiều, tạm thời không thể thăm dò quá nhiều: “Thoáng cái cậu đã thân thiết với người khác rồi, tớ ghen thôi.”
“Cậu chớ ghen.” Vân Kiều cầm điện thoại, chớp chớp mắt với ống kính: “Sau này tớ sẽ đi theo anh ấy.”
Những lời Thẩm Trạm nói vừa rồi, cô cũng nghe hiểu, quan hệ giữa cô và người nhà ở Ninh Thành không tốt lắm. Cô sắp học đại học ở Cảnh Thành, cũng đồng nghĩa khi chuyển qua bên đây, cô sẽ không còn người thân.
Tuy không biết vì sao, nhưng cô thật sự rất ghét cảm giác ở một mình, vậy nên cô càng không thể buông tha Thẩm Trạm.
Cách màn hình, Khương Tư Nguyên nhìn thấy ánh sáng trong mắt Vân Kiều, có khác gì chú thỏ trắng nhỏ đang quan sát sói xám trong truyện cổ tích đâu...
*
Vài ngày sau, Vân Kiều hoàn tất buổi kiểm tra toàn thân lần cuối, bác sĩ chúc mừng cô có thể xuất viện, Vân Kiều như nhận được lệnh đặc xá tự do, mặt mày hớn hở, cả người trở nên sôi nổi.
“Vui vẻ như vậy, em có biết, sau khi mình xuất viện thì ở đâu không? Còn cười nữa chứ.” Thẩm Trạm đặt một tay lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ấn ấn.
Ngốc nghếch thật mà, so với trước kia, nụ cười hiện tại của cô trông chân thật hơn hẳn, tất cả cảm xúc đều thật lòng.
“Không phải em theo anh sao?” Vân Kiều không nhanh không chậm đưa ra kết luận: “Đi theo anh, đương nhiên phải ở nhà anh rồi.”
Thẩm Trạm nở nụ cười: “Anh đồng ý để em đến nhà anh lúc nào?”
Cô nghiêm túc nêu ví dụ: “Em là một cô gái nhỏ yếu ớt đáng thương đặt chân đến thành phố xa lạ, lại còn mất trí nhớ, lỡ như em ở bên ngoài gặp nguy hiểm bị người ta lừa thì sao?”
Thẩm Trạm khẽ nâng cằm, nghe cô tiếp tục biểu diễn.
“Anh không xem tin tức à? Người xấu bên ngoài đáng sợ lắm.” Hai ngày nay, cô nhàm chán lướt điện thoại di động, xem rất nhiều video và tin tức lộn xộn.
Thẩm Trạm khoanh tay, cô không móc được ngón tay anh, bèn chuyển mục tiêu qua ống tay áo.
Vân Kiều nắm lấy ống tay áo anh, kéo kéo nhẹ, rồi cô ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh nhìn anh, âm thanh phát ra từ cổ họng mềm mại đến lạ: “Thẩm Trạm, em sợ lắm, anh dẫn em về nhà anh nhé.”