Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 76



“Nếu vậy thì đừng thích nữa, Mộ Mộ chớ buồn.”
Giọng nói thân thuộc quanh quẩn bên tai, từng lời từng câu đều khiến trái tim cô đau đớn quá đỗi. Ngôn Tư Mộ đứng phắt dậy, đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, để lại vệt nước ẩm ướt.
Luồn ngón tay từ trán vào tóc, cô mấp máy môi mấy lần nhưng vẫn không thể lên tiếng, trong lúc nhất thời cô thật sự không biết nên nói gì.
Người này…
Sao người này có thể hạ thấp mình đến mức đó?
Gì mà cô vui là được?
Ngôn Tư Mộ phiền não vò đầu bứt tóc đi qua đi lại, bỗng xoay người:
“Em vui vẻ thích anh, anh để em thích, em hết vui thì anh bảo em đừng thích nữa.”
“Trần Mặc, anh xem em là gì? Xem tình cảm của em là gì?”
“Anh nghĩ ngay từ đầu em chỉ trêu chọc anh thôi ư?”
Sao cô có thể nhẹ nhàng nói thích và từ bỏ dễ dàng như vậy được? Chẳng lẽ thời gian ba năm vẫn chưa đủ chứng minh tấm chân tình của cô sao?
Bầu không khí giữa hai người chợt trở nên căng thẳng, Trần Mặc cảm nhận được nỗi tha thiết xen lẫn khó chịu của cô, anh tập trung nhìn chân cô: “Mộ Mộ, em mang dép vào trước…”
Ngôn Tư Mộ bật cười.
Đến bây giờ anh vẫn không chịu thẳng thắn, lòng kiên nhẫn của cô cạn kiệt rồi. Không đợi Trần Mặc nói xong, cô đã ngắt lời: “Được rồi, em không cần nghe những lời tự cho là quan tâm của anh.”
“Hơn nữa, sau này gọi tên em đi, Ngôn Tư Mộ hoặc Thiểu Thiểu đều được.” Cách gọi trước dành cho người quen biết, vế sau cho bạn bè, nói chung, anh sẽ không tiếp tục trở thành độc nhất vô nhị của cô nữa.
“Em nghĩ thông suốt rồi, cãi nhau thêm cũng vô ích. Đối với em, anh nghĩ thế nào cũng không quan trọng, dù sao chúng ta cũng không còn quan hệ gì.”
“Từ giờ trở đi em sẽ lấy lại đặc quyền thoải mái dành cho anh, bây giờ mời anh ra khỏi căn hộ của em, được không?” Cô dùng từ hỏi ý kiến, sắc mặt lạnh lẽo.
Rõ ràng cô đang đuổi người.
Thấy anh đứng bất động, Ngôn Tư Mộ xoay người bước đến. Lúc sắp tới gần, cô đột nhiên bị trượt chân, nhanh chóng ngã về đằng trước, bắp chân đập vào cạnh bàn trà. “Á” một tiếng, cô lập tức biến sắc, cắn răng ôm đầu gối.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã được bồng lên.
Trần Mặc bế cô đưa đến nơi khô ráo.
Ống quần được vén lên khi rửa chân ban nãy chưa kịp buông xuống, bắp chân cô lộ ra ngoài không che đậy, chỗ va đập hiện rõ vết bầm, không chạm vào vẫn đau.
“Đau lắm à? Em đừng cử động.” Trần Mặc nhíu mày đến mức trên trán gợn lên núi nhỏ.
Va đập thật sự rất đau, nếu trong lúc bình thường, cô đã kêu than từ lâu rồi, nhưng giờ đây cô chỉ cắn chặt môi không nói lời nào.
“Để anh xem.” Anh vừa giơ tay ra thì Ngôn Tư Mộ tránh né.
“Mộ Mộ.”
Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu qua một bên, giọng điệu quyết liệt dần dần bình tĩnh lại: “Anh đi đi. Sau này em sẽ không bám theo anh nữa, anh cũng không cần đối phó qua loa với em, chúng ta càng không cần lãng phí thời gian làm chuyện vô nghĩa, đôi bên đều vui vẻ.”
Cô cố gắng dùng lời lẽ sắc bén hại người còn hại cả mình. Trần Mặc nín thở, bàn tay nắm chặt thành quyền, cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong mắt: “Không có chuyện gì là vô nghĩa cả, tới tận bây giờ anh cũng chưa từng đối phó qua loa với em.”
“Không quan trọng.” Ngôn Tư Mộ quay đầu: “Em không sao, cũng không cần anh quan tâm nữa, anh đi đi.”
Người ấy vẫn đứng bất động tại chỗ, Ngôn Tư Mộ nhíu chặt mày, không lựa lời nói: “Không phải ai cũng có thể tự do ra vào nhà em, trước đây em bằng lòng nghe lời, chia sẻ với anh vì em thích, nhưng hiện tại thì không.”
Chợt thấy hình bóng trong tầm mắt như đang lảo đảo, Ngôn Tư Mộ vô thức ngẩng đầu, phát hiện trạng thái của anh không ổn.
“Khụ khụ khụ!” Trần Mặc bỗng ho khan, cơ thể loạng choạng.
“Trần Mặc…” Cô ngập ngừng gọi một tiếng, cúi đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt Trần Mặc nhanh chóng thay đổi, trở nên tái nhợt như tờ giấy mỏng dễ rách, trông yếu ớt dọa người.
“Anh sao vậy?” Cô thấy trán anh đổ một lớp mồ hôi mỏng, tâm trí Ngôn Tư Mộ trống rỗng.
“Không sao… khụ khụ.” Tiếng ho phát ra từ cổ họng, tiếng sau nặng hơn tiếng trước. Ý thức anh dần biến mất, một giây trước khi mất kiểm soát, Trần Mặc nắm chặt cổ tay cô, anh không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ thấy môi cô liên tục đóng mở.
Anh dùng phần sức lực cuối cùng: “Mộ Mộ, dù mất hứng hay không thích… cũng đừng đuổi anh đi.”
Sức lực ở cổ tay buông lỏng, đêm hôm ấy, Trần Mặc được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ cho biết, bệnh nhân ngất trong thời gian ngắn vì trước đó anh vẫn đang nằm truyền dịch trong phòng bệnh và chưa bình phục hoàn toàn. Bấy giờ Ngôn Tư Mộ mới nhận ra việc gần đây anh vắng mặt không phải do anh cố tình xa cách, phản ứng thoạt trông bình thản ấy là vì anh đang gắng gượng không để cô phát hiện có gì lạ.
Ngôn Tư Mộ biết được sự thật, cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hình như có một điểm cực kỳ quan trọng nào đó mà cô đã bỏ sót.
“Cô chủ Ngôn, tôi muốn nói chuyện với cô một chút, được không?” Mẹ Trần mệt mỏi đến trước mặt cô. Đối mặt với vẻ ngoài già yếu của mẹ Trần, dường như Ngôn Tư Mộ đã tìm thấy câu trả lời trong mắt bà.
Mẹ Trần kiệt sức nói: “Từ ngày ngất xỉu vào hôm sinh nhật cô, Trần Mặc vẫn luôn tiếp nhận điều trị trong bệnh viện. Bác sĩ bảo phải tĩnh dưỡng, nhưng thằng bé không thể tạm dừng để nghỉ ngơi. Công việc chồng chất tựa núi, hầu như ngày nào cũng có vô số cuộc gọi đến tìm thằng bé giải quyết. Tôi không hiểu mấy thứ phức tạp này, chỉ biết mỗi ngày nó đều thức đêm tăng ca tới rạng sáng, mỗi ngày thằng bé chỉ được nghỉ ngơi vài tiếng thôi.”
“Tôi bảo thằng bé cứ từ từ, nó không chịu. Thằng bé đấu tranh từng giây từng phút để hy vọng sớm đạt được thành tựu, để có thể… gần với cô thêm một chút.”
Ngôn Tư Mộ siết chặt tay.
Mẹ Trần vỗ vùng đầu đang đau nhức, giãi bày hết nỗi lòng: “Một người bình thường trông rất khỏe mạnh đột ngột ngã trước mặt tôi, sau khi khám ở bệnh viện mới biết nó gặp nhiều vấn đề sức khỏe đã tích tụ từ lâu. Thằng bé không muốn cho cô thấy tình trạng ốm yếu của mình nên không tới tìm cô. Chỉ mới khá hơn một chút, thằng bé đã đòi ra ngoài, nó vẫn luôn áy náy vì không thể đến dự tiệc sinh nhật của cô.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Trần Mặc dốc hết sức chỉ vì cô, bất luận tôi nói thế nào cũng vô ích, về sau tôi không muốn can thiệp gì nữa.” Bà đã khuyên bảo cũng đã can ngăn, nhưng Trần Mặc vẫn tìm cách ra ngoài gặp Ngôn Tư Mộ, bà không muốn con trai mình chật vật nữa, chỉ đành nhượng bộ.


Mẹ Trần tiếp tục: “Tôi không có học vấn, không nói được lời gì hay, nhưng tôi biết cô mới là người làm chủ trong mối quan hệ này.”
“Cô vẫn luôn đợi thằng bé đồng ý, không phải nó không muốn, mà nó không dám.”
“Không ai dám nói mấy lời khó nghe đó với cô, nhưng họ lại thoải mái chỉ vào chúng tôi, châm chọc mỉa mai trước mặt chúng tôi.”
Tự ti, không xứng, mưu mô…
Bao nhiêu lời nói độc địa như từng mũi dao sắc nhọn cứa vào trái tim Ngôn Tư Mộ.
“Dù sau này cô làm thế nào, ở bên nhau cũng tốt, không ở bên nhau cũng được, tôi chỉ hy vọng cô chủ Ngôn có thể giúp tôi khuyên nhủ, bảo nó đừng liều mạng như thế nữa.” Tâm trí của Trần Mặc hoàn toàn đặt trên người khác, vì vậy bà chỉ có thể van nài Ngôn Tư Mộ hãy cúi đầu nhìn đứa con trai đáng thương của mình một lần.
“Cô chủ Ngôn, cầu xin cô.” Mẹ Trần chắp tay khom lưng về phía cô cầu xin, Ngôn Tư Mộ vội vàng nâng bà dậy: “Dì Trần, dì đừng như vậy!”
Cuối cùng hai người trở về trước phòng bệnh, mẹ Trần liên tục đưa tay lên lau nước mắt, Ngôn Tư Mộ vỗ lưng bà an ủi, nhỏ giọng thì thầm. Thi thoảng Mẹ Trần gật đầu, người khác thấy thì không khỏi nhìn thêm cảnh tượng này mấy lần.
“Đợi lát nữa thằng bé tỉnh, chỉ mình cô vào thôi, người mà nó muốn gặp nhất là cô.” Cởi chuông phải do người buộc chuông, mẹ Trần bằng lòng xuống nước vì con trai.
Ngôn Tư Mộ nói: “Dì là mẹ của Trần Mặc.”
“Tôi không có ý gì khác, hai người nói ra sớm chính là điều tôi mong đợi nhất.” Bà không sợ con trai có người mình thích sẽ quên mẹ. Mẹ con đồng lòng, bà và con trai không có mâu thuẫn, hai người trẻ tuổi mới thực sự cần giải quyết vấn đề nhất.
Liên tục thấy con trai nằm trên giường bệnh, bà không muốn quan tâm đến điều gì nữa. Dẫu cho hai người chỉ có cuộc gặp gỡ chóng vánh, nhưng có thể khiến anh vui trong một thời gian ngắn cũng tốt, còn hơn việc nhịn tới cuối để rồi hối tiếc.
Bà đã nói đến nước này, Ngôn Tư Mộ không thể đưa đẩy nữa, cô vào phòng bệnh.
Cô ngồi bên giường, nhìn ngắm anh thật kỹ, vẫn là gương mặt thân thuộc trong tâm trí cô nhưng có vẻ đã thay đổi rất nhiều. Cô khẽ lướt ngón tay qua hàng mi đen dày của người đàn ông, cảm giác tiếp xúc lan ra khắp lòng bàn tay. Gương mặt anh đã lột bỏ vẻ non trẻ, dần trở thành người đàn ông toát lên khí chất già dặn trầm tĩnh.
Anh dốc sức cố gắng, nỗ lực gấp đôi người thường để phát triển nhanh hơn nữa, nhiều hơn nữa, anh ép bản thân hoàn thành việc học tập và làm việc với cường độ cao, Ngôn Tư Mộ đau lòng nhưng không thể nói mình đồng cảm với điều ấy.
Mọi chuyện mà Trần Mặc phải gồng gánh chắc chắn khó khăn gấp mười, gấp trăm lần những gì cô tưởng tượng.
Tên quỷ nhát gan này đã cầm tay cô, nói gì trước khi ngất xỉu?
Đừng đuổi anh?
Hóa ra anh sợ điều này.
“Ngốc nghếch, thật sự ngốc nghếch.”
“Chỉ mấy câu đơn giản thôi mà không thể nói thẳng cho em biết à?”
“Tên nhát gan.” Cô làm mặt xấu với người đang nằm trên giường, nhưng chưa được bao lâu, biểu cảm trên mặt dần biến mất.
Tâm lý và nhận thức về hành vi của họ được tạo nên từ môi trường sống khác hẳn nhau, cô cho rằng việc thoải mái thể hiện tình cảm là yêu, nhưng Trần Mặc lại canh cánh nhiều điều hơn.
Áp lực từ những lời nói nhảm nhí, cảm giác tự ti, nỗi mặc cảm khi đối diện với cô… Biết bao nhiêu điều mà cô không tài nào tưởng tượng được.
Ngôn Tư Mộ ngồi bên giường, đưa tay vào trong chăn, lấy tay anh ra, cúi đầu cọ nhẹ lên má, cô bỗng cảm thấy yên tâm.
Người ấy đã quen tự chịu đựng một mình, giữ kín tâm sự trong lòng, cô quyết tâm bước đến rồi đâm vào ngõ cụt. Mãi tới khi từng việc từng việc lần lượt được hé lộ, cô mới phát hiện ngõ cụt hóa ra chỉ là rào chắn giả. Chỉ cần cô dũng cảm tiến lên, bốn phương tám hướng đều phải mở đường cho cô.
Bởi lẽ, cô mới là người làm chủ!
-
Sau khi được chữa trị kịp thời, Trần Mặc từ từ tỉnh lại. Khi mở mắt, anh thấy cô gái đang dựa bên mép giường, hô hấp của cô đều đều.
Mặc dù anh chỉ cử động nhẹ, Ngôn Tư Mộ vẫn phát hiện, cô chậm rãi ngẩng đầu: “Anh tỉnh rồi.”
“Bây giờ anh cảm giác thế nào?” Trong lòng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Trần Mặc, Ngôn Tư Mộ cũng không ngủ sâu.
Trần Mặc trả lời “Không sao”, Ngôn Tư Mộ lặng lẽ thở dài.
Biết ngay mà, mỗi lần cô hỏi anh ổn không, đáp án mãi mãi vẫn không thay đổi, luôn là hai từ kia, anh chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Trần Mặc chuẩn bị ngồi dậy, Ngôn Tư Mộ nhớ khi rút dây truyền dịch, điều dưỡng đã dặn không được để anh cử động: “Bác sĩ bảo anh cần nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Không sao.” Anh vẫn ngồi dậy, việc đầu tiên là chú ý đến chân cô: “Để anh nhìn chân em một chút.”
Ngôn Tư Mộ vội vàng lắc đầu: “Hết đau rồi.”
Trần Mặc có vẻ không tin mấy, cô bèn hỏi: “Anh nghĩ em giống kiểu người sẽ nhịn được à?”
Lúc này Trần Mặc mới dời mắt.
Đây là sự thật, tính cô không giấu được chuyện, bình thường bất cẩn bị va đập, cô không quan tâm nặng nhẹ đều sẽ túm lấy anh kêu gào, anh phải dỗ mãi cô mới bằng lòng bỏ qua.
Bầu không khí trong phòng bệnh yên tĩnh, Ngôn Tư Mộ chợt cất lời: “Xin lỗi.”
Trần Mặc nhìn qua, như đang hỏi tại sao cô phải xin lỗi.
Ngôn Tư Mộ nghiêm túc cúi đầu: “Xin lỗi, tình cảm của em đã khiến anh chịu khổ như vậy.”
“Không hề.” Anh phản bác không hề do dự.
“Anh ngất xỉu ngay tại căn hộ của em, anh còn muốn lừa ai nữa?” Ngôn Tư Mộ nghiêm túc, dứt khoát vạch trần: “Bác sĩ bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, anh lại chạy đến tìm em.”
Trần Mặc trả lời: “Là anh không quản lý tốt thời gian, không liên quan đến em.”
Một lần nữa, Ngôn Tư Mộ lại cảm nhận được nỗi bất lực mà mẹ Trần nói, dẫu cô nói gì làm gì đi chăng nữa, Trần Mặc vẫn vô thức ôm hết sai lầm về mình, nâng cô lên cao, trân trọng cô.


“Anh nói thế nào thì là thế nấy vậy.” Ngôn Tư Mộ không phản bác lời anh nữa, hôm nay đã tiếp nhận lượng thông tin quá lớn, cô cần xem xét lại mối quan hệ của hai người lần nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mộ Mộ, em còn giận không?” Trần Mặc thử hỏi.
“Giận?” Ngôn Tư Mộ liếc nhìn anh: “Giận anh không màng sống chết tới tìm em sao?”
“Không nghiêm trọng như vậy.”
“Cũng không khác là bao.” Cuối cùng cô cũng hiểu ra những khúc mắc trong lòng người đàn ông này, dựa theo cách hành động trước đây của cô, cô nhất định sẽ gặng hỏi, nhưng bây giờ rốt cuộc cô đã biết kiềm chế.
Ngôn Tư Mộ tỏ thái độ sẽ giữ khoảng cách không xa không gần, mỗi ngày vẫn đến bệnh viện thăm anh, nhưng cô không ở lại quá lâu, cũng không bám lấy anh như trước kia.
Giữa tháng Mười Hai, giáo viên Âm nhạc đưa cho cô một lá thư giới thiệu, cô nhận lấy nói cảm ơn. Cùng ngày cô tới bệnh viện, trong lòng đã có tính toán.
Đến gần cửa phòng bệnh, cô nghe thấy Trần Mặc đang nói chuyện qua video bằng tiếng Pháp. Ngôn Tư Mộ đợi ở ngoài, khi cuộc họp kết thúc cô mới xách đồ trong tay bước vào.
Người nọ chột dạ đẩy laptop ra sau che lại, Ngôn Tư Mộ giả vờ không phát hiện, cô vừa mở nắp hộp vừa nói: “Sắp tới em phải chuẩn bị thi, không thể đến thăm anh được.”
Người đàn ông nhíu mày, dường như có ý kiến với quyết định của cô, nhưng anh vẫn không nói gì. Vì anh không có lý do gì để bảo Ngôn Tư Mộ đến thăm, dù sao mấy ngày qua là anh trộm được.
Nhưng anh cũng không thể không trả lời, gần đây tính tình của Ngôn Tư Mộ không tốt lắm. Sau khi suy nghĩ kỹ, Trần Mặc mới nói một câu: “Chúc em thi tốt.”
Anh im lặng hồi lâu rồi cuối cùng nói một câu như vậy, Ngôn Tư Mộ vừa bực mình vừa buồn cười: “Ừm, anh cũng thế, chúc anh chóng khỏe.”
Cô đưa cho anh một bát canh.
Dù món ăn Ngôn Tư Mộ đem tới mang hương vị thế nào thì Trần Mặc luôn nhận, lần này cũng vậy.
Mùi vị ban đầu hơi là lạ, Trần Mặc vô thức ngước mắt nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt kia, trong lòng anh lờ mờ đoán được đáp án.
Những ngày tiếp theo, Ngôn Tư Mộ tất bật không ngơi nghỉ, cô phải đến trường học đúng giờ, rồi ngày nào cũng phải dành thời gian luyện tập trong phòng đàn. Giáng sinh của người khác thì hẹn hò lãng mạn, còn Giáng sinh của cô thì phải liên tục chơi nhạc trong phòng đàn.
“Thiểu Thiểu.” Tư Họa tới phòng đàn, âm thanh bên trong dừng lại.
Tư Họa diện đồ gọn gàng, trái ngược hoàn toàn với Ngôn Tư Mộ mặc quần áo ở nhà và dép lê thoải mái. Hai mẹ con ngồi trong phòng đàn rộng rãi sáng sủa, bầu không khí hiếm khi bình lặng.
“Gần đây chắc con mệt mỏi lắm đúng không?”
“Vẫn ổn ạ, con phải chuẩn bị cho kỳ thi.”
“Mẹ không nói đến việc này.”
Trước ánh mắt chăm chú nghiêm túc của mẹ, Ngôn Tư Mộ giơ tay đầu hàng: “Mẹ, nếu con muốn ở bên một người có hoàn cảnh gia đình không tốt mấy, ba mẹ có đồng ý không?”
Tư Họa gật đầu: “Chỉ cần người đó có nhân cách và học vấn tốt, thật lòng với con, có năng lực, có chí cầu tiến, hai đứa thích nhau là được.”
“Dạ, nếu chưa đủ thích thì con có thể chủ động theo đuổi không?”
“Khi gặp người mình thích, tất nhiên con có thể mạnh dạn nắm bắt cơ hội, đừng để mình chịu nhiều buồn tủi là được.” Tư Họa dịu dàng đặt tay lên vai con gái: “Dù sao, nếu để tâm đến lời nói của con, người đó sẽ không nỡ để con chịu ấm ức.”
Mẹ đã nói thế, vậy việc cô chủ động thổ lộ thực sự không sai, có điều: “Anh ấy ngốc quá mẹ ơi, không dám thừa nhận thích con, con không biết nên làm gì bây giờ.”
Mặc dù cô đã từng “theo đuổi”, nhưng bây giờ mới phát hiện việc theo đuổi ngày trước chỉ là cách thể hiện tình yêu dựa trên tâm trạng của mình, không hề suy nghĩ cho người ấy. Cô nghiền ngẫm sâu sắc, nhận ra mình mới là người luôn được chiều chuộng, yêu thương, điều này không thể gọi là theo đuổi được.
Nói cần bình tĩnh lại, nhưng thực tế cô luôn nghĩ về cách làm sao để thật sự đối xử tốt với anh, nhưng cô ngốc quá, đến bây giờ cũng không biết phải làm sao.
“Ừm…” Tư Họa suy ngẫm kỹ lưỡng rồi cẩn thận giải thích: “Nếu tin chắc người ấy xứng đáng, vậy con hãy biến tình yêu của con thành hành động, ví dụ như tìm hiểu nguyên nhân tại sao thằng bé không dám thừa nhận tình cảm của mình.”
Ngôn Tư Mộ ngậm miệng.
Cô biết nguyên nhân nhưng không biết nên làm thế nào.
Đưa tiền à? Lo lót cửa sau cho người ta? Chắc chắn Trần Mặc sẽ giận chết mất.
Nhắc tới đây, cô bỗng nhớ đến quá khứ của ba mẹ, Ngôn Tư Mộ có phần tò mò: “Hồi xưa ba đã theo đuổi mẹ, nhưng tại sao mẹ lại tỏ tình trước ạ?”
“Ba của con…” Câu hỏi của con gái gợi lên vô số kỷ niệm trong tâm trí Tư Họa, ánh mắt bà lấp lánh: “Ba con ranh mãnh lắm, ông ấy âm thầm xâm nhập vào lãnh thổ của mẹ, đến khi mẹ phát hiện ra thì đã quá muộn.”
Ngôn Tư Mộ chớp mắt.
Tư Họa nói thẳng: “Ai tỏ tình trước không quan trọng, quan trọng là… người ấy đối xử với mình thế nào.”
Điều khó khăn nhất không nằm ở chuyện thốt ra vài lời, mà là từng hành động thực tế trong cuộc sống, Ngôn Tư Mộ bừng tỉnh: “Con nghĩ con đã hiểu được phần nào rồi.”
Tư Họa cười vỗ vai con gái: “Vậy mẹ đi nhé.”
Ngôn Tư Mộ giả vờ nhăn mặt: “Ôi, mẹ lại muốn trải qua thế giới hai người với ba nữa, để con cô đơn một mình.”
Con gái tinh nghịch đã khôi phục sức sống vốn có, Tư Họa cũng bình tĩnh lại. Lúc ra ngoài bà bỗng nhiên quay đầu, tặng cho con gái một câu cổ vũ: “Thằng bé Trần Mặc rất tốt, cục cưng hãy cố lên nhé.”
Ngôn Tư Mộ mở to mắt.
Tư Họa không nhịn được mà bật cười.
Con bé khờ này thể hiện rõ ràng như vậy, sao họ có thể không biết, chẳng qua vì muốn xem người trẻ tuổi tự xử lý thế nào thôi.
Mẹ nói vài câu đã khiến Ngôn Tư Mộ chợt hiểu ra, cô bối rối ngồi trong phòng đàn. Ngôn Tư Mộ vừa mở điện thoại lên, tin nhắn từ sáng đến giờ của nhiều người khác nhau liên tục hiện ra, vô số bạn bè hẹn cô đi chơi.
Một tia sáng bỗng lóe lên, Ngôn Tư Mộ về phòng thay một bộ trang phục đẹp đẽ tươi sáng, cô tìm góc phù hợp rồi selfie một tấm, chỉnh sang chế độ “Chỉ một số người có thể xem” sau đó đăng lên vòng bạn bè: [Chuẩn bị ra ngoài hẹn hò thôi ~]

Chương trước Chương tiếp
Loading...