Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La
Chương 73
Vào buổi tối mùng một Tết ấy, Trần Mặc gần như quên mất mình đã “trốn” khỏi nhà họ Ngôn thế nào.
Không thể tin được.
Càng không thể xem là thật.
Tin nhắn đã đọc nằm trong điện thoại một đêm, không một ai trả lời.
Mẹ Trần phát hiện hình như con trai có gì đó là lạ, bà muốn tìm hiểu. Nhưng kể từ nhỏ, Trần Mặc đã ít nói, thường có tâm sự riêng, nên mẹ Trần cũng không rõ rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.
Trần Mặc đã quen che giấu cảm xúc của mình, ngoại trừ lần này. Trong điện thoại xuất hiện liên tục những tin nhắn quan tâm, Trần Mặc không xem, dứt khoát tắt mạng.
Trong phòng ngủ, Ngôn Tư Mộ nằm nghỉ ngơi nhìn điện thoại di động chăm chú, như muốn thấy một bông hoa nở ra từ đấy.
Không tới mức đó chứ?
Chỉ một câu thích đã khiến anh sợ đến nỗi không dám trả lời tin nhắn?
Từ nhỏ đến lớn, cô công chúa chưa từng trải qua chuyện buồn nào, nên không thấy sầu hay bất cứ cảm xúc gì khác khi lời tỏ tình của mình bị phớt lờ. Cô tiếp tục ăn ngủ như mọi ngày, không ngại gửi tin nhắn cho Trần Mặc.
Nghe có vẻ dính người, nếu hôm nay người cô thích không phải Trần Mặc, ắt hẳn cô sẽ không làm thế, nhưng đáng tiếc thay, đây lại là Trần Mặc, chàng trai đã ở cạnh cô từ tấm bé. Họ đã hình thành thói quen ăn ý sau khi trải qua bao nhiêu chuyện.
Tình cách cô sôi nổi, thường chia sẻ với người khác, gặp chuyện gì thú vị cô cũng kể cho người thân bạn bè nghe. Nhưng cô sẽ chọn chuyện để kể, không phải việc gì cũng tiết lộ. Về sau, khi cuối cùng Trần Mặc đã có điện thoại di động, cô bắt đầu liên lạc theo cách này.
Ngoại trừ một số việc cần bàn bạc hay trả lời, thì bất kể cô gửi bao nhiêu lời nhải nhải, người đó cũng chỉ đáp lại bằng hai từ: [Đã biết.]
Cô cho rằng Trần Mặc sẽ không quan tâm, mãi đến một lần cãi vã nọ, cô tức giận trách anh hời hợt, anh bèn thuật lại toàn bộ nội dung cô từng kể, như thể đã học thuộc lòng.
Anh nói: “Cho tới bây giờ anh chưa từng chê em phiền.”
Anh đã ngầm thừa nhận việc mình dung túng cô quá mức, vì vậy Ngôn Tư Mộ càng không kiêng dè gì hơn.
Cô không nghĩ Trần Mặc sẽ làm tổn thương mình, mặc dù sau khi cô tỏ tình thì anh chạy mất. Ngôn Tư Mộ cũng không buồn bã khóc lóc nhiều vì thất bại, càng không định bỏ cuộc.
Tất cả còn quá sớm, cô không vội.
Hơn mười tin nhắn gửi tới, người kia tiếp tục vờ như không thấy, chỉ quan tâm tình trạng sức khỏe cô. Ngôn Tư Mộ dụ dỗ anh đọc, Trần Mặc vẫn không trả lời.
Cơn cảm đến nhanh mà khỏi cũng nhanh, cô trở về với một Ngôn Tư Mộ hoạt bát, tràn đầy năng lượng. Có điều, mỗi ngày bị hơn mười bộ đề thi đè nặng, cô không có thời gian ra ngoài nhảy nhót.
Một ngày trước khi về trường, Ngôn Tư Mộ đến nhà họ Trần hỏi: “Anh không thích em à?”
“…” Người nọ lùi về sau một bước, không chịu trả lời.
Ngôn Tư Mộ tới gần hơn nữa: “Anh chỉ cần nói thật là được.”
“Đáng ra bây giờ chuyện mà em nên tập trung là học tập chứ không phải… những việc này.” Trần Mặc thật sự không tìm được từ nào thích hợp để hình dung, nói nhẹ thì vô dụng, còn nói nặng anh sợ khiến cô buồn.
“Nên anh lo sẽ ảnh hưởng tới việc học của em?” Một suy nghĩ lóe lên, Ngôn Tư Mộ cho rằng mình đã nắm được trọng điểm.
“Ngôn Tư Mộ em là ai, anh còn không rõ ư? Việc kia sẽ trở thành động lực của em đấy.” Cô lạc quan, luôn sống tích cực mà.
Anh vẫn không thể hiện thái độ gì, Ngôn Tư Mộ thoải mái sắp xếp: “Hay vậy đi, chờ kỳ thi đại học kết thúc, em sẽ hỏi lại anh.”
Trần Mặc không muốn trả lời thẳng, cô cũng không thể ép quá.
Muốn theo đuổi một người ưu tú hơn mình, đương nhiên phải cố gắng khiến mình trở nên tốt hơn.
Lời tỏ tình đột ngột dường như không ảnh hưởng tới Ngôn Tư Mộ, Trần Mặc nghĩ chắc hẳn chỉ là tình cảm nhất thời của cô thôi, không giống anh, luôn bối rối khó lòng bình tĩnh nổi.
Ngày đầu tiên về trường, Ngôn Tư Mộ nhận được tin nhắn chậm trễ từ Trần Mặc: [Nếu học hành có vấn đề gì, nhớ hỏi kỹ.]
Hỏi?
Hỏi ai?
Anh không nói, Ngôn Tư Mộ nghĩ anh đang xấu hổ. Cô vẫn tìm anh hỏi như trước, Trần Mặc cũng chưa từng từ chối.
Giai đoạn ôn thi đại học không khó khăn như tưởng tượng, cô dần quen với bầu không khí học tập căng thẳng cả ngày. Trong thời gian mà cô tập trung hết sức, dành hầu như toàn bộ thì giờ cho việc học, Trần Mặc đã trưởng thành với tốc độ đáng kinh ngạc, anh tiếp tục đạt được thành tích xuất sắc, cầm trên tay số điểm học phần vượt xa tiêu chuẩn đánh giá, anh xin được ra trường sớm.
Tốc độ này, dù cô gắn tên lửa vào chỉ số thông minh cũng không theo kịp!
Người trong lòng thành công tạo thêm động lực cho cô hơn. Và sau hai tháng nỗ lực học tập, rốt cuộc Ngôn Tư Mộ đã bước vào kỳ thi đại học được cả nước chú ý.
Hai ngày thi kết thúc, mọi người hoan hô được giải phóng. Khi bước ra khỏi cổng trường, việc đầu tiên Ngôn Tư Mộ làm là đi ăn cơm với ba mẹ đã đến đón cô, cũng như gọi cho anh trai đang ở nước ngoài, việc thứ hai là tới Đại học Cảnh Thành.
Nửa năm nay, Trần Mặc luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, họ thân thiết hơn những người khác, nhưng cảm giác như giữa cả hai vẫn có gì đó ngăn cách. Lời tỏ tình lần trước chưa nghiêm túc lắm, nên cô nóng lòng muốn tìm Trần Mặc để hỏi đáp án rõ ràng.
Người nọ im lặng hồi lâu, trả lời cô một câu: “Em còn nhỏ.”
Anh nói cô còn nhỏ, chưa hiểu tình yêu thực sự là gì.
Đây là câu trả lời kiểu gì nhỉ? Ngôn Tư Mộ không bị hạ gục, không chỉ không bị chuyện này ảnh hưởng, mà còn tự tin hơn: “Nếu anh không đồng ý cũng không sao, em sẽ theo đuổi anh, theo đuổi tới khi nào anh đồng ý mới thôi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mộ Mộ.” Sắc mặt Trần Mặc trầm xuống, cô gái mới biết yêu ở trước mắt đã hạ quyết tâm từ lâu.
Lời từ chối của Trần Mặc không hề làm giảm nhiệt huyết của cô. Trong thời gian nghỉ, ngày nào Ngôn Tư Mộ cũng đến tìm anh. Cô gái rất ngoan, biết lúc nào nên làm nũng với anh, khi anh làm việc nghiêm túc, cô tuyệt đối không quấy rầy.
Mỗi lần Trần Mặc bảo cô về, cô luôn nói: “Nơi này đâu phải dành riêng cho anh, em thích ở lại đây, không cần anh quan tâm.”
Trần Mặc không thể mặc kệ cô, ăn cơm trưa thì Ngôn Tư Mộ đến gần, anh không nói hai lời quẹt thẻ bưng ra hai suất cơm, cô bé cười hì hì đi bên cạnh anh, người quen biết đều trêu chọc: “Trần Mặc, bạn gái cậu hả?”
Lúc này, người bình thường tích chữ như vàng không thích nói chuyện lại phủ nhận ngay trước mặt cô: “Không phải.”
Ngôn Tư Mộ liếc nhìn anh, ngồi im vùi đầu ăn cơm. Đồ ăn trong đĩa do Trần Mặc chọn, tất cả đều là món cô thích, nghĩ như vậy, cô lại bắt đầu vui vẻ.
Khoảnh khắc Trần Mặc vô tình ngước nhìn, đã bắt gặp ánh mắt tươi cười của cô, anh lập tức tránh né ánh mắt ấy, sợ bị lộ tình cảm của mình.
Ngôn Tư Mộ quá nổi bật, hầu như người nào xung quanh Trần Mặc cũng biết về cô. Người bạn thân nhất của Trần Mặc tò mò, hỏi riêng anh: “Cô gái đến tìm cậu mỗi ngày là ai thế?”
“Bạn bè thôi.”
“Tớ thấy cậu đối xử với cô ấy rất tốt, người ta thích cậu như vậy, tại sao cậu không cân nhắc một tí?”
“Không hợp.”
“Cậu không thích? Vậy cậu nói rõ ràng với người ta đi.”
“Nói rồi, nhưng vô dụng.”
“…” Người bạn nghẹn lời, nhớ về những lần tương tác giữa hai người: “Chỉ với biểu hiện của cậu, có tác dụng mới là lạ.”
Quen biết nhau ba năm, mọi người tin tưởng vào nhân cách của Trần Mặc, có thể thấy rõ thái độ của anh đối với các cô gái theo đuổi mình, họ cũng biết anh tuyệt đối không phải tên đàn ông tồi hay thích đưa đẩy.
Nhưng hết lần này đến lần khác xuất hiện bất ngờ, làm người ta khó hiểu.
Trần Mặc chỉ nói: “Không từ chối được.”
Với người khác, anh có thể bỏ đi mà không nói một lời, bất kể họ nói gì làm gì, anh cũng mặc kệ.
Còn với Ngôn Tư Mộ, anh không thể tàn nhẫn.
“Cậu không thể kéo dài mãi đâu.” Người bạn vỗ vai anh, không nói thêm gì.
Vì Trần Mặc nhảy lớp tuyển thẳng nên nhỏ hơn mọi người hai tuổi, ban đầu ai cũng tự động quan tâm anh, sau đó phát hiện từ trước đến nay anh luôn có chính kiến về việc làm của mình, tính cách cũng chững chạc hơn nhiều người trưởng thành.
Trần Mặc không phải người dễ bị ảnh hưởng, miễn là chuyện đó không liên quan tới Ngôn Tư Mộ.
Cuối cùng đại học đã được nghỉ, Trần Mặc cầm bằng tốt nghiệp rời khỏi trường. Ngôn Tư Mộ cho rằng sau này ngày nào cô cũng có thể gặp anh, nhưng lại biết được Trần Mặc và bạn đã thuê nơi ở bên ngoài.
Ngôn Tư Mộ hay tin không khỏi thất vọng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần: “Vậy bây giờ anh ở đâu?”
“Không tiện.” Trần Mặc cố gắng lảng tránh câu hỏi của cô.
Ngôn Tư Mộ hỏi: “Không tiện nói? Hay không tiện để em đi?”
Anh bảo thuê với bạn, không tiện dẫn người về. Ngôn Tư Mộ miễn cưỡng tin, hứa với anh mình sẽ không tự ý tới, chỉ muốn biết anh ở đâu.
Trần Mặc cắn răng, lần đầu tiên giấu cô điều gì đó.
Hôm ấy Ngôn Tư Mộ không mấy vui vẻ, khi bạn bè mời cô đi chơi lần thứ n, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Cô bạn hỏi trong khoảng thời gian này cô đang làm gì thế, cô cũng không e dè thừa nhận: “Theo đuổi người.”
“Người kia đúng là không biết điều nhỉ, khiến Thiểu Thiểu của chúng ta phải hao tâm tổn sức như vậy.” Cô ấy từng nhắc nhở Ngôn Tư Mộ phải tìm bạn trai môn đăng hộ đối, kết quả vẫn thất bại.
Dùng tư cách người từng trải không thể khuyên nổi, thân là bạn bè, cô ấy không thể làm gì khác ngoài việc nghĩ kế hoạch giúp cô: “Nghe chị này, so với chuyện cậu chủ động theo đuổi không dứt, chi bằng hãy thay đổi chiến lược, khiến anh ta để ý tới cậu.”
Kế hoạch này nghe có vẻ hay, Ngôn Tư Mộ nhanh chóng thực hiện, cô gọi điện thoại nói cho Trần Mặc mình liên hoan ở đâu, quả nhiên người kia đã tới đón cô.
Trần Mặc mua một chiếc ôtô mới mà cô không hề hay biết, giá trị chiếc xe này thấp hơn tất cả xe trong nhà cô, nhưng vừa lên xe, cô đã thấy thích.
Đây là chiếc xe đầu tiên của Trần Mặc, và bây giờ cô đang ngồi ở vị trí kế bên người lái.
Ngôn Tư Mộ nhìn ngó quan sát xung quanh xe: “Trong xe anh chẳng để đồ gì cả.”
Trần Mặc không đáp lời, cô tự nói tiếp: “Phía trước có thể đặt một số đồ trang trí, anh không thấy nhiều người để những vật mang ý nghĩa bình an sao? Nên tối ưu hóa lại thiết kế bên trong một chút cho dễ hoạt động, tốt nhất là chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, lúc nhàm chán có thể ăn uống tận hưởng.”
“…” Ai lái xe mà còn có thời gian ăn uống, đây hoàn toàn là xu hướng của việc sống trong xe một thời gian dài.
Anh đã quen đường đến nhà họ Ngôn, rất lâu rồi anh mới đặt chân tới đây.
“Xuống xe đi.”
“Anh không tiễn em vào ư?”
Anh chưa kịp trả lời, Ngôn Tư Mộ đã mở cửa xe, không đóng lại, cô mới đi được hai bước thì ôm đầu kêu lên: “Ôi a, đầu choáng qua không nhìn rõ đường.”
Nhìn thoáng qua đã biết đây chỉ là một chiêu trò kém cỏi, nhưng Trần Mặc vẫn tới bên cạnh cô, bị Ngôn Tư Mộ ôm lấy cánh tay.
Khoảng cách vô cùng gần, Trần Mặc cố gắng đẩy ra, cô còn giữ chặt hơn: “Là chính anh tự tới, em không ép anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh xem, bây giờ chúng ta như vậy có khác gì yêu đương không? Em thích anh, anh đối xử tốt với em, không thể để em làm bạn gái anh sao?”
“Không giống nhau.”
“Không giống nhau ở đâu?”
“…” Chí ít, nếu không bắt đầu thì bọn họ sẽ không kết thúc.
“Anh nói không nên lời hay không nói được? Anh thực sự không thích em à?”
“Mộ Mộ…”
“Quên đi, anh đừng nói, em không thích nghe.” Lần nào cũng từ chối cô, nghe khó chịu lắm.
Trần Mặc nghe lời đưa cô đến cửa nhà, sau hôm đó Ngôn Tư Mộ không tìm anh nữa.
Anh thấy trên vòng bạn bè của Ngôn Tư Mộ đăng bài về chuyến đi chơi với bạn, nhưng lần này không phải để tận hưởng, mà giống như ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống, chịu đựng khó khăn hơn.
Ngôn Tư Mộ rất dũng cảm, nhưng người trong nhà luôn che chở cô, không để cô bị ấm ức, bây giờ cô đi chiêm nghiệm cuộc sống là sao?
Trong lúc đó Ngôn Tư Mộ không hề liên lạc với anh, anh lo lắng, gọi mấy cuộc điện thoại nhưng cô chưa nói được mấy câu đã vội vã cúp máy.
Vài ngày sau Ngôn Tư Mộ thông báo cô đã trở về Cảnh Thành, đang ở sân bay.
Ngôn Tư Mộ vẫn không liên lạc với anh, tối đó cô tiếp tục đăng một tấm ảnh chụp chung của một nhóm nam nữ trẻ tuổi, họ đang ôm các nhạc cụ trong tay, hệt như một ban nhạc.
Thấy khung cảnh và ánh đèn trong bức ảnh, Trần Mặc càng nhíu mày sâu hơn.
Cuối cùng anh không nhịn được, bèn gửi tin nhắn hỏi Ngôn Tư Mộ đang làm gì dạo này, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời ngắn gọn: [Chơi với bạn bè.]
Không một lời thừa thãi nào khác.
Vào buổi chiều, Trần Mặc tập trung vào buổi họp video với Ngôn Tư Niên.
Trong lúc bàn bạc công việc, Ngôn Tư Niên hứng thú với ý tưởng mới của anh: “Kế hoạch lần trước cậu đưa ra có giá trị tham khảo rất lớn, chúng tôi dự định sẽ thử nghiệm nó.”
Kế hoạch tự khởi nghiệp mà Trần Mặc và bạn bè tham gia đã đạt giải, họ nhận một số tiền thưởng không nhỏ đối với sinh viên bình thường. Nhưng đó không phải nguồn tài chính họ sẽ chi tiêu, họ còn mục tiêu lớn hơn nữa. Sau khi xem xét, anh quyết định nhờ đến nhà họ Ngôn, cũng hơi lo lắng vì mối quan hệ cá nhân, không ngờ Ngôn Tư Niên đã chủ động đưa ra lời mời hợp tác.
Anh lưỡng lự, Ngôn Tư Niên bình tĩnh đánh vào lòng người: “Tôi cần nhân tài, cậu cần cơ hội, đôi bên đều có lợi, cậu còn lo gì nữa?”
Sau đó nội dung liên quan càng mở rộng hơn, Trần Mặc mới nhận ra, nếu không có vốn và mối quan hệ thì sẽ khó lòng phát triển, sợ rằng mười năm nữa cũng không sánh kịp.
Anh vui vì quyết định sáng suốt của mình, nhưng cũng biết mối liên hệ giữa mình và nhà họ Ngôn càng trở nên phức tạp hơn.
Sau khi cuộc họp video với Ngôn Tư Niên kết thúc, Trần Mặc nhắc tới Ngôn Tư Mộ, ám chỉ Ngôn Tư Niên nên làm gì đấy. Ngôn Tư Niên trong màn hình ngồi nghiêm trang, vẻ mặt điềm nhiên: “Em ấy là em gái tôi, không phải vật sở hữu của tôi, làm sao tôi có thể ép con bé làm việc gì.”
Trần Mặc không đồng ý với suy nghĩ của anh ấy.
“Hay tôi thuê hai người bắt con bé về nhé?” Ngôn Tư Niên nói đùa với anh, nhưng không ngờ anh thực sự nghiêm túc muốn thuê hai vệ sĩ.
Trần Mặc quan sát cô hai ngày rồi mới ra tay, cô đang chơi bên ngoài, thậm chí mấy ngày liên tiếp không về nhà. Khi anh đích thân tìm tới, Ngôn Tư Mộ đã học được cách che giấu tung tích.
Cô không bao giờ thiếu nơi ở, rất khó để xác định mục tiêu, rõ ràng muốn trốn tránh anh.
Rốt cuộc hai người vệ sĩ đã có việc cần dùng, Ngôn Tư Mộ chơi đùa anh như thể đang trong thời kỳ nổi loạn.
Kế hoạch của Ngôn Tư Mộ đã thành công hơn phân nửa.
Cô không cần theo đuổi Trần Mặc nữa, chỉ cần gây ra ít động tĩnh, người kia sẽ dựa vào danh “anh trai” để quản cô.
Thật ra Trần Mặc không có nghĩa vụ chăm sóc cô, cô cũng có thể lựa chọn không nghe lời. Chẳng qua vì những cảm xúc không thể giải thích được đã điều khiển hành vi của họ, hình thành nên một mối quan hệ khó xử như vậy.
Dần dà, mối quan hệ của cả hai đã lọt vào mắt người khác, từ suy đoán cho đến khẳng định, lời bàn tán ngày một nhiều hơn.
Không ai dám nói trước mặt Ngôn Tư Mộ, nhưng những câu đó đã lọt vào tai mẹ Trần. Ngoài miệng họ nói ghen tị với bà vì có đứa con trai tốt, sau lưng lại kháy móc anh ý đồ xấu, giở trò để đi lên.
Mẹ Trần rất lo lắng.
Những lời này quanh quẩn bên bà hồi lâu, mẹ Trần chuẩn bị thẳng thắn một lần với con trai. Nhưng chưa kịp mở lời, bà đã nhận được tin con trai phải đi công tác nước ngoài một thời gian ngắn.
Chuyến công tác này chắc chắn có liên quan đến Ngôn Tư Niên, mẹ Trần đành tạm thời nuốt xuống.
Trần Mặc rời đi khiến những lời đồn kia dừng lại, chàng trai trẻ tài ba giỏi giang, trong hai năm ngắn ngủi đã đạt được nhiều thành tựu to lớn.
“Chị Trần, Mặc Mặc nhà chị có tương lai xán lạn quá, chị nên theo thằng bé tận hưởng cuộc sống hạnh phúc đi.”
“Nhà họ Ngôn có ơn với tôi, có làm công cả đời ở đây tôi cũng sẵn lòng.”
Mẹ Trần không nói dối, bà mong con trai có thể sống tốt, còn mình thì sao cũng được.
Không biết người nọ có tin không, sau đó lại có người nhắc tới: “Sắp tới sinh nhật của cô Tư Mộ và cậu Tư Niên đấy, trong nhà phải bận rộn một chút rồi.”
Sinh nhật của hai anh em rơi vào tháng sau, mẹ Trần tính toán thời gian, hình như Trần Mặc cũng sắp trở về.