Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La
Chương 69
*Đây là ngoại truyện về Ngôn Tư Mộ và Trần Mặc, Allin xin đổi ngôi xưng thành “anh - cô”. Còn về khoảng thời gian Tư Mộ và Trần Mặc lúc bé, bên mình sẽ để thành “cô bé - cậu” cho phù hợp.
Trần Mặc được vinh danh là Doanh nhân xuất sắc vào năm anh tròn ba mươi tuổi, đồng thời công ty bất động sản do anh sáng lập đã trở thành một trong những thương hiệu có tầm ảnh hưởng nhất trong năm.
Tại buổi lễ trao giải, Ngôn Tư Mộ ngồi dưới khán đài, nhìn người đàn ông sáng ngời đang đứng trên sân khấu ở trước mặt. Trong lúc lơ đãng, cô nhớ về thời mới quen nhau từ thuở thơ ấu, như thể đó là chuyện của kiếp trước.
*
Ngôn Tư Mộ, học sinh lớp chồi của trường mẫu giáo là cô bé hoạt bát nhất trong lớp, gần như biến tất cả bạn cùng lớp thành bạn của mình, chỉ có một người là ngoại lệ.
Ngày nào cậu bé tên Trần Mặc cũng đến muộn, cậu luôn lẻ loi một mình, không giao tiếp với ai. Mãi đến khi chủ nhiệm lớp phát hiện Trần Mặc bị cô lập, trước tiên bà ấy tìm đến “Vua đám nhóc” hỏi nguyên nhân.
Ngôn Tư Mộ chính nghĩa nói: “Cô ơi, ngày nào Trần Mặc cũng tới muộn.”
Ba mẹ và giáo viên đã dạy, việc đúng giờ là rất quan trọng, cô bé không thích chơi với bạn nhỏ không nghe lời này.
Chủ nhiệm lớp kiên trì giải thích với Ngôn Tư Mộ, nhà Trần Mặc xa trường, cậu đi xe bất tiện lắm, mỗi ngày đến trường rất khó khăn.
Ngôn Tư Mộ luôn được xe riêng đưa đón, cô bé hoàn toàn không ngờ có người phải đi một quãng đường xa để đến trường và về nhà mỗi ngày như thế. Đi đường xa sẽ đau chân lắm, vậy Trần Mặc quá đáng thương rồi.
Cô bé tốt bụng nhíu mày, cảm thấy áy náy với cậu. Cô bé về lớp lập tức lấy đồ chơi trong cặp ra rồi chạy tới tìm Trần Mặc.
Ngôn Tư Niên ngồi ở hàng trước lẳng lặng xoay người lại, cậu ấy tận mắt thấy Trần Mặc lắc đầu xua tay từ chối, còn em gái mình nhét đồ chơi vào ngăn bàn Trần Mặc, bàn tay nhỏ bé lắc lư ép cậu kết bạn.
Ngôn Tư Mộ tiếp xúc với quá nhiều người, thêm một người bạn không khác gì một hòn đá nhỏ chìm trong biển rộng, khi rơi xuống sẽ tạo nên gợn sóng nhỏ, có thể bỏ sót.
Mọi chuyện biến chuyển vào mùa đông.
Mùa đông năm ấy, Cảnh Thành đổ mưa liên tục, mưa dầm kéo dài cả ngày không ngớt, Trần Mặc tới muộn cởi áo mưa, giày đi mưa, quần áo ướt nhẹp.
Giáo viên vội vã dẫn cậu tới phòng làm việc, chẳng mấy chốc Trần Mặc đã trở về lớp học. Cậu mặc một chiếc áo khoác rõ ràng không thuộc về cậu, cơ thể nhỏ bé được bọc trong áo khoác bông lớn, những bạn nhỏ khác đều cười nhạo cậu.
Cậu bé tự ti yên lặng cúi đầu, luyện tập từng nét chữ trong vở bài tập của mình.
Bấy giờ, tất cả mọi người đều không hiểu ý nghĩa của việc “cười nhạo”, họ chỉ đơn giản hùa theo vì thấy vui, không hề biết hành động của mình đang làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của một đứa bé.
Ngôn Tư Mộ vỗ bàn đứng lên: “Cười gì mà cười? Quần áo đẹp như vậy, mấy cậu không mặc được đâu!”
Lòng chính nghĩa trỗi dậy, Ngôn Tư Mộ chạy tới phòng làm việc tìm giáo viên, vô tình nghe thấy hai giáo viên nhắc đến Trần Mặc: “Thằng bé tội nghiệp quá, phải dầm mưa lội bộ đến trường.”
“Đành chịu, hiện tại nhà ở khu đô thị đắt lắm, người bình thường không thể mua nổi vị trí tốt đâu.” Lời này vừa ám chỉ hoàn cảnh khốn khó của Trần Mặc vừa cảm thán bản thân.
Ngôn Tư Mộ đứng ở cửa, cô bé không hiểu mấy câu khác nhưng vẫn hiểu hai từ “nhà ở”.
Vì gia đình cô bé có rất nhiều căn nhà to lớn đẹp đẽ đó!
Thế nên Ngôn Tư Mộ nhanh chóng thể hiện tài năng khiến mẹ vui, sau khi được mẹ khen, cô bé xin phần thưởng, nói muốn một căn nhà lớn.
Đứa trẻ ở độ tuổi này chưa hiểu rõ giá trị của một căn nhà, khi mẹ nhẹ nhàng nói không được, cô bé nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, rầu rĩ không vui: “Mẹ, Trần Mặc rất đáng thương, cậu ấy phải đi đường xa tới trường, quần áo ướt hết.”
Không đành lòng để con gái thất vọng, mẹ cô bé bèn hỏi thăm tình hình ở trường. Trần Mặc mới được phân vào lớp học khi năm tuổi, nhưng cậu rất thông minh và siêng năng, chỉ sau thời gian ngắn ở lớp chồi, cậu đã bắt kịp tiến độ của các bạn học sinh lớp lá.
Sau đó, thông qua con đường chính quy, bà đã tìm hiểu về nhà họ Trần. Trần Mặc đến từ một gia đình đơn thân, mẹ cậu làm công để nuôi cậu. Mặc dù hai mẹ con vẫn có một nơi ở nho nhỏ trong thành phố để trang trải cuộc sống, nhưng điều kiện sinh hoạt thường ngày lại không được như ý mấy.
Mẹ Ngôn là Hội trưởng Quỹ từ thiện đã nảy ra một ý tưởng mới: Tiến hành điều tra về các hộ gia đình nghèo khó trong một số khu vực của thành phố. Cũng nhờ chính cơ hội này, cuộc sống của Trần Mặc đã trải qua một quá trình thay đổi đáng kinh ngạc.
Mùa xuân năm sau, “Chương trình Hỗ trợ học tập thành phố” do Quỹ “Hy vọng” đề xuất đã chính thức khởi động, được mọi người hoan nghênh vô cùng.
Mùa thu cùng năm, được “Hy vọng” giúp đỡ, hàng chục hộ gia đình đã đăng ký đi học cho con em thành công, trong đó có Trần Mặc - học sinh trường mẫu giáo.
Sau một năm lên kế hoạch và triển khai, Quỹ đã liên hệ với các phương tiện đặc biệt để hỗ trợ cho các em nhỏ trong “Chương trình Hỗ trợ học tập thành phố”. Mỗi ngày vào thời gian cố định, xe riêng sẽ đến địa điểm chỉ định và đưa các em tới trường, từ đó Trần Mặc không bao giờ đến muộn nữa.
Vốn tưởng rằng cuộc sống như vậy có thể kéo dài, nhưng vào năm cậu chuẩn bị vào tiểu học, trong nhà lại xảy ra sự cố.
Nhà máy nơi mẹ Trần làm việc đóng cửa, mẹ Trần thiếu bằng cấp lẫn mối quan hệ rơi vào cảnh thất nghiệp, tóc bà bạc đi vì lo lắng cho tương lai của bà và con trai.
Không muốn cho con trai biết, mỗi ngày bà đành giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, đi xin việc khắp nơi nhưng liên tục bị từ chối.
Mẹ Trần tuyệt vọng tới công trường.
Ở đây phần lớn là đàn ông làm việc nặng, vẫn có một số phụ nữ hỗ trợ, nhưng vì cuộc sống nghèo khó kéo dài đã khiến mẹ Trần trông gầy gò, thế nên nhà thầu không dám thuê, xua tay đuổi bà.
Mẹ Trần còn muốn đi theo cầu xin, một người bỗng chạy tới nói với chủ thầu: “Ông chủ Ngôn dẫn theo bà chủ đến đây kiểm tra.”
“Còn không mau qua đó!” Ông chủ đích thân tới kiểm tra, mọi người không dám lơ là, mẹ Trần đáng thương bị bỏ quên ở phía sau.
Nhìn ánh nắng thiêu đốt trên bầu trời, mẹ Trần choáng váng.
Đến khi bà tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, người phụ nữ xinh đẹp quý phái trước mặt bà chính là người tạo ra “Chương trình Hỗ trợ học tập” - Tư Họa, mẹ của Ngôn Tư Mộ.
“Cô bỗng dưng ngất xỉu ở công trường nên họ đưa cô vào bệnh viện, bác sĩ nói cô quá mệt mỏi…” Và cả các vấn đề khác như không đủ chất dinh dưỡng.
Không phải bệnh nặng, nhưng các yếu tố nhỏ kết hợp lại có thể khiến người ta mắc bệnh.
Mẹ Trần nghe xong nói cảm ơn liên tục, rồi bà căng thẳng hỏi tiền viện phí.
“Đừng lo.” Người phụ nữ nở nụ cười ấm áp như gió xuân, tràn đầy thiện ý: “Nghe nói cô tới đây tìm việc làm, nếu không ngại thì có thể đến nhà họ Ngôn thử xem?”
Mẹ Trần mở to mắt, kích động vén chăn lên, suýt quỳ xuống ngay tại chỗ.
Đây là ân nhân lớn, là quý nhân nhà họ Trần của bà!
Hôm sau, mẹ Trần cầm thông tin liên lạc và địa chỉ tới cửa nhận lời mời. Quản gia hỏi bà một số việc, rồi giao cho bà công việc dọn dẹp hằng ngày.
Chuyện này được thông báo cho Tư Họa, Tư Họa gật đầu, xem như đồng ý thuê mẹ Trần.
Trình độ mẹ Trần không cao, bà chỉ biết nấu một số món thường ngày, cũng không biết việc làm vườn, may thay tay chân bà nhanh nhẹ, hiện giờ chỉ có công việc này là phù hợp.
Bất luận người khác nghĩ thế nào, từ lúc mẹ Trần có một công việc, bà đã thể hiện lòng biết ơn và cảm kích với gia đình chủ nhà.
Bà có thể làm việc quét dọn vệ sinh, cũng không hy vọng xa vời tiền công cao, nhưng khi nghe quản gia đề cập về tiền lương, mẹ Trần phải mất một hồi lâu mới định thần lại. Tiền lương cao hơn công việc trước đây nhiều lần, khiến bà vui mừng khôn xiết, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nhà họ Ngôn và nhà họ Trần cách nhau quá xa, người giúp việc của nhà họ Ngôn có quyền lựa chọn về nhà hay ở lại nơi gần nhà họ Ngôn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng nếu như thế, vậy con trai phải sắp xếp sao đây?
Mẹ Trần bối rối mở lời, quản gia đưa ra một lựa chọn cho bà, có thể đưa con đến ở chung nhưng tiền lương sẽ bị giảm một phần.
Mẹ Trần liên tục gật đầu tỏ ý sẵn sàng chấp nhận.
Quản gia kể chuyện đã xảy ra cho Tư Họa: “Bà chủ có lòng hỗ trợ, tại sao còn giảm lương cô ấy?”
“Cho người ta một con cá không bằng dạy người ta câu cá. Tôi chỉ trao cho cô ấy một cơ hội làm việc, về những chuyện khác, tất nhiên cô ấy phải tự lo liệu.” Mẹ con họ gặp khó khăn, bà sẵn sàng giúp đỡ, nhưng cũng không thể khiến họ hiểu nhầm có chuyện tốt như bánh ngọt rơi từ trên trời xuống được.
-
Biết được mẹ Trần tới nhà họ Ngôn làm việc, Ngôn Tư Mộ là người vui vẻ nhất. Ở lớp, cô bé nóng lòng tìm Trần Mặc để xác nhận: “Nghe nói cậu sắp dọn đến nhà tớ rồi?”
Trần Mặc sửa lại: “Không phải nhà cậu, là ký túc xá cho nhân viên.”
Đây là những gì mẹ cậu đã bảo cậu.
Ngôn Tư Mộ không thèm để ý đến chi tiết khác nhau này, cô bé đặt hai tay vào cạnh bàn, mừng rỡ lắc lắc vai: “Tốt quá, sau này tụi mình có thể đi học chung rồi.”
Xuất phát từ lòng tốt của một bạn nhỏ hạnh phúc trong cuộc sống, suốt hai năm qua, cô bé đã nhiều lần giúp đỡ “cậu bé tội nghiệp” Trần Mặc. Và đương nhiên, cô bé đã trở thành người bạn tốt nhất của Trần Mặc ở mẫu giáo.
Vào ngày mẹ Trần dẫn con trai dọn tới, Ngôn Tư Mộ vui vẻ chạy đến giúp, tiếc thay cô bé người nhỏ sức yếu, xách đồ không nổi. Người bên ngoài cũng không nỡ để cô bé vất vả, bèn nửa dụ dỗ nửa cướp lấy đồ trong tay cô bé.
Ngôn Tư Mộ cũng không thèm để ý, nhanh chân chạy đi tìm người, cô bé lên lầu mới phát hiện người muốn tìm ở bên dưới, cô bé cao giọng kêu, dùng sức vẫy tay chào hỏi người dưới lầu: “Trần Mặc ơi.”
Không biết hai mẹ con đã nói gì dưới lầu, sau đó Trần Mặc lên lầu bước tới trước mặt cô, Ngôn Tư Mộ cười tươi, kéo cậu đi về một hướng.
Đẩy cánh cửa bên trái hàng lang ra, Ngôn Tư Mộ chỉ vào không gian sáng sủa bên trong, hào hứng giới thiệu với cậu: “Sau này cậu sẽ ngủ ở đây.”
Căn phòng đơn giản, gồm giường, tủ quần áo, giá sách, có cả một số vật dụng để đựng đồ, ngoài ra không còn gì khác.
Nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi, cũng đã khá hơn chỗ ở trước kia của cậu hàng trăm lần.
Tiếng lải nhải không ngừng của Ngôn Tư Mộ vang lên bên tai, cậu nhớ tới lời dặn của mẹ, Trần Mặc tích chữ như vàng cố gắng đáp lại từng câu của cô bé.
Ngôn Tư Mộ ồn ào hơn những đứa trẻ bình thường, giống hệt một chú chim sẻ nhỏ hót líu lo. Để trả lời từng câu của cô bé, quả thực cậu hơi tốn sức.
“Cảm ơn cậu, Ngôn Tư Mộ.” Cuối cùng Trần Mặc gọi cô bé, trịnh trọng cảm ơn.
Ngôn Tư Mộ nhìn cậu chăm chú, thấy vẻ nghiêm túc của Trần Mặc như một ông cụ non, cô bé phì cười: “Gọi Thiểu Thiểu là được, người nhà và bạn bè đều gọi tớ như vậy.”
Bởi vì từ nay về sau, bọn họ trở thành hàng xóm rồi.
Đổi cách xưng hô không khó, cậu nhớ mẹ đã dặn không được làm trái ý cô chủ Ngôn. Nếu Ngôn Tư Mộ nói cậu gọi thì cậu sẽ làm theo: “Thiểu Thiểu.”
Một lát sau, hai bạn nhỏ xuống lầu, Ngôn Tư Mộ nghĩ gì muốn nấy: “Dì Trần ơi, cháu có thể dẫn Trần Mặc đến nhà cháu chơi không ạ?”
Mẹ Trần định từ chối, rồi bà sợ rằng mới tới đã làm cô chủ không vui, vội vàng trả lời: “Đương nhiên được rồi.”
Ngôn Tư Mộ vui mừng dẫn bạn tốt ra ngoài, vừa đi vừa bổ sung vào trí nhớ của Trần Mặc: “Sau khi đi thẳng từ đây, cậu sẽ thấy một bồn cây lớn, cậu quẹo trái, qua ba cột đèn đường rồi… Trần Mặc, trí nhớ của cậu tốt, lần sau khi nào muốn tìm tớ chơi thì cậu có thể tự đi đấy.”
Cậu bé âm thầm ghi nhớ, trong mười năm tiếp theo, ngoại trừ được mời hoặc cần làm chuyện quan trọng, cậu chưa bao giờ chủ động đặt chân tới.
Hôm ấy Ngôn Tư Mộ dẫn cậu tham quan ngôi nhà, nhưng Trần Mặc cảm tưởng như mình đang chứng kiến một thế giới mới lạ tuyệt đẹp, nơi ấy có hoa cỏ núi non, cậu chưa bao giờ biết một căn nhà có thể chứa nhiều đồ tới thế.
Trên đường theo sau Ngôn Tư Mộ, Trần Mặc như đang bước trên mây, nhẹ bỗng không chân thực. Cậu nhìn cô bé nọ, lần đầu tiên nhận ra bản thân nhỏ bé quá đỗi.
Sau khi ra khỏi nhà họ Ngôn, Trần Mặc vẫn còn ngơ ngác. Khi trở về “ký túc xá”, cậu mới miễn cưỡng tìm được một ít cảm giác chân thực.
Trước đây cậu và mẹ sống trong căn trọ nhỏ ẩm thấp quanh năm, đến mùa mưa thì hơi ẩm thấm vào từ sàn nhà. Ngôi nhà mới sáng sủa này như khiến cậu không dám nghĩ về quá khứ.
Ngôn Tư Mộ tự đưa cậu về, mỗi lần vào cửa, cô bé sẽ luôn là kiểu chưa thấy người đã thấy tiếng: “Dì Trần ơi, bọn cháu về rồi.”
Nghe giọng nói hoạt bát của cô bé, mẹ Trần ân cần hỏi han không ngừng, Ngôn Tư Mộ xua tay: “Dạ không sao ạ, cháu phải về nhà ăn cơm đây.”
Nếu là khách đến nhà chơi, bà nghe xong sẽ lịch sự mời vào ăn cơm, nhưng họ không thể.
Công chúa nhỏ muốn về nhà ăn cơm, mẹ Trần không dám giữ.
Trước khi đi, Ngôn Tư Mộ chào tạm biệt Trần Mặc, trước ánh nhìn soi mói của mẹ, Trần Mặc cũng chào tạm biệt cô, gọi một tiếng “Thiểu Thiểu”.
Nghe thấy con trai gọi Ngôn Tư Mộ như thế, mẹ Trần lập tức biến sắc.
Sau khi Ngôn Tư Mộ rời đi, bà lập tức kéo con trai qua một bên, nghiêm khắc dạy dỗ: “Trần Mặc, con không lễ phép gì cả, ban nãy con gọi cô bé là gì?”
“Cậu ấy nói biệt danh của mình là Thiểu Thiểu.” Trần Mặc phản bác.
Là Ngôn Tư Mộ nói cậu kêu như vậy, là mẹ dặn cậu phải nghe lời, cậu đã làm theo rồi, không hiểu sao lại phạm sai lầm.
“Biệt danh thì biệt danh, đó chỉ dành cho những người thân thiết thôi.” Mẹ Trần đè giọng xuống, ánh mắt đầy nhẫn nhịn.
Trước khi bắt đầu công việc, bà đã tìm hiểu kỹ về tất cả điều cần lưu ý lúc làm việc tại nhà họ Ngôn. Khi nghe đến tên “Thiểu Thiểu”, bà không rõ là ai nên hỏi thêm, từ đấy biết được đó là biệt danh của Ngôn Tư Mộ. Ngoại trừ ba mẹ và anh trai, không ai được gọi cô bé như vậy.
Trẻ con chắc chắn không quan tâm, nhưng người lớn phải chú ý. Nếu gia đình chủ nhà biết được, họ có thể nghĩ rằng mẹ con bà đang lợi dụng để lừa gạt trẻ con.
“Cô bé là cô chủ nhà họ Ngôn, được làm bạn với cô bé là may mắn của con, nhưng con không thể vô tư giống Tư Mộ được, con biết không?” Cô chủ nhà họ Ngôn có thể vô lo vô nghĩ, còn họ không được đắc ý tự mãn: “Hiện giờ cô chủ Ngôn quý con, con muốn thể hiện lòng biết ơn thì cũng cần phải biết thân biết phận, tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc, giữ khoảng cách!”
Lời dạy vừa nặng nề vừa gay gắt của mẹ khiến sắc mặt Trần Mặc lúc thì tái nhợt, lúc thì đỏ bừng, cậu cắn răng đáp: “Chính cậu ấy nói, muốn làm bạn với con.”
“Mặc Mặc, mẹ không có bản lĩnh, bây giờ nhà họ Ngôn tử tế vừa giúp đỡ con đến trường, vừa cho mẹ một công việc.” Nhớ về quá khứ đã qua, mẹ Trần rơi lệ, bất lực đau khổ bảo: “Có một số việc chúng ta không thể vượt qua ranh giới được…”
Làm một người mẹ, ai mà không hy vọng con mình có thể kiêu ngạo tự tin chứ, nhưng họ không thể sánh bằng nhà họ Ngôn. Hôm nay họ có được một công việc ổn định và một mái nhà ấm áp, toàn bộ đều nhờ vào nhà họ Ngôn, nếu nói là bố thí cũng không quá đáng.
Trải qua cay đắng, mẹ Trần càng cảm thấy có được cuộc sống hiện giờ không dễ, bà phải dạy con cẩn thận từ lời nói đến hành động, không thể mắc sai lầm.
Mẹ Trần ôm chặt con trai, như đang chịu đựng nỗi tủi thân của con, nhưng bà phải ép mình tàn nhẫn: “Mặc Mặc, nghe lời mẹ nhé con?”
Hồi lâu sau, một giọng nói khác thường phát ra từ cổ họng cậu: “Con biết rồi.”
Cậu bé siết chặt vạt áo, mảnh vải sờn cũ do giặt giũ nhiều nhàu nát trong tay.
Quanh đi quẩn lại, cậu vẫn tiếp tục gọi cô chủ nhà họ Ngôn là “Ngôn Tư Mộ”. Cuộc sống cứ duy trì liên tục như vậy đến khi Trần Mặc tốt nghiệp cấp ba.
Năm ấy, anh mười sáu tuổi.
-
Trong suốt giai đoạn giáo dục chín năm bắt buộc, Trần Mặc đã nhảy lớp hai lần. Nhờ tài năng vượt trội và sự phấn đấu nỗ lực của mình, anh đã đạt nhiều thành tích tốt, được Đại học Cảnh Thành đặc cách tuyển vào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong nhà để đủ bằng khen và cúp chiến thắng từ các cuộc thi học tập, đây là những thành tựu mà anh đã giành được nhờ lòng kiên trì không ngừng nghỉ của bản thân, cũng như bước đệm hỗ trợ để anh được nhận vào Đại học Cảnh Thành.
Vào ngày Trần Mặc nhận thông báo trúng tuyển, Ngôn Tư Mộ cầm lên xem đi xem lại, cuối cùng nhìn trời thở dài: “Người thông minh nhiều như vậy, tại sao trong đó không có em?”
Chỉ một mình Trần Mặc đã đành, nhưng anh trai song sinh của cô cũng nhảy lớp. Khi cô mới bước vào cổng trường cấp ba, anh trai đã trở thành sinh viên rồi.
Hai người này đang cạnh tranh nhau hả? Người này còn phi nhanh hơn người kia!
Cô bị kẹp ở giữa, trái tim nhỏ bé tổn thương quá chừng.
Ngôn Tư Mộ luôn tự tin từ nhỏ đến lớn, bất chợt cứ như được tiêm máu gà bắt đầu học tập, làm việc siêng năng, dốc lòng muốn theo bước chân họ thi đậu Đại học Cảnh Thành.
Nhưng mới kiên trì được hai ngày, cô đã bỏ cuộc, ôm tay mẹ kêu gào: “Học một mình chán quá mẹ ơi.”
Tư Họa chân thành đưa ra ý kiến cho con gái: “Nếu con cần bầu không khí học tập, có thể đăng ký khóa luyện thi mùa hè đấy.”
“NO! NO! NO!” Ngôn Tư Mộ nhấc tay ra hiệu chữ X.
Đến lớp luyện thi và đến trường có gì khác nhau? Cô không thích kiểu học ép buộc.
Tư Họa bất đắc dĩ lắc đầu.
Sao bà không biết tính cách của cô con gái mà mình nuôi nấng được chứ? Rõ ràng cô muốn lười biếng, nhưng cũng không thể chống lại sức mạnh tâm lý trong lòng, hai bên đấu tranh nhau mà vẫn không thể thống nhất theo đúng ý cô.
Ngôn Tư Mộ thở dài: “Nếu anh trai ở đây thì tốt rồi, anh ấy có thể dạy con.”
Đáng tiếc thay, mỗi ngày anh trai phải học nhiều hơn cô gấp mười lần, không chỉ ghi nhớ kiến thức trong sách giáo khoa, mà từ tấm bé, anh ấy còn phải đi theo ba tiếp xúc với công việc của gia đình. Bởi lẽ, anh ấy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngôn, trách nhiệm đè nặng trên vai, Ngôn Tư Mộ cũng ngại làm phiền.
“Anh trai con bận lắm.” Hai mẹ con không có khoảng cách thế hệ mà giống chị em hơn, Tư Họa còn bày mưu tính kế cho con gái: “Hay thuê gia sư cho con nhé?”
“Gia sư?” Trong đầu Ngôn Tư Mộ lóe lên một ý tưởng, ứng cử viên hàng đầu lập tức xuất hiện: “Con biết rồi!”
Ngày hôm sau, Trần Mặc - một sinh viên chuẩn bị lên đại học nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trở thành giáo viên tạm thời của Ngôn Tư Mộ.
Ngôn Tư Mộ có một phòng học riêng, đây không phải lần đầu Trần Mặc tới, nhưng lại là lần đầu anh bước vào với tư cách “gia sư”. Một học sinh thiên tài mười sáu tuổi dạy phụ đạo cho một học sinh lớp 10 mười lăm tuổi, anh cũng vừa kết thúc thời gian học cấp ba nên là người phù hợp nhất.
Chàng trai sẽ bước qua tuổi mười bảy vào mùa hè đang mặc áo thun ngắn tay mới mua, anh đeo kính cận gọng đen, tạo cảm giác lịch sự nhã nhặn.
Ngôn Tư Mộ nghĩ, chắc chắn Trần Mặc đã ôm sách nuốt kiến thức từ nhỏ đến lớn nên mới dính phong thái của người có tri thức. Chẳng qua do anh tích chữ như vàng nên trông có phần lạnh lùng.
Cô không thích anh đeo kính, luôn thấy gọng kính rất xấu, che mất diện mạo đẹp trai của anh.
Trần Mặc ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn bên cạnh, giống học sinh cần nghe giảng hơn cả cô.
Trần Mặc hỏi cô muốn bắt đầu học từ đâu, Ngôn Tư Mộ chỉ vào chồng sách chất trên bàn như một ngọn núi nhỏ: “Em không biết nữa, thầy muốn dạy từ chỗ nào thì em sẽ học từ đó vậy.”
Xưng hô mới lạ khiến Trần Mặc cứng người, da mặt chàng trai mỏng, anh cụp mắt sửa lại: “Đừng gọi linh tinh.”
“Hi hi hi.” Ngôn Tư Mộ híp mắt cười tinh nghịch: “Người dạy mình mà không gọi là thầy thì gọi là gì hả, thầy Trần?”
Rõ ràng cô đang cố ý trêu chọc.
Tính cách quá hoạt bát sẽ trở nên bướng bỉnh, khi ở trường, từ trước đến nay Ngôn Tư Mộ luôn tuân thủ nội quy trường học, không làm chuyện xấu. Điều duy nhất không biết nên xếp vào ưu điểm hay khuyết điểm là cô thích nói chuyện, rất khó để cô im lặng.
“Ngôn Tư Mộ.” Trần Mặc trịnh trọng nói: “Em đã nhờ anh tới dạy phụ đạo, anh nhất định phải có trách nhiệm với em.”
Rõ ràng chỉ lớn hơn cô một tuổi mà lại nghiêm túc như một ông cụ non.
Cô bĩu môi rồi nhanh chóng kìm lại.
Ngôn Tư Mộ đặt sách lên bàn, tạo ra âm thanh: “Thầy giáo chịu trách nhiệm dạy, học sinh có trách nhiệm học, anh dạy gì thì em nghe nấy.”
Lời này nghe như cô đang gây chuyện, nhưng Trần Mặc biết không phải.
Cô thích chơi đùa, luôn bày nhiều trò nghịch ngợm, nhưng không hề xấu xa.
Dường như đã chuẩn bị trước, Trần Mặc lấy một cuốn sổ mỏng từ trong cặp ra, đặt lên bàn, đập vào mắt cô là bốn từ lớn “Kế hoạch học tập”. Anh lật một trang ra, bên trên liệt kê tiến độ học của mỗi môn, còn Ngôn Tư Mộ cần phải hoàn thành từng bước theo hướng dẫn đã được đánh dấu.
Ngôn Tư Mộ mở to mắt không thể tin nổi: “Tại sao anh có thứ này?”
“Đề phòng trước thôi.” Sau khi nhận được nhiệm vụ, anh dùng một đêm để hoạch định phương hướng tổng thể.
Ngôn Tư Mộ lật tới trang cuối, cắn răng hít sâu một hơi, cứ như nghe thấy hồi chuông báo động vang lên bên tai.
Kỳ nghỉ hè của cô, gặp nguy rồi!
Được thầy Trần Mặc giám sát chặt chẽ, Ngôn Tư Mộ đã hoàn thành một số bài tập khá nghiêm túc, tiếp thu được rất nhiều điều từ kỳ nghỉ hè.
Nhưng trước buổi nhập học mùa thu một ngày, trong phòng học vang lên tiếng hét thất thanh, Ngôn Tư Mộ hoảng sợ nhìn đăm đăm cuốn bài tập mình mới móc ra từ góc nào không biết, hoàn toàn không muốn thừa nhận đó là bài tập hè của cô.
“Hu hu hu, mình chưa làm xong bài tập hè nữa.” Ngôn Tư Mộ mếu máo, rồi nhanh chóng nháy mắt với chàng trai đối diện, mong anh có thể hiểu ý mình.
Trần Mặc, người cũng như tên, giả vờ không nghe thấy, không hề lên tiếng.
“Thầy Trần à.” Ngôn Tư Mộ cầm bài tập lắc lư trước mặt anh.
Chàng trai thờ ơ.
“Trần Mặc.” Cô cắn răng la to tên anh, đầu bên kia của cuốn bài tập đã chạm vào cánh tay anh, cô cọ cọ, làm nũng: “Anh Trần Mặc ơi, anh giúp em một tí đi mà.”
Rốt cuộc anh cũng nhìn cô, quyết tâm kiên định không lung lay: “Chuyện của mình thì tự làm.”
Ngôn Tư Mộ nín thở, nở nụ cười giả tiêu chuẩn: “Được lắm.”
Không chơi với anh nữa.
“Không giúp em thì thôi, em tự làm được.” Ngôn Tư Mộ mạnh mẽ kiêu ngạo, đặt bài tập lên bàn bắt đầu múa bút thành văn, trong khi đó Trần Mặc không gây ra bất kỳ tiếng động làm phiền nào.
Anh cầm sách ngồi đọc bên cạnh, Ngôn Tư Mộ vừa làm bài vừa liếc trộm, thấy anh ngồi thoải mái nhàn nhã, hoàn toàn mặc kệ việc cô đang sống chết ra sao. Cô tức giận nghiến răng, vẽ đầu heo trên giấy rồi ghi tên Trần Mặc vào.
Quá đáng lắm rồi, sinh viên đại học thì có gì hay, hai năm nữa cô cũng có thể trở thành sinh viên rồi!
Ngôn Tư Mộ nghĩ tới giấc mộng lớn, tiếp tục vùi đầu viết chữ, tiếng lật giấy trở nên rõ ràng trong phòng học yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, âm thanh kia đã im bặt, Trần Mặc hạ cuốn sách trước mặt xuống, anh ngước mắt nhìn, chỉ thấy cô gái vừa kêu gào đòi chinh phục bài tập đã nằm gục xuống bàn ngáy o… o…
Anh đặt sách xuống bàn rồi đến gần.
Cô gái gối một bên mặt lên cánh tay, hàng mi dày tạo thành một đường cong nhẹ, sống mũi cao và thon gọn, đôi môi ẩm ướt khép lại tựa cánh hoa hồng, xinh đẹp đầy quyến rũ.
Chỉ khi ngủ cô mới có thể yên tĩnh như vậy.
Không rõ cô đang ngủ thì cảm nhận được gì, bỗng giơ tay gãi mặt, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn trông vô cùng mịn màng, ắt hẳn vì bị ngứa, cô dùng lực không biết nặng nhẹ, mới cào một chút đã tạo thành vết đỏ.
Trần Mặc biết làn da của cô công chúa nhỏ được tắm trong sữa nên rất mong manh, anh sợ cô sẽ tự làm mình bị thương, bèn nhanh tay ngăn cản.
Ngôn Tư Mộ rút tay về theo quán tính, Trần Mặc không kịp đề phòng, bị lực kia kéo theo, ngón tay anh lướt qua đôi môi mềm mại mọng nước, để lại một vệt ẩm ướt.
Chàng trai hoảng sợ buông lỏng cổ tay, trái tim đập rộn ràng.