Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 99



"Ngôi Sao Ngày Mai" là một chương trình giải trí tuyển chọn nhóm nhạc nam đang rất hot gần đây.
Tuy nói mấy năm gần đây, các cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc nam không còn mới lạ, nhiệt độ của loại chương trình giải trí này đã bắt đầu giảm, nhưng nếu có sáng tạo không tồi, thì chương trình vẫn có thể dễ dàng bùng nổ.
Chương trình giải trí "Ngôi Sao Ngày Mai" này chính là nhờ vào hệ thống thăng cấp mới mẻ độc đáo, đầu tư mạnh tay để mời những huấn luyện viên nổi tiếng, tạo drama, xào CP, xào tình bạn, và tạo chủ đề bàn luận, mà ngay từ khi phát sóng đã nhanh chóng trực tiếp bùng nổ.
Cùng với sự bùng nổ của chương trình, những người tham gia tuyển chọn cũng có mấy người nổi tiếng.
Nghiêm Đồng chính là một trong số đó.
Tuy nói trước kia Nghiêm Đồng có không ít tin đồn xấu trên mạng, nhưng những tin đồn đó nói qua nói lại cũng không có đủ bằng chứng, hơn nữa lại có người đứng sau dọn dẹp hậu quả, cho nên đến nay, ngoài việc danh tiếng có hơi kém một chút, Nghiêm Đồng vẫn chưa gặp phải rắc rối lớn nào.
Mà những tin đồn xấu đó đối với người trong giới giải trí cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chương trình muốn chính là bùng nổ, mà trong giới giải trí cũng có một loại nổi tiếng gọi là "nổi tiếng nhờ scandal".
Trước khi xuyên không, Nghiêm Đồng cũng bởi vì bản thân tầm thường và cuộc sống vô cùng bình thường mà vô cùng khao khát cuộc sống hào nhoáng, mà bản thân hắn ta không có đủ năng lực hay tài chính để gây dựng sự nghiệp, trở thành minh tinh là con đường duy nhất để thỏa mãn mong ước của hắn ta.
Dù sao thì cư dân mạng đều rất dễ quên, hắn ta tin sau này mình có thể tẩy trắng, bây giờ nổi tiếng nhờ scandal cũng không sao cả.
Chính vì ôm tâm lý như vậy, cùng với sự giúp đỡ của Lục Yến, hắn ta tham gia chương trình giải trí "Ngôi Sao Ngày Mai", nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhân mạch và tài nguyên hùng hậu của Lục Yến điên cuồng đập xuống, hắn ta thực sự nổi tiếng, không giống như lúc trước bị tin đồn xấu đẩy lên hot search nữa, mà thay vào đó là hình ảnh tích cực hơn.
***
Ban đầu, Nghiêm Đồng rất vui, từ sau khi Phương Tử Dương bắt đầu phản kích, cuộc sống của hắn ta vô cùng nghẹn khuất, hiện tại rốt cục cũng có thể hãnh diện.
Hắn ta sẽ tỏa sáng trước Phương Tử Dương, hắn ta rất nhanh sẽ giẫm Phương Tử Dương xuống bùn.
Nhưng khi hắn ta dần thoát khỏi công việc bận rộn của mình, quay lại quan tâm đến Phương Tử Dương, thì nụ cười của hắn ta ngay lập tức cứng đờ trên mặt.
Trước đó, khi thấy công ty chế dược Sanh Đông ra mắt Dịch Mỹ Nhan, cùng với việc công nghệ Tân Thế Giới hợp tác với chính phủ phát triển chip căn cước, mặc dù hắn ta cảm thấy có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới trình độ nghiên cứu khoa học của thế giới này lại cao hơn hắn ta tưởng tượng, tư liệu "bàn tay vàng" mà hắn ta còn chưa lấy ra dùng, mà thị trường đã xuất hiện những sản phẩm khoa học tiên tiến như vậy.
Nhưng lúc ấy hắn ta không quá để trong lòng, chỉ cho là đội ngũ nghiên cứu phát triển của hai công ty này thật sự lợi hại như vậy, Phương Tử Dương thật sự là vận khí tốt!
Nhưng sau đó hắn ta lại đi hỏi thăm tin tức của Phương Tử Dương, nghe nói Phương Tử Dương hình như bởi vì được mời tham gia cuộc thi quốc tế quan trọng gì đó, cần phải huấn luyện khép kín nên đã xin nghỉ học.
Nghiêm Đồng lập tức cảm thấy như bị sét đánh.
Người khác có thể không biết rõ Phương Tử Dương tham gia cuộc thi quốc tế nào, nhưng hắn ta đã đọc qua tiểu thuyết nên biết rất rõ!
Cuộc thi quốc tế yêu cầu huấn luyện khép kín, ngoài cuộc thi khoa học quốc tế được nhiều người chú ý thì còn có thể là gì khác?
Trong sách, Phương Tử Dương đã giành giải quán quân trong cuộc thi máy tính Hồng Mông trong nước, sau đó được quốc gia mời tham gia đội ngũ thi đấu quốc tế, rồi cùng với Đường Huân, hai anh em dẫn dắt đội thi đấu tỏa sáng, cuối cùng bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Sao Phương Tử Dương lại có thể tham gia cuộc thi này, lại còn trực tiếp nhảy qua cuộc thi máy tính Hồng Mông, điều này làm sao có thể!
Hắn ta đã làm nhiều chuyện như vậy, cướp đi nhiều thứ của Phương Tử Dương, tại sao Phương Tử Dương vẫn còn may mắn như thế!
Nghiêm Đồng phẫn nộ lại không cam lòng.
Hắn ta thật sự hận chết Phương Tử Dương!
Cũng có chút khủng hoảng.
Hắn ta không tin Phương Tử Dương lại may mắn như vậy, có thể tìm được đội ngũ nghiên cứu giỏi như "bàn tay vàng", hai công ty có liên quan đến Phương Tử Dương sở dĩ có thể ra mắt những sản phẩm đáng kinh ngạc như vậy, chắc chắn là... chắc chắn là Lục gia còn để lại tài liệu khác.
Dù sao mấy đời Lục gia một mực nghiên cứu về những thứ trong "bàn tay vàng", có tài liệu còn sót lại ngoài đời cũng không có gì lạ.
Hắn ta không cam lòng, hắn ta đã làm bao nhiêu chuyện như vậy, chịu nhiều tội như vậy, hắn ta cũng là con cưng của ông trời, dựa vào cái gì mà Phương Tử Dương sống tốt hơn hắn, hắn ta nhất định không để Phương Tử Dương ngóc đầu lên được nữa, tất cả vinh dự và hào quang đều phải thuộc về hắn ta.
Vì vậy, hắn ta không còn cách nào khác ngoài việc gửi thư nặc danh để kích động Lục Yến gây rắc rối.
Lục Yến là cậu ruột của Phương Tử Dương, Lục Yến cũng không để lại nhược điểm gì không tốt như Phương Ngạn Đông, Phương Tử Dương muốn dễ dàng cắt đứt cậu nhỏ Lục Yến này, không dễ như cắt đứt với Phương Ngạn Đông!
Loại thân thích cực phẩm này, lực sát thương trong đời thực và tiểu thuyết hắn ta đã thấy nhiều rồi.
Sau khi kích động Lục Yến xong, hắn ta đắc ý chờ đợi kết quả.
Nhưng khi từ phía Lục Yến vẫn chưa có tin tức gì, Nghiêm Đồng đã không còn tâm trạng để quan tâm nữa.
Bởi vì hắn ta phát hiện... hắn ta mang thai rồi!
Đây quả thực là sấm đánh giữa trời quang.
Sao hắn ta lại mang thai được? Sao có thể mang thai được chứ!
Điều này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch hiện tại của Nghiêm Đồng, hắn ta có thể thoải mái ngoại tình với Lục Yến sau lưng Tạ Văn Húc, là vì hắn ta là đàn ông, dù có làm gì thì cũng khó bị phát hiện, càng không thể có chuyện mang thai phiền phức.
Ngay cả Tạ Văn Húc hắn ta cũng muốn vứt bỏ, sao có thể nguyện ý sinh con cho Lục Yến, trói buộc cùng một chỗ với đối phương.
Lục Yến ngoại trừ có khuôn mặt không tệ, đầu óc ngu xuẩn dễ khống chế, thì hoàn toàn vô dụng, hắn ta chỉ chơi đùa với Lục Yến mà thôi, lợi dụng mối quan hệ, đầu hắn ta bị nước vào mới có thể trong lúc sự nghiệp đang lên cao mà mang thai!
Con nhộng mang thai chỉ có thể được mua khi hai người đồng tính kết hôn hợp pháp, cả hai đồng ý có con thì mới được chính phủ cho phép đăng ký mua.
Nếu không thì cũng chỉ có thể tìm cách ở chợ đen.
Điều này không được pháp luật cho phép, nếu mua phải hàng giả chính phủ sẽ không chịu trách nhiệm, hơn nữa khi đứa trẻ sinh ra chính phủ sẽ áp dụng mức phạt phạt tiền rất lớn, người bình thường cũng sẽ không làm như vậy.
Lục Yến cũng không phải là người thích trẻ con, càng không thể muốn kết hôn có con ở thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, nên chắc chắn không phải là Lục Yến lén đút cho hắn ta uống.
Vậy thì hắn ta đã uống cái này vào lúc nào?
Nghiêm Đồng bỗng nhiên nhớ tới đêm Thi Mỹ Cảnh xảy ra chuyện... hắn ta đã bị ai đó đánh bất tỉnh.
Lúc ấy hắn ta cho rằng Phương Tử Dương vì cố kỵ Tạ Văn Húc, cố kỵ tìm không thấy chứng cứ chứng minh hắn ta xúi giục Thi Mỹ Cảnh phạm tội, nên mới chỉ đánh ngất hắn ta rồi ném ra ngoại thành cảnh cáo. Vừa sợ hãi vừa có chút đắc ý, hắn ta đã làm bao nhiêu việc như vậy mà Phương Tử Dương vẫn không bắt được lỗi của hắn ta, mất đi hào quang của nhân vật chính, Phương Tử Dương cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn lại...
Phương Tử Dương làm sao lại cố kỵ không động đến hắn ta, rõ ràng chính là đang bày mưu với hắn ta!
Viên thuốc con nhộng mang thai trên tay Thi Mỹ Cảnh không phải là Phương Tử Dương uống, mà là cho hắn ta uống, vậy mà hắn ta lại không hay biết, đến khi có bầu mới phát hiện ra!
Nghiêm Đồng tức đến mức muốn phát điên.
Nhưng hắn ta lại không thể đi tìm Phương Tử Dương chất vấn, càng không dám đem chuyện này nói cho người khác, bởi vì viên thuốc mang thai kia là hắn ta lấy về, nếu điều tra ra, người gặp rắc rối chắc chắn là hắn ta.
Sinh con là hoàn toàn không thể.
Bây giờ sự nghiệp của hắn ta mới chỉ bắt đầu, tuổi trẻ còn đang đầy nhiệt huyết, huống hồ hắn ta cũng không thực sự thích Lục Yến, tuyệt đối không thể sinh đứa con này!
Nhưng... nếu phá thai, sức khỏe của hắn ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Mấy ngày gần đây, Nghiêm Đồng luôn trong tình trạng lo lắng.
Tính khí tốt vốn có của hắn ta dạo gần đây cũng không thể kiềm chế nổi, liên tiếp nổi nóng tại hậu trường quay chương trình "Ngôi Sao Ngày Mai".
Cũng may là hắn ta có chi thứ hai của Tạ gia chống lưng, còn có Lục Yến bảo vệ, trong quá trình quay chương trình không được mang điện thoại, nếu không thì chắc chắn hắn ta đã sớm bị đưa lên hot search với danh xưng "ngôi sao lớn" rồi.
Nhưng những thứ này tạm thời không bị đưa lên hot search, oán khí trong lòng các thí sinh và nhân viên công tác trong chương trình không thể xóa bỏ.
Mấy thí sinh nhóm nhạc nam đứng ở góc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Nghiêm Đồng tâm tình không tốt ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, khuôn mặt đầy vẻ khinh miệt.
"Thời gian gần đây Nghiêm Đồng đang phát điên gì vậy? Vừa nãy hắn ta lại mắng một nhân viên trang điểm, thật không giống phong cách trà xanh thường ngày của hắn ta, trước đây chẳng phải hắn ta đã thu phục được cả đám nhân viên công tác trong chương trình sao?"
Người nói chuyện là Vương Hi, thí sinh có số phiếu đứng đầu bảng xếp hạng nhóm nhạc nam, có quan hệ cạnh tranh vô cùng lớn với Nghiêm Đồng, tự nhiên nhìn không vừa mắt lẫn nhau, đã sớm nhìn thấu trò dối trá thích giả vờ của Nghiêm Đồng.
Hơn nữa trong nhà Vương Hi cũng có chút bối cảnh, nên khi nói chuyện với mọi người về Nghiêm Đồng, hắn đều không chút che dấu sử dụng những từ ngữ không mấy dễ nghe.
Những thí sinh có quan hệ tốt với Vương Hi cũng không ưa Nghiêm Đồng, "Ai mà biết được, chắc là không muốn giả vờ nữa. Tôi nghe nói mấy quảng cáo và đại diện mà Lục Yến sắp xếp gần đây đều rất thành công, Lục Yến đang nổi tiếng, có Lục Yến làm chỗ dựa, Nghiêm Đồng chắc là đang tự mãn..."
"Thật không hiểu Lục Yến nghĩ gì nữa, ai mà không biết Nghiêm Đồng là thứ gì, vậy mà Lục Yến lại che chở hắn ta như vậy, không chỉ giúp hắn ta tạo dựng mối quan hệ tiền bối trong chương trình này, còn nghe nói Lục Yến tìm được mấy quảng cáo chất lượng không tệ cho hắn ta."
"Tôi nghe nói Lục Yến là cậu của Phương Tử Dương, đúng không? Nghiêm Đồng đã cướp vị hôn phu của Phương Tử Dương, là cậu của Phương Tử Dương, mà Lục Yến vẫn nâng đỡ Nghiêm Đồng. Không biết Phương Tử Dương biết chuyện này sẽ cảm thấy thế nào, chứ tôi là người ngoài còn thấy không chịu nổi..."
"Đúng vậy. Nói thật, Phương Tử Dương đúng là quá thảm, ba ba và anh trai thì không thèm nói đi, ngay cả Lục Yến cũng thật là một lời khó nói hết..."
"Dù sao thì tôi cũng chẳng thấy Nghiêm Đồng có điểm gì tốt ngoài việc giả vờ. Lục Yến thì thôi đi, nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao Tạ Văn Húc lại đính hôn với hắn ta, là đính hôn chứ không phải là yêu đương! Thật không biết những người này nghĩ gì mà lại thích một kẻ giả tạo như vậy."
"Cặn bã thì gặp kẻ tồi thôi..."
Mấy người mỉa mai, trong lời nói tràn ngập ghen tị lại khinh thường.
***
Mà trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một trong những nhân vật chính của chủ đề xuất hiện.
Tạ Văn Húc không để ý nhân viên công tác ngăn cản, nổi giận đùng đùng vọt vào hậu trường quay chương trình "Ngôi Sao Ngày Mai".
"Tạ thiếu gia, nơi này là hậu trường ghi hình tiết mục, anh không thể đi vào, xin đừng làm khó chúng tôi. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đấy..."
Mấy nhân viên công tác vẻ mặt khó xử ngăn cản.
Nhưng lại ngại thân phận Tạ Văn Húc, không dám cứng rắn ngăn cản, chỉ có thể cố gắng thuyết phục.
Nhưng một người đang trong cơn thịnh nộ thì làm sao có thể nghe lời được?
Tạ Văn Húc gần như phát điên, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Nghiêm Đồng sẽ cắm sừng hắn!
Mà còn là cái loại cắm sừng đến mức mang thai!
Khi nhìn thấy những bức ảnh thân mật của Nghiêm Đồng và Lục Yến cùng với giấy kiểm tra thai, hắn cảm thấy mình chính là kẻ ngốc lớn nhất thiên hạ, lại bị một tên vô sỉ nói dối hết bài này đến bài khác, dối trá đến cực điểm đùa giỡn xoay quanh.
Hắn vốn cho rằng hắn đã thấy rõ bộ mặt thật của Nghiêm Đồng, thấy rõ đối phương thực sự không hiền lành ngây thơ như vẻ ngoài.
Nhưng hắn vẫn đánh giá cao vào mắt nhìn người của mình.
Nghiêm Đồng, người này căn bản chỉ là một kẻ giả tạo đáng khinh!
"Cút ngay! Ai dám cản tôi, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết!"
Ánh mắt Tạ Văn Húc đỏ ngầu, gầm lớn một tiếng làm cho toàn bộ nhân viên công tác chấn động tại chỗ.
Mặc dù đây không phải là đe dọa tính mạng, nhưng với năng lực của Tạ gia, chắc chắn không phải là thứ mà nhân vật nhỏ bé như bọn họ đắc tội nổi, mất việc là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị Tạ Văn Húc ghi hận, đời này coi như xong.
Lập tức, những người vừa ngăn cản không còn dám động đậy nữa.
Không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách báo cáo tình hình, sau đó đi theo sau.
Mặc kệ cái đuôi phía sau, sắc mặt Tạ Văn Húc âm trầm đi về phía phòng nghỉ phía sau chương trình.
Cấu trúc phòng nghỉ ở hậu trường cũng không phức tạp, chỉ là một phòng tập lớn rộng rãi, bên trong có nhiều ghế sô pha nhỏ, hắn đi vào liếc mắt một cái là có thể tìm được Nghiêm Đồng tâm tình không tốt ngồi ở góc phòng.
Khi nhìn thấy Nghiêm Đồng, ánh mắt Tạ Văn Húc càng đỏ hơn.
Hắn trực tiếp xông lên, không nói hai lời hung hăng cho Nghiêm Đồng một cái tát.
"Bốp"
Tiếng tát vang vọng cả phòng nghỉ, trong nháy mắt khiến cho phòng nghỉ đang náo nhiệt an tĩnh lại.
Mọi người bị dọa nhảy dựng lên, lập tức quay đầu nhìn lại.
"Húc, Húc ca ca..."
Nghiêm Đồng cũng bị tát đến choáng váng, tay ôm mặt không thể tin nổi nhìn Tạ Văn Húc, không ngờ rằng Tạ Văn Húc lại trực tiếp đến hậu trường tìm hắn, còn lên thẳng tay tát hắn ta một cái.
Lập tức cảm thấy ủy khuất lại phẫn nộ, Tạ Văn Húc dám đánh hắn ta! Vừa nghĩ Tạ Văn Húc ôn nhu thâm tình lại ở trước mặt mọi người đánh hắn ta!
Nhưng mà không đợi hắn ta phẫn nộ ủy khuất xong, lời nói tiếp theo của Tạ Văn Húc đã làm sắc mặt hắn ta tái nhợt.
"Đừng có gọi tôi như vậy! Ghê tởm!"
Tạ Văn Húc gầm lên một tiếng,gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây thơ vô tội của Nghiêm Đồng, trong giọng nói chứa đầy sự tức giận sắp sửa bùng nổ, đó là tiếng khàn khàn của kẻ đã bị lừa dối hoàn toàn.
"Nghiêm Đồng, tôi rốt cuộc có điểm nào không xứng với cậu mà cậu dám cắm sừng tôi?"
"Đúng, tôi thừa nhận sau khi ở bên cậu tôi có chút hối hận, tôi cũng thừa nhận tôi vẫn còn tình cảm với Phương Tử Dương. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay cậu, chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi cậu, tôi thậm chí còn hạ mình giải thích và xin lỗi cậu, hứa với cậu rằng tôi sẽ từ bỏ tình cảm trước kia để sống tốt cùng cậu."
"Vậy mà cậu đã làm gì với tôi? Cắm sừng tôi, thậm chí còn mang thai! Cậu con mẹ nó coi tôi là khỉ mà đùa giỡn có phải hay không?!"
Lời này vừa nói ra.
Mọi người trong phòng đều sợ ngây người há hốc mồm.
Cắm sừng? Mang thai? Má ơi, bọn họ vừa nghe được tin sốc gì thế này?
Sắc mặt Nghiêm Đồng trong nháy mắt trắng bệch, nước mắt lập tức tuôn ra, căn bản không dám thừa nhận, "Anh, anh nói gì vậy? Tôi không hiểu! Tạ Văn Húc, anh, anh đừng có nói nhảm, đừng nghĩ rằng dùng cách này có thể giữ tôi bên cạnh anh, tôi, tôi muốn chia tay với anh..."
Hắn ta vừa nói vừa bịt miệng Tạ Văn Húc, hoàn toàn không dám tưởng tượng đến hậu quả nếu đối phương tiếp tục nói ra.
Trong giọng nói đầy sự hoảng loạn, bị hành động bất ngờ của Tạ Văn Húc làm cho không kịp trở tay.
Nhưng làm sao Tạ Văn Húc có thể để mọi chuyện theo ý của hắn ta?
Nghiêm Đồng vốn thuộc loại hình thể nhỏ yếu đuối, cho dù cùng là đàn ông, tuổi tác cũng tương đương, nhưng cũng không thể so sánh với một Tạ Văn Húc rèn luyện thể hình do hào môn bồi dưỡng.
Tạ Văn Húc trực tiếp đẩy hắn ta ra, sau đó ném hết tài liệu trong tay vào đám người.
Sau khi ném hết mọi thứ, khóe mắt muốn nứt ra nhìn chằm chằm Nghiêm Đồng, thê lương chất vấn, "Nghiêm Đồng, cậu nói xem, tôi đã làm gì có lỗi với cậu? Tôi là một tên cặn bã không sai, tôi đã phản bội vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình, tôi có lỗi với cậu ấy, tôi là một kẻ tồi tệ. Nhưng kẻ tồi tệ là tôi chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu cả!"
"Vì cậu, tôi ngoại tình, vì cậu, tôi mất hết thể diện trong giới giải trí, tôi cho cậu thẻ tín dụng tiêu thoải mái, tìm nhân mạch giúp cậu tẩy trắng tin xấu trên mạng, thuê luật sư để kéo cậu ra khỏi vụ bê bối thay điểm thi đại học, đập tiền đập nhân mạch để đưa cậu, một kẻ không có điểm thi đại học, vào trường nghệ thuật..."
"Vì cậu, tôi đã làm nhiều như vậy, cậu lại đối xử với tôi như thế này sao?"
"Nếu cậu thật sự không muốn ở bên tôi, thì trực tiếp chia tay với tôi đi, Tạ Văn Húc này tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu nữa! Những gì tôi đã làm cho cậu, coi như là tôi mù quáng, là quả báo của một kẻ tồi tệ!"
"Nhưng cậu đối xử với tôi thế này là có ý gì? Cậu đội cho tôi cái nón xanh lè, bây giờ còn có cả con rồi. Cậu sợ không thể đá tôi đi, lại không thể leo cao hơn, nên mới sinh ra đứa con ngoài giá thú này để làm con tin sao? Nghiêm Đồng, cậu thật giỏi, chơi đùa tôi xoay mòng mòng, cậu thấy thú vị lắm phải không?!"
"Được rồi, tiện nhân lừa dối, tôi bị đội nón xanh, cậu cũng đừng hòng toàn thân thoát khỏi vụ này!" Tạ Văn Húc phẫn nộ gào thét.
Giờ này khắc này hắn cũng bất chấp thể diện gì, mặt của hắn đã sớm mất hết, tôn nghiêm của hắn bị tiện nhân Nghiêm Đồng giẫm nát bấy, hắn còn gì để cố kỵ nữa.
Nghiêm Đồng, tiện nhân này hại hắn mất đi hết tất cả, còn hắn mất đi người yêu chân chính, đừng hòng yên ổn rời khỏi đây!
"Không, không phải, tôi, tôi không có..."
Nghiêm Đồng hoảng loạn lắc đầu, nước mắt trong nháy mắt chảy ra, đầu óc trống rỗng.
Ngoại trừ nói không phải không có, hắn ta không nghĩ ra được lời nào khác để biện hộ, toàn thân lạnh ngắt như đang chìm vào hố băng.
Nhưng sự biện hộ và lắc đầu của hắn ta hoàn toàn vô ích.
Những bức ảnh thân mật và giấy tờ khám thai rơi rải rác kia, như cái bạt tai giáng thẳng vào mặt hắn ta, đau rát vô cùng.
Dù hắn ta có nói gì đi nữa, hôm nay nhất định là không thể thoát khỏi trách nhiệm dễ dàng như trước đây.
Mọi người xung quanh khi nhìn thấy những bức ảnh và tài liệu mà Tạ Văn Húc vứt ra, ai nấy đều không nhịn được mở to hai mắt, sau đó chính là tiếng khinh bỉ không chút che giấu, "Chết tiệt, người trong ảnh là Lục Yến đúng không? Hóa ra hai người bọn họ có mối quan hệ mờ ám! Tôi đã nghĩ sao Lục Yến lại chăm sóc Nghiêm Đồng nhiều như vậy, trước đây còn tưởng là nhờ vào Tạ Văn Húc, không ngờ là cẩu nam nam!"
"Còn mang thai nữa chứ! Bảo sao gần đây tính khí Nghiêm Đồng thất thường, cả người nóng nảy, ăn uống cũng không được, hóa ra là có thai..."
"Cho dù ngoại tình với Lục Yến cũng không cần phải sinh con để trói buộc người ta chứ? So về ngoại hình, về gia thế, Lục Yến dường như đều không bằng Tạ Văn Húc nhỉ?"
"Lục Yến là cậu của Phương Tử Dương, nghe nói Nghiêm Đồng hình như thích cướp người thân, bạn bè bên cạnh của Phương Tử Dương, cũng không biết là có thù oán gì."
"Trên đầu đều xanh thành đại thảo nguyên xanh biếc, khó trách Tạ Văn Húc kích động như vậy..."
Mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Tạ Văn Húc có đồng tình, có vui sướng khi người gặp họa, có xem kịch, cũng có bĩu môi.
Tất nhiên, người đồng tình tương đối ít.
Tuy nói hiện tại Tạ Văn Húc có chút đáng thương, nhưng chẳng phải tự mình chuốc lấy sao? Ai bảo Tạ Văn Húc ngày đó sống chết đòi hủy hôn, bỏ rơi viên minh châu thật sự, để đi nhặt mảnh ngói vụn là Nghiêm Đồng chứ?
Giống như Tạ Văn Húc tự nói, phong thủy luân chuyển, kẻ tồi tệ rồi sẽ gặp quả báo.
Nhưng đối với Nghiêm Đồng, mọi người thật sự khinh bỉ.
Cướp vị hôn phu của người khác cũng thôi đi, giờ còn dính líu đến cậu của Phương Tử Dương, không biết Phương Tử Dương xui xẻo thế nào mà lại bị loại người này nhắm tới!
Đúng rồi, còn phải kể đến Phương Khiêm Hạo nữa, tên xui xẻo kia cũng là vì giúp Nghiêm Đồng mới bị vào ngục giam.
Lúc trước là ai nói Nghiêm Đồng là kẻ chuyên hại người nhỉ? Quả nhiên không nói sai chút nào!
Những lời bàn tán xung quanh lọt vào tai Nghiêm Đồng, mỗi câu nói như lột đi một lớp quần áo trên người hắn ta, khiến hắn ta trần trụi trước mặt mọi người.
Dù có nghĩ đây là một thế giới hư cấu đi chăng nữa, dù có mặt dày gan lớn đến đâu, lúc này hắn ta cũng không thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ tột độ.
Nghiêm Đồng không chịu nổi nữa, định chạy trốn.
Mà Lục Yến rốt cuộc cũng nghe được tin tức, sắc mặt hoảng hốt chạy tới.
Hắn vẫn chưa biết tin Nghiêm Đồng có thai, biết được Tạ Văn Húc tìm tới, hắn lập tức ý thức được chuyện của hắn và Nghiêm Đồng sợ là đã bại lộ.
Mặc dù có chút chột dạ bị bắt gian, nhưng khi nghĩ đến tình huống mà Nghiêm Đồng phải đối mặt, tính cách đại trượng phu của hắn không cho phép hắn trốn tránh không quan tâm. Hơn nữa, lời hứa đính hôn không được pháp luật bảo vệ, chia tay người yêu rồi thay lòng đổi dạ không phải là chuyện rất bình thường sao?
Chẳng lẽ trước đây Tạ Văn Húc có quyền phản bội, mà giờ lại không cho phép hắn và Nghiêm Đồng ở bên nhau?
Tốt xấu gì cũng là thiếu gia hào môn, loại chuyện này lén lút nói không được sao, nhất định phải nháo đến mọi người đều biết, Tạ Văn Húc này sao lại cùng một đức hạnh với cháu ngoại không hiểu chuyện của hắn!
Lục Yến vốn không phải người có tam quan đúng đắn, cho nên hắn không cảm thấy có gì cần phải suy nghĩ lại về việc chen vào chuyện tình cảm của người khác.
Giờ phút này hắn đang rất thích Nghiêm Đồng, chạy tới nhìn thấy Nghiêm Đồng bất lực đứng tại chỗ, bị chỉ trích đáng thương, nhất thời cũng nổi giận, đi lên độc ác động thủ trước, cho Tạ Văn Húc một quyền, "Tạ Văn Húc, có chuyện gì thì nhắm vào tôi, cậu bắt nạt Nghiêm Đồng làm gì? Là tôi không kiềm chế được mà ở bên em ấy, không liên quan đến em ấy. Hơn nữa, chẳng phải cậu đã thay lòng muốn quay về với đứa cháu ngoại của tôi rồi sao, một kẻ ba lòng hai ý như cậu có tư cách gì để chất vấn người khác!"
Lục Yến chủ động nhận hết trách nhiệm về mình không phải vì hắn có trách nhiệm hay chính trực.
Hắn chỉ đơn thuần bị tính cách đại trượng phu chi phối, coi Nghiêm Đồng là vật sở hữu của mình, mình thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác động vào.
Lúc này Tạ Văn Húc đang cực kỳ tức giận.
Tên gian phu Lục Yến này không những không biết xấu hổ mà còn dám ra tay với hắn, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, ngay lập tức khiến cơn giận của hắn bùng lên một tầng nữa, đốt cháy hắn đến mức mất hết lý trí.
"Được được được, rất tốt, Nghiêm Đồng, cậu giỏi lắm, ngày đó sao tôi không nhận ra cậu là một kẻ đê tiện mà ai cũng có thể cưỡi lên!"
Tạ Văn Húc cười lạnh, mắt đỏ ngầu nhìn Nghiêm Đồng, liên tục nói "được lắm."
Lại nhìn về phía Lục Yến, ánh mắt mang theo hận ý lạnh lẽo, "Lục Yến, tên phế vật, anh không ngủ với ai khác, lại đi ngủ với hắn, anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Anh có biết hắn và Tử Dương có thù không? Anh còn dám dùng tài nguyên của Tử Dương để giúp đỡ kẻ thù của cháu mình. Tôi là đồ cặn bã, anh con mẹ nó tưởng mình tốt hơn được bao nhiêu?"
"Tốt lắm, hai người các người đều giỏi lắm, nếu các người dám đội nón xanh lên đầu tôi rồi còn trở mặt, vậy cũng đừng trách tôi nhẫn tâm!"
Hai mắt Tạ Văn Húc đỏ ngầu cười lạnh nói xong, rồi cầm ngay con dao trong khay trái cây trên bàn bên cạnh, xông lên hung hăng đâm một đao vào bả vai Lục Yến.
"A—" Lục Yến bị đâm trúng, kêu đau một tiếng, "Tạ Văn Húc, tên điên này buông tay ra."
Hắn vừa hét vừa cố đẩy Tạ Văn Húc ra.
Nhưng lúc này, Tạ Văn Húc đã giận đến cực điểm, giữ chặt lấy hắn, ánh mắt lạnh lẽo, con dao trong tay sau khi đâm vào vai Lục Yến, lập tức bắt đầu hung hăng vạch lên khuôn mặt đẹp trai của đối phương, nhưng không đâm vào chỗ trí mạng của Lục Yến.
Tuy rằng tức giận đến sắp mất đi lý trí, nhưng Tạ Văn Húc vẫn giữ được chút tỉnh táo.
Đôi gian phu dâm phu này, còn không có tư cách để cho hắn đồng quy vu tận đền mạng. Bọn họ đội cho hắn cái nón xanh lớn như vậy, khiến hắn trở thành trò cười của cả giới thượng lưu, hắn phải khiến hai người này sống không bằng chết!
Hung hăng rạch mặt Lục Yến đến mức cho dù đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng không khôi phục được.
Tạ Văn Húc cười lạnh một tiếng, rồi dùng con dao chém thẳng vào chỗ kín của Lục Yến.
"A——!" Cơn đau dữ dội ở phía dưới khiến mắt Lục Yến như muốn lồi ra.
Nghiêm Đồng nhìn thấy cảnh đó, sợ đến mức bừng tỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn, rồi lùi lại vài bước, sau đó chẳng nghĩ ngợi gì mà quay đầu định chạy trốn.
Nhưng mà Tạ Văn Húc làm sao có thể buông tha cho hắn ta.
Vừa phát hiện Nghiêm Đồng muốn chạy, Tạ Văn Húc buông Lục Yến đang đau đến mức sắp ngất đi, đứng dậy nhanh chóng đuổi theo, hung hăng bước tới đá mạnh vào lưng Nghiêm Đồng.
Nghiêm Đồng không đứng vững, ngã sấp xuống đất, bụng đập trúng vào góc bàn phía trước, đau đến mức hắn ta không thể phát ra tiếng, trên quần lập tức chảy ra máu...
"Vì cậu, tôi đã mất hết tất cả, mất đi người tôi yêu thật sự, hiện tại gần như không còn gì cả, mà cậu lại muốn một mình yên ổn rời khỏi đây, dựa vào cái gì? Có một người cha nói dối không biết xấu hổ như cậu, đứa trẻ này tốt nhất là không nên ra đời. Nghiêm Đồng, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá cho tất cả những gì cậu đã làm."
Tạ Văn Húc đỏ bừng hai mắt, nhìn chằm chằm Nghiêm Đồng ngã sấp xuống, ánh mắt đầy sát khí.
________________
Chương trước Chương tiếp
Loading...