Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 8



Phương Tử Dương nói chuyện căn bản là không có ý tứ mịt mờ gì hết, phàm là người bình thường đều có thể nghe hiểu hàm nghĩ trong đó.
Đây là biểu thị cậu hoài nghi những người này đều là do Nghiêm Đồng sai khiến, chỉ là bởi vì tạm thời không có chứng cứ cụ thể, cậu mới không có cách nào đối phó với hắn như đám người Từ Gia Khánh mà thôi.
Đương nhiên cũng có người không tin, nhất thời phẫn nộ mắng lên. Dù sao thì thanh danh của Phương Tử Dương cùng Nghiêm Đồng thực sự chênh lệch quá lớn.
Cho dù hôm nay thái độ của Phương Tử Dương đối với sự kiện bạo lực học đường đều rất thông minh lý trí, cậu là bị oan uổng. Nhưng trước đây cậu cũng rất hung hăng tùy hứng, ỷ thế hiếp người, mười phần thì có tám phần là sự thật, nhân phẩm kém cỏi không thể sửa đổi.
Mà Nghiêm Đồng từ sau vụ bạo lực học đường, nhóm cư dân mạng bới lại mọi chuyện, phát hiện hắn là một thiếu niên thiện lương xinh đẹp, nỗ lực thông minh.
Là một người sinh ra trong gia đình bình thường, lại có thể học ở một ngôi trường toàn học sinh có quyền có thế, hắn không chỉ có thành tích tốt, nhân phẩm tốt, mà các bạn học của hắn đều không có gì để nói xấu hắn.
Cho dù Phương Tử Dương có rửa sạch oan khuất từ sự kiện bắt nạt bạn học, thì cậu cũng không thể khiến người yêu thích, chứ nói chi đến hiện tại cậu lại giội nước bẩn cho người ta.
Thực sự là hơi quá đáng!
Phương Tử Dương nói xong liền trực tiếp đóng phòng phát sóng trực tiếp, căn bản không có ý tứ muốn xem bình luận nhục mạ, cũng không có kỳ vọng tất cả mọi người sẽ đứng về phe của cậu.
Cậu chỉ là ném ra một quả bom, một lá thư tuyên chiến, một hạt giống hoài nghi mà thôi.
Mà đúng như dự đoán, trên internet bởi vậy mà nổ tung một lần nữa.
...
"Cái quỷ gì? Phương Tử Dương đây ý là nói Nghiêm Đồng cố ý kêu Từ Gia Khánh hãm hại cậu ta sao? Sao có thể có khả năng?"
"Căn bản không có khả năng. Tôi đã từng xem qua tư liệu của Nghiêm Đồng, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ba tốt, từ tiểu học đến trung học, mỗi một thầy cô hay bạn học cũng có thể chứng minh điều đó."
"Tán thành, huống hồ với bối cảnh gia đình của Nghiêm Đồng có thể tác động đến Từ Gia Khánh? Tuy rằng trong nhà của Từ Gia Khánh không tính là hào môn, nhưng mà cũng rất có tiền, nơi nào có thể để người ra lệnh mạo hiểm phạm tội?"
"Lầu trên nói rất đúng. Hiện tại Từ Gia Khánh tuyệt đối là phạm tối, hắn cùng Nghiêm Đồng cơ hồ là không có giao tiếp gì, Nghiêm Đồng làm sao có thể chỉ thị cho hắn!"
"Chỉ bằng một cái sợi dây chỉ đỏ mà dám nói hưu nói vượn, Phương Tử Dương đây coi như là phỉ báng đi? Có nên báo cảnh sát bắt lại không? Ha ha!"
Với nhân duyên cùng với lý lịch của Nghiêm Đồng, mọi người căn bản không hề tin tưởng Phương Tử Dương, thậm chí còn vì vậy mà phẫn nộ.
Nhưng dù sao cũng có số ít người lý trí, dù sao cũng không phải ai cũng ngu cả, đâu phải ai cũng là anh hùng bàn phím.
"Ôi chao ôi chao ôi chao, chờ một chút a, các người đừng nói sớm như vậy, tôi cảm thấy là chuyện này có chút vấn đề a..."
"Tôi cũng nghĩ vậy, vừa nãy tôi đi xem lại tư liệu của Nghiêm Đồng và Từ Gia Khánh, trong mấy bức ảnh của bạn bè bọn họ đăng lên, tôi phát hiện trước đây đúng là Nghiêm Đồng từng mang dây tơ hồng đó! Mà hình của Từ Gia Khánh cũng có!"
"Này... chuyện này... Tuy rằng tôi cũng không quá thích Phương Tử Dương, nhưng nếu lời cậu ta nói là sự thật, Nghiêm Đồng và Từ Gia Khánh có quan hệ, Từ Gia Khánh lại độc ác như vậy, đâm sau lưng anh em tốt của mình, vậy thì có khi..."
"Chời má, Phương Tử Dương nói từ lúc cậu ta nhận thức Nghiêm Đồng thì liền bị xui xẻo, tôi cũng đi mò lại weibo của Phương Tử Dương thử xem, phát hiện đúng là có chuyện như vậy, sự trùng hợp này làm tôi phải suy nghĩ lại."
"Lầu trên, tên weibo của Phương Tử Dương là gì vậy? Để tôi đi nhìn thử xem!"
"Tên là Cục cưng chỉ thích làm trời làm đất  á, đi thôi đi thôi."
"Làm trời làm đất? Trời trời, sao lúc trước tôi không chú ý tới vậy, ha ha, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười là làm sao..."
"..."
...
Trên internet liên tục thảo luận các đề tài mới, mọi người ai cũng cho là mình đúng, tranh luận đến khí thế ngất trời.
Phương Tử Dương không thèm để ý đến những người đó, sau khi tắt máy tính, cậu liền dựa vào ghế, biểu tình vui vẻ nhẹ như mây giờ cũng biến mất, khuôn mặt hiện tại không chút cảm xúc, chỉ có hô hấp nhẹ nhàng đang biểu thị tâm tình bình tĩnh của cậu.
Trận chiến đầu tiên sau khi sống lại, báo cáo thắng lợi!
Cuộc đời của cậu có thể thay đổi, cậu sẽ không bao giờ xui xẻo giống như đời trước nữa, cậu không còn phải phẫn hận giãy giụa trong tuyệt vọng, tương lai của cậu sẽ tốt hơn.
Điện thoại trên bàn rung lên không ngừng, bên trên màn hình hiện dãy số và hai chữ "Ba ba" rõ ràng.
Đã vang lên mười mấy phút.
Nhưng mà Phương Tử Dương cũng không có ý định nhận điện thoại, cậu chỉ vô tình nhìn qua điện thoại, trên mặt một chút cảm xúc cũng không có. Trực tiếp tắt máy.
Phương Tử Dương dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Cậu cần phải nghỉ ngơi, thân thể cùng tinh thần cần tĩnh dưỡng mới khỏe được, từ lúc trọng sinh đến bây giờ, đã một ngày một đêm cậu chưa chợp mắt, có chút mệt mỏi.
Một khắc khi Phương Tử Dương nhắm mắt lại, quanh người cậu bỗng nhiên bị một ánh sáng kim quang nhàn nhạt bao phủ.
Ý thức lâm vào ngủ say...
Đây là một nơi kỳ quái.
Một địa phương tràn ngập sương mù màu trắng.
Chung quanh chỉ toàn sương mù trắng cùng một quyển thư tịch màu vàng đang lơ lửng giữa không trung, còn lại không còn gì nữa, yên tĩnh đến đáng sợ, như một thế giới hư vô.
Phương Tử Dương cứ đứng yên như vậy.
Cậu biết cậu là đang nằm mơ.
Cũng không phải suy đoán gì, chỉ là theo trực giác bản năng mà thôi, chỉ là so với bình thường cứ mơ mơ màng màng trong mộng cảnh, thì bây giờ ý thức của cậu càng thêm rõ ràng.
Đây là nơi nào? Sao cậu lại có giấc mộng kì quái như vậy? Còn biết rất rõ là mình đang nằm mơ?
Sau khi trải qua chuyện trọng sinh khó mà tin được, đối với tình huống hiện tại Phương Tử Dương cũng không có quá nhiều hoang mang, cậu tiếp thu rất bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn có thể lập tức suy nghĩ rất lí trí.
Dù sao thì làm gì còn có chuyện nào khiếp sợ hơn việc sống lại trở về quá khứ hơn nữa chứ?
Đánh giá hoàn cảnh xung quanh xong, cũng không có gì đặc biệt, sau cùng ánh mắt của Phương Tử Dương mới rơi xuống quyển bí tịch màu vàng giữa không trung.
"Một quyển sách màu vàng lơ lửng giữa không trung?"
Đồ vật dễ thấy như vậy, Phương Tử Dương không có lý do gì mà không tới xem.
Nếu như đã là giấc mơ, còn cảm giác được mộng cảnh mới mẻ như vậy, dù cho ý thức của cậu có tỉnh táo thì cũng không khỏi sinh ra chút hiếu kỳ.
Đi lại cầm lấy quyển sách lên. Phương Tử Dương nhìn thấy tên sách thì khóe miệng run rẩy một trận, nguyên nhân là vì... tên quyển sách này thật sự quá máu chó rồi đó.
<<Xuyên sách chi toàn thế giới đều yêu ta>>
Tuy rằng khóe miệng run rẩy, nhưng dưới sự bùng nổ thông tin ở xã hội hiện đại, cho dù ngày thường Phương Tử Dương không hay đọc truyện online cũng có thể đoán được ít nhiều nội dung từ cái tên sách này.
Mắc mớ gì để cậu mơ được cái nội dung kỳ quái như vậy...
Phương Tử Dương có chút không nói nên lời lại nghi hoặc mê mang.
Mà lòng hiếu kỳ lại khiến cậu không tự chủ mở sách ra, sau đó, cả người cậu đều ngây ra tại chỗ, sắc mặt dần dần tái nhợt, hai tay cầm sách cùng thân thể không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
【 Nghiêm Đồng không nhịn được vui sướng mà nhìn thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn ở trong gương, hắn không thể nào nghĩ tới, hắn bất quá chỉ ngủ một giấc, thế mà lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết, nguyên chủ thân thể này không chỉ giống hắn như đúc, mà tên cũng giống với hắn...】
【 Bất quá thật đáng tiếc, chủ nhân thân thể này chỉ là một người qua đường bình thường trong truyện! 】
【 Không sao cả, cho dù chỉ là một người qua đường không có quan hệ gì, mình đã biết được nội dung kịch bản phát triển, biết được công ty nào sẽ phát triển không ngừng, biết được nơi nào có người đang chán nản nhưng tương lai sẽ nổi tiếng, mình nhất định sẽ sống rất thoải mái ở thế giới này, dù sao thì bây giờ mình cũng được coi là con của trời nha, ha ha ha, xấu hổ quá đi...】
【 Đúng rồi, bàn tay vàng của Phương Tử Dương ở nơi nào nhỉ? Mình phải nghĩ cách tìm được trước, người có duyên nhặt được bảo bối, hiện tại đồ vật cũng không phải của Phương Tử Dương, mình cũng không tính là cướp đồ vật của người ta, ngược lại Phương Tử Dương là tiểu thiếu gia nhà hào môn, cũng không thiếu một cái bàn tay vàng... 】
【 Làm sao có khả năng! Mặt dây chuyền ngọc thạch không phải là Phương Tử Dương tiện tay mua sao? Làm sao lại biến thành đồ vật tổ truyền được! 】
【 Tiểu Đồng... Đi Phương gia... Lấy lại thứ thuộc về con... Phương Tử Dương không phải là tiểu thiếu gia Phương gia... Con mới phải... Thân phận Phương phu nhân Phương thiếu gia vốn phải là chúng ta, con nhất định phải đoạt lại đồ vật thuộc về chúng ta! 】
【 Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ nỗ lực! 】
【 Tiểu Đồng, đừng khóc, cái này không thể trách em. Đều là lỗi của Trịnh Nhã Đình, cái mụ điên kia, ai ngờ được cô ta lại ác độc như vậy, hại chết chị gái của mình, bây giờ còn muốn lợi dụng em để hại anh và ba ba. Bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc chân tướng cũng sáng tỏ, em không phải là em ruột của anh, em không cần phải trốn nữa, về nhà đi, ba ba vẫn luôn một mực chờ đợi em. 】
【 Ông ấy thật sự... Một mực chờ đợi em? 】
【 Đúng vậy, ba ba đang chờ em, vú Trương cũng đang chờ em, anh cũng đang chờ ngươi, mọi người trong nhà đều đang chờ em trở về. Tiểu Đồng, anh biết em cũng yêu ba ba có đúng hay không? Em yên tâm, hết thảy đều là hiểu lầm, chúng ta sẽ chúc phúc cho hai người. 】
...
Cả người Phương Tử Dương run rẩy nâng sách lên, cơ hồ là dùng hết khí lực mới xem hết quyển sách. Nội dung quyển sách rất nhiều, miêu tả một người vai chính tên là Nghiêm Đồng.
Một ngày nào đó, vị vai chính này ngủ dậy thì phát hiện bản thân xuyên vào một tiểu thuyết, biến thành một người qua đường a.
Kết quả là thân phận người qua đường này không đơn giản, vậy mà là con riêng lưu lạc ở bên ngoài của hào môn Phương gia ở Giang thị, vì giúp cho người mẹ đáng thương trở lại bên cạnh cha, lấy lại đồ vật thuộc về bọn họ, dứt khoác bước vào phân tranh trong hào môn, ai biết rằng lại bị mẹ của mình lợi dụng...
Ban đầu Phương Tử Dương chỉ cho rằng trùng tên trùng họ trong tiểu thuyết thôi, nhưng không ngờ càng xem càng kinh ngạc, cậu phát hiện nội dung trong sách thậm chí có hơn một nửa đã từng phát sinh ở đời trước!
...
Chương trước Chương tiếp
Loading...