Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại
Chương 76
"...Lúc đó tôi đang tham gia buổi tiệc chúc mừng do hiệu trưởng tổ chức tại khách sạn, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đàn em Thi, cô ấy nói rằng anh trai cô ấy, cũng là bạn cùng phòng và bạn học của tôi, Thi Lương Thần, muốn gặp riêng tôi để nói chuyện. Ban đầu tôi còn hơi do dự, vì đã muộn rồi, ban đêm không an toàn lắm, nhưng đàn em Thi nói rằng Lương Thần có một điều bất ngờ muốn dành cho tôi, nên tôi, tôi đã..."
"Lúc ấy bên cạnh tôi còn có bạn học khác, bọn họ có chút tò mò và lo lắng, nên cuối cùng để bạn học Quách Nhiên đi cùng tôi, thêm một người sẽ có thêm sự hỗ trợ."
"Ngày thường bên cạnh tôi kỳ thật đều có vệ sĩ, nhưng tôi thường ở nội trú, vệ sĩ chỉ theo tôi vào cuối tuần. Ngày đó tôi nghĩ cùng trường học nhiều người như vậy, chúc mừng xong sẽ trở về trường học, nên không gọi điện thoại cho vệ sĩ nữa."
"...Đàn em Thi để Quách Nhiên ở bên ngoài đợi, cô ấy và tôi cùng bước vào công viên. Nhưng chúng tôi chưa kịp đến nơi, nửa đường có mấy người chạy ra bắt chúng tôi, kéo lên xe tải."
"Chúng tôi cùng bị đưa đến một nhà máy bỏ hoang, nhưng bọn bắt cóc lại tách chúng tôi ra giam giữ... Tôi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của đàn em Thi từ phòng bên cạnh, tôi rất sợ, bọn họ còn định làm gì đó với tôi..."
"...Người như tôi luôn có khả năng bị bắt cóc rất cao, nên từ nhỏ tôi đã học một số kỹ năng tự vệ và chiến đấu ứng phó... Tôi giãy băng dính trên tay, dùng chiếc rìu cứu hỏa bỏ đi của nhà máy để chém một người trong số bọn họ..."
"Lúc đó đầu tôi trống rỗng, không biết gì cả, tôi chỉ nghĩ rằng dù có chết cũng không thỏa hiệp, muốn kéo theo mấy người cùng chết với tôi, nên tấn công rất quyết liệt."
"Những tên bắt cóc đó có lẽ không phải là chuyên nghiệp, việc bắt cóc chúng tôi có lẽ chỉ là lâm thời nảy lòng tham, tuy rằng bọn họ nhiều người, nhưng công kích liều lĩnh của tôi đã làm bọn họ sợ hãi, có lẽ vì sợ chết nên bọn họ che vết thương rồi bỏ chạy..."
"Sau khi tôi tỉnh táo lại, lại sang phòng bên cạnh tìm đàn em Thi, thì, thì cô ấy đã trở thành như bây giờ."
"Tất cả là do lỗi của tôi, nếu không phải vì tôi, đàn em Thi sẽ không phải nói quá nhiều lời kích động bọn bắt cóc, khiến bọn họ tức giận rồi nhắm vào cô ấy..."
***
"Hu hu, Tử Dương giờ thế nào rồi? Tôi nghe nói Thi Mỹ Cảnh đang được cấp cứu ở bệnh viện, Tử Dương còn đẹp hơn Thi Mỹ Cảnh nhiều, chắc chắn bọn bắt cóc sẽ không tha cho cậu ấy đâu hu hu."
"Bạn học Quách Nhiên, cậu bình tĩnh một chút, Phương Tử Dương cũng không có vấn đề gì lớn, cậu ta chỉ bị thương ngoài da và đả kích tinh thần... Bạn học Thi Mỹ Cảnh tương đối nghiêm trọng, nhưng trước mắt cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, cũng không gặp phải bạo lực về phương diện tình dục, tuy rằng thương thế tương đối nghiêm trọng, nhưng tình hình trước mắt coi như lạc quan. Xin cậu cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó, thuận tiện cho chúng tôi điều tra bọn bắt cóc."
"Được được được, để tôi nhớ lại, lúc đó tình huống như thế này... Người đó đã cướp điện thoại của tôi, tôi lập tức đuổi theo, nhưng mới chạy được vài bước thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Phương Tử Dương và Thi Mỹ Cảnh..."
"Nhưng khi tôi chạy đến thì đã muộn, Phương Tử Dương và Thi Mỹ Cảnh đã bị kéo lên chiếc xe tải nhỏ, biển số xe đã bị che lại nên tôi không thấy được... Sau đó, tôi lập tức chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó để gọi điện báo cảnh sát."
"Đúng đúng đúng, Thi Mỹ Cảnh gọi điện thoại đến, chúng tôi đều có mặt, chúng tôi đều nghe thấy..."
"Các chú cảnh sát, các cô cảnh sát, nhất định phải bắt được bọn họ, những kẻ này dám hành động ngang nhiên như vậy ngay dưới chân kinh thành, nếu để bọn họ trốn thoát, tương lai chắc chắn sẽ trở thành tội phạm nguy hiểm! Không biết còn bao nhiêu mỹ thiếu nữ mỹ thiếu niên phải gặp tai ương nữa. Hu hu, thật sự quá sợ hãi, hù chết tôi, tôi đều có bóng ma tâm lý, sắp bị bệnh tim rồi hu hu."
"...Bạn học Quách Nhiên, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Giờ cậu có thể về được rồi."
***
"Đúng đúng đúng, là như vậy, lúc đó tôi đang ngủ ở nhà, bỗng dưng bị tiếng gõ cửa làm tỉnh dậy, vừa mở cửa ra thì thấy thanh niên đó đã ngất xỉu ngay trước cửa, quần áo còn dính đầy máu, thật sự làm tôi suýt chết khiếp."
"Sau đó, tôi thấy tình hình không ổn lập tức báo cảnh sát."
***
"Em gái tôi nói với tôi, nếu gặp được người mình thích, mặc kệ có thành công hay không, ít nhất cũng phải thử để sau này không hối hận."
"Tôi có hơi do dự, nhưng em gái rất ủng hộ tôi, những nơi đó đều do cô ấy giúp sắp xếp, tôi rất cảm động, nên tôi quyết định nghe lời em gái, thử tỏ tình với Phương Tử Dương."
"Nhưng khi tôi đến công viên nhỏ, chờ mãi vẫn không thấy ai, cho đến khi sở cảnh sát gọi điện thoại cho tôi thì tôi mới biết đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy..."
"...Bệnh viện bên đó giờ thế nào rồi, có thể cho tôi biết được không? Mỹ Cảnh bây giờ như vậy, tôi thực sự cảm thấy có lỗi với bố mẹ, tất cả là vì tôi..."
"..."
Phương Tử Dương kéo lê cả người sưng nhẹ đi ra khỏi nhà máy bỏ hoang cầu cứu không bao lâu, cảnh sát đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường cùng với xe cứu thương 120, sau khi nhận được cuộc gọi của Quách Nhiên.
Do danh tính của Phương Tử Dương và tính chất nghiêm trọng của vụ việc, cảnh sát ngay lập tức tiến hành điều tra, không chậm trễ chút nào.
Trước hết, tất nhiên là phải bắt đầu từ lời khai của các nhân chứng.
Mặc dù bề ngoài có vẻ đây chỉ là một vụ bắt cóc đơn giản, nhưng trong mắt lão cảnh sát hình sự kinh nghiệm phong phú bên phía cảnh sát, lại nhạy bén ngửi được không đơn giản, trong mắt bọn họ vụ án này vô cùng đáng nghi, có vẻ như đây là một vụ việc được lên kế hoạch rất tỉ mỉ.
Thứ nhất, có quá nhiều sự trùng hợp đáng ngờ.
Thứ hai, bọn bắt cóc đã lái chiếc xe tải, điều này không thể là hành động ngẫu nhiên, từ công cụ gây án đến số người tham gia, cũng không phải hai chữ tạm thời có thể giải thích.
Thứ ba, khi cảnh sát điều tra các đoạn ghi hình giám sát trên tuyến đường vào tối hôm đó, bọn họ phát hiện rằng tất cả các đoạn ghi hình đều đã bị xóa.
Điều này rõ ràng là có vấn đề!
Có thể trực tiếp xóa tất cả video giám sát của một tuyến đường vào một ngày cụ thể không phải là chuyện đơn giản có thể làm được, điều này làm cảnh sát nhận ra rằng vụ bắt cóc này có lẽ không đơn giản.
Tuy nhiên, chưa kịp tiến hành điều tra sâu hơn, cục trưởng cục cảnh sát kinh thành đã nhận được cuộc gọi từ bộ phận đặc thù phía trên.
"Vụ bắt cóc Phương Tử Dương dừng ở đây, mau chóng kết thúc."
Bên trên chỉ đưa ra một câu.
Nhưng điều đó đủ để cục trưởng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Rõ ràng, những gì bọn họ suy đoán là đúng, vụ bắt cóc này có lẽ không đơn giản, đến mức bọn họ thậm chí không có quyền can thiệp.
Vì thế ngày hôm sau dựa theo quy trình thẩm vấn xong tất cả nhân viên liên quan đến vụ án, cảnh sát liền nhanh chóng kết án, hơn nữa đem tin tức đè xuống, không cho truyền thông nghe tin mà đến tiến hành đưa tin.
***
Vết thương của Phương Tử Dương tuy không nghiêm trọng, nhưng nhìn cũng vô cùng dọa người, cả người đều là vết bầm xanh tím.
Vì vậy, sau khi lấy lời khai, cậu cũng ở lại bệnh viện chờ kiểm tra toàn thân.
Đường Huân nghe được tin tức từ phòng thí nghiệm chạy tới, nhìn thấy em trai toàn thân xanh tím liền nhịn không được đỏ mắt, có chút tức giận lại đau lòng, "Tử Dương, trước đây anh đã nói với em rồi, hễ ra khỏi cổng trường là phải có vệ sĩ đi cùng, sao em không nghe lời anh? Còn cái dây chuyền anh tặng trước đây đâu? Sao em không dùng?"
"Anh, anh đừng trách em nữa được không, lúc đó em cũng sợ quá mà. Anh xem em bị thương như thế này rồi, anh không an ủi em mà còn trách em, anh không thương em nữa rồi..."
Phương Tử Dương cảm thấy có chút chột dạ, không dám dây dưa với Đường Huân về vấn đề này, chỉ có thể làm nũng để lảng tránh.
Đường Huân đâu nỡ trách mắng em trai, chỉ vì yêu nên mới trách, vừa nghe em trai dịu giọng, trái tim y cũng lập tức mềm nhũn.
Y dịu dàng bôi thuốc lên vết thương cho Phương Tử Dương, trong miệng Đường Huân cũng chỉ còn lại có an ủi, "Bên phía trường học đã xin nghỉ phép cho em rồi, em ngoan ngoãn ở lại bệnh viện làm kiểm tra toàn thân. Vụ việc bọn bắt cóc, anh sẽ xử lý, việc này không phải là ngẫu nhiên, anh nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu! Còn về Thi Mỹ Cảnh..."
Nói tới đây, Đường Huân dừng một chút, mới tiếp tục nói, "Bệnh viện nói có lẽ sau này sẽ phải nằm trên giường, phí điều trị và các vấn đề liên quan anh đã bàn bạc xong với anh trai cô ấy... Sau khi kiểm tra xong, em hãy đến thăm cô ấy nhé."
"Vâng, em biết rồi anh." Phương Tử Dương gật gật đầu, bàn tay giấu dưới chăn nắm thật chặt.
Đây là tác phẩm của cậu, tất nhiên cậu biết tình trạng của Thi Mỹ Cảnh bây giờ ra sao. Nhưng cậu không hối hận, bởi vì đó là điều cô ta đáng phải chịu.
Cho dù không tính kiếp trước Thi Mỹ Cảnh ích kỷ lợi dụng Thi Lương Thần mang đến thương tổn cho cậu, đời này, cậu cũng không phải là không cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta lại chẳng hề để tâm. Thay vì đổ lỗi cho hoàn cảnh, đúng hơn là mỗi người đều tự tạo ra cái cớ cho sự ích kỷ của mình.
Từ đầu đến cuối, mỗi quyết định của đối phương đều là lựa chọn của chính cô ta, bây giờ chỉ là phải gánh chịu hậu quả.
Nếu Thi Mỹ Cảnh thích dựng lên hình tượng mỹ nhân yếu đuối bệnh tật, thì cứ để cô ta đóng vai đó cả đời cũng được, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, đúng không?
Ánh mắt Phương Tử Dương dừng lại trên người Tạ Tranh đi vào phòng bệnh vẫn không nói chuyện.
Phương Tử Dương mím môi, rồi mới nở nụ cười với Đường Huân: "Anh, em muốn nói chuyện riêng với Tạ đại ca một lát, được không?"
Đường Huân không hiểu sao cậu lại yêu cầu như vậy. Thụy Khắc cũng không hiểu.
Vì thế hai người nhìn về phía Tạ Tranh, thấy Tạ Tranh gật đầu đồng ý, bọn họ mới rời đi.
***
Đợi đến khi toàn bộ phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Nụ cười trên mặt Phương Tử Dương không còn giữ được nữa, trong lòng như là bị đè một tảng đá thật lớn không thở nổi, giọng nói có chút khó khăn và khàn khàn, "Thật xin lỗi..."
Chỉ ba từ, không nói thêm gì, nhưng cả hai người trong phòng đều biết ba từ xin lỗi đó có ý nghĩa gì.
Tạ Tranh không phải là kẻ ngốc, cho dù bị tình cảm che mắt, nhưng đến mức này, anh cũng không thể tự lừa dối bản thân nữa, nhiều chuyện đã quá rõ ràng.
Phương Tử Dương đã lừa anh, bất ngờ đều là giả.
Hôm qua anh đã chờ đợi ở khách sạn suốt một buổi tối, nhưng cuối cùng không đợi được người mình mong đợi, chỉ đợi được một vụ bắt cóc kinh hoàng. Đường Huân có thể không nghĩ đến Phương Tử Dương, nhưng anh lại có thể liên tưởng đến chân tướng phía sau vụ án, dù sao tin tức Phương Tử Dương để lại cho anh thật sự quá rõ ràng.
"Tại sao lại làm như vậy?"
Ánh mắt thâm thúy của Tạ Tranh lộ vẻ giãy dụa.
Anh không có tức giận, anh chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu vì sao thiếu niên lại muốn cho anh thấy mặt này của cậu, vì sao lại phải dùng cách này... để từ chối anh.
"Bởi vì tôi không muốn anh thích tôi." Phương Tử Dương nhẹ nhàng nói.
Nhưng như một lưỡi dao đâm vào tim Tạ Tranh.
Phương Tử Dương ôm lấy hai chân, giọng nói trầm thấp, "Tạ đại ca, anh không nên thích tôi, chúng ta vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau. Ngay từ đầu, anh đã nên biết rằng tôi không hề đẹp đẽ như anh tưởng tượng, tôi chẳng ngoan ngoãn, chẳng nghe lời chút nào, trước mặt anh và anh tôi, tôi chỉ cố gắng tỏ ra như vậy để làm hai người vui lòng..."
"Tôi còn tàn nhẫn hơn anh tưởng, Thi Mỹ Cảnh chỉ là một trong những tác phẩm của tôi mà thôi. Sau này tôi sẽ còn làm những việc tàn nhẫn hơn nữa, nhưng tôi không hối hận, cũng không cảm thấy mình có lỗi chút nào."
"Tôi rất thù dai, nếu ai đụng đến tôi, thì kết cục chỉ có một. Đó là tất cả sẽ phải xuống địa ngục."
"Anh thích sự ngoan ngoãn của tôi, nhưng đó chỉ là mặt nạ. Thực sự, tôi đen tối vặn vẹo, để đạt được những gì tôi muốn, tôi có thể làm bất cứ điều gì... Thậm chí nếu anh không phải là bạn của anh tôi, tôi chắc chắn sẽ lợi dụng anh, để anh hiểu thế nào là không từ thủ đoạn, Tạ Tranh, anh hiểu không?"
Phương Tử Dương ngẩng đầu lên: "Trước đây anh đã khuyên tôi đừng để thù hận che mờ lý trí, nhưng tôi thật sự không thể làm được. Để trả thù, tôi sẵn sàng trở thành quỷ dữ."
Vậy nên, xin đừng thích tôi nữa, được không?
Một mình cậu là được rồi, kiếp này cậu không muốn liên lụy đến bất kỳ ai tốt đối với cậu nữa. Những điều này thật sự quá quý giá, quá quý giá.
Tạ Tranh nghe vậy không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào Phương Tử Dương rất lâu mới mở miệng, "Đây là lý do cậu từ chối tôi sao?"
"Điều này chẳng lẽ không thể trở thành lý do chí mạng nhất sao?" Phương Tử Dương khàn khàn nói, "Tạ Tranh, có một số việc tôi không thể nói rõ ràng với anh, điều duy nhất tôi có thể nói là giữa chúng ta sẽ không bao giờ có khả năng gì cả."
"Một tình cảm nhất thời không thể kéo dài suốt đời, chúng ta là những người khác nhau, không thể cùng đi chung một con đường. Tôi cũng sẽ không vì bất kỳ điều gì mà lung lay niềm tin của mình, càng không muốn thiêu thân lao đầu vào lửa."
"Tạ đại ca, những người thực sự có thể cùng nhau đi suốt đời, phần lớn không phải là vì yêu, mà là vì bọn họ phù hợp. Tôi không phù hợp với anh... Vậy nên, thực sự đừng thích tôi nữa, được không? Tình cảm của anh mang lại cho tôi là áp lực, không phải hạnh phúc, vì tôi sẽ làm nhiều chuyện khiến anh chán ghét."
Móng tay Phương Tử Dương siết chặt vào lòng bàn tay, cúi đầu cố gắng che giấu những giọt nước mắt muốn tuôn trào.
Kiếp trước đã trải qua biết bao chuyện, số lần cậu khóc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng về sau, trái tim cậu càng trở nên cứng rắn, ngay cả khi thất bại sụp đổ cũng không thể khiến cậu rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng bây giờ, cậu lại muốn khóc, rất muốn lớn tiếng khóc lên phát tiết.
Cậu không phải không có cảm tình với Tạ Tranh, nhưng dù cậu có chọn ai, thì người đó cũng không thể là Tạ Tranh, vì Tạ Tranh là một trong số ít những người thật lòng tốt với cậu.
Cậu cố gắng đè nén tình cảm trong lòng.
Giọng nói của Tạ Tranh đột nhiên lại vang lên, "Chưa thử sao em biết là không phù hợp? Em chưa từng hỏi, sao em biết tôi chỉ thích em vì sự ngoan ngoãn, đơn thuần?"
Thân thể Phương Tử Dương dừng lại.
Ánh mắt lạnh lùng trên mặt Tạ Tranh lần này lại dịu dàng chưa từng thấy.
"Nếu tôi chỉ thích em vì sự ngoan ngoãn, đơn thuần, thì tôi đã thích em từ lâu rồi. Dù sao trước đây em tuy có chút tính tình thiếu gia, có chút ngốc nghếch, lại còn thích Tạ Văn Húc, nhưng mỗi lần đến Tạ gia, em đều ngoan ngoãn ngượng ngùng. Nếu tôi chỉ thích em như vậy, thì ban đầu tôi đã đồng ý để em và Tạ Văn Húc đính hôn sao?"
"Cuốn nhật ký đó cũng là em cố tình cho tôi xem đúng không? Nhưng sao em lại chắc chắn rằng tôi không thể chấp nhận một ma quỷ?"
Phương Tử Dương chầm chậm ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Tạ Tranh đưa tay xoa đầu cậu, tiếp tục nói, "Nếu ban đầu tôi khuyên em, thì tự nhiên là vì tôi đã thấy được bộ mặt thật của em. Trong nguyên tắc của tôi, nhiều hành động của em không tốt lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể chấp nhận, vì tôi biết em khác với những ma quỷ thực sự, Phương Tử Dương không phải là một đứa trẻ hư..."
Anh thừa nhận, nhiều thủ đoạn của cậu thiếu đi sự quang minh chính đại và chính trực, cực đoan lại tàn nhẫn. Nhưng nếu đối phương thực sự tệ hại như vậy, cậu sẽ không vì lo lắng làm tổn thương anh mà chủ động vạch trần mặt nạ của mình để từ chối anh.
Trên đời này không có điều gì là hoàn toàn tốt hay xấu, thiếu niên quá tự ti, cũng nghĩ anh quá tốt đẹp.
Anh cũng không chính trực như cậu tưởng tượng, bọn họ không phải là người của hai thế giới khác nhau, bọn họ chính là cùng một loại người.
"Mặc dù tôi không biết trong lòng em có thù hận như thế nào, nhưng tôi có thể thấy rằng, tất cả những gì em làm đều là phản công thụ động. Nếu không có ai làm điều gì đó tổn thương em, em sẽ không tàn nhẫn với bọn họ như vậy. Tôi rất rõ em là người thế nào, không cần em phải nói với tôi em thực sự là ai."
"Anh làm sao biết được tôi chỉ là phản công thụ động, anh có bằng chứng không? Dù cho như vậy, tôi đã làm hỏng cuộc đời một cô gái tên Thi Mỹ Cảnh, khiến cả đời cô ta phải nằm trên giường bệnh, không thể nói được lời nào, tàn nhẫn như vậy, anh không cảm thấy tôi quá đáng sao?"
Hốc mắt Phương Tử Dương bỗng nhiên có chút ướt át, cậu quay đầu đi.
Bên dưới lớp chăn, tay cậu nắm chặt lại, cố gắng giữ bình tĩnh, không để niềm tin này làm cậu lung lay.
"Anh chỉ vì thích tôi, nên mới tìm lý do biện hộ cho tôi. Đây là kính lọc, nhưng dù anh có thể tiếp nhận thủ đoạn tàn nhẫn và hung ác như vậy, thì sao chứ? Tôi không thích anh, tôi..."
"Em định nói em thích người khác rồi sao? Chủ nhân của chiếc nhẫn đó?" Tạ Tranh ngắt lời.
Phương Tử Dương bỗng nhiên im lặng, nhìn người đàn ông có ánh mắt thâm thúy và ấm áp trước mặt, cậu thực sự cảm thấy mình quá ti tiện.
Trong lòng cậu tràn ngập tính toán, cậu chưa bao giờ nói một lời thật lòng với Tạ Tranh, nhưng Tạ Tranh luôn đối xử với cậu bằng sự bao dung và chân thành lớn nhất. Ngay cả khi chưa nhận lại anh trai, Tạ Tranh cũng đã rất tốt với cậu, bề ngoài có vẻ không quan tâm, nhưng trong những thời khắc mấu chốt, anh luôn giúp cậu.
Dù sao thì hình tượng của cậu đã sụp đổ đến mức này rồi, sụp đổ thêm chút nữa cũng không sao cả.
Phương Tử Dương hít một hơi thật sâu, "Không phải, tôi đã lừa anh, tôi không hề thích chủ nhân của chiếc nhẫn đó, tôi không thích ai cả. Xin lỗi Tạ đại ca, những gì tôi nói trước đây đều là giả dối, thực sự tôi muốn tìm chủ nhân của chiếc nhẫn, nhưng không phải vì tôi thích anh ấy..."
Lần này sắc mặt của Tạ Tranh cuối cùng cũng thay đổi.
Phương Tử Dương có chút không dám nhìn vào mắt của đối phương, cậu nhắm mắt lại, đẩy sự xấu hổ qua một bên, "Tôi tìm chủ nhân của chiếc nhẫn đó, chỉ đơn giản là muốn cùng anh ấy sinh một đứa con, chỉ là muốn sinh một đứa con với anh ấy thôi."
"Em, em vừa nói gì?"
Sắc mặt thay đổi của Tạ Tranh trực tiếp hóa đá.
Tại sao từng chữ trong câu nói của Phương Tử Dương anh đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau, anh lại không thể hiểu được?
Phương Tử Dương ôm đầu, nhớ lại đứa trẻ mà khi đến với thế giới này chưa kịp mở mắt đã rời đi, cậu nghẹn ngào nói, "Tôi không thể giải thích rõ với anh. Dù sao tôi cũng muốn sinh một đứa con với người đó, anh có thể coi tôi là điên, là ngốc, nhưng dù sao tôi cũng phải làm được điều đó. Kiếp này, tôi sẽ không thích bất cứ ai."
Khi đó, mặc dù đứa trẻ đến một cách không quang minh chính đại, nhưng nó đã mang đến cho cậu động lực để vượt qua những khoảng thời gian đen tối nhất.
Lý do cậu kiên quyết giữ đứa trẻ lại, ngoại trừ huyết mạch, kỳ thật còn có một tia tính toán không thuần khiết...
Cậu đã bị đuổi khỏi Phương gia chật vật thê thảm như vậy, trong lòng làm sao có thể không có oán khí? Lúc đó cậu muốn trả thù, muốn rửa sạch tất cả ủy khuất và nguyện vọng của mình, nhưng cậu lại không có bất kỳ tài chính hay bối cảnh nào, những người xung quanh cậu đều tránh xa cậu như tránh tà. Những người sẵn sàng giúp đỡ cậu lại không có khả năng.
Cuối cùng, cậu nghĩ đến người cha còn lại của đứa bé.
Từ chiếc nhẫn mà người đàn ông đó để lại, cậu đoán rằng người đàn ông phát sinh quan hệ với cậu chắc chắn có xuất thân không tầm thường, và tờ giấy ghi lời phụ trách sau đó càng chứng minh nhân phẩm của đối phương. Nếu cậu giữ đứa bé lại, thì người đó chắc chắn sẽ không thể vô tình như những người khác.
Cậu thừa nhận rằng suy nghĩ đó khi ấy rất điên rồ cực đoan, lợi dụng lại tính kế, nhưng đó thật sự là biện pháp duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra để lật ngược tình thế.
Ôm ý nghĩ như vậy, hơn nữa thời gian sau đó tình cảm đối với đứa bé ngày càng lớn, trong thời gian đó, cậu đã dựa vào hai lý do này để kiên trì.
Ai biết sau này hiện thực tàn nhẫn như vậy...
Đứa trẻ đó đối với cậu không chỉ đơn thuần là một đứa bé, mà còn là niềm hy vọng và niềm tin, đến bây giờ đã thành một loại khúc mắc trong lòng.
Sống lại không có nghĩa là có một cuộc đời mới.
Chỉ cần những khúc mắc trong lòng và hận thù kiếp trước chưa được giải quyết, cậu sẽ không bao giờ có một cuộc đời mới.
Phương Tử Dương nhìn chằm chằm vào Tạ Tranh, dùng chút dũng cảm ít ỏi còn lại để mỉm cười, "Tạ đại ca, anh thật sự biết Phương Tử Dương người mà anh yêu là người như thế nào sao? Anh hoàn toàn không biết, đời này tôi sẽ không yêu bất cứ ai, vì không ai có thể bước vào thế giới của tôi."
"Cho dù tôi có chọn ai đi nữa, người đó chắc chắn không phải là anh, vì tôi không thể chịu nổi tình cảm của anh, anh hiểu không..."
Đời này cậu hoàn toàn không thể có một người bạn đời chân chính được ràng buộc về tình cảm, vì những gì cậu đã làm người bình thường không thể hiểu được.
Ngay cả khi Tạ Tranh sẵn sàng chấp nhận tất cả những hành động điên rồ và thần kinh của cậu, cậu cũng không cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ chân tình của đối phương.
Không gian trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, Tạ đại ca, anh đi ra ngoài đi."
Phương Tử Dương nói xong thì nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu để tỏ ý không muốn nói chuyện thêm nữa.
Cậu đã nói rất rõ ràng, đau dài không bằng đau ngắn, dù Tạ Tranh có nói gì đi nữa, cậu cũng sẽ không dao động, đây là lòng tốt cuối cùng của cậu. Cậu có thể không ngần ngại trở nên tàn nhẫn độc ác, nhưng cậu nhất định không trở thành một người như Nghiêm Đồng, kẻ không có giới hạn và chơi đùa với tình cảm của người khác. Đó là người mà cậu ghét và căm hận nhất.
Không biết qua bao lâu.
Giọng nói của Tạ Tranh lại vang lên, "Vậy nên, cậu định để con của tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, hay để con của tôi gọi người khác là cha?"
Phương Tử Dương đang trốn trong chăn đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy: "Tạ Tranh, anh có ý gì!"
"Phương Tử Dương, tôi không thể thay đổi cậu, nhưng tôi có thể thay đổi chính mình. Vậy nên chúng ta hẹn hò đi, lấy kết hôn làm mục đích."
Tạ Tranh đưa tay giữ lấy đầu Phương Tử Dương, hơi thở nóng rực nghiêng xuống, cúi người hôn lên.
______________
"Lúc ấy bên cạnh tôi còn có bạn học khác, bọn họ có chút tò mò và lo lắng, nên cuối cùng để bạn học Quách Nhiên đi cùng tôi, thêm một người sẽ có thêm sự hỗ trợ."
"Ngày thường bên cạnh tôi kỳ thật đều có vệ sĩ, nhưng tôi thường ở nội trú, vệ sĩ chỉ theo tôi vào cuối tuần. Ngày đó tôi nghĩ cùng trường học nhiều người như vậy, chúc mừng xong sẽ trở về trường học, nên không gọi điện thoại cho vệ sĩ nữa."
"...Đàn em Thi để Quách Nhiên ở bên ngoài đợi, cô ấy và tôi cùng bước vào công viên. Nhưng chúng tôi chưa kịp đến nơi, nửa đường có mấy người chạy ra bắt chúng tôi, kéo lên xe tải."
"Chúng tôi cùng bị đưa đến một nhà máy bỏ hoang, nhưng bọn bắt cóc lại tách chúng tôi ra giam giữ... Tôi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của đàn em Thi từ phòng bên cạnh, tôi rất sợ, bọn họ còn định làm gì đó với tôi..."
"...Người như tôi luôn có khả năng bị bắt cóc rất cao, nên từ nhỏ tôi đã học một số kỹ năng tự vệ và chiến đấu ứng phó... Tôi giãy băng dính trên tay, dùng chiếc rìu cứu hỏa bỏ đi của nhà máy để chém một người trong số bọn họ..."
"Lúc đó đầu tôi trống rỗng, không biết gì cả, tôi chỉ nghĩ rằng dù có chết cũng không thỏa hiệp, muốn kéo theo mấy người cùng chết với tôi, nên tấn công rất quyết liệt."
"Những tên bắt cóc đó có lẽ không phải là chuyên nghiệp, việc bắt cóc chúng tôi có lẽ chỉ là lâm thời nảy lòng tham, tuy rằng bọn họ nhiều người, nhưng công kích liều lĩnh của tôi đã làm bọn họ sợ hãi, có lẽ vì sợ chết nên bọn họ che vết thương rồi bỏ chạy..."
"Sau khi tôi tỉnh táo lại, lại sang phòng bên cạnh tìm đàn em Thi, thì, thì cô ấy đã trở thành như bây giờ."
"Tất cả là do lỗi của tôi, nếu không phải vì tôi, đàn em Thi sẽ không phải nói quá nhiều lời kích động bọn bắt cóc, khiến bọn họ tức giận rồi nhắm vào cô ấy..."
***
"Hu hu, Tử Dương giờ thế nào rồi? Tôi nghe nói Thi Mỹ Cảnh đang được cấp cứu ở bệnh viện, Tử Dương còn đẹp hơn Thi Mỹ Cảnh nhiều, chắc chắn bọn bắt cóc sẽ không tha cho cậu ấy đâu hu hu."
"Bạn học Quách Nhiên, cậu bình tĩnh một chút, Phương Tử Dương cũng không có vấn đề gì lớn, cậu ta chỉ bị thương ngoài da và đả kích tinh thần... Bạn học Thi Mỹ Cảnh tương đối nghiêm trọng, nhưng trước mắt cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, cũng không gặp phải bạo lực về phương diện tình dục, tuy rằng thương thế tương đối nghiêm trọng, nhưng tình hình trước mắt coi như lạc quan. Xin cậu cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó, thuận tiện cho chúng tôi điều tra bọn bắt cóc."
"Được được được, để tôi nhớ lại, lúc đó tình huống như thế này... Người đó đã cướp điện thoại của tôi, tôi lập tức đuổi theo, nhưng mới chạy được vài bước thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Phương Tử Dương và Thi Mỹ Cảnh..."
"Nhưng khi tôi chạy đến thì đã muộn, Phương Tử Dương và Thi Mỹ Cảnh đã bị kéo lên chiếc xe tải nhỏ, biển số xe đã bị che lại nên tôi không thấy được... Sau đó, tôi lập tức chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó để gọi điện báo cảnh sát."
"Đúng đúng đúng, Thi Mỹ Cảnh gọi điện thoại đến, chúng tôi đều có mặt, chúng tôi đều nghe thấy..."
"Các chú cảnh sát, các cô cảnh sát, nhất định phải bắt được bọn họ, những kẻ này dám hành động ngang nhiên như vậy ngay dưới chân kinh thành, nếu để bọn họ trốn thoát, tương lai chắc chắn sẽ trở thành tội phạm nguy hiểm! Không biết còn bao nhiêu mỹ thiếu nữ mỹ thiếu niên phải gặp tai ương nữa. Hu hu, thật sự quá sợ hãi, hù chết tôi, tôi đều có bóng ma tâm lý, sắp bị bệnh tim rồi hu hu."
"...Bạn học Quách Nhiên, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Giờ cậu có thể về được rồi."
***
"Đúng đúng đúng, là như vậy, lúc đó tôi đang ngủ ở nhà, bỗng dưng bị tiếng gõ cửa làm tỉnh dậy, vừa mở cửa ra thì thấy thanh niên đó đã ngất xỉu ngay trước cửa, quần áo còn dính đầy máu, thật sự làm tôi suýt chết khiếp."
"Sau đó, tôi thấy tình hình không ổn lập tức báo cảnh sát."
***
"Em gái tôi nói với tôi, nếu gặp được người mình thích, mặc kệ có thành công hay không, ít nhất cũng phải thử để sau này không hối hận."
"Tôi có hơi do dự, nhưng em gái rất ủng hộ tôi, những nơi đó đều do cô ấy giúp sắp xếp, tôi rất cảm động, nên tôi quyết định nghe lời em gái, thử tỏ tình với Phương Tử Dương."
"Nhưng khi tôi đến công viên nhỏ, chờ mãi vẫn không thấy ai, cho đến khi sở cảnh sát gọi điện thoại cho tôi thì tôi mới biết đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy..."
"...Bệnh viện bên đó giờ thế nào rồi, có thể cho tôi biết được không? Mỹ Cảnh bây giờ như vậy, tôi thực sự cảm thấy có lỗi với bố mẹ, tất cả là vì tôi..."
"..."
Phương Tử Dương kéo lê cả người sưng nhẹ đi ra khỏi nhà máy bỏ hoang cầu cứu không bao lâu, cảnh sát đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường cùng với xe cứu thương 120, sau khi nhận được cuộc gọi của Quách Nhiên.
Do danh tính của Phương Tử Dương và tính chất nghiêm trọng của vụ việc, cảnh sát ngay lập tức tiến hành điều tra, không chậm trễ chút nào.
Trước hết, tất nhiên là phải bắt đầu từ lời khai của các nhân chứng.
Mặc dù bề ngoài có vẻ đây chỉ là một vụ bắt cóc đơn giản, nhưng trong mắt lão cảnh sát hình sự kinh nghiệm phong phú bên phía cảnh sát, lại nhạy bén ngửi được không đơn giản, trong mắt bọn họ vụ án này vô cùng đáng nghi, có vẻ như đây là một vụ việc được lên kế hoạch rất tỉ mỉ.
Thứ nhất, có quá nhiều sự trùng hợp đáng ngờ.
Thứ hai, bọn bắt cóc đã lái chiếc xe tải, điều này không thể là hành động ngẫu nhiên, từ công cụ gây án đến số người tham gia, cũng không phải hai chữ tạm thời có thể giải thích.
Thứ ba, khi cảnh sát điều tra các đoạn ghi hình giám sát trên tuyến đường vào tối hôm đó, bọn họ phát hiện rằng tất cả các đoạn ghi hình đều đã bị xóa.
Điều này rõ ràng là có vấn đề!
Có thể trực tiếp xóa tất cả video giám sát của một tuyến đường vào một ngày cụ thể không phải là chuyện đơn giản có thể làm được, điều này làm cảnh sát nhận ra rằng vụ bắt cóc này có lẽ không đơn giản.
Tuy nhiên, chưa kịp tiến hành điều tra sâu hơn, cục trưởng cục cảnh sát kinh thành đã nhận được cuộc gọi từ bộ phận đặc thù phía trên.
"Vụ bắt cóc Phương Tử Dương dừng ở đây, mau chóng kết thúc."
Bên trên chỉ đưa ra một câu.
Nhưng điều đó đủ để cục trưởng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Rõ ràng, những gì bọn họ suy đoán là đúng, vụ bắt cóc này có lẽ không đơn giản, đến mức bọn họ thậm chí không có quyền can thiệp.
Vì thế ngày hôm sau dựa theo quy trình thẩm vấn xong tất cả nhân viên liên quan đến vụ án, cảnh sát liền nhanh chóng kết án, hơn nữa đem tin tức đè xuống, không cho truyền thông nghe tin mà đến tiến hành đưa tin.
***
Vết thương của Phương Tử Dương tuy không nghiêm trọng, nhưng nhìn cũng vô cùng dọa người, cả người đều là vết bầm xanh tím.
Vì vậy, sau khi lấy lời khai, cậu cũng ở lại bệnh viện chờ kiểm tra toàn thân.
Đường Huân nghe được tin tức từ phòng thí nghiệm chạy tới, nhìn thấy em trai toàn thân xanh tím liền nhịn không được đỏ mắt, có chút tức giận lại đau lòng, "Tử Dương, trước đây anh đã nói với em rồi, hễ ra khỏi cổng trường là phải có vệ sĩ đi cùng, sao em không nghe lời anh? Còn cái dây chuyền anh tặng trước đây đâu? Sao em không dùng?"
"Anh, anh đừng trách em nữa được không, lúc đó em cũng sợ quá mà. Anh xem em bị thương như thế này rồi, anh không an ủi em mà còn trách em, anh không thương em nữa rồi..."
Phương Tử Dương cảm thấy có chút chột dạ, không dám dây dưa với Đường Huân về vấn đề này, chỉ có thể làm nũng để lảng tránh.
Đường Huân đâu nỡ trách mắng em trai, chỉ vì yêu nên mới trách, vừa nghe em trai dịu giọng, trái tim y cũng lập tức mềm nhũn.
Y dịu dàng bôi thuốc lên vết thương cho Phương Tử Dương, trong miệng Đường Huân cũng chỉ còn lại có an ủi, "Bên phía trường học đã xin nghỉ phép cho em rồi, em ngoan ngoãn ở lại bệnh viện làm kiểm tra toàn thân. Vụ việc bọn bắt cóc, anh sẽ xử lý, việc này không phải là ngẫu nhiên, anh nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu! Còn về Thi Mỹ Cảnh..."
Nói tới đây, Đường Huân dừng một chút, mới tiếp tục nói, "Bệnh viện nói có lẽ sau này sẽ phải nằm trên giường, phí điều trị và các vấn đề liên quan anh đã bàn bạc xong với anh trai cô ấy... Sau khi kiểm tra xong, em hãy đến thăm cô ấy nhé."
"Vâng, em biết rồi anh." Phương Tử Dương gật gật đầu, bàn tay giấu dưới chăn nắm thật chặt.
Đây là tác phẩm của cậu, tất nhiên cậu biết tình trạng của Thi Mỹ Cảnh bây giờ ra sao. Nhưng cậu không hối hận, bởi vì đó là điều cô ta đáng phải chịu.
Cho dù không tính kiếp trước Thi Mỹ Cảnh ích kỷ lợi dụng Thi Lương Thần mang đến thương tổn cho cậu, đời này, cậu cũng không phải là không cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta lại chẳng hề để tâm. Thay vì đổ lỗi cho hoàn cảnh, đúng hơn là mỗi người đều tự tạo ra cái cớ cho sự ích kỷ của mình.
Từ đầu đến cuối, mỗi quyết định của đối phương đều là lựa chọn của chính cô ta, bây giờ chỉ là phải gánh chịu hậu quả.
Nếu Thi Mỹ Cảnh thích dựng lên hình tượng mỹ nhân yếu đuối bệnh tật, thì cứ để cô ta đóng vai đó cả đời cũng được, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, đúng không?
Ánh mắt Phương Tử Dương dừng lại trên người Tạ Tranh đi vào phòng bệnh vẫn không nói chuyện.
Phương Tử Dương mím môi, rồi mới nở nụ cười với Đường Huân: "Anh, em muốn nói chuyện riêng với Tạ đại ca một lát, được không?"
Đường Huân không hiểu sao cậu lại yêu cầu như vậy. Thụy Khắc cũng không hiểu.
Vì thế hai người nhìn về phía Tạ Tranh, thấy Tạ Tranh gật đầu đồng ý, bọn họ mới rời đi.
***
Đợi đến khi toàn bộ phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Nụ cười trên mặt Phương Tử Dương không còn giữ được nữa, trong lòng như là bị đè một tảng đá thật lớn không thở nổi, giọng nói có chút khó khăn và khàn khàn, "Thật xin lỗi..."
Chỉ ba từ, không nói thêm gì, nhưng cả hai người trong phòng đều biết ba từ xin lỗi đó có ý nghĩa gì.
Tạ Tranh không phải là kẻ ngốc, cho dù bị tình cảm che mắt, nhưng đến mức này, anh cũng không thể tự lừa dối bản thân nữa, nhiều chuyện đã quá rõ ràng.
Phương Tử Dương đã lừa anh, bất ngờ đều là giả.
Hôm qua anh đã chờ đợi ở khách sạn suốt một buổi tối, nhưng cuối cùng không đợi được người mình mong đợi, chỉ đợi được một vụ bắt cóc kinh hoàng. Đường Huân có thể không nghĩ đến Phương Tử Dương, nhưng anh lại có thể liên tưởng đến chân tướng phía sau vụ án, dù sao tin tức Phương Tử Dương để lại cho anh thật sự quá rõ ràng.
"Tại sao lại làm như vậy?"
Ánh mắt thâm thúy của Tạ Tranh lộ vẻ giãy dụa.
Anh không có tức giận, anh chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu vì sao thiếu niên lại muốn cho anh thấy mặt này của cậu, vì sao lại phải dùng cách này... để từ chối anh.
"Bởi vì tôi không muốn anh thích tôi." Phương Tử Dương nhẹ nhàng nói.
Nhưng như một lưỡi dao đâm vào tim Tạ Tranh.
Phương Tử Dương ôm lấy hai chân, giọng nói trầm thấp, "Tạ đại ca, anh không nên thích tôi, chúng ta vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau. Ngay từ đầu, anh đã nên biết rằng tôi không hề đẹp đẽ như anh tưởng tượng, tôi chẳng ngoan ngoãn, chẳng nghe lời chút nào, trước mặt anh và anh tôi, tôi chỉ cố gắng tỏ ra như vậy để làm hai người vui lòng..."
"Tôi còn tàn nhẫn hơn anh tưởng, Thi Mỹ Cảnh chỉ là một trong những tác phẩm của tôi mà thôi. Sau này tôi sẽ còn làm những việc tàn nhẫn hơn nữa, nhưng tôi không hối hận, cũng không cảm thấy mình có lỗi chút nào."
"Tôi rất thù dai, nếu ai đụng đến tôi, thì kết cục chỉ có một. Đó là tất cả sẽ phải xuống địa ngục."
"Anh thích sự ngoan ngoãn của tôi, nhưng đó chỉ là mặt nạ. Thực sự, tôi đen tối vặn vẹo, để đạt được những gì tôi muốn, tôi có thể làm bất cứ điều gì... Thậm chí nếu anh không phải là bạn của anh tôi, tôi chắc chắn sẽ lợi dụng anh, để anh hiểu thế nào là không từ thủ đoạn, Tạ Tranh, anh hiểu không?"
Phương Tử Dương ngẩng đầu lên: "Trước đây anh đã khuyên tôi đừng để thù hận che mờ lý trí, nhưng tôi thật sự không thể làm được. Để trả thù, tôi sẵn sàng trở thành quỷ dữ."
Vậy nên, xin đừng thích tôi nữa, được không?
Một mình cậu là được rồi, kiếp này cậu không muốn liên lụy đến bất kỳ ai tốt đối với cậu nữa. Những điều này thật sự quá quý giá, quá quý giá.
Tạ Tranh nghe vậy không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào Phương Tử Dương rất lâu mới mở miệng, "Đây là lý do cậu từ chối tôi sao?"
"Điều này chẳng lẽ không thể trở thành lý do chí mạng nhất sao?" Phương Tử Dương khàn khàn nói, "Tạ Tranh, có một số việc tôi không thể nói rõ ràng với anh, điều duy nhất tôi có thể nói là giữa chúng ta sẽ không bao giờ có khả năng gì cả."
"Một tình cảm nhất thời không thể kéo dài suốt đời, chúng ta là những người khác nhau, không thể cùng đi chung một con đường. Tôi cũng sẽ không vì bất kỳ điều gì mà lung lay niềm tin của mình, càng không muốn thiêu thân lao đầu vào lửa."
"Tạ đại ca, những người thực sự có thể cùng nhau đi suốt đời, phần lớn không phải là vì yêu, mà là vì bọn họ phù hợp. Tôi không phù hợp với anh... Vậy nên, thực sự đừng thích tôi nữa, được không? Tình cảm của anh mang lại cho tôi là áp lực, không phải hạnh phúc, vì tôi sẽ làm nhiều chuyện khiến anh chán ghét."
Móng tay Phương Tử Dương siết chặt vào lòng bàn tay, cúi đầu cố gắng che giấu những giọt nước mắt muốn tuôn trào.
Kiếp trước đã trải qua biết bao chuyện, số lần cậu khóc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng về sau, trái tim cậu càng trở nên cứng rắn, ngay cả khi thất bại sụp đổ cũng không thể khiến cậu rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng bây giờ, cậu lại muốn khóc, rất muốn lớn tiếng khóc lên phát tiết.
Cậu không phải không có cảm tình với Tạ Tranh, nhưng dù cậu có chọn ai, thì người đó cũng không thể là Tạ Tranh, vì Tạ Tranh là một trong số ít những người thật lòng tốt với cậu.
Cậu cố gắng đè nén tình cảm trong lòng.
Giọng nói của Tạ Tranh đột nhiên lại vang lên, "Chưa thử sao em biết là không phù hợp? Em chưa từng hỏi, sao em biết tôi chỉ thích em vì sự ngoan ngoãn, đơn thuần?"
Thân thể Phương Tử Dương dừng lại.
Ánh mắt lạnh lùng trên mặt Tạ Tranh lần này lại dịu dàng chưa từng thấy.
"Nếu tôi chỉ thích em vì sự ngoan ngoãn, đơn thuần, thì tôi đã thích em từ lâu rồi. Dù sao trước đây em tuy có chút tính tình thiếu gia, có chút ngốc nghếch, lại còn thích Tạ Văn Húc, nhưng mỗi lần đến Tạ gia, em đều ngoan ngoãn ngượng ngùng. Nếu tôi chỉ thích em như vậy, thì ban đầu tôi đã đồng ý để em và Tạ Văn Húc đính hôn sao?"
"Cuốn nhật ký đó cũng là em cố tình cho tôi xem đúng không? Nhưng sao em lại chắc chắn rằng tôi không thể chấp nhận một ma quỷ?"
Phương Tử Dương chầm chậm ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Tạ Tranh đưa tay xoa đầu cậu, tiếp tục nói, "Nếu ban đầu tôi khuyên em, thì tự nhiên là vì tôi đã thấy được bộ mặt thật của em. Trong nguyên tắc của tôi, nhiều hành động của em không tốt lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể chấp nhận, vì tôi biết em khác với những ma quỷ thực sự, Phương Tử Dương không phải là một đứa trẻ hư..."
Anh thừa nhận, nhiều thủ đoạn của cậu thiếu đi sự quang minh chính đại và chính trực, cực đoan lại tàn nhẫn. Nhưng nếu đối phương thực sự tệ hại như vậy, cậu sẽ không vì lo lắng làm tổn thương anh mà chủ động vạch trần mặt nạ của mình để từ chối anh.
Trên đời này không có điều gì là hoàn toàn tốt hay xấu, thiếu niên quá tự ti, cũng nghĩ anh quá tốt đẹp.
Anh cũng không chính trực như cậu tưởng tượng, bọn họ không phải là người của hai thế giới khác nhau, bọn họ chính là cùng một loại người.
"Mặc dù tôi không biết trong lòng em có thù hận như thế nào, nhưng tôi có thể thấy rằng, tất cả những gì em làm đều là phản công thụ động. Nếu không có ai làm điều gì đó tổn thương em, em sẽ không tàn nhẫn với bọn họ như vậy. Tôi rất rõ em là người thế nào, không cần em phải nói với tôi em thực sự là ai."
"Anh làm sao biết được tôi chỉ là phản công thụ động, anh có bằng chứng không? Dù cho như vậy, tôi đã làm hỏng cuộc đời một cô gái tên Thi Mỹ Cảnh, khiến cả đời cô ta phải nằm trên giường bệnh, không thể nói được lời nào, tàn nhẫn như vậy, anh không cảm thấy tôi quá đáng sao?"
Hốc mắt Phương Tử Dương bỗng nhiên có chút ướt át, cậu quay đầu đi.
Bên dưới lớp chăn, tay cậu nắm chặt lại, cố gắng giữ bình tĩnh, không để niềm tin này làm cậu lung lay.
"Anh chỉ vì thích tôi, nên mới tìm lý do biện hộ cho tôi. Đây là kính lọc, nhưng dù anh có thể tiếp nhận thủ đoạn tàn nhẫn và hung ác như vậy, thì sao chứ? Tôi không thích anh, tôi..."
"Em định nói em thích người khác rồi sao? Chủ nhân của chiếc nhẫn đó?" Tạ Tranh ngắt lời.
Phương Tử Dương bỗng nhiên im lặng, nhìn người đàn ông có ánh mắt thâm thúy và ấm áp trước mặt, cậu thực sự cảm thấy mình quá ti tiện.
Trong lòng cậu tràn ngập tính toán, cậu chưa bao giờ nói một lời thật lòng với Tạ Tranh, nhưng Tạ Tranh luôn đối xử với cậu bằng sự bao dung và chân thành lớn nhất. Ngay cả khi chưa nhận lại anh trai, Tạ Tranh cũng đã rất tốt với cậu, bề ngoài có vẻ không quan tâm, nhưng trong những thời khắc mấu chốt, anh luôn giúp cậu.
Dù sao thì hình tượng của cậu đã sụp đổ đến mức này rồi, sụp đổ thêm chút nữa cũng không sao cả.
Phương Tử Dương hít một hơi thật sâu, "Không phải, tôi đã lừa anh, tôi không hề thích chủ nhân của chiếc nhẫn đó, tôi không thích ai cả. Xin lỗi Tạ đại ca, những gì tôi nói trước đây đều là giả dối, thực sự tôi muốn tìm chủ nhân của chiếc nhẫn, nhưng không phải vì tôi thích anh ấy..."
Lần này sắc mặt của Tạ Tranh cuối cùng cũng thay đổi.
Phương Tử Dương có chút không dám nhìn vào mắt của đối phương, cậu nhắm mắt lại, đẩy sự xấu hổ qua một bên, "Tôi tìm chủ nhân của chiếc nhẫn đó, chỉ đơn giản là muốn cùng anh ấy sinh một đứa con, chỉ là muốn sinh một đứa con với anh ấy thôi."
"Em, em vừa nói gì?"
Sắc mặt thay đổi của Tạ Tranh trực tiếp hóa đá.
Tại sao từng chữ trong câu nói của Phương Tử Dương anh đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau, anh lại không thể hiểu được?
Phương Tử Dương ôm đầu, nhớ lại đứa trẻ mà khi đến với thế giới này chưa kịp mở mắt đã rời đi, cậu nghẹn ngào nói, "Tôi không thể giải thích rõ với anh. Dù sao tôi cũng muốn sinh một đứa con với người đó, anh có thể coi tôi là điên, là ngốc, nhưng dù sao tôi cũng phải làm được điều đó. Kiếp này, tôi sẽ không thích bất cứ ai."
Khi đó, mặc dù đứa trẻ đến một cách không quang minh chính đại, nhưng nó đã mang đến cho cậu động lực để vượt qua những khoảng thời gian đen tối nhất.
Lý do cậu kiên quyết giữ đứa trẻ lại, ngoại trừ huyết mạch, kỳ thật còn có một tia tính toán không thuần khiết...
Cậu đã bị đuổi khỏi Phương gia chật vật thê thảm như vậy, trong lòng làm sao có thể không có oán khí? Lúc đó cậu muốn trả thù, muốn rửa sạch tất cả ủy khuất và nguyện vọng của mình, nhưng cậu lại không có bất kỳ tài chính hay bối cảnh nào, những người xung quanh cậu đều tránh xa cậu như tránh tà. Những người sẵn sàng giúp đỡ cậu lại không có khả năng.
Cuối cùng, cậu nghĩ đến người cha còn lại của đứa bé.
Từ chiếc nhẫn mà người đàn ông đó để lại, cậu đoán rằng người đàn ông phát sinh quan hệ với cậu chắc chắn có xuất thân không tầm thường, và tờ giấy ghi lời phụ trách sau đó càng chứng minh nhân phẩm của đối phương. Nếu cậu giữ đứa bé lại, thì người đó chắc chắn sẽ không thể vô tình như những người khác.
Cậu thừa nhận rằng suy nghĩ đó khi ấy rất điên rồ cực đoan, lợi dụng lại tính kế, nhưng đó thật sự là biện pháp duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra để lật ngược tình thế.
Ôm ý nghĩ như vậy, hơn nữa thời gian sau đó tình cảm đối với đứa bé ngày càng lớn, trong thời gian đó, cậu đã dựa vào hai lý do này để kiên trì.
Ai biết sau này hiện thực tàn nhẫn như vậy...
Đứa trẻ đó đối với cậu không chỉ đơn thuần là một đứa bé, mà còn là niềm hy vọng và niềm tin, đến bây giờ đã thành một loại khúc mắc trong lòng.
Sống lại không có nghĩa là có một cuộc đời mới.
Chỉ cần những khúc mắc trong lòng và hận thù kiếp trước chưa được giải quyết, cậu sẽ không bao giờ có một cuộc đời mới.
Phương Tử Dương nhìn chằm chằm vào Tạ Tranh, dùng chút dũng cảm ít ỏi còn lại để mỉm cười, "Tạ đại ca, anh thật sự biết Phương Tử Dương người mà anh yêu là người như thế nào sao? Anh hoàn toàn không biết, đời này tôi sẽ không yêu bất cứ ai, vì không ai có thể bước vào thế giới của tôi."
"Cho dù tôi có chọn ai đi nữa, người đó chắc chắn không phải là anh, vì tôi không thể chịu nổi tình cảm của anh, anh hiểu không..."
Đời này cậu hoàn toàn không thể có một người bạn đời chân chính được ràng buộc về tình cảm, vì những gì cậu đã làm người bình thường không thể hiểu được.
Ngay cả khi Tạ Tranh sẵn sàng chấp nhận tất cả những hành động điên rồ và thần kinh của cậu, cậu cũng không cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ chân tình của đối phương.
Không gian trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, Tạ đại ca, anh đi ra ngoài đi."
Phương Tử Dương nói xong thì nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu để tỏ ý không muốn nói chuyện thêm nữa.
Cậu đã nói rất rõ ràng, đau dài không bằng đau ngắn, dù Tạ Tranh có nói gì đi nữa, cậu cũng sẽ không dao động, đây là lòng tốt cuối cùng của cậu. Cậu có thể không ngần ngại trở nên tàn nhẫn độc ác, nhưng cậu nhất định không trở thành một người như Nghiêm Đồng, kẻ không có giới hạn và chơi đùa với tình cảm của người khác. Đó là người mà cậu ghét và căm hận nhất.
Không biết qua bao lâu.
Giọng nói của Tạ Tranh lại vang lên, "Vậy nên, cậu định để con của tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, hay để con của tôi gọi người khác là cha?"
Phương Tử Dương đang trốn trong chăn đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy: "Tạ Tranh, anh có ý gì!"
"Phương Tử Dương, tôi không thể thay đổi cậu, nhưng tôi có thể thay đổi chính mình. Vậy nên chúng ta hẹn hò đi, lấy kết hôn làm mục đích."
Tạ Tranh đưa tay giữ lấy đầu Phương Tử Dương, hơi thở nóng rực nghiêng xuống, cúi người hôn lên.
______________