Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại
Chương 62
Bầu không khí trong sảnh đường Tạ gia đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Mấy vị cổ đông của tập đoàn và chi thứ hai của Tạ gia nghe Tạ Tranh nói muốn rút khỏi Tạ thị, biểu cảm của bọn họ đều có chút khó coi.
Đặc biệt là chi thứ hai của Tạ gia.
Mặc dù bọn họ muốn kéo Tạ Tranh khỏi vị trí nắm quyền và thay bằng người của chi thứ hai của mình, nhưng không có nghĩa là bọn họ muốn nháo đến mức ngươi chết ta sống để Tạ Tranh rời đi. Bọn họ chỉ muốn giành quyền kiểm soát gia tộc mà thôi.
Phải biết là bọn họ thật sự không hòa hợp với chi chính, nhưng về năng lực của Tạ Tranh, bọn họ vẫn thừa nhận.
Chuyện Tạ Tranh bị hạ bệ và Tạ Tranh rời đi hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Trường hợp đầu tiên là Tạ Tranh bị hạ bệ nhưng vẫn ở lại Tạ thị làm việc, chỉ có sự thay đổi trong phân phối lợi ích cuối cùng, còn trường hợp thứ hai là Tạ Tranh rời đi, đồng nghĩa với việc Tạ thị sẽ phân gia.
Tuy nói là phân gia thì mọi người sẽ thoải mái, nhưng tài sản bị giảm sút đồng nghĩa với việc lợi ích cũng sẽ giảm. Suy cho cùng, vốn đầu tư và lợi nhuận luôn liên quan mật thiết với nhau.
Đừng quên rằng, bất kể bọn họ làm gì, cổ phần trong tay chi chính vẫn không thay đổi.
Trừ khi chi thứ hai có thể lấy được cổ phần trong tay chi chính, thì việc Tạ Tranh rời đi hay không cũng không quan trọng nữa. Nếu không, cổ phần trong tay chi chính bị bán ra ngoài, thì tập đoàn Tạ thị sau này có còn là của Tạ gia hay không lại là một vấn đề...
Mấy vị cổ đông của tập đoàn cũng không muốn để Tạ Tranh rời đi, nếu nói thật lòng thì những năm qua Tạ Tranh đã dẫn dắt Tạ thị rất tốt. Bọn họ chỉ muốn có thêm nhiều lợi ích hơn nên mới ủng hộ chi thứ hai lên nắm quyền.
Ngay lập tức, giọng điệu của hai bên không khỏi dịu lại.
"Tạ Tranh, bây giờ chúng ta chỉ đang thảo luận về việc chọn người quyết định của gia tộc, mục tiêu là để Tạ gia phát triển tốt hơn, không phải trách anh điều gì. Anh không cần phải kích động như vậy."
"Đúng vậy, bất kể chi chính và chi thứ hai làm gì, đều là vấn đề nội bộ. Anh không cần biến nó trở thành chuyện chia tách gia tộc. Nếu tổ tiên biết chuyện này dưới suối vàng, chắc chắn sẽ rất tức giận."
"Vị trí quyết định này nên để người có năng lực đảm nhiệm. Hiện nay chi chính của các anh không còn nhiều nhân tài, chi thứ hai chúng tôi bổ sung cũng là vì nghĩ cho gia tộc. Đợi chi chính của các anh có nhân tài thì lại cạnh tranh, sự cạnh tranh lành mạnh như vậy mới giúp Tạ gia phát triển tốt hơn, đúng không?"
Một số người lớn tuổi trong chi thứ hai bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ.
Dù chi thứ hai có mâu thuẫn thế nào đi chăng nữa, Tạ gia tuyệt đối không thể phân gia, vì phân gia đồng nghĩa với tài sản bị giảm xuống, điều này không có lợi cho cả hai bên.
Mấy vị cổ đông của tập đoàn cũng gật đầu: "Tạ tổng, mọi người đều là doanh nhân, không thể từ bỏ tiền bạc. Hay là anh xem qua các tài nguyên mà bên Chu nữ sĩ bọn họ đưa ra, rồi chúng ta tiếp tục thảo luận? Tạ tổng, chúng tôi đảm bảo rằng những tài nguyên đó chắc chắn sẽ giúp Tạ thị trở thành một điểm nhấn trong thời đại thế kỷ mới, cùng sáng tạo vinh quang..."
"Cùng sáng tạo vinh quang? Chắc là đến lúc đó vắt chanh bỏ vỏ?"
Ánh mắt Tạ Tranh lạnh lùng, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh đưa ra mấy lá đơn từ chức, ném lên bàn: "Nếu các người đã quyết định rồi, thì không cần nói những lời vô nghĩa này nữa. Đây là đơn từ chức của tất cả các quản lý ở công ty thuộc chi chính của chúng tôi. Từ hôm nay, chi chính của Tạ gia không còn là thành viên của gia tộc Tạ gia nữa."
"Vấn đề tài sản hai chi đã phân chia từ trước không thay đổi, còn về cổ phần của chi chính chúng tôi trong Tạ thị... nếu chi thứ hai các người thực sự nghĩ cho gia tộc, nếu các người có thể trả giá, thì mua lại cổ phần của chi chính chúng tôi, nếu không trả nổi, thì đừng có bất kỳ ý kiến gì về việc chúng tôi bán cổ phần sau này."
"Thêm nữa..." Ánh mắt Tạ Tranh rơi vào nhóm người bên chi khác của Tạ gia đang ngồi phía sau.
"Còn các người chi khác, tôi không đề xuất gì. Ai muốn theo chi chính thì lần này đi cùng, ai không muốn rời khỏi Tạ gia cũng không sao, tùy các người tự quyết định."
"Bây giờ cho các người mười phút suy nghĩ, sau mười phút, ai muốn theo chi chính chúng tôi thì đứng sang bên trái."
Nói xong, Tạ Tranh không nói thêm lời nào nữa.
Những người chi chính tuy tức giận nhìn mọi người, nhưng không ai phản đối lời của Tạ Tranh.
Khi mâu thuẫn giữa hai chi bùng phát, tài sản của gia tộc đã được phân chia hoàn tất, chỉ còn lại cổ phần và quyền lực của Tạ thị. Giờ chi chính của bọn họ chỉ cần muốn bán cổ phần, thì việc phân gia này rất đơn giản.
"Vậy thì những chi khác hãy chọn đi."
Nhìn thấy đơn từ chức trên bàn, Chu nữ sĩ biết không còn khả năng thảo luận nữa, chỉ có thể lạnh lùng gật đầu.
Phân gia thì phân gia, bà ta không tin rằng không có Tạ Tranh và chi chính thì chi thứ hai của bọn họ không làm được việc. Có những tài liệu của Nghiêm Đồng trong tay, tài sản có giảm sút cũng không sao. Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ đưa Tạ thị vượt qua thời kỳ hoàng kim đã từng có.
Những năm qua chu thứ hai của bọn họ ở Tạ thị cũng không phải ăn không ngồi rồi, cho dù Tạ Tranh mang đi tất cả những người tài giỏi của chi chính đi thì sao? Bà ta không tin thiếu Tạ Tranh thì Tạ thị không thể hoạt động được!
Tranh đấu giữa chi chính và chi thứ hai như long tranh hổ đấu, tất nhiên sẽ là ngươi chết ta sống.
Những người ở chi thứ khác của Tạ gia thật sự đau đầu, lựa chọn này thực sự quá khó khăn, nếu chọn sai, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Người chi thứ khác bắt đầu thảo luận: "Phải làm sao đây? Đi theo chi chính hay ở lại với chi thứ hai?"
"Cần gì phải nghĩ? Tất nhiên là đi theo chi chính, năng lực của Tạ Tranh ai cũng thấy rõ, mấy năm qua Tạ thị có thể vượt qua bao nhiêu khó khăn, lần nào không phải là nhờ Tạ Tranh? Tạ Tranh được ông nội trực tiếp cầm tay chỉ dạy..."
"Nhưng dù Tạ Tranh có giỏi đến đâu, rời khỏi Tạ thị mà muốn bắt đầu lại cũng không dễ dàng. Dù anh ấy có chuẩn bị sẵn sàng, chi thứ hai ở đây cũng không phải ăn chay, làm sao để anh ấy phát triển yên ổn?"
"Đúng rồi, nghe nói lần này mấy vị cổ đông tập đoàn đều đứng về phía chi thứ hai, hình như chi thứ hai kéo được một vị đại lão bí ẩn, chính là người nghiên cứu ra thế giới giấc ngủ, chi thứ hai đã tiếp xúc, sau đó mới quyết định hợp tác với người đó..."
"Chi thứ hai lòng lang dạ sói, tôi không tin vào nhân phẩm của bọn họ, tôi đi theo chi chính."
"Tôi cũng vậy, những năm qua Tạ gia bị chi thứ hai làm tan rã, đi cùng chi thứ hai không biết sẽ bị giết chết như thế nào. Hơn nữa, gia đình chúng ta có quan hệ máu mủ gần gũi hơn với chi chính, tôi cũng đi theo chi chính."
"Các người thật ngốc, đây là tranh đấu giữa hai chi, không liên quan gì đến chúng ta. Giờ chi thứ hai rõ ràng là sắp phất lên, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?"
"Tôi không tin chi thứ hai, dù bỏ qua cơ hội, tôi cũng muốn cùng chi chính cùng nhau khai phá vùng đất mới."
"Chi chính mà rời khỏi Tạ thị chắc chắn sẽ gặp khó khăn, tôi, tôi vẫn ở lại với chi thứ hai..."
Mặc dù lợi ích chi thứ hai đưa ra rất hấp dẫn, nhưng không phải ai cũng vì lợi ích mà đánh mất lương tâm, nhẫn nhịn chịu đựng.
Hơn nữa, uy tín của Tạ Tranh trong Tạ gia bao năm qua không phải tuỳ tiện mà có.
Cuối cùng, sau một trận tranh cãi, khoảng một phần ba người chọn theo chi chính, trong số đó có những người tin vào khả năng của Tạ Tranh có thể Đông Sơn tái khởi, cũng có những người không tin vào phẩm hạnh của chi thứ hai, thà từ bỏ vinh quang để tránh xa tranh chấp, còn có một số người là vì quan hệ huyết thống gần gũi hơn với chi chính, vốn dĩ đã đối đầu với chi thứ hai.
Còn lại hai phần ba... lợi ích thật sự là rất mê hoặc, thực tế là như vậy.
Thấy mọi người đã quyết định xong.
Tạ Tranh cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, trực tiếp đứng dậy, "Được rồi, nếu mọi người đã chọn xong, thì từ hôm nay, chi chính của Tạ gia không còn liên quan gì đến Tạ thị nữa. Chúng tôi đi đây."
"Chờ chút!"
Chu nữ sĩ thấy vậy thì ngăn lại, "Cổ phần trong tay các người, chi thứ hai chúng tôi muốn mua lại, ngoài ra, nếu chia tách gia tộc, thì nhà cũ có vẻ chưa phân chia đúng không?"
"Đúng đúng, nhà cũ còn chưa biết phân cho ai."
"Đương nhiên là phân cho chi thứ hai, chi chính muốn rời khỏi Tạ thị, nhà cũ tự nhiên không còn thuộc về bọn họ."
"Các ông chú trong gia tộc đều ở lại, nhà cũ đương nhiên cũng phải giữ lại..."
Khi nhắc đến nhà cũ của Tạ gia, mọi người lập tức tinh thần chấn động, chi thứ hai và những người đứng về phía chi thứ hai đều lên tiếng khẳng định quyền sở hữu.
Đùa à, đừng tưởng rằng nhà cũ chỉ là một ngôi nhà đơn giản, nó đại diện cho danh dự của Tạ gia suốt trăm năm qua, là biểu tượng của quyền lực Tạ gia. Mất đi nhà cũ, chẳng khác gì mất đi cánh cửa giao tiếp với những thế hệ cũ của Tạ gia.
Một đám người không thể che giấu được bộ mặt xấu xí.
Những người chi chính trong lòng thầm khinh bỉ: Đám ngu xuẩn, tiểu nhân đắc chí, thật sự tưởng rằng đuổi chi chính đi là có thể chiếm đoạt hết mọi thứ của Tạ gia? Thật sự nghĩ nhà cũ là biểu tượng của Tạ gia sao? Đồ ngu.
"Muốn nhà cũ và cổ phần thì được, trong ba ngày, nếu tiền vào tài khoản đủ thì ký hợp đồng."
Mặt Tạ Tranh không biểu cảm liếc nhìn nhóm người chi thứ hai, rồi để lại câu này, sau đó bước nhanh rời đi.
Người của chi chính lập tức theo sau.
Từ đầu đến cuối, thái độ của Tạ Tranh rất bình tĩnh, không còn sắc bén như khi tranh quyền với chi thứ hai trước đây.
Điều này khiến những người còn lại ở chi thứ hai cảm thấy không yên tâm.
"Tạ Tranh đã đi rồi? Anh ta thật sự không quan tâm đến Tạ thị nữa sao?"
"Anh ta không tranh quyền sở hữu nhà cũ, sao tôi lại cảm thấy không yên tâm?"
"Anh ta có thể có chiêu gì chờ đợi chúng ta hay không?"
Mặc dù mọi thứ thành công suôn sẻ là chuyện tốt, nhưng quá dễ dàng khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Tạ Tranh không phải là người dễ bị bắt nạt, những năm trước khi tranh quyền với chi thứ hai, phương pháp của anh rất khủng bố sắc bén. Bây giờ lại dễ dàng để chi thứ hai thắng như vậy, sao cảm thấy có điều gì đó không đúng?
Chu nữ sĩ cũng không ngờ lần này Tạ Tranh lại dễ dàng hoàn thành mục đích của bà ta như vậy, bà ta còn đang chờ đấu khẩu với Tạ Tranh. Có phải Tạ Tranh có kế hoạch gì khác chờ bọn họ hay không?
Nhưng dù có kế hoạch gì đi nữa, có Tạ thị, có những tài liệu và đại lão bí ẩn, chi thứ hai bọn họ không sợ gì cả.
Nghĩ đến đây.
Chu nữ sĩ lạnh lùng quét mắt nhìn những người đang lo lắng, hừ một tiếng, "Sợ cái gì? Chi chính chỉ còn lại Tạ Tranh là người có thể gánh vác, dù cho bọn họ có kế hoạch gì đi nữa, rời khỏi Tạ thị thì không có gì cả! Những năm qua chúng ta ở Tạ thị đã bỏ ra không ít công sức, sao một Tạ Tranh lại làm các người sợ đến vậy? Nếu đã sợ như vậy, sao từ đầu không đi theo chi chính?!"
"Nhưng..." Trong lòng mọi người bất an, thái độ của Tạ Tranh thật sự quá kỳ quái.
"Không có nhưng. Đã đến mức này, chúng ta đã xé rách mặt rồi, dù Tạ Tranh có giỏi cách mấy, các người vẫn phải giữ vững tập đoàn. Chỉ cần vượt qua cơn bão này, bắt đầu kế hoạch nghiên cứu, chi chính thì có gì đáng sợ!"
Chu nữ sĩ vừa chỉ tay vừa quét mắt nhìn mọi người trong chi thứ hai.
Đến nước này, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, phải tiếp tục con đường đã chọn.
Chu nữ sĩ không hiểu nhiều về kinh doanh, nhưng vẫn có thể nắm bắt được phương hướng đại thể.
Cổ phần trong tay chi chính Tạ gia tuyệt đối không thể bán cho người khác, bao gồm cả mấy cổ đông của tập đoàn, nếu không chi thứ hai sẽ rơi vào tình thế bị kiềm chế, đến lúc đó liệu Tạ thị có còn là của Tạ gia nữa hay không, cũng là một vấn đề đáng suy nghĩ.
Chu nữ sĩ đương nhiên cũng không phải không nghĩ đến việc Tạ Tranh dễ dàng bán cổ phần cho chi thứ hai có phải là âm mưu gì không.
Nhưng dù trong lòng có cảm thấy không ổn, bọn họ cũng chỉ có thể cứng rắn mà mua, không thể để cổ phần trong tay Tạ Tranh rơi vào tay người khác được. Cho dù những cổ phần này có vấn đề gì, thì sau này tìm cách giải quyết, không thể nào vì Tạ Tranh ra đi mà khiến cả Tạ thị sụp đổ được?
Biết đâu Tạ Tranh thực sự đã bị bọn họ ép đến đường cùng rồi, nếu không trước đây sao Tạ Tranh lại có thể đồng ý nhận nuôi Tạ Văn Húc? Dù Tạ Tranh có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ là một người, sao có thể đấu lại được chi thứ hai đông nhân tài như bọn họ.
Hơn nữa chi thứ hai của bọn họ đã nắm được con bài lật ngược thế cờ, mặc cho Tạ Tranh phản kích thế nào, bọn họ cũng không sợ.
Cổ phần trong tay chi chính Tạ gia không ít, nhưng chi thứ hai đã lên kế hoạch nhiều năm, cùng hợp lực để lấy cổ phần từ phía Tạ Tranh cũng không phải là việc khó. Không có đủ tiền mặt cũng không sao, tài sản, bất động sản, đồ trang sức, đồ cổ của chi thứ hai cũng không ít.
Ngày hôm sau, chi thứ hai Tạ gia lập tức tìm đến, nhanh chóng tiến hành giao dịch cổ phần và nhà cũ với chi chính.
Tạ Tranh không nói gì, khi nhận được đủ tiền, lập tức chuyển giao cổ phần Tạ thị và quyền thừa kế nhà cũ cho chi thứ hai, đồng thời cũng giải trừ mối quan hệ nhận nuôi với Tạ Văn Húc.
Hai bên không có dị nghị, thủ tục tự nhiên cũng hoàn tất rất thuận lợi.
Khi tất cả thủ tục hoàn thành, Tạ Tranh và Tạ thị chính thức công bố tin tức về việc Tạ Tranh từ chức, cùng với thông tin về cuộc họp báo phân chia gia tộc và cắt đứt quan hệ giữa hai chi của Tạ gia.
Sự việc vừa xuất hiện đã làm cho mọi người khiếp sợ.
So với Phương gia trước đây, Tạ gia mới thực sự là gia tộc danh giá. Việc hai chi Tạ gia phân chia, thậm chí trực tiếp cắt đứt quan hệ, tình huống này khiến ai cũng có thể tưởng tượng được rằng chắc chắn đã xảy ra điều gì đó mờ ám trong Tạ gia.
Đặc biệt là Tạ Tranh còn trực tiếp từ chức khỏi Tạ thị. Điều này chắc chắn sẽ có tác động lớn đối với nhân mạch và ảnh hưởng trong giới.
Vì vậy, sự việc của Tạ gia không chỉ thu hút sự chú ý của những người thích theo dõi chuyện thị phi trong giới hào môn, mà còn là cả giới thượng lưu.
Mọi người đều không hiểu tại sao Tạ Tranh lại rời khỏi Tạ gia, bọn họ hoàn toàn không tin rằng với năng lực của Tạ Tranh, anh thực sự bị chi thứ hai Tạ gia đánh bại, lại còn rời đi trong tình trạng có vẻ thảm hại như thế, thật sự là Tạ Tranh mà bọn họ biết sao?
Đa số mọi người đều không tin, đặc biệt là những người có quan hệ thân thiết với Tạ Tranh. Đừng quên, Tạ Tranh được mệnh danh là cá mập ma quỷ trong giới kinh doanh.
Thực tế, ngay cả chi thứ hai Tạ gia cũng không tin rằng Tạ Tranh sẽ rời đi dễ dàng như vậy.
***
Quả nhiên là như vậy.
Ngày hôm sau cuộc họp báo về việc phân gia và cắt đứt quan hệ giữa hai chi Tạ gia, Tạ thị cũng nhận tin về chuyện có một nửa nhân viên đồng loạt xin thôi việc.
Sự việc đột ngột này vừa nằm trong dự đoán, vừa ngoài dự đoán.
Bọn họ biết là với năng lực và sức hút cá nhân của Tạ Tranh, có người đi theo anh là điều không có gì ngạc nhiên, nhưng bọn họ không ngờ lại có nhiều người đến như vậy!
Mà điều khiến người ta tức giận nhất là, hợp đồng của những người này lại tồn tại những vấn đề rất lớn, họn họ muốn đi, tập đoàn không thể dùng hợp đồng để ràng buộc, vì hợp đồng của những nhân viên này đều hết hạn vào tháng này.
Điều này có ý nghĩa gì?
Điều này có nghĩa là Tạ Tranh không phải bị bọn họ ép rời đi, mà chính là Tạ Tranh tự mình muốn đi!
"Hoàng tổng, hợp đồng của tất cả những nhân viên này đều không đúng, làm sao lại trùng hợp như vậy, mà hợp đồng của chúng ta đều ký mười năm một lần, những người này lại chỉ có năm năm, Tạ tổng chắc chắn đã lên kế hoạch rời khỏi tập đoàn từ lâu..."
Mấy vị cổ đông của tập đoàn bỗng nhiên có chút hoảng sợ.
Nếu Tạ Tranh đã lên kế hoạch rời khỏi Tạ thị từ năm năm trước, thì thủ đoạn của anh chắc chắn không chỉ là việc mang theo một vài nhân viên.
"Hoảng cái gì, những người này muốn đi thì để bọn họ đi, chúng ta vừa hay tiết kiệm thời gian thanh lọc, trực tiếp sắp xếp người mới lên thay."
Chu nữ sĩ đã có chuẩn bị tâm lý, đối với tình huống này không cảm thấy quá khó chấp nhận.
Những năm qua đối đầu với Tạ Tranh, nhiều lần thắng lợi đã khiến bà ta tự tin đầy mình, khi trước bà ta có thể ép Tạ Tranh nhận nuôi Tạ Văn Húc, giờ Tạ Tranh bị đuổi khỏi Tạ gia, còn có thể gây ra sóng gió lớn gì được nữa?
Bà ta đã đoán trước Tạ Tranh chắc chắn sẽ mang đi một phần nhân sự của tập đoàn, bà ta cũng đã có chuẩn bị.
"Trước hết sắp xếp người vào vị trí để ổn định công ty, sau đó lập tức kiểm tra sổ sách và tài liệu kinh doanh của tập đoàn, nếu Tạ Tranh muốn làm gì, chắc chắn sẽ nhắm vào những chỗ đó..."
"Được. Mọi người mau chóng hành động."
Mấy cổ đông của tập đoàn không còn cách nào, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tạ thị dù sao cũng đã tồn tại nhiều năm, cả tập đoàn cũng không phải do một mình Tạ Tranh quyết định, lần này tuy có nhiều nhân viên xin nghỉ việc, nhưng cũng không phải là đòn chí mạng, bọn họ đều có những người được đào tạo có thể kịp thời bổ sung, không đến mức khiến Tạ thị rơi vào khủng hoảng.
Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện mình đã sai lầm nghiêm trọng đến mức nào.
Trong những ngày không ngủ không nghỉ làm việc xuyên đêm, bọn họ kiểm tra sổ sách và tài liệu kinh doanh của tập đoàn, dù là hợp đồng bề ngoài hay thực tế hoạt động, đều không có vấn đề gì, không thể xảy ra tình trạng bùng nổ công việc hay lỗi dự án.
Nhưng điều không hay là, cuối cùng bọn họ phát hiện ra một điểm chung rất lớn ở phần lớn các hợp đồng nước ngoài.
Đó là tiền phạt vi phạm hợp đồng của những đơn đặt hàng nước ngoài này đều thấp đến đáng sợ!
Nói cách khác, điều này có nghĩa là nếu các đối tác trong những hợp đồng này vi phạm, tập đoàn của bọn họ sẽ phải đối mặt với một khoản tổn thất rất lớn.
"Những đơn hàng nước ngoài này đều do Tạ Tranh ký, anh ta, anh ta chắc chắn là cố ý..."
Một cổ đông nhỏ sắc mặt tái nhợt run rẩy.
Tất cả bọn họ đều đã bị Tạ Tranh gài bẫy.
Khi Tạ Tranh vừa vào tập đoàn, anh đã dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn làm cho bọn họ sợ hãi, không dám dễ dàng động vào. Sau đó không lâu anh còn thể hiện khả năng quản lý và kinh doanh đáng kinh ngạc, ký kết được vài đơn hàng nước ngoài có lợi nhuận rất lớn, thủ đoạn cây gậy gọt táo đã củng cố vị trí của anh trong tập đoàn.
Trong những năm tiếp theo, nhiều hợp đồng nước ngoài cũng đều do Tạ Tranh đàm phán.
Vì mỗi đơn hàng đều có lãi, mà ngoài mấy đơn hàng lớn dễ chú ý, phần còn lại đều là đơn hàng nhỏ không đáng kể, mọi người cũng không để ý lắm, yên tâm ngồi chờ chia lợi nhuận.
Nhưng bây giờ...
Cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra, một thư ký hoảng hốt la lên, "Hoàng tổng, Từ tổng, Trâu tổng, không xong rồi, bộ phận đơn hàng quốc tế vừa gọi điện, có mấy công ty nước ngoài muốn tạm ngừng hợp đồng, liên quan đến hơn một trăm đơn hàng!"
"Cạch."
Chiếc bút trong tay Chu nữ sĩ bị gãy.
"Còn gì nữa?"
"Còn có địa chỉ đất của tập đoàn, vừa mới bị phát hiện có cổ vật..."
Thư ký báo cáo run rẩy.
Làm bất động sản thì điều sợ nhất là đào được cổ vật hay lăng mộ cổ, một khi gặp phải chuyện này, không chỉ là công việc bị trì hoãn vô hạn, thậm chí có thể phải bồi thường khu đất đã đấu giá cao.
Một công ty nhỏ có nguồn vốn eo hẹp nếu gặp phải sẽ bị đè chết, tập đoàn lớn cũng không thể tránh khỏi mất một miếng thịt.
Lúc này, mấy vị cổ đông của tập đoàn cuối cùng không thể ngồi yên nữa, đồng loạt đứng dậy, hoảng hốt hỏi, "Là mảnh đất nào?"
Bất động sản là một trong những ngành kinh doanh chính của Tạ thị, mỗi mảnh đất phát triển đều không phải là kế hoạch nhỏ.
Thư ký run rẩy cơ thể, gần như sắp khóc, "Không, không phải một mảnh, mà là mấy mảnh. Chính là kế hoạch biệt thự và khu thương mại tại F thị, và kế hoạch Thủy Sơn Trang tại Y thị... Ba mảnh đất đều phát hiện cổ vật."
Rầm——
Mấy vị cổ đông của tập đoàn nghe vậy đồng loạt tối sầm mặt, suýt ngất.
Kế hoạch biệt thự và khu thương mại tại thành phố F, và kế hoạch Thủy Sơn Trang tại Y thị. Ba mảnh đất này là khoản đầu tư lớn của bộ phận bất động sản trong năm năm tới!
Chu nữ sĩ nghe vậy sắc mặt cũng lập tức thay đổi, nhanh chóng nhìn về phía thư ký, hoảng hốt nói, "Cô nói là mảnh đất tại F thị và Y thị? Vị trí cụ thể là ở đâu? Đưa hợp đồng cho tôi xem, nhanh lên!"
Thư ký bị tiếng hét của bà ta làm cho giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng chạy ra ngoài, lập tức mang mấy tệp tài liệu về.
Chu nữ sĩ nhận được tài liệu nhanh chóng lật xem.
Sau đó sắc mặt lập tức xanh lét.
Mấy vị cổ đông của tập đoàn thấy vậy thì hỏi, "Sao rồi? Mấy mảnh đất đó có vấn đề gì nữa không?"
"Có, có vấn đề lớn rồi!"
Chu nữ sĩ nhìn mấy vị cổ đông của tập đoàn, có chút tức giận nói, "Ngày nào các ông cũng ở công ty, ba dự án lớn thế này mà không tham gia chút nào sao? Ba mảnh đất này đều là của Tạ gia đấy!"
Nói cách khác, kế hoạch phát triển đất đai gì gì đó, chẳng qua là cái cớ để Tạ Tranh lấy vốn của tập đoàn mà thôi.
Bà ta vốn nghĩ rằng dù Tạ Tranh có chuẩn bị gì đó, muốn sau khi ra đi trả đũa bọn họ nặng nề, cũng không thể quá nghiêm trọng.
Dù sao nếu công ty xuất hiện vấn đề hoặc dự án gặp vấn đề, đến lúc đó cũng không thể trách bọn họ, người chịu trách nhiệm sẽ là Tạ Tranh, vì những vấn đề đó xảy ra trong thời gian Tạ Tranh đương nhiệm, Tạ Tranh sẽ không ngốc đến mức tự hại mình.
Nhưng bây giờ...
Chu nữ sĩ nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm.
Tạ Tranh thực sự là một kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn, có lẽ từ đầu anh đã không có ý định thừa kế Tạ thị! Những gì trước đây bị bọn họ ép buộc nhường nhịn đều là giả! Tất cả đều là giả!
Những năm qua Tạ Tranh thực sự chăm chỉ làm việc, nhưng nội dung công việc đó chính là cẩn thận di chuyển tài sản của Tạ thị!
"Các ông đúng là đồ ngu, Tạ Tranh làm nhiều chuyện dưới mắt các ông như vậy mà các ông không phát hiện ra chút nào? Ngày nào các ông cũng đến công ty cũng chỉ để dạo chơi sao?"
Chu nữ sĩ nhìn mấy vị cổ đông của tập đoàn, sắc mặt tối sầm.
"Thế người của chi thứ hai các người không phải cũng cài cắm nhiều người trong công ty mà không phát hiện ra sao? Còn mấy mảnh đất đó, đất của nhà các người đưa ra đấu giá mà các người lại không biết!"
Mấy vị cổ đông của tập đoàn cũng sắp tức chết, bọn họ hoàn toàn không biết rằng nội chiến của Tạ gia đã nghiêm trọng đến mức để Tạ Tranh dám trực tiếp từ bỏ Tạ gia, từ bỏ tập đoàn Tạ thị.
Bây giờ những tàn dư này không phải là bọn họ không thể thu dọn, nhưng thu dọn xong thì tổn thất chắc chắn rất lớn!
Đúng lúc này.
Thư ký báo cáo lại run rẩy giọng nói, đưa điện thoại trong tay ra, "Hoàng, Hoàng tổng, Từ tổng. Các ông, các ông mau xem tin tức, Tạ, Tạ tổng và Đường Huân trên Weibo tương tác..."
Chu nữ sĩ và mấy vị cổ đông lại thay đổi sắc mặt.
Giật lấy điện thoại, bọn họ đồng loạt nhìn vào màn hình điện thoại, lập tức không thở nổi.
Chỉ thấy trên Weibo.
Công nghệ Tân Thế Giới Đường Huân ✅: Ông chủ, chào mừng thư từ chức về nhà~ [vỗ tay][mỉm cười] @Tạ Tranh.
Công nghệ Tân Thế Giới Official Weibo ✅: Toàn thể nhân viên, chào mừng ông chủ! [nghiêm trang][xúc động] @Tạ Tranh.
Công nghệ Tân Thế Giới Tạ Tranh ✅: Ừ, các đồng chí vất vả rồi.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Tranh (cười tà mị): Nghe nói tôi từng là bánh bao~~
Mấy vị cổ đông của tập đoàn và chi thứ hai của Tạ gia nghe Tạ Tranh nói muốn rút khỏi Tạ thị, biểu cảm của bọn họ đều có chút khó coi.
Đặc biệt là chi thứ hai của Tạ gia.
Mặc dù bọn họ muốn kéo Tạ Tranh khỏi vị trí nắm quyền và thay bằng người của chi thứ hai của mình, nhưng không có nghĩa là bọn họ muốn nháo đến mức ngươi chết ta sống để Tạ Tranh rời đi. Bọn họ chỉ muốn giành quyền kiểm soát gia tộc mà thôi.
Phải biết là bọn họ thật sự không hòa hợp với chi chính, nhưng về năng lực của Tạ Tranh, bọn họ vẫn thừa nhận.
Chuyện Tạ Tranh bị hạ bệ và Tạ Tranh rời đi hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Trường hợp đầu tiên là Tạ Tranh bị hạ bệ nhưng vẫn ở lại Tạ thị làm việc, chỉ có sự thay đổi trong phân phối lợi ích cuối cùng, còn trường hợp thứ hai là Tạ Tranh rời đi, đồng nghĩa với việc Tạ thị sẽ phân gia.
Tuy nói là phân gia thì mọi người sẽ thoải mái, nhưng tài sản bị giảm sút đồng nghĩa với việc lợi ích cũng sẽ giảm. Suy cho cùng, vốn đầu tư và lợi nhuận luôn liên quan mật thiết với nhau.
Đừng quên rằng, bất kể bọn họ làm gì, cổ phần trong tay chi chính vẫn không thay đổi.
Trừ khi chi thứ hai có thể lấy được cổ phần trong tay chi chính, thì việc Tạ Tranh rời đi hay không cũng không quan trọng nữa. Nếu không, cổ phần trong tay chi chính bị bán ra ngoài, thì tập đoàn Tạ thị sau này có còn là của Tạ gia hay không lại là một vấn đề...
Mấy vị cổ đông của tập đoàn cũng không muốn để Tạ Tranh rời đi, nếu nói thật lòng thì những năm qua Tạ Tranh đã dẫn dắt Tạ thị rất tốt. Bọn họ chỉ muốn có thêm nhiều lợi ích hơn nên mới ủng hộ chi thứ hai lên nắm quyền.
Ngay lập tức, giọng điệu của hai bên không khỏi dịu lại.
"Tạ Tranh, bây giờ chúng ta chỉ đang thảo luận về việc chọn người quyết định của gia tộc, mục tiêu là để Tạ gia phát triển tốt hơn, không phải trách anh điều gì. Anh không cần phải kích động như vậy."
"Đúng vậy, bất kể chi chính và chi thứ hai làm gì, đều là vấn đề nội bộ. Anh không cần biến nó trở thành chuyện chia tách gia tộc. Nếu tổ tiên biết chuyện này dưới suối vàng, chắc chắn sẽ rất tức giận."
"Vị trí quyết định này nên để người có năng lực đảm nhiệm. Hiện nay chi chính của các anh không còn nhiều nhân tài, chi thứ hai chúng tôi bổ sung cũng là vì nghĩ cho gia tộc. Đợi chi chính của các anh có nhân tài thì lại cạnh tranh, sự cạnh tranh lành mạnh như vậy mới giúp Tạ gia phát triển tốt hơn, đúng không?"
Một số người lớn tuổi trong chi thứ hai bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ.
Dù chi thứ hai có mâu thuẫn thế nào đi chăng nữa, Tạ gia tuyệt đối không thể phân gia, vì phân gia đồng nghĩa với tài sản bị giảm xuống, điều này không có lợi cho cả hai bên.
Mấy vị cổ đông của tập đoàn cũng gật đầu: "Tạ tổng, mọi người đều là doanh nhân, không thể từ bỏ tiền bạc. Hay là anh xem qua các tài nguyên mà bên Chu nữ sĩ bọn họ đưa ra, rồi chúng ta tiếp tục thảo luận? Tạ tổng, chúng tôi đảm bảo rằng những tài nguyên đó chắc chắn sẽ giúp Tạ thị trở thành một điểm nhấn trong thời đại thế kỷ mới, cùng sáng tạo vinh quang..."
"Cùng sáng tạo vinh quang? Chắc là đến lúc đó vắt chanh bỏ vỏ?"
Ánh mắt Tạ Tranh lạnh lùng, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh đưa ra mấy lá đơn từ chức, ném lên bàn: "Nếu các người đã quyết định rồi, thì không cần nói những lời vô nghĩa này nữa. Đây là đơn từ chức của tất cả các quản lý ở công ty thuộc chi chính của chúng tôi. Từ hôm nay, chi chính của Tạ gia không còn là thành viên của gia tộc Tạ gia nữa."
"Vấn đề tài sản hai chi đã phân chia từ trước không thay đổi, còn về cổ phần của chi chính chúng tôi trong Tạ thị... nếu chi thứ hai các người thực sự nghĩ cho gia tộc, nếu các người có thể trả giá, thì mua lại cổ phần của chi chính chúng tôi, nếu không trả nổi, thì đừng có bất kỳ ý kiến gì về việc chúng tôi bán cổ phần sau này."
"Thêm nữa..." Ánh mắt Tạ Tranh rơi vào nhóm người bên chi khác của Tạ gia đang ngồi phía sau.
"Còn các người chi khác, tôi không đề xuất gì. Ai muốn theo chi chính thì lần này đi cùng, ai không muốn rời khỏi Tạ gia cũng không sao, tùy các người tự quyết định."
"Bây giờ cho các người mười phút suy nghĩ, sau mười phút, ai muốn theo chi chính chúng tôi thì đứng sang bên trái."
Nói xong, Tạ Tranh không nói thêm lời nào nữa.
Những người chi chính tuy tức giận nhìn mọi người, nhưng không ai phản đối lời của Tạ Tranh.
Khi mâu thuẫn giữa hai chi bùng phát, tài sản của gia tộc đã được phân chia hoàn tất, chỉ còn lại cổ phần và quyền lực của Tạ thị. Giờ chi chính của bọn họ chỉ cần muốn bán cổ phần, thì việc phân gia này rất đơn giản.
"Vậy thì những chi khác hãy chọn đi."
Nhìn thấy đơn từ chức trên bàn, Chu nữ sĩ biết không còn khả năng thảo luận nữa, chỉ có thể lạnh lùng gật đầu.
Phân gia thì phân gia, bà ta không tin rằng không có Tạ Tranh và chi chính thì chi thứ hai của bọn họ không làm được việc. Có những tài liệu của Nghiêm Đồng trong tay, tài sản có giảm sút cũng không sao. Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ đưa Tạ thị vượt qua thời kỳ hoàng kim đã từng có.
Những năm qua chu thứ hai của bọn họ ở Tạ thị cũng không phải ăn không ngồi rồi, cho dù Tạ Tranh mang đi tất cả những người tài giỏi của chi chính đi thì sao? Bà ta không tin thiếu Tạ Tranh thì Tạ thị không thể hoạt động được!
Tranh đấu giữa chi chính và chi thứ hai như long tranh hổ đấu, tất nhiên sẽ là ngươi chết ta sống.
Những người ở chi thứ khác của Tạ gia thật sự đau đầu, lựa chọn này thực sự quá khó khăn, nếu chọn sai, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Người chi thứ khác bắt đầu thảo luận: "Phải làm sao đây? Đi theo chi chính hay ở lại với chi thứ hai?"
"Cần gì phải nghĩ? Tất nhiên là đi theo chi chính, năng lực của Tạ Tranh ai cũng thấy rõ, mấy năm qua Tạ thị có thể vượt qua bao nhiêu khó khăn, lần nào không phải là nhờ Tạ Tranh? Tạ Tranh được ông nội trực tiếp cầm tay chỉ dạy..."
"Nhưng dù Tạ Tranh có giỏi đến đâu, rời khỏi Tạ thị mà muốn bắt đầu lại cũng không dễ dàng. Dù anh ấy có chuẩn bị sẵn sàng, chi thứ hai ở đây cũng không phải ăn chay, làm sao để anh ấy phát triển yên ổn?"
"Đúng rồi, nghe nói lần này mấy vị cổ đông tập đoàn đều đứng về phía chi thứ hai, hình như chi thứ hai kéo được một vị đại lão bí ẩn, chính là người nghiên cứu ra thế giới giấc ngủ, chi thứ hai đã tiếp xúc, sau đó mới quyết định hợp tác với người đó..."
"Chi thứ hai lòng lang dạ sói, tôi không tin vào nhân phẩm của bọn họ, tôi đi theo chi chính."
"Tôi cũng vậy, những năm qua Tạ gia bị chi thứ hai làm tan rã, đi cùng chi thứ hai không biết sẽ bị giết chết như thế nào. Hơn nữa, gia đình chúng ta có quan hệ máu mủ gần gũi hơn với chi chính, tôi cũng đi theo chi chính."
"Các người thật ngốc, đây là tranh đấu giữa hai chi, không liên quan gì đến chúng ta. Giờ chi thứ hai rõ ràng là sắp phất lên, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?"
"Tôi không tin chi thứ hai, dù bỏ qua cơ hội, tôi cũng muốn cùng chi chính cùng nhau khai phá vùng đất mới."
"Chi chính mà rời khỏi Tạ thị chắc chắn sẽ gặp khó khăn, tôi, tôi vẫn ở lại với chi thứ hai..."
Mặc dù lợi ích chi thứ hai đưa ra rất hấp dẫn, nhưng không phải ai cũng vì lợi ích mà đánh mất lương tâm, nhẫn nhịn chịu đựng.
Hơn nữa, uy tín của Tạ Tranh trong Tạ gia bao năm qua không phải tuỳ tiện mà có.
Cuối cùng, sau một trận tranh cãi, khoảng một phần ba người chọn theo chi chính, trong số đó có những người tin vào khả năng của Tạ Tranh có thể Đông Sơn tái khởi, cũng có những người không tin vào phẩm hạnh của chi thứ hai, thà từ bỏ vinh quang để tránh xa tranh chấp, còn có một số người là vì quan hệ huyết thống gần gũi hơn với chi chính, vốn dĩ đã đối đầu với chi thứ hai.
Còn lại hai phần ba... lợi ích thật sự là rất mê hoặc, thực tế là như vậy.
Thấy mọi người đã quyết định xong.
Tạ Tranh cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, trực tiếp đứng dậy, "Được rồi, nếu mọi người đã chọn xong, thì từ hôm nay, chi chính của Tạ gia không còn liên quan gì đến Tạ thị nữa. Chúng tôi đi đây."
"Chờ chút!"
Chu nữ sĩ thấy vậy thì ngăn lại, "Cổ phần trong tay các người, chi thứ hai chúng tôi muốn mua lại, ngoài ra, nếu chia tách gia tộc, thì nhà cũ có vẻ chưa phân chia đúng không?"
"Đúng đúng, nhà cũ còn chưa biết phân cho ai."
"Đương nhiên là phân cho chi thứ hai, chi chính muốn rời khỏi Tạ thị, nhà cũ tự nhiên không còn thuộc về bọn họ."
"Các ông chú trong gia tộc đều ở lại, nhà cũ đương nhiên cũng phải giữ lại..."
Khi nhắc đến nhà cũ của Tạ gia, mọi người lập tức tinh thần chấn động, chi thứ hai và những người đứng về phía chi thứ hai đều lên tiếng khẳng định quyền sở hữu.
Đùa à, đừng tưởng rằng nhà cũ chỉ là một ngôi nhà đơn giản, nó đại diện cho danh dự của Tạ gia suốt trăm năm qua, là biểu tượng của quyền lực Tạ gia. Mất đi nhà cũ, chẳng khác gì mất đi cánh cửa giao tiếp với những thế hệ cũ của Tạ gia.
Một đám người không thể che giấu được bộ mặt xấu xí.
Những người chi chính trong lòng thầm khinh bỉ: Đám ngu xuẩn, tiểu nhân đắc chí, thật sự tưởng rằng đuổi chi chính đi là có thể chiếm đoạt hết mọi thứ của Tạ gia? Thật sự nghĩ nhà cũ là biểu tượng của Tạ gia sao? Đồ ngu.
"Muốn nhà cũ và cổ phần thì được, trong ba ngày, nếu tiền vào tài khoản đủ thì ký hợp đồng."
Mặt Tạ Tranh không biểu cảm liếc nhìn nhóm người chi thứ hai, rồi để lại câu này, sau đó bước nhanh rời đi.
Người của chi chính lập tức theo sau.
Từ đầu đến cuối, thái độ của Tạ Tranh rất bình tĩnh, không còn sắc bén như khi tranh quyền với chi thứ hai trước đây.
Điều này khiến những người còn lại ở chi thứ hai cảm thấy không yên tâm.
"Tạ Tranh đã đi rồi? Anh ta thật sự không quan tâm đến Tạ thị nữa sao?"
"Anh ta không tranh quyền sở hữu nhà cũ, sao tôi lại cảm thấy không yên tâm?"
"Anh ta có thể có chiêu gì chờ đợi chúng ta hay không?"
Mặc dù mọi thứ thành công suôn sẻ là chuyện tốt, nhưng quá dễ dàng khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Tạ Tranh không phải là người dễ bị bắt nạt, những năm trước khi tranh quyền với chi thứ hai, phương pháp của anh rất khủng bố sắc bén. Bây giờ lại dễ dàng để chi thứ hai thắng như vậy, sao cảm thấy có điều gì đó không đúng?
Chu nữ sĩ cũng không ngờ lần này Tạ Tranh lại dễ dàng hoàn thành mục đích của bà ta như vậy, bà ta còn đang chờ đấu khẩu với Tạ Tranh. Có phải Tạ Tranh có kế hoạch gì khác chờ bọn họ hay không?
Nhưng dù có kế hoạch gì đi nữa, có Tạ thị, có những tài liệu và đại lão bí ẩn, chi thứ hai bọn họ không sợ gì cả.
Nghĩ đến đây.
Chu nữ sĩ lạnh lùng quét mắt nhìn những người đang lo lắng, hừ một tiếng, "Sợ cái gì? Chi chính chỉ còn lại Tạ Tranh là người có thể gánh vác, dù cho bọn họ có kế hoạch gì đi nữa, rời khỏi Tạ thị thì không có gì cả! Những năm qua chúng ta ở Tạ thị đã bỏ ra không ít công sức, sao một Tạ Tranh lại làm các người sợ đến vậy? Nếu đã sợ như vậy, sao từ đầu không đi theo chi chính?!"
"Nhưng..." Trong lòng mọi người bất an, thái độ của Tạ Tranh thật sự quá kỳ quái.
"Không có nhưng. Đã đến mức này, chúng ta đã xé rách mặt rồi, dù Tạ Tranh có giỏi cách mấy, các người vẫn phải giữ vững tập đoàn. Chỉ cần vượt qua cơn bão này, bắt đầu kế hoạch nghiên cứu, chi chính thì có gì đáng sợ!"
Chu nữ sĩ vừa chỉ tay vừa quét mắt nhìn mọi người trong chi thứ hai.
Đến nước này, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, phải tiếp tục con đường đã chọn.
Chu nữ sĩ không hiểu nhiều về kinh doanh, nhưng vẫn có thể nắm bắt được phương hướng đại thể.
Cổ phần trong tay chi chính Tạ gia tuyệt đối không thể bán cho người khác, bao gồm cả mấy cổ đông của tập đoàn, nếu không chi thứ hai sẽ rơi vào tình thế bị kiềm chế, đến lúc đó liệu Tạ thị có còn là của Tạ gia nữa hay không, cũng là một vấn đề đáng suy nghĩ.
Chu nữ sĩ đương nhiên cũng không phải không nghĩ đến việc Tạ Tranh dễ dàng bán cổ phần cho chi thứ hai có phải là âm mưu gì không.
Nhưng dù trong lòng có cảm thấy không ổn, bọn họ cũng chỉ có thể cứng rắn mà mua, không thể để cổ phần trong tay Tạ Tranh rơi vào tay người khác được. Cho dù những cổ phần này có vấn đề gì, thì sau này tìm cách giải quyết, không thể nào vì Tạ Tranh ra đi mà khiến cả Tạ thị sụp đổ được?
Biết đâu Tạ Tranh thực sự đã bị bọn họ ép đến đường cùng rồi, nếu không trước đây sao Tạ Tranh lại có thể đồng ý nhận nuôi Tạ Văn Húc? Dù Tạ Tranh có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ là một người, sao có thể đấu lại được chi thứ hai đông nhân tài như bọn họ.
Hơn nữa chi thứ hai của bọn họ đã nắm được con bài lật ngược thế cờ, mặc cho Tạ Tranh phản kích thế nào, bọn họ cũng không sợ.
Cổ phần trong tay chi chính Tạ gia không ít, nhưng chi thứ hai đã lên kế hoạch nhiều năm, cùng hợp lực để lấy cổ phần từ phía Tạ Tranh cũng không phải là việc khó. Không có đủ tiền mặt cũng không sao, tài sản, bất động sản, đồ trang sức, đồ cổ của chi thứ hai cũng không ít.
Ngày hôm sau, chi thứ hai Tạ gia lập tức tìm đến, nhanh chóng tiến hành giao dịch cổ phần và nhà cũ với chi chính.
Tạ Tranh không nói gì, khi nhận được đủ tiền, lập tức chuyển giao cổ phần Tạ thị và quyền thừa kế nhà cũ cho chi thứ hai, đồng thời cũng giải trừ mối quan hệ nhận nuôi với Tạ Văn Húc.
Hai bên không có dị nghị, thủ tục tự nhiên cũng hoàn tất rất thuận lợi.
Khi tất cả thủ tục hoàn thành, Tạ Tranh và Tạ thị chính thức công bố tin tức về việc Tạ Tranh từ chức, cùng với thông tin về cuộc họp báo phân chia gia tộc và cắt đứt quan hệ giữa hai chi của Tạ gia.
Sự việc vừa xuất hiện đã làm cho mọi người khiếp sợ.
So với Phương gia trước đây, Tạ gia mới thực sự là gia tộc danh giá. Việc hai chi Tạ gia phân chia, thậm chí trực tiếp cắt đứt quan hệ, tình huống này khiến ai cũng có thể tưởng tượng được rằng chắc chắn đã xảy ra điều gì đó mờ ám trong Tạ gia.
Đặc biệt là Tạ Tranh còn trực tiếp từ chức khỏi Tạ thị. Điều này chắc chắn sẽ có tác động lớn đối với nhân mạch và ảnh hưởng trong giới.
Vì vậy, sự việc của Tạ gia không chỉ thu hút sự chú ý của những người thích theo dõi chuyện thị phi trong giới hào môn, mà còn là cả giới thượng lưu.
Mọi người đều không hiểu tại sao Tạ Tranh lại rời khỏi Tạ gia, bọn họ hoàn toàn không tin rằng với năng lực của Tạ Tranh, anh thực sự bị chi thứ hai Tạ gia đánh bại, lại còn rời đi trong tình trạng có vẻ thảm hại như thế, thật sự là Tạ Tranh mà bọn họ biết sao?
Đa số mọi người đều không tin, đặc biệt là những người có quan hệ thân thiết với Tạ Tranh. Đừng quên, Tạ Tranh được mệnh danh là cá mập ma quỷ trong giới kinh doanh.
Thực tế, ngay cả chi thứ hai Tạ gia cũng không tin rằng Tạ Tranh sẽ rời đi dễ dàng như vậy.
***
Quả nhiên là như vậy.
Ngày hôm sau cuộc họp báo về việc phân gia và cắt đứt quan hệ giữa hai chi Tạ gia, Tạ thị cũng nhận tin về chuyện có một nửa nhân viên đồng loạt xin thôi việc.
Sự việc đột ngột này vừa nằm trong dự đoán, vừa ngoài dự đoán.
Bọn họ biết là với năng lực và sức hút cá nhân của Tạ Tranh, có người đi theo anh là điều không có gì ngạc nhiên, nhưng bọn họ không ngờ lại có nhiều người đến như vậy!
Mà điều khiến người ta tức giận nhất là, hợp đồng của những người này lại tồn tại những vấn đề rất lớn, họn họ muốn đi, tập đoàn không thể dùng hợp đồng để ràng buộc, vì hợp đồng của những nhân viên này đều hết hạn vào tháng này.
Điều này có ý nghĩa gì?
Điều này có nghĩa là Tạ Tranh không phải bị bọn họ ép rời đi, mà chính là Tạ Tranh tự mình muốn đi!
"Hoàng tổng, hợp đồng của tất cả những nhân viên này đều không đúng, làm sao lại trùng hợp như vậy, mà hợp đồng của chúng ta đều ký mười năm một lần, những người này lại chỉ có năm năm, Tạ tổng chắc chắn đã lên kế hoạch rời khỏi tập đoàn từ lâu..."
Mấy vị cổ đông của tập đoàn bỗng nhiên có chút hoảng sợ.
Nếu Tạ Tranh đã lên kế hoạch rời khỏi Tạ thị từ năm năm trước, thì thủ đoạn của anh chắc chắn không chỉ là việc mang theo một vài nhân viên.
"Hoảng cái gì, những người này muốn đi thì để bọn họ đi, chúng ta vừa hay tiết kiệm thời gian thanh lọc, trực tiếp sắp xếp người mới lên thay."
Chu nữ sĩ đã có chuẩn bị tâm lý, đối với tình huống này không cảm thấy quá khó chấp nhận.
Những năm qua đối đầu với Tạ Tranh, nhiều lần thắng lợi đã khiến bà ta tự tin đầy mình, khi trước bà ta có thể ép Tạ Tranh nhận nuôi Tạ Văn Húc, giờ Tạ Tranh bị đuổi khỏi Tạ gia, còn có thể gây ra sóng gió lớn gì được nữa?
Bà ta đã đoán trước Tạ Tranh chắc chắn sẽ mang đi một phần nhân sự của tập đoàn, bà ta cũng đã có chuẩn bị.
"Trước hết sắp xếp người vào vị trí để ổn định công ty, sau đó lập tức kiểm tra sổ sách và tài liệu kinh doanh của tập đoàn, nếu Tạ Tranh muốn làm gì, chắc chắn sẽ nhắm vào những chỗ đó..."
"Được. Mọi người mau chóng hành động."
Mấy cổ đông của tập đoàn không còn cách nào, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tạ thị dù sao cũng đã tồn tại nhiều năm, cả tập đoàn cũng không phải do một mình Tạ Tranh quyết định, lần này tuy có nhiều nhân viên xin nghỉ việc, nhưng cũng không phải là đòn chí mạng, bọn họ đều có những người được đào tạo có thể kịp thời bổ sung, không đến mức khiến Tạ thị rơi vào khủng hoảng.
Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện mình đã sai lầm nghiêm trọng đến mức nào.
Trong những ngày không ngủ không nghỉ làm việc xuyên đêm, bọn họ kiểm tra sổ sách và tài liệu kinh doanh của tập đoàn, dù là hợp đồng bề ngoài hay thực tế hoạt động, đều không có vấn đề gì, không thể xảy ra tình trạng bùng nổ công việc hay lỗi dự án.
Nhưng điều không hay là, cuối cùng bọn họ phát hiện ra một điểm chung rất lớn ở phần lớn các hợp đồng nước ngoài.
Đó là tiền phạt vi phạm hợp đồng của những đơn đặt hàng nước ngoài này đều thấp đến đáng sợ!
Nói cách khác, điều này có nghĩa là nếu các đối tác trong những hợp đồng này vi phạm, tập đoàn của bọn họ sẽ phải đối mặt với một khoản tổn thất rất lớn.
"Những đơn hàng nước ngoài này đều do Tạ Tranh ký, anh ta, anh ta chắc chắn là cố ý..."
Một cổ đông nhỏ sắc mặt tái nhợt run rẩy.
Tất cả bọn họ đều đã bị Tạ Tranh gài bẫy.
Khi Tạ Tranh vừa vào tập đoàn, anh đã dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn làm cho bọn họ sợ hãi, không dám dễ dàng động vào. Sau đó không lâu anh còn thể hiện khả năng quản lý và kinh doanh đáng kinh ngạc, ký kết được vài đơn hàng nước ngoài có lợi nhuận rất lớn, thủ đoạn cây gậy gọt táo đã củng cố vị trí của anh trong tập đoàn.
Trong những năm tiếp theo, nhiều hợp đồng nước ngoài cũng đều do Tạ Tranh đàm phán.
Vì mỗi đơn hàng đều có lãi, mà ngoài mấy đơn hàng lớn dễ chú ý, phần còn lại đều là đơn hàng nhỏ không đáng kể, mọi người cũng không để ý lắm, yên tâm ngồi chờ chia lợi nhuận.
Nhưng bây giờ...
Cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra, một thư ký hoảng hốt la lên, "Hoàng tổng, Từ tổng, Trâu tổng, không xong rồi, bộ phận đơn hàng quốc tế vừa gọi điện, có mấy công ty nước ngoài muốn tạm ngừng hợp đồng, liên quan đến hơn một trăm đơn hàng!"
"Cạch."
Chiếc bút trong tay Chu nữ sĩ bị gãy.
"Còn gì nữa?"
"Còn có địa chỉ đất của tập đoàn, vừa mới bị phát hiện có cổ vật..."
Thư ký báo cáo run rẩy.
Làm bất động sản thì điều sợ nhất là đào được cổ vật hay lăng mộ cổ, một khi gặp phải chuyện này, không chỉ là công việc bị trì hoãn vô hạn, thậm chí có thể phải bồi thường khu đất đã đấu giá cao.
Một công ty nhỏ có nguồn vốn eo hẹp nếu gặp phải sẽ bị đè chết, tập đoàn lớn cũng không thể tránh khỏi mất một miếng thịt.
Lúc này, mấy vị cổ đông của tập đoàn cuối cùng không thể ngồi yên nữa, đồng loạt đứng dậy, hoảng hốt hỏi, "Là mảnh đất nào?"
Bất động sản là một trong những ngành kinh doanh chính của Tạ thị, mỗi mảnh đất phát triển đều không phải là kế hoạch nhỏ.
Thư ký run rẩy cơ thể, gần như sắp khóc, "Không, không phải một mảnh, mà là mấy mảnh. Chính là kế hoạch biệt thự và khu thương mại tại F thị, và kế hoạch Thủy Sơn Trang tại Y thị... Ba mảnh đất đều phát hiện cổ vật."
Rầm——
Mấy vị cổ đông của tập đoàn nghe vậy đồng loạt tối sầm mặt, suýt ngất.
Kế hoạch biệt thự và khu thương mại tại thành phố F, và kế hoạch Thủy Sơn Trang tại Y thị. Ba mảnh đất này là khoản đầu tư lớn của bộ phận bất động sản trong năm năm tới!
Chu nữ sĩ nghe vậy sắc mặt cũng lập tức thay đổi, nhanh chóng nhìn về phía thư ký, hoảng hốt nói, "Cô nói là mảnh đất tại F thị và Y thị? Vị trí cụ thể là ở đâu? Đưa hợp đồng cho tôi xem, nhanh lên!"
Thư ký bị tiếng hét của bà ta làm cho giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng chạy ra ngoài, lập tức mang mấy tệp tài liệu về.
Chu nữ sĩ nhận được tài liệu nhanh chóng lật xem.
Sau đó sắc mặt lập tức xanh lét.
Mấy vị cổ đông của tập đoàn thấy vậy thì hỏi, "Sao rồi? Mấy mảnh đất đó có vấn đề gì nữa không?"
"Có, có vấn đề lớn rồi!"
Chu nữ sĩ nhìn mấy vị cổ đông của tập đoàn, có chút tức giận nói, "Ngày nào các ông cũng ở công ty, ba dự án lớn thế này mà không tham gia chút nào sao? Ba mảnh đất này đều là của Tạ gia đấy!"
Nói cách khác, kế hoạch phát triển đất đai gì gì đó, chẳng qua là cái cớ để Tạ Tranh lấy vốn của tập đoàn mà thôi.
Bà ta vốn nghĩ rằng dù Tạ Tranh có chuẩn bị gì đó, muốn sau khi ra đi trả đũa bọn họ nặng nề, cũng không thể quá nghiêm trọng.
Dù sao nếu công ty xuất hiện vấn đề hoặc dự án gặp vấn đề, đến lúc đó cũng không thể trách bọn họ, người chịu trách nhiệm sẽ là Tạ Tranh, vì những vấn đề đó xảy ra trong thời gian Tạ Tranh đương nhiệm, Tạ Tranh sẽ không ngốc đến mức tự hại mình.
Nhưng bây giờ...
Chu nữ sĩ nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm.
Tạ Tranh thực sự là một kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn, có lẽ từ đầu anh đã không có ý định thừa kế Tạ thị! Những gì trước đây bị bọn họ ép buộc nhường nhịn đều là giả! Tất cả đều là giả!
Những năm qua Tạ Tranh thực sự chăm chỉ làm việc, nhưng nội dung công việc đó chính là cẩn thận di chuyển tài sản của Tạ thị!
"Các ông đúng là đồ ngu, Tạ Tranh làm nhiều chuyện dưới mắt các ông như vậy mà các ông không phát hiện ra chút nào? Ngày nào các ông cũng đến công ty cũng chỉ để dạo chơi sao?"
Chu nữ sĩ nhìn mấy vị cổ đông của tập đoàn, sắc mặt tối sầm.
"Thế người của chi thứ hai các người không phải cũng cài cắm nhiều người trong công ty mà không phát hiện ra sao? Còn mấy mảnh đất đó, đất của nhà các người đưa ra đấu giá mà các người lại không biết!"
Mấy vị cổ đông của tập đoàn cũng sắp tức chết, bọn họ hoàn toàn không biết rằng nội chiến của Tạ gia đã nghiêm trọng đến mức để Tạ Tranh dám trực tiếp từ bỏ Tạ gia, từ bỏ tập đoàn Tạ thị.
Bây giờ những tàn dư này không phải là bọn họ không thể thu dọn, nhưng thu dọn xong thì tổn thất chắc chắn rất lớn!
Đúng lúc này.
Thư ký báo cáo lại run rẩy giọng nói, đưa điện thoại trong tay ra, "Hoàng, Hoàng tổng, Từ tổng. Các ông, các ông mau xem tin tức, Tạ, Tạ tổng và Đường Huân trên Weibo tương tác..."
Chu nữ sĩ và mấy vị cổ đông lại thay đổi sắc mặt.
Giật lấy điện thoại, bọn họ đồng loạt nhìn vào màn hình điện thoại, lập tức không thở nổi.
Chỉ thấy trên Weibo.
Công nghệ Tân Thế Giới Đường Huân ✅: Ông chủ, chào mừng thư từ chức về nhà~ [vỗ tay][mỉm cười] @Tạ Tranh.
Công nghệ Tân Thế Giới Official Weibo ✅: Toàn thể nhân viên, chào mừng ông chủ! [nghiêm trang][xúc động] @Tạ Tranh.
Công nghệ Tân Thế Giới Tạ Tranh ✅: Ừ, các đồng chí vất vả rồi.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Tranh (cười tà mị): Nghe nói tôi từng là bánh bao~~