Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại
Chương 52
Phương Tử Dương tất nhiên không thực sự muốn hợp tác với Phương Khiêm Hạo.
Cậu vào tù đến thăm Phương Khiêm Hạo chỉ để gây khó chịu cho Phương Khiêm Hạo và Nghiêm Đồng.
Phương Tử Dương đã dự đoán trước kết cục của Phương Khiêm Hạo.
Chính vì vậy, cậu mới đưa chiếc vòng cổ đã được chỉnh sửa vào tay Phương Khiêm Hạo.
Phương Khiêm Hạo không phải là người yêu Nghiêm Đồng đến mức có thể không nhận người thân sao? Không phải hắn có thể hy sinh tất cả vì Nghiêm Đồng sao?
Vậy thì khi Phương Khiêm Hạo biết rằng người hắn yêu không chỉ không tốt đẹp như hắn tưởng tượng, mà còn là kẻ đê tiện đã cướp đi tương lai và tiền đồ của hắn, Phương Khiêm Hạo sẽ có cảm giác như thế nào?
Giết người trả thù không khó, nhưng trả thù tâm lý mới là cách trả thù lớn nhất.
Cậu đã từng nói, tất cả những gì mà những người này đã gây ra cho cậu ở kiếp trước, cậu sẽ trả lại gấp đôi.
Phương Khiêm Hạo không phạm tội tử hình, chỉ cần ngồi tù vài năm là có thể ra ngoài.
Không biết lúc đó khi Nghiêm Đồng gặp lại Phương Khiêm Hạo, tình hình hai người sẽ ra sao?
Phương Khiêm Hạo bị hắc hóa, lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị...
Rời khỏi nhà tù.
Phương Tử Dương trở về nhà với tâm trạng rất tốt.
Về đến nhà, cậu lấy máy tính ra, gửi một chuỗi mã đi, sau đó bắt đầu hoàn thiện công việc cuối cùng.
Vẫn là câu nói cũ, một gia đình phải có sự hòa hợp. Phương Khiêm Hạo đã bị bắt vào tù, làm sao mà Phương Ngạn Đông, người cha yêu con của cậu, có thể tiếp tục tự do được chứ?
Bây giờ, cậu cũng sẽ tiễn người cha tốt của mình một đoạn đường.
...
Bàng Tiểu Thi là một nhân viên tiếp nhận cuộc gọi của một công ty viễn thông.
Đừng để cái tên vị trí này làm bạn tưởng là cao cấp, thực tế công việc của cô ấy chỉ là nhân viên chăm sóc khách hàng, mỗi ngày liên tục nhận điện thoại. Đặc biệt là cô ấy phụ trách đường dây sự cố, mỗi ngày đi làm bị khách hàng mắng xối xả là chuyện như cơm bữa.
Vì vậy, áp lực tâm lý trong công việc của cô ấy rất lớn.
Bàng Tiểu Thi cũng đã từng nghĩ đến việc chuyển sang công việc khác dễ chịu hơn, nhưng hiện tại tìm việc làm rất khó khăn, cạnh tranh khốc liệt, hơn nữa với trình độ học vấn và khả năng làm việc của cô ấy khá bình thường, chuyển sang công việc khác không có ưu thế rõ rệt.
Vì vậy, không còn cách nào khác, Bàng Tiểu Thi đã làm việc ở vị trí này nhiều năm.
Qua nhiều năm, cô ấy đã quen với việc bị khách hàng mắng mỏ và khó chịu, nhưng làm việc trong môi trường căng thẳng lâu dài, tình trạng tinh thần của cô ấy không tốt, áp lực công việc khiến cô ấy luôn cảm thấy khó chịu, thường xuyên mất ngủ.
Để giảm bớt tình trạng này, Bàng Tiểu Thi đã thử rất nhiều cách.
Tập thể dục để thư giãn, ăn đồ ngọt để giảm căng thẳng, nghe nhạc thư giãn, massage nghỉ ngơi... thậm chí còn đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng cuối cùng đều không có tác dụng lớn, công việc của cô ấy là như vậy, chỉ có thể tự điều chỉnh tâm trạng.
Tuy nhiên, từ khi một đồng nghiệp trong công ty giới thiệu một phần mềm gọi là "Thế giới giấc ngủ", Bàng Tiểu Thi đã giảm bớt được áp lực công việc.
Thế giới giấc ngủ không chỉ giúp chữa trị chứng mất ngủ mà còn có thể tạo ra giấc mơ bằng công nghệ cao, chỉ cần bạn chịu chi tiền, bạn có thể chọn cảnh mơ yêu thích trong phần mềm, để trải nghiệm thế giới tinh thần vui vẻ, xả stress từ cuộc sống thực tế.
Mặc dù giá các cảnh mơ trong phần mềm không rẻ, với điều kiện kinh tế của Bàng Tiểu Thi, cô ấy không thể mua mỗi đêm.
Nhưng chỉ cần mua giấc mơ hai ba lần mỗi tháng cũng đủ để chữa trị các cảm xúc tiêu cực do áp lực công việc.
Sau khi thử, đồng nghiệp của cô cũng có sự thay đổi tinh thần rõ rệt.
Toàn bộ công ty tăng năng suất rõ rệt, làm cho quản lý khen ngợi phần mềm này là "thần khí". Vì thế, quản lý đã đề xuất với cấp trên rằng phúc lợi năm nay của nhân viên nên chuyển từ thẻ mua sắm sang thẻ tiêu dùng của Thế giới giấc ngủ!
Tóm lại.
Phần mềm Thế giới giấ ngủ, chỉ trong chưa đầy hai tháng sau khi ra mắt, đã nhanh chóng được mọi người yêu thích và chấp nhận.
Nó nhanh chóng lan rộng trong cộng đồng người dùng, chiếm lĩnh thị trường tiêu dùng.
Nhưng do vấn đề kinh tế, Bàng Tiểu Thi không thể mua giấc mơ của Thế giới giấc ngủ mỗi đêm, nhưng mỗi tuần mua hai lần vẫn có thể.
Hôm nay chính là "ngày ngủ" mà Bàng Tiểu Thi đã định sẵn.
Sau khi tan làm, cô nhanh chóng trở về nhà, ăn tối nhanh chóng, tắm rửa sạch sẽ, rồi lên giường nằm nghỉ.
Sau đó cô mở phần mềm, mua giấc mơ mà mình muốn, đặt điện thoại xuống, nhắm mắt, nghe nhạc từ phần mềm sau đó đi vào giấc ngủ...
Bàng Tiểu Thi vì tính cách nhát gan, mục đích chính của việc mua giấc mơ là để xả stress, cộng thêm điều kiện kinh tế hạn chế.
Vì vậy, mỗi lần cô chọn giấc mơ là những cảnh vui vẻ ngắn gọn, không giống như những người có tiền chọn giấc mơ dài liên tục.
Giấc mơ hôm nay của Bàng Tiểu Thi là đi chơi ở công viên giải trí.
Cô luôn ngưỡng mộ những trò chơi mạo hiểm như tàu lượn siêu tốc, máy bay nhảy dù trong công viên, nhưng vì sợ tai nạn và có chút hoang tưởng, cô không dám chơi.
Nhưng bây giờ có Thế giới giấc ngủ, trong giấc mơ, cô không cần lo lắng về tai nạn, chơi mà không có gánh nặng tâm lý.
Khi nhạc ru ngủ kết thúc...
Lúc Bàng Tiểu Thi lấy lại ý thức, cô đã đứng trong một công viên giải trí nhộn nhịp, cảnh tượng chân thật khiến cô biết rõ mình đã vào giấc mơ do phần mềm tạo ra.
Bàng Tiểu Thi vô cùng phấn khích, như thường lệ, cô bắt đầu vui chơi trong Thế giới giấc ngủ.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ giấc mơ này hơi lạ.
Theo kinh nghiệm trước đây, những cảnh mơ mà cô chọn đều chỉ có mình cô chơi, các NPC trong cảnh không tương tác với cô. Dù sao, tiền nào của nấy, kinh tế của cô chỉ đủ mua cảnh thấp nhất.
Nhưng bây giờ.
Vừa bước vào cổng công viên, cô đã bị một cô bé xinh xắn kéo lại.
"Chị ơi, chị ơi, em không tìm thấy ba mẹ, chị giúp em tìm ba mẹ được không?"
Cô bé xinh xắn mặc đầm, ôm búp bê, trang điểm tinh tế, nhưng gương mặt lại biểu lộ sự đáng thương bất lực, khiến người ta thương cảm.
Bàng Tiểu Thi là người có lòng thương cảm.
Mặc dù biết rõ đây là giấc mơ, cô bé trước mặt là NPC, nhưng vẫn không nỡ.
Hơn nữa, cô còn nghĩ rằng, rõ ràng cô chỉ mua giấc mơ cấp thấp không có NPC tương tác, nhưng giờ lại có NPC tương tác, chẳng lẽ giấc mơ này có cốt truyện ẩn?
Nghĩ vậy.
Bàng Tiểu Thi phấn khích, muốn khám phá, cúi xuống xoa đầu cô bé, dịu dàng gật đầu, "Được thôi, chị sẽ giúp em tìm ba mẹ. Em còn nhớ nơi mà em bị lạc không?"
"Nhớ chứ, ở bên kia, bên đống cỏ mọc cao. Ba mẹ đặt em ở đó rồi biến mất, em chờ ba mẹ rất lâu mà không thấy, chị ơi, em dẫn chị đi xem đống cỏ mọc cao đó..."
Được Bàng Tiểu Thi đồng ý, cô bé vui mừng nhảy nhót, kéo tay Bàng Tiểu Thi đi.
Đống cỏ mọc cao?
Bàng Tiểu Thi nghe có vẻ mơ hồ, nhưng không nghĩ nhiều, nghĩ rằng đây có thể là cốt truyện ẩn, nên rất thoải mái đi theo.
Nhưng chẳng bao lâu.
Bàng Tiểu Thi nhận thấy có điều không đúng.
Cô bé kéo cô ra khỏi đám đông, đi thẳng vào khu rừng nhỏ hẻo lánh trong công viên, chỉ vài câu chuyện, xung quanh đã không còn người, mà bài hát phát trong công viên cũng biến mất.
Khu rừng nhỏ hẻo lánh, âm thanh biến mất, xung quanh yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Bàng Tiểu Thi bất giác cảm thấy sợ hãi, hưng phấn khi mới vào giấc mơ biến mất hoàn toàn, thậm chí giọng nói cũng không còn mạnh mẽ, "Em ơi, em thật sự bị lạc ở đâu? Đây đã không còn ai, sao ba mẹ em lại dẫn em đến đây chơi..."
Cô bé nghe vậy thì bất ngờ dừng bước.
Không nói gì, cũng không quay đầu, đôi vai nhỏ bé run rẩy, rồi phát ra tiếng khóc thút thít.
"Hu hu hu hu..."
Đây đáng lẽ là cảnh tượng khiến người ta thương cảm, nhưng Bàng Tiểu Thi lại không thể cảm thấy chút thương hại nào.
Chỉ vì tiếng khóc thút thít đó, sao nghe cũng kỳ lạ! Sao nghe cũng đáng sợ! Trẻ con bảy tám tuổi khóc như tiếng trẻ sơ sinh! Điều này rõ ràng là không bình thường!
Bàng Tiểu Thi vốn dĩ đã nhát gan, sao chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này.
Hai chân của cô lập tức mềm nhũn, tim đập thình thịch.
Tuy nhiên lúc này, cô bé động đậy.
Cô bé bất ngờ giơ tay, chỉ vào một gò đất nhỏ cách đó không xa, "Chính là ở đó, chị nhìn xem, đống cỏ mọc cao~ Ba mẹ bảo em ngủ ở đây~ nhưng lạnh quá, trong đống cỏ mọc cao lạnh quá~ em không muốn ở đây, em muốn tìm ba mẹ, chị dẫn em đi, được không~ được không~"
Giọng nói thâm trầm khiến người ta rợn tóc gáy.
Bàng Tiểu Thi nhìn theo hướng cô bé chỉ.
Sau đó hét lên kinh hoàng.
"Á——"
Đó không phải là đống cỏ mọc cao, đó rõ ràng là một ngôi mộ nhỏ!
Sắc mặt Bàng Tiểu Thi tái nhợt.
Cô bé dường như không nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cô, bất ngờ phát ra tiếng cười khúc khích, sau đó cái đầu nhỏ như người máy, cứng ngắc quay lại.
Mặc dù là một khuôn mặt tinh tế như búp bê, lúc này lại mang nụ cười lạnh lùng đáng sợ, "Khúc khích, chị dẫn em tìm mẹ được không~ em hát cho chị nghe, chị dẫn em tìm ba mẹ được không~"
"Em gái ôm búp bê~ đi đến vườn hoa ngắm hoa~ búp bê khóc gọi mẹ~ chim nhỏ trên cây cười ha ha~~ ôm búp bê~"
Tiếng hát thiếu nhi u ám vang lên.
Bàng Tiểu Thi không thể chịu nổi nữa, hét lớn "A a a" rồi bắt đầu chạy trốn mà không nhìn lại. Vừa chạy cô vừa hét lên những câu như "Mẹ ơi cứu con, ma kìa, con không chơi nữa, tha cho con về" nhưng đều vô ích. Khi đã vào Thế giới giấc ngủ, thời gian ngủ phải đủ tám tiếng mới có thể tỉnh dậy. Vì vậy, tiếng hét của Bàng Tiểu Thi hoàn toàn vô vọng.
Cô vừa chạy, cô bé cười nham hiểm phía sau cũng đuổi theo, vừa đuổi vừa hát...
"Em gái ôm búp bê~"
"A a a a, cứu tôi với!"
"Đi đến vườn hoa ngắm hoa~"
"A a a a, đừng đuổi theo tôi nữa!"
"Búp bê khóc gọi mẹ~"
"A a a a, con không chơi nữa..."
"Chim nhỏ trên cây cười ha ha~ Chị ơi, giúp em tìm ba mẹ~ tại sao chị lại chạy~ em hát cho chị nghe nhé~"
"Chị có muốn ôm búp bê không?" Giọng nói u ám đột nhiên vang lên bên tai.
Cổ cô đột nhiên bị cái gì đó giữ chặt.
Bàng Tiểu Thi run rẩy quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt ma quái cười nham hiểm.
"Chị đã ôm búp bê rồi~"
"Á—" Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Bàng Tiểu Thi bị dọa ngất trong mơ.
Ngày 4 tháng 8, một bài đăng tên 【Phần mềm rác làm tôi phải vào bệnh viện!】 lan truyền khắp các diễn đàn. Người viết bài này không ai khác chính là Bàng Tiểu Thi. Sau khi trải qua tám tiếng kinh hoàng trong giấc mơ, tỉnh dậy, cô lập tức gọi 120, yêu cầu xe cấp cứu đưa mình vào bệnh viện để tiêm thuốc an thần. Không có cách nào khác, vì Bàng Tiểu Thi quá nhát gan, cô lo lắng nếu không đi bệnh viện trấn tĩnh lại, cô có thể chết vì sốc.
Khi đã bình tĩnh lại, Bàng Tiểu Thi có cảm giác muốn cắn xé ông chủ của phần mềm giấc ngủ này. Cô sử dụng phần mềm ngủ để giảm căng thẳng, không phải để bị tra tấn! Rõ ràng cô mua gói vui vẻ trong công viên, nhưng cuối cùng lại bị đưa vào thế giới kinh dị, bị cô bé ma đuổi suốt tám tiếng, hát cả đêm "Em gái ôm búp bê"! Trời biết cô sợ ma nhất!
Mặc dù cô biết rõ đang mơ và cô bé kia chỉ là NPC, nhưng hiệu ứng hình ảnh còn có bài hát thiếu nhi đáng sợ đó vẫn khiến cô kinh hãi! Rõ ràng là chương trình phần mềm có vấn đề.
Mặc dù tức giận, nhưng Bàng Tiểu Thi cũng thông cảm, vì vậy sau khi bình tĩnh lại, cô gọi đến tổng đài chăm sóc khách hàng của phần mềm để báo cáo sự việc và hỏi cách giải quyết. Cô rất lịch sự khi gọi điện, vì cô cũng làm việc trong lĩnh vực chăm sóc khách hàng, hiểu được khó khăn của đồng nghiệp. Đây là vấn đề của phần mềm, không thể trách nhân viên hỗ trợ khách hàng.
Phía phần mềm tiếp nhận cuộc gọi của cô, xử lý rất tốt, không chỉ báo cáo tình huống lên trên mà còn bồi thường cho cô, miễn phí tiêu dùng giấc mơ đêm đó và đền bù một lần nữa. Với cách giải quyết này, ban đầu Bàng Tiểu Thi rất hài lòng.
Tuy nhiên...
Ngày hôm sau, khi cô lại vào giấc mơ mới, ban đầu là cảnh vui vẻ, nhưng giữa chừng lại biến thành thế giới kinh dị. Những hồn ma còn kinh khủng hơn đêm trước đuổi cô cả đêm. Sau đó, cô lại báo cáo sự việc, lại được xin lỗi và bồi thường.
Ngày thứ ba, Bàng Tiểu Thi sợ đến mức lần này không chọn cảnh vui vẻ nữa mà chọn giấc mơ thăm quan lâu đài ấm áp phù hợp cho trẻ em. Lần này không có ma quái, nhưng cô lại bị lính và người hầu trong cảnh tượng đánh đập suốt đêm, đau muốn chết!
Lúc này, Bàng Tiểu Thi nhận ra đây không phải là sự cố ngẫu nhiên, phần mềm giấc ngủ này rõ ràng có lỗi lớn. Phần mềm này chắc chắn có vấn đề chất lượng.
Mặc dù đã phản ánh nhiều lần nhưng không được giải quyết. Bàng Tiểu Thi hết kiên nhẫn, không còn tiếp tục gọi điện phản ánh để yêu cầu bồi thường, mà chạy thẳng lên diễn đàn, chia sẻ trải nghiệm của mình.
Vì trải nghiệm quá sâu sắc, bài đăng của cô viết rất chi tiết, sống động đầy cảm xúc. Đen đủi của cô khiến người đọc không nhịn được cười, rồi lại thương cảm, liên tiếp bị dọa, lần thứ ba lại bị NPC đánh đập suốt đêm, quá thảm thương.
Tuy nhiên, cũng có người nghi ngờ. Vì phần mềm Thế giới giấc ngủ từ khi xuất hiện chưa từng gặp vấn đề, phần mềm chạy mượt mà, giấc mơ chân thật, trải nghiệm tuyệt vời, không có điểm nào để chê. Ngay cả người khó tính nhất cũng chỉ chê phần mềm hơi đắt, còn chất lượng trải nghiệm rất cao.
Nhưng không lâu sau, những tiếng nghi ngờ biến mất. Vì vấn đề mà Bàng Tiểu Thi gặp phải bắt đầu xuất hiện rộng rãi, nhiều người dùng gặp tình huống tương tự. Rõ ràng mua cảnh vui vẻ, nhưng vào lại thành thế giới kinh dị! Rõ ràng mua cảnh ấm áp, nhưng lại biến thành bị đánh đập! Rõ ràng mua cảnh quan, nhưng lại thành đống rác hôi thối...
Không chỉ vậy, mọi người còn phát hiện phần mềm này mang virus Trojan! Trong một đêm, 90% các phần mềm khác trong điện thoại đều bị tê liệt.
Điều này khiến mọi người thực sự tức giận. Nếu chỉ là phần mềm tự có vấn đề, mọi người có thể tạm ngừng sử dụng, đợi công ty giải thích rồi sửa chữa, tạm không mơ mộng cũng không vấn đề lớn, người đau đầu sẽ là công ty phần mềm. Nhưng phần mềm có virus làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mọi người thì nghiêm trọng rồi.
Trong xã hội hiện nay, điện thoại đã trở thành vật không thể thiếu trong cuộc sống và công việc, một khi điện thoại và các phần mềm tải về gặp vấn đề, sẽ khiến mọi người bực tức. Vì vậy, công ty Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh lần này nổi tiếng một lần nữa bằng cách bị chửi bới.
"Công ty Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh ra mặt ngay! Kiểm tra thử nghiệm trước khi phát hành phần mềm đều ngủ gật à? Lỗi lớn thế này cũng xuất hiện, tôi suýt bị dọa chết trong Thế giới giấc ngủ!"
"Đúng thế, tôi chọn cảnh quan, nhưng lại bị ném vào đống rác suốt đêm, khiến tôi đến bây giờ vẫn không thể ăn nổi!"
"Khốn nạn, phần mềm này còn có virus, 90% các phần mềm trong điện thoại tôi không sử dụng được, tôi còn phải làm việc nữa!"
"Điện thoại của tôi cũng bị tê liệt! Chủ của Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh là ai? Đồ thương gia vô lương tâm!"
Tất cả người dùng bị ảnh hưởng đều phát điên. Bọn họ dùng máy tính lên mạng đăng bài, viết bài phẫn nộ, yêu cầu Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh giải thích và giải quyết, tìm kiếm thông tin ông chủ Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh là ai, vì sao tung ra sản phẩm kém chất lượng thế này, đúng là muốn giết người.
Kết quả sau khi tìm hiểu, bọn họ phát hiện ra ông chủ của Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh chính là Phương Ngạn Đông.
Điều này khiến cho cư dân mạng càng tức giận hơn.
"Thì ra là tên vô lại Phương Ngạn Đông này!"
"Chẳng trách phần mềm kém thế, tên vô lại này làm sao có thể đảm bảo uy tín?"
"Nói gì mà công nghệ đỉnh cao thế kỷ, lỗi lớn thế này rõ ràng là sản phẩm chưa hoàn thiện!"
"Virus trong phần mềm quá kinh khủng, tôi đã mua phần mềm diệt virus tốt nhất cũng không hiệu quả..."
Khi cư dân mạng phát hiện ra ông chủ Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh là Phương Ngạn Đông, bọn họ thực sự phát điên. Chuyện xảy ra của Phương gia trước đây còn chưa lâu, mới chỉ hai ba tháng, tuy nhiệt độ giảm bớt nhưng mọi người vẫn chưa quên, còn nhớ rất rõ.
Phiên tòa trước đó, Phương Ngạn Đông suýt nữa trắng án đã khiến mọi người không phục, chửi bới hắn suốt. Mà vụ việc kết quả thi đại học bị tráo đổi cũng không thoát khỏi Phương gia. Giờ lại phát hiện phần mềm có lỗi lớn và virus, ông chủ cũng là Phương Ngạn Đông.
Mọi người càng không còn chút niềm tin nào vào hắn, coi hắn là thương gia vô liêm sỉ.
Thù cũ hận mới cộng lại, Phương Ngạn Đông trở thành kẻ tồi tệ quốc dân, bị chửi rủa khắp nơi trên mạng.
Lúc này đây, Phương Ngạn Đông thực sự sụp đổ. Hắn đập mạnh tay vào bàn, nhìn đám nhân viên nghiên cứu cúi đầu run rẩy trước mặt, như thú gầm rú, "Chuyện gì xảy ra? Nói đi! Tại sao lại xuất hiện lỗi lớn thế này, phần mềm còn có virus? Tôi trả lương cho các người để ngồi không à, nhanh nghĩ cách giải quyết cho tôi!"
Phương Ngạn Đông tức giận gầm lên. Thời gian trước, tinh thần vừa hồi phục nay đã mất hết, tóc đen đã bạc nhiều, khuôn mặt trưởng thành anh tuấn giờ đã hốc hác già nua, không còn dáng vẻ đẹp trai trước kia. Trước đây mặc dù bị ép rời khỏi tập đoàn Phương gia, hắn cũng không nổi giận thế này, vì khi đó hắn còn có quân bài, còn cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng bây giờ, Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh là tất cả tài sản của hắn, mới khởi động vài tháng, nếu gặp vấn đề, không chỉ phá sản mà còn nợ nần chồng chất!
Sống cuộc sống như đế vương nửa đời, hắn không thể chấp nhận việc mất hết mọi thứ.
Phương Ngạn Đông gầm lên chất vấn đội ngũ nghiên cứu, yêu cầu bọn họ đưa ra giải pháp. Nhưng đội ngũ nghiên cứu cũng muốn khóc, "Sếp, không phải chúng tôi không muốn giải quyết, mà là chúng tôi không biết làm thế nào. Phần mềm trước đây của ông cơ bản đã hoàn thiện, chúng tôi chỉ bổ sung thêm nội dung trang trí và chức năng tính phí."
"Đây không phải phần mềm do chúng tôi nghiên cứu, mã nguồn của phần mềm này chúng tôi không hiểu, không thể sửa lỗi. Virus chắc là có sẵn trong phần mềm, muốn giải quyết phải tìm người chế tạo phần mềm..."
Nhân viên nghiên cứu cứ cúi đầu run rẩy. Không phải bọn họ không muốn giải quyết, mà là bọn họ không thể, vì phần mềm này không phải do bọn họ tạo ra. Giờ lỗi lớn thế này, chắc chắn là vấn đề mã nguồn cốt lõi, cần tìm người phát minh. Nhưng nếu Phương Ngạn Đông có thể tìm người phát minh, hắn đã không nổi giận ở đây.
Khi phần mềm vừa gặp vấn đề, Phương Ngạn Đông đã tìm Nghiêm Đồng, muốn lấy thông tin về người tạo phần mềm để giải quyết. Nhưng Nghiêm Đồng làm sao biết? Trong mắt Nghiêm Đồng, tài liệu thần kỳ không thể có vấn đề, phần mềm gặp lỗi chắc chắn là do đội ngũ nghiên cứu của Phương Ngạn Đông không đủ kỹ năng, làm sai dữ liệu. Hai người đã cãi nhau rất lớn. Phương Ngạn Đông định tiếp tục tra hỏi, nhưng Nghiêm Đồng nhận thấy tình hình không ổn, lập tức tìm Tạ Văn Húc nhờ giúp đỡ trốn đi.
Giờ đây, phần mềm gặp vấn đề trên diện rộng. Nhìn biểu hiện hoang mang của đội ngũ nghiên cứu, Phương Ngạn Đông cuối cùng nhận ra, có lẽ hắn lại bị lừa!
Cậu vào tù đến thăm Phương Khiêm Hạo chỉ để gây khó chịu cho Phương Khiêm Hạo và Nghiêm Đồng.
Phương Tử Dương đã dự đoán trước kết cục của Phương Khiêm Hạo.
Chính vì vậy, cậu mới đưa chiếc vòng cổ đã được chỉnh sửa vào tay Phương Khiêm Hạo.
Phương Khiêm Hạo không phải là người yêu Nghiêm Đồng đến mức có thể không nhận người thân sao? Không phải hắn có thể hy sinh tất cả vì Nghiêm Đồng sao?
Vậy thì khi Phương Khiêm Hạo biết rằng người hắn yêu không chỉ không tốt đẹp như hắn tưởng tượng, mà còn là kẻ đê tiện đã cướp đi tương lai và tiền đồ của hắn, Phương Khiêm Hạo sẽ có cảm giác như thế nào?
Giết người trả thù không khó, nhưng trả thù tâm lý mới là cách trả thù lớn nhất.
Cậu đã từng nói, tất cả những gì mà những người này đã gây ra cho cậu ở kiếp trước, cậu sẽ trả lại gấp đôi.
Phương Khiêm Hạo không phạm tội tử hình, chỉ cần ngồi tù vài năm là có thể ra ngoài.
Không biết lúc đó khi Nghiêm Đồng gặp lại Phương Khiêm Hạo, tình hình hai người sẽ ra sao?
Phương Khiêm Hạo bị hắc hóa, lúc đó chắc chắn sẽ rất thú vị...
Rời khỏi nhà tù.
Phương Tử Dương trở về nhà với tâm trạng rất tốt.
Về đến nhà, cậu lấy máy tính ra, gửi một chuỗi mã đi, sau đó bắt đầu hoàn thiện công việc cuối cùng.
Vẫn là câu nói cũ, một gia đình phải có sự hòa hợp. Phương Khiêm Hạo đã bị bắt vào tù, làm sao mà Phương Ngạn Đông, người cha yêu con của cậu, có thể tiếp tục tự do được chứ?
Bây giờ, cậu cũng sẽ tiễn người cha tốt của mình một đoạn đường.
...
Bàng Tiểu Thi là một nhân viên tiếp nhận cuộc gọi của một công ty viễn thông.
Đừng để cái tên vị trí này làm bạn tưởng là cao cấp, thực tế công việc của cô ấy chỉ là nhân viên chăm sóc khách hàng, mỗi ngày liên tục nhận điện thoại. Đặc biệt là cô ấy phụ trách đường dây sự cố, mỗi ngày đi làm bị khách hàng mắng xối xả là chuyện như cơm bữa.
Vì vậy, áp lực tâm lý trong công việc của cô ấy rất lớn.
Bàng Tiểu Thi cũng đã từng nghĩ đến việc chuyển sang công việc khác dễ chịu hơn, nhưng hiện tại tìm việc làm rất khó khăn, cạnh tranh khốc liệt, hơn nữa với trình độ học vấn và khả năng làm việc của cô ấy khá bình thường, chuyển sang công việc khác không có ưu thế rõ rệt.
Vì vậy, không còn cách nào khác, Bàng Tiểu Thi đã làm việc ở vị trí này nhiều năm.
Qua nhiều năm, cô ấy đã quen với việc bị khách hàng mắng mỏ và khó chịu, nhưng làm việc trong môi trường căng thẳng lâu dài, tình trạng tinh thần của cô ấy không tốt, áp lực công việc khiến cô ấy luôn cảm thấy khó chịu, thường xuyên mất ngủ.
Để giảm bớt tình trạng này, Bàng Tiểu Thi đã thử rất nhiều cách.
Tập thể dục để thư giãn, ăn đồ ngọt để giảm căng thẳng, nghe nhạc thư giãn, massage nghỉ ngơi... thậm chí còn đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng cuối cùng đều không có tác dụng lớn, công việc của cô ấy là như vậy, chỉ có thể tự điều chỉnh tâm trạng.
Tuy nhiên, từ khi một đồng nghiệp trong công ty giới thiệu một phần mềm gọi là "Thế giới giấc ngủ", Bàng Tiểu Thi đã giảm bớt được áp lực công việc.
Thế giới giấc ngủ không chỉ giúp chữa trị chứng mất ngủ mà còn có thể tạo ra giấc mơ bằng công nghệ cao, chỉ cần bạn chịu chi tiền, bạn có thể chọn cảnh mơ yêu thích trong phần mềm, để trải nghiệm thế giới tinh thần vui vẻ, xả stress từ cuộc sống thực tế.
Mặc dù giá các cảnh mơ trong phần mềm không rẻ, với điều kiện kinh tế của Bàng Tiểu Thi, cô ấy không thể mua mỗi đêm.
Nhưng chỉ cần mua giấc mơ hai ba lần mỗi tháng cũng đủ để chữa trị các cảm xúc tiêu cực do áp lực công việc.
Sau khi thử, đồng nghiệp của cô cũng có sự thay đổi tinh thần rõ rệt.
Toàn bộ công ty tăng năng suất rõ rệt, làm cho quản lý khen ngợi phần mềm này là "thần khí". Vì thế, quản lý đã đề xuất với cấp trên rằng phúc lợi năm nay của nhân viên nên chuyển từ thẻ mua sắm sang thẻ tiêu dùng của Thế giới giấc ngủ!
Tóm lại.
Phần mềm Thế giới giấ ngủ, chỉ trong chưa đầy hai tháng sau khi ra mắt, đã nhanh chóng được mọi người yêu thích và chấp nhận.
Nó nhanh chóng lan rộng trong cộng đồng người dùng, chiếm lĩnh thị trường tiêu dùng.
Nhưng do vấn đề kinh tế, Bàng Tiểu Thi không thể mua giấc mơ của Thế giới giấc ngủ mỗi đêm, nhưng mỗi tuần mua hai lần vẫn có thể.
Hôm nay chính là "ngày ngủ" mà Bàng Tiểu Thi đã định sẵn.
Sau khi tan làm, cô nhanh chóng trở về nhà, ăn tối nhanh chóng, tắm rửa sạch sẽ, rồi lên giường nằm nghỉ.
Sau đó cô mở phần mềm, mua giấc mơ mà mình muốn, đặt điện thoại xuống, nhắm mắt, nghe nhạc từ phần mềm sau đó đi vào giấc ngủ...
Bàng Tiểu Thi vì tính cách nhát gan, mục đích chính của việc mua giấc mơ là để xả stress, cộng thêm điều kiện kinh tế hạn chế.
Vì vậy, mỗi lần cô chọn giấc mơ là những cảnh vui vẻ ngắn gọn, không giống như những người có tiền chọn giấc mơ dài liên tục.
Giấc mơ hôm nay của Bàng Tiểu Thi là đi chơi ở công viên giải trí.
Cô luôn ngưỡng mộ những trò chơi mạo hiểm như tàu lượn siêu tốc, máy bay nhảy dù trong công viên, nhưng vì sợ tai nạn và có chút hoang tưởng, cô không dám chơi.
Nhưng bây giờ có Thế giới giấc ngủ, trong giấc mơ, cô không cần lo lắng về tai nạn, chơi mà không có gánh nặng tâm lý.
Khi nhạc ru ngủ kết thúc...
Lúc Bàng Tiểu Thi lấy lại ý thức, cô đã đứng trong một công viên giải trí nhộn nhịp, cảnh tượng chân thật khiến cô biết rõ mình đã vào giấc mơ do phần mềm tạo ra.
Bàng Tiểu Thi vô cùng phấn khích, như thường lệ, cô bắt đầu vui chơi trong Thế giới giấc ngủ.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ giấc mơ này hơi lạ.
Theo kinh nghiệm trước đây, những cảnh mơ mà cô chọn đều chỉ có mình cô chơi, các NPC trong cảnh không tương tác với cô. Dù sao, tiền nào của nấy, kinh tế của cô chỉ đủ mua cảnh thấp nhất.
Nhưng bây giờ.
Vừa bước vào cổng công viên, cô đã bị một cô bé xinh xắn kéo lại.
"Chị ơi, chị ơi, em không tìm thấy ba mẹ, chị giúp em tìm ba mẹ được không?"
Cô bé xinh xắn mặc đầm, ôm búp bê, trang điểm tinh tế, nhưng gương mặt lại biểu lộ sự đáng thương bất lực, khiến người ta thương cảm.
Bàng Tiểu Thi là người có lòng thương cảm.
Mặc dù biết rõ đây là giấc mơ, cô bé trước mặt là NPC, nhưng vẫn không nỡ.
Hơn nữa, cô còn nghĩ rằng, rõ ràng cô chỉ mua giấc mơ cấp thấp không có NPC tương tác, nhưng giờ lại có NPC tương tác, chẳng lẽ giấc mơ này có cốt truyện ẩn?
Nghĩ vậy.
Bàng Tiểu Thi phấn khích, muốn khám phá, cúi xuống xoa đầu cô bé, dịu dàng gật đầu, "Được thôi, chị sẽ giúp em tìm ba mẹ. Em còn nhớ nơi mà em bị lạc không?"
"Nhớ chứ, ở bên kia, bên đống cỏ mọc cao. Ba mẹ đặt em ở đó rồi biến mất, em chờ ba mẹ rất lâu mà không thấy, chị ơi, em dẫn chị đi xem đống cỏ mọc cao đó..."
Được Bàng Tiểu Thi đồng ý, cô bé vui mừng nhảy nhót, kéo tay Bàng Tiểu Thi đi.
Đống cỏ mọc cao?
Bàng Tiểu Thi nghe có vẻ mơ hồ, nhưng không nghĩ nhiều, nghĩ rằng đây có thể là cốt truyện ẩn, nên rất thoải mái đi theo.
Nhưng chẳng bao lâu.
Bàng Tiểu Thi nhận thấy có điều không đúng.
Cô bé kéo cô ra khỏi đám đông, đi thẳng vào khu rừng nhỏ hẻo lánh trong công viên, chỉ vài câu chuyện, xung quanh đã không còn người, mà bài hát phát trong công viên cũng biến mất.
Khu rừng nhỏ hẻo lánh, âm thanh biến mất, xung quanh yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Bàng Tiểu Thi bất giác cảm thấy sợ hãi, hưng phấn khi mới vào giấc mơ biến mất hoàn toàn, thậm chí giọng nói cũng không còn mạnh mẽ, "Em ơi, em thật sự bị lạc ở đâu? Đây đã không còn ai, sao ba mẹ em lại dẫn em đến đây chơi..."
Cô bé nghe vậy thì bất ngờ dừng bước.
Không nói gì, cũng không quay đầu, đôi vai nhỏ bé run rẩy, rồi phát ra tiếng khóc thút thít.
"Hu hu hu hu..."
Đây đáng lẽ là cảnh tượng khiến người ta thương cảm, nhưng Bàng Tiểu Thi lại không thể cảm thấy chút thương hại nào.
Chỉ vì tiếng khóc thút thít đó, sao nghe cũng kỳ lạ! Sao nghe cũng đáng sợ! Trẻ con bảy tám tuổi khóc như tiếng trẻ sơ sinh! Điều này rõ ràng là không bình thường!
Bàng Tiểu Thi vốn dĩ đã nhát gan, sao chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này.
Hai chân của cô lập tức mềm nhũn, tim đập thình thịch.
Tuy nhiên lúc này, cô bé động đậy.
Cô bé bất ngờ giơ tay, chỉ vào một gò đất nhỏ cách đó không xa, "Chính là ở đó, chị nhìn xem, đống cỏ mọc cao~ Ba mẹ bảo em ngủ ở đây~ nhưng lạnh quá, trong đống cỏ mọc cao lạnh quá~ em không muốn ở đây, em muốn tìm ba mẹ, chị dẫn em đi, được không~ được không~"
Giọng nói thâm trầm khiến người ta rợn tóc gáy.
Bàng Tiểu Thi nhìn theo hướng cô bé chỉ.
Sau đó hét lên kinh hoàng.
"Á——"
Đó không phải là đống cỏ mọc cao, đó rõ ràng là một ngôi mộ nhỏ!
Sắc mặt Bàng Tiểu Thi tái nhợt.
Cô bé dường như không nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cô, bất ngờ phát ra tiếng cười khúc khích, sau đó cái đầu nhỏ như người máy, cứng ngắc quay lại.
Mặc dù là một khuôn mặt tinh tế như búp bê, lúc này lại mang nụ cười lạnh lùng đáng sợ, "Khúc khích, chị dẫn em tìm mẹ được không~ em hát cho chị nghe, chị dẫn em tìm ba mẹ được không~"
"Em gái ôm búp bê~ đi đến vườn hoa ngắm hoa~ búp bê khóc gọi mẹ~ chim nhỏ trên cây cười ha ha~~ ôm búp bê~"
Tiếng hát thiếu nhi u ám vang lên.
Bàng Tiểu Thi không thể chịu nổi nữa, hét lớn "A a a" rồi bắt đầu chạy trốn mà không nhìn lại. Vừa chạy cô vừa hét lên những câu như "Mẹ ơi cứu con, ma kìa, con không chơi nữa, tha cho con về" nhưng đều vô ích. Khi đã vào Thế giới giấc ngủ, thời gian ngủ phải đủ tám tiếng mới có thể tỉnh dậy. Vì vậy, tiếng hét của Bàng Tiểu Thi hoàn toàn vô vọng.
Cô vừa chạy, cô bé cười nham hiểm phía sau cũng đuổi theo, vừa đuổi vừa hát...
"Em gái ôm búp bê~"
"A a a a, cứu tôi với!"
"Đi đến vườn hoa ngắm hoa~"
"A a a a, đừng đuổi theo tôi nữa!"
"Búp bê khóc gọi mẹ~"
"A a a a, con không chơi nữa..."
"Chim nhỏ trên cây cười ha ha~ Chị ơi, giúp em tìm ba mẹ~ tại sao chị lại chạy~ em hát cho chị nghe nhé~"
"Chị có muốn ôm búp bê không?" Giọng nói u ám đột nhiên vang lên bên tai.
Cổ cô đột nhiên bị cái gì đó giữ chặt.
Bàng Tiểu Thi run rẩy quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt ma quái cười nham hiểm.
"Chị đã ôm búp bê rồi~"
"Á—" Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Bàng Tiểu Thi bị dọa ngất trong mơ.
Ngày 4 tháng 8, một bài đăng tên 【Phần mềm rác làm tôi phải vào bệnh viện!】 lan truyền khắp các diễn đàn. Người viết bài này không ai khác chính là Bàng Tiểu Thi. Sau khi trải qua tám tiếng kinh hoàng trong giấc mơ, tỉnh dậy, cô lập tức gọi 120, yêu cầu xe cấp cứu đưa mình vào bệnh viện để tiêm thuốc an thần. Không có cách nào khác, vì Bàng Tiểu Thi quá nhát gan, cô lo lắng nếu không đi bệnh viện trấn tĩnh lại, cô có thể chết vì sốc.
Khi đã bình tĩnh lại, Bàng Tiểu Thi có cảm giác muốn cắn xé ông chủ của phần mềm giấc ngủ này. Cô sử dụng phần mềm ngủ để giảm căng thẳng, không phải để bị tra tấn! Rõ ràng cô mua gói vui vẻ trong công viên, nhưng cuối cùng lại bị đưa vào thế giới kinh dị, bị cô bé ma đuổi suốt tám tiếng, hát cả đêm "Em gái ôm búp bê"! Trời biết cô sợ ma nhất!
Mặc dù cô biết rõ đang mơ và cô bé kia chỉ là NPC, nhưng hiệu ứng hình ảnh còn có bài hát thiếu nhi đáng sợ đó vẫn khiến cô kinh hãi! Rõ ràng là chương trình phần mềm có vấn đề.
Mặc dù tức giận, nhưng Bàng Tiểu Thi cũng thông cảm, vì vậy sau khi bình tĩnh lại, cô gọi đến tổng đài chăm sóc khách hàng của phần mềm để báo cáo sự việc và hỏi cách giải quyết. Cô rất lịch sự khi gọi điện, vì cô cũng làm việc trong lĩnh vực chăm sóc khách hàng, hiểu được khó khăn của đồng nghiệp. Đây là vấn đề của phần mềm, không thể trách nhân viên hỗ trợ khách hàng.
Phía phần mềm tiếp nhận cuộc gọi của cô, xử lý rất tốt, không chỉ báo cáo tình huống lên trên mà còn bồi thường cho cô, miễn phí tiêu dùng giấc mơ đêm đó và đền bù một lần nữa. Với cách giải quyết này, ban đầu Bàng Tiểu Thi rất hài lòng.
Tuy nhiên...
Ngày hôm sau, khi cô lại vào giấc mơ mới, ban đầu là cảnh vui vẻ, nhưng giữa chừng lại biến thành thế giới kinh dị. Những hồn ma còn kinh khủng hơn đêm trước đuổi cô cả đêm. Sau đó, cô lại báo cáo sự việc, lại được xin lỗi và bồi thường.
Ngày thứ ba, Bàng Tiểu Thi sợ đến mức lần này không chọn cảnh vui vẻ nữa mà chọn giấc mơ thăm quan lâu đài ấm áp phù hợp cho trẻ em. Lần này không có ma quái, nhưng cô lại bị lính và người hầu trong cảnh tượng đánh đập suốt đêm, đau muốn chết!
Lúc này, Bàng Tiểu Thi nhận ra đây không phải là sự cố ngẫu nhiên, phần mềm giấc ngủ này rõ ràng có lỗi lớn. Phần mềm này chắc chắn có vấn đề chất lượng.
Mặc dù đã phản ánh nhiều lần nhưng không được giải quyết. Bàng Tiểu Thi hết kiên nhẫn, không còn tiếp tục gọi điện phản ánh để yêu cầu bồi thường, mà chạy thẳng lên diễn đàn, chia sẻ trải nghiệm của mình.
Vì trải nghiệm quá sâu sắc, bài đăng của cô viết rất chi tiết, sống động đầy cảm xúc. Đen đủi của cô khiến người đọc không nhịn được cười, rồi lại thương cảm, liên tiếp bị dọa, lần thứ ba lại bị NPC đánh đập suốt đêm, quá thảm thương.
Tuy nhiên, cũng có người nghi ngờ. Vì phần mềm Thế giới giấc ngủ từ khi xuất hiện chưa từng gặp vấn đề, phần mềm chạy mượt mà, giấc mơ chân thật, trải nghiệm tuyệt vời, không có điểm nào để chê. Ngay cả người khó tính nhất cũng chỉ chê phần mềm hơi đắt, còn chất lượng trải nghiệm rất cao.
Nhưng không lâu sau, những tiếng nghi ngờ biến mất. Vì vấn đề mà Bàng Tiểu Thi gặp phải bắt đầu xuất hiện rộng rãi, nhiều người dùng gặp tình huống tương tự. Rõ ràng mua cảnh vui vẻ, nhưng vào lại thành thế giới kinh dị! Rõ ràng mua cảnh ấm áp, nhưng lại biến thành bị đánh đập! Rõ ràng mua cảnh quan, nhưng lại thành đống rác hôi thối...
Không chỉ vậy, mọi người còn phát hiện phần mềm này mang virus Trojan! Trong một đêm, 90% các phần mềm khác trong điện thoại đều bị tê liệt.
Điều này khiến mọi người thực sự tức giận. Nếu chỉ là phần mềm tự có vấn đề, mọi người có thể tạm ngừng sử dụng, đợi công ty giải thích rồi sửa chữa, tạm không mơ mộng cũng không vấn đề lớn, người đau đầu sẽ là công ty phần mềm. Nhưng phần mềm có virus làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mọi người thì nghiêm trọng rồi.
Trong xã hội hiện nay, điện thoại đã trở thành vật không thể thiếu trong cuộc sống và công việc, một khi điện thoại và các phần mềm tải về gặp vấn đề, sẽ khiến mọi người bực tức. Vì vậy, công ty Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh lần này nổi tiếng một lần nữa bằng cách bị chửi bới.
"Công ty Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh ra mặt ngay! Kiểm tra thử nghiệm trước khi phát hành phần mềm đều ngủ gật à? Lỗi lớn thế này cũng xuất hiện, tôi suýt bị dọa chết trong Thế giới giấc ngủ!"
"Đúng thế, tôi chọn cảnh quan, nhưng lại bị ném vào đống rác suốt đêm, khiến tôi đến bây giờ vẫn không thể ăn nổi!"
"Khốn nạn, phần mềm này còn có virus, 90% các phần mềm trong điện thoại tôi không sử dụng được, tôi còn phải làm việc nữa!"
"Điện thoại của tôi cũng bị tê liệt! Chủ của Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh là ai? Đồ thương gia vô lương tâm!"
Tất cả người dùng bị ảnh hưởng đều phát điên. Bọn họ dùng máy tính lên mạng đăng bài, viết bài phẫn nộ, yêu cầu Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh giải thích và giải quyết, tìm kiếm thông tin ông chủ Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh là ai, vì sao tung ra sản phẩm kém chất lượng thế này, đúng là muốn giết người.
Kết quả sau khi tìm hiểu, bọn họ phát hiện ra ông chủ của Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh chính là Phương Ngạn Đông.
Điều này khiến cho cư dân mạng càng tức giận hơn.
"Thì ra là tên vô lại Phương Ngạn Đông này!"
"Chẳng trách phần mềm kém thế, tên vô lại này làm sao có thể đảm bảo uy tín?"
"Nói gì mà công nghệ đỉnh cao thế kỷ, lỗi lớn thế này rõ ràng là sản phẩm chưa hoàn thiện!"
"Virus trong phần mềm quá kinh khủng, tôi đã mua phần mềm diệt virus tốt nhất cũng không hiệu quả..."
Khi cư dân mạng phát hiện ra ông chủ Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh là Phương Ngạn Đông, bọn họ thực sự phát điên. Chuyện xảy ra của Phương gia trước đây còn chưa lâu, mới chỉ hai ba tháng, tuy nhiệt độ giảm bớt nhưng mọi người vẫn chưa quên, còn nhớ rất rõ.
Phiên tòa trước đó, Phương Ngạn Đông suýt nữa trắng án đã khiến mọi người không phục, chửi bới hắn suốt. Mà vụ việc kết quả thi đại học bị tráo đổi cũng không thoát khỏi Phương gia. Giờ lại phát hiện phần mềm có lỗi lớn và virus, ông chủ cũng là Phương Ngạn Đông.
Mọi người càng không còn chút niềm tin nào vào hắn, coi hắn là thương gia vô liêm sỉ.
Thù cũ hận mới cộng lại, Phương Ngạn Đông trở thành kẻ tồi tệ quốc dân, bị chửi rủa khắp nơi trên mạng.
Lúc này đây, Phương Ngạn Đông thực sự sụp đổ. Hắn đập mạnh tay vào bàn, nhìn đám nhân viên nghiên cứu cúi đầu run rẩy trước mặt, như thú gầm rú, "Chuyện gì xảy ra? Nói đi! Tại sao lại xuất hiện lỗi lớn thế này, phần mềm còn có virus? Tôi trả lương cho các người để ngồi không à, nhanh nghĩ cách giải quyết cho tôi!"
Phương Ngạn Đông tức giận gầm lên. Thời gian trước, tinh thần vừa hồi phục nay đã mất hết, tóc đen đã bạc nhiều, khuôn mặt trưởng thành anh tuấn giờ đã hốc hác già nua, không còn dáng vẻ đẹp trai trước kia. Trước đây mặc dù bị ép rời khỏi tập đoàn Phương gia, hắn cũng không nổi giận thế này, vì khi đó hắn còn có quân bài, còn cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng bây giờ, Khoa Học Kỹ Thuật Tân Tinh là tất cả tài sản của hắn, mới khởi động vài tháng, nếu gặp vấn đề, không chỉ phá sản mà còn nợ nần chồng chất!
Sống cuộc sống như đế vương nửa đời, hắn không thể chấp nhận việc mất hết mọi thứ.
Phương Ngạn Đông gầm lên chất vấn đội ngũ nghiên cứu, yêu cầu bọn họ đưa ra giải pháp. Nhưng đội ngũ nghiên cứu cũng muốn khóc, "Sếp, không phải chúng tôi không muốn giải quyết, mà là chúng tôi không biết làm thế nào. Phần mềm trước đây của ông cơ bản đã hoàn thiện, chúng tôi chỉ bổ sung thêm nội dung trang trí và chức năng tính phí."
"Đây không phải phần mềm do chúng tôi nghiên cứu, mã nguồn của phần mềm này chúng tôi không hiểu, không thể sửa lỗi. Virus chắc là có sẵn trong phần mềm, muốn giải quyết phải tìm người chế tạo phần mềm..."
Nhân viên nghiên cứu cứ cúi đầu run rẩy. Không phải bọn họ không muốn giải quyết, mà là bọn họ không thể, vì phần mềm này không phải do bọn họ tạo ra. Giờ lỗi lớn thế này, chắc chắn là vấn đề mã nguồn cốt lõi, cần tìm người phát minh. Nhưng nếu Phương Ngạn Đông có thể tìm người phát minh, hắn đã không nổi giận ở đây.
Khi phần mềm vừa gặp vấn đề, Phương Ngạn Đông đã tìm Nghiêm Đồng, muốn lấy thông tin về người tạo phần mềm để giải quyết. Nhưng Nghiêm Đồng làm sao biết? Trong mắt Nghiêm Đồng, tài liệu thần kỳ không thể có vấn đề, phần mềm gặp lỗi chắc chắn là do đội ngũ nghiên cứu của Phương Ngạn Đông không đủ kỹ năng, làm sai dữ liệu. Hai người đã cãi nhau rất lớn. Phương Ngạn Đông định tiếp tục tra hỏi, nhưng Nghiêm Đồng nhận thấy tình hình không ổn, lập tức tìm Tạ Văn Húc nhờ giúp đỡ trốn đi.
Giờ đây, phần mềm gặp vấn đề trên diện rộng. Nhìn biểu hiện hoang mang của đội ngũ nghiên cứu, Phương Ngạn Đông cuối cùng nhận ra, có lẽ hắn lại bị lừa!