Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 38



Phương Ngạn Đông phát không ít thiệp mời vì buổi tiệc tối của Nghiêm Đồng.
Người đáp ứng đến đây nhiều vô cùng, mọi người không chỉ cho Phương gia mặt mũi, còn muốn nhìn xem đứa riêng này như thế nào.
Dù sao chuyện hot search cùng việc "bắt gian" ở club đã khiến cho cái tên Nghiêm Đồng này vang dội trong giới thượng lưu, tất cả mọi người rất muốn biết người có thể khiến cho Tạ Văn Húc ngoại tình đến cùng là bộ dạng như thế nào.
Tạ Văn Húc bắt cá hai tay, Phương Tử Dương bắt gian, hôn ước của Phương gia cùng Tạ gia tràn ngập nguy cơ. Dù sao thì lúc bắt gian, Phương Tử Dương ở trước mặt mọi người gây sự, cậu cũng không có ý định che giấu.
Bây giờ Nghiêm Đồng lại trở thành con riêng của Phương gia, câu chuyện lại càng thêm vi diệu...
Nếu như tương lai Tạ Văn Húc vẫn quyết tâm chọn Nghiêm Đồng, thì với thân phận của Nghiêm Đồng không phải là trở thành con rể của Tạ gia? Lúc đó, Phương Tử Dương từng được nhiều người ước ao đố kỵ không phải biến thành trò cười của người khác sao?
Bởi vậy, tiệc tối ngày hôm nay của Phương gia chính là bữa tiệc được các công tử quý nữ hào môn mong đợi nhất. Mà Vương Kiều Kiều chính là tích cực nhất trong số đó.
Lúc trước Tạ Văn Húc oanh liệt theo đuổi Phương Tử Dương, sau đó còn đính hôn, điều này làm nàng đố kỵ muốn chết, hiện tại Phương Tử Dương rất có thể sẽ bị bỏ rơi, đây còn không phải là chuyện cười hay sao?
Lần trước ở câu lạc bộ nàng coi như đã nhìn ra rồi, lần này Tạ Văn Húc chính là yêu thật, thật sự yêu Nghiêm Đồng, cũng không phải là ghen tuông bình thường của các cặp đôi, mà là Tạ Văn Húc thật sự muốn bảo vệ Nghiêm Đồng ở trước mặt mọi người, còn không cho vị hôn phu của mình chút mặt mũi nào.
Tuy rằng nàng rất ghen tỵ với Nghiêm Đồng, nhưng dù sao Nghiêm Đồng với Tạ Văn Húc còn chưa chắc chắn, dù hiện tại Nghiêm Đồng có trở thành thiếu gia của Phương gia, nhưng mà Tạ gia có để ý đến thân phận con riêng hay không còn chưa biết.
Cho nên so với việc đố kỵ với Nghiêm Đồng, Vương Kiều Kiều càng muốn nhìn trò cười của Phương Tử Dương hơn, cho nên rất sớm đã chạy đến Phương gia.
Mà lúc này, Phương Tử Dương cùng Nghiêm Đồng vẫn đang được stylist trang điểm.
Tiệc tối ngày hôm nay cũng không phải dành cho mình, vậy nên Phương Tử Dương cũng không có tâm tình chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu chỉ tuỳ tiện chọn một bộ quần áo sơ mi đơn giản lịch thiệp, để thợ trang điểm làm kiểu tóc một chút, sau đó phối hợp một chút là xong.
Ở buổi đấu giá lần trước cậu ăn mặc như một con gà trống là vì muốn chọc tức Phương Ngạn Đông, bản thân cậu vẫn có thường thức rất bình thường, mới không thích ăn mặc quá phiền phức.
Ngược lại hôm nay Nghiêm Đồng ăn mặc phức tạp hơn rất nhiều.
Ngày hôm qua cậu đem hết tất cả lễ phục của Nghiêm Đồng vứt đi, sau khi Phương Ngạn Đông trở lại tuy rằng không quá vui vẻ, nhưng nhìn thấy tính khí gần đây của Phương Tử Dương thay đổi không ngừng, cũng không dám nổi nóng với cậu, dù sao hắn vẫn còn băn khoăn tài sản trong tay cậu.
Cho nên cuối cùng Nghiêm Đồng cũng chỉ có thể nhịn xuống, thiếu chút nữa làm hắn tức chết, trong lòng hận Phương Tử Dương cực kỳ.
Sau đó hắn tỉnh táo lại, cũng hiểu được tại sao thái độ của Phương Ngạn Đông lại như vậy, còn không phải là vì cổ phần và di sản trong tay Phương Tử Dương, còn có hôn ước của Tạ gia?
Cổ phần và di sản hắn không có cách lấy đến, nhưng hôn ước của Tạ gia hắn lại có biện pháp. Vốn dĩ hắn không muốn ở bên cạnh Tạ Văn Húc, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý, hắn nhất định phải để Tạ Văn Húc trở thành bạn trai hắn.
Gia thế của Tạ gia không có gì phải bàn cãi, Tạ Văn Húc lớn lên cũng rất tuấn tú, tính cách thì có thể dạy dỗ lại, kỳ thực tiếp nhận Tạ Văn Húc cũng không phải không được. Đối phương đối với phương diện nghiên cứu khoa học kỹ thuật cũng rất có thiên phú, số tư liệu kia cũng có thể đưa cho đối phương nghiên cứu.
Quan trọng nhất chính là, Tạ Văn Húc là người mà Phương Tử Dương yêu, cướp lấy Tạ Văn Húc sẽ khiến Phương Tử Dương rất thống khổ!
Mặc dù trước khi xuyên qua hắn vẫn chưa xem xong tiểu thuyết, nhưng trước khi công chính xuất hiện, Tạ Văn Húc chính là người có nhiều phần diễn nhất, dù sao nam phụ thâm tình, còn là vị hôn phu cũ, nếu gặp phải công chính, Phương Tử Dương cũng sẽ thích Tạ Văn Húc hơn...
Trong lòng Nghiêm Đồng đã có chủ ý. Tạm thời cứ để Tạ Văn Húc làm bạn trai hắn, nếu như sau đó tính cách không hợp thì có thể chia tay.
Tối nay hắn nhất định phải làm cho Tạ Văn Húc tuyên bố giải trừ hôn ước với Phương Tử Dương ở trước mặt mọi người, sau đó cầu hôn hắn. Để cho mọi người biết Phương Tử Dương không thể so sánh với hắn!
Cho nên một bộ lễ phục hoàn hảo là cực kỳ quan trọng.
Phương Ngạn Đông cũng không muốn Nghiêm Đồng làm hắn mất mặt, mặc dù không có lễ phục đặt may riêng, nhưng có thể lấy thứ khác đắp bù vào, lấy ra không ít trang sức quý báu, để thợ trang điểm tỉ mỉ chuẩn bị cho Nghiêm Đồng.
Mỗi món trang sức đều có giá trên trời, đặc biệt có cái còn hơn cả ngàn vạn.
Dù là Nghiêm Đồng thường xuyên chê bài Phương gia chỉ có sản nghiệp nho nhỏ, nhưng bây giờ hắn đang cảm thấy mình đứng ở đỉnh cao nhân sinh, mắt sáng quắc.
Nghiêm Đồng không hiểu cách phối hợp hàng xa xỉ, cơ hồ không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp chọn trang sức giá trị cao nhất. Ngoài ra còn thêm một khuyên tai bằng ngọc thạch, một đôi buộc áo cổ xưa.
Đồ vật cũng không nhiều, nhưng đều là trang sức quý giá nhất.
Thợ trang điểm nhìn một chút, biểu tình cứng đờ, có chút muốn nói lại thôi.
Nghiêm Đồng không rõ, "Làm sao vậy, những cái này có vấn đề gì không?" Hắn vẫn còn mục tiêu công lược, không dám chọn quá nhiều trang sức, sợ trở thành trò cười, chỉ chọn lấy một vài món tiêu chuẩn mà thôi.
Thợ trang điểm lúng túng cười, mới vừa muốn nói chuyện thì Phương Tử Dương đã tiếp lời, hé miệng nở nụ cười, "Còn hỏi có vấn đề gì? Vấn đề rất lớn đó, chọn lấy cái đồng hồ Rolex là thiết kế mới nhất của năm này, phong cách thời thượng, vậy mà lại chọn cái đôi buộc cổ tay áo là đồ cổ, tây không ra tây, thời thượng đi với cổ trang, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, thật sự không sợ ném mặt ba ba đi."
Mặc dù Nghiêm Đồng rất tâm cơ, nhưng ánh mắt lại rất nông cạn, lòng tham không đáy, đồ vật mặc dù không nhiều nhưng tất cả đều là đồ quý giá nhất, hắn chỉ nhìn giá tiền, làm gì cần nhắc đến vấn đề xứng hay không xứng.
Sợ rằng đối phương cho là đồ quý nhất chính là đồ tốt nhất đi? Hắn cho rằng mang đống trang sức mấy chục triệu này ra ngoài là sẽ khiến cho người khác biết hắn được Phương gia coi trọng?
Thực tế Phương Tử Dương đoán không sai, vừa nãy trong lòng Nghiêm Đồng quả thực nghĩ như vậy, nhìn đống trang sức quý giá trước mặt làm hắn hoa cả mắt, tâm không tránh khỏi muốn khoa khang, không thể đắp toàn bộ trang sức lên người, vậy thì chọn thứ mắc nhất không phải sao.
Nghiêm Đồng không quá tin tưởng Phương Tử Dương, hắn với Phương Tử Dương có thù oán, Phương Tử Dương có thể có lòng tốt nhắc nhở hắn sao? Vì thế hắn mang theo tâm tình nửa tin nửa ngờ, làm ra bộ dáng khiến người yêu mến, nhìn về phía thợ trang điểm, biểu tình rụt rè hỏi, "Chú ơi, như vậy có phải là..."
Bộ dáng đáng thương này hoàn toàn khiến người khác quên đi hành vi náo loạn lúc trước của hắn, thật là một đứa con riêng làm người đau lòng, tùy tiện phạm chút sai lầm cũng bị thiếu gia chân chính cười nhạo.
Trong nháy mắt, thợ trang điểm tràn đầy đồng tình với hắn.
Phương Tử Dương biết rằng chuyện sẽ thành như vậy, cậu cũng không có ý vạch trần.
Từ trong đống trang sức kia lấy ra một đôi buộc cổ tay khác, dùng biểu tình cười nhạo nói, " Đây, hôm nay tâm tình thiếu gia tôi tốt, liền chỉ điểm cho cậu một chút. Nếu không thì hôm nay cậu sẽ làm mất mặt Phương gia, biến bản thân thành trò cười..."
Tuy rằng cậu cũng không phải thật tâm thật lòng giúp đối phương, nhưng trang sức cậu chọn chính là đồ vật xứng nhất.
Vừa nói xong, Phương Tử Dương lại nhìn về phía thợ trang điểm, biểu cảm hung dữ, "Chú nói cho cậu ta đi, tôi nói đúng hay không."
Rõ ràng là lời nói bình thường, nhưng biểu tình này của Phương Tử Dương nhìn giống như đang đe dọa.
Thợ trang điểm cũng hiểu tính khí của Phương Tử Dương, cho là Phương Tử Dương đang muốn ép mình ác ý chỉnh đứa con riêng này đang mặc đồ làm xấu mặt họ.
Mặc dù có chút sợ, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Nghiêm Đồng thì không đành lòng, cuối cùng thợ trang điểm vẫn quyết tâm, làm một người tốt đề nghị cho Nghiêm Đồng, "Đồng thiếu gia, ngài có thể đổi một cái trang sức khác, tôi thấy món này cũng rất không tệ..."
Thợ trang điểm cũng là có ý tốt, nhưng Nghiêm Đồng lại không tiếp thu được, biểu tình của hắn thay đổi một chút. Ban đầu hắn vốn hoài nghi Phương Tử Dương có âm mưu nên mới có "lòng tốt nhắc nhở" hắn, mà vừa rồi Phương Tử Dương lại uy hiếp thợ trang điểm, người này cũng mang bộ dáng có lương tâm khuyến nghị hắn, vừa vặn chứng minh suy đoán của hắn.
Sợ là thứ hắn chọn mới là chính xác, mà những người này lại muốn hắn đổi trang sức, đây là đang cố ý hãm hại hắn đúng không?!
Trang sức mà Phương Tử Dương chọn cho hắn thoạt nhìn không sai biệt lắm, nhưng giá trị không cách nào so sánh với cái mà hắn đang mặc trên người. Thợ trang điểm này thực sự hơi quá đáng, chỉ vì chút uy hiếp liền hãm hại một thiếu gia đáng thương nhu nhược như hắn, lương tâm không cắn rứt sao.
Trong lòng Nghiêm Đồng rất tức giận với thợ trang điểm. Tiệc tối ngày hôm nay rất trọng yếu với hắn, ngàn vạn lần không thể bị mất mặt, nếu không người ngoài sẽ không coi trọng hắn, sau đó người trong vòng nhất định sẽ xa lánh hắn.
Cuối cùng Nghiêm Đồng vẫn quyết định chọn theo suy nghĩ của mình. Sau đó bộ dáng ẩn nhẫn, ngữ khí lại mang theo sự khoe khoang, nhìn qua vô cùng đáng thương, "Nhưng ba ba muốn tôi phải mang những thứ này..."
Chút thủ đoạn nhỏ này, Phương Tử Dương sẽ không bị lừa. Còn thợ trang điểm sau khi nghe xong thì biểu tình có chút cứng ngắc, trong lòng thầm kêu đây là Phương tiên sinh căn dặn... chẳng lẽ Phương tiên sinh cũng không thích đứa con riêng này sao?
Nhưng nếu như đây đã là ý tứ của Phương tiên sinh, thợ trang điểm cũng không nói thêm cái gì nữa, ân oán hào môn không phải chuyện thợ trang điểm có thể dính líu.
Phương Tử Dương nhìn lướt qua, trong lòng thực sự thiếu chút nữa đã cười chết. Cậu biết ngay mà, ngoại trừ năng lực dụ dỗ nam nhân, những phương diện khác thì đầu óc của Nghiêm Đồng thật sự không tốt lắm, mà hắn lại còn hay cho là mình rất thông minh.
Hôm nay cũng không giống cuổi đấu giá lần trước, không biết khi Phương Ngạn Đông nhìn thấy Nghiêm Đồng xuất hiện, hắn có bị tức chết hay không nhỉ?
***********
Chọn xong quần áo trang sức, Nghiêm Đồng còn phải tiếp tục làm kiểu tóc.
Phương Tử Dương ăn mặc và làm tóc đơn giản, rất nhanh đã xong.
Lúc này đại sảnh tiệc tối đã đến không ít khách. Bởi vì hiện tại người trẻ tuổi chiếm đa số, cho nên không khí trong buổi tiệc cũng tương đối tùy ý.
Mọi người thấy Phương Tử Dương đi ra, lập tức liền vây quanh.
Hôm nay Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc không tới đây, đều do Phương Tử Dương cố ý căn dặn, cậu đem vấn đề thủ tục sang đất giao cho hai nhà Chu gia và Triệu gia, cho nên bọn họ tương đối bận, mà tiệc tối ngày hôm nay là một trò khôi hài, hai người họ không cần thiết đến đây lãng phí thời gian.
Cho nên khi Vương Kiều Kiều đến đây, phát hiện chỉ có mỗi Phương Tử Dương đơn bạc, thái độ càng thêm phách lối.
Vương Kiều Kiều che miệng, "Ai nha, Phương Tử Dương, không nghĩ tới Nghiêm Đồng vậy mà là con riêng của ba cậu, hai người các cậu thật là có duyên. Sao cậu lại không nháo a, dễ dàng để cho một đứa con riêng tiến vào gia tộc như vậy, trước đây cậu cũng không nhịn nhục như vậy a?"
Các thiếu gia tiểu thư đứng gần đó cười cười, không xen mồm, bọn họ muốn hỏi đều đã được Vương Kiều Kiều nói hộ, bọn họ chỉ cần chờ xem cuộc vui.
Đức hạnh của đám người này Phương Tử Dương hiểu rõ, cậu cũng không quan tâm.
Bưng lên ly champagne, Phương Tử Dương cười khẩy, "Hắn là con riêng của ba tôi, cũng không phải con riêng của tôi, tôi quản hắn làm cái gì? Mà hắn có vào được nhà tôi thì đã sao? Ba tôi cũng viết cam kết, một phần cổ phiếu của tôi cũng không mất đi, đối với loại tồn tại không thấy được ánh sáng thì tôi so đo làm cái gì?"
"Nhưng ngược lại Kiều Kiều cô a, nghe nói mẹ cô vừa mới sinh thêm cho cô một người em gái, không biết cổ phần của cô phân ra bao nhiêu phần rồi? Bản thân cô không tự lo cho chính mình đi, vậy mà còn có sức lực bận tâm thay tôi, chậc..."
Ba của Vương Kiều Kiều tuy rằng không làm loạn ở bên ngoài, nhưng cực kỳ trọng nam khinh nữ, vì để sinh được con trai, mẹ Vương Kiều Kiều năm nay đã bốn mươi tuổi mà vẫn còn sinh.
Không biết gen nhà Vương gia có vấn đề hay không, chính là không thể sinh được con trai, Vương phu nhân mang thai đều là con gái. Hiện tại Vương Kiều Kiều đã có bốn người em gái, nhưng ba Vương mẹ Vương vẫn chưa có ý định từ bỏ.
Dù là con gái thì vẫn có quyền lợi thừa kế gia sản, Vương Kiều Kiều là trưởng nữ, mỗi năm lại thêm một đứa em, đây đại biểu cho việc gia sản thừa kế của nàng sẽ mất đi một phần, điều này vẫn luôn là cái gai trong lòng nàng!
Vương Kiều Kiều vừa nghe Phương Tử Dương nói, nàng giống như mèo hoang bị dẫm đuôi, tức giận xông tới không biết giữ mồm giữ miệng, "Phương Tử Dương, mày giả ngầu cái gì. Còn dám chê cười tao? Mày chờ xem đi, bây giờ Nghiêm Đồng có thể cướp ba ba của mày, sau này hắn cũng có thể cướp vị hôn phu của mày, tao sẽ ráng chờ đến cái ngày đó!" Vương Kiều Kiều tức giận cười nhạo.
Kết quả là Phương Tử Dương một chút phản ứng cũng không có, cậu không giống như lúc trước dễ dàng bị kích thích như vậy, cậu nhàn nhã bình tĩnh, cười khẽ, "Vậy cô cứ chờ đi, cho dù Tạ Văn Húc không thích tôi, thì hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái đâu. Vương Kiều Kiều không so sánh được với tôi cũng không sao, ngay cả một đứa con riêng của Phương gia mà cô cũng không so được, vậy thì cô có tư cách gì mà cười nhạo tôi?"
"Tình địch bây giờ của cô không phải tôi, vậy mà cô còn chạy tới đây để tìm ngược, châc... cô bị ngu à?"
"Mày... mày!!" Vương Kiều Kiều bị tức đến nói không ra lời, sắc mặt đỏ chót.
Người chung quanh nhìn một màn này, buồn cười liếc mắt nhìn Vương Kiều Kiều. Tuy rằng lời nói của Phương Tử Dương có chút không êm tai, nhưng rất có đạo lý! Phương Tử Dương người ta đã quăng Tạ Văn Húc đi rồi, Vương Kiều Kiều còn chạy tới chế giễu Phương Tử Dương, bỏ mặc tình địch Nghiêm Đồng không lo, thật sự có chút ngu á...
Có người có quan hệ tốt với Vương Kiều Kiều, chạy tới giảng hòa, "Được rồi được rồi, tiệc rượu hôm nay đang rất vui vẻ, hai người đừng đấu võ mồm nữa, đều là bạn bè với nhau."
"Đúng vậy đúng vậy, đến đến đến, uống champagne."
Những người còn lại cũng khuyên bảo một câu, tốt xấu gì thì đây cũng là Phương gia, ầm ĩ lớn chuyện thì rất khó coi.
Thế nhưng Phương Tử Dương cũng không định nể mặt, "Bạn bè? Bạn bè chỉ biết bỏ đá xuống giếng á hả? Không phải mấy người là muốn xem trò cười của tôi cùng Nghiêm Đồng à? Đức hạnh của mấy người là gì tôi còn không rõ sao? Ai từng dẫm lên tôi, tôi đều rõ ràng."
"Bất quá chuyện các người muốn cười nhạo tôi sợ là không có đâu, Tạ Văn Húc là cái thá gì? Hôm nay hắn định cầu hôn Nghiêm Đồng để nhìn tôi khổ sở đó à. Tôi có gì phải hiếm lạ hắn chứ."
"Lúc trước nếu không phải thấy hắn khóc lóc van xin có thành ý như vậy, tôi mới sẽ không đáp ứng đính hôn, bây giờ không phải là hắn bỏ tôi, mà là tôi không cần hắn nữa, lát nữa các người chống mắt lên nhìn cho rõ một chút, xem thử coi tôi có khổ sở hay không, có người nhặt rác giúp tôi, tôi cao hứng còn không kịp nữa đây..."
Khinh bỉ cười nói xong, Phương Tử Dương bưng ly champagne đi khỏi.
Nhưng mọi người lại bị tin tức của cậu làm cho chấn kinh.
Cái gì? Ngày hôm nay Tạ Văn Húc muốn tới để giải trừ hôn ước? Lúc đó còn muốn cầu hôn Nghiêm Đồng ở trước mặt mọi người?
Trong nhất thời, mọi người lặng yên sôi trào lên.
"Ôi chao ôi chao ôi chao, mấy người nói xem những lời ban nãy Phương Tử Dương nói là thật sao? Nghiêm Đồng lợi hại như vậy? Có thể mê hoặc Tạ Văn Húc đến mức đó luôn sao?"
"Rất có thể, tôi nghe cha gọi điện thoại nói, ngày hôm nay Phương tiên sinh hình như có tin tức trọng đại gì muốn tuyên bố, có thể chính là cái này."
"Tên Nghiêm Đồng này cũng quá trâu bò rồi. Trước đây Tạ Văn Húc yêu thích Phương Tử Dương như vậy, mà hắn cũng có thể cướp lấy? Còn có chỉ mới vào Phương gia, đã được Phương tiên sinh coi trọng, thủ đoạn của người này cũng thật lợi hại a..."
Mọi người cậu một câu, tôi một câu. Mà Vương Kiều Kiều càng nghe thì sắc mặt càng khó coi. Mới vừa rồi nàng còn không để Nghiêm Đồng ở trong mắt, hiện tại liền nghe nói Tạ Văn Húc sắp cầu hôn với Nghiêm Đồng?
Mẹ nó, nàng đây là gián tiếp đưa đồ cưới cho người khác mà!
Tuy rằng vẫn luôn đố kỵ Phương Tử Dương, nhưng bại bởi Phương Tử Dương, Vương Kiều Kiều còn có thể tự an ủi mình, dù sao Phương Tử Dương vẫn có ưu điểm, gia thế không hề thua kém nàng, lớn lên cũng dễ nhìn hơn nàng, nàng thua bởi Phương Tử Dương cũng không tính mất mặt.
...
Chương trước Chương tiếp
Loading...