Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại
Chương 3
Mười mấy năm trước, công ty Phương thị tại Giang thị kỳ thực cũng không có địa vị như bây giờ, lúc đó tài sản của họ ở Giang thị chỉ thuộc mức nhà giàu trung giai.
Để có thể phát triển như bây giờ, ngoại trừ năng lực của Phương Ngạn Đông, nguyên nhân lớn nhất chính là nhờ vào một lần đầu tư, mà người đầu tư không ai khác, chính là ông ngoại cậu, Nghiêm An Quốc.
Nghiêm gia cũng không phải là thế gia trong giới thương nghiệp, thế nhưng của cải của Nghiêm gia không hề kém hơn so với bất cứ phú hào trung đẳng nào trong giới.
Bởi vì nhiều thế hệ trong Nghiêm gia đều là nhân viên nghiên cứu khoa học, ngoại trừ được tham dự các hạng mục nghiên cứu cỡ lớn của quốc gia, Nghiêm gia cũng tự nghiên cứu ra không ít thứ, những thứ đó mang đến không ít tiền thưởng, hoa hồng, lợi nhuận,... Tài phú tích lũy mấy đời nên thập phần khả quan.
Chỉ tiếc là đến thế hệ của mẹ cậu và cữu cữu đều không có thiên phú nghiên cứu khoa học.
Vì không để cho con trai con gái miệng ăn núi lở, ông ngoại cậu liền muốn tìm một cơ hội làm ăn đầu tư, người trong nhà không có bản lĩnh cũng không sao, lấy hoa hồng là được rồi, chờ sau này có đứa nhỏ có thiên phú nghiên cứu khoa học xuất hiện, Nghiêm gia cũng có thể tiếp tục bước tiếp con đường này, cũng sẽ không mai một...
Mà lúc đó tập đoàn Phương thị cũng đang trong nguy cơ phá sản, vì vậy hai nhà ăn ý với nhau, thông gia đầu tư.
Bởi vậy trong tay mẹ cậu nắm giữu 20 phần trăm cổ phần công ty, sau khi chết thì phân cho cậu và anh trai mỗi người 10 phần trăm.
Bất quá hiện tại trong tay Phương Tử Dương cũng chỉ còn 6 phần trăm, bởi vì trước đó cậu vì mua đồ cổ và đổ thạch, do không đủ tiền nên liền bán cổ phần không suy nghĩ, bại gia tử tiêu tiền như nước.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tử Dương lại muốn cho bản thân một cái tát.
Cậu là một thiếu niên cấp ba, cho nên sẽ không yêu thích mua đồ cổ hay chơi đổ thạch, bây giờ nghĩ lại nơi nơi đều có vấn đề! Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nghĩ đến chuyện này, trước tiên cần phải giải quyết chuyện trước mắt.
1 cổ phần nghe thì không nhiều, nhưng đối với những cổ đông có số cổ phần lớn mà nói thì đây là một sự cám dỗ lớn.
Không cần phải nói tới Lý Chí Nhân, ông ta vừa nghe tới hai chữ cổ phần liền lập tức chạy ra.
Tiệm cà phê.
"Cậu thật sự muốn đem cổ phần bán cho tôi? Cậu không sợ ba cậu tức giận với cậu à?"
Đến bây giờ mà Lý Chí Nhân vẫn không thể tin được ông gặp phải cái bánh từ trên trời rơi xuống, hiện tại cổ phần tập đoàn Phương thị có bao nhiêu đáng giá, vậy mà có người cam lòng bán đi? Quan trọng nhất là người bán cổ phần này lại là con ruột của Phương Ngạn Đông.
Ông và Phương Ngạn Đông là đối thủ một mất một còn tranh đấu rất nhiều năm, Phương Tử Dương không phải vẫn luôn bảo vệ ba cậu ta sao?
Lý Chí Nhân đánh giá thiếu niên xinh đẹp từ trên xuống dưới, ông thập phần hoài nghi, "Thằng nhóc này... Cậu không phải là đang muốn gài bẫy tôi đó chứ?"
"Một tay giao tiền một tay giao cổ phần, chú Lý, ông cảm thấy tôi có thể bẫy cái gì ở chỗ của ông?" Phương Tử Dương biểu tình tùy hứng, "Còn có hiện tại đừng nói với ba tôi! Video trên hot search đều là oan uổng tôi, ông ấy không tin tôi, cảm thấy tôi đang hồ đồ, quả thực tức chết tôi rồi, nếu ông ấy không quản tôi, vậy tôi liền tự mình giải quyết."
Tính tình tiểu thiếu gia Phương gia tùy hứng làm bậy, biểu hiện như vậy là quá bình thường, mâu thuẫn với ba cho nên liền tùy hứng như vậy, cũng có chút logic.
Chỉ là.
Lý Chí Nhân đầy mặt không rõ, "Vậy thì liên quan gì đến việc cậu bán cổ phần?"
Hiển nhiên, đây là một người không có đầu óc cho lắm.
Phương Tử Dương cũng không ngại đầu heo của Lý Chí Nhân quá trì độn, dù sao cũng sẽ không có ai nghĩ rằng cậu có thể tùy hứng làm bậy đến mức này.
"Sao lại không liên quan? Bán cổ phần để lấy tiền a, không phải tôi đã nói tôi không có bạo lực học đường rồi sao, video trên mạng là cắt ghép, nhất định là có người cố ý hại tôi, ba ba không tin tôi, tôi chỉ đành tự mình nghĩ biện pháp..."
Phương Tử Dương làm ra biểu tình oán hận.
"Thủ đoạn bình thường không thể giải quyết, vậy tôi sẽ thuê người chỉnh video về như cũ, sau đó để luật sư ra tay mời những người chửi tôi lên tòa án! Tôi không tin chuyện nhỏ này mà tiền cũng không giải quyết được! Ba ba không giúp tôi, vậy tôi đành phải bán cổ phần!"
Đây là tư thế của một đứa con phá của.
Lý Chí Nhân nghe đến trợn mắt ngoác mồm, ông biết Phương Tử Dương là bại gia tử, thế nhưng thật không ngờ là bại đến trình độ này. Vì muốn hả giận mà đem cổ phần bán đi, mà còn bán cho đối thủ của cha mình?
Lý Chí Nhân: "..."
Ông đột nhiên cảm thấy vừa mắt thằng con trai mỗi ngày chỉ biết đổi xe, đổi du thuyền của mình.
"Biện pháp này khá tốt, nếu quả thực cậu không có làm thì có thể tìm hacker tới tìm ra video hoàn chỉnh, hot search cũng dễ dàng được giải quyết, so với công khai xin lỗi thì tốt hơn. Hình tượng của tập đoàn chúng ta cũng không bị hao tổn, trái lại còn có thêm nhân khí."
Lý Chí Nhân gật gật đầu, đối với lời nói của Phương Tử Dương có chút tán thành, mặc dù có chút phá của, nhưng làm như vậy mới có thể giải quyết được vấn đề.
Video hot search lần này mặc dù là ân oán cá nhân, nhưng bởi vì có "thiếu gia tập đoàn Phương thị" mà khiến cho công ty cũng bị liên lụy, cổ phiếu chịu ảnh hưởng. Đặc biệt là ngày hôm nay Phương Tử Dương còn phát ra một cái weibo khiêu khích mười phần, càng đem công ty đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Nếu Phương Tử Dương đã nói muốn hacker khôi phục lại video hoàn chỉnh, nội tâm Lý Chí Nhân cũng tin rằng cậu ta là oan uổng thật.
Bất quá...
Lý Chí Nhân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chợt vỗ bàn.
"Nếu vậy thì làm sao Phương Ngạn Đông không nghĩ đến để đội quan hệ xã hội khôi phục video, đầu óc hắn ta trở nên óc heo như vậy từ khi nào?"
Làm bọn họ cuống quít hai ngày nay, vậy mà bọn họ lại quên mất điều quan trọng là phải tìm ra video hoàn chỉnh. Không cần biết Phương Tử Dương có phải bạo lực học đường thật hay không, cần phải biết rõ chân tướng giải quyết vấn đề trước tiên a!
Đầu óc của người này rốt cuộc cũng vận chuyển.
Trong lòng Phương Tử Dương cao hứng, trên mặt lại lộ ra biểu tình ngây người.
Phương Tử Dương hình như nghĩ đến cái gì, sắc mặt không quá tốt, "Chú Lý, lời này có ý gì? Ý của chú là cha tôi cố ý không quản việc này cho tôi?"
Tùy hứng thì tùy hứng, phá của thì phá của, nhưng "bản chất" của cục cưng Phương vẫn luôn là bảo vệ ba ba.
Lý Chí Nhân: "..."
Vốn là ông không nghĩ sâu đến như vậy, chỉ là có chút manh mối, hiện tại nghe lời này ông giống như được đả thông kinh mạch, trong lòng nhất lên sóng to gió lớn.
Tuy rằng ông không ưa Phương Ngạn Đông, nhưng đối với năng lực làm việc của hắn ông vẫn rất bội phục, những năm này dưới sự dẫn dắt của đối phương làm cho công ty phát triển không ngừng, thủ đoạn của hắn ra sao mỗi cổ đông đều rất rõ ràng, không phục cũng không được.
Nếu thủ đoạn của Phương Ngạn Đông đã mạnh như vậy, nhưng tại sao vụ video bạo lực học đường của Phương Tử Dương lại gay go như bây giờ?"
Con người là một loại sinh vật rất kỳ quái, cùng là một chuyện, từ trong miệng người khác nói ra có lẽ khiến người hoài nghi, nhưng mà từ chính mình suy đoán... lại cảm thấy đó là chân lý!
Phương Ngạn Đông tại sao phải làm như vậy? Tại sao lại muốn bỏ mặc để cho tình trạng trở nên nghiêm trọng? Làm như vậy với hắn thì có lợi ích gì?
Lý Chí Nhân tạm thời không nghĩ ra.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, ông phát hiện ra bí mật này có chút thú vị, Phương Ngạn Đông hình như có chút vấn đề với tiểu thiếu gia Phương gia nha.
Đối với sách lược kinh doanh thì Lý Chí Nhân yếu kém, chứ mà giở trò gây rắc rối thì ông tuyệt đối đứng hàng đầu.
"Ai nha đứa nhỏ này cháu nói gì thế, chú chỉ thuận miệng nói như vậy, cháu sao lại nghĩ linh tinh gì đấy." Lý Chí Nhân nhanh chóng cười ha hả, "Chú cũng không có ý nói ba cháu cố ý không quản việc này giúp cháu, chú chỉ cảm thấy thời điểm này mà lời cháu nói nhưng hắn không tin, lại đi tin tưởng người ngoài thì có chút hơi quá phận..."
Phương Tử Dương nghe vậy, sắc mặt lúc này tốt lên một chút. Con trai luôn bảo vệ ba ba, không thích người khác nói xấu ba ba. Bất quá lời này của chú Lý cũng có chút có lý, cục cưng ngoan ngoãn cũng nên nói thầm hai câu.
Phương Tử Dương tán thành, "Điểm ấy chú Lý nói đúng, tuy rằng là do tôi gây họa, nhưng ông ấy là ba ruột của tôi, tại sao không tin tôi mà đi tin người ngoài? Anh của tôi cũng là một công tử bột ăn chơi lêu lỏng, nhưng ông ấy đối xử với anh trai còn tốt hơn tôi, không quan tâm là anh trai làm sai cái gì ba ba đều xử lý và tin tưởng anh trai. Kết quả đến lượt tôi thì không tin."
"Chú Lý, ông nói xem tôi và anh trai đều là con ruột, cũng là con trai, làm sao cha tôi lại bất công như vậy? Cho dù sau này tôi có gả ra ngoài, nhưng cũng là do ông ấy xác định thông gia mà... Nếu không phải có giám định cha con, quả thực là tôi cũng hoài nghi có phải tôi là do cha nhặt được hay không."
Từ nhỏ đến lớn, Phương Ngạn Đông nhìn như sủng ái cậu, nhưng so với anh trai cậu thì vẫn có không ít chênh lệch.
Người nói "Vô tâm", nhưng người nghe liền cố ý.
Cùng là con ruột, đều cùng cha cùng mẹ sinh ra, vậy thì tại sao lại phân biệt đối xử như vậy?
Cho dù có bất công thì cũng không đến mức ngay cả chuyện video bắt nạt lên hot search cũng qua loa xử lý như vậy chứ? Làm không cẩn thận là hủy đi tiền đồ rồi?!
Trong này khẳng định có vấn đề.
Ý nghĩ xấu trong lòng Lý Chí Nhân ùng ục tuôn trào, đào ra bí mật của Phương Ngạn Đông là sở thích của ông.
"Được rồi, một đứa nhỏ như con cũng đừng có đoán mò, trước tiên vẫn nên giải quyết hot search trước rồi tính tiếp, không thể để chuyện càng thêm xấu đi. Đoàn luật sư công ty chú sẽ chào hỏi, cháu chỉ cần trực tiếp liên hệ."
"Tấm thẻ này cháu cầm dùng trước, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần chú về kêu người chuẩn bị rồi ký sau. Nhưng việc này tạm thời đừng nói cho ba cháu biết, có thể giấu bao lâu thì giấu, bằng không chú nghĩ rằng cháu sẽ gặp phải một trận tinh phong huyết vũ!"
"Được, tôi biết, chú Lý cứ yên tâm, trong thời gian ngắn tôi khẳng định sẽ không nói với ba ba." Phương Tử Dương đáp ứng.
Dù sao thì bây giờ có nói cũng không có ý tứ gì, chờ sau khi đem bán hết số cổ phần rồi lại nói cho Phương Ngạn Đông tức chết trào máu thì mới sảng khoái không phải sao.
...
Để có thể phát triển như bây giờ, ngoại trừ năng lực của Phương Ngạn Đông, nguyên nhân lớn nhất chính là nhờ vào một lần đầu tư, mà người đầu tư không ai khác, chính là ông ngoại cậu, Nghiêm An Quốc.
Nghiêm gia cũng không phải là thế gia trong giới thương nghiệp, thế nhưng của cải của Nghiêm gia không hề kém hơn so với bất cứ phú hào trung đẳng nào trong giới.
Bởi vì nhiều thế hệ trong Nghiêm gia đều là nhân viên nghiên cứu khoa học, ngoại trừ được tham dự các hạng mục nghiên cứu cỡ lớn của quốc gia, Nghiêm gia cũng tự nghiên cứu ra không ít thứ, những thứ đó mang đến không ít tiền thưởng, hoa hồng, lợi nhuận,... Tài phú tích lũy mấy đời nên thập phần khả quan.
Chỉ tiếc là đến thế hệ của mẹ cậu và cữu cữu đều không có thiên phú nghiên cứu khoa học.
Vì không để cho con trai con gái miệng ăn núi lở, ông ngoại cậu liền muốn tìm một cơ hội làm ăn đầu tư, người trong nhà không có bản lĩnh cũng không sao, lấy hoa hồng là được rồi, chờ sau này có đứa nhỏ có thiên phú nghiên cứu khoa học xuất hiện, Nghiêm gia cũng có thể tiếp tục bước tiếp con đường này, cũng sẽ không mai một...
Mà lúc đó tập đoàn Phương thị cũng đang trong nguy cơ phá sản, vì vậy hai nhà ăn ý với nhau, thông gia đầu tư.
Bởi vậy trong tay mẹ cậu nắm giữu 20 phần trăm cổ phần công ty, sau khi chết thì phân cho cậu và anh trai mỗi người 10 phần trăm.
Bất quá hiện tại trong tay Phương Tử Dương cũng chỉ còn 6 phần trăm, bởi vì trước đó cậu vì mua đồ cổ và đổ thạch, do không đủ tiền nên liền bán cổ phần không suy nghĩ, bại gia tử tiêu tiền như nước.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tử Dương lại muốn cho bản thân một cái tát.
Cậu là một thiếu niên cấp ba, cho nên sẽ không yêu thích mua đồ cổ hay chơi đổ thạch, bây giờ nghĩ lại nơi nơi đều có vấn đề! Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nghĩ đến chuyện này, trước tiên cần phải giải quyết chuyện trước mắt.
1 cổ phần nghe thì không nhiều, nhưng đối với những cổ đông có số cổ phần lớn mà nói thì đây là một sự cám dỗ lớn.
Không cần phải nói tới Lý Chí Nhân, ông ta vừa nghe tới hai chữ cổ phần liền lập tức chạy ra.
Tiệm cà phê.
"Cậu thật sự muốn đem cổ phần bán cho tôi? Cậu không sợ ba cậu tức giận với cậu à?"
Đến bây giờ mà Lý Chí Nhân vẫn không thể tin được ông gặp phải cái bánh từ trên trời rơi xuống, hiện tại cổ phần tập đoàn Phương thị có bao nhiêu đáng giá, vậy mà có người cam lòng bán đi? Quan trọng nhất là người bán cổ phần này lại là con ruột của Phương Ngạn Đông.
Ông và Phương Ngạn Đông là đối thủ một mất một còn tranh đấu rất nhiều năm, Phương Tử Dương không phải vẫn luôn bảo vệ ba cậu ta sao?
Lý Chí Nhân đánh giá thiếu niên xinh đẹp từ trên xuống dưới, ông thập phần hoài nghi, "Thằng nhóc này... Cậu không phải là đang muốn gài bẫy tôi đó chứ?"
"Một tay giao tiền một tay giao cổ phần, chú Lý, ông cảm thấy tôi có thể bẫy cái gì ở chỗ của ông?" Phương Tử Dương biểu tình tùy hứng, "Còn có hiện tại đừng nói với ba tôi! Video trên hot search đều là oan uổng tôi, ông ấy không tin tôi, cảm thấy tôi đang hồ đồ, quả thực tức chết tôi rồi, nếu ông ấy không quản tôi, vậy tôi liền tự mình giải quyết."
Tính tình tiểu thiếu gia Phương gia tùy hứng làm bậy, biểu hiện như vậy là quá bình thường, mâu thuẫn với ba cho nên liền tùy hứng như vậy, cũng có chút logic.
Chỉ là.
Lý Chí Nhân đầy mặt không rõ, "Vậy thì liên quan gì đến việc cậu bán cổ phần?"
Hiển nhiên, đây là một người không có đầu óc cho lắm.
Phương Tử Dương cũng không ngại đầu heo của Lý Chí Nhân quá trì độn, dù sao cũng sẽ không có ai nghĩ rằng cậu có thể tùy hứng làm bậy đến mức này.
"Sao lại không liên quan? Bán cổ phần để lấy tiền a, không phải tôi đã nói tôi không có bạo lực học đường rồi sao, video trên mạng là cắt ghép, nhất định là có người cố ý hại tôi, ba ba không tin tôi, tôi chỉ đành tự mình nghĩ biện pháp..."
Phương Tử Dương làm ra biểu tình oán hận.
"Thủ đoạn bình thường không thể giải quyết, vậy tôi sẽ thuê người chỉnh video về như cũ, sau đó để luật sư ra tay mời những người chửi tôi lên tòa án! Tôi không tin chuyện nhỏ này mà tiền cũng không giải quyết được! Ba ba không giúp tôi, vậy tôi đành phải bán cổ phần!"
Đây là tư thế của một đứa con phá của.
Lý Chí Nhân nghe đến trợn mắt ngoác mồm, ông biết Phương Tử Dương là bại gia tử, thế nhưng thật không ngờ là bại đến trình độ này. Vì muốn hả giận mà đem cổ phần bán đi, mà còn bán cho đối thủ của cha mình?
Lý Chí Nhân: "..."
Ông đột nhiên cảm thấy vừa mắt thằng con trai mỗi ngày chỉ biết đổi xe, đổi du thuyền của mình.
"Biện pháp này khá tốt, nếu quả thực cậu không có làm thì có thể tìm hacker tới tìm ra video hoàn chỉnh, hot search cũng dễ dàng được giải quyết, so với công khai xin lỗi thì tốt hơn. Hình tượng của tập đoàn chúng ta cũng không bị hao tổn, trái lại còn có thêm nhân khí."
Lý Chí Nhân gật gật đầu, đối với lời nói của Phương Tử Dương có chút tán thành, mặc dù có chút phá của, nhưng làm như vậy mới có thể giải quyết được vấn đề.
Video hot search lần này mặc dù là ân oán cá nhân, nhưng bởi vì có "thiếu gia tập đoàn Phương thị" mà khiến cho công ty cũng bị liên lụy, cổ phiếu chịu ảnh hưởng. Đặc biệt là ngày hôm nay Phương Tử Dương còn phát ra một cái weibo khiêu khích mười phần, càng đem công ty đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Nếu Phương Tử Dương đã nói muốn hacker khôi phục lại video hoàn chỉnh, nội tâm Lý Chí Nhân cũng tin rằng cậu ta là oan uổng thật.
Bất quá...
Lý Chí Nhân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chợt vỗ bàn.
"Nếu vậy thì làm sao Phương Ngạn Đông không nghĩ đến để đội quan hệ xã hội khôi phục video, đầu óc hắn ta trở nên óc heo như vậy từ khi nào?"
Làm bọn họ cuống quít hai ngày nay, vậy mà bọn họ lại quên mất điều quan trọng là phải tìm ra video hoàn chỉnh. Không cần biết Phương Tử Dương có phải bạo lực học đường thật hay không, cần phải biết rõ chân tướng giải quyết vấn đề trước tiên a!
Đầu óc của người này rốt cuộc cũng vận chuyển.
Trong lòng Phương Tử Dương cao hứng, trên mặt lại lộ ra biểu tình ngây người.
Phương Tử Dương hình như nghĩ đến cái gì, sắc mặt không quá tốt, "Chú Lý, lời này có ý gì? Ý của chú là cha tôi cố ý không quản việc này cho tôi?"
Tùy hứng thì tùy hứng, phá của thì phá của, nhưng "bản chất" của cục cưng Phương vẫn luôn là bảo vệ ba ba.
Lý Chí Nhân: "..."
Vốn là ông không nghĩ sâu đến như vậy, chỉ là có chút manh mối, hiện tại nghe lời này ông giống như được đả thông kinh mạch, trong lòng nhất lên sóng to gió lớn.
Tuy rằng ông không ưa Phương Ngạn Đông, nhưng đối với năng lực làm việc của hắn ông vẫn rất bội phục, những năm này dưới sự dẫn dắt của đối phương làm cho công ty phát triển không ngừng, thủ đoạn của hắn ra sao mỗi cổ đông đều rất rõ ràng, không phục cũng không được.
Nếu thủ đoạn của Phương Ngạn Đông đã mạnh như vậy, nhưng tại sao vụ video bạo lực học đường của Phương Tử Dương lại gay go như bây giờ?"
Con người là một loại sinh vật rất kỳ quái, cùng là một chuyện, từ trong miệng người khác nói ra có lẽ khiến người hoài nghi, nhưng mà từ chính mình suy đoán... lại cảm thấy đó là chân lý!
Phương Ngạn Đông tại sao phải làm như vậy? Tại sao lại muốn bỏ mặc để cho tình trạng trở nên nghiêm trọng? Làm như vậy với hắn thì có lợi ích gì?
Lý Chí Nhân tạm thời không nghĩ ra.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, ông phát hiện ra bí mật này có chút thú vị, Phương Ngạn Đông hình như có chút vấn đề với tiểu thiếu gia Phương gia nha.
Đối với sách lược kinh doanh thì Lý Chí Nhân yếu kém, chứ mà giở trò gây rắc rối thì ông tuyệt đối đứng hàng đầu.
"Ai nha đứa nhỏ này cháu nói gì thế, chú chỉ thuận miệng nói như vậy, cháu sao lại nghĩ linh tinh gì đấy." Lý Chí Nhân nhanh chóng cười ha hả, "Chú cũng không có ý nói ba cháu cố ý không quản việc này giúp cháu, chú chỉ cảm thấy thời điểm này mà lời cháu nói nhưng hắn không tin, lại đi tin tưởng người ngoài thì có chút hơi quá phận..."
Phương Tử Dương nghe vậy, sắc mặt lúc này tốt lên một chút. Con trai luôn bảo vệ ba ba, không thích người khác nói xấu ba ba. Bất quá lời này của chú Lý cũng có chút có lý, cục cưng ngoan ngoãn cũng nên nói thầm hai câu.
Phương Tử Dương tán thành, "Điểm ấy chú Lý nói đúng, tuy rằng là do tôi gây họa, nhưng ông ấy là ba ruột của tôi, tại sao không tin tôi mà đi tin người ngoài? Anh của tôi cũng là một công tử bột ăn chơi lêu lỏng, nhưng ông ấy đối xử với anh trai còn tốt hơn tôi, không quan tâm là anh trai làm sai cái gì ba ba đều xử lý và tin tưởng anh trai. Kết quả đến lượt tôi thì không tin."
"Chú Lý, ông nói xem tôi và anh trai đều là con ruột, cũng là con trai, làm sao cha tôi lại bất công như vậy? Cho dù sau này tôi có gả ra ngoài, nhưng cũng là do ông ấy xác định thông gia mà... Nếu không phải có giám định cha con, quả thực là tôi cũng hoài nghi có phải tôi là do cha nhặt được hay không."
Từ nhỏ đến lớn, Phương Ngạn Đông nhìn như sủng ái cậu, nhưng so với anh trai cậu thì vẫn có không ít chênh lệch.
Người nói "Vô tâm", nhưng người nghe liền cố ý.
Cùng là con ruột, đều cùng cha cùng mẹ sinh ra, vậy thì tại sao lại phân biệt đối xử như vậy?
Cho dù có bất công thì cũng không đến mức ngay cả chuyện video bắt nạt lên hot search cũng qua loa xử lý như vậy chứ? Làm không cẩn thận là hủy đi tiền đồ rồi?!
Trong này khẳng định có vấn đề.
Ý nghĩ xấu trong lòng Lý Chí Nhân ùng ục tuôn trào, đào ra bí mật của Phương Ngạn Đông là sở thích của ông.
"Được rồi, một đứa nhỏ như con cũng đừng có đoán mò, trước tiên vẫn nên giải quyết hot search trước rồi tính tiếp, không thể để chuyện càng thêm xấu đi. Đoàn luật sư công ty chú sẽ chào hỏi, cháu chỉ cần trực tiếp liên hệ."
"Tấm thẻ này cháu cầm dùng trước, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần chú về kêu người chuẩn bị rồi ký sau. Nhưng việc này tạm thời đừng nói cho ba cháu biết, có thể giấu bao lâu thì giấu, bằng không chú nghĩ rằng cháu sẽ gặp phải một trận tinh phong huyết vũ!"
"Được, tôi biết, chú Lý cứ yên tâm, trong thời gian ngắn tôi khẳng định sẽ không nói với ba ba." Phương Tử Dương đáp ứng.
Dù sao thì bây giờ có nói cũng không có ý tứ gì, chờ sau khi đem bán hết số cổ phần rồi lại nói cho Phương Ngạn Đông tức chết trào máu thì mới sảng khoái không phải sao.
...