Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Trang 2
Chương 82
Bá tổng 11.
Đúng thật là nhóc keo kiệt.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Khoảnh khắc nhìn thấy trợ lý Tống, Cố Từ híp mắt, trong đôi mắt ấy hiện lên cái ớn lạnh.
Trợ lý Tống lập tức giật nảy mình, tựa như đã bị người nọ nghiên cứu sẵn cho cả trăm cách chết trong đầu. Nhưng với tư cách một người đam mê phim cung đấu thâm niên, đồng thời là học giả nghiên cứu cấp mười của kế XX, chiêu XX, làm sao cậu có thể là một bia đỡ đơn giản được?
Bình tĩnh, ván cờ này có thể thắng.
Dù sao cậu cũng là trợ lý của sếp lớn, đã từng nhìn thấy một số cảnh nên khả năng chịu đựng căng thẳng tâm lý của đồng chí Tiểu Tống cũng không tệ. Tuy rằng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi vì khẩn trương nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười gượng gạo, giả vờ không hiểu: "Thư ký Dương vẫn đang theo đuổi dự án Khu đô thị mới ven biển kia à, giải thích mấy thứ cho những người điều hành dự án hả?"
Cố Từ nở nụ cười thâm thúy, phối hợp mà đáp: "Đúng vậy, sợ bị sếp Úc cướp dự án đi mất."
"Ôi dào, vất vả rồi vất vả rồi." Trợ lý Tống tiện tay đưa cho hắn một tách cà phê, bảo: "Đừng cố quá, thật ra tôi cảm thấy nếu có thể hợp tác khai phá cùng Úc thị cũng khá tốt. Có điều lời tôi nói thì không tính, vẫn phải xem xem ý sếp Lâm thế nào ha ha."
"Ừ." Cố Từ gật đầu, hiển nhiên hơi có lệ.
Trợ lý Tống lại cười khan, dần dần không nhịn được nữa, mau mau tìm cớ: "Thế thư ký Dương cứ bận việc của mình đi, tôi đi vệ sinh đã."
Nói rồi cậu chuồn đi vệ sinh, ngay cả cà phê cũng quên đặt xuống.
Cố Từ nhìn phương hướng cậu rời đi, đáy mắt âm trầm, một lúc sau cười khẽ thành tiếng.
Trợ lý Tống đến trước của vệ sinh, nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh, thấy Cố Từ không đi theo thì tức khắc thở phào. Cậu đi xuống tầng từ cầu thang bên kia, rồi đi thang máy lên lại tầng cao nhất, lẻn vào văn phòng của sếp.
Lâm Không Lộc vừa tiễn Úc Minh Tu, đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo cáo, ngẩng đậu thấy cậu thậm thà thậm thụt thì hỏi: "Làm gì vậy? Sao như kẻ trộm thế."
"Khụ." Trợ lý Tống vội đóng chặt cửa rồi bước nhanh đến bàn làm việc, lấy tay che nửa miệng, khẽ nói: "Sếp Lâm, có chuyện... tôi nghĩ cần phải nói cho anh biết."
"Ồ?" Lâm Không Lộc ngẩng đầu, giả vờ không hiểu.
"Là thế này, vừa rồi lúc tôi đến phòng trà có đi ngang qua cầu thang ở phía đông, tôi nghe thấy thư ký Dương đang nói chuyện điện thoại với ai đấy, nói gì mà "cho người đi giao thiệp dự án Khu đô thị mới ven biển thành phố C, giành được càng sớm càng tốt, đừng để Úc gia giành được." Trợ lý Tống thần bí nói.
Dựa vào trực giác chỗ làm nhạy bén của mình, cậu có thể chắc chắn gần như 100% rằng thư ký Dương đang tiết lộ tin tức cho người ở công ty khác. Không ngờ không ngờ đấy, tên mặt mũi tuấn tú ưa nhìn này lại là kẻ phản bội.
Trợ lý Tống đau lòng khôn xiết, mất công trước đây cậu còn khâm phục đối phương. Có điều, thời trẻ gia đình cậu gặp biến cố, chính sếp Lâm đã giúp cậu học hết đại học, sếp Lâm có ân với cậu nên cậu tuyệt đối sẽ không che giấu cho kẻ phản bội đó.
Nhưng nói đi nói lại, thư ký Dương vẫn là người bên gối sếp Lâm, cậu không thể nói trắng ra được, nhưng vẫn phải nhắc nhở.
"Thế nên sếp Lâm à, anh nên cẩn thận anh ta chút nhé." Trợ lý Tống nhỏ giọng khuyên y.
Ai ngờ vừa dứt lời, trong văn phòng đã vang lên giọng nói trầm trầm: "Ồ? Cẩn thận ai?"
Trợ lý Tống sững người, ngẩng đầu thấy cửa phòng nghỉ đằng sau Lâm Không Lộc đã mở ra không biết từ lúc nào, người bị cậu tố cáo lúc này đang đứng cạnh cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
Trợ lý Tống: "..." Ông trời muốn giết tôi!
Phòng nghỉ và văn phòng thông với nhau làm một, nó ở trong văn phòng. Nói cách khác, trước khi cậu vào, thư ký Dương đã đến nói chuyện với sếp Lâm trước.
Thủ đoạn độc ác thật, không hổ là chính cung, lại đến trước khi cậu tố cáo, nói không chừng còn thổi gió bên gối... Cũng không đúng, từ lúc cậu xuống tầng rồi lên tầng cùng lắm chỉ mất hai phút, sếp Lâm hẳn là không nhanh như thế.
Trợ lý Tống suy nghĩ miên man, nhưng bề ngoài lại lo lắng đến độ mồ hôi lạnh sắp túa ra, ậm ừ nói: "Sếp, sếp Lâm, tôi..."
Lâm Không Lộc có chút buồn cười, bắt đắc dĩ ngắt lời: "Được rồi, chuyện này tôi đã biết, là tôi dặn dò đấy. Cậu cũng đừng lo lắng, nên làm gì thì làm nấy đi."
Trợ lý Tống thở phào, lén liếc Cố Từ và Lâm Không Lộc. Thấy sắc mặt Cố Từ tối tăm mù mịt nhưng Lâm Không Lộc lại không để trong lòng, tức khắc nôn nóng sốt ruột.
Rõ ràng là sếp Lâm đã bị thư ký Dương dỗ ngon dỗ ngọt rồi, không chỉ không bận tâm mà còn bao che cho đối phương.
Nhưng nhìn ánh mắt thư ký Dương, có tham vọng, có mưu tính, chỉ sợ yêu hậu sẽ sớm soán vị, đến lúc đó quốc gia diệt vong, một tên tổng quản đại thái giám như cậu, à không, trợ lý tổng tài như cậu chỉ sợ phải đi uống gió Tây Bắc đầu đường cùng sếp Lâm.
1
Trợ lý Tống còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy thư ký Dương cũng ở đây, sếp Lâm cũng không để tâm, cuối cùng đành lưu luyến từng bước rời đi, rất có cảm giác bi thương hận quốc quân không nghe lời khuyên nhủ của trung thần.
Cố Từ mặt không cảm xúc nhìn cậu ta rời đi, chỉ sau khi cánh cửa văn phòng khép lại mới không nhìn nữa. Hắn cầm máy mát xa cổ đến bên Lâm Không Lộc rồi đưa đồ cho đối phương.
Lâm Không Lộc nhận lấy, nói "cảm ơn", sau đó đeo máy mát xa lên cổ, điều chỉnh chế độ rồi thoải mái ngồi xuống ghế.
Thấy y không nói gì, Cố Từ rủ mắt, nói khe khẽ: "Sếp Lộc không định hỏi gì sao?"
Thực ra Cố Từ biết trợ lý Tống chắc chắn sẽ nói những gì cậu ta nghe được cho Lâm Không Lộc biết. Bình thường nhìn cậu ta trông có vẻ hơi lạc điệu nhưng vào thời điểm quan trọng, cậu lại trung thành với Lâm Không Lộc một cách không ngờ.
Hắn đến văn phòng chỉ để giải thích sự việc trước khi trợ lý Tống đến, thậm chí còn nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi nhưng Lâm Không Lộc bảo hắn lấy máy mát xa trong phòng nghỉ. Nào ngờ chỉ chậm chưa đầy hai phút thôi đã bị Tiểu Tống giành trước.
Lâm Không Lộc thầm thở dài trong lòng, nghĩ bụng, chút nội tình này của hắn, sao y có thể không biết?
Nhưng y không biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ phối hợp hỏi: "Hỏi gì?"
Ánh mắt Cố Từ tối lại, bảo: "Nhưng gì trợ lý Tống vừa nói."
"À." Lâm Không Lộc nhanh chóng phối hợp tiếp: "Vậy anh gọi điện cho ai?"
Cố Từ mím môi, đáp: "Sếp Vu của Cố thị."
Lâm Không Lộc hơi ngạc nhiên, nghĩ: Nhanh vậy đã ngả bài rồi à?
Nhưng đâu ngờ, Cố Từ nhanh chóng bịa lời nửa giả nửa thật: "Gần đây cậu ta rất hay liên lạc với tôi, bảo tôi là người phụ trách Cố thị. Tôi cũng có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng không nhớ rõ lắm, vừa lúc ban nãy sếp Úc nói công ty chúng ta không nắm được dự án kia nên tôi nghĩ... Có thể nhờ sếp Vu giúp đỡ một chút được không..."
Lâm Không Lộc: "..." Bịa như thật.
"Vậy anh... thật sự là người phụ trách Cố thị ư?" Y cũng phối hợp diễn cùng.
"Tôi cảm thấy có thể là vậy." Cố Từ ngập ngừng, nhưng sợ Lâm Không Lộc sẽ nói chia tay ngay khi biết rõ thân phận của hắn nên vội bổ sung: "Nhưng tôi không nhớ bất cứ điều gì cả, cũng không muốn trở về. Tôi thích Tiểu Lộc, chỉ muốn ở bên Tiểu Lộc thôi."
Lâm Không Lộc hơi đổ mồ hôi, không hiểu sao cảm thấy lúc này hắn rất giống một con chó lớn đang sợ bị bỏ rơi.
Thấy y không nói lời nào, Cố Từ dừng một chút rồi bất an hỏi: "Có phải... em trách tôi tự ý bàn bạc chuyện này với bọn họ không?"
Nói rồi hắn cũng không đợi Lâm Không Lộc trả lời, cụp mắt nhỏ giọng: "Xin lỗi, chuyện này đúng là tôi suy nghĩ không chu đáo, nhưng tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề giúp em thôi, có phải em giận rồi không?"
Lại tới nữa rồi, lại bắt đầu trà ngôn trà ngữ.
Lâm Không Lộc cạn lời nhìn trần nhà, thở dài thườn thượt: Giám đốc Cố ơi giám đốc Cố à, hình tượng của anh đâu rồi?
Hình tượng của Cố Từ đã bị chính mình ăn sạch, giờ phít này hắn nửa ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn lên Lâm Không Lộc, ánh mắt sâu thẳm: "Có phải tôi đã làm sai rồi không? Em đừng nóng giận, lần sau tôi sẽ không bao giờ tự ý nữa..."
Lúc hắn nói những lời ấy, không biết từ lúc nào mà tay hắn đã đặt lên tay vịn ghế sô pha, đầu ngón tay lặng lẽ lần mò lên mu bàn tay Lâm Không Lộc lộc, khẽ cào nhẹ trên làn da nhẵn nhụi, ngưa ngứa, tê dại.
Lỗ tai Lâm Không Lộc hơi đỏ, rủ mắt nhìn, phát hiện tay Cố Từ rất đẹp, từng ngón tay thon dài cân đối, gõ nhẹ trên da thịt y như đang chơi dương cầm.
Lâm Không Lộc: Tổn thọ, thế mà lại dùng mỹ nhân kế.
1
"Khụ khụ." Y không nhìn nữa, ép bản thân bình tĩnh lại, bảo: "Anh làm như vậy, lỡ đâu anh thật sự là người phụ trách Cố thị..."
"Lỡ đâu là sự thật, vừa lúc tôi có thể thay công ty chúng ta kiếm nhiều tiền từ Cố thị." Cố Từ vẫn nhìn y.
3
Cho nên nhóc keo kiệt mau mau yêu hắn, biết hắn tốt (có tiền) đi.
Khóe miệng Lâm Không Lộc khẽ giật, nghĩ bụng: Ông nội anh với cổ đông Cố thị có biết anh đang nói gì không?
1
Hiện giờ đúng là hắn không ngờ tới, cổ đông Cố thị không biết, nhưng ông nội Cố Từ đã sắp biết đến chuyện của họ.
Có điều, với danh tính thật sự của Cố Từ, y và Cố Từ hiện tại đều ngầm đồng ý rồi.
Lúc tan làm, Lâm Không Lộc hỏi Cố Từ lần nữa: "Anh thật sự không cân nhắc đến việc quay về thành phố A sao? Nghe những gì hồi trưa anh nói, chắc hẳn anh đã nhớ lại chút ký ức mơ hồ rồi?"
"Có thể là có một chút." Cố Từ nhíu mày giải thích "Nhưng chung quy là vẫn không biết cái gì cả, nếu cái gì cũng không hiểu thì trở về cũng vô dụng, hơn nữa tôi không muốn trở về..."
Vừa nói, hắn vừa mở cửa xe cho Lâm Không Lộc. Lâm Không Lộc ngồi vào xe mới thấy một hộp áo mưa không biết đã được bỏ vào từ bao giờ, khóe miệng y giật giật, nghĩ: Anh có chỗ nào không hiểu cái gì? Anh hiểu quá nhiều thì có.
Nhưng Cố Từ không về thành phố A cũng tốt. Gần đây y phải nghĩ cách lấy lại mảnh vỡ, Cố Từ không ở đây cũng không dễ làm.
Nghĩ thế, y lại giục 0687: "Bảo cậu xin bàn tay vàng thế nào rồi?"
0687: "Đang làm, đang làm!"
Lâm Không Lộc: "..." Đợi tổ khai phá làm xong, không phải chỉ còn mỗi cái nịt chứ?
*
Đêm đó, Úc Minh Tu lại đến biệt thự ăn nhờ ở đậu, vẻ mặt vẫn như đêm qua.
Lâm Không Lộc và Cố Từ lo cho mảnh vỡ nên không nói gì cả.
Nhưng ngày hôm sau, Cố Từ nhận được tin từ Vu Hoành rằng Úc thị không có ý định đấu thầu dự án Khu đô thị mới ven biển thành phố C. Nói cách khác, ngày hôm qua Úc Minh Tu ngỏ lời hợp tác với Lâm Không Lộc rất có thể chỉ là... nói để cho hắn nghe.
Cố Từ đọc được tin không khỏi nhếch miệng cười, nhưng nụ cười có chút lạnh lùng.
Úc Minh Tu rất giỏi tính toán, nhưng cho dù biết ý đồ của đối phương không trong sáng thì cũng chỉ có thể nhảy vào tròng, trừ phu hắn có thể mặc kệ công ty Lâm Không Lộc.
Hai tuần sau, đấu thầu chính thức bắt đầu. Lâm Không Lộc và Cố Từ thành công giành được dự án.
Để ăn mừng sự kiện này, Lâm – keo kiệt – Lộc quyết định tặng phúc lợi cho toàn thể nhân viên, tổ chức team building vào thứ hai cho mọi người đi du lịch.
Nhóm chung của công ty lập tức bùng nổ, sôi nổi gửi emoticon "Cảm ơn sếp" vào nhóm.
Tiểu Ngô phòng Kế hoạch: Một ông chủ thực sự tốt chính là một người như sếp Lâm, team building sẽ không chiếm thời gian nghỉ cuối tuần.
Tiểu Vương phòng Thiết kế: Nhưng chúng ta sẽ đi đâu chơi đây?
Trợ lý Tống: Khụ, Khu đô thị mới ven biển có một danh lam thắng cảnh tên vịnh Ngân Sa, ở đó có rất nhiều nhà hàng ngư dân chế biến hải sản rất ngon. Đến lúc đó mọi người có thể nếm thử, tiện thể đi xem địa điểm dự án luôn.
Cả nhóm yên tĩnh hoàn toàn, không ai lên tiếng. Sau một lúc lâu, chỉ có Cố Từ gửi tin "Cảm ơn sếp, sếp vất vả rồi."
Gửi xong, hắn vừa đinh cất điện thoại thì có người thêm hắn vào một nhóm nhỏ.
Người thêm hắn là cô gái ở quầy lễ tân công tỹ, đối phương lặng lẽ bảo hắn: Thư ký Dương mới đến nên không biết công ty có một nhóm nhỏ đúng không? Nếu một số điều không tiện nói trong group lớn thì có thể thảo luận trong group nhỏ này.
Nói xong còn có lòng tốt mà bảo: Đừng lo lắng, sếp Lâm không có trong nhóm nhỏ.
Cố Từ: "..."
Hắn cũng muốn xem xem, đám người này nói xấu gì Tiểu Lộc trong nhóm nhỏ này.
Hắn liếc nhìn, thấy nhóm có tên "Hậu viện hội* Lâm Keo Kiệt". Nhóm chung bên kia thì im lìm vắng vẻ, mà bên này, cứ vài giây lại có tin nhắn, gửi liên tùng tục.
*Là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm...) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận. Không biết tiếng việt có từ nào thay thế khum, nếu biết thì bạn hãy comment nhé, vì HVH khác fanclub thường ở chỗ nó được chính chủ công nhận.
Tiểu Ngô phòng Kế hoạch: Chúa ơi, team building lần này lại đến vịnh Ngân Sa, quê của Lâm Keo Kiêt (hú hét)
Tiểu Vương phòng Thiết Kế: Còn nhà hàng ngư dân chế biến hải sản siêu ngon kia là nhà Lâm Keo Kiệt mở!
Tiểu Lưu phòng Tuyên truyền: Trời đất hỡi, thế không phải là đến vịnh Ngân Sa ăn căng tin à?
Chị Trịnh phòng Thiết kế: Không chỉ thế, bọn mình còn cần ghé qua địa điểm dự án nữa.
Tiểu Văn quầy lễ tân: Vậy mọi người dã biết chi phí cho team building lần này thấp thế nào chưa? Mỉm cười.jpg
Tiểu Văn quầy lễ tân: Cơ mà phải nói thật, hải sản bố vợ đại nhân làm đúng thật siêu ngon, cho dù team building ở vịnh Ngân Sa đến tận bảy lần rồi nhưng vừa nhớ tới đã chảy cả nước miếng rồi.
Cố Từ: "..."
Bố vợ? Rất tốt, hắn đã nhớ kỹ quầy lễ tân này.
Ngoài ra, hóa ra team building chính là về quê của tiểu bá tổng?
Cố Từ không khỏi mỉm cười, nhìn đến tên nhóm lại bất giác gật đầu tán đồng, đúng thật là nhóc keo kiệt.
Đúng thật là nhóc keo kiệt.
Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
*
Khoảnh khắc nhìn thấy trợ lý Tống, Cố Từ híp mắt, trong đôi mắt ấy hiện lên cái ớn lạnh.
Trợ lý Tống lập tức giật nảy mình, tựa như đã bị người nọ nghiên cứu sẵn cho cả trăm cách chết trong đầu. Nhưng với tư cách một người đam mê phim cung đấu thâm niên, đồng thời là học giả nghiên cứu cấp mười của kế XX, chiêu XX, làm sao cậu có thể là một bia đỡ đơn giản được?
Bình tĩnh, ván cờ này có thể thắng.
Dù sao cậu cũng là trợ lý của sếp lớn, đã từng nhìn thấy một số cảnh nên khả năng chịu đựng căng thẳng tâm lý của đồng chí Tiểu Tống cũng không tệ. Tuy rằng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi vì khẩn trương nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười gượng gạo, giả vờ không hiểu: "Thư ký Dương vẫn đang theo đuổi dự án Khu đô thị mới ven biển kia à, giải thích mấy thứ cho những người điều hành dự án hả?"
Cố Từ nở nụ cười thâm thúy, phối hợp mà đáp: "Đúng vậy, sợ bị sếp Úc cướp dự án đi mất."
"Ôi dào, vất vả rồi vất vả rồi." Trợ lý Tống tiện tay đưa cho hắn một tách cà phê, bảo: "Đừng cố quá, thật ra tôi cảm thấy nếu có thể hợp tác khai phá cùng Úc thị cũng khá tốt. Có điều lời tôi nói thì không tính, vẫn phải xem xem ý sếp Lâm thế nào ha ha."
"Ừ." Cố Từ gật đầu, hiển nhiên hơi có lệ.
Trợ lý Tống lại cười khan, dần dần không nhịn được nữa, mau mau tìm cớ: "Thế thư ký Dương cứ bận việc của mình đi, tôi đi vệ sinh đã."
Nói rồi cậu chuồn đi vệ sinh, ngay cả cà phê cũng quên đặt xuống.
Cố Từ nhìn phương hướng cậu rời đi, đáy mắt âm trầm, một lúc sau cười khẽ thành tiếng.
Trợ lý Tống đến trước của vệ sinh, nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh, thấy Cố Từ không đi theo thì tức khắc thở phào. Cậu đi xuống tầng từ cầu thang bên kia, rồi đi thang máy lên lại tầng cao nhất, lẻn vào văn phòng của sếp.
Lâm Không Lộc vừa tiễn Úc Minh Tu, đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo cáo, ngẩng đậu thấy cậu thậm thà thậm thụt thì hỏi: "Làm gì vậy? Sao như kẻ trộm thế."
"Khụ." Trợ lý Tống vội đóng chặt cửa rồi bước nhanh đến bàn làm việc, lấy tay che nửa miệng, khẽ nói: "Sếp Lâm, có chuyện... tôi nghĩ cần phải nói cho anh biết."
"Ồ?" Lâm Không Lộc ngẩng đầu, giả vờ không hiểu.
"Là thế này, vừa rồi lúc tôi đến phòng trà có đi ngang qua cầu thang ở phía đông, tôi nghe thấy thư ký Dương đang nói chuyện điện thoại với ai đấy, nói gì mà "cho người đi giao thiệp dự án Khu đô thị mới ven biển thành phố C, giành được càng sớm càng tốt, đừng để Úc gia giành được." Trợ lý Tống thần bí nói.
Dựa vào trực giác chỗ làm nhạy bén của mình, cậu có thể chắc chắn gần như 100% rằng thư ký Dương đang tiết lộ tin tức cho người ở công ty khác. Không ngờ không ngờ đấy, tên mặt mũi tuấn tú ưa nhìn này lại là kẻ phản bội.
Trợ lý Tống đau lòng khôn xiết, mất công trước đây cậu còn khâm phục đối phương. Có điều, thời trẻ gia đình cậu gặp biến cố, chính sếp Lâm đã giúp cậu học hết đại học, sếp Lâm có ân với cậu nên cậu tuyệt đối sẽ không che giấu cho kẻ phản bội đó.
Nhưng nói đi nói lại, thư ký Dương vẫn là người bên gối sếp Lâm, cậu không thể nói trắng ra được, nhưng vẫn phải nhắc nhở.
"Thế nên sếp Lâm à, anh nên cẩn thận anh ta chút nhé." Trợ lý Tống nhỏ giọng khuyên y.
Ai ngờ vừa dứt lời, trong văn phòng đã vang lên giọng nói trầm trầm: "Ồ? Cẩn thận ai?"
Trợ lý Tống sững người, ngẩng đầu thấy cửa phòng nghỉ đằng sau Lâm Không Lộc đã mở ra không biết từ lúc nào, người bị cậu tố cáo lúc này đang đứng cạnh cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu.
Trợ lý Tống: "..." Ông trời muốn giết tôi!
Phòng nghỉ và văn phòng thông với nhau làm một, nó ở trong văn phòng. Nói cách khác, trước khi cậu vào, thư ký Dương đã đến nói chuyện với sếp Lâm trước.
Thủ đoạn độc ác thật, không hổ là chính cung, lại đến trước khi cậu tố cáo, nói không chừng còn thổi gió bên gối... Cũng không đúng, từ lúc cậu xuống tầng rồi lên tầng cùng lắm chỉ mất hai phút, sếp Lâm hẳn là không nhanh như thế.
Trợ lý Tống suy nghĩ miên man, nhưng bề ngoài lại lo lắng đến độ mồ hôi lạnh sắp túa ra, ậm ừ nói: "Sếp, sếp Lâm, tôi..."
Lâm Không Lộc có chút buồn cười, bắt đắc dĩ ngắt lời: "Được rồi, chuyện này tôi đã biết, là tôi dặn dò đấy. Cậu cũng đừng lo lắng, nên làm gì thì làm nấy đi."
Trợ lý Tống thở phào, lén liếc Cố Từ và Lâm Không Lộc. Thấy sắc mặt Cố Từ tối tăm mù mịt nhưng Lâm Không Lộc lại không để trong lòng, tức khắc nôn nóng sốt ruột.
Rõ ràng là sếp Lâm đã bị thư ký Dương dỗ ngon dỗ ngọt rồi, không chỉ không bận tâm mà còn bao che cho đối phương.
Nhưng nhìn ánh mắt thư ký Dương, có tham vọng, có mưu tính, chỉ sợ yêu hậu sẽ sớm soán vị, đến lúc đó quốc gia diệt vong, một tên tổng quản đại thái giám như cậu, à không, trợ lý tổng tài như cậu chỉ sợ phải đi uống gió Tây Bắc đầu đường cùng sếp Lâm.
1
Trợ lý Tống còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy thư ký Dương cũng ở đây, sếp Lâm cũng không để tâm, cuối cùng đành lưu luyến từng bước rời đi, rất có cảm giác bi thương hận quốc quân không nghe lời khuyên nhủ của trung thần.
Cố Từ mặt không cảm xúc nhìn cậu ta rời đi, chỉ sau khi cánh cửa văn phòng khép lại mới không nhìn nữa. Hắn cầm máy mát xa cổ đến bên Lâm Không Lộc rồi đưa đồ cho đối phương.
Lâm Không Lộc nhận lấy, nói "cảm ơn", sau đó đeo máy mát xa lên cổ, điều chỉnh chế độ rồi thoải mái ngồi xuống ghế.
Thấy y không nói gì, Cố Từ rủ mắt, nói khe khẽ: "Sếp Lộc không định hỏi gì sao?"
Thực ra Cố Từ biết trợ lý Tống chắc chắn sẽ nói những gì cậu ta nghe được cho Lâm Không Lộc biết. Bình thường nhìn cậu ta trông có vẻ hơi lạc điệu nhưng vào thời điểm quan trọng, cậu lại trung thành với Lâm Không Lộc một cách không ngờ.
Hắn đến văn phòng chỉ để giải thích sự việc trước khi trợ lý Tống đến, thậm chí còn nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi nhưng Lâm Không Lộc bảo hắn lấy máy mát xa trong phòng nghỉ. Nào ngờ chỉ chậm chưa đầy hai phút thôi đã bị Tiểu Tống giành trước.
Lâm Không Lộc thầm thở dài trong lòng, nghĩ bụng, chút nội tình này của hắn, sao y có thể không biết?
Nhưng y không biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ phối hợp hỏi: "Hỏi gì?"
Ánh mắt Cố Từ tối lại, bảo: "Nhưng gì trợ lý Tống vừa nói."
"À." Lâm Không Lộc nhanh chóng phối hợp tiếp: "Vậy anh gọi điện cho ai?"
Cố Từ mím môi, đáp: "Sếp Vu của Cố thị."
Lâm Không Lộc hơi ngạc nhiên, nghĩ: Nhanh vậy đã ngả bài rồi à?
Nhưng đâu ngờ, Cố Từ nhanh chóng bịa lời nửa giả nửa thật: "Gần đây cậu ta rất hay liên lạc với tôi, bảo tôi là người phụ trách Cố thị. Tôi cũng có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng không nhớ rõ lắm, vừa lúc ban nãy sếp Úc nói công ty chúng ta không nắm được dự án kia nên tôi nghĩ... Có thể nhờ sếp Vu giúp đỡ một chút được không..."
Lâm Không Lộc: "..." Bịa như thật.
"Vậy anh... thật sự là người phụ trách Cố thị ư?" Y cũng phối hợp diễn cùng.
"Tôi cảm thấy có thể là vậy." Cố Từ ngập ngừng, nhưng sợ Lâm Không Lộc sẽ nói chia tay ngay khi biết rõ thân phận của hắn nên vội bổ sung: "Nhưng tôi không nhớ bất cứ điều gì cả, cũng không muốn trở về. Tôi thích Tiểu Lộc, chỉ muốn ở bên Tiểu Lộc thôi."
Lâm Không Lộc hơi đổ mồ hôi, không hiểu sao cảm thấy lúc này hắn rất giống một con chó lớn đang sợ bị bỏ rơi.
Thấy y không nói lời nào, Cố Từ dừng một chút rồi bất an hỏi: "Có phải... em trách tôi tự ý bàn bạc chuyện này với bọn họ không?"
Nói rồi hắn cũng không đợi Lâm Không Lộc trả lời, cụp mắt nhỏ giọng: "Xin lỗi, chuyện này đúng là tôi suy nghĩ không chu đáo, nhưng tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề giúp em thôi, có phải em giận rồi không?"
Lại tới nữa rồi, lại bắt đầu trà ngôn trà ngữ.
Lâm Không Lộc cạn lời nhìn trần nhà, thở dài thườn thượt: Giám đốc Cố ơi giám đốc Cố à, hình tượng của anh đâu rồi?
Hình tượng của Cố Từ đã bị chính mình ăn sạch, giờ phít này hắn nửa ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn lên Lâm Không Lộc, ánh mắt sâu thẳm: "Có phải tôi đã làm sai rồi không? Em đừng nóng giận, lần sau tôi sẽ không bao giờ tự ý nữa..."
Lúc hắn nói những lời ấy, không biết từ lúc nào mà tay hắn đã đặt lên tay vịn ghế sô pha, đầu ngón tay lặng lẽ lần mò lên mu bàn tay Lâm Không Lộc lộc, khẽ cào nhẹ trên làn da nhẵn nhụi, ngưa ngứa, tê dại.
Lỗ tai Lâm Không Lộc hơi đỏ, rủ mắt nhìn, phát hiện tay Cố Từ rất đẹp, từng ngón tay thon dài cân đối, gõ nhẹ trên da thịt y như đang chơi dương cầm.
Lâm Không Lộc: Tổn thọ, thế mà lại dùng mỹ nhân kế.
1
"Khụ khụ." Y không nhìn nữa, ép bản thân bình tĩnh lại, bảo: "Anh làm như vậy, lỡ đâu anh thật sự là người phụ trách Cố thị..."
"Lỡ đâu là sự thật, vừa lúc tôi có thể thay công ty chúng ta kiếm nhiều tiền từ Cố thị." Cố Từ vẫn nhìn y.
3
Cho nên nhóc keo kiệt mau mau yêu hắn, biết hắn tốt (có tiền) đi.
Khóe miệng Lâm Không Lộc khẽ giật, nghĩ bụng: Ông nội anh với cổ đông Cố thị có biết anh đang nói gì không?
1
Hiện giờ đúng là hắn không ngờ tới, cổ đông Cố thị không biết, nhưng ông nội Cố Từ đã sắp biết đến chuyện của họ.
Có điều, với danh tính thật sự của Cố Từ, y và Cố Từ hiện tại đều ngầm đồng ý rồi.
Lúc tan làm, Lâm Không Lộc hỏi Cố Từ lần nữa: "Anh thật sự không cân nhắc đến việc quay về thành phố A sao? Nghe những gì hồi trưa anh nói, chắc hẳn anh đã nhớ lại chút ký ức mơ hồ rồi?"
"Có thể là có một chút." Cố Từ nhíu mày giải thích "Nhưng chung quy là vẫn không biết cái gì cả, nếu cái gì cũng không hiểu thì trở về cũng vô dụng, hơn nữa tôi không muốn trở về..."
Vừa nói, hắn vừa mở cửa xe cho Lâm Không Lộc. Lâm Không Lộc ngồi vào xe mới thấy một hộp áo mưa không biết đã được bỏ vào từ bao giờ, khóe miệng y giật giật, nghĩ: Anh có chỗ nào không hiểu cái gì? Anh hiểu quá nhiều thì có.
Nhưng Cố Từ không về thành phố A cũng tốt. Gần đây y phải nghĩ cách lấy lại mảnh vỡ, Cố Từ không ở đây cũng không dễ làm.
Nghĩ thế, y lại giục 0687: "Bảo cậu xin bàn tay vàng thế nào rồi?"
0687: "Đang làm, đang làm!"
Lâm Không Lộc: "..." Đợi tổ khai phá làm xong, không phải chỉ còn mỗi cái nịt chứ?
*
Đêm đó, Úc Minh Tu lại đến biệt thự ăn nhờ ở đậu, vẻ mặt vẫn như đêm qua.
Lâm Không Lộc và Cố Từ lo cho mảnh vỡ nên không nói gì cả.
Nhưng ngày hôm sau, Cố Từ nhận được tin từ Vu Hoành rằng Úc thị không có ý định đấu thầu dự án Khu đô thị mới ven biển thành phố C. Nói cách khác, ngày hôm qua Úc Minh Tu ngỏ lời hợp tác với Lâm Không Lộc rất có thể chỉ là... nói để cho hắn nghe.
Cố Từ đọc được tin không khỏi nhếch miệng cười, nhưng nụ cười có chút lạnh lùng.
Úc Minh Tu rất giỏi tính toán, nhưng cho dù biết ý đồ của đối phương không trong sáng thì cũng chỉ có thể nhảy vào tròng, trừ phu hắn có thể mặc kệ công ty Lâm Không Lộc.
Hai tuần sau, đấu thầu chính thức bắt đầu. Lâm Không Lộc và Cố Từ thành công giành được dự án.
Để ăn mừng sự kiện này, Lâm – keo kiệt – Lộc quyết định tặng phúc lợi cho toàn thể nhân viên, tổ chức team building vào thứ hai cho mọi người đi du lịch.
Nhóm chung của công ty lập tức bùng nổ, sôi nổi gửi emoticon "Cảm ơn sếp" vào nhóm.
Tiểu Ngô phòng Kế hoạch: Một ông chủ thực sự tốt chính là một người như sếp Lâm, team building sẽ không chiếm thời gian nghỉ cuối tuần.
Tiểu Vương phòng Thiết kế: Nhưng chúng ta sẽ đi đâu chơi đây?
Trợ lý Tống: Khụ, Khu đô thị mới ven biển có một danh lam thắng cảnh tên vịnh Ngân Sa, ở đó có rất nhiều nhà hàng ngư dân chế biến hải sản rất ngon. Đến lúc đó mọi người có thể nếm thử, tiện thể đi xem địa điểm dự án luôn.
Cả nhóm yên tĩnh hoàn toàn, không ai lên tiếng. Sau một lúc lâu, chỉ có Cố Từ gửi tin "Cảm ơn sếp, sếp vất vả rồi."
Gửi xong, hắn vừa đinh cất điện thoại thì có người thêm hắn vào một nhóm nhỏ.
Người thêm hắn là cô gái ở quầy lễ tân công tỹ, đối phương lặng lẽ bảo hắn: Thư ký Dương mới đến nên không biết công ty có một nhóm nhỏ đúng không? Nếu một số điều không tiện nói trong group lớn thì có thể thảo luận trong group nhỏ này.
Nói xong còn có lòng tốt mà bảo: Đừng lo lắng, sếp Lâm không có trong nhóm nhỏ.
Cố Từ: "..."
Hắn cũng muốn xem xem, đám người này nói xấu gì Tiểu Lộc trong nhóm nhỏ này.
Hắn liếc nhìn, thấy nhóm có tên "Hậu viện hội* Lâm Keo Kiệt". Nhóm chung bên kia thì im lìm vắng vẻ, mà bên này, cứ vài giây lại có tin nhắn, gửi liên tùng tục.
*Là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm...) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận. Không biết tiếng việt có từ nào thay thế khum, nếu biết thì bạn hãy comment nhé, vì HVH khác fanclub thường ở chỗ nó được chính chủ công nhận.
Tiểu Ngô phòng Kế hoạch: Chúa ơi, team building lần này lại đến vịnh Ngân Sa, quê của Lâm Keo Kiêt (hú hét)
Tiểu Vương phòng Thiết Kế: Còn nhà hàng ngư dân chế biến hải sản siêu ngon kia là nhà Lâm Keo Kiệt mở!
Tiểu Lưu phòng Tuyên truyền: Trời đất hỡi, thế không phải là đến vịnh Ngân Sa ăn căng tin à?
Chị Trịnh phòng Thiết kế: Không chỉ thế, bọn mình còn cần ghé qua địa điểm dự án nữa.
Tiểu Văn quầy lễ tân: Vậy mọi người dã biết chi phí cho team building lần này thấp thế nào chưa? Mỉm cười.jpg
Tiểu Văn quầy lễ tân: Cơ mà phải nói thật, hải sản bố vợ đại nhân làm đúng thật siêu ngon, cho dù team building ở vịnh Ngân Sa đến tận bảy lần rồi nhưng vừa nhớ tới đã chảy cả nước miếng rồi.
Cố Từ: "..."
Bố vợ? Rất tốt, hắn đã nhớ kỹ quầy lễ tân này.
Ngoài ra, hóa ra team building chính là về quê của tiểu bá tổng?
Cố Từ không khỏi mỉm cười, nhìn đến tên nhóm lại bất giác gật đầu tán đồng, đúng thật là nhóc keo kiệt.