Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng - Trang 2
Chương 67: C67: Chương 67
Dùng xong bữa sáng Nguyễn Minh Hoàng liền ôm mèo con đến công ty.
Kể từ ngày phu nhân của tổng tài biến mất toàn thể nhân viên trong công ty luôn phải chịu một áp lực vô hình. Không một ai trong công ty có thể vui vẻ với nhau như lúc trước.
Thậm chí những người báo cáo công việc mỗi khi nhìn thấy Nguyễn Minh Hoàng đều run rẩy mà lắp bắp báo cáo kết quả. Những người này không những hứng chịu áp lực trực tiếp mà một khi có sơ xuất liền bị chửi mắng đến không thể ngốc đầu lên nỗi.
Nhưng cho dù như vậy không một ai lên tiếng phàn nàn bởi vì bọn họ là những người hiểu rõ nhất trạng thái hiện tại của ông chủ nhà mình. Điều bọn họ sợ hãi không phải là không khí nặng nề trong công ty hay là nghe chửi mắng mà thứ bọn họ không muốn nghĩ đến nhất chính là việc ông chủ từ bỏ công ty, từ bỏ bọn họ.
Cho dù là người lao công trong công ty đều biết một khi ông chủ buông xuôi tất cả thì thứ bọn họ gánh chịu không chỉ là áp lực mà đáng sợ hơn chính là toàn thể nhân viên trong công ty đều thất nghiệp.
Nhưng nhân viên trong công ty lúc này đây hoàn toàn không có một chút oán trách nào mà thậm chí bọn họ càng thêm sùng bái ông chủ của mình. Chỉ cần nhìn cơ thể mỗi lúc một gầy gò của ông chủ bọn họ biết cuộc sống trong những ngày này của anh không dễ dàng chút nào.
Nhưng đến cuối cùng ông chủ của bọn họ không bỏ rơi bọn họ. Nhân viên trong công ty không mất việc làm.
Cũng vì đau lòng cùng sùng bái mà mỗi khi Nguyễn Minh Hoàng đi vào công ty không một ai ngước đầu lên nhìn sắc mặt ông chủ mình. Đây chính là sự tôn trọng của bọn họ dành cho anh.
Cũng vì điều này mà bọn họ đã bỏ lỡ khung cảnh ông chủ toàn thân tỏ ra khí chất chết chóc trong suy nghĩ của bọn họ, trên tay ôm một con mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt. Không chỉ vậy sắc mặt hôm nay của Nguyễn Minh Hoàng đã thả lỏng hơn rất nhiều bởi vì anh lo lắng nếu như anh khó chịu thì sẽ khiến mèo nhỏ trong lòng cảm thấy bất an.
Ôm mèo nhỏ lên phòng làm việc, Nguyễn Minh Hoàng liền thả nó lên bàn làm việc của mình sau đó gọi Lương trợ lý vào.
Máy ngày nay tính toán quá nhiều thứ mà hiện tại trong công ty không còn một thư ký nào ở lại, bọn họ đều bị Nguyễn Minh Hoàng phái đi trả xét vài chuyện. Cũng vì vậy hiện tại người anh có thể bàn bạc cũng chỉ còn thân tính duy nhất Lương trợ lý.
Lương trợ lý đi vào văn phòng thứ anh ta nhìn thấy không phải ông chủ cơm áo gạo tiền của mình là con mèo trắng nhỏ cực kỳ đáng yêu mà anh ta nhìn thấy ngày hôm qua.
“Chào mèo nhỏ.”
Lương trợ lý mỉm cười đầy yêu thích mà chào hỏi mèo nhỏ.
Phan Miêu Vũ nghe thấy anh ta chào cũng rất nể tình mà đáp lại:
“Meo.”
Nguyễn Minh Hoàng liếc mắt nhìn trợ lý của mình tuy buồn bực nhưng cũng không nói gì mà ôm lại mèo nhỏ vào trong lòng rồi giả vờ ho khan vài tiếng.
Lương trợ lý lúc này mới dời ánh mắt từ mèo nhỏ sang.
Nguyễn Minh Hoàng không để anh ta có cơ hội nói gì mà nhanh chóng vào vấn đề cần bàn bạc:
“Ngày hôm qua cậu cũng nghe thấy rồi đấy. Hiện tại không thể xác định được Hồ Phi Tuấn nói thật hay nói dối nên không thể liều lĩnh khiến nhà họ Phan có bất kỳ điểm yếu nào của ta”
Lương trợ lý gật đầu:
“Đúng vậy chúng ta không thể làm quá lộ liễu. Hiện tại tay mắt của Phan Ân Ly rất nhiều chỉ cần chúng ta có hành động gì đều sẽ lọt đến tai ả ta.”
Nguyễn Minh Hoàng cảm thấy chuyện Hồ Phi Tuấn nói về mèo nhỏ quá huyền hoặc nhưng sau khi nhìn thấy Phan Ân Ly làm cho từng người từng người bao vây lấy cô ta làm anh không thể không tin tưởng.
Ngoại trừ gia đình anh cùng vài người lớn tuổi mà anh quen biết, thậm chí những cổ đông lớn tuổi trong công ty là không bị mê hoặc bởi Phan Ân Ly. Còn lại bạn bè thậm chí là những đối tác đã hợp tác với anh trong rất nhiều năm hậm chí những đối tác đã hợp tác thời ông nội anh cũng không ngừng xoay đầu chỉ trích anh rồi hủy hợp đồng với anh.
Điều này khiến Nguyễn Minh Hoàng hiểu ra tất cả mọi người từng tiếp xúc với Phan Ân Ly đều sẽ trở thành con rối của ả ta. Giống như thần của thế giới này sủng ái ả ta một cách mù quáng.
Nhưng điều khiến Nguyễn Minh Hoàng không chút nghi ngờ Hồ Phi Tuấn là bởi vì chính anh cũng ngộ ra chuyện này. Anh chắc chắn rằng nếu như vợ anh không cùng anh ở bên nhau thì chính bản thân anh cũng sẽ biến thành con rối mặc cho ả ta đùa giỡn.
Cảm giác ghê tởm đó khiến Nguyễn Minh Hoàng hoàn toàn không muốn trải qua thêm bất cứ lần nào nữa.
Nguyễn Minh Hoàng suy nghĩ trong chốc lát rồi không khỏi nói:
“Nếu vậy thử nghiệm một người xem như thế nào.”
Lương trợ lý nghe thấy ý kiến này rất tốt, nếu như không chắc chắn thì cứ thử nghiệm xem sao. Vì vậy anh ta đưa ra kiến nghị:
“Ông chủ còn nhớ Trần Chương không. Anh ta là một trong những cổ đông ở công ty chúng ta, trước đây quan hệ của ông chủ cùng anh ta không tồi.”
Nói xong Lương trợ lý lấy một sắp tài liệu mà mình điều tra được để lên bàn:
“Mấy ngày qua Trần Chương không ngừng làm loạn hủy hợp đồng với công ty để đầu tư cho Phan gia nhưng bởi vì những cổ đông trong công ty của anh ta không đồng ý nên không thể làm gì.”
Nguyễn Minh Hoàng đưa tay cầm sắp tài liệu đọc không khỏi nhướng mày:
“Ly hôn. Trần Chương không phải nổi danh yêu thương vợ con sao.”
Lương trợ lý gật đầu:
“Đúng vậy. Nhưng sau khi anh ta gặp Phan Ân Ly thì quyết định ly hôn với vợ mình.”
Nói xong anh ta buồn cười mà than thở:
“Nghe đâu bởi vì yêu Phan Ân Ly nên mới quyết định ly hôn với vợ mình. Không chỉ anh ta rất nhiều người đều trong tình trạng này, chỉ cần gặp ả ta không chỉ bị ả ta biến thành con rối mà tất cả đều cảm thấy mình yêu ả ta sâu đậm.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền đập tài liệu lên bàn mà nghiến răng:
“Buồn cười thật sự. Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn nhìn thế giới này chỉ xoay quanh ản ta.”
Lương trợ lý cũng đồng tình không thôi:
“Quá tà môn.”
Phan Miêu Vũ nghe hai người trò chuyện thì không khỏi gật đầu đầu nhỏ:
“Còn không phải sao. Nơi này là một quyển tiểu thuyết nói về nam nữ chính, nếu như cả thế giới không xoay quanh nam nữ chính thì còn có thể xoay quanh ai.”
Nghĩ là hành động. Lương trợ lý sau khi rời khỏi văn phòng của ông chủ liền nhanh chân đi sắp xếp.
Để không khiến kẻ khác nghi ngờ Lương trợ lý lấy lý do bàn bạc hợp đồng để mời Trần Chương đến công ty. Dạo gần đây việc rút vốn đầu tư hoặc hủy hợp đồng đối với công ty đã là chuyện xảy ra khá thường xuyên.
Người ra người vào tương đối tấp nập vì vậy tai mắt của Phan Ân Ly sẽ không nghi ngờ.
Để Lương trợ lý đi sắp xếp, Nguyễn Minh Hoàng ôm mèo nhỏ đến ghế sô pha ngồi xuống. Anh dùng hai tay ôm lấy nách mèo rồi giơ người nó lên ngang bằng khuôn mặt mình.
Nguyễn Minh Hoàng để đôi mắt của mèo nhỏ đối diện với mắt mình sau đó chậm rãi nheo lại.
Phan Miêu Vũ không biết anh định làm gì nhưng cậu không giãy giụa thậm chí còn rất lười biến mà chẳng thèm nhúc nhích dù chỉ là móng chân.
Cậu chẳng thèm quan tâm Nguyễn Minh Hoàng nhìn mình chầm chầm. Lúc này đây trong đầu nhỏ của mèo đang suy nghĩ làm thế nào để chạy đến nơi đăng ký căn cước cho yêu tinh.
Là nơi tụ tập nhiều yêu tinh nhất chắc hẳn sẽ có cách khiến một yêu tinh biến trở lại thành người. Mặc dù không ôm quá nhiều hy vọng bởi trước đây những người đó đã nói yêu tinh không thể dễ dàng chuyển đổi giữa hai cơ thể nhưng cậu vẫn mang chút mong mỏi mà cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ có cách.
Nhìn mèo nhỏ chẳng quan tâm đ ến mình Nguyễn Minh Hoàng không khỏi ảo não trong lòng. Khi nãy bỗng nhiên anh có một chút súc động khi nhìn mèo nhỏ.
Không hiểu sao anh cảm thấy hình dáng quen thuộc của người mình mèo trong một con mèo vừa sinh không lâu như mèo trắng này. Nhưng nếu thật sự là cậu thì chắc chắn sẽ không ngó lơ anh như vậy.
Cho đến hiện tại Nguyễn Minh Hoàng vẫn ảo tưởng một Phan Miêu Vũ khác hoàn toàn, anh cảm thấy cậu chắc chắn sẽ rất nhớ nhung mình thậm chí ánh mắt của cậu sẽ luôn nhìn về phía anh.
Mà Nguyễn Minh Hoàng đã hoàn toàn quên rằng Phan Miêu Vũ cho dù yêu anh thì bản tính lười biếng thích nằm yên của cậu mãi mãi cũng không thay đổi.
Nếu như suy nghĩ của Nguyễn Minh Hoàng để cho Phan Miêu Vũ biết được thì chắc chắn cậu sẽ cười rồi duỗi người nói.
“Bổ não quá nhiều cũng là một căn bệnh. Nguyễn Minh Hoàng anh nên đi khám rồi.”