Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc
Chương 38
Khưu Bạch bỏ ra hai ngày cuối cùng cũng hoàn thành "Mỹ nhân xuất dục đồ". Cậu vô cùng phấn khởi gọi Chu Viễn đến xem, nhưng Chu Viễn lại đen mặt.
Đây là một bức tranh khá lớn, cao một mét năm, rộng một mét, làm cho mọi nét và mực trên bức tranh trở nên rõ ràng một cách lạ thường. Phần trên của bức tranh là đêm đen, màu sáng duy nhất là vầng trăng tròn trắng xóa. Phần dưới là dòng sông lung linh và một người đàn ông.
Phần trên người đàn ông khỏa thân, phần dưới của anh ta được giấu trong nước. Bên trên là những gợn sóng đung đưa, có thể nhìn thấy rõ cơ bụng tám múi và đường nét gợi cảm của tuyến nhân ngư. Lên trên nữa là cơ ngực to bự và bờ vai rộng lớn của người đàn ông. Hai xương quai xanh thẳng tắp kéo dài ra ngoài đến vai, tạo thành một đường cong nhô cao, trông mạnh mẽ mười phần.
Mà lên trên nữa... Mặt Chu Viễn đen sì chẳng khác nào đít nồi, cắn răng hỏi: "Tại sao tóc lại dài vậy? Anh là phụ nữ sao?"
Như Chu Viễn đã nói, người trong bức tranh có một mái tóc đen dài, như thác nước rối tung trên vai trên lưng. Vì bị nước làm ướt nhẹp, có vài sợ dính ngổn ngang trên mặt, làm cho ngũ quan anh tuấn cường tráng tăng thêm mấy phần nhu hoà tươi đẹp.
Chu Viễn là một người đàn ông dũng mãnh cứng rắn biểu thị mình không tiếp thu được, cũng đè Khưu Bạch ra đánh mông một trận, chứng minh mình là đại mãnh công đi lên bằng thực lực.
Khưu Bạch oan ức, nói trong "Mỹ nhân xuất dục đồ", người đẹp tóc dài mới ưa nhìn.
Hàng ngày trải qua cuộc sống bình yên hạnh phúc, trong nháy mắt đã đến tháng Mười.
Đó là ngày 21 tháng 10 năm 1977, ngày tuyên bố một quyết sách làm thay đổi vận mệnh vô số người, từ báo, máy thu thanh, máy truyền hình, loa phát thanh truyền đến khắp bộ phận Trung Hoa.
Khôi phục kỳ thi đại học!
Mọi người chạy kể cho nhau nghe, mừng đến phát khóc, diễu hành khắp các ngả đường ăn mừng, ôm đầu khóc rống.
Nhóm thanh niên trí thức đặc biệt nỗ lực, ban ngày liều mạng làm việc, buổi tối thắp đèn đọc sách. Cách thi đại học chỉ còn hai tháng, họ phải nắm bắt từng phút để đào sâu những kiến thức còn mù mờ của mình.
Trong bầu không khí này, Khưu Bạch không khỏi căng thẳng, cậu không phải cả ngày phải học thuộc lòng đến hoa mắt chóng mặt, thì cũng bị toán học hành hạ đến thừa sống thiếu chết, có khi rảnh rỗi còn muốn đọc "Sách đỏ", mục đích là để củng cố ngôn ngữ và khuynh hướng tư tưởng của thời đại này.
So sánh với đó, Chu Viễn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, những tư liệu ôn tập Khưu Bạch mang về anh đều đã xem xong một lượt rồi nhớ kỹ. Cho nên mỗi ngày ban sáng vẫn làm việc như thường lệ, ngoại trừ Khưu Bạch và bà nội Chu, không ai biết Chu Viễn cũng đang chuẩn bị tham gia thi đại học.
"Em không đọc nữa! Em đói rồi!" Khưu Bạch vung sách lên một cái, ngả ngửa trên giường gào lên, một bên gào một bên lăn lộn, "Em đói rồi! Em đói rồi! Em muốn ăn thịt!"
Bà nội Chu nghe thấy tiếng liền mang theo muỗng cơm từ nhà bếp vào, "Sao vậy? Sao vậy! Đứa nhỏ này sao lại đói bụng thành như thế? Cơm sắp xong rồi, thịt đang hầm trong nồi, nhịn thêm một chút thôi nha!"
Khưu Bạch không ngờ lại kinh động đến bà nội Chu vào phòng, mặt "Bùm" một cái đỏ chét, trực tiếp chui vào chăn không thò ra.
"Được rồi, bà nội đi rồi." Chu Viễn bất đắc dĩ lôi cậu ra ngoài, "Em không muốn đọc nữa thì đừng đọc."
Khưu Bạch bẹp bẹp miệng, nhanh như hổ đói vồ mồi tóm lấy vai Chu Viễn lắc lắc, hung dữ nói: "Đưa em cái đầu của anh đi!"
"Đưa cho em! Đưa cho em!"
Chu Viễn cúi đầu đẩy đẩy cổ Khưu Bạch, tóc tai anh chọc Khưu Bạch ngứa, cười ha hả trốn về phía sau, hai người nháo loạn lộn tùng phèo lên.
Lúc ăn cơm, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào lớn tiếng, còn kèm theo tiếng chửi bới và khóc lóc.
"Chuyện gì vậy?" Khưu Bạch hỏi.
Bà nội Chu thở dài, "Còn có thể là chuyện gì, đều là nháo vì chuyện thi đại học kia, con rể nhà Vương lão tứ bên cạnh chúng ta là một thanh niên trí thực đến thôn vài năm trước, lúc đó làm việc ăn không đủ no, sau đó cưới con gái Vương lão tứ định cư ở đây, bây giờ lại quậy muốn ly hồn trở về thành phố. Vương lão tứ chắc chắn không đồng ý, con nhỏ cũng đã hai tuổi, một người phụ nữ đã ly hôn với đứa con sẽ bị chết chìm trong nước bọt của thôn này mất. Đây không phải tạo nghiệt à."
"Ài, người này cũng thật không có lương tâm, nếu không có Vương lão tứ, hắn đã sớm chết đói." Bà nội Chu liên miên cằn nhằn.
Khưu Bạch như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cậu nhớ trước đây từng thấy trong truyện, trong vài năm từ khi thi đại học vừa khôi phục, hàng loạt thanh niên trí thức trở về với số lượng lớn, rất nhiều người từ lâu đã ở nông thôn có vợ con hoặc chồng, lại vẫn lựa chọn vứt bỏ gia đình chạy lên thành phố học đại học.
Bọn họ nóng lòng muốn lột đi lớp da nhiễm phải đất cát ở nông thôn, trang phục gọn gàng, trông ra dáng lắm.
Họ nghĩ rằng những gì họ theo đuổi là tự do, nhưng những con người thối rữa từ bên trong dù ở bất cứ đâu cũng sẽ bốc mùi mà thôi.
Chu Viễn thấy cậu ngẩn ngơ, liền gắp một quả trứng gà bỏ vào bát cậu, "Đừng nghĩ nhiều, ăn cơm cho tốt đi."
Cùng lúc đó, nhà Lý Nhị bên kia cũng không yên tĩnh.
"Sao mày lại đọc cái sách quỷ quái này, có phải mày cũng muốn như nhà Vương lão tứ muốn ly hôn với tao không?!"
Lý Nhị gầm thét lên, quăng quyển sách toán xuống đất điên cuồng giẫm đạp. Giẫm xong còn cảm thấy chưa hết giận, cầm lên xé nát, ném khắp phòng.
Tô Cẩm hét lên một tiếng, nhào tới đánh nhau với Lý Nhị, la hét, "Mày xé sách của tao! Mày dựa vào cái gì mà xé sách của tao!"
Lý Nhị một tay đã đẩy cô xuống đất, chỉ vào cô mắng to, "Chỉ bằng tao là đàn ông của mày! Tao không cho mày xem thì mày không được xem! Cái nhà này là do tao quyết định!"
Hắn rống đến đỏ mặt tía tai, khiến cha mẹ Lý gia ở phòng khác cũng phải qua xem.
"Con trai à, ầm ầm ĩ ĩ cái gì?"
"Tô Cẩm muốn ly hôn với con!" Lý Nhị cáo trạng trước.
"Không phải, tôi không muốn ly hôn! Là hắn xé sách của tôi!" Tô Cẩm vội vàng giải thích.
Mẹ Lý đi vào, vừa nhìn thấy giấy vụn trên đất lập tức hiểu ra. Nét mặt già nua của bà trầm xuống, mí mắt mỏng tanh cụp xuống càng lộ vẻ âm u cay nghiệt.
"Ban đâu tao đã thấy mày không an phận, nếu không phải nhìn gương mặt mày đẹp, mày tưởng tao sẽ cho con trai tao cưới đứa "giày rách" như mày à?"
Mẹ Lý không chút lưu tình chửi ầm lên, nước miếng đều phun lên mặt Tô Cẩm, "Mày còn muốn thi đại học? Mày cho rằng tao sẽ cho mày đi thi bỏ rơi con trai tao? Tốt hơn hết mày nên sinh cho gia đình tao một bé trai to béo thì may ra mới có một cuộc sống tốt đẹp!"
Bà nói xong liền cầm quyển sách bị xé rách trên đất kia đến bếp đốt, còn đẩy Tô Cẩm vào, "Mày ở đây mà xem lửa nấu cơm, chờ chút nữa tao xong việc quay về cơm còn chưa xong thì mày nhịn luôn đi!"
Mùa đông năm 1977, là một mùa đông không tầm thường.
Đây là kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên và duy nhất được tổ chức vào mùa đông trong lịch sử, 570 ngàn thí sinh từ nông thôn, nhà xưởng, trường học, quân doanh... Đều cùng nhau hướng đến phòng thi tuyển sinh đại học đã đóng cửa suốt mười năm.
Đây cũng là kỳ thi tuyển sinh đại học cạnh tranh nhất, chỉ có 270.000 người trúng tuyển trong số 570 ngàn người đăng ký, trong đó có cha con, thầy trò, anh chị em, bọn họ cùng sân thi đấu, toàn lực ứng phó, vì chí hướng trong lòng vĩnh viễn không dập tắt.
Bao nhiêu người đọc thơ, đọc sách mà bó hẹp với ruộng đồng, bao nhiêu người trung thành với đất nước nhưng dừng chân trước ngưỡng cửa đại học vì vấn đề gốc gác. Mà chế độ thi đại học khôi phục, đã tượng trưng cho việc tái thiết công bằng và công chính, đó là điểm cong để đất nước hướng tới thời đại mới, là ngọn lửa hy vọng của không biết bao nhiêu học sinh lần nữa cháy bừng lan khắp đồng cỏ.
Từ đó, bánh xe đại học dừng lại mười năm dài dẳng lần nữa khởi động, nó đem đến mồi lửa cho ngàn vạn thanh niên trí thức, truyền vào sức sống mới mẻ và cơ hội sinh sống cho dân tộc vừa thức tỉnh.