Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 22



Chu Viễn mơ một giấc mộng rất đáng sợ, anh mơ thấy Khưu Bạch không thấy đâu nữa, thay vào đó là "Khưu Bạch" trước kia.
Anh sợ hãi, mơ mơ màng màng từ trong giấc mộng tỉnh lại, đưa tay mò người bên cạnh, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Ai ngờ người bên cạnh bị anh làm tỉnh lại, mở mắt nhìn anh với vẻ mặt hoảng sợ, "Ngươi, ngươi là Chu Viễn?"
Hắn nhìn thân thể trần truồng của mình, rồi thấy Chu Viễn cũng trần như nhộng, thét gào chói tai, "Xảy ra chuyện gì? Chúng ta làm sao vậy, tại sao lại như thế này?!"
Chu Viễn giật mình sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức trở nên âm u khủng bố, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Ngươi, là, Khưu, Bạch?"
"Phí lời! Ta không phải chẳng lẽ là ngươi?" Hắn vô cùng lo lắng mà tìm quần áo mặc vào, chửi rủa, "Sao có thể nằm cùng một ổ chăn với đàn ông, còn không mặc quần áo nữa chứ, thật mẹ nó xúi quẩy mà!"
Hắn mặc quần áo tử tế rồi muốn đi, Chu Viễn lại ngăn hắn lại, ngữ khí lạnh lùng, "Ngươi không thể đi." Anh chưa biết Khưu Bạch đi nơi nào, sao có thể thả hắn đi được?
Vạn nhất Khưu Bạch còn có thể trở về thì sao?
Hắn hất tay Chu Viễn ra, như thể trên đó dính thứ ô uế nào đó, hét lên, "Con mẹ nó ngươi đừng có đụng ta!"
Hắn chỉ tay vào Chu Viễn, trong mắt đều là chán ghét ghê tởm, "Ta không biết ngươi làm cách nào đem ta đến nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết bây giờ ta lập tức đi báo công an bắt ngươi, cái tên đồng tính luyến ái buồn nôn này! Đây là tội nặng! Sẽ bị bắn chết!"
Chu Viễn nhìn người trước mắt có khuôn mặt giống người mình yêu, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy chán ngán như vậy, như nuốt phải ruồi, yết hầu lên xuống, khó chịu đến buồn nôn.
"Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi." Chu Viễn hờ hững nhìn hắn, "Nhưng ngươi phải ở lại đây."
"Ở lại cái rắm! Lão tử hiện tại muốn đi!"
Chh Viễn liếm liếm chân răng, trong mắt hiện lên một tia lệ khí, tiến lên vặn tay hắn trói lại.
Sau đó anh ngồi ở một bên khác, mặc kệ người kia la hét, ngón tay gõ trên đầu gối, giọng điệu thất thường.
"Thời điểm em ấy trở về, ta sẽ thả ngươi đi."
Một ngày, hai ngày,..., mười ngày,... Một năm...
Chu Viễn nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ, đã qua bao lâu rồi, bảo bối của anh sao còn chưa trở về?
Anh sờ mặt mình, râu cũng đã bạc phơ, khoé mắt cũng đầy nếp nhăn, anh đã... Trở nên già như thế rồi.
Căn phòng có vẻ ... yên tĩnh hơn rất nhiều.
Anh quay đầu nhìn lại, nơi đó đã không còn "Khưu Bạch", chỉ có một đoạn dây thừng cổ xưa, cùng một bộ xương khô.
Chu Viễn lập tức đứng dậy, thắt lưng vang lên tiếng răng rắc làm người ê răng, anh lại như không cảm giác được đau đớn, lảo đảo bò tới hướng bộ xương khô kia.
Trong gian phong tối tăm ngột ngạt vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng...
"Chu Viễn! Chu Viễn! Anh tỉnh lại đi!"
Khưu Bạch vỗ vai Chu Viễn, trong miệng gọi tên anh.
Nam nhân hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhăn lại thành một chỗ, mồ hôi che kín trán, làm ướt cả ngọn tóc, đôi môi nứt nẻ tái nhợt, nhìn qua vừa tiều tụy vừa đáng thương.
Giọng nói của Khưu Bạch đánh thức Chu Viễn, anh mở mắt ra, ánh mắt chuyển động chậm rãi cứng ngắc nhìn thanh niên bên cạnh.
"Ngươi là ai?" Giọng nói khàn khàn khô khốc, thô ráp như bị đắp lên một lớp sỏi.
Khưu Bạch nháy mắt mấy cái, hôn lên chóp mũi của anh, làm nũng với anh, "Em là bảo bối của anh."
Mi mắt khẽ run hai lần, Chu Viễn thở ra một hơi, ngồi dậy.
Nắn sống mũi nói: "Anh vừa nãy nằm mơ, làm em sợ rồi."
"Không có." Khưu Bạch cầm cốc nước, "Uống chút nước cho nhuận họng."
Nhìn Chu Viễn bị giày vò như vậy, Khưu Bạch cảm thấy rất đau lòng, rất xót.
Đây là lần thứ ba, giống như hai lần trước, mỗi lần đến nửa đêm, Chu Viễn sẽ ở trong mộng ngột ngạt mà nói mớ, không ngừng lẩm bẩm, "Đừng đi."
Không chỉ có như vậy, có lúc nửa đêm cậu tỉnh lại, sẽ nhìn thấy Chu Viễn như pho tượng, ngồi bên người nhìn chằm chằm cậu, như sợ cậu vừa ngủ say lập tức không còn tăm hơi nữa.
Cảnh tượng sởn cả tóc gáy như vậy, Khưu Bạch lại không sợ, chỉ cảm thấy đau lòng.
Vốn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, trầm ổn như núi lại vì một suy đoán mơ hồ như vậy mà gặp ác mộng, chỉ trong vài ngày, người đã mệt mỏi rất nhiều.
Khưu Bạch ngàn lần hối hận, tự trách mình, tại sao lại nói chuyện kia cho Chu Viễn, đem anh dằn vặt thành bộ dạng này!
Nhưng bất cứ khi nào, Chu Viễn cũng sẽ an ủi cậu
"Nếu em không nói cho anh, vạn nhất đến một ngày em đột nhiên biến mất, anh cái gì cũng không biết sẽ càng thống khổ hơn."
Mà ở nơi cậu không nhìn thấy được, thứ ẩn giấu trong bóng tối, đôi mắt và sắc mặt của Chu Viễn càng trở nên vô hồn và âm u. Còn có bó dây thừng Chu Viễn luôn giấu sau lưng, muốn lấy ra biết bao nhiêu lần kia nữa.
Khưu Bạch đang lo lắng cho Chu Viễn, nơi cổ đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm nhẹ, tinh tế có chút ngứa, là Chu Viễn đang hôn cậu.
"Có thể không?" Nam nhân hỏi.
Khưu Bạch: "..." Chu Viễn theo lệ mà hỏi, nhưng cậu biết anh không phải đang trưng cầu ý kiến của cậu.
Khưu Bạch không trả lời, chỉ duỗi tay ôm lấy vai nam nhân, hướng anh chủ động mở ra cơ thể.
Chu Viễn một bên mút môi lưỡi Khưu Bạch, một bên cởi quần áo của thanh niên ra.
Bàn tay thô ráp cọ xát khắp cơ thể mềm dẻo của thanh niên, đốt cháy dục vọng khắp nơi. Nụ hôn cẩn thận cũng dần di chuyển xuống khỏi khuôn mặt, đi qua cổ, xương quai xanh và ngực, để lại khắp nơi những vết đỏ như cánh hoa.
Thân thể này của Khưu Bạch đã bị Chu Viễn làm quen, căn bản không chịu nổi khiêu khích như vậy, cậu khó chịu mà lắc eo, hai chân không tự chủ được ma sát vào nhau, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ như mèo kêu.
Song, lần này Chu Viễn cũng không tiến vào nhanh chóng như trước, anh dựa vào trên người thanh niên, nhẹ nhàng gặm cắn đôi đầu vú, bên dưới hai tay chậm rãi tuốt động bộ phận sinh dục trắng nõn.
Khoái cảm tê tê dại dại như bị điện giật chảy khắp toàn thân Khưu Bạch, khiến cậu không thể ức chế mà run rẩy, lồng ngực mỏng manh phập phồng kịch liệt, hô hấp càng lúc càng gấp gáp.
Cậu cau mày, hai tay nắm chặt mái tóc ngắn của Chu Viễn, trong miệng không ngừng rên rỉ.
"Viễn ca... Nhanh một chút... A... Sắp ra..."
Lỗ tiểu trên đỉnh dương vật không ngừng phun ra chất lỏng, lại bị ngón tay Chu Viễn thoa khắp hành thân, trơn trơn trượt trượt.
Núm vú bên này bị cắn sưng lên, Chu Viễn liền thay đổi sang bên kia tiếp tục nhấm nháp.
Anh dùng lòng bàn tay xoa nắn quy đầu của Khưu Bạch, cảm thụ thanh niên trầm luân chìm đắm dưới tay anh.
Sau đó, khi Khưu Bạch sắp đạt đến đỉnh trong giây tiếp theo, anh dùng đầu ngón tay chặn lại mắt ngựa của cậu.
Cảm giác tinh dịch tuôn ra lại chảy trở về đặc biết rất đau đớn, Khưu Bạch vỗ vỗ lưng nam nhân, đứt quãng cầu xin.
"Lấy ra... Anh... A... Để em bắn..."
Chu Viễn ngẩng đầu vẫn luôn vùi trước ngực cậu, nghiêng đầu trước mặt cậu, đôi mắt sáng đến kinh người.
Trong giọng nói mang theo chút dụ dỗ, "Bảo bối, anh nhốt em lại được không?"
Khưu Bạch sửng sốt một chút, "A?"
Ngón tay cái của Chu Viễn vẫn chặn ở lỗ nhỏ, bốn ngón tay kia không ngừng di chuyển, tay còn lại thì xoa bóp vòng eo mẫn cảm của cậu.

Khoái cảm lần thứ hai kéo tới, dục vọng bắn tinh càng thêm mãnh liệt.
Khưu Bạch mắt đỏ hoe cầu xin anh, "Để em bắn đi... Van anh mà..."
Chu Viễn cũng đỏ cả mắt, dúi đầu vào hõm cổ của Khưu Bạch, vừa hôn vừa nói: "Anh nhốt em lại được không?"
Giọng nói anh có chút run rẩy, như thể anh đang cầu xin, nhưng lại có chút mang theo vẻ kích động hồi hộp.
"Để anh nhốt em lại, như vậy em không thể rời đi. Ở lại bên cạnh anh, anh sẽ đối tốt với em."
Chu Viễn một lần lại một lần lặp lại câu nói này, ánh mắt trở nên điên cuồng cố chấp.
Thân thể Khưu Bạch bị dục vọng dày vò, nhưng nỗi đau trong tim lại muốn nhấn chìm cậu.
Nước mắt từ đuôi mắt đỏ chót chảy xuống, cậu chạm vào mái tóc của người đàn ông, ánh mắt bi thương nhưng kiên định. Sau đó giữ lấy trái tim thành kính nhất, hiến tế mình cho ác quỷ.
"Được, nhốt em lại." Cậu nhẹ giọng nói.
Thanh niên bị lột sạch sẽ, trên chân chỉ có một đôi tất trắng, nằm trên chăn bông mồ hôi nhễ nhại. Cậu duỗi chân vòng quanh eo người đàn ông, cơ thể cậu không ngừng chuyển động theo nhịp điệu của người đàn ông.
Có một âm thanh leng keng vang lên trong căn phòng tối, khi ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ kính, như thể có thứ gì đó đang lấp lánh.
Đó là một sợi xích dài bằng sắt, màu bạc, không dày nhưng lồng vào nhau và rất chắc chắn. Một đầu là móc kín, treo trên lan can sắt của bệ cửa sổ, đầu còn lại rộng bằng ngón tay, trên đó có đeo một chiếc khóa nhỏ màu đen, được buộc chặt vào cổ chân của Khưu Bạch.
Chu Viễn sợ xích sắt sẽ làm Khưu Bạch lạnh, còn chu đáo cho cậu mang đôi tất dày làm từ lông cừu.
Thời điểm nam nhân làm những việc này đều đâu vào đấy, vừa cẩn thận vừa nghiêm túc. Trong miệng còn ngâm nga một điệu dân gian vui vẻ, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, rất khó nói bây giờ anh là điên rồi hay là tỉnh táo.
Nhưng những thứ này đã không còn quan trọng nữa, thời điểm Khưu Bạch hứa với Chu Viễn để anh nhốt mình, cậu đã sẵn sàng điên cùng anh.
Nếu phương thức này có thể đem đến cảm giác an toàn cho Chu Viễn, vậy cậu cam tâm tình nguyện cùng anh cùng nhau trầm luân.
Chu Viễn đem dương vật mình vùi vào từng chỗ một trong cơ thể Khưu Bạch, mang theo yêu thương nặng trĩu của mình, gieo xuống ký hiệu của mình, tưới tẩm nó bằng tinh dịch của mình, sau đó trên linh hồn Khưu Bạch sẽ nở ra một đoá hoa, phía trên là tên Chu Viễn anh. Như vậy dù cho Khưu Bạch có trở về thế giới cũ, cũng không cách nào tách khỏi anh.
Anh đắm chìm trong những suy đoán của mình, một bên làm Khưu Bạch, một bên lại si ngốc hôn mắt cá chân mỏng manh và xích vòng kim loại lạnh lẽo trên đó. Sự thoả mãn từ tâm lý đã cao hơn biết bao nhiêu lần so với sự thoả mãn về sinh lý. Híp đôi mắt hẹp dài, nở một nụ cười bệnh hoạn.
Xích sắt vang vọng tiếng leng keng, âm thanh dần dần trùng khớp với nhịp tim đập của anh.
Keng, keng, keng.
Thịch, thịch, thịch.
Khưu Bạch nghĩ mình không thể quay lại Hải Thành, không ngờ hai ngày sau Chu Viễn lại mở xích.
Cậu có chút sững sờ, mờ mịt nhìn Chu Viễn.
Chu Viễn cười sờ đầu cậu, "Ngốc, anh sao có thể nhốt em cả đời được?"
Anh lấy vé ra đặt vào tay Khưu Bạch, cứng giọng nói, "Về nhà đi."
Thời điểm trời còn chưa sáng, đạp lên tuyết trắng cùng gió lạnh, Chu Viễn đưa cậu lên thị trấn.
Lúc này bầu trời xám xịt, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời mù sương. Chim chóc dậy rất sớm, bay tới bay lui đứng trên đầu cành, một chuỗi hoa tuyết liền đổ rào rào xuống đất, lặng yên không một tiếng động biến mất trên mảnh tuyết trắng mênh mông kia.
Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng giày giẫm lên tuyết.
Chu Viễn xách hành lý cho Khưu Bạch vững vàng đi về phía trước. Khưu Bạch đi theo anh, từng bước một theo dấu chân anh.
Hai người đều rất ăn ý không nói lời nào.
Khi con đường mòn sắp kết thúc, Khưu Bạch chạy đến trước mặt Chu Viễn, kiên định nhìn anh.
"Sao vậy?" Chu Viễn hỏi.
Khưu Bạch mím môi một cái, giơ tay ôm lấy cổ nam nhân, hôn lên môi anh.
Chu Viễn sửng sốt một chút, lập tức bỏ hành lý xuống, ôm lấy eo cậu.
Bọn họ hôn nhau dưới ánh trăng.
Tuyết trắng xóa sáng lấp lánh, soi những bóng cây lốm đốm cô độc hai bên.
Phía trước là ga xe lửa tấp nập người ra vào, đầy ắp cảm xúc ly biệt sầu não và niềm vui sum họp.
Nhưng họ không thể tiến thêm một bước nữa. Thế giới to lớn trống rỗng này, không dung thứ cho đồng tính luyến ái ôm hôn nhau.
Thế tục luân lý ngăn cách giữa hai người như chân trời tách biệt trời và đất, Khưu Bạch không quan tâm, nhẹ nhàng ấn môi lên trán Chu Viễn, tỏ tình với anh trước khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi.
"Em yêu anh."
Em nghe nói rằng ánh sáng mặt trời chiếu xuống Trái Đất mất tám phút, nhưng em yêu anh, chỉ mất một giây. Bằng cách này, thiên hà vũ trụ cũng không thể ngăn cản tình yêu của em dành cho anh.
Ánh nắng vàng xuyên qua dãy núi xa, sương mù xám xịt bốc hơi không còn tăm tích.
Chương trước Chương tiếp
Loading...