Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh
Chương 72
Sau khi được bác sĩ điều trị đồng ý cho ra ngoài, ngày Thất Tịch Lăng Việt cũng thay trang phục thường ngày, đội mũ lưỡi trai tình nhân Hải Lan chọn, cùng nhau trải qua Lễ Tình Nhân đầu tiên của đời này.
Không có quá nhiều sự lãng mạn, bọn họ trở về nhà, Lăng Việt làm mấy món sở trường của hắn, cùng nhau ăn cơm, ôm nhau ngủ.
Bốn giờ sáng, Hải Lan thức dậy, nhìn Lăng Việt bên cạnh, đắp chăn lại cho hắn, bởi vì trị liệu, cho nên Lăng Việt ngủ rất say, cô cẩn thận bước xuống giường.
Ra khỏi phòng, lúc cửa đóng lại, Lăng Việt chậm rãi mở mắt, ánh mắt đen u ám thâm toại, nhìn trần nhà hồi lâu, nhưng cũng không đi ra ngoài theo Hải Lan.
Hải Lan ra khỏi phòng, đi tới phòng sách của Lăng Việt, lấy giấy bút đã chuẩn bị từ trước trong ngăn tủ ra, bắt đầu viết thư.
Viết một bức rồi lại một bức, tuy rằng mỗi một bức đều là những câu ít ỏi, nhưng viết suốt 24 lá, sau khi viết xong, thì cất vào trong phong thư, nhìn chồng thư dày, khóe mắt cô hơi giật giật.
Lẩm bẩm tự nói: “Sao lại giống cảnh mẹ ruột sắp chết, chuẩn bị cho con mấy bức thư cùng quà cho mười mấy năm sau trong phim truyền hình máu chó quá vậy, cái này có thể làm cho Lăng Việt lo lắng ngược lại hay không?”
Suy nghĩ, cô vẫn để phong thư lên góc bàn, viết thêm một tờ giấy đặt lên —— tổng cộng 24 bức thư, mỗi tháng mở một bức, sau khi mở hết, cũng đã đến lúc em trở lại.
…………
Hải Lan không biết mình trở về như thế nào, chỉ biết lúc trong phòng sách người có chút mệt, nên gục xuống bàn ngủ, khi tỉnh lại, đã ở trong phòng của mình.
Từ trên giường ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, là phòng của mình, nhưng lúc cô ngủ là ở nhà của Lăng Việt, không phải nhà mẹ đẻ.
Còn chưa ý thức được, cửa phòng đã bị đẩy ra, một cục thịt tròn nhỏ nhỏ bỗng nhiên từ ngoài cửa vọt vào.
“Chị, chị.” Tiểu Hải Thiên vọt tới mép giường, thuần thục cởi giày ra bò lên trên giường, chui vào chăn của Hải Lan.
Hải Lan có chút kinh ngạc: “Em không đi nhà trẻ?”
Tiểu Hải Thiên chui vào ổ chăn dùng giọng nói của con nít nói: “Hôm nay là thứ bảy, không cần đi nhà trẻ, chị đã đồng ý đi công viên giải trí với Tiểu Hải Thiên rồi.”
Hải Lan nhìn Hải Thiên, sau khi im lặng một lúc, thử hỏi: “Vậy em có muốn anh rể Lăng Việt đi cùng không?”
Tiểu Hải Thiên trên một oai, gương mặt trở nên khó hiểu: “Anh rể Lăng Việt, là ai ạ?”
Hải Lan hiểu ra —— cô đã trở lại.
Cầm điện thoại ở tủ đầu giường nhìn thoáng qua.
Ngày 15 tháng 7.
Nghiêm túc nghĩ lại một lúc, khi cô xuyên sách, là ngày 5 tháng 7, vậy ngày hôm nay là ngày thứ mười cô xuyên sách.
Tiếp tục hỏi: “Thứ sáu tuần trước, chị dẫn em đi đâu?”
Tiểu Hải Thiên nghĩ nghĩ: “Đi hồ bơi ạ.”
Hải Lan chấn động, dường như là cô chưa từng rời đi.
Vì để nghiệm chứng xem bản thân có từng rời đi hay không, Hải Lan mở danh bạ, tìm số điện thoại của Tề Duyệt, gọi qua.
Khoảng 10 giây sau, điện thoại được kết nối.
“Alo, Hải Lan, sao hôm nay lại gọi cho tớ sớm như vậy?” Giọng nói của Tề Duyệt vang lên.
Hải Lan siết chặt điện thoại, căng thẳng hỏi: “Lúc trước có phải tớ có đề cử cho cậu một quyển tiểu thuyết, quyển đó tên là…… Tên cái gì mà tổng tài bá đạo cẩm lý tiểu kiều thê……”
Tên truyện cảm thấy thẹn, làm ký ức của Hải Lan bây giờ vẫn còn mới mẻ, chờ có cơ hội, nhất định phải tranh thủ giễu cợt “Bá đạo tổng tài” Lăng Việt một chút.
“Phốc…… Đừng nói cái tên này thêm lần nào nữa, làm tớ cảm thấy có chút thẹn không nói nên lời……”
Ý của Tề Duyệt, đó chính là có xem qua quyển tiểu thuyết này, sau khi xem qua, dường như các cô đều không có xuyên sách, đừng có nói là cô nằm mơ nha, làm cô có chút kinh ngạc.
Cô ấy yên lặng một lúc.
“Nhưng mà, Hải Lan, hai ngày nay cậu thật sự muốn đi tìm Hà Lị, làm cô ấy xoá truyện đồng thời xin lỗi?”
“Hà Lị……” Ai?
“Không nói với cậu nữa, tớ phải nhanh chóng vẽ cho xong tranh rồi đem đi nộp, giữa trưa tớ gọi lại cho cậu.”
Tề Duyệt cúp điện thoại, Hải Lan ngây ngốc nhìn điện thoại trong tay.
Hải Lan ôm Tiểu Hải Thiên xuống lầu, nhìn thấy ba mẹ đang ăn sáng
Mẹ Hải Lan nhìn thấy Hải Lan, có chút kinh ngạc nói: “Sao hôm nay 8 giờ đã dậy rồi, không phải hôm qua con nói con muốn ngủ tới trưa, không cần gọi con xuống ăn sáng sao?”
Cuối tuần chính là kỳ nghỉ tự do của Hải Lan, luôn luôn có thể ngủ từ 12 tiếng trở lên.
Hải Lan nhìn ba mẹ cô, cảm giác vẫn vậy
Giống như cảm giác lúc còn ở trong thế giới tiểu thuyết.
Đây là thế giới hiện thực?
Thả Tiểu Hải Thiên xuống, hỏi: “Ba mẹ, tuần trước, con làm gì?”
Nghe vậy, khoé miệng Hải Lan hơi giật giật, ngước mắt nhìn về phía cô: “Không trêu chọc họa.”
Hải Lan hơi hơi mỉm cười.
Hình như cô biết là chuyện gì rồi.
Thế giới Lăng Việt ở là thế giới tiểu thuyết, ai biết thế giới mà cô đang ở là ở không gian nào, thế giới này có lẽ cũng tự mình hoàn thiện một số lỗ hỏng.
Mười ngày này, Hải Lan và Tề Duyệt từng xuất hiện, không chừng là Tề Duyệt cùng Hải Lan của thế giới tiểu thuyết đổi lại đây.
Mặc kệ thế nào, dù sao bây giờ cô cũng không cần phải lo lắng ba mẹ bên này nữa.
Nếu cái này không cần lo lắng, vậy cô nên đi tìm người tên Hà Lị kia một chút —— tính sổ việc cô ta viết cô và Tề Duyệt vào tiểu thuyết.
Trở lại thế giới này, Hải Lan vẫn không nhớ tới Hà Lị này là ai, nhưng có thể chắc chắn, Hà Lị là bạn học cùng lớp của cô.
Hỏi lớp trưởng cấp ba lúc trước, mới biết được, không phải do nhân tố khác làm cô quên mất người tên Hà Lị này, mà là Hà Lị thật sự rất mờ nhạt.
Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, còn có hơn 1 năm tốt nghiệp đại học, 5 năm trước một lớp mỹ thuật có 38 người, Hải Lan và Tề Duyệt đều không có năng lực vừa gặp qua là nhớ, qua nhiều năm như vậy, người có thể nhìn mặt nói đúng tên, cũng không có bao nhiêu người, càng đừng nói đến người ở trong góc, tính cách quái gở, ít nói không có bạn bè như Hà Lị.
Hải Lan nhìn ảnh lớp trước kia, nếu không phải mặt trái có tên, cô căn bản không biết Hà Lị ở bên nào.
Hà Lị đứng một mình trong góc, mỗi người đều nhìn vào máy ảnh, chỉ có mình cô ấy là cúi thấp đầu, tóc mày dày che hết mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, cô nhớ cô chưa từng nói chuyện với cô ta, đừng nói đến việc khi dễ cô ta.
Mười ngày này, một Hải Lan khác điều tra ra được chỗ ở của Hà Lị, rồi thương lượng với Tề Duyệt, không cần bồi thường cái gì hết, nhưng lại ác độc viết cô vào tiểu thuyết như vậy, nhất định phải làm cô ta xoá truyện rồi xin lỗi, sau đó dò hỏi nguyên nhân, xem rốt cuộc các cô đã làm chuyện gì quá đáng với cô ấy, mà có thể làm cho cô ta ở trong thế giới ảo của tiểu thuyết hành hạ các cô, viết bọn họ thảm như vậy.
Căn cứ vào địa chỉ tìm được chỗ ở của Hà Lị.
Hà Lị sống ở một khu chung cư xập xệ lâu đời, tới dưới lầu, người em họ tới cùng cô có chút do dự: “Chị, nếu không chị nghĩ lại đi, chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức phải tìm tới cửa nhà người ta như vậy!”
Hải Lan và Tề Duyệt không liên quan gì đến Hà Lị, vậy mà cô ta có thể viết hai cô thành nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, Dư Hạo cảm thấy tam quan người này có chút vặn vẹo, không chừng tâm lý cũng không ổn định.
Hải Lan trắng liếc cậu ta một cái: “Sao cậu lại nói nhiều như vậy, chị kêu cậu tới là để bảo vệ chị, không phải kêu cậu tới khuyên chị.”
Dư Hạo kinh ngạc nhìn Hải Lan: “…… Chị nói em bảo vệ chị, chị không lầm chứ, một mình chị có thể đối đầu với ba người đàn ông, chị cần em bảo vệ?”
Hải Lan:…… Thật không biết Dư Hạo dựa vào đâu mà có thể nhìn ra cô là người như vậy.
Bởi vì chuyện của Tề Noãn, nên đến bây giờ trong lòng Hải Lan vẫn còn sợ hãi, cho nên cô mới gọi một người thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, nhưng thật ra lại là ông chủ quán bar, tàn nhẫn ẩn mình như Dư Hạo đến để tiếp thêm can đảm cho cô.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hơn nữa làm Hà Lị hận cô, có gì thì nói thẳng mặt với cô, tránh cho vị thánh nữ này lại đem cô và Tề Duyệt viết vào tiểu thuyết.
Không sợ cô ta viết thêm quyển nữa, chỉ sợ cô ta lại tiếp tục viết cho các cô xuyên sách.
Dựa theo số nhà, tìm được nhà cô ta, Hải Lan mang kính râm lên, lui về phía sau vài bước, làm một cái thỉnh thủ thế, Dư Hạo không thể làm gì khác, đành phải tiến lên gõ cửa.
Nửa ngày sau, mới có một giọng nói yếu ớt từ bên trong vọng ra: “Ai……”
“Xin chào, tôi là bạn trai của bạn học của cô Hà, tôi thay cô ấy đến đưa thiệp mời.” Lời này, là lời kịch Hải Lan đã nghĩ ra cho cậu ta.
Dư Hạo lớn lên đẹp trai, dáng vẻ nhân tài, áo mũ chỉnh tề, nhìn sao cũng không giống người xấu, rất dễ làm cho các cô gái sống một mình thả lỏng cảnh giác.
Hà Lị sống một mình, cái này là do lớp trưởng nói cho Hải Lan, cô ta xem như là nửa cô nhi, ba mẹ ly hôn rồi từng người tái hôn, ném cô ta cho bà ngoại tuổi đã già, bà ngoại cô ta đã qua đời khi cô ta học cấp ba.
Hà Lị nhìn Dư Hạo qua mắt mèo, bề ngoài hào hoa phong nhã của cậu ta, làm cô ta thả lỏng cảnh giác, do dự một hồi, nhưng vẫn mở cửa.
Một người âm u.
Áo thun màu đen và quần thể thao cùng màu, tóc rất dài, không cắt tỉa, xoã ở trên vai, cúi đầu thấp xuống, cả người cho người ta cảm giác được một loại âm trầm, không thoải mái.
“Anh là bạn trai của bạn học nào?” Hà Lị không dám nhìn thẳng Dư Hạo, cũng trực tiếp xem nhẹ Hải Lan ở phía sau Dư Hạo.
“Không phải bạn trai, là em họ, là em họ của tôi.”
Khi nghe được giọng nói này, Hà Lị thoáng nhíu mày, sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Hải Lan tháo mắt kính xuống, cả người cứng lại, đôi mắt dần dần trừng lớn.
Mấy giây sau, lại giống như một con thỏ con hoảng sợ đóng cửa lại.
Hải Lan vừa cong khoé miệng,…… Này sao cô lại giống như một nữ phụ ác độc tới khi dễ nữ chính tiểu bạch thỏ vậy.
Cũng may Dư Hạo phản ứng nhanh nhạy, lập tức kéo của lại, “Cô à, cô cũng không cần hoảng loạn giống như người làm việc trái với lương tâm đâu chứ.”
Tuy rằng là cô ta thật sự làm chuyện trái với lương tâm, Hải Lan liếc mắt dư hạo.
Tên này cố ý.
“Hà Lị, nếu không muốn nhận thư của luật sư rồi tiền mất tật mang, thì để cho tôi vào, tôi chỉ nói vài câu.” Đúng là cô không biết chưa được sự đồng ý của người khác đã viết người ta vào tiểu thuyết có vi phạm pháp luật hay không, nhưng ai quan tâm phạm hay không phạm, cô chỉ muốn hù Hà Lị mà thôi.
Hà Lị bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía Hải Lan, bởi vì động tác này, mà mái tóc dài bị phất lên, lúc tóc mái phất lên Hải Lan nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Hà Lị, Hải Lan lập tức sửng sốt, này……
Vậy mà cô ta lại giống Tề Noãn đến ba phần, nếu như bật app làm đẹp, thêm filter, làm mịn da, mở góc mắt, nâng mũi, lại đeo thêm lens, rồi nâng màu da lên ba tone, ngực tăng lên 2 cup, thì vốn dĩ chính là một Tề Noãn.
Hải Lan:…… Quào, người này quả thật đúng là tự viết bản thân thành vai chính! Còn là một nữ chính xinh đẹp!
Hỏa khí lên rồi phải làm sao bây giờ, cắn răng nhẫn nhịn đi, cô còn muốn cùng Lăng Việt tiếp tục trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ nữa, ai mà biết được Hà Lị này có bị bức cho nổi nóng phát rồ, rồi tiếp tục cho cô làm nữ phụ ác độc.
Không có quá nhiều sự lãng mạn, bọn họ trở về nhà, Lăng Việt làm mấy món sở trường của hắn, cùng nhau ăn cơm, ôm nhau ngủ.
Bốn giờ sáng, Hải Lan thức dậy, nhìn Lăng Việt bên cạnh, đắp chăn lại cho hắn, bởi vì trị liệu, cho nên Lăng Việt ngủ rất say, cô cẩn thận bước xuống giường.
Ra khỏi phòng, lúc cửa đóng lại, Lăng Việt chậm rãi mở mắt, ánh mắt đen u ám thâm toại, nhìn trần nhà hồi lâu, nhưng cũng không đi ra ngoài theo Hải Lan.
Hải Lan ra khỏi phòng, đi tới phòng sách của Lăng Việt, lấy giấy bút đã chuẩn bị từ trước trong ngăn tủ ra, bắt đầu viết thư.
Viết một bức rồi lại một bức, tuy rằng mỗi một bức đều là những câu ít ỏi, nhưng viết suốt 24 lá, sau khi viết xong, thì cất vào trong phong thư, nhìn chồng thư dày, khóe mắt cô hơi giật giật.
Lẩm bẩm tự nói: “Sao lại giống cảnh mẹ ruột sắp chết, chuẩn bị cho con mấy bức thư cùng quà cho mười mấy năm sau trong phim truyền hình máu chó quá vậy, cái này có thể làm cho Lăng Việt lo lắng ngược lại hay không?”
Suy nghĩ, cô vẫn để phong thư lên góc bàn, viết thêm một tờ giấy đặt lên —— tổng cộng 24 bức thư, mỗi tháng mở một bức, sau khi mở hết, cũng đã đến lúc em trở lại.
…………
Hải Lan không biết mình trở về như thế nào, chỉ biết lúc trong phòng sách người có chút mệt, nên gục xuống bàn ngủ, khi tỉnh lại, đã ở trong phòng của mình.
Từ trên giường ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, là phòng của mình, nhưng lúc cô ngủ là ở nhà của Lăng Việt, không phải nhà mẹ đẻ.
Còn chưa ý thức được, cửa phòng đã bị đẩy ra, một cục thịt tròn nhỏ nhỏ bỗng nhiên từ ngoài cửa vọt vào.
“Chị, chị.” Tiểu Hải Thiên vọt tới mép giường, thuần thục cởi giày ra bò lên trên giường, chui vào chăn của Hải Lan.
Hải Lan có chút kinh ngạc: “Em không đi nhà trẻ?”
Tiểu Hải Thiên chui vào ổ chăn dùng giọng nói của con nít nói: “Hôm nay là thứ bảy, không cần đi nhà trẻ, chị đã đồng ý đi công viên giải trí với Tiểu Hải Thiên rồi.”
Hải Lan nhìn Hải Thiên, sau khi im lặng một lúc, thử hỏi: “Vậy em có muốn anh rể Lăng Việt đi cùng không?”
Tiểu Hải Thiên trên một oai, gương mặt trở nên khó hiểu: “Anh rể Lăng Việt, là ai ạ?”
Hải Lan hiểu ra —— cô đã trở lại.
Cầm điện thoại ở tủ đầu giường nhìn thoáng qua.
Ngày 15 tháng 7.
Nghiêm túc nghĩ lại một lúc, khi cô xuyên sách, là ngày 5 tháng 7, vậy ngày hôm nay là ngày thứ mười cô xuyên sách.
Tiếp tục hỏi: “Thứ sáu tuần trước, chị dẫn em đi đâu?”
Tiểu Hải Thiên nghĩ nghĩ: “Đi hồ bơi ạ.”
Hải Lan chấn động, dường như là cô chưa từng rời đi.
Vì để nghiệm chứng xem bản thân có từng rời đi hay không, Hải Lan mở danh bạ, tìm số điện thoại của Tề Duyệt, gọi qua.
Khoảng 10 giây sau, điện thoại được kết nối.
“Alo, Hải Lan, sao hôm nay lại gọi cho tớ sớm như vậy?” Giọng nói của Tề Duyệt vang lên.
Hải Lan siết chặt điện thoại, căng thẳng hỏi: “Lúc trước có phải tớ có đề cử cho cậu một quyển tiểu thuyết, quyển đó tên là…… Tên cái gì mà tổng tài bá đạo cẩm lý tiểu kiều thê……”
Tên truyện cảm thấy thẹn, làm ký ức của Hải Lan bây giờ vẫn còn mới mẻ, chờ có cơ hội, nhất định phải tranh thủ giễu cợt “Bá đạo tổng tài” Lăng Việt một chút.
“Phốc…… Đừng nói cái tên này thêm lần nào nữa, làm tớ cảm thấy có chút thẹn không nói nên lời……”
Ý của Tề Duyệt, đó chính là có xem qua quyển tiểu thuyết này, sau khi xem qua, dường như các cô đều không có xuyên sách, đừng có nói là cô nằm mơ nha, làm cô có chút kinh ngạc.
Cô ấy yên lặng một lúc.
“Nhưng mà, Hải Lan, hai ngày nay cậu thật sự muốn đi tìm Hà Lị, làm cô ấy xoá truyện đồng thời xin lỗi?”
“Hà Lị……” Ai?
“Không nói với cậu nữa, tớ phải nhanh chóng vẽ cho xong tranh rồi đem đi nộp, giữa trưa tớ gọi lại cho cậu.”
Tề Duyệt cúp điện thoại, Hải Lan ngây ngốc nhìn điện thoại trong tay.
Hải Lan ôm Tiểu Hải Thiên xuống lầu, nhìn thấy ba mẹ đang ăn sáng
Mẹ Hải Lan nhìn thấy Hải Lan, có chút kinh ngạc nói: “Sao hôm nay 8 giờ đã dậy rồi, không phải hôm qua con nói con muốn ngủ tới trưa, không cần gọi con xuống ăn sáng sao?”
Cuối tuần chính là kỳ nghỉ tự do của Hải Lan, luôn luôn có thể ngủ từ 12 tiếng trở lên.
Hải Lan nhìn ba mẹ cô, cảm giác vẫn vậy
Giống như cảm giác lúc còn ở trong thế giới tiểu thuyết.
Đây là thế giới hiện thực?
Thả Tiểu Hải Thiên xuống, hỏi: “Ba mẹ, tuần trước, con làm gì?”
Nghe vậy, khoé miệng Hải Lan hơi giật giật, ngước mắt nhìn về phía cô: “Không trêu chọc họa.”
Hải Lan hơi hơi mỉm cười.
Hình như cô biết là chuyện gì rồi.
Thế giới Lăng Việt ở là thế giới tiểu thuyết, ai biết thế giới mà cô đang ở là ở không gian nào, thế giới này có lẽ cũng tự mình hoàn thiện một số lỗ hỏng.
Mười ngày này, Hải Lan và Tề Duyệt từng xuất hiện, không chừng là Tề Duyệt cùng Hải Lan của thế giới tiểu thuyết đổi lại đây.
Mặc kệ thế nào, dù sao bây giờ cô cũng không cần phải lo lắng ba mẹ bên này nữa.
Nếu cái này không cần lo lắng, vậy cô nên đi tìm người tên Hà Lị kia một chút —— tính sổ việc cô ta viết cô và Tề Duyệt vào tiểu thuyết.
Trở lại thế giới này, Hải Lan vẫn không nhớ tới Hà Lị này là ai, nhưng có thể chắc chắn, Hà Lị là bạn học cùng lớp của cô.
Hỏi lớp trưởng cấp ba lúc trước, mới biết được, không phải do nhân tố khác làm cô quên mất người tên Hà Lị này, mà là Hà Lị thật sự rất mờ nhạt.
Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, còn có hơn 1 năm tốt nghiệp đại học, 5 năm trước một lớp mỹ thuật có 38 người, Hải Lan và Tề Duyệt đều không có năng lực vừa gặp qua là nhớ, qua nhiều năm như vậy, người có thể nhìn mặt nói đúng tên, cũng không có bao nhiêu người, càng đừng nói đến người ở trong góc, tính cách quái gở, ít nói không có bạn bè như Hà Lị.
Hải Lan nhìn ảnh lớp trước kia, nếu không phải mặt trái có tên, cô căn bản không biết Hà Lị ở bên nào.
Hà Lị đứng một mình trong góc, mỗi người đều nhìn vào máy ảnh, chỉ có mình cô ấy là cúi thấp đầu, tóc mày dày che hết mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, cô nhớ cô chưa từng nói chuyện với cô ta, đừng nói đến việc khi dễ cô ta.
Mười ngày này, một Hải Lan khác điều tra ra được chỗ ở của Hà Lị, rồi thương lượng với Tề Duyệt, không cần bồi thường cái gì hết, nhưng lại ác độc viết cô vào tiểu thuyết như vậy, nhất định phải làm cô ta xoá truyện rồi xin lỗi, sau đó dò hỏi nguyên nhân, xem rốt cuộc các cô đã làm chuyện gì quá đáng với cô ấy, mà có thể làm cho cô ta ở trong thế giới ảo của tiểu thuyết hành hạ các cô, viết bọn họ thảm như vậy.
Căn cứ vào địa chỉ tìm được chỗ ở của Hà Lị.
Hà Lị sống ở một khu chung cư xập xệ lâu đời, tới dưới lầu, người em họ tới cùng cô có chút do dự: “Chị, nếu không chị nghĩ lại đi, chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức phải tìm tới cửa nhà người ta như vậy!”
Hải Lan và Tề Duyệt không liên quan gì đến Hà Lị, vậy mà cô ta có thể viết hai cô thành nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, Dư Hạo cảm thấy tam quan người này có chút vặn vẹo, không chừng tâm lý cũng không ổn định.
Hải Lan trắng liếc cậu ta một cái: “Sao cậu lại nói nhiều như vậy, chị kêu cậu tới là để bảo vệ chị, không phải kêu cậu tới khuyên chị.”
Dư Hạo kinh ngạc nhìn Hải Lan: “…… Chị nói em bảo vệ chị, chị không lầm chứ, một mình chị có thể đối đầu với ba người đàn ông, chị cần em bảo vệ?”
Hải Lan:…… Thật không biết Dư Hạo dựa vào đâu mà có thể nhìn ra cô là người như vậy.
Bởi vì chuyện của Tề Noãn, nên đến bây giờ trong lòng Hải Lan vẫn còn sợ hãi, cho nên cô mới gọi một người thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, nhưng thật ra lại là ông chủ quán bar, tàn nhẫn ẩn mình như Dư Hạo đến để tiếp thêm can đảm cho cô.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hơn nữa làm Hà Lị hận cô, có gì thì nói thẳng mặt với cô, tránh cho vị thánh nữ này lại đem cô và Tề Duyệt viết vào tiểu thuyết.
Không sợ cô ta viết thêm quyển nữa, chỉ sợ cô ta lại tiếp tục viết cho các cô xuyên sách.
Dựa theo số nhà, tìm được nhà cô ta, Hải Lan mang kính râm lên, lui về phía sau vài bước, làm một cái thỉnh thủ thế, Dư Hạo không thể làm gì khác, đành phải tiến lên gõ cửa.
Nửa ngày sau, mới có một giọng nói yếu ớt từ bên trong vọng ra: “Ai……”
“Xin chào, tôi là bạn trai của bạn học của cô Hà, tôi thay cô ấy đến đưa thiệp mời.” Lời này, là lời kịch Hải Lan đã nghĩ ra cho cậu ta.
Dư Hạo lớn lên đẹp trai, dáng vẻ nhân tài, áo mũ chỉnh tề, nhìn sao cũng không giống người xấu, rất dễ làm cho các cô gái sống một mình thả lỏng cảnh giác.
Hà Lị sống một mình, cái này là do lớp trưởng nói cho Hải Lan, cô ta xem như là nửa cô nhi, ba mẹ ly hôn rồi từng người tái hôn, ném cô ta cho bà ngoại tuổi đã già, bà ngoại cô ta đã qua đời khi cô ta học cấp ba.
Hà Lị nhìn Dư Hạo qua mắt mèo, bề ngoài hào hoa phong nhã của cậu ta, làm cô ta thả lỏng cảnh giác, do dự một hồi, nhưng vẫn mở cửa.
Một người âm u.
Áo thun màu đen và quần thể thao cùng màu, tóc rất dài, không cắt tỉa, xoã ở trên vai, cúi đầu thấp xuống, cả người cho người ta cảm giác được một loại âm trầm, không thoải mái.
“Anh là bạn trai của bạn học nào?” Hà Lị không dám nhìn thẳng Dư Hạo, cũng trực tiếp xem nhẹ Hải Lan ở phía sau Dư Hạo.
“Không phải bạn trai, là em họ, là em họ của tôi.”
Khi nghe được giọng nói này, Hà Lị thoáng nhíu mày, sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Hải Lan tháo mắt kính xuống, cả người cứng lại, đôi mắt dần dần trừng lớn.
Mấy giây sau, lại giống như một con thỏ con hoảng sợ đóng cửa lại.
Hải Lan vừa cong khoé miệng,…… Này sao cô lại giống như một nữ phụ ác độc tới khi dễ nữ chính tiểu bạch thỏ vậy.
Cũng may Dư Hạo phản ứng nhanh nhạy, lập tức kéo của lại, “Cô à, cô cũng không cần hoảng loạn giống như người làm việc trái với lương tâm đâu chứ.”
Tuy rằng là cô ta thật sự làm chuyện trái với lương tâm, Hải Lan liếc mắt dư hạo.
Tên này cố ý.
“Hà Lị, nếu không muốn nhận thư của luật sư rồi tiền mất tật mang, thì để cho tôi vào, tôi chỉ nói vài câu.” Đúng là cô không biết chưa được sự đồng ý của người khác đã viết người ta vào tiểu thuyết có vi phạm pháp luật hay không, nhưng ai quan tâm phạm hay không phạm, cô chỉ muốn hù Hà Lị mà thôi.
Hà Lị bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía Hải Lan, bởi vì động tác này, mà mái tóc dài bị phất lên, lúc tóc mái phất lên Hải Lan nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Hà Lị, Hải Lan lập tức sửng sốt, này……
Vậy mà cô ta lại giống Tề Noãn đến ba phần, nếu như bật app làm đẹp, thêm filter, làm mịn da, mở góc mắt, nâng mũi, lại đeo thêm lens, rồi nâng màu da lên ba tone, ngực tăng lên 2 cup, thì vốn dĩ chính là một Tề Noãn.
Hải Lan:…… Quào, người này quả thật đúng là tự viết bản thân thành vai chính! Còn là một nữ chính xinh đẹp!
Hỏa khí lên rồi phải làm sao bây giờ, cắn răng nhẫn nhịn đi, cô còn muốn cùng Lăng Việt tiếp tục trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ nữa, ai mà biết được Hà Lị này có bị bức cho nổi nóng phát rồ, rồi tiếp tục cho cô làm nữ phụ ác độc.