Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh
Chương 67
Mọi chuyện thuận lợi ngoài dự đoán, không có bất cứ trở ngại gì.
Cầm sổ hộ khẩu đến Cục Dân Chính, điền phiếu, ký tên lăn dấu tay, thay áo sơ mi màu trắng, chụp ảnh, mỉm cười dưới ống kính, 9 tệ tiền phí của quyển sổ đỏ kia đã được hủy bỏ, chỉ thanh toán một trăm tệ phí chụp ảnh, bọn họ đã lấy được hai quyển sổ kết hôn làm người khác lóa mắt.
Giống thật, rồi lại giống giả, cứ mơ mơ màng màng như vậy, Hải Lan đã trở thành phụ nữ có chồng.
“Bà Lăng, nghĩ cái gì vậy?” Một đôi tay ấm áp trượt xuống từ cổ, ôm lấy bả vai cô, Lăng Việt sát ở sau lưng, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, khiến cô đỏ mặt tim đập loạn nhịp.
Chưa từng có quá kiên định, nhưng lại có điểm sơ làm người phụ không biết làm sao.
“Em không biết, làm vợ người ta thì phải làm cái gì?”
Lăng Việt ôm Hải Lan, vùi vào cổ cô, ngửi lấy hơi thở chỉ thuộc về mình cô, lười biếng nói: “Người khác có lẽ sẽ phải làm việc nhà, nấu cơm chờ chồng trở về, còn em thì, không cần phải miễn cưỡng làm mấy cái đó, em chỉ cần ở bên cạnh anh mỗi ngày là được.”
“Ở với anh, không làm gì hết?”
Người ở phía sau nghe cô nói thì bỗng bật cười một tiếng: “Làm, đương nhiên phải làm.”
Hải Lan……
Kẻ ngốc cũng biết Lăng Việt được ăn mặn, huống hồ cô còn thông minh như vậy.
Quả nhiên, mới lãnh chứng xong đã lái xe* không kiêng nể gì rồi, nhưng cô cũng không chán ghét, còn có chút chờ mong nhỏ nhoi.
*Nói mấy chuyện đen tối.
Không khí lập tức trở nên ái muội, nhiệt độ của đôi tay đang ôm lấy cô dần dần thay đổi, nóng đến mức khi đụng vào mỗi tấc da thịt đều bị làm cho đỏ lên.
Hắn biết rõ mỗi điểm mẫn cảm trên người cô, tay chậm rãi di chuyển, cách lớp quần áo xoa nhéo nơi mềm mại của cô, Hải Lan ngẩng đầu, hơi xoay qua bên trái, hắn hôn cô từ phía sau.
Không biết từ khi nào, cô xoay người, ôm hắn, hai người ôm nhau, cô giúp hắn cởi áo trên ra, cơ thịt căng chặt, đầu ngón tay xẹt qua, làm Lăng Việt run nhè nhẹ.
Giọng nói Lăng Việt khàn khàn gợi cảm: “Vừa lòng không?”
Hải Lan cảm giác toàn thân khô nóng, nuốt nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn về phía hắn: “Vừa lòng hay không, phải tự mình nghiệm chứng.”
Tối nay là đêm tân hôn của bọn họ, hai người bọn họ đã tính toán tối nay phải làm càn, bởi vì ngày mai Lăng Việt đã phải đến bệnh viện để trị liệu.
Lăng Việt đến bệnh viện trị liệu, ngoại trừ ba mẹ Hải Lan, thì không có người biết chuyện này, Lăng Việt tuyên bố với bên ngoài là mình và vợ đi hưởng tuần trăng mật.
Mà cũng không có bất cứ ai hoài nghi, sau khi Lăng Việt khoe giấy kết hôn của cô và hắn lên vòng bạn bè, mặc kệ là vòng bạn bè của Lăng Việt, hay là toàn bộ công ty, còn có giới thương nghiệp, toàn nổ tung.
Đỉnh cao của tú ân ái, chính là nói chuyện kết hôn bất ngờ ra.
Chuyện công ty, phần lớn đều tạm thời chuyển tới tay Lăng Lâm, tuy rằng trình độ làm việc của Lăng Lâm không đạt yêu cầu của Lăng Việt, nhưng những đám tinh anh do Lăng Việt tự mình đào tạo không phải là nhận lương không làm việc, có bọn họ trợ giúp, thì việc Lăng Lâm tạm thời tiếp nhận chuyện công ty hoàn toàn không thành vấn đề.
“Bác sĩ nói bệnh tình của anh không phải rất nghiêm trọng, nhưng bởi vì tế bào ung thư của anh phát triển vô cùng nhanh, cho nên không thể dựa vào thuốc để trị liệu, chỉ có thể dựa vào hoá chất, nhưng mà, không nghĩ tới anh đã cạo trọc rồi mà giá trị nhan sắc vẫn còn cao như vậy.”
Hải Lan vuốt đỉnh đầu trọc lốc của Lăng Việt, tự đáy lòng tán thưởng: “Anh đúng là người đầu trọc đẹp trai nhất em từng thấy.”
Lăng Việt bắt lấy tay đang làm loạn của Hải Lan, “Nơi này tuy rằng là phòng bệnh VIP, nhưng cũng là bệnh viện.”
Hải Lan ngồi xuống mép giường, nhìn về phía hắn: “Có ý gì?”
Lăng Việt nhưỡng mày với cô: “Khoảng thời gian tân hôn vui vẻ của chúng ta.”
“Cho nên?”
“Anh là một người bình thường, hơn nữa còn là một người đàn ông huyết khí phương cương?”
Miệng Hải Lan vừa cong lên: “Cho nên em mới chỉ sờ cái đầu trọc nhỏ của anh mà anh đã xúc động?”
Nói xong tầm mắt còn không nhịn được nhìn xuống, nhưng thật đáng tiếc, cái muốn nghiệm chứng đã bị chăn che lại.
“Hải Lan à.” Lăng Việt vô cùng bất đắc dĩ nói.
Đôi mắt Hải Lan lóe sáng, bổ nhào vào lòng ngực hắn, đắc ý nói: “Ta liền thích xem ngươi lấy ta không thể nề hà còn có sung ta bộ dáng, đây là lúc anh hấp dẫn nhất.”
Loại nam chính tổng tài này, không có mấy nữ chính có thể kháng cự được, càng làm cho cô không có cách kháng cự.
“Nhưng mà anh cũng đã nhắc em.”
Lăng Việt nhẹ “Hả?” Một tiếng.
“Trước kia xem qua một bộ phim, cốt truyện là một nữ y tá ngực bự eo thon đi kiểm tra phòng bệnh vào ban đêm, muốn nghe kĩ cốt truyện này là gì hay không?”
Hải Lan hứng thú bừng bừng nhìn về phía Lăng Việt, giống như nếu không chơi đùa hắn, cuộc sống sẽ không thú vị.
Lăng Việt cong cong khóe miệng, ở Hải Lan bên miệng thổi khí, thanh tuyến trầm thấp, mang theo hơi thở vừa ái muội vừa từ tính: “Nếu em muốn, bệnh viện cũng không phải không thể, gần đây chắc sẽ có nơi bán đồ y tá.”
Hải Lan……
Trước khi kết hôn cũng chưa thấy Lăng Việt muộn tao* như vậy, như thế nào lãnh chứng lúc sau hoàn toàn không giống nhau?
*Ngoài lạnh trong nóng
Chẳng lẽ tên này muốn sử dụng hết tất cả những gì mình học được tới trêu đùa cô sao?
Có chút không chống đỡ nổi đó nha.
“Thôi đi, sau khi anh chữa hết bệnh, mặc kệ là y tá nhỏ cùng người bệnh, hay là tiểu bạch thỏ cùng sói xám, em đều sẽ cùng anh thử một lần, chỉ cần anh hết bệnh là được.” Hải Lan đẩy hắn ra rồi đứng lên, sau khi đứng lên, Lăng Việt lại bắt lấy tay cô.
Hải Lan kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Chẳng lẽ bây giờ anh thật sự muốn……”
Lăng Việt lắc lắc đầu, “Trong khoảng thời gian anh nằm viện này, để cho anh có thể nhìn thấy em.”
Hải Lan cười cười với hắn: “Quần áo của em cũng đã mang đến đây rồi, hơn nữa giường cũng ở bệnh viện, chẳng lẽ anh còn chưa nhìn đủ.”
Hải Lan biết rõ, Lăng Việt không chỉ có muốn nhìn thấy cô, mà còn lo lắng cho an nguy của cô hơn, biết nỗi lo của Lăng Việt, cho nên Hải Lan đã sớm đưa ra quyết định, cùng nhau ở trong bệnh viện với hắn.
…………
Tin Lăng Việt kết hôn với Hải Lan, càn quét toàn bộ Khang Thành, các tờ báo lớn đều đưa tin hỉ sự của bọn họ, đều đang suy đoán chừng nào hai người sẽ bổ sung hôn lễ.
Hỉ sự của hai người toàn thành phố đều biết, trừ phi là người không ra khỏi cửa, cũng không dùng internet mới không biết.
Tề Noãn mất tích hơn một tháng, sau khi ăn xong ở nhà ăn, vì sợ bị người ta nhận ra, nên lúc đi ra siêu thị mua đồ thì đeo kính râm đội mũ thật cẩn thận đi ra ngoài, trùng hợp lại nhìn thấy được TV ở siêu thị đang thời sự mấy thông tin giải trí, mà tin được đưa chính là tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị đã lãnh chứng với đại tiểu thư của nhà họ Hải, bây giờ đang hưởng tuần trăng mật, chỉ là không biết hai người họ làm hôn lễ như thế nào.
Khi nhìn thấy tin tức, hai mắt Tề Noãn đỏ lên, gương mặt cũng vặn vẹo theo, tức muốn hộc máu chạy về nhà.
Một tháng này Tề Noãn như sắp chết đến nơi, trên mạng chửi rủa cô ta đủ điều, bởi vì có liên quan đến Lục Tuấn Dịch, nên ngoài cửa tất cả đều là phóng viên, tra tấn cô ta đến mức khổ không nói nổi.
Video trên mạng, còn có tin đồn của cô ta và Lục Tuấn Dịch, những người đàn ông trước kia nịnh bợ cô ta lại không ai chịu đứng ra giúp đỡ cô ta, bây giờ cô ta giống như một con chuột chạy qua đường, ai cũng đòi đánh.
Mà bạn cùng phòng của cô ta, bởi vì cô ta bị thương, nên bạn trai của bạn cùng phòng an ủi cô ta, nhưng cô ta lại không biết hắn ta lòng mang ý xấu, có tâm tư khác với cô ta, lại đúng lúc bị bạn cùng phòng gặp được, bạn cùng phòng hiểu lầm nàng cùng nàng bạn trai kết giao cực mật, chất vấn cô ta, bất luận cô ta giải thích như thế nào cũng đều không nghe, trực tiếp dọn ra ngoài, bây giờ toàn thế giới đều bỏ cô ta mà đi, không có bất cứ kẻ nào giúp cô ta.
Sau khi về nhà, thì hung hăng ném mũ và kính râm xuống đất, bây giờ Tề Noãn, đã sớm không còn là bộ dang thanh thuần nữa, tóc bốn năm ngày không gội, tắm cũng không tắm, trên mặt đầy dầu, nổi rất nhiều mụn.
Sau khi ném mũ xuống, lại xô ngã toàn bộ đồ dùng trong nhà thêm lần nữa, sau khi xô ngã mấy thứ đó xong, lại cúi đầu khóc rống lên.
Tựa như nghĩ tới cái gì đó, lập tức lau nước mắt, tìm điện thoại.
Bởi vì toàn là điện thoại gọi đến quấy rầy, hơn nữa trên mạng toàn là lời mắng chửi cô ta, cho nên cô ta trực tiếp tắt nguồn điện thoại, vài ngày không chạm vào.
Tìm được số điện thoại, một khi khởi động máy chính là bị thông báo của tin nhắn và cuộc gọi nhỡ oanh tạc, cảm xúc mất khống chế, tay run rẩy mở danh bạ ra, tìm số điện thoại của Thẩm lão phu nhân, sau khi tìm được lập tức gọi qua.
Gọi liên tục, điện thoại vẫn luôn ở vội tuyến trung, Tề Noãn tức khắc hoảng loạn, không ngừng gọi đi.
Gọi không biết bao nhiêu cuộc mới gọi được, điện thoại vừa kết nối, không chờ người bên kia lên tiếng, Tề Noãn đã bắt đầu lải nhải: “Thẩm phu nhân bà đừng có ý muốn quăng tôi qua một bên, bây giờ tôi gặp phải phiền phức, bà mau giúp tôi giải quyết, bằng không tôi sẽ nói tất cả những chuyện xấu của bà cho Thẩm lão gia tử nghe!”
Không ngờ Thẩm lão phu nhân ở đầu dây bên kia lại cười châm chọc: “Chó điên đừng có cắn càn, tôi làm chuyện gì khi nào, hơn nữa lão gia tử đang ở bệnh viện trị bệnh, nếu cô làm cho ông ấy nóng giận, đừng nói tôi, tên Thẩm Mục Thâm kia cũng không phải người dễ chọc.”
“Thẩm phu nhân, nếu như bà không giúp tôi, tôi sẽ nói ra chuyện bà kêu tôi trộm tài liệu, cùng chuyện hãm hại Thẩm Mục Thâm ra!”
“Đừng gọi bậy gọi, sinh hoạt cá nhân không tự kiềm chế, không trách được người khác, hơn nữa cô có chứng cứ gì có thể chứng minh tôi kêu cô đi trộm tài liệu và hãm hại Thẩm Mục Thâm?”
Tề Noãn không ngờ được trừng lớn hai mắt, chứng cứ! Chứng cứ!
“Khuyên cô một câu, muốn có một cuộc sống yên bình, thì nên tìm một chỗ ở nông thôn ở đi, tên của cô không chỉ nổi tiếng ở Khang Thành, mà mọi người ở trong nước đều biết cô là một Phan Kim Liên thời hiện đại.”
“A!” Tề Noãn hét lên một tiếng, phẫn nộ ném điện thoại vào tường.
Điện thoại va chạm với vách tường, màn hình bể nát.
Tề Noãn ôm đầu phát điên, đầu tóc lâu ngày không gội, gàu trên đầu trực tiếp rơi xuống, dơ dáy bất kham, giống y như một con đàn bà điên.
“Tề Noãn tôi là vai chính, tôi nhất định sẽ niết bàn, tuyệt đối sẽ không bị các người dễ dàng khinh nhục như vậy!”
Tề Noãn lau nước mắt, đôi mắt vì không ngủ đủ giấc, tinh thần hoảng loạn mà sung huyết, ánh mắt cũng từ hoảng loạn sợ hãi trở nên nham hiểm độc ác.
Nhặt mũ cùng kính râm lên, mang lên một lần nữa, mặc áo khoác vào, cuối cùng cầm chìa khóa xe cùng thẻ ngân hàng đi thẳng ra cửa.
Xe của Tề Noãn là của Lục Tuyển, lúc ấy Lục Tuyển cho cô ta lái, nói là bản thân có mấy cái xe, để đó không dùng cũng là để đó không dùng, còn không bằng cho cô ta lái.
Lần đó, Tề Noãn biết rõ Lục Tuyển chẳng qua là muốn theo đuổi cô ta, nhưng cô ta coi như không biết, cứ mãi thoái thác, nếu như không thoái thác được, thì cuối cùng vẫn nhận lấy ý tốt của Lục Tuyển.
Từ nữ chính trở thành một con hề, một người phụ nữ người người chán ghét, khác nhau một trời một vực, làm Tề Noãn hoàn toàn điên rồi.
Tề Noãn phát điên, đến ngân hàng rút toàn bộ tiền trong thẻ ra, trực tiếp tìm một thám tử, ném thẳng tiền lên mặt bàn, lại lấy ra chiếc điện thoại bị mình ném vỡ nát màn hình ra, tìm được ảnh chụp của Hải Lan, nói: “Tôi muốn biết rốt cuộc người này đang ở đâu!?”
Cầm sổ hộ khẩu đến Cục Dân Chính, điền phiếu, ký tên lăn dấu tay, thay áo sơ mi màu trắng, chụp ảnh, mỉm cười dưới ống kính, 9 tệ tiền phí của quyển sổ đỏ kia đã được hủy bỏ, chỉ thanh toán một trăm tệ phí chụp ảnh, bọn họ đã lấy được hai quyển sổ kết hôn làm người khác lóa mắt.
Giống thật, rồi lại giống giả, cứ mơ mơ màng màng như vậy, Hải Lan đã trở thành phụ nữ có chồng.
“Bà Lăng, nghĩ cái gì vậy?” Một đôi tay ấm áp trượt xuống từ cổ, ôm lấy bả vai cô, Lăng Việt sát ở sau lưng, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, khiến cô đỏ mặt tim đập loạn nhịp.
Chưa từng có quá kiên định, nhưng lại có điểm sơ làm người phụ không biết làm sao.
“Em không biết, làm vợ người ta thì phải làm cái gì?”
Lăng Việt ôm Hải Lan, vùi vào cổ cô, ngửi lấy hơi thở chỉ thuộc về mình cô, lười biếng nói: “Người khác có lẽ sẽ phải làm việc nhà, nấu cơm chờ chồng trở về, còn em thì, không cần phải miễn cưỡng làm mấy cái đó, em chỉ cần ở bên cạnh anh mỗi ngày là được.”
“Ở với anh, không làm gì hết?”
Người ở phía sau nghe cô nói thì bỗng bật cười một tiếng: “Làm, đương nhiên phải làm.”
Hải Lan……
Kẻ ngốc cũng biết Lăng Việt được ăn mặn, huống hồ cô còn thông minh như vậy.
Quả nhiên, mới lãnh chứng xong đã lái xe* không kiêng nể gì rồi, nhưng cô cũng không chán ghét, còn có chút chờ mong nhỏ nhoi.
*Nói mấy chuyện đen tối.
Không khí lập tức trở nên ái muội, nhiệt độ của đôi tay đang ôm lấy cô dần dần thay đổi, nóng đến mức khi đụng vào mỗi tấc da thịt đều bị làm cho đỏ lên.
Hắn biết rõ mỗi điểm mẫn cảm trên người cô, tay chậm rãi di chuyển, cách lớp quần áo xoa nhéo nơi mềm mại của cô, Hải Lan ngẩng đầu, hơi xoay qua bên trái, hắn hôn cô từ phía sau.
Không biết từ khi nào, cô xoay người, ôm hắn, hai người ôm nhau, cô giúp hắn cởi áo trên ra, cơ thịt căng chặt, đầu ngón tay xẹt qua, làm Lăng Việt run nhè nhẹ.
Giọng nói Lăng Việt khàn khàn gợi cảm: “Vừa lòng không?”
Hải Lan cảm giác toàn thân khô nóng, nuốt nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn về phía hắn: “Vừa lòng hay không, phải tự mình nghiệm chứng.”
Tối nay là đêm tân hôn của bọn họ, hai người bọn họ đã tính toán tối nay phải làm càn, bởi vì ngày mai Lăng Việt đã phải đến bệnh viện để trị liệu.
Lăng Việt đến bệnh viện trị liệu, ngoại trừ ba mẹ Hải Lan, thì không có người biết chuyện này, Lăng Việt tuyên bố với bên ngoài là mình và vợ đi hưởng tuần trăng mật.
Mà cũng không có bất cứ ai hoài nghi, sau khi Lăng Việt khoe giấy kết hôn của cô và hắn lên vòng bạn bè, mặc kệ là vòng bạn bè của Lăng Việt, hay là toàn bộ công ty, còn có giới thương nghiệp, toàn nổ tung.
Đỉnh cao của tú ân ái, chính là nói chuyện kết hôn bất ngờ ra.
Chuyện công ty, phần lớn đều tạm thời chuyển tới tay Lăng Lâm, tuy rằng trình độ làm việc của Lăng Lâm không đạt yêu cầu của Lăng Việt, nhưng những đám tinh anh do Lăng Việt tự mình đào tạo không phải là nhận lương không làm việc, có bọn họ trợ giúp, thì việc Lăng Lâm tạm thời tiếp nhận chuyện công ty hoàn toàn không thành vấn đề.
“Bác sĩ nói bệnh tình của anh không phải rất nghiêm trọng, nhưng bởi vì tế bào ung thư của anh phát triển vô cùng nhanh, cho nên không thể dựa vào thuốc để trị liệu, chỉ có thể dựa vào hoá chất, nhưng mà, không nghĩ tới anh đã cạo trọc rồi mà giá trị nhan sắc vẫn còn cao như vậy.”
Hải Lan vuốt đỉnh đầu trọc lốc của Lăng Việt, tự đáy lòng tán thưởng: “Anh đúng là người đầu trọc đẹp trai nhất em từng thấy.”
Lăng Việt bắt lấy tay đang làm loạn của Hải Lan, “Nơi này tuy rằng là phòng bệnh VIP, nhưng cũng là bệnh viện.”
Hải Lan ngồi xuống mép giường, nhìn về phía hắn: “Có ý gì?”
Lăng Việt nhưỡng mày với cô: “Khoảng thời gian tân hôn vui vẻ của chúng ta.”
“Cho nên?”
“Anh là một người bình thường, hơn nữa còn là một người đàn ông huyết khí phương cương?”
Miệng Hải Lan vừa cong lên: “Cho nên em mới chỉ sờ cái đầu trọc nhỏ của anh mà anh đã xúc động?”
Nói xong tầm mắt còn không nhịn được nhìn xuống, nhưng thật đáng tiếc, cái muốn nghiệm chứng đã bị chăn che lại.
“Hải Lan à.” Lăng Việt vô cùng bất đắc dĩ nói.
Đôi mắt Hải Lan lóe sáng, bổ nhào vào lòng ngực hắn, đắc ý nói: “Ta liền thích xem ngươi lấy ta không thể nề hà còn có sung ta bộ dáng, đây là lúc anh hấp dẫn nhất.”
Loại nam chính tổng tài này, không có mấy nữ chính có thể kháng cự được, càng làm cho cô không có cách kháng cự.
“Nhưng mà anh cũng đã nhắc em.”
Lăng Việt nhẹ “Hả?” Một tiếng.
“Trước kia xem qua một bộ phim, cốt truyện là một nữ y tá ngực bự eo thon đi kiểm tra phòng bệnh vào ban đêm, muốn nghe kĩ cốt truyện này là gì hay không?”
Hải Lan hứng thú bừng bừng nhìn về phía Lăng Việt, giống như nếu không chơi đùa hắn, cuộc sống sẽ không thú vị.
Lăng Việt cong cong khóe miệng, ở Hải Lan bên miệng thổi khí, thanh tuyến trầm thấp, mang theo hơi thở vừa ái muội vừa từ tính: “Nếu em muốn, bệnh viện cũng không phải không thể, gần đây chắc sẽ có nơi bán đồ y tá.”
Hải Lan……
Trước khi kết hôn cũng chưa thấy Lăng Việt muộn tao* như vậy, như thế nào lãnh chứng lúc sau hoàn toàn không giống nhau?
*Ngoài lạnh trong nóng
Chẳng lẽ tên này muốn sử dụng hết tất cả những gì mình học được tới trêu đùa cô sao?
Có chút không chống đỡ nổi đó nha.
“Thôi đi, sau khi anh chữa hết bệnh, mặc kệ là y tá nhỏ cùng người bệnh, hay là tiểu bạch thỏ cùng sói xám, em đều sẽ cùng anh thử một lần, chỉ cần anh hết bệnh là được.” Hải Lan đẩy hắn ra rồi đứng lên, sau khi đứng lên, Lăng Việt lại bắt lấy tay cô.
Hải Lan kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Chẳng lẽ bây giờ anh thật sự muốn……”
Lăng Việt lắc lắc đầu, “Trong khoảng thời gian anh nằm viện này, để cho anh có thể nhìn thấy em.”
Hải Lan cười cười với hắn: “Quần áo của em cũng đã mang đến đây rồi, hơn nữa giường cũng ở bệnh viện, chẳng lẽ anh còn chưa nhìn đủ.”
Hải Lan biết rõ, Lăng Việt không chỉ có muốn nhìn thấy cô, mà còn lo lắng cho an nguy của cô hơn, biết nỗi lo của Lăng Việt, cho nên Hải Lan đã sớm đưa ra quyết định, cùng nhau ở trong bệnh viện với hắn.
…………
Tin Lăng Việt kết hôn với Hải Lan, càn quét toàn bộ Khang Thành, các tờ báo lớn đều đưa tin hỉ sự của bọn họ, đều đang suy đoán chừng nào hai người sẽ bổ sung hôn lễ.
Hỉ sự của hai người toàn thành phố đều biết, trừ phi là người không ra khỏi cửa, cũng không dùng internet mới không biết.
Tề Noãn mất tích hơn một tháng, sau khi ăn xong ở nhà ăn, vì sợ bị người ta nhận ra, nên lúc đi ra siêu thị mua đồ thì đeo kính râm đội mũ thật cẩn thận đi ra ngoài, trùng hợp lại nhìn thấy được TV ở siêu thị đang thời sự mấy thông tin giải trí, mà tin được đưa chính là tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị đã lãnh chứng với đại tiểu thư của nhà họ Hải, bây giờ đang hưởng tuần trăng mật, chỉ là không biết hai người họ làm hôn lễ như thế nào.
Khi nhìn thấy tin tức, hai mắt Tề Noãn đỏ lên, gương mặt cũng vặn vẹo theo, tức muốn hộc máu chạy về nhà.
Một tháng này Tề Noãn như sắp chết đến nơi, trên mạng chửi rủa cô ta đủ điều, bởi vì có liên quan đến Lục Tuấn Dịch, nên ngoài cửa tất cả đều là phóng viên, tra tấn cô ta đến mức khổ không nói nổi.
Video trên mạng, còn có tin đồn của cô ta và Lục Tuấn Dịch, những người đàn ông trước kia nịnh bợ cô ta lại không ai chịu đứng ra giúp đỡ cô ta, bây giờ cô ta giống như một con chuột chạy qua đường, ai cũng đòi đánh.
Mà bạn cùng phòng của cô ta, bởi vì cô ta bị thương, nên bạn trai của bạn cùng phòng an ủi cô ta, nhưng cô ta lại không biết hắn ta lòng mang ý xấu, có tâm tư khác với cô ta, lại đúng lúc bị bạn cùng phòng gặp được, bạn cùng phòng hiểu lầm nàng cùng nàng bạn trai kết giao cực mật, chất vấn cô ta, bất luận cô ta giải thích như thế nào cũng đều không nghe, trực tiếp dọn ra ngoài, bây giờ toàn thế giới đều bỏ cô ta mà đi, không có bất cứ kẻ nào giúp cô ta.
Sau khi về nhà, thì hung hăng ném mũ và kính râm xuống đất, bây giờ Tề Noãn, đã sớm không còn là bộ dang thanh thuần nữa, tóc bốn năm ngày không gội, tắm cũng không tắm, trên mặt đầy dầu, nổi rất nhiều mụn.
Sau khi ném mũ xuống, lại xô ngã toàn bộ đồ dùng trong nhà thêm lần nữa, sau khi xô ngã mấy thứ đó xong, lại cúi đầu khóc rống lên.
Tựa như nghĩ tới cái gì đó, lập tức lau nước mắt, tìm điện thoại.
Bởi vì toàn là điện thoại gọi đến quấy rầy, hơn nữa trên mạng toàn là lời mắng chửi cô ta, cho nên cô ta trực tiếp tắt nguồn điện thoại, vài ngày không chạm vào.
Tìm được số điện thoại, một khi khởi động máy chính là bị thông báo của tin nhắn và cuộc gọi nhỡ oanh tạc, cảm xúc mất khống chế, tay run rẩy mở danh bạ ra, tìm số điện thoại của Thẩm lão phu nhân, sau khi tìm được lập tức gọi qua.
Gọi liên tục, điện thoại vẫn luôn ở vội tuyến trung, Tề Noãn tức khắc hoảng loạn, không ngừng gọi đi.
Gọi không biết bao nhiêu cuộc mới gọi được, điện thoại vừa kết nối, không chờ người bên kia lên tiếng, Tề Noãn đã bắt đầu lải nhải: “Thẩm phu nhân bà đừng có ý muốn quăng tôi qua một bên, bây giờ tôi gặp phải phiền phức, bà mau giúp tôi giải quyết, bằng không tôi sẽ nói tất cả những chuyện xấu của bà cho Thẩm lão gia tử nghe!”
Không ngờ Thẩm lão phu nhân ở đầu dây bên kia lại cười châm chọc: “Chó điên đừng có cắn càn, tôi làm chuyện gì khi nào, hơn nữa lão gia tử đang ở bệnh viện trị bệnh, nếu cô làm cho ông ấy nóng giận, đừng nói tôi, tên Thẩm Mục Thâm kia cũng không phải người dễ chọc.”
“Thẩm phu nhân, nếu như bà không giúp tôi, tôi sẽ nói ra chuyện bà kêu tôi trộm tài liệu, cùng chuyện hãm hại Thẩm Mục Thâm ra!”
“Đừng gọi bậy gọi, sinh hoạt cá nhân không tự kiềm chế, không trách được người khác, hơn nữa cô có chứng cứ gì có thể chứng minh tôi kêu cô đi trộm tài liệu và hãm hại Thẩm Mục Thâm?”
Tề Noãn không ngờ được trừng lớn hai mắt, chứng cứ! Chứng cứ!
“Khuyên cô một câu, muốn có một cuộc sống yên bình, thì nên tìm một chỗ ở nông thôn ở đi, tên của cô không chỉ nổi tiếng ở Khang Thành, mà mọi người ở trong nước đều biết cô là một Phan Kim Liên thời hiện đại.”
“A!” Tề Noãn hét lên một tiếng, phẫn nộ ném điện thoại vào tường.
Điện thoại va chạm với vách tường, màn hình bể nát.
Tề Noãn ôm đầu phát điên, đầu tóc lâu ngày không gội, gàu trên đầu trực tiếp rơi xuống, dơ dáy bất kham, giống y như một con đàn bà điên.
“Tề Noãn tôi là vai chính, tôi nhất định sẽ niết bàn, tuyệt đối sẽ không bị các người dễ dàng khinh nhục như vậy!”
Tề Noãn lau nước mắt, đôi mắt vì không ngủ đủ giấc, tinh thần hoảng loạn mà sung huyết, ánh mắt cũng từ hoảng loạn sợ hãi trở nên nham hiểm độc ác.
Nhặt mũ cùng kính râm lên, mang lên một lần nữa, mặc áo khoác vào, cuối cùng cầm chìa khóa xe cùng thẻ ngân hàng đi thẳng ra cửa.
Xe của Tề Noãn là của Lục Tuyển, lúc ấy Lục Tuyển cho cô ta lái, nói là bản thân có mấy cái xe, để đó không dùng cũng là để đó không dùng, còn không bằng cho cô ta lái.
Lần đó, Tề Noãn biết rõ Lục Tuyển chẳng qua là muốn theo đuổi cô ta, nhưng cô ta coi như không biết, cứ mãi thoái thác, nếu như không thoái thác được, thì cuối cùng vẫn nhận lấy ý tốt của Lục Tuyển.
Từ nữ chính trở thành một con hề, một người phụ nữ người người chán ghét, khác nhau một trời một vực, làm Tề Noãn hoàn toàn điên rồi.
Tề Noãn phát điên, đến ngân hàng rút toàn bộ tiền trong thẻ ra, trực tiếp tìm một thám tử, ném thẳng tiền lên mặt bàn, lại lấy ra chiếc điện thoại bị mình ném vỡ nát màn hình ra, tìm được ảnh chụp của Hải Lan, nói: “Tôi muốn biết rốt cuộc người này đang ở đâu!?”