Mỹ Nhân Và Nô Lệ - Ly Đình Nghê Diễm
Chương 6: 6: Tủi Thân
Ly Đình không biết dỗi ai, hốc mắt ướt át, chóp mũi đo đỏ, cuối cùng nhìn đồ ăn trên bàn, ngón tay đặt lên trên kẹo hạt sen, đầu ngón tay còn dính một chút vụn đường, Ly Đình l.i.ế.m đầu ngón tay, rất ngọt.
Ánh mắt lén lút nhìn qua sân, xác định không có người, mới thả một viên vào miệng.
Nhấm nháp hạt sen, Ly Đình lại mong chờ không biết ngày mai có thể ăn không.
Ngày hôm sau, hiếm khi nha đầu đến hầu hạ Ly Đình rửa mặt chải đầu mà y không làm khó dễ các nàng, thường xuyên nhìn qua cửa, xem đồ xấu xí khi nào mang đồ ăn xuất hiện.
Cả buổi sáng không thấy người đâu, Ly Đình đã chờ đến sắc mặt đen lại, trong lòng âm thầm tính toán, đợi lát nữa người tới rồi, khẳng định sẽ cho hắn biết mặt.
Mỹ nhân đứng mỏi cả chân rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng ai, cả người ngồi chắn ở cửa.
Chờ mãi cho đến khi một bóng đen tới gần hành lang gấp khúc, đồ xấu xí tới rồi.
Ly Đình đứng phắt dậy, đang muốn mở miệng chất vấn, nhưng xuất hiện ở cách đó không xa, không phải là đồ xấu xí mà là hạ nhân khác, Ly Đình tức giận đầy mặt, đi vào trong phòng.
Hạ nhân sợ hãi, nghe nói qua tính tình của Ly Đình, nhưng mà bản thân mình còn chưa hề làm cái gì mà, sao lại chọc vào mỹ nhân rồi.
Nơm nớp lo sợ mang theo thực hạp đi vào phòng, lại cẩn thận dọn đồ ăn ra, nhỏ giọng nhắc nhở nói, “Công tử, mời dùng cơm.”
Ly Đình nhìn một cái, không có gì hợp khẩu vị của y, ánh mắt tối tăm buồn bã trừng lên.
Bị Ly Đình trừng, cảm thấy tứ chi mềm nhũn, súy chút nữa đứng không vững, “Công…công tử…”
“Sao lại đổi người rồi? Tên xấu xí đó đâu?” Mỹ nhân nói chuyện cùng hắn, đã là hãnh diện lắm rồi.
Hạ nhân sững sờ, lập tức phản ứng lại, “Công tử nói Nghê Diễm hả, bị gọi đi nấu nước, quý phủ bận… Kỳ tướng quân chiến thắng trở về, chủ tử ngày mai mở tiệc chiêu đãi Kỳ tướng quân.”
Không biết câu nói kia chọc giận mỹ nhân ở đâu, mỹ nhân im lặng đột nhiên phát tác, “Ra ngoài!”
Mỹ nhân tức giận thì vẫn là mỹ nhân, hạ nhân nhìn mấy lần không thể đi nổi, Ly Đình lại quát, “Cút ra ngoài!”
Đồ xấu xí không tới nữa, y sắp bị tặng đi rồi.
Ngày hôm sau, nha đầu hầu hạ vừa sáng đã đến hậu viện, Ly Đình nhìn thấy nha đầu mang theo quần áo xinh đẹp, lại nghe thấy nha đầu đi trước nịnh nọt nói, “Công tử, đêm nay người có thể nhìn thấy Kỳ tướng quân rồi.”
Ly Đình ngoan ngoãn, không phát hỏa, nhưng mà người bên cạnh nói gì đều không phản ứng lại, đợi mọi thứ chuẩn bị xong rồi, đám người mới rời đi, hậu viện yên tĩnh trở lại.
Hậu viện đã quen lạnh lẽo, Ly Đình cũng quen thói, những mà vẫn cố chờ đồ xấu xí nhà quê kia đến, Ly Đình bắt đầu nhớ nhung, buông những lời khó nghe thành niềm vui lớn nhất trong ngày của y.
Đồ xấu xí thực sự không tới nữa sao? Y sắp phải đi rồi.
Ngồi buồn cả một ngày, cũng không thấy ai tới đưa đồ ăn cả, dường như đã được ra lệnh không cho Ly Đình ăn cơm.
Từ buổi trưa đến chạng vạng tối, cho đến khi loáng thoáng nghe được tiếng đàn nhạc, trong phủ hình như đang mở tiệc chiêu đãi Kỳ tướng quân.
Ly Đình yên lặng đi đến cạnh ngăn tủ, lấy ra thanh d.a.o găm ở bên trên, giấu trong tay áo.
Bóng đêm dần buông xuống, đợi từ giờ Dậu đến giờ Mậu, tiếng nhạc ở tiền phủ nhỏ đi, Ly Đình thầm nghĩ, đến lúc y phải đi rồi sao.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một bóng người đen thui tiến vào, không phải hạ nhân đưa hắn đi mà là đồ xấu xí đã lâu chưa gặp.
Ly Đình sửng sốt, không kìm lòng nổi bước tới cửa vài bước, đợi cho khi xích sắt siết c.h.ặ.t c.h.â.n y lại, y mới kinh ngạc đứng ở đó nhìn đồ xấu xí.
Nghê Diễm mang theo thực hạp tới, đi rất nhanh, vòng qua hành lang, trong phút chốc nhìn thấy Ly Đình, bước đi dần chậm lại..