Mỹ Nhân Ngốc Luôn Muốn Làm Sư Tôn
Chương 7
Vết thương của Mạnh Hồi Thanh không quá nghiêm trọng, xương cốt vẫn nguyên vẹn, chỉ là bị trẹo chân một chút. Tuy nhiên, khi chạm mũi chân xuống đất, y vẫn cảm thấy đau nhói.
"Bé cá, ta không đi nổi nữa, em cõng ta đi." Mạnh Hồi Thanh ngang nhiên sai khiến đồ đệ.
"Ta ư?" Huyền Diệu nhíu mày, hắn đường đường là một vị chiến thần, từ xưa đến nay chưa từng cõng ai bao giờ.
Mạnh Hồi Thanh mở to mắt, gật đầu: "Chứ còn ai nữa, ta chính là sư tôn của em mà."
Nói đến đây, Mạnh Hồi Thanh còn có chút tâm tư riêng. Nói là đã nhận đồ đệ, nhưng từ khi Huyền Diệu hóa thành hình người đến giờ, cũng chưa từng nghe hắn gọi một tiếng "sư tôn" trọn vẹn.
Vừa rồi khi y suýt ngã, hắn chỉ đưa tay kéo một cái, rồi như chạm phải thứ gì dơ bẩn, lập tức lùi lại hai bước. Đứng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, như một cây tùng trăm tuổi. Y đứng cạnh hắn, nếu không nói gì, trông cứ như hắn mới là sư tôn vậy.
Mạnh Hồi Thanh có chút không vui, vẻ hớn hở trên mặt tan biến đi nhiều. Y bĩu môi, giọng nói cũng nhỏ đi: "Sao thế, em không muốn à?"
Đuôi của Mạnh Hồi Thanh cụp xuống, hai chiếc tai vừa mới chợt hiện ra trên đầu cũng thu về.
Huyền Diệu biết phản ứng của mình có lẽ đã làm Mạnh Hồi Thanh không vui.
Nhưng có sao đâu? Chỉ là một con hồ ly tinh thôi, tự ý đòi làm sư tôn của hắn, hắn không phản đối đã là cho y một đặc ân lớn lắm rồi.
Huyền Diệu cụp mắt nhìn bàn chân phải đang nhón lên vì đau của Mạnh Hồi Thanh, thực ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng, không sưng cũng không đỏ. Hơn nữa, y là yêu tinh, dù linh lực không đủ, tu vi không cao, nhưng cơn đau này cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi.
Làm gì đến mức yếu ớt thế, cần phải cõng về cơ chứ.
Gương mặt tuấn tú của Huyền Diệu vẫn không biểu cảm như thường lệ, nhưng không hiểu sao Mạnh Hồi Thanh lại đọc được sự từ chối trên đó.
Nghịch đồ!
Sao đồ đệ của người khác đều ngoan ngoãn, chịu khó chịu khổ, hầu hạ sư tôn chu đáo, còn cái tên mình nhặt được lại thế này đây.
Mạnh Hồi Thanh lòng dạ chua xót, không nói nên lời. Ngước mắt nhìn Huyền Diệu vẫn đứng im bất động, y giận dỗi nói: "Thôi, coi như ta chưa nói gì."
Nói xong, y kéo lê chân đau, xoay người bỏ đi.
"Cá thối, cá ươn..." Mạnh Hồi Thanh cúi đầu, mặc kệ tất cả, khập khiễng bước nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi tên đồ đệ bất trị.
Nào ngờ vừa đi được vài bước, cánh tay đã bị người ta kéo lại.
Huyền Diệu vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có ánh mắt hơi lảng tránh, như đang nhìn những bông hoa ngọn cỏ xung quanh.
"Thật... thật sự rất đau sao?"
Có cơ hội rồi! Đôi mắt Mạnh Hồi Thanh bỗng sáng lên, khóe môi cũng cong lên, gật đầu liên tục: "Đương nhiên là đau, đau chết đi được."
Y vốn là hồ ly, sinh ra lại đẹp đẽ phi thường, làm nũng dễ như trở bàn tay. Chỉ cần hơi cau mày, đôi mắt như chứa đầy nước, bàn chân phải bị thương khẽ nhón lên, trông như đau đớn không chịu nổi.
Huyền Diệu thấy bộ dạng ấy của y, không khỏi tự nhủ: Tu vi của y không cao, đương nhiên không thể so với mình, cảm thấy đau cũng là bình thường thôi.
Không thể đem y ra so với những đại yêu khác hay bằng hữu tiên nhân trên Cửu Trọng Thiên, Mạnh Hồi Thanh chỉ là một con hồ ly tinh bình thường mà thôi.
"Được rồi, ta cõng ngươi."
Huyền Diệu Thần Quân cao quý, quỳ gối trước mặt Mạnh Hồi Thanh.
Tâm trạng của Mạnh Hồi Thanh lập tức chuyển từ âm sang dương, đuôi to dựng thẳng lên cao, dùng sức nhảy lên lưng Huyền Diệu: "Bé cá, em ngoan quá!"
Bước chân Huyền Diệu khựng lại, giọng nói có chút khàn đục: "Đừng gọi ta như vậy."
Mạnh Hồi Thanh ôm chặt cổ Huyền Diệu, cái đuôi to sau lưng đung đưa qua lại đầy thỏa mãn, y ghé sát tai Huyền Diệu: "Nhưng tên em là Tiểu Ngư mà, ta không gọi thế thì gọi là gì?"
Hơi thở ẩm ướt nóng hổi phả vào tai, Huyền Diệu không tự nhiên né tránh, nói: "Cứ gọi Tiểu Ngư thôi." (Đường: aiz, xin lỗi cắt ngang nhưng lúc đầu t nghĩ gọi Bé Cá nó đáng yêu đồ đó, nhưng khúc này cấn rồi nè. Huhu mong mn thông cảm cho sự hồ đồ này của t nhé)
Đừng nói thêm ngoan hay không ngoan.
"Em ngốc à, ta đang khen em đấy~"
Mạnh Hồi Thanh không phải tự mình đi bộ nên tâm trạng rất tốt, hai chân đung đưa trong vòng tay Huyền Diệu. Thôi được, một yêu cầu nhỏ nhoi thế này, cứ chiều lòng tên đồ đệ ngoan này vậy.
Đêm xuống, lợi dụng lúc Mạnh Hồi Thanh ngủ say, Huyền Diệu như thường lệ đến một nơi yên tĩnh thoáng đãng, mượn ánh trăng để hồi phục linh lực.
Một con chim sẻ xanh nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay hắn, Huyền Diệu khép năm ngón tay lại, giữ chặt con chim sẻ, lập tức một giọng nói quen thuộc vang lên trong thức hải của hắn.
Đó là Vũ Khúc Tinh Quân.
"Thần Quân vô sự là tốt rồi. Chúng ta đang truy đuổi bọn Ma tộc thừa loạn đột nhập Huyền Thiên Các trộm bảo vật, ước chừng một ngày nữa sẽ tiêu diệt được chúng."
"Nếu Thần Quân không có trở ngại gì, có thể nghỉ ngơi một chút rồi hãy trở về Cửu Trọng Thiên."
Nghe giọng điệu của Vũ Khúc Tinh Quân, tình hình trên Cửu Trọng Thiên có vẻ không quá nghiêm trọng. Một ngày...
Trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Huyền Diệu nghĩ: Một ngày thì hắn còn có thể ở lại nhân gian thêm một thời gian nữa, vừa hay Mạnh Hồi Thanh muốn đến trấn Kim Mặc kia, xử lý công việc của Thổ Địa phái, mình từ bên cạnh hỗ trợ, coi như báo đáp ân tình cứu giúp của Mạnh Hồi Thanh.
Ngày hôm sau, Mạnh Hồi Thanh dậy sớm.
Chân y đã không còn đau nữa, thu xếp qua loa một chút, mất nửa ngày thời gian dẫn Huyền Diệu đến trấn Kim Mặc cách Tiểu Đào Sơn trăm dặm.
Vì phải tiếp xúc với con người, Mạnh Hồi Thanh cẩn thận thu hồi ba cái đuôi to của mình lại, bắt chước theo kiểu dáng thịnh hành ở nhân gian hiện nay, buộc gọn mái tóc bằng một dải lụa trắng như tuyết.
Ngay cả quần áo cũng cố ý biến đổi thành một bộ trắng như tuyết, trông giống hệt một thư sinh tuấn tú vẫn còn đang đi học.
Chỉ có đôi mắt hồ ly phong tình uyển chuyển kia vẫn như mang theo móc câu, khẽ đảo qua đảo lại như ẩn chứa tám trăm tâm cơ.
Nhưng Huyền Diệu biết, tên hồ ly tinh này thực ra ngốc nghếch lắm, có lẽ tất cả sự tinh ranh chỉ có phần tập trung trên gương mặt đó mà thôi.
"Đồ nhi ngoan, theo sư phụ đi nào." Mạnh Hồi Thanh "soạt" một tiếng mở chiếc quạt xếp trong tay, ngẩng mặt lên, ưỡn thẳng lưng, thong dong bước đi.
Nếu đuôi của y không phải giấu đi thì giờ này chắc hẳn đã phất chóp đuôi vào mặt Huyền Diệu rồi.
Huyền Diệu hơi buồn cười lắc đầu, chắp tay sau lưng đi theo.
Nhà nhà trong nhân gian đều thờ cúng Táo Thần, nếu gia đình xảy ra chuyện gì, Táo Thần sẽ là người đầu tiên biết được.
Chẳng hạn như nhà họ Vương mà Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu sắp đến lần này, chính là Táo Thần trong nhà phát hiện ra điều bất thường trước tiên, sau đó báo cáo lên Thành Hoàng gia, rồi Thành Hoàng gia ban lệnh cho các vị Thổ Địa thần nhỏ gần đó, ai nhận lệnh thì người đó đi giải quyết.
Mạnh Hồi Thanh nhận được lệnh của Thành Hoàng này từ tay Thổ Địa công công.
Từ sắc lệnh biết được, ở trấn Kim Mặc có một hộ giàu có tên Vương Viên Ngoại, trong nhà có hai con trai, con cả tên là Vương Xuân Hòa. Không hiểu vì sao, vào đầu năm vị công tử này đột nhiên ngã bệnh nằm liệt giường, mời khắp danh y cũng không khỏi.
Sau đó, không chỉ công tử cả nhà họ Vương, mà ngay cả bản thân Vương Viên Ngoại cũng ngã bệnh.
Theo lời kể của gia nhân và người ngoài, cha con nhà họ Vương đều bị ngứa sau lưng, gãi không ngừng được, gãi đến mức da thịt rách toác, lộ ra máu thịt cũng không dừng lại được. Sau đó sinh ra mụn nhọt, thịt thối rữa trộn lẫn với mủ tanh hôi, từng mảng từng mảng loét ra, từ lưng lan ra tứ chi, cuối cùng lan khắp toàn thân.
Từ khi đại công tử nhà họ Vương phát bệnh đầu tiên đến nay cũng đã hơn ba tháng, họ bị bệnh tật hành hạ, nhưng vẫn còn thoi thóp hơi tàn.
Mạnh Hồi Thanh đứng trước cổng lớn nhà họ Vương, ra vẻ từng trải của một sư tôn, hất cằm về phía Huyền Diệu: "Bé cá, gõ cửa đi."
Huyền Diệu thấy bộ dạng cố ý của y rất đỗi buồn cười, nhưng không vạch trần, nhịn cười đi gõ cửa.
Cửa hé mở một khe nhỏ, một lão bộc mặt mũi mệt mỏi ló nửa mặt ra, hơi đề phòng nhìn họ: "Các ngươi tìm ai?"
Mạnh Hồi Thanh "bốp" một tiếng gập quạt lại: "Nói chuyện có tác dụng không? Gọi người quản sự ra đây."
Lão bộc kia những ngày qua chắc đã tiếp đón không ít thầy phù thủy giang hồ, đa phần đều đến lừa ăn lừa uống, thấy Mạnh Hồi Thanh tuổi còn nhỏ, thái độ kiêu ngạo, tưởng cũng là đến lừa tiền, mặt sa sầm xuống, định đóng cửa lại.
Nào ngờ làm thế nào cũng không đóng được, cánh cửa bỗng trở nên cực kỳ nặng, như nặng ngàn cân.
Thò đầu ra nhìn, hóa ra Huyền Diệu dùng một ngón tay chặn cửa lại. Hắn dường như còn có chút ghê tởm vì cửa không được sạch sẽ, trong mắt lộ ra vẻ bực bội khó hiểu.
Lão bộc hoảng hốt, thái độ lập tức trở nên cung kính hơn nhiều, đón hai người vào, rồi đi báo với phu nhân họ Vương.
"Nhìn đi nhìn đi, em hung dữ với họ thì họ sợ em, nghe lời em đấy." Mạnh Hồi Thanh dùng quạt che nửa mặt, vừa đi vừa nói nhỏ với Huyền Diệu, "Đây là kinh nghiệm ta học được khi giao tiếp với con người, rất hữu dụng đấy. Em sau này cũng học theo đi."
Huyền Diệu nhìn dáng vẻ hớn hở của y, gật đầu: "Ừm."
Trong nhà họ Vương, nam nhân chủ sự đều đã ngã bệnh, nghe nói nhị công tử còn đang đi học xa, chỉ còn Vương phu nhân ra tiếp đón họ. Mời ngồi xong, bà ta liền sai người dâng trà.
Vương phu nhân trông cũng tiều tụy không kém, có lẽ là do lo lắng những ngày qua gia đình xảy ra quá nhiều biến cố.
Mạnh Hồi Thanh cũng không vòng vo với bà, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói đại công tử là người đầu tiên phát bệnh, phu nhân còn nhớ trước khi phát bệnh, trong nhà có gì thay đổi không? Hoặc bản thân hắn ấy, xung quanh có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"
Vương phu nhân vuốt ngực suy nghĩ một lúc, đột nhiên sắc mặt biến đổi, rồi vội vàng che giấu bằng cách nhoẻn miệng cười: "Không có."
"Hai vị cao nhân, hay là đến xem qua lão gia và đại lang nhà tôi, bắt mạch một chút?"
Những biểu cảm thay đổi của bà ta đương nhiên không thoát khỏi mắt Mạnh Hồi Thanh. Y mở quạt ra phe phẩy thong thả, nói: "Không cần xem, trong nhà các người khí đen bao phủ, lại có một mùi tanh nồng nặc. Đây không phải gặp tà, thì là đụng phải sát khí, tệ nhất là nhiễm phải ma khí, không phải bệnh, thuốc men tự nhiên không thể chữa được."
"Ôi..." Chén trà trong tay Vương phu nhân rơi xuống, vỡ tan tành trên mặt đất.
Gia nhân vội vàng dọn dẹp, Vương phu nhân thì run rẩy bước đến trước mặt Mạnh Hồi Thanh: "Cao nhân, đại sư... có thật không? Xin ngài cứu giúp nhà họ Vương chúng tôi—"
Thực ra những điều vừa rồi đều là Mạnh Hồi Thanh bịa đặt, nhà họ Vương quả thật có chút mùi tanh, nhưng cái gì mà khí đen, ma khí đều là y nói bừa, y chỉ là yêu tinh, đâu phải đạo sĩ tu tiên, làm sao hiểu được những thứ này.
Chẳng qua là y nhìn ra phu nhân họ Vương cố tình giấu giếm điều gì đó, nên cố ý nói bừa để kích động bà ta.
Quả nhiên, Vương phu nhân bị Mạnh Hồi Thanh dọa cho một trận, cuối cùng đã nói ra sự thật.
"Thực ra, đúng là không có chuyện kỳ lạ gì. Chỉ là trước khi con trai tôi ngã bệnh, nó mới vừa kết hôn chưa đầy nửa năm."
"Ồ?"
Kết hôn là việc vui, một cuộc hôn nhân tốt đẹp do trời định còn có lợi cho vận mệnh gia tộc, vậy mà Vương phu nhân này...
Vương phu nhân lau nước mắt, ra hiệu cho gia nhân lui xuống, sau đó lại cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xác định không còn ai khác mới nhỏ giọng nói: "Con dâu cả của tôi, có điều gì đó không ổn."
Mạnh Hồi Thanh nhướn mày, thế này chẳng phải đã tìm ra rồi sao.
"Tôi cảm thấy con dâu cả của tôi, không phải là người."
"Bé cá, ta không đi nổi nữa, em cõng ta đi." Mạnh Hồi Thanh ngang nhiên sai khiến đồ đệ.
"Ta ư?" Huyền Diệu nhíu mày, hắn đường đường là một vị chiến thần, từ xưa đến nay chưa từng cõng ai bao giờ.
Mạnh Hồi Thanh mở to mắt, gật đầu: "Chứ còn ai nữa, ta chính là sư tôn của em mà."
Nói đến đây, Mạnh Hồi Thanh còn có chút tâm tư riêng. Nói là đã nhận đồ đệ, nhưng từ khi Huyền Diệu hóa thành hình người đến giờ, cũng chưa từng nghe hắn gọi một tiếng "sư tôn" trọn vẹn.
Vừa rồi khi y suýt ngã, hắn chỉ đưa tay kéo một cái, rồi như chạm phải thứ gì dơ bẩn, lập tức lùi lại hai bước. Đứng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, như một cây tùng trăm tuổi. Y đứng cạnh hắn, nếu không nói gì, trông cứ như hắn mới là sư tôn vậy.
Mạnh Hồi Thanh có chút không vui, vẻ hớn hở trên mặt tan biến đi nhiều. Y bĩu môi, giọng nói cũng nhỏ đi: "Sao thế, em không muốn à?"
Đuôi của Mạnh Hồi Thanh cụp xuống, hai chiếc tai vừa mới chợt hiện ra trên đầu cũng thu về.
Huyền Diệu biết phản ứng của mình có lẽ đã làm Mạnh Hồi Thanh không vui.
Nhưng có sao đâu? Chỉ là một con hồ ly tinh thôi, tự ý đòi làm sư tôn của hắn, hắn không phản đối đã là cho y một đặc ân lớn lắm rồi.
Huyền Diệu cụp mắt nhìn bàn chân phải đang nhón lên vì đau của Mạnh Hồi Thanh, thực ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng, không sưng cũng không đỏ. Hơn nữa, y là yêu tinh, dù linh lực không đủ, tu vi không cao, nhưng cơn đau này cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi.
Làm gì đến mức yếu ớt thế, cần phải cõng về cơ chứ.
Gương mặt tuấn tú của Huyền Diệu vẫn không biểu cảm như thường lệ, nhưng không hiểu sao Mạnh Hồi Thanh lại đọc được sự từ chối trên đó.
Nghịch đồ!
Sao đồ đệ của người khác đều ngoan ngoãn, chịu khó chịu khổ, hầu hạ sư tôn chu đáo, còn cái tên mình nhặt được lại thế này đây.
Mạnh Hồi Thanh lòng dạ chua xót, không nói nên lời. Ngước mắt nhìn Huyền Diệu vẫn đứng im bất động, y giận dỗi nói: "Thôi, coi như ta chưa nói gì."
Nói xong, y kéo lê chân đau, xoay người bỏ đi.
"Cá thối, cá ươn..." Mạnh Hồi Thanh cúi đầu, mặc kệ tất cả, khập khiễng bước nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi tên đồ đệ bất trị.
Nào ngờ vừa đi được vài bước, cánh tay đã bị người ta kéo lại.
Huyền Diệu vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có ánh mắt hơi lảng tránh, như đang nhìn những bông hoa ngọn cỏ xung quanh.
"Thật... thật sự rất đau sao?"
Có cơ hội rồi! Đôi mắt Mạnh Hồi Thanh bỗng sáng lên, khóe môi cũng cong lên, gật đầu liên tục: "Đương nhiên là đau, đau chết đi được."
Y vốn là hồ ly, sinh ra lại đẹp đẽ phi thường, làm nũng dễ như trở bàn tay. Chỉ cần hơi cau mày, đôi mắt như chứa đầy nước, bàn chân phải bị thương khẽ nhón lên, trông như đau đớn không chịu nổi.
Huyền Diệu thấy bộ dạng ấy của y, không khỏi tự nhủ: Tu vi của y không cao, đương nhiên không thể so với mình, cảm thấy đau cũng là bình thường thôi.
Không thể đem y ra so với những đại yêu khác hay bằng hữu tiên nhân trên Cửu Trọng Thiên, Mạnh Hồi Thanh chỉ là một con hồ ly tinh bình thường mà thôi.
"Được rồi, ta cõng ngươi."
Huyền Diệu Thần Quân cao quý, quỳ gối trước mặt Mạnh Hồi Thanh.
Tâm trạng của Mạnh Hồi Thanh lập tức chuyển từ âm sang dương, đuôi to dựng thẳng lên cao, dùng sức nhảy lên lưng Huyền Diệu: "Bé cá, em ngoan quá!"
Bước chân Huyền Diệu khựng lại, giọng nói có chút khàn đục: "Đừng gọi ta như vậy."
Mạnh Hồi Thanh ôm chặt cổ Huyền Diệu, cái đuôi to sau lưng đung đưa qua lại đầy thỏa mãn, y ghé sát tai Huyền Diệu: "Nhưng tên em là Tiểu Ngư mà, ta không gọi thế thì gọi là gì?"
Hơi thở ẩm ướt nóng hổi phả vào tai, Huyền Diệu không tự nhiên né tránh, nói: "Cứ gọi Tiểu Ngư thôi." (Đường: aiz, xin lỗi cắt ngang nhưng lúc đầu t nghĩ gọi Bé Cá nó đáng yêu đồ đó, nhưng khúc này cấn rồi nè. Huhu mong mn thông cảm cho sự hồ đồ này của t nhé)
Đừng nói thêm ngoan hay không ngoan.
"Em ngốc à, ta đang khen em đấy~"
Mạnh Hồi Thanh không phải tự mình đi bộ nên tâm trạng rất tốt, hai chân đung đưa trong vòng tay Huyền Diệu. Thôi được, một yêu cầu nhỏ nhoi thế này, cứ chiều lòng tên đồ đệ ngoan này vậy.
Đêm xuống, lợi dụng lúc Mạnh Hồi Thanh ngủ say, Huyền Diệu như thường lệ đến một nơi yên tĩnh thoáng đãng, mượn ánh trăng để hồi phục linh lực.
Một con chim sẻ xanh nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay hắn, Huyền Diệu khép năm ngón tay lại, giữ chặt con chim sẻ, lập tức một giọng nói quen thuộc vang lên trong thức hải của hắn.
Đó là Vũ Khúc Tinh Quân.
"Thần Quân vô sự là tốt rồi. Chúng ta đang truy đuổi bọn Ma tộc thừa loạn đột nhập Huyền Thiên Các trộm bảo vật, ước chừng một ngày nữa sẽ tiêu diệt được chúng."
"Nếu Thần Quân không có trở ngại gì, có thể nghỉ ngơi một chút rồi hãy trở về Cửu Trọng Thiên."
Nghe giọng điệu của Vũ Khúc Tinh Quân, tình hình trên Cửu Trọng Thiên có vẻ không quá nghiêm trọng. Một ngày...
Trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Huyền Diệu nghĩ: Một ngày thì hắn còn có thể ở lại nhân gian thêm một thời gian nữa, vừa hay Mạnh Hồi Thanh muốn đến trấn Kim Mặc kia, xử lý công việc của Thổ Địa phái, mình từ bên cạnh hỗ trợ, coi như báo đáp ân tình cứu giúp của Mạnh Hồi Thanh.
Ngày hôm sau, Mạnh Hồi Thanh dậy sớm.
Chân y đã không còn đau nữa, thu xếp qua loa một chút, mất nửa ngày thời gian dẫn Huyền Diệu đến trấn Kim Mặc cách Tiểu Đào Sơn trăm dặm.
Vì phải tiếp xúc với con người, Mạnh Hồi Thanh cẩn thận thu hồi ba cái đuôi to của mình lại, bắt chước theo kiểu dáng thịnh hành ở nhân gian hiện nay, buộc gọn mái tóc bằng một dải lụa trắng như tuyết.
Ngay cả quần áo cũng cố ý biến đổi thành một bộ trắng như tuyết, trông giống hệt một thư sinh tuấn tú vẫn còn đang đi học.
Chỉ có đôi mắt hồ ly phong tình uyển chuyển kia vẫn như mang theo móc câu, khẽ đảo qua đảo lại như ẩn chứa tám trăm tâm cơ.
Nhưng Huyền Diệu biết, tên hồ ly tinh này thực ra ngốc nghếch lắm, có lẽ tất cả sự tinh ranh chỉ có phần tập trung trên gương mặt đó mà thôi.
"Đồ nhi ngoan, theo sư phụ đi nào." Mạnh Hồi Thanh "soạt" một tiếng mở chiếc quạt xếp trong tay, ngẩng mặt lên, ưỡn thẳng lưng, thong dong bước đi.
Nếu đuôi của y không phải giấu đi thì giờ này chắc hẳn đã phất chóp đuôi vào mặt Huyền Diệu rồi.
Huyền Diệu hơi buồn cười lắc đầu, chắp tay sau lưng đi theo.
Nhà nhà trong nhân gian đều thờ cúng Táo Thần, nếu gia đình xảy ra chuyện gì, Táo Thần sẽ là người đầu tiên biết được.
Chẳng hạn như nhà họ Vương mà Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu sắp đến lần này, chính là Táo Thần trong nhà phát hiện ra điều bất thường trước tiên, sau đó báo cáo lên Thành Hoàng gia, rồi Thành Hoàng gia ban lệnh cho các vị Thổ Địa thần nhỏ gần đó, ai nhận lệnh thì người đó đi giải quyết.
Mạnh Hồi Thanh nhận được lệnh của Thành Hoàng này từ tay Thổ Địa công công.
Từ sắc lệnh biết được, ở trấn Kim Mặc có một hộ giàu có tên Vương Viên Ngoại, trong nhà có hai con trai, con cả tên là Vương Xuân Hòa. Không hiểu vì sao, vào đầu năm vị công tử này đột nhiên ngã bệnh nằm liệt giường, mời khắp danh y cũng không khỏi.
Sau đó, không chỉ công tử cả nhà họ Vương, mà ngay cả bản thân Vương Viên Ngoại cũng ngã bệnh.
Theo lời kể của gia nhân và người ngoài, cha con nhà họ Vương đều bị ngứa sau lưng, gãi không ngừng được, gãi đến mức da thịt rách toác, lộ ra máu thịt cũng không dừng lại được. Sau đó sinh ra mụn nhọt, thịt thối rữa trộn lẫn với mủ tanh hôi, từng mảng từng mảng loét ra, từ lưng lan ra tứ chi, cuối cùng lan khắp toàn thân.
Từ khi đại công tử nhà họ Vương phát bệnh đầu tiên đến nay cũng đã hơn ba tháng, họ bị bệnh tật hành hạ, nhưng vẫn còn thoi thóp hơi tàn.
Mạnh Hồi Thanh đứng trước cổng lớn nhà họ Vương, ra vẻ từng trải của một sư tôn, hất cằm về phía Huyền Diệu: "Bé cá, gõ cửa đi."
Huyền Diệu thấy bộ dạng cố ý của y rất đỗi buồn cười, nhưng không vạch trần, nhịn cười đi gõ cửa.
Cửa hé mở một khe nhỏ, một lão bộc mặt mũi mệt mỏi ló nửa mặt ra, hơi đề phòng nhìn họ: "Các ngươi tìm ai?"
Mạnh Hồi Thanh "bốp" một tiếng gập quạt lại: "Nói chuyện có tác dụng không? Gọi người quản sự ra đây."
Lão bộc kia những ngày qua chắc đã tiếp đón không ít thầy phù thủy giang hồ, đa phần đều đến lừa ăn lừa uống, thấy Mạnh Hồi Thanh tuổi còn nhỏ, thái độ kiêu ngạo, tưởng cũng là đến lừa tiền, mặt sa sầm xuống, định đóng cửa lại.
Nào ngờ làm thế nào cũng không đóng được, cánh cửa bỗng trở nên cực kỳ nặng, như nặng ngàn cân.
Thò đầu ra nhìn, hóa ra Huyền Diệu dùng một ngón tay chặn cửa lại. Hắn dường như còn có chút ghê tởm vì cửa không được sạch sẽ, trong mắt lộ ra vẻ bực bội khó hiểu.
Lão bộc hoảng hốt, thái độ lập tức trở nên cung kính hơn nhiều, đón hai người vào, rồi đi báo với phu nhân họ Vương.
"Nhìn đi nhìn đi, em hung dữ với họ thì họ sợ em, nghe lời em đấy." Mạnh Hồi Thanh dùng quạt che nửa mặt, vừa đi vừa nói nhỏ với Huyền Diệu, "Đây là kinh nghiệm ta học được khi giao tiếp với con người, rất hữu dụng đấy. Em sau này cũng học theo đi."
Huyền Diệu nhìn dáng vẻ hớn hở của y, gật đầu: "Ừm."
Trong nhà họ Vương, nam nhân chủ sự đều đã ngã bệnh, nghe nói nhị công tử còn đang đi học xa, chỉ còn Vương phu nhân ra tiếp đón họ. Mời ngồi xong, bà ta liền sai người dâng trà.
Vương phu nhân trông cũng tiều tụy không kém, có lẽ là do lo lắng những ngày qua gia đình xảy ra quá nhiều biến cố.
Mạnh Hồi Thanh cũng không vòng vo với bà, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói đại công tử là người đầu tiên phát bệnh, phu nhân còn nhớ trước khi phát bệnh, trong nhà có gì thay đổi không? Hoặc bản thân hắn ấy, xung quanh có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"
Vương phu nhân vuốt ngực suy nghĩ một lúc, đột nhiên sắc mặt biến đổi, rồi vội vàng che giấu bằng cách nhoẻn miệng cười: "Không có."
"Hai vị cao nhân, hay là đến xem qua lão gia và đại lang nhà tôi, bắt mạch một chút?"
Những biểu cảm thay đổi của bà ta đương nhiên không thoát khỏi mắt Mạnh Hồi Thanh. Y mở quạt ra phe phẩy thong thả, nói: "Không cần xem, trong nhà các người khí đen bao phủ, lại có một mùi tanh nồng nặc. Đây không phải gặp tà, thì là đụng phải sát khí, tệ nhất là nhiễm phải ma khí, không phải bệnh, thuốc men tự nhiên không thể chữa được."
"Ôi..." Chén trà trong tay Vương phu nhân rơi xuống, vỡ tan tành trên mặt đất.
Gia nhân vội vàng dọn dẹp, Vương phu nhân thì run rẩy bước đến trước mặt Mạnh Hồi Thanh: "Cao nhân, đại sư... có thật không? Xin ngài cứu giúp nhà họ Vương chúng tôi—"
Thực ra những điều vừa rồi đều là Mạnh Hồi Thanh bịa đặt, nhà họ Vương quả thật có chút mùi tanh, nhưng cái gì mà khí đen, ma khí đều là y nói bừa, y chỉ là yêu tinh, đâu phải đạo sĩ tu tiên, làm sao hiểu được những thứ này.
Chẳng qua là y nhìn ra phu nhân họ Vương cố tình giấu giếm điều gì đó, nên cố ý nói bừa để kích động bà ta.
Quả nhiên, Vương phu nhân bị Mạnh Hồi Thanh dọa cho một trận, cuối cùng đã nói ra sự thật.
"Thực ra, đúng là không có chuyện kỳ lạ gì. Chỉ là trước khi con trai tôi ngã bệnh, nó mới vừa kết hôn chưa đầy nửa năm."
"Ồ?"
Kết hôn là việc vui, một cuộc hôn nhân tốt đẹp do trời định còn có lợi cho vận mệnh gia tộc, vậy mà Vương phu nhân này...
Vương phu nhân lau nước mắt, ra hiệu cho gia nhân lui xuống, sau đó lại cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xác định không còn ai khác mới nhỏ giọng nói: "Con dâu cả của tôi, có điều gì đó không ổn."
Mạnh Hồi Thanh nhướn mày, thế này chẳng phải đã tìm ra rồi sao.
"Tôi cảm thấy con dâu cả của tôi, không phải là người."