Mỹ Nhân Ngốc Luôn Muốn Làm Sư Tôn
Chương 14
Mạnh Hồi Thanh đã lâu không xuống nhân gian du ngoạn.
Lần trước đến Cẩm Mặc trấn bắt con Góa Phụ Đen quá vội vàng, không kịp thưởng thức phong cảnh.
Lần này, y muốn mua quà cho Huyền Diệu, tốt nhất là mua xong và về trước khi Huyền Diệu tỉnh giấc, nên cũng không rảnh đi dạo.
Vì thế, Mạnh Hồi Thanh vận chuyển linh lực toàn thân bay thật nhanh, chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ đã đến được thị trấn nhỏ gần núi Tiểu Đào nhất. (1 tiếng)
Thanh Thạch trấn rất nhỏ, không phồn hoa như Cẩm Mặc trấn, chỉ có một con phố chính, các cửa hàng dọc đường cũng không nhiều.
Tuy nhiên, có một tiệm may sẵn tên "Vân Tưởng Y Thường" khá ổn, Mạnh Hồi Thanh đã đi ngang qua vài lần trước đây, mơ hồ nhớ rằng trong tiệm trưng bày những bộ quần áo màu sắc rất rực rỡ.
Mạnh Hồi Thanh thu cái đuôi lại, xoa xoa tai, đảm bảo không có sơ hở rồi mới trực tiếp đi đến "Vân Tưởng Y Thường".
Nào ngờ, chưa đi tới nơi, Mạnh Hồi Thanh đã bị một mùi thơm quyến rũ làm cho không thể bước tiếp, vô thức quay sang hướng khác.
"Đến đây nào, gà nướng chính hiệu đây! Giòn bên ngoài mềm bên trong, béo ngậy nhiều nước..."
"Thơm quá!"
"Ngửi thấy ngon thật, không biết ăn thế nào nhỉ..."
Khá nhiều người vây quanh một gian hàng nhỏ, người bán đẩy một chiếc xe hai bánh, trên xe đặt một lò đất tự chế, mùi thơm của gà nướng không ngừng tỏa ra từ lò đất, cứ thế chui thẳng vào mũi Mạnh Hồi Thanh.
Mạnh Hồi Thanh cảm thấy tất cả các con sâu thèm ăn trong bụng đều bị khêu gợi, y liếm liếm môi, cố gắng nuốt nước bọt xuống.
Y chen lên phía trước, hỏi: "Gà này, bán thế nào?"
"Ôi chà!"
Người bán hàng thấy gương mặt xinh đẹp của Mạnh Hồi Thanh, mắt sáng lên, niềm nở nói: "Công tử, rất rẻ, chỉ có 50 văn một con thôi." (1 văn bằng 5 tệ, 1 tệ bằng 3500 vnđ, 50 băn bằng ~ 870k)
"50 văn!" Mạnh Hồi Thanh giật mình, rồi có vẻ khó xử bóp bóp túi tiền.
Trong túi tiền của y thực ra có vài trăm văn, nhưng đây là tiền để mua quần áo mới cho đồ đệ ngoan ngoãn. Mấy năm nay, lụa, gấm ở nhân gian đều rất đắt, làm thành quần áo may sẵn thì càng đắt hơn, y vẫn chưa chắc số tiền trong túi có đủ không.
Nếu bây giờ bỏ ra 50 văn mua gà nướng, lát nữa không đủ tiền mua quần áo thì sao?
"Công tử, lấy mấy con?" Người bán hàng ân cần hỏi.
Mạnh Hồi Thanh thực sự rất muốn nói với hắn ta: "Cho tôi năm con!"
Nhưng không được... Mạnh Hồi Thanh cắn môi, nắm chặt túi tiền, rồi hít sâu một hơi mùi thơm của gà nướng, cố gắng kiềm chế tất cả những con sâu thèm ăn trong bụng, nói: "Thôi, ta không lấy nữa."
"Ôi, công tử, mua một con nếm thử đi..."
Mùi thơm của gà nướng như móc câu vậy, Mạnh Hồi Thanh phải bịt tai nín thở mới chạy được khỏi quầy hàng nhỏ.
Trời biết y đã bao lâu không ăn gà rồi, ngày nào cũng chỉ ăn các loại trái cây rau củ bánh trái, Mạnh Hồi Thanh một hồ yêu, sắp ăn thành thỏ mất rồi.
"Haiz..." Mạnh Hồi Thanh đảm bảo không còn ngửi thấy mùi gà nướng nữa mới chậm lại bước chân, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại ba lần rồi bước vào "Vân Tưởng Y Thường".
Không khác nhiều so với ký ức của y, tiệm may sẵn này phần lớn quần áo đều có màu sắc rực rỡ, còn có không ít bộ làm bằng lụa là gấm vóc.
Nhưng Mạnh Hồi Thanh đi loanh quanh trong tiệm nửa ngày, cũng không chọn được bộ nào đặc biệt ưng ý, luôn cảm thấy đều thiếu một cái gì đó, có vẻ không xứng với đồ đệ ngoan ngoãn của mình.
Ông chủ tiệm thấy Mạnh Hồi Thanh đi loanh quanh khá lâu, liền chủ động đến hỏi: "Công tử, ngài muốn chọn kiểu dáng nào? Nam trang hay nữ trang?"
"Nam trang." Mạnh Hồi Thanh chớp chớp mắt, đầy hy vọng nói với ông chủ, "Phải đặc biệt đẹp, đặc biệt oai phong, đặc biệt khí chất!"
"Hả?" Bộ râu hoa râm của ông chủ cũng nhếch lên hai cái, bị Mạnh Hồi Thanh với một loạt "đặc biệt" làm cho choáng váng.
Mạnh Hồi Thanh: "Tóm lại, phải là cái tốt nhất!"
"Ồ..." Ông chủ hiểu ra, "Công tử đợi một chút, trong kho có một bộ, ngài chắc chắn sẽ hài lòng."
Cuối cùng, Mạnh Hồi Thanh tiêu hết tất cả tiền trong túi, còn cầm cả cây trâm vàng trên đầu đi cầm đổi lấy tám lượng bạc, mới mua được bộ quần áo tốt nhất trong "Vân Tưởng Y Thường".
"Bé cá, em sắp được thay đổi hoàn toàn rồi." Mạnh Hồi Thanh cười híp mắt vỗ vỗ bộ quần áo trong tay, vô cùng hạnh phúc.
"Ơ?"
Mạnh Hồi Thanh đang chuẩn bị quay về Tiểu Đào Sơn, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua ở góc đường.
"Khiếu Nguyệt?!"
Tim Mạnh Hồi Thanh nhảy thót lên, vừa định gọi lớn, nhưng phát hiện phía sau gã còn có vài người lạ mặt che kín từ đầu đến chân. Hơn nữa, họ đều tỏa ra một luồng khí rất khó chịu.
Gặp Khiếu Nguyệt ở đây không phải chuyện tốt. Mạnh Hồi Thanh suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không kinh động con mồi, cẩn thận che giấu khí tức lén theo sau, chỉ là y không dám theo quá gần.
Đáng tiếc, sau bảy tám lần rẽ ngoặt, y theo đến bãi cát bên sông ngoài Thanh Thạch trấn, Khiếu Nguyệt và những người kia đột nhiên biến mất.
Bãi cát rất hoang vu, xung quanh không một bóng người, chỉ có vài cây lau sậy mọc thưa thớt, mặt sông nước chảy êm đềm, nếu nhìn kỹ, dường như còn có một hai dòng chảy ngầm.
"Hỏng rồi, mất dấu mất rồi."
Mạnh Hồi Thanh lo lắng, quên mất chuyện che giấu khí tức, vội vàng bước đến bờ sông. Những bụi lau sậy thưa thớt có thể nhìn xuyên qua một cái là thấy hết, vì vậy Mạnh Hồi Thanh nhìn xuống mặt nước...
... Trên mặt nước, phản chiếu bóng của Mạnh Hồi Thanh.
Dòng chảy ngầm cuộn trào, phía trên bóng y, đột nhiên xuất hiện một xoáy nước khổng lồ...
Trời tối rồi.
Đêm nay không có trăng, cũng không có sao, cả Tiểu Đào Sơn đều bị bóng tối bao phủ.
May mắn thay, trong hang hồ ly vẫn còn ánh đèn. Một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa hang, ánh sáng từ bên trong chiếu ra, kéo dài cái bóng của hắn.
Mạnh Hồi Thanh như một đám mây đỏ rực, bay xuống trước mặt Huyền Diệu.
"Bé cá, em đang đợi ta sao?"
Dưới ánh đèn vàng vọt, đôi môi vốn hồng hào của Mạnh Hồi Thanh trông có vẻ hơi tái nhợt.
Huyền Diệu nắm chặt bàn tay đang để sau lưng, nói: "Không, ta vừa ra ngoài..."
Ra ngoài làm gì? Huyền Diệu chưa nghĩ ra, dù sao cũng không phải cố ý đợi Mạnh Hồi Thanh.
"Ừm... ra ngoài, ngắm trăng." Huyền Diệu hiếm khi nói lắp.
"Ồ?" Mạnh Hồi Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt không một chút ánh sao, bật cười khúc khích, "Ha ha ha ha... không tệ không tệ, trông rất đẹp."
"Ha ha ha..."
Mạnh Hồi Thanh cười ngả ngớn, suýt đứng không vững, phải đưa tay vịn vai Huyền Diệu.
Huyền Diệu bị y cười đến mặt đen lại, trừng mắt nhìn bầu trời trống rỗng. Nhưng đúng là chính mình đã nói ba chữ "ngắm trăng", thật là mất mặt.
"Cười đủ chưa!" Huyền Diệu giơ tay định gạt bàn tay đang quấy rối của Mạnh Hồi Thanh ra, nhưng vừa chạm vào đã phát hiện bàn tay đó lạnh thấu xương.
Huyền Diệu lúc này mới nhận ra, toàn thân Mạnh Hồi Thanh đều tỏa ra hơi lạnh của nước, còn có một chút mùi tanh của máu.
"Ngươi sao vậy?" Huyền Diệu hỏi gấp.
Mạnh Hồi Thanh không còn đứng vững nữa, chân y mềm nhũn, cả người ngã về phía trước: "Bé cá, ta đứng không nổi nữa rồi."
Huyền Diệu vội vàng đỡ lấy y, mới phát hiện toàn thân Mạnh Hồi Thanh đều ướt sũng, sắc mặt cũng rất tệ.
Mùi tanh của máu là từ người y truyền ra.
"Ngươi bị thương rồi?!"
Hắn bế ngang Mạnh Hồi Thanh lên, nhanh chóng quay vào trong hang, định đặt y lên giường.
"Đừng, đệm sẽ bị dơ mất..." Mạnh Hồi Thanh nửa nhắm nửa mở mắt, yếu ớt dựa vào người Huyền Diệu, vẫn còn lo lắng cho tấm đệm yêu quý của mình.
"Ngươi..." Huyền Diệu không biết nói gì, bản thân đã bị thương rồi mà vẫn còn nghĩ đến tấm đệm trên giường.
Nhưng hắn biết Mạnh Hồi Thanh thực sự rất thích mấy lớp đệm mềm này, đành thở dài, kiên nhẫn an ủi: "Không sao, để ta lau sạch cho."
Nghe Huyền Diệu nói vậy, Mạnh Hồi Thanh mới yên tâm buông tay khỏi cổ áo hắn, cả người mềm nhũn trượt xuống giường.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Huyền Diệu cẩn thận kiểm tra Mạnh Hồi Thanh từ đầu đến chân, quả nhiên phát hiện một vết thương vẫn còn rỉ máu ở vị trí xương bả vai.
Huyền Diệu cẩn thận vén một phần y phục ở chỗ vết thương, cố gắng không làm đau y.
"Shh... đau quá..."
Mạnh Hồi Thanh mặc một thân y phục đỏ, trời lại tối, Huyền Diệu thực sự không phát hiện ngay lập tức. May mắn thay, vết thương không nghiêm trọng, chỉ là mất máu quá nhiều, nhưng... sao lại có ma khí?!
Huyền Diệu kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng, vận chuyển linh lực để chữa thương cho Mạnh Hồi Thanh trước.
"Giờ mới biết đau à, vừa nãy ai cười ta ở cửa."
Mạnh Hồi Thanh nằm sấp trên giường, rên rỉ nói: "Ai bảo em nói, em ngắm trăng... ha ha... khụ khụ..."
Cười làm vết thương đau nhói, Mạnh Hồi Thanh rít lên một tiếng đau đớn, lại ho không ngừng.
"Còn cười!" Huyền Diệu nói, "Ngốc chết mất."
Ánh sáng xanh lam lấp lánh, theo linh lực của Huyền Diệu truyền vào chữa lành, vết thương ban đầu còn rát bỏng dần dần dễ chịu hơn nhiều, bàn tay Mạnh Hồi Thanh đang nắm chặt gối cũng cuối cùng thả lỏng ra.
Những ngày qua, vết thương của Huyền Diệu đã khỏi gần hết, tu vi cũng hồi phục nhiều, chữa trị vết thương nhỏ trên người Mạnh Hồi Thanh có thể nói là không tốn sức chút nào.
Rất nhanh, không chỉ máu ngừng chảy, mà da thịt bị lật cũng liền lại, chỉ để lại một dấu ấn hồng nhạt trên tấm lưng trắng nõn.
Mạnh Hồi Thanh hết đau, lại bắt đầu không yên phận.
Y nằm sấp trên giường, quay đầu nhìn Huyền Diệu, đưa tay kéo vạt áo hắn: "Bé cá, cười một cái đi, bây giờ trông em hung dữ quá."
Huyền Diệu lạnh lùng liếc y một cái: "Nói đi, sao lại bị thương?"
Mạnh Hồi Thanh thở dài, nói: "Ta gặp Khiếu Nguyệt rồi."
Mạnh Hồi Thanh đuổi theo Khiếu Nguyệt và đồng bọn đến bờ sông, phát hiện đã mất dấu nên nhất thời lo lắng, quên che giấu khí tức.
Khi y phát hiện có điều bất thường, nhìn xuống mặt sông, đột nhiên từ đáy nước xuất hiện một xoáy nước quái dị, bất ngờ cuốn cả người y vào trong nước.
Mạnh Hồi Thanh không giỏi bơi lội, sau khi rơi xuống nước cả người bị một lực mạnh mẽ cuốn lấy, liên tục kéo y xuống đáy nước.
Huyền Diệu: "Rồi sao nữa?"
Mạnh Hồi Thanh đột nhiên tức giận đập mạnh xuống gối, ngồi dậy: "Ta đã có ba cái đuôi rồi, làm sao dễ dàng bị những kẻ xấu xa đó bắt nạt được."
"Nếu không phải ở dưới nước thực sự ảnh hưởng đến phát huy của ta, làm sao ta có thể bị thương chứ."
Theo lời Mạnh Hồi Thanh, y nhanh chóng phản ứng lại, giằng co với lực lượng quái dị đó trong nước, rất nhanh đã thoát khỏi sự trói buộc, khi y trở lại bờ lại bị vài người từ đầu đến chân quấn trong áo choàng đen vây quanh.
Là những người đi cùng Khiếu Nguyệt lúc trước.
"Vết thương của ngươi là do bọn họ gây ra?" Ánh mắt Huyền Diệu liếc qua liếc lại trên vết đỏ ở lưng vai Mạnh Hồi Thanh vài lần, sau đó đôi mắt hắn tối sầm lại, đưa tay kéo áo y lên.
Mạnh Hồi Thanh gật đầu, rồi lại ngẩng cằm lên, nói: "Bọn họ đông người, nếu một đối một, ta sẽ không bị thương đâu."
Lúc này, trọng tâm của tên hồ ly ngốc này lại là thể diện của mình.
Huyền Diệu không đếm xỉa đến y, tiếp tục hỏi: "Làm sao thoát được?"
"Ừm..." Mạnh Hồi Thanh rất muốn phản bác chữ "thoát" này, nhưng nhìn sắc mặt hung dữ của Huyền Diệu, y vô thức nói, "Là Khiếu Nguyệt đột nhiên xuất hiện ra tay ngăn cản bọn họ, ta nhân cơ hội..."
"Trên người ngươi có ma khí, kẻ đả thương ngươi là Ma tộc!" Huyền Diệu có vẻ tức giận, "Rõ ràng ngươi đã biết tên Khiếu Nguyệt đó có liên quan đến Ma tộc, khi phát hiện tung tích của bọn họ, tại sao lại một mình đuổi theo?"
"Tại sao không quay về tìm ta trước?"
"Ngươi bất quá chỉ có ba cái đuôi, tu vi ba bốn trăm năm, làm sao dám mạo hiểm như vậy, đối đầu với Ma tộc?"
Nhặt được Huyền Diệu đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mạnh Hồi Thanh nghe hắn nói một lần nhiều như vậy.
Mạnh Hồi Thanh bị những lời trách móc dồn dập này đánh cho choáng váng, trong lòng cũng đau nhói. Y há miệng, có chút bối rối nhìn Huyền Diệu.
"Bé cá, em..."
Mạnh Hồi Thanh có chút buồn bã, Huyền Diệu trông có vẻ thật sự rất giận dữ, lồng ngực phập phồng, môi mím chặt.
Y cũng biết Huyền Diệu nói đúng, là mình đã hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng đệ tử nhà ai lại hung dữ như vậy, nói chuyện với sư tôn như thế chứ... Mạnh Hồi Thanh có chút uất ức, y cũng đâu cố ý, y vốn cũng định theo dõi cẩn thận mà...
"Bé cá, đừng giận nữa mà."
Mắt Mạnh Hồi Thanh đỏ lên, y lấy ra từ trong lòng một chiếc bát ngọc.
Huyền Diệu nhận ra chiếc bát ngọc này, là một trong số ít bảo vật của Mạnh Hồi Thanh, thực ra cũng không quý giá lắm, chỉ là một túi càn khôn nhỏ, có thể chứa đồ vật.
Trước đây, Mạnh Hồi Thanh đã dùng nó để mang linh tuyền về chữa thương cho Huyền Diệu.
Mạnh Hồi Thanh chạm nhẹ vào bát ngọc, một tia sáng trắng lóe lên, một gói đồ được bọc cẩn thận xuất hiện trước mặt Huyền Diệu.
"Bé cá, quà tặng em."
"Ta đã cất vào bát ngọc trước khi rơi xuống nước, không bị ướt chút nào."
"Đừng giận nữa, được không?"
Đó là một bộ nam trang cực kỳ đẹp, nền màu đen huyền, thêu hoa văn mây uốn lượn bằng chỉ vàng bạc, trên thắt lưng còn đính trang sức bằng bạch ngọc.
Lộng lẫy, nhưng không phô trương. Thực sự rất phù hợp với vóc dáng và khí chất của Huyền Diệu.
Huyền Diệu có chút ngẩn ngơ nhìn bộ y phục này, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Lúc sinh tử quan đầu, ngươi vẫn còn nghĩ đến điều này."
Nghĩ đến, quà cho ta.
Lần trước đến Cẩm Mặc trấn bắt con Góa Phụ Đen quá vội vàng, không kịp thưởng thức phong cảnh.
Lần này, y muốn mua quà cho Huyền Diệu, tốt nhất là mua xong và về trước khi Huyền Diệu tỉnh giấc, nên cũng không rảnh đi dạo.
Vì thế, Mạnh Hồi Thanh vận chuyển linh lực toàn thân bay thật nhanh, chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ đã đến được thị trấn nhỏ gần núi Tiểu Đào nhất. (1 tiếng)
Thanh Thạch trấn rất nhỏ, không phồn hoa như Cẩm Mặc trấn, chỉ có một con phố chính, các cửa hàng dọc đường cũng không nhiều.
Tuy nhiên, có một tiệm may sẵn tên "Vân Tưởng Y Thường" khá ổn, Mạnh Hồi Thanh đã đi ngang qua vài lần trước đây, mơ hồ nhớ rằng trong tiệm trưng bày những bộ quần áo màu sắc rất rực rỡ.
Mạnh Hồi Thanh thu cái đuôi lại, xoa xoa tai, đảm bảo không có sơ hở rồi mới trực tiếp đi đến "Vân Tưởng Y Thường".
Nào ngờ, chưa đi tới nơi, Mạnh Hồi Thanh đã bị một mùi thơm quyến rũ làm cho không thể bước tiếp, vô thức quay sang hướng khác.
"Đến đây nào, gà nướng chính hiệu đây! Giòn bên ngoài mềm bên trong, béo ngậy nhiều nước..."
"Thơm quá!"
"Ngửi thấy ngon thật, không biết ăn thế nào nhỉ..."
Khá nhiều người vây quanh một gian hàng nhỏ, người bán đẩy một chiếc xe hai bánh, trên xe đặt một lò đất tự chế, mùi thơm của gà nướng không ngừng tỏa ra từ lò đất, cứ thế chui thẳng vào mũi Mạnh Hồi Thanh.
Mạnh Hồi Thanh cảm thấy tất cả các con sâu thèm ăn trong bụng đều bị khêu gợi, y liếm liếm môi, cố gắng nuốt nước bọt xuống.
Y chen lên phía trước, hỏi: "Gà này, bán thế nào?"
"Ôi chà!"
Người bán hàng thấy gương mặt xinh đẹp của Mạnh Hồi Thanh, mắt sáng lên, niềm nở nói: "Công tử, rất rẻ, chỉ có 50 văn một con thôi." (1 văn bằng 5 tệ, 1 tệ bằng 3500 vnđ, 50 băn bằng ~ 870k)
"50 văn!" Mạnh Hồi Thanh giật mình, rồi có vẻ khó xử bóp bóp túi tiền.
Trong túi tiền của y thực ra có vài trăm văn, nhưng đây là tiền để mua quần áo mới cho đồ đệ ngoan ngoãn. Mấy năm nay, lụa, gấm ở nhân gian đều rất đắt, làm thành quần áo may sẵn thì càng đắt hơn, y vẫn chưa chắc số tiền trong túi có đủ không.
Nếu bây giờ bỏ ra 50 văn mua gà nướng, lát nữa không đủ tiền mua quần áo thì sao?
"Công tử, lấy mấy con?" Người bán hàng ân cần hỏi.
Mạnh Hồi Thanh thực sự rất muốn nói với hắn ta: "Cho tôi năm con!"
Nhưng không được... Mạnh Hồi Thanh cắn môi, nắm chặt túi tiền, rồi hít sâu một hơi mùi thơm của gà nướng, cố gắng kiềm chế tất cả những con sâu thèm ăn trong bụng, nói: "Thôi, ta không lấy nữa."
"Ôi, công tử, mua một con nếm thử đi..."
Mùi thơm của gà nướng như móc câu vậy, Mạnh Hồi Thanh phải bịt tai nín thở mới chạy được khỏi quầy hàng nhỏ.
Trời biết y đã bao lâu không ăn gà rồi, ngày nào cũng chỉ ăn các loại trái cây rau củ bánh trái, Mạnh Hồi Thanh một hồ yêu, sắp ăn thành thỏ mất rồi.
"Haiz..." Mạnh Hồi Thanh đảm bảo không còn ngửi thấy mùi gà nướng nữa mới chậm lại bước chân, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại ba lần rồi bước vào "Vân Tưởng Y Thường".
Không khác nhiều so với ký ức của y, tiệm may sẵn này phần lớn quần áo đều có màu sắc rực rỡ, còn có không ít bộ làm bằng lụa là gấm vóc.
Nhưng Mạnh Hồi Thanh đi loanh quanh trong tiệm nửa ngày, cũng không chọn được bộ nào đặc biệt ưng ý, luôn cảm thấy đều thiếu một cái gì đó, có vẻ không xứng với đồ đệ ngoan ngoãn của mình.
Ông chủ tiệm thấy Mạnh Hồi Thanh đi loanh quanh khá lâu, liền chủ động đến hỏi: "Công tử, ngài muốn chọn kiểu dáng nào? Nam trang hay nữ trang?"
"Nam trang." Mạnh Hồi Thanh chớp chớp mắt, đầy hy vọng nói với ông chủ, "Phải đặc biệt đẹp, đặc biệt oai phong, đặc biệt khí chất!"
"Hả?" Bộ râu hoa râm của ông chủ cũng nhếch lên hai cái, bị Mạnh Hồi Thanh với một loạt "đặc biệt" làm cho choáng váng.
Mạnh Hồi Thanh: "Tóm lại, phải là cái tốt nhất!"
"Ồ..." Ông chủ hiểu ra, "Công tử đợi một chút, trong kho có một bộ, ngài chắc chắn sẽ hài lòng."
Cuối cùng, Mạnh Hồi Thanh tiêu hết tất cả tiền trong túi, còn cầm cả cây trâm vàng trên đầu đi cầm đổi lấy tám lượng bạc, mới mua được bộ quần áo tốt nhất trong "Vân Tưởng Y Thường".
"Bé cá, em sắp được thay đổi hoàn toàn rồi." Mạnh Hồi Thanh cười híp mắt vỗ vỗ bộ quần áo trong tay, vô cùng hạnh phúc.
"Ơ?"
Mạnh Hồi Thanh đang chuẩn bị quay về Tiểu Đào Sơn, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua ở góc đường.
"Khiếu Nguyệt?!"
Tim Mạnh Hồi Thanh nhảy thót lên, vừa định gọi lớn, nhưng phát hiện phía sau gã còn có vài người lạ mặt che kín từ đầu đến chân. Hơn nữa, họ đều tỏa ra một luồng khí rất khó chịu.
Gặp Khiếu Nguyệt ở đây không phải chuyện tốt. Mạnh Hồi Thanh suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không kinh động con mồi, cẩn thận che giấu khí tức lén theo sau, chỉ là y không dám theo quá gần.
Đáng tiếc, sau bảy tám lần rẽ ngoặt, y theo đến bãi cát bên sông ngoài Thanh Thạch trấn, Khiếu Nguyệt và những người kia đột nhiên biến mất.
Bãi cát rất hoang vu, xung quanh không một bóng người, chỉ có vài cây lau sậy mọc thưa thớt, mặt sông nước chảy êm đềm, nếu nhìn kỹ, dường như còn có một hai dòng chảy ngầm.
"Hỏng rồi, mất dấu mất rồi."
Mạnh Hồi Thanh lo lắng, quên mất chuyện che giấu khí tức, vội vàng bước đến bờ sông. Những bụi lau sậy thưa thớt có thể nhìn xuyên qua một cái là thấy hết, vì vậy Mạnh Hồi Thanh nhìn xuống mặt nước...
... Trên mặt nước, phản chiếu bóng của Mạnh Hồi Thanh.
Dòng chảy ngầm cuộn trào, phía trên bóng y, đột nhiên xuất hiện một xoáy nước khổng lồ...
Trời tối rồi.
Đêm nay không có trăng, cũng không có sao, cả Tiểu Đào Sơn đều bị bóng tối bao phủ.
May mắn thay, trong hang hồ ly vẫn còn ánh đèn. Một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa hang, ánh sáng từ bên trong chiếu ra, kéo dài cái bóng của hắn.
Mạnh Hồi Thanh như một đám mây đỏ rực, bay xuống trước mặt Huyền Diệu.
"Bé cá, em đang đợi ta sao?"
Dưới ánh đèn vàng vọt, đôi môi vốn hồng hào của Mạnh Hồi Thanh trông có vẻ hơi tái nhợt.
Huyền Diệu nắm chặt bàn tay đang để sau lưng, nói: "Không, ta vừa ra ngoài..."
Ra ngoài làm gì? Huyền Diệu chưa nghĩ ra, dù sao cũng không phải cố ý đợi Mạnh Hồi Thanh.
"Ừm... ra ngoài, ngắm trăng." Huyền Diệu hiếm khi nói lắp.
"Ồ?" Mạnh Hồi Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt không một chút ánh sao, bật cười khúc khích, "Ha ha ha ha... không tệ không tệ, trông rất đẹp."
"Ha ha ha..."
Mạnh Hồi Thanh cười ngả ngớn, suýt đứng không vững, phải đưa tay vịn vai Huyền Diệu.
Huyền Diệu bị y cười đến mặt đen lại, trừng mắt nhìn bầu trời trống rỗng. Nhưng đúng là chính mình đã nói ba chữ "ngắm trăng", thật là mất mặt.
"Cười đủ chưa!" Huyền Diệu giơ tay định gạt bàn tay đang quấy rối của Mạnh Hồi Thanh ra, nhưng vừa chạm vào đã phát hiện bàn tay đó lạnh thấu xương.
Huyền Diệu lúc này mới nhận ra, toàn thân Mạnh Hồi Thanh đều tỏa ra hơi lạnh của nước, còn có một chút mùi tanh của máu.
"Ngươi sao vậy?" Huyền Diệu hỏi gấp.
Mạnh Hồi Thanh không còn đứng vững nữa, chân y mềm nhũn, cả người ngã về phía trước: "Bé cá, ta đứng không nổi nữa rồi."
Huyền Diệu vội vàng đỡ lấy y, mới phát hiện toàn thân Mạnh Hồi Thanh đều ướt sũng, sắc mặt cũng rất tệ.
Mùi tanh của máu là từ người y truyền ra.
"Ngươi bị thương rồi?!"
Hắn bế ngang Mạnh Hồi Thanh lên, nhanh chóng quay vào trong hang, định đặt y lên giường.
"Đừng, đệm sẽ bị dơ mất..." Mạnh Hồi Thanh nửa nhắm nửa mở mắt, yếu ớt dựa vào người Huyền Diệu, vẫn còn lo lắng cho tấm đệm yêu quý của mình.
"Ngươi..." Huyền Diệu không biết nói gì, bản thân đã bị thương rồi mà vẫn còn nghĩ đến tấm đệm trên giường.
Nhưng hắn biết Mạnh Hồi Thanh thực sự rất thích mấy lớp đệm mềm này, đành thở dài, kiên nhẫn an ủi: "Không sao, để ta lau sạch cho."
Nghe Huyền Diệu nói vậy, Mạnh Hồi Thanh mới yên tâm buông tay khỏi cổ áo hắn, cả người mềm nhũn trượt xuống giường.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Huyền Diệu cẩn thận kiểm tra Mạnh Hồi Thanh từ đầu đến chân, quả nhiên phát hiện một vết thương vẫn còn rỉ máu ở vị trí xương bả vai.
Huyền Diệu cẩn thận vén một phần y phục ở chỗ vết thương, cố gắng không làm đau y.
"Shh... đau quá..."
Mạnh Hồi Thanh mặc một thân y phục đỏ, trời lại tối, Huyền Diệu thực sự không phát hiện ngay lập tức. May mắn thay, vết thương không nghiêm trọng, chỉ là mất máu quá nhiều, nhưng... sao lại có ma khí?!
Huyền Diệu kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng, vận chuyển linh lực để chữa thương cho Mạnh Hồi Thanh trước.
"Giờ mới biết đau à, vừa nãy ai cười ta ở cửa."
Mạnh Hồi Thanh nằm sấp trên giường, rên rỉ nói: "Ai bảo em nói, em ngắm trăng... ha ha... khụ khụ..."
Cười làm vết thương đau nhói, Mạnh Hồi Thanh rít lên một tiếng đau đớn, lại ho không ngừng.
"Còn cười!" Huyền Diệu nói, "Ngốc chết mất."
Ánh sáng xanh lam lấp lánh, theo linh lực của Huyền Diệu truyền vào chữa lành, vết thương ban đầu còn rát bỏng dần dần dễ chịu hơn nhiều, bàn tay Mạnh Hồi Thanh đang nắm chặt gối cũng cuối cùng thả lỏng ra.
Những ngày qua, vết thương của Huyền Diệu đã khỏi gần hết, tu vi cũng hồi phục nhiều, chữa trị vết thương nhỏ trên người Mạnh Hồi Thanh có thể nói là không tốn sức chút nào.
Rất nhanh, không chỉ máu ngừng chảy, mà da thịt bị lật cũng liền lại, chỉ để lại một dấu ấn hồng nhạt trên tấm lưng trắng nõn.
Mạnh Hồi Thanh hết đau, lại bắt đầu không yên phận.
Y nằm sấp trên giường, quay đầu nhìn Huyền Diệu, đưa tay kéo vạt áo hắn: "Bé cá, cười một cái đi, bây giờ trông em hung dữ quá."
Huyền Diệu lạnh lùng liếc y một cái: "Nói đi, sao lại bị thương?"
Mạnh Hồi Thanh thở dài, nói: "Ta gặp Khiếu Nguyệt rồi."
Mạnh Hồi Thanh đuổi theo Khiếu Nguyệt và đồng bọn đến bờ sông, phát hiện đã mất dấu nên nhất thời lo lắng, quên che giấu khí tức.
Khi y phát hiện có điều bất thường, nhìn xuống mặt sông, đột nhiên từ đáy nước xuất hiện một xoáy nước quái dị, bất ngờ cuốn cả người y vào trong nước.
Mạnh Hồi Thanh không giỏi bơi lội, sau khi rơi xuống nước cả người bị một lực mạnh mẽ cuốn lấy, liên tục kéo y xuống đáy nước.
Huyền Diệu: "Rồi sao nữa?"
Mạnh Hồi Thanh đột nhiên tức giận đập mạnh xuống gối, ngồi dậy: "Ta đã có ba cái đuôi rồi, làm sao dễ dàng bị những kẻ xấu xa đó bắt nạt được."
"Nếu không phải ở dưới nước thực sự ảnh hưởng đến phát huy của ta, làm sao ta có thể bị thương chứ."
Theo lời Mạnh Hồi Thanh, y nhanh chóng phản ứng lại, giằng co với lực lượng quái dị đó trong nước, rất nhanh đã thoát khỏi sự trói buộc, khi y trở lại bờ lại bị vài người từ đầu đến chân quấn trong áo choàng đen vây quanh.
Là những người đi cùng Khiếu Nguyệt lúc trước.
"Vết thương của ngươi là do bọn họ gây ra?" Ánh mắt Huyền Diệu liếc qua liếc lại trên vết đỏ ở lưng vai Mạnh Hồi Thanh vài lần, sau đó đôi mắt hắn tối sầm lại, đưa tay kéo áo y lên.
Mạnh Hồi Thanh gật đầu, rồi lại ngẩng cằm lên, nói: "Bọn họ đông người, nếu một đối một, ta sẽ không bị thương đâu."
Lúc này, trọng tâm của tên hồ ly ngốc này lại là thể diện của mình.
Huyền Diệu không đếm xỉa đến y, tiếp tục hỏi: "Làm sao thoát được?"
"Ừm..." Mạnh Hồi Thanh rất muốn phản bác chữ "thoát" này, nhưng nhìn sắc mặt hung dữ của Huyền Diệu, y vô thức nói, "Là Khiếu Nguyệt đột nhiên xuất hiện ra tay ngăn cản bọn họ, ta nhân cơ hội..."
"Trên người ngươi có ma khí, kẻ đả thương ngươi là Ma tộc!" Huyền Diệu có vẻ tức giận, "Rõ ràng ngươi đã biết tên Khiếu Nguyệt đó có liên quan đến Ma tộc, khi phát hiện tung tích của bọn họ, tại sao lại một mình đuổi theo?"
"Tại sao không quay về tìm ta trước?"
"Ngươi bất quá chỉ có ba cái đuôi, tu vi ba bốn trăm năm, làm sao dám mạo hiểm như vậy, đối đầu với Ma tộc?"
Nhặt được Huyền Diệu đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mạnh Hồi Thanh nghe hắn nói một lần nhiều như vậy.
Mạnh Hồi Thanh bị những lời trách móc dồn dập này đánh cho choáng váng, trong lòng cũng đau nhói. Y há miệng, có chút bối rối nhìn Huyền Diệu.
"Bé cá, em..."
Mạnh Hồi Thanh có chút buồn bã, Huyền Diệu trông có vẻ thật sự rất giận dữ, lồng ngực phập phồng, môi mím chặt.
Y cũng biết Huyền Diệu nói đúng, là mình đã hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng đệ tử nhà ai lại hung dữ như vậy, nói chuyện với sư tôn như thế chứ... Mạnh Hồi Thanh có chút uất ức, y cũng đâu cố ý, y vốn cũng định theo dõi cẩn thận mà...
"Bé cá, đừng giận nữa mà."
Mắt Mạnh Hồi Thanh đỏ lên, y lấy ra từ trong lòng một chiếc bát ngọc.
Huyền Diệu nhận ra chiếc bát ngọc này, là một trong số ít bảo vật của Mạnh Hồi Thanh, thực ra cũng không quý giá lắm, chỉ là một túi càn khôn nhỏ, có thể chứa đồ vật.
Trước đây, Mạnh Hồi Thanh đã dùng nó để mang linh tuyền về chữa thương cho Huyền Diệu.
Mạnh Hồi Thanh chạm nhẹ vào bát ngọc, một tia sáng trắng lóe lên, một gói đồ được bọc cẩn thận xuất hiện trước mặt Huyền Diệu.
"Bé cá, quà tặng em."
"Ta đã cất vào bát ngọc trước khi rơi xuống nước, không bị ướt chút nào."
"Đừng giận nữa, được không?"
Đó là một bộ nam trang cực kỳ đẹp, nền màu đen huyền, thêu hoa văn mây uốn lượn bằng chỉ vàng bạc, trên thắt lưng còn đính trang sức bằng bạch ngọc.
Lộng lẫy, nhưng không phô trương. Thực sự rất phù hợp với vóc dáng và khí chất của Huyền Diệu.
Huyền Diệu có chút ngẩn ngơ nhìn bộ y phục này, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Lúc sinh tử quan đầu, ngươi vẫn còn nghĩ đến điều này."
Nghĩ đến, quà cho ta.