Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 19: Chương 19
Vệ Cảnh Trầm nhìn chằm chằm vào vệt đỏ ấy, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm, giọng nói trong trẻo như đá quý va chạm nhau: "Không sao, nếu không có sự chăm sóc của phu nhân, ta cũng không khỏe lại nhanh như vậy.
"
Không ngờ Tiết Dư lại dễ xấu hổ như vậy, lần này không chỉ lỗ tai đỏ lên, ngay cả cần cổ trắng như tuyết cũng nhuộm một tầng đỏ ửng.
Rõ ràng nàng cũng không làm ra động tác gì khác người, nhưng không hiểu sao lại lộ ra một chút ý tứ câu dẫn người khác.
Dù là ở trong kinh thành cũng rất ít nhìn thấy mỹ nhân như vậy, cũng không biết lang trung thôn dã này đời trước là tích góp từng tí một bao nhiêu công đức mới cưới được quốc sắc thiên hương như thế?
Nghĩ đến điều này, Vệ Cảnh Trầm bỗng nhiên ý thức được mình lại nổi lên ghen tị với một lang trung nho nhỏ, rất nhanh hắn đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Hắn chỉ bị vẻ đẹp mềm mại tinh tế trước mắt làm mê hoặc tạm thời thôi, hắn là Thái tử cao quý, sao có thể ghen tỵ với kẻ hèn mọn như vậy được?
Tiết Dư rũ mí mắt, có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Ta không làm gì cả, là phu quân tâm địa lương thiện đã cứu ngài! "
Nghe vậy, Vệ Cảnh Trầm thấy trên gương mặt Tiết Dư tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với Giang Hứa Trạch, trong lòng khẽ cười nhạt.
Nếu hắn không có lợi ích gì, hắn dám khẳng định, Giang Hứa Trạch tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tính mạng để cứu hắn.
Nhưng đã cứu rồi, hắn cũng sẽ đáp lại Giang Hứa Trạch điều mà người đó muốn.
Tiết Dư thấy Vệ Cảnh Trầm chậm chạp không nói lời nào, lại ý thức được chuyện nàng đã ở cùng ngoại nam quá lâu, đang chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên nghe được giọng nói nam nhân vang lên.
"Nàng có biết vì sao ả ta dám hết lần này đến lần khác đến đây ức hiếp nàng không?"
Ngữ khí của hắn mang theo sự uy nghiêm, áp lực từ kẻ bề trên khiến nàng không thể không đáp lại câu hỏi của hắn.
Lông mi đen nhánh của Tiết Dư run lên, hàm răng trắng noãn khẽ cắn cánh môi: "Chỉ vì ta là người mù! "
"Không sai.
" Vệ Cảnh Trầm từ chối cho ý kiến, đáy mắt hiện lên chút biến hóa kỳ lạ: "Xin hỏi một câu, Giang Lang Trung có biết việc này hay không?"
Kỳ thật hắn không cần hỏi, hắn cũng rõ ràng Hiểu Giang Hứa Trạch nhất định biết, chẳng qua là hắn muốn cho Tiết Dư biết phu quân của nàng cũng không tốt như nàng tưởng tượng.
Tiết Dư có chút khó hiểu, không biết nam nhân này vì sao lại đột nhiên nhắc tới phu quân, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu.
Tầm mắt cũng không tự chủ được rơi vào trên người Vệ Cảnh Trầm.
Ánh nắng chiếu rọi, trong đôi mắt của nàng, gương mặt của nam nhân tuy mơ hồ, nhưng vẫn có thể phân biệt được vài nét góc cạnh sắc sảo, mang theo sự cao quý và lạnh lùng.
Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Cảnh Trầm, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của hắn rất ôn hòa, dường như dang sợ nàng buồn.
"Giang lang trung tuy biết việc này, nhưng có lẽ là vì hắn ta quên mất, mới không đến Giang gia để cảnh cáo.
Nếu không, người phụ nữ đó làm sao dám đến đây?"