Mỹ Nhân Hệ Phật - Trang 2
Chương 60: “chào Buổi Sáng” 2
Lâu Tiêu đọc xong, tuy là không đến mức vì chuyện này mà mở cửa cho Luyện Vọng Thư vào, nhưng lại vì fans Yazi và Momo mà nhớ đến tình cảnh lúc Luyện Vọng Thư vừa mới gia nhập chiến đội.
Ngay trước khi tốt nghiệp, Lâu Tiêu đã tính toán bảo Luyện Vọng Thư giữ bí mật chuyện anh có liên quan đến chủ câu lạc bộ.
Thế nên, cả câu lạc bộ, ngoài giám đốc và huấn luyện viên, chỉ có Yazi và Momo biết chuyện này.
Sau đó, Luyện Vọng Thư bằng thực lực giành được vị trí gia nhập chiến đội thi đấu.
Bất mãn vì phải trở thành người thay thế, tuyển thủ được bổ sung vào vị trí sát thủ trước kia không biết từ đâu nghe được thông tin Luyện Vọng Thư là em trai của chủ câu lạc bộ, lên mạng công khai phơi bày “tấm màn đen” trong lần đổi đội hình thi đấu này.
Nhưng tuyển thủ đó không biết, Luyện Vọng Thư không chỉ là em trai của chủ câu lạc bộ, mà còn là lý do thành lập của câu lạc bộ nên đã uy hiếp chiến đội bằng cách lôi kéo một số tuyển thủ khác không gia hạn hợp đồng sau khi hợp đồng hết hạn.
e boo ktruy en.
N et
Tuyển thủ đó mượn sức những đồng đội khác ngoài Yazi và Momo, một là vì hai người từng có quá khứ suýt chút nữa phải giải nghệ, sau khi bắt đầu lại lại không tạo được thành tích, khiến người ta có cảm giác bình thường, không quan trọng; hai là Lâu Tiêu đã bảo Luyện Vọng Thư tìm giám đốc, để Momo và Yazi – hai người đã biết được bí mật của Luyện Vọng Thư từ lâu làm trung gian, đi đàm phán với các tuyển thủ khác.
Hành động này đã khiến Yazi và Momo lập tức bị chia vào phe của Luyện Vọng Thư.
Lâu Tiêu dựa vào thực lực của bản thân, giữ lại Momo và Yazi cho Luyện Vọng Thư.
e boo ktruy en.
N et
Sau đó, tuyển thủ chơi sát thủ ấy cùng với cứu thương và Lĩnh Chủ cũ sang câu lạc bộ khác.
Lúc này, đội hình xuất phát của LLL chỉ còn lại ba người, Địa Tằng và cứu thương mới đều là tân thủ mới của năm đó.
Đội hình nhìn thế nào cũng thấy quá yếu để chịu đòn tấn công.
Nhưng chỉ sau một năm thành lập, bọn họ đã đoạt được giải quán quân thế giới, đánh thẳng vào mặt những người đã phản bội, khiến dư luận hoàn toàn đổi hướng.
Trong thời gian này, khi Lâu Tiêu gọi điện thoại bảo Luyện Vọng Thư tìm giám đốc, Luyện Vọng Thư đã đoán được mục đích của cô.
Nói Lâu Tiêu không hoảng hốt là nói dối, vì đó là lần đầu tiên cô để lộ một khía cạnh đầy toan tính của mình trước mặt Luyện Vọng Thư.
Lâu Tiêu cầm điện thoại im lặng, một lúc lâu sau, điện thoại truyền đến giọng Luyện Vọng Thư: “Để em phải lo lắng rồi.”
Lâu Tiêu sửng sốt, lúc ấy mới nhận ra rằng, so với vẻ đầy toan tính của mình, Luyện Vọng Thư còn xót xa hơn khi Lâu Tiêu cách thật xa mà vẫn phải nhọc lòng thay anh vì hoàn cảnh khốn cùng của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâu Tiêu thậm chí còn nghĩ, sau này dù mình có trở nên như thế nào, Luyện Vọng Thư sẽ vẫn thích cô, chấp nhận cô.
Hồi tưởng đến đây, Lâu Tiêu nhìn chằm chằm vào trần nhà “chậc” một tiếng, sau đó chậm chạp xuống giường, bò dậy đi ra cửa, lén lút mở ra.
Ngoài cửa, Luyện Vọng Thư không ở trên sô pha mà ngồi bên cạnh cửa, một tay cầm ly nước, một tay cầm điện thoại không biết là đang xem gì.
Thấy Lâu Tiêu mở cửa ra, Luyện Vọng Thư vội vàng đứng lên, chống tay vào cửa phòng.
Hóa ra là vẫn chưa bỏ cuộc.
Lâu Tiêu bỏ tay khỏi then cửa, hỏi: “Anh ngồi đây làm gì?”
Luyện Vọng Thư: “Đợi em cho anh vào.”
Lâu Tiêu mạnh miệng: “Ai bảo là cho anh vào đâu, em khát nước, ra uống nước thôi.”
Luyện Vọng Thư đưa cốc nước trong tay cho cô, vô cùng vui sướng đi theo sau Lâu Tiêu vào phòng.
Hai người quay lại giường, Lâu Tiêu hỏi anh: “Khoảng bao giờ thì anh về căn cứ?”
Luyện Vọng Thư ôm cô: “Không nỡ để anh đi à?”
Lâu Tiêu: “Không hề nhé, em phải dọn đến đây ở còn gì, em muốn trồng ít cây trên ban công, anh phải giúp em.”
Luyện Vọng Thư cười đáp: “Được rồi, em muốn trồng cây gì?”
Lâu Tiêu bấm bấm ngón tay: “Cà chua, ớt ngọt, việt quất, bạc hà.”
Luyện Vọng Thư: “… Nhiều ít gì thì em cũng phải trồng một ít cây cảnh chứ.”
Lâu Tiêu: “Thế thì trồng thêm tú cầu, lúc nghỉ hè em thấy tú cầu ở nhà ông nội nở đẹp lắm.”
Hai người bàn bạc xem nên xử lý miếng đất ở ban công thế nào, xem xét không biết có nên nuôi thêm một chú chó hay không.
Lâu Tiêu vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, sau khi uống nước được thả lỏng lại, lúc trò chuyện cô ngủ gật mất.
Luyện Vọng Thư ngắm Lâu Tiêu ngủ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”
Lâu Tiêu say giấc cả đêm, sáng hôm sau thức dậy, thấy Luyện Vọng Thư đang đeo tai nghe xem video trên điện thoại.
“Anh xem gì thế?” Lâu Tiêu dụi dụi mắt, rướn cổ sang nhìn, lọt vào tầm mắt hình ảnh cô mặc Hán phục kéo tay Luyện Vọng Thư xuất hiện trong video.
Trong video có rất nhiều sóng comment lướt qua —
【Ảnh chụp màn hình Luyện Thần tỏ tình chụp ảnh chung】
【Ảnh động đẹp hơn ảnh tĩnh một tỷ lần!!!】
【Xin chỗ mua Hán phục cùng kiểu với em họ Tiểu Điểu vớiii】
【Hơi thở thanh xuân!!! Mị còn đang nghĩ yêu đương thôi chứ có gì mà rùm beng lên thế, bây giờ mị chỉ muốn nói: Tiếp đi!!! Đừng dừng lại!!! Mị vẫn đu được!!!】
【… Fan Tiểu Điểu tôi đây suýt nữa thì tưởng là mình ấn nhầm video, đây là video Tiểu Điểu đăng cơ mà? Trên video là em họ Tiểu Điểu với bạn học của ẻm mà? Luyện Thần là ai?】
Lâu Tiêu ngẩn người nhận ra, suốt đêm qua Mộ Đông Dương đã tung lên video thời cấp 3 của Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư không nói gì mà chia một bên tai nghe cho Lâu Tiêu.
Cô đeo tai nghe lên mới biết, video này không chỉ có BGM tạo bầu không khí mà chuyển cách cũng vô cùng dứt khoát, khiến người em cảm giác chân thật khi xem video ghi lại, truyền tải lại đúng sự thật.
Nhưng Lâu Tiêu đã xem hết toàn bộ dữ liệu nên rất rõ ràng này video này chắc chắn có biên tập, chỉnh sửa, có điều chỉnh sửa không quá rõ ràng nên tạo ảo giác chỉ là ghép nối đơn giản, nhưng kết quả cuối cùng và tiết tấu video làm người xem rất thoải mái.
Đương nhiên, khi mở đầu vẫn có vài fans Luyện Vọng Thư bất mãn, hỏi là tại sao không cắt bỏ em họ Tiểu Điểu ra, họ chỉ muốn xem Lian.
Sóng comment như vậy khiến fans Tiểu Điểu bất mãn nhưng trong lúc phát video, sóng comment bắt đầu thay đổi, fans Luyện Vọng Thư với fans Tiểu Điểu dần dần như hòa lại làm một.
Nhóm người trong video đi đến siêu thị, Lâu Tiêu xuống xe làm một hành động mà mọi cô gái sẽ làm khi mặc Hán phục – xoay vài vòng cho làn váy bay lên.
Lúc này, có thể loáng thoáng nghe thấy Luyện Vọng Thư nói với Lâu Tiêu: “Đừng xoay, lộ quần bông ra rồi.”
【Tiểu Luyện Thần, anh im đi】
【Vừa tua lại xem, đúng thật là lộ quần bông, in hình Hello Kitty nha】
【Chết cười, sao đứa con trai thế này mà cũng có người yêu?】
【Em họ thế mà lại chỉ đá nhẹ một cái, ông người yêu tui mà nói vậy, tui đá ổng bay lên trời luôn】
Luyện Vọng Thư nói mình đã mượn được số thẻ hội viên, hỏi mọi người có muốn dùng hay không, lúc mọi người đồng thanh bảo “Có” —
【Tiểu Luyện Thần đầu tiên là nhìn em họ Tiểu Điểu, sau đó mới liếc qua mọi người, cuối cùng lại nhìn em họ Tiểu Điểu】
【Tiểu Luyện Thần: Người tôi muốn nhìn chỉ có một, nhìn những người khác chỉ do phép lịch sự mà thôi】
【Lúc em họ Tiểu Điểu bảo “Có”, chắc chắn Luyện Thần đang cười, cửa sổ tâm hồn đã tố cáo ổng】
【(Ôm tim) Đây là tình yêu của học sinh cấp 3 sao?】
Đến cảnh Mộ Đông Dương muốn dùng xe đẩy của Lâu Tiêu, quay đầu lại lại phát hiện chiếc xe đẩy còn lại cũng sắp đầy đến nơi, Luyện Vọng Thư còn đang giúp Lâu Tiêu lấy một hộp bánh quy, số lượng sóng comment tăng đột biến.
Vì ở phía xa xa ống kính, chênh lệch chiều cao của Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư khiến sóng comment phải kêu au áu.
Sau đó, Lâu Tiêu bị Mộ Đông Dương túm vào quán cà phê, vẻ tủi thân làm sóng comment ngập tràn “Cho ẻm mua đi!!!”
Sau, sau đó, Luyện Vọng Thư đẩy miếng bánh ngọt của mình cho Lâu Tiêu, sóng comment lại đón một đợt cao trào nho nhỏ —
【Đừng có bị dụ bởi một miếng bánh ngọt chứ!!!】
【Hình ảnh Tiểu Luyện Thần dỗ ẻm cũng cute quá chừng, hai bé đáng yêu, /sụt sịt】
【Cái ông người yêu hồi yêu sớm của tui chỉ biết bắt tui chia đồ ăn cho ổng thôi:)】
【Tôi không chịu được nữa rồi, cần một châm insulin ngay】
Lâu Tiêu đọc sóng comment một chút, cảm thấy sóng comment tự nhiên trở nên khoan dung chẳng qua là vì Luyện Vọng Thư trên video đeo khẩu trang, khiến người ta khó có thể liên tưởng đến Lian hiện tại, với lại, lúc đó hai người họ đều đang là học sinh cấp 3.
Cảnh kết thúc video, là cảnh Luyện Vọng Thư dùng ngón trỏ kéo khẩu trang đen trên mũi xuống, ghé vào tai Lâu Tiêu nói chuyện với cô.
Đây là cảnh duy nhất Luyện Vọng Thư lộ mặt một cách đúng nghĩa trong video, đương nhiên sẽ khiến sóng comment bùng nổ.
Vừa hay, đoạn này cũng là phần Lâu Tiêu thích nhất.
Cô đang nuối tiếc vì hình ảnh bị sóng comment che mất, Luyện Vọng Thư đã bắt chước video, ghé vào tai Lâu Tiêu nói một câu muộn màng: “Chào buổi sáng.”
Không thấy rõ màn hình nhưng được ôn lại hình ảnh lúc ấy, Lâu Tiêu cười chạm nhẹ lên khóe môi anh: “Chào buổi sáng!”
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, chim chóc giương cánh bay cao, lá khô theo gió đáp xuống đất.
Là một buổi sáng tươi đẹp, cũng là một ngày bình phàm nhất trong năm tháng dài lâu..
Ngay trước khi tốt nghiệp, Lâu Tiêu đã tính toán bảo Luyện Vọng Thư giữ bí mật chuyện anh có liên quan đến chủ câu lạc bộ.
Thế nên, cả câu lạc bộ, ngoài giám đốc và huấn luyện viên, chỉ có Yazi và Momo biết chuyện này.
Sau đó, Luyện Vọng Thư bằng thực lực giành được vị trí gia nhập chiến đội thi đấu.
Bất mãn vì phải trở thành người thay thế, tuyển thủ được bổ sung vào vị trí sát thủ trước kia không biết từ đâu nghe được thông tin Luyện Vọng Thư là em trai của chủ câu lạc bộ, lên mạng công khai phơi bày “tấm màn đen” trong lần đổi đội hình thi đấu này.
Nhưng tuyển thủ đó không biết, Luyện Vọng Thư không chỉ là em trai của chủ câu lạc bộ, mà còn là lý do thành lập của câu lạc bộ nên đã uy hiếp chiến đội bằng cách lôi kéo một số tuyển thủ khác không gia hạn hợp đồng sau khi hợp đồng hết hạn.
e boo ktruy en.
N et
Tuyển thủ đó mượn sức những đồng đội khác ngoài Yazi và Momo, một là vì hai người từng có quá khứ suýt chút nữa phải giải nghệ, sau khi bắt đầu lại lại không tạo được thành tích, khiến người ta có cảm giác bình thường, không quan trọng; hai là Lâu Tiêu đã bảo Luyện Vọng Thư tìm giám đốc, để Momo và Yazi – hai người đã biết được bí mật của Luyện Vọng Thư từ lâu làm trung gian, đi đàm phán với các tuyển thủ khác.
Hành động này đã khiến Yazi và Momo lập tức bị chia vào phe của Luyện Vọng Thư.
Lâu Tiêu dựa vào thực lực của bản thân, giữ lại Momo và Yazi cho Luyện Vọng Thư.
e boo ktruy en.
N et
Sau đó, tuyển thủ chơi sát thủ ấy cùng với cứu thương và Lĩnh Chủ cũ sang câu lạc bộ khác.
Lúc này, đội hình xuất phát của LLL chỉ còn lại ba người, Địa Tằng và cứu thương mới đều là tân thủ mới của năm đó.
Đội hình nhìn thế nào cũng thấy quá yếu để chịu đòn tấn công.
Nhưng chỉ sau một năm thành lập, bọn họ đã đoạt được giải quán quân thế giới, đánh thẳng vào mặt những người đã phản bội, khiến dư luận hoàn toàn đổi hướng.
Trong thời gian này, khi Lâu Tiêu gọi điện thoại bảo Luyện Vọng Thư tìm giám đốc, Luyện Vọng Thư đã đoán được mục đích của cô.
Nói Lâu Tiêu không hoảng hốt là nói dối, vì đó là lần đầu tiên cô để lộ một khía cạnh đầy toan tính của mình trước mặt Luyện Vọng Thư.
Lâu Tiêu cầm điện thoại im lặng, một lúc lâu sau, điện thoại truyền đến giọng Luyện Vọng Thư: “Để em phải lo lắng rồi.”
Lâu Tiêu sửng sốt, lúc ấy mới nhận ra rằng, so với vẻ đầy toan tính của mình, Luyện Vọng Thư còn xót xa hơn khi Lâu Tiêu cách thật xa mà vẫn phải nhọc lòng thay anh vì hoàn cảnh khốn cùng của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâu Tiêu thậm chí còn nghĩ, sau này dù mình có trở nên như thế nào, Luyện Vọng Thư sẽ vẫn thích cô, chấp nhận cô.
Hồi tưởng đến đây, Lâu Tiêu nhìn chằm chằm vào trần nhà “chậc” một tiếng, sau đó chậm chạp xuống giường, bò dậy đi ra cửa, lén lút mở ra.
Ngoài cửa, Luyện Vọng Thư không ở trên sô pha mà ngồi bên cạnh cửa, một tay cầm ly nước, một tay cầm điện thoại không biết là đang xem gì.
Thấy Lâu Tiêu mở cửa ra, Luyện Vọng Thư vội vàng đứng lên, chống tay vào cửa phòng.
Hóa ra là vẫn chưa bỏ cuộc.
Lâu Tiêu bỏ tay khỏi then cửa, hỏi: “Anh ngồi đây làm gì?”
Luyện Vọng Thư: “Đợi em cho anh vào.”
Lâu Tiêu mạnh miệng: “Ai bảo là cho anh vào đâu, em khát nước, ra uống nước thôi.”
Luyện Vọng Thư đưa cốc nước trong tay cho cô, vô cùng vui sướng đi theo sau Lâu Tiêu vào phòng.
Hai người quay lại giường, Lâu Tiêu hỏi anh: “Khoảng bao giờ thì anh về căn cứ?”
Luyện Vọng Thư ôm cô: “Không nỡ để anh đi à?”
Lâu Tiêu: “Không hề nhé, em phải dọn đến đây ở còn gì, em muốn trồng ít cây trên ban công, anh phải giúp em.”
Luyện Vọng Thư cười đáp: “Được rồi, em muốn trồng cây gì?”
Lâu Tiêu bấm bấm ngón tay: “Cà chua, ớt ngọt, việt quất, bạc hà.”
Luyện Vọng Thư: “… Nhiều ít gì thì em cũng phải trồng một ít cây cảnh chứ.”
Lâu Tiêu: “Thế thì trồng thêm tú cầu, lúc nghỉ hè em thấy tú cầu ở nhà ông nội nở đẹp lắm.”
Hai người bàn bạc xem nên xử lý miếng đất ở ban công thế nào, xem xét không biết có nên nuôi thêm một chú chó hay không.
Lâu Tiêu vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, sau khi uống nước được thả lỏng lại, lúc trò chuyện cô ngủ gật mất.
Luyện Vọng Thư ngắm Lâu Tiêu ngủ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”
Lâu Tiêu say giấc cả đêm, sáng hôm sau thức dậy, thấy Luyện Vọng Thư đang đeo tai nghe xem video trên điện thoại.
“Anh xem gì thế?” Lâu Tiêu dụi dụi mắt, rướn cổ sang nhìn, lọt vào tầm mắt hình ảnh cô mặc Hán phục kéo tay Luyện Vọng Thư xuất hiện trong video.
Trong video có rất nhiều sóng comment lướt qua —
【Ảnh chụp màn hình Luyện Thần tỏ tình chụp ảnh chung】
【Ảnh động đẹp hơn ảnh tĩnh một tỷ lần!!!】
【Xin chỗ mua Hán phục cùng kiểu với em họ Tiểu Điểu vớiii】
【Hơi thở thanh xuân!!! Mị còn đang nghĩ yêu đương thôi chứ có gì mà rùm beng lên thế, bây giờ mị chỉ muốn nói: Tiếp đi!!! Đừng dừng lại!!! Mị vẫn đu được!!!】
【… Fan Tiểu Điểu tôi đây suýt nữa thì tưởng là mình ấn nhầm video, đây là video Tiểu Điểu đăng cơ mà? Trên video là em họ Tiểu Điểu với bạn học của ẻm mà? Luyện Thần là ai?】
Lâu Tiêu ngẩn người nhận ra, suốt đêm qua Mộ Đông Dương đã tung lên video thời cấp 3 của Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư không nói gì mà chia một bên tai nghe cho Lâu Tiêu.
Cô đeo tai nghe lên mới biết, video này không chỉ có BGM tạo bầu không khí mà chuyển cách cũng vô cùng dứt khoát, khiến người em cảm giác chân thật khi xem video ghi lại, truyền tải lại đúng sự thật.
Nhưng Lâu Tiêu đã xem hết toàn bộ dữ liệu nên rất rõ ràng này video này chắc chắn có biên tập, chỉnh sửa, có điều chỉnh sửa không quá rõ ràng nên tạo ảo giác chỉ là ghép nối đơn giản, nhưng kết quả cuối cùng và tiết tấu video làm người xem rất thoải mái.
Đương nhiên, khi mở đầu vẫn có vài fans Luyện Vọng Thư bất mãn, hỏi là tại sao không cắt bỏ em họ Tiểu Điểu ra, họ chỉ muốn xem Lian.
Sóng comment như vậy khiến fans Tiểu Điểu bất mãn nhưng trong lúc phát video, sóng comment bắt đầu thay đổi, fans Luyện Vọng Thư với fans Tiểu Điểu dần dần như hòa lại làm một.
Nhóm người trong video đi đến siêu thị, Lâu Tiêu xuống xe làm một hành động mà mọi cô gái sẽ làm khi mặc Hán phục – xoay vài vòng cho làn váy bay lên.
Lúc này, có thể loáng thoáng nghe thấy Luyện Vọng Thư nói với Lâu Tiêu: “Đừng xoay, lộ quần bông ra rồi.”
【Tiểu Luyện Thần, anh im đi】
【Vừa tua lại xem, đúng thật là lộ quần bông, in hình Hello Kitty nha】
【Chết cười, sao đứa con trai thế này mà cũng có người yêu?】
【Em họ thế mà lại chỉ đá nhẹ một cái, ông người yêu tui mà nói vậy, tui đá ổng bay lên trời luôn】
Luyện Vọng Thư nói mình đã mượn được số thẻ hội viên, hỏi mọi người có muốn dùng hay không, lúc mọi người đồng thanh bảo “Có” —
【Tiểu Luyện Thần đầu tiên là nhìn em họ Tiểu Điểu, sau đó mới liếc qua mọi người, cuối cùng lại nhìn em họ Tiểu Điểu】
【Tiểu Luyện Thần: Người tôi muốn nhìn chỉ có một, nhìn những người khác chỉ do phép lịch sự mà thôi】
【Lúc em họ Tiểu Điểu bảo “Có”, chắc chắn Luyện Thần đang cười, cửa sổ tâm hồn đã tố cáo ổng】
【(Ôm tim) Đây là tình yêu của học sinh cấp 3 sao?】
Đến cảnh Mộ Đông Dương muốn dùng xe đẩy của Lâu Tiêu, quay đầu lại lại phát hiện chiếc xe đẩy còn lại cũng sắp đầy đến nơi, Luyện Vọng Thư còn đang giúp Lâu Tiêu lấy một hộp bánh quy, số lượng sóng comment tăng đột biến.
Vì ở phía xa xa ống kính, chênh lệch chiều cao của Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư khiến sóng comment phải kêu au áu.
Sau đó, Lâu Tiêu bị Mộ Đông Dương túm vào quán cà phê, vẻ tủi thân làm sóng comment ngập tràn “Cho ẻm mua đi!!!”
Sau, sau đó, Luyện Vọng Thư đẩy miếng bánh ngọt của mình cho Lâu Tiêu, sóng comment lại đón một đợt cao trào nho nhỏ —
【Đừng có bị dụ bởi một miếng bánh ngọt chứ!!!】
【Hình ảnh Tiểu Luyện Thần dỗ ẻm cũng cute quá chừng, hai bé đáng yêu, /sụt sịt】
【Cái ông người yêu hồi yêu sớm của tui chỉ biết bắt tui chia đồ ăn cho ổng thôi:)】
【Tôi không chịu được nữa rồi, cần một châm insulin ngay】
Lâu Tiêu đọc sóng comment một chút, cảm thấy sóng comment tự nhiên trở nên khoan dung chẳng qua là vì Luyện Vọng Thư trên video đeo khẩu trang, khiến người ta khó có thể liên tưởng đến Lian hiện tại, với lại, lúc đó hai người họ đều đang là học sinh cấp 3.
Cảnh kết thúc video, là cảnh Luyện Vọng Thư dùng ngón trỏ kéo khẩu trang đen trên mũi xuống, ghé vào tai Lâu Tiêu nói chuyện với cô.
Đây là cảnh duy nhất Luyện Vọng Thư lộ mặt một cách đúng nghĩa trong video, đương nhiên sẽ khiến sóng comment bùng nổ.
Vừa hay, đoạn này cũng là phần Lâu Tiêu thích nhất.
Cô đang nuối tiếc vì hình ảnh bị sóng comment che mất, Luyện Vọng Thư đã bắt chước video, ghé vào tai Lâu Tiêu nói một câu muộn màng: “Chào buổi sáng.”
Không thấy rõ màn hình nhưng được ôn lại hình ảnh lúc ấy, Lâu Tiêu cười chạm nhẹ lên khóe môi anh: “Chào buổi sáng!”
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, chim chóc giương cánh bay cao, lá khô theo gió đáp xuống đất.
Là một buổi sáng tươi đẹp, cũng là một ngày bình phàm nhất trong năm tháng dài lâu..